Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 216: Đại hồng nhân

Chương 216: Đại hồng nhân
Quạ đen toe toét miệng nói: "Cái này... Cái này... Ân... Ngươi vén thử chưa?"
Giang Ly lắc đầu: "Chưa."
Quạ đen ngậm điếu thuốc, ý vị thâm trường nhả vòng khói nói: "Lần sau thử xem... Cảm giác đó, thoải mái không dứt ra được đấy."
Giang Ly: "..."
Giang Ly nói: "Nướng ta ăn quen rồi, nướng con chim thì sao?"
Quạ đen vội vàng kêu lên: "Lão đại, lão đại... Ngươi đừng k·í·c·h động nha. Ta tuy lật bàn, nhưng mà tất cả chủ quán đều t·h·í·c·h ta đó."
Giang Ly nhíu mày, căn bản không tin, ngươi mỗi lần đi đều lật bàn của người ta, làm hỏng chuyện buôn bán nhà người ta, người ta còn t·h·í·c·h ngươi? Ngươi đang đùa ta à?
Quạ đen nói: "Thật! Ta tuy lật bàn, nhưng mà ta đền tiền mà. H·ư h·ỏ·n·g bao nhiêu, đều đền hết. Với cả trước đây có tên tiểu ác ma hay qu·ấ·y r·ố·i ở đó, cũng là ta đ·á·n·h bại hắn, bảo vệ việc làm ăn của tất cả chủ quán không bị quấy rầy đó. Hiện tại tên tiểu ác ma đó còn bị treo ngoài đầu đường để làm trò mua vui đấy, không biết thu hút bao nhiêu kh·á·c·h hàng. Giờ cả cái đường phố đó đều là do ta che chở, đi ngang qua một cái ai mà không biết ca Quạ Đen này chứ? Giờ ăn cơm cũng không cần trả tiền."
Giang Ly hết lời, hắn chợt p·h·á·t hiện, với trí thông minh của mình, thế mà không biết phải đ·á·n·h giá hành vi này của Quạ Đen như thế nào.
Ngươi bảo hắn đầu gấu à?
Gã này chỉ đ·á·n·h ác ma, cần ăn thì ăn, cần trả tiền thì trả, lật bàn cũng bồi thường.
Quan trọng là dân bản xứ t·h·í·c·h hắn.
Ngươi nói hắn không đầu gấu à...
Vậy rốt cuộc vì cái gì? Còn không phải là ăn cơm không cần trả tiền, lật bàn, chia địa bàn, giả ngầu đó sao?
Kết quả có gì khác nhau đâu?
Giang Ly xoa xoa mi tâm, vỗ vỗ Quạ Đen nói: "Được rồi, chuyện này ta tạm thời không quản. Ngươi nói cho ta biết, Đại Cáp sao lại đói thành thế này rồi? Ngươi nhìn mắt nó mà xem, xám ngoét rồi."
Quạ đen lập tức lúng túng ho khan một tiếng, nói: "Cái kia... Cái này... Đại Cáp, ha ha ha... Ta dẫn ngươi đi ăn cơm thế nào? Ta dạo này tìm được một quán ăn siêu ngon đó."
"Cút!" Đại Cáp vừa há miệng liền mắng, sau đó lại tội nghiệp nhìn Giang Ly.
Giang Ly bất đắc dĩ vỗ vỗ trán nó nói: "Thôi được rồi, sau này ngươi đừng có lăn lộn với Quạ Đen nữa, ngươi cứ vào trong tiệm làm linh vật đi. Sau này cơm nước của ngươi sẽ do Trần Nhã và Đỗ Hiểu Linh quản. Con gái cẩn thận đấy..."
Đại Cáp nghe xong như gặp được đại xá, nhanh chân liền chạy.
Chẳng mấy chốc, liền nghe tiếng cười vui vẻ của các cô gái cùng tiếng chó sủa thảm thiết trong tửu điếm theo chủ đề ma quỷ lửa nước.
Đợi Giang Ly đi đến cửa lớn thì thấy Đại Cáp tr·ê·n đầu thêm mười cái nơ con bướm, lộn nhào định chạy ra ngoài, kết quả bị Đỗ Hiểu Linh túm lấy đuôi, cứng rắn lôi về.
Giang Ly nhìn mấy vệt dài trên đất do Đại Cáp bị kéo lê cùng ánh mắt tuyệt vọng của nó, lắc đầu, phiêu nhiên rời đi.
Đi trên đường lớn, Giang Ly đột nhiên cảm thấy, mình mua xe mãi mà vẫn chưa dùng, hình như... hơi vô lý à nha, thế là hắn quyết định, sau khi về nhất định không lười biếng nữa, phải đến trường lái lấy bằng lái xe xuống mới được.
Giang Ly đưa t·h·i·ê·n Mạt đến nhà trẻ, đối diện với một đứa bé liên tục mấy ngày không đến lớp, cô giáo cũng có chút không vui.
"Anh là phụ huynh gì vậy?" Cô giáo vừa thấy Giang Ly đã trút một tràng trách móc.
Giang Ly vội vàng chữa lại: "Không phải phụ huynh, là anh trai..."
Cô giáo nghe càng tức giận: "Anh trai? Anh trai cũng không thể cưng chiều em gái thế được chứ? Lần sau hai người còn tiếp tục kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như này, không tiếng động đến, không tiếng động đi, hai người cứ mang con về luôn đi. Anh có biết mỗi sáng chúng tôi phát hiện thiếu một đứa trẻ là lo lắng đến thế nào không hả?"
Giang Ly liên tục nhận lỗi, lúc này mới an ủi được cô giáo.
Cô giáo còn chưa hết giận, định tiếp tục nói gì đó, thì thấy có người kéo váy cô, cúi đầu nhìn xuống thì thấy t·h·i·ê·n Mạt móc ra một khẩu súng chĩa vào cô giáo và nói: "Con nói ít đi được không?"
Cô giáo lập tức im bặt, vội ho một tiếng nói: "Đồ chơi của con bé nhà anh giống thật quá."
Bành!
Một tiếng súng vang lên, t·h·i·ê·n Mạt thổi khói trên nòng súng nói: "Cái này đồ chơi đúng là rất rất thật."
Cô giáo tại chỗ suýt kh·ó·c, tội nghiệp nhìn Giang Ly nói: "Cái này cái này cái này..."
Giang Ly cũng hết cách, một tay tịch thu súng của t·h·i·ê·n Mạt, sau đó nghĩ nghĩ, trong túi bé con này có đủ loại v·ũ k·h·í, súng lục này còn là loại yếu nhất rồi, tịch thu thật, không cho nàng chơi thì không biết nàng còn bày ra trò gì. Như vậy càng đáng sợ hơn đó... Thế là Giang Ly lại kín đáo đưa súng cho t·h·i·ê·n Mạt đang hờn dỗi, xoa xoa đầu nàng và nói: "Sau này phải nghe lời nha."
"Vâng ạ." t·h·i·ê·n Mạt cùng cô giáo đồng thanh nói.
Giang Ly cạn lời, nhìn cô giáo tội nghiệp, chắc chắn là coi Giang Ly như đang uy h·iế·p mình rồi.
Giang Ly biết nói gì đây? Giải thích cũng không giải thích rõ được, dứt khoát quay người bỏ đi...
Ngay lúc đó, Giang Ly nhìn thấy những phụ huynh khác cũng vừa hay ra về, con của bọn họ đang tội nghiệp gào khóc gọi mẹ, muốn về nhà.
Nhìn lại bên mình, cô giáo kia sắp gọi cả bố của hắn ra rồi...
Ba tiếng rưỡi sau máy bay hạ cánh, cuối cùng Giang Ly đã đến sân bay Bách Bộc, máy bay vừa hạ cánh, Giang Ly chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái.
"Quả không hổ là bốn mùa như mùa xuân, gió thổi qua cũng mát mẻ. Người nơi này thật hạnh phúc..." Giang Ly từ tận đáy lòng cảm thán.
Hắc Liên thì không có cảm giác gì, nhưng đôi mắt lại sáng lên khi thấy cửa hàng hoa tươi và bánh ngọt trong sân bay, vừa chỉ vào vừa nói: "Ê ê ê... Giang Ly, cái kia nghe mùi thơm thế."
Giang Ly cũng nhìn theo, nói: "Bánh hoa à? Cái này ta biết, nghe nói là làm nhân bằng các loại hoa tươi rồi đem sấy khô. Đây là đặc sản của Bách Bộc, ta cũng chưa được ăn, đã ở đây có bán..."
Hắc Liên nghe đến đây, cười.
Sau đó lại nghe Giang Ly nói: "Vậy thì cứ nhìn qua thôi vậy."
Mặt Hắc Liên liền đen lại: "Cái gì mà nhìn qua là xong? Đến rồi mà không mua nếm thử? Thế thì thà không đến còn hơn?"
Giang Ly vẫn bất động, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Ngươi bị ngốc hả? Sân bay, nhà ga, bến xe, những chỗ thế này mà có thể mua đồ sao? Vừa đắt vừa cắt cổ thì chớ, quan trọng là ở đây vĩnh viễn không ăn được đồ ngon chính tông. Muốn ăn chính tông thì vẫn phải ra ngoài tìm."
Hắc Liên nghe những lời này, gật gù xem như chấp nhận cái lý do thoái thác này của Giang Ly.
Hai người ra khỏi sân bay, Giang Ly gọi một chiếc taxi, rồi đưa địa chỉ mà Cảnh Oanh đưa cho đối phương.
Tài xế taxi vừa nhìn thì liền nhíu mày: "Đi chỗ này sao?"
Giang Ly nói: "Có vấn đề à?"
Tài xế taxi hơi khó xử nói: "Ở đây, nói thật, đi một lần chẳng muốn đi lần thứ hai đâu. Chỗ này đáng sợ quá..."
Giang Ly tò mò hỏi: "Chẳng phải là bệnh viện tâm thần à? Đến mức vậy sao?"
Tài xế taxi nói: "Thôi đi, tôi cũng không biết nói sao, nói chung là... cái cảm giác đó, rất rất khó chịu."
Nói xong, tài xế taxi liền lái xe đi.
Ba tiếng sau, Giang Ly cùng Hắc Liên đứng ở cửa bệnh viện tâm thần Thất Thải Mây, một cánh cổng sắt lớn rỉ sét loang lổ bị một ổ khóa to đùng đã han gỉ khóa lại. Cũng không biết ổ khóa này bao nhiêu năm chưa được mở, dường như đã gỉ c·h·ế·t luôn rồi.
Phía sau cánh cổng sắt là một khoảng sân rộng, cỏ dại và rêu mọc um tùm trên mặt đất, càng xa hơn thì thấy một tòa nhà lớn đầy dây thường xuân leo bám, mấy cây hòe già và một cây du lớn che khuất tầm nhìn, khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ được bên trong tòa nhà.
Hắc Liên nói: "Chỗ này... Hoang tàn rồi à?"
Giang Ly cũng thấy là hoang tàn, bất quá hiện tại hắn gan lớn lắm rồi, cho nên căn bản không sợ, đưa tay định kéo đứt ổ khóa vào xem.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Có việc gì vậy?"
Giang Ly giật nảy mình, thì thấy ở phía trên bức tường phía sau cửa, đột nhiên xuất hiện một bà lão tóc bạc phơ, da bà nhăn nheo đáng sợ, làn da xù xì như vỏ cam quýt, đôi mắt trông rất sắc sảo, nhưng lại không lớn lắm, có chút đục ngầu.
Giang Ly nói: "Bạn tôi ở đây, tôi đến thăm anh ta."
"Thăm? Cháu không biết đây là chỗ nào sao?" Bà lão hỏi.
Giang Ly bực bội nói: "Đây chẳng phải bệnh viện tâm thần à? Tôi đi thăm người bệnh, có vấn đề gì?"
Bà lão khàn khàn bật ra một tiếng cười ha ha, tiếng cười ấy có chút chói tai, giữa vùng núi hoang vu, khu nhà đổ nát, lại thêm một bà lão có tướng mạo đáng sợ cùng giọng nói kỳ quái như vậy, quả thật lại tăng thêm vài phần rùng rợn.
Bà lão nói: "Bệnh viện tâm thần? Nói thế cũng đúng, bất quá, chúng tôi thích gọi nó là mồ người sống hơn. Những người đến nơi này đều là những người sống không muốn tiếp xúc với bên ngoài, bọn họ người sống mà lòng đã ch·ết. Một khi vào đây, trừ phi ch·ế·t rồi, ra ngoài chịu t·a·n·g, nếu không thì không ai được phép gặp người ngoài. Cho nên, hai cháu vẫn nên về đi."
Giang Ly kinh ngạc, điểm này hắn thật sự không biết, bất quá lặn lội đường xa đến đây rồi, sao có thể cứ thế mà đi được chứ?
Giang Ly tiến lên nói: "Mộ người sống, chẳng lẽ không phải là vẫn trang là người sống sao? Với lại, mộ mà sập thì chẳng phải sớm bị phơi xác ngoài đồng à?"
Bà lão không vui nói: "Ý cháu là sao?"
Giang Ly nói: "Không có ý gì khác, tôi là người làm việc thiện. Bà cứ để tôi vào thăm bạn cái đã, lát nữa tôi giúp bà tu sửa lại nơi này một chút, lâu cũ đổi mới, tường cho bà xây thêm cho dày, ngay cả cái lưới điện kia tôi cũng đổi cho bà thành loại một trăm nghìn volt. Còn cái cửa nát này, tôi đổi cho bà cái cửa điện có camera, ngoài cửa làm thêm một cái màn hình lớn, ai tới, bà cũng không cần ra mở cửa, cứ nói chuyện qua video trực tiếp là cho hắn đi được rồi."
Bà lão nghe xong cười a a: "Ý kiến của cháu cũng không tệ."
Giang Ly cười nói: "Nhất định rồi, thế có nghĩa là thỏa thuận rồi nha?"
Bà lão lắc đầu k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g nói: "Ý kiến không sai, bất quá, ta không cần cháu quyên góp tiền, ta tự k·i·ế·m tiền tu sửa chỗ này được."
Giang Ly bĩu môi nói: "Thôi đừng đùa, bà k·i·ế·m tiền? Bà mà có bản lĩnh này, chỗ này đã được sửa từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Mà lại, tuổi bà đã cao như vậy, ra ngoài có thể làm gì chứ? Hơn nữa, hình như bà có ra ngoài được đâu."
Bà lão ha ha nói: "Vô tri, ai nói không ra được thì không k·i·ế·m được tiền?"
Giang Ly nói: "Đầu tư cổ phiếu à?"
Bà lão nói: "Đấy là bỏ tiền ra để mua bán, sao mà k·i·ế·m tiền được?"
Giang Ly nói: "Vậy bà là?"
Bà lão tự hào ưỡn n·g·ự·c nói: "Có biết livestream không? Ta là một streamer đó."
"Cái gì? Streamer? Bà là streamer? Bà... livestream? Có ai xem sao?" Giang Ly nhịn không được cười phá lên.
Bà lão hừ một tiếng nói: "Vô tri! Tuy ta tuổi cao, nhưng ta trang điểm một chút thì mặt mày xinh tươi, làm trắng da, kéo chân, làm thon dáng, tăng size n·g·ự·c, nâng m·ô·n·g, sửa cả đường cong cơ thể, lại thêm cái giọng nói loli, ta cứ lắc hông một chút là đám c·h·ế·t mập thèm thuồng vào thưởng rồi, một tháng cứ tùy tiện vài trăm ngàn, sửa cái viện t·ử rách này còn chẳng cần hết vài tháng tiền của ta."
Giang Ly nghe mà trợn mắt há mồm, vốn hoàn cảnh nơi đây, lại thêm giọng nói cùng tướng mạo của bà lão, cứ như phim kinh dị hiện trường.
Kết quả bà lão vừa nói một tràng như thế, thì phim kinh dị hạ màn biến thành phim hài quỷ quái ngay.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của bà lão, Giang Ly tưởng tượng cảnh bà lão dáng dấp giống hiện trường tai n·ạ·n xe cộ này mà còn ưỡn ẹo lắc m·ô·n·g, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang chuyển động, suýt nữa phun ra cả bữa cơm tất niên đã ăn.
Bà lão hình như nhìn ra ý tứ của Giang Ly, kh·i·n·h thường lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè WeChat ra, đưa cho Giang Ly xem và nói: "Thấy chưa? Ta cứ tùy tiện đăng một bức ảnh thôi là số người thích vượt quá hai trăm, cháu làm được không?"
Giang Ly th·e·o bản năng liếc mắt một cái, thì thấy trên bức ảnh kia, da trắng dáng xinh, mặt trái xoan, mắt to mang theo chút mê mang cùng t·a·n t·h·ư·ơ·n·g, một thân áo gai đen, đôi chân dài, vòng eo thon thả, phải nói là, đúng là có vài phần phóng đãng không gò bó của phụ nữ, quả thật rất quyến rũ.
Nhưng nhìn lại dáng vẻ thật, Giang Ly th·e·o bản năng lẩm bẩm: "Ngọa Tào... Cảm giác yêu quái hóa hình."
Bà lão trừng mắt nhìn Giang Ly một cái và nói: "Cho nên, bây giờ, cháu có thể đi chưa?"
Giang Ly quả quyết t·r·ả lời: "Không đi!"
Bà lão nói: "Cái dạng như cháu ta thấy nhiều rồi, không đi đúng không? Vậy thì cứ ở lại đây đi!"
Nói xong, bà lão quay người định bỏ đi.
Giang Ly vội vàng gọi: "Đừng nóng vội mà, không đầu tư, ta... Ta gia nhập hội các người có được không?"
Bà lão sững người, hiển nhiên không nghĩ tới Giang Ly lại nói như vậy, sau đó lại cười x·ấ·u xa ha ha nói: "Cháu còn trẻ, cháu x·á·c định, cháu muốn vào làm người sống đang c·h·ế·t à? Cháu phải hiểu rõ, một khi đã vào, trừ khi ch·ế·t, nếu không... cháu sẽ không ra được đâu."
Giang Ly lắc đầu nói: "Ra được hay không không quan trọng, ta chủ yếu là muốn cảm nhận cảm giác của người sống đã c·h·ế·t mà thôi."
"Cháu không hối h·ậ·n à?" Bà lão: "Đây không phải trò đùa, cháu muốn vào thì phải ký hợp đồng trước, sau này mọi người sẽ coi cháu như người c·h·ế·t mà đối đãi... Người c·h·ế·t thì không thể rời khỏi mộ."
Giang Ly lắc đầu nói: "Không hối h·ậ·n, tuyệt đối không hối h·ậ·n."
Hắc Liên ở trong lòng nói với Giang Ly: "Ta thao, ngươi đ·i·ê·n rồi? Đi vào làm người sống đang c·h·ế·t? Sao thế? Muốn c·h·ế·t đến vậy à?"
Giang Ly không thèm để ý tới nó, mà kiên định không lay chuyển nhìn bà lão.
Bà lão thấy thái độ Giang Ly kiên quyết, lúc này mới gật đầu nói: "Ta là người thủ mộ ở đây, cháu có thể gọi ta là tù. Đã cháu nhất quyết muốn làm người sống đang c·h·ế·t, vậy thì cứ vào đi... Bước qua cánh cửa này, sinh t·ử cách biệt."
Trong lúc nói, tù mở một cánh cửa nhỏ trên cánh cổng.
Giang Ly không nói hai lời một bước xông vào, bước vào sân trong, cảm giác đổ nát hoang tàn càng thêm rõ rệt.
Tù lấy ra một tờ hợp đồng đưa cho Giang Ly, Giang Ly nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ký luôn.
Tù cười lạnh một tiếng nói: "Từ giờ trở đi, cháu chính là người c·h·ế·t rồi."
Giang Ly kh·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g nói: "Cảm giác này coi như không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận