Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 116: Tức giận a
Chương 116: Tức giận à
Thái Cổ thấy Giang Ly cứ vậy đi vào khuôn khổ, cũng không nói gì, trực tiếp cáo lui. Sau đó, Mị Thương Hải chỉ về hướng đông nói: "Mời."
Giang Ly ngáp một cái nói: "Ta không biết bay." Sau đó Giang Ly chỉ vào một nữ tu sĩ xinh đẹp đang cưỡi một con bò Tây Tạng trắng nói: "Này, ta muốn ngồi cùng ngươi."
"Cái gì? Ngươi cái tên dã nhân trong núi này. . .", thiếu nữ kia lập tức nổi giận, mặt mày ghét bỏ và điên cuồng kêu lên, nhưng chưa nói hết câu đã bị Mị Thương Hải liếc mắt trừng cho ngậm miệng, không dám hé răng nữa. Dù vậy, nàng vẫn trừng đôi mắt to xinh đẹp, hận không thể trừng c·hết Giang Ly.
Mị Thương Hải nói: "Nam nữ khác biệt, vẫn là ngồi trên con điêu cánh vàng của ta đi."
Nhưng Giang Ly trực tiếp lắc đầu, cự tuyệt: "Không! Ta không! Ta nhất định muốn ngồi cái con bò rõ ràng kia!"
Giang Ly làm ra bộ dạng nhõng nhẽo ăn vạ, khiến đám người xung quanh phải trợn mắt há mồm. . . Nhất là thiếu nữ kia, càng tỏ vẻ hận không thể g·i·ết c·hết Giang Ly. Mấy thiếu niên kia cũng nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên mắng chửi.
Mị Thương Hải vung tay ra hiệu để bọn họ im lặng, sau đó bắt đầu thuyết phục Giang Ly.
Nhưng Giang Ly chính là kiểu các ngươi không cho ta ngồi cùng mỹ nữ khí rõ ràng trâu, ta liền không đi!
Cuối cùng, thiếu nữ kia vẫn phải nín nhịn, cho Giang Ly cưỡi lên rõ ràng trâu.
Giang Ly cười hắc hắc, ngồi sau lưng thiếu nữ, rồi hai tay thuận theo bờ eo thon của thiếu nữ mà vòng qua.
"Ngươi làm gì?!" Thiếu nữ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Giang Ly mặt không đổi sắc nói: "Không làm gì a, cưỡi trâu đương nhiên là nam sĩ cầm dây cương. Nếu không lộ ra ta không đủ thân sĩ..."
"Ta nhổ vào!"
Năm nam nữ thanh niên nhuộm tóc xanh biếc nghe vậy tức giận đến nghiến răng ken két, trong lòng thầm mắng: "Ngươi còn thân sĩ? Thân sĩ mà lại mặt dày vô liêm sỉ ngồi cùng nữ sĩ? Nha da mặt ngươi thật là quá dày!"
Thiếu nữ tức giận nói: "Ngươi nếu còn dám lộn xộn, thì xuống ngay cho ta!"
Giang Ly làm theo ngay lập tức, rồi kêu thẳng xuống đất: "Ta không xuống!"
Thấy cảnh này, cả đám người giận đến muốn chửi thề.
Ngay cả người có hàm dưỡng nhất như Mị Thương Hải, lúc này cũng muốn cầm vũ khí đ·á·nh Giang Ly.
Một thiếu niên máu nóng chạy đến trước mặt Mị Thương Hải, kêu lên: "Thương Hải đại nhân, ta nhịn không nổi nữa rồi!"
Mị Thương Hải thở dài nói: "Không được... Hắn biết tin tức rất quan trọng, trước khi chưa có được thì không nên đ·á·nh. Tính cách của tên này các ngươi cũng thấy rồi đó, chỉ được ngọt nhạt chứ không chịu cứng, thật sự đ·á·nh nhau thì chắc chắn sẽ lãng phí thời gian, nếu người của quốc gia khác đuổi kịp thì phiền phức lớn. Chuyện này chúng ta đang tranh thời gian trước, không được để xảy ra thêm bất cứ sơ suất nào..."
Thiếu nữ mắt to cũng chạy đến, hậm hực tức giận nói: "Thương Hải thúc, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Tên này quá vô lại."
Mị Thương Hải cười khổ: "Không có cách, hay là ngươi để hắn cầm dây cương đi."
Thiếu nữ nghe vậy tức giận giậm chân, nhưng sau đó chớp mắt, nghĩ ra được một biện pháp.
Thiếu nữ chạy lại, quát với Giang Ly: "Này, tên vô lại, không phải ngươi muốn cầm dây cương à? Được thôi, cho ngươi cầm đấy."
Nghe vậy, Giang Ly nhanh chóng nhảy lên trâu.
Sau đó, thiếu nữ cười lạnh một tiếng rồi ngồi ra đằng sau, lưng trâu rộng thênh thang, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn có thể ngồi thêm một con bò sữa nhỏ!
Giang Ly kéo dây cương, mặt mày thất vọng chán chường. . .
Đám người thấy vậy liền vui vẻ, từng người giơ ngón tay cái với thiếu nữ mắt to, tán dương nàng thông minh.
Nhưng ngay sau đó, Giang Ly lại kêu lên: "Phía trước gió lớn quá, lạnh!"
Đám người nghe xong thì một ngụm máu già suýt nữa trào ra, trong lòng thầm than, cháu trai này còn biết giữ thể diện chút nào không vậy? Ngươi là một kẻ ở cấp Đạo Chủ, lại sợ gió lớn? Gió có thể thổi lạnh ngươi thì cũng có thể lật cả một ngọn núi đấy!
Một thiếu niên nhịn không nổi nữa, kêu lên: "Giang Ly, ngươi đang cảm thấy chúng ta không đủ thông minh, hay là ngươi coi chúng ta là đồ ngốc vậy? Ngươi lại sợ gió lớn sao?"
Giang Ly nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó trực tiếp nhảy xuống trâu, ngồi phịch xuống đất, kêu lên: "Ta mặc kệ, không có muội tử che chắn gió cho ta thì ta không đi!"
"Ngọa Tào, đừng ai cản ta, ta chơi c·hết hắn!" Thiếu niên kia không nhịn được nữa, vung một cây phương thiên họa kích định xông đến g·i·ết Giang Ly.
Kết quả đương nhiên là bị người khác ngăn lại...
Mị Thương Hải cũng là vẻ mặt bất lực và phiền muộn, thậm chí có chút phẫn nộ. Nhưng cuối cùng vẫn phải kéo thiếu nữ mắt to sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp tử, hay là ngươi nhịn một chút?"
Tiểu Diệp tử nghe vậy thì đỏ hoe cả mắt.
Mị Thương Hải nói: "Ngươi yên tâm, ta đảm bảo hắn sẽ không đối với ngươi như vậy. Một lát nữa ta sẽ dặn dò hắn, nếu hắn làm loạn thì ta giúp ngươi thu thập hắn."
Tiểu Diệp tử nghe xong thì nghiến răng, ngậm ngùi đồng ý.
Khi Giang Ly lại cưỡi lên con rõ ràng trâu, hai tay luồn qua eo thon của thiếu nữ, kéo dây cương, rồi đắc ý nhìn mấy thiếu niên kia. Mấy gã kia thì tức đến bốc hỏa...
Giang Ly chọn Tiểu Diệp Tử cũng không phải tùy tiện. Tiểu Diệp Tử đích thực là người xinh đẹp nhất trong bốn cô nàng, từ lúc họ xuất hiện thì đa số ánh mắt mấy tên thanh niên đều đặt lên người nàng. Sau khi nhìn thấy Giang Ly thì cả đám đều tích cực thể hiện, giống như những con chim đang đến mùa p·h·át tình, điên cuồng khoe khoang tài cán của mình vậy.
Vậy nên Giang Ly quyết đoán chọn Tiểu Diệp Tử, và quả nhiên, chỉ tùy tiện tác động chút thôi là oán khí liền bay lên ào ào...
Oán khí +100
Oán khí +200
Oán khí +150
Chờ khi chữ biến mất, Giang Ly cảm thán: "Món rau hẹ này ngon quá đi..."
Tiểu Diệp tử liếc Giang Ly một cái nói: "Ta không phải là rau hẹ."
Giang Ly cười hì hì nói: "Không sao, về sau đều là rau hẹ thôi."
Nói rồi Giang Ly, dùng sức kéo dây cương một phát: "Đi nào!"
Con bò rõ ràng hiển nhiên rất thông linh, nó biết cái tên đàn ông đang ngồi trên lưng mình thật quá đỗi đểu cáng, nó liếc xéo Giang Ly một cái, rồi mới bắt đầu đi theo đoàn người.
Kết quả Giang Ly bắt đầu ca hát: "Cô nương đẹp ơi, cô nương thướt tha, cô nương cưỡi trâu đi tìm đối tượng. . ."
Đinh!
Oán khí +500
Giang Ly thấy giá trị oán khí năm trăm trên đầu Tiểu Diệp tử liền càng hát hăng hơn.
"Em gái ơi, em cưỡi trâu đầu, anh trai ngồi đằng sau, ân ân ái ái, Khiên Ngưu thong dong, thong dong..."
Đinh đinh đinh!
Oán khí +100
Oán khí +200
Oán khí +110. . .
Đinh!
Oán khí +1000!
Giang Ly thấy con số cực dài trên đầu Mị Thương Hải, liền vui vẻ cười, quả nhiên, người càng mạnh thì rau hẹ càng xanh tốt a.
Mị Thương Hải đoán chừng cũng chịu hết nổi cái tên này rồi, trực tiếp giục: "Tăng tốc!"
Sau đó những dị thú này đồng loạt phấn vó chạy như điên, cuốn theo một làn khói bụi, thẳng hướng phía đông mà đi.
Nhưng không bao lâu, toàn thế giới đều chấn động bởi một tin tức.
Tin đó đến từ một phóng viên đang kẹt lại trên núi Thái Nhạc, anh ta quen dùng điện thoại di động để quay phim, đồng thời tải dữ liệu lên đám mây để lưu trữ thời gian thực.
Thành ra anh ta vẫn sống sót sau tai nạn, dù điện thoại hỏng nhưng anh ta tìm đến cửa hàng điện thoại của Tề Quốc, mua điện thoại mới rồi nhanh chóng tải lại được các video đã lưu, sau đó đăng lên mạng.
Trong nháy mắt, thiên hạ rung chuyển!
Đầu tiên, bởi vì Giang Ly có tính thích gây chuyện, nhiều trò quá, nên mọi người vẫn luôn theo sát vị trí của hắn. Rõ ràng còn tận bảy ngày nữa mới có thể đến Hàn Quốc, kết quả Giang Ly đã đến đó trong chớp mắt, một cước dẫm c·hết Phùng công. Thậm chí một cước đã phá tan kết giới sức mạnh Thái Cổ của tông chủ Thái Nhạc Tông, khiến ngọn núi Thái Nhạc bị san bằng!
Cảnh tượng ấy thật quá kinh hoàng!
Nhìn cú đá kia sắc bén, bá đạo vô cùng, ngọn núi sụp đổ, giống như người xem đều bị cuốn vào vụ lở núi đó, khiến ai cũng phải run sợ trong lòng.
Ban đầu, chuyện Giang Ly một mình đ·á·nh bại hai tên Ngụy Võ Tốt, mọi người thật ra chỉ kinh ngạc một chút, còn chưa đến mức cả thế gian phải chú ý. Ngược lại, việc Giang Ly lột sạch Ngụy Tuần rồi treo đầy trên cổng thành mới khiến mọi người thấy hứng thú và ghi nhớ cái tên Giang Ly.
Nhưng lần đại chiến này, mọi người cuối cùng bắt đầu nhìn nhận thẳng vào tên tiểu tử dã man này. Một cước giẫm nát không chút thương xót kết giới thái cổ, giẫm sập cả ngọn núi, đây không phải là lực lượng của cảnh giới Thần Thông.
Trong thế giới này, biết ngày là nhập môn, Thần Thông cảnh giới là chủ lưu, còn Đạo Chủ thì đã là tồn tại thuộc hàng tông chủ một phương, có địa vị rất cao, đáng để tứ phương tranh nhau lôi kéo. Ngay cả trong quân đội Ngụy Võ Tốt hùng mạnh, một người nắm giữ Đạo Chủ đại đạo hoàn chỉnh cũng đã có thể làm thiên phu trưởng. Mà những người như vậy trong toàn bộ quân Ngụy Võ Tốt cũng chỉ có vỏn vẹn khoảng năm mươi người.
Có thể thấy Đạo Chủ quý hiếm và mạnh mẽ đến thế nào.
Lần này, Giang Ly cuối cùng từ một kẻ chuyên gây náo động trở thành một ngôi sao mới nổi.
Rất nhiều người đều thắc mắc, rốt cuộc Giang Ly đã dùng cách gì mà chỉ trong một ngày lại có thể đi hết quãng đường bảy ngày như thế!
Nhưng có người lại thực sự phiền muộn...
Đó chính là những thiên tài của các nước vốn đã xuất phát đến Tề Quốc, nhưng sau khi phát hiện Giang Ly lại chạy sang Hàn Quốc, đành phải thay đổi phương hướng sang Hàn Quốc. Sau khi chạy được vài ngày, chợt phát hiện ra tên Giang Ly rõ ràng đang ở xa Hàn Quốc lại đến trước, rồi ung dung một cước dẫm c·hết Phùng công rồi quay lưng bỏ đi.
Còn họ thì tội nghiệp, đang phải chạy một quãng đường rất dài...
Họ quá là phiền muộn, chẳng lẽ muốn lừa họ chạy c·h·ết sao?
Có người trên mạng ngông cuồng cười nhạo nói: "Oa ha ha ha... Các thiếu chủ của các quốc gia đi theo bước chân của Giang Ly, kết quả cứ chậm hơn vài nhịp. . . Cảm giác này sao mà giống như dắt chó thế nhỉ?"
"Suỵt, ngươi đừng có nói vậy, nhỡ đâu bị đuổi kịp thì phải chịu khổ đấy."
"Phi, ta đâu phải người Tề Quốc, ở bên ngoài Tề Quốc thì đâu ai dám giám sát ta chứ. Ai mà biết ta là ai? Chẳng lẽ các ngươi không thấy họ giống như chó sao?" Người kia coi thường kêu la.
Có người phụ họa, cười khúc khích nói: "Thật là giống chó quá đi mất. Hôm nay ta nhìn thấy Ngụy Thông rồi, cái thằng bé tội nghiệp, khởi hành sớm nhất, gần đến biên giới Tề Quốc, kết quả lại quay người chạy về Hàn Quốc. Mãi mới sắp tới Hàn Quốc thì Giang Ly lại đi... Ôi trời, các ngươi không biết đâu, Ngụy Thông đã gầy đi rồi kìa."
"Đây không phải là đội truy đuổi, đây là một đội chuyên giảm cân a."
Vừa dứt lời, không ít người đều cười lớn.
Rõ ràng, mấy người này có thù với Ngụy Thông, nếu không đã chẳng dám công khai chế giễu như vậy.
Đồng thời, những người khác như Vương Chiến của Tần quốc, Lý Trấn Địch của Triệu Quốc cũng đồng loạt lên tiếng chế nhạo.
Ngược lại, trưởng công chúa Mị Thanh Mâu của Sở Quốc, người đến sau cùng đến Hàn Quốc để xem náo nhiệt, thì lại không có ai chế giễu, ngược lại còn có không ít người hỏi han ân cần.
Mị Thanh Mâu là con gái út của hoàng đế Sở Quốc tiền triều, bây giờ mới mười sáu tuổi, đang tuổi hoa niên. Được mệnh danh là bát tiên tử đương thời, danh tiếng lừng lẫy, người ái mộ vô số. Nhất là mấy vị thiếu gia vương công quý tộc của các nước, đều cho rằng mình có cơ hội, đương nhiên ra sức nịnh bợ.
Thương cảm Mị Thanh Mâu bị liên lụy, mọi người cũng thi nhau mắng chửi Giang Ly là tên hỗn đản, vì đã khiến Mị Thanh Mâu mất bao ngày đường mà cuối cùng lại phải bị giam hãm bỏ mặc.
Đồng thời, trên mạng cũng có rất nhiều người kêu gào muốn mua vị trí của Giang Ly với giá cao, đồng thời hứa sẽ cho thêm tiền thưởng cho ai g·i·ết được Giang Ly.
Khi Giang Ly thấy cái này, tức đến nghẹn cả họng, trực tiếp t·r·ả lời một câu: "Á... Phi, chân của cô nương kia ngắn, mắc mớ gì đến ta?"
Vừa nói xong thì y như chọc vào tổ ong vò vẽ, mỗi phút có hàng ngàn tin nhắn đổ về, đương nhiên không mấy ai khen Giang Ly biết ăn nói, gần như tất cả đều là chào hỏi tổ tông Giang Ly lên trời.
Thậm chí còn có hacker tung ra phương thức liên lạc của hắn, khiến cho máy móc của hắn bị đủ kiểu tấn c·ô·ng điên cuồng, b·ứ·c Giang Ly không thể không tắt máy đi.
Kết quả Giang Ly phát hiện, Tiểu Diệp tử, Mị Thương Hải và những người khác đều mang ánh mắt hằm hằm nhìn mình.
Giang Ly giơ tay nói: "Nhìn gì? Soái ca ôm mỹ nữ đó có gì không đúng à?"
Đinh đinh đinh. . .
Oán khí +100
Oán khí +100. . .
Giang Ly càng thêm đắc ý. . .
Có người trong đám thanh niên nghiến răng ken két mắng: "Sao cái tên này da mặt lại dày thế hả? Chúng ta càng lườm thì hắn lại càng đắc ý, tên này có phải bị thần kinh không vậy?"
Đám người liên tục gật đầu. . .
Giang Ly ha ha nói: "Bị thần kinh cũng có gái ôm, còn mấy người có không?"
Đinh đinh. . .
Oán khí +10
Oán khí +20. . .
Đến đêm, đám người chuẩn bị dừng chân cắm trại, từng người lấy ra từng căn phòng pháp khí nhỏ, tung ra hóa thành những tòa nhà.
Đồng thời có người bố trí kết giới phòng ngự ở các nơi xa, kết hợp các trận pháp phòng thủ, tấn công, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau khi mọi người lo liệu xong, Tiểu Diệp tử ngáp một cái rồi trở về phòng, vừa vào bên trong ngôi nhà hình nấm của mình, đã thấy một tên đàn ông mặc quần đùi lớn đang nằm dạng chữ đại trên giường của nàng, ngủ ngon lành và ngáy khò khò.
"Á! ! ! !"
Một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó đám người đứng trước mặt Giang Ly, mắt chữ A mồm chữ O.
Giang Ly mặt mày ngây thơ dụi mắt còn ngái ngủ, rồi quay ra ngoài hô: "Già Mị à, quản con nhỏ cháu gái của ông đi, cái người phụ nữ này nhìn trộm ta ngủ, quá lưu manh! Mọi người ở nước Sở đều phóng khoáng như vậy à? Ta nói cho ông biết, mọi người phóng khoáng thì kệ mọi người, còn ta thì có trinh tiết đấy nhé, các ngươi nhìn trộm ta phải bồi thường đấy!"
"Còn bồi thường, ta bồi cái đầu nhà ngươi!" Một thiếu niên trực tiếp rút kiếm.
Giang Ly mặc kệ, tiếp tục hô: "Già Mị, có quản không thì bảo, bọn họ hung dữ quá, chả thèm nói lý gì cả!"
Nghe xong những lời này, mấy thiếu niên thiếu nữ trực tiếp giận tím mặt.
Họ không nói lý? Chính ngươi c·ướp phòng người ta, mà lại bảo họ không nói lý?
Mấy tên này tức đến độ máu sôi sùng sục, liên tục rút kiếm kêu xoẹt xoẹt.
Bên ngoài, Mị Thương Hải đang ngồi ở đằng xa, nghe rõ tiếng la của Giang Ly mà căn bản không có ý định đến xem. Đây là ngầm chấp nhận hành vi t·h·iên h·ạ của các thiếu niên thiếu nữ, hiển nhiên là hắn cũng chịu đựng Giang Ly đủ rồi...
PS: Ta đã cập nhật rất nhiều, mỗi một chương đều dài bốn ngàn chữ. Mỗi ngày cố định tám ngàn chữ, ngẫu nhiên một vạn hai ngàn chữ... Thật sự không cố thêm được nữa. Mắt thấy sắp đến Tết rồi, phải chuẩn bị cất sẵn chút để ngày Tết dùng, thật sự là bấn loạn quá. . .
Thái Cổ thấy Giang Ly cứ vậy đi vào khuôn khổ, cũng không nói gì, trực tiếp cáo lui. Sau đó, Mị Thương Hải chỉ về hướng đông nói: "Mời."
Giang Ly ngáp một cái nói: "Ta không biết bay." Sau đó Giang Ly chỉ vào một nữ tu sĩ xinh đẹp đang cưỡi một con bò Tây Tạng trắng nói: "Này, ta muốn ngồi cùng ngươi."
"Cái gì? Ngươi cái tên dã nhân trong núi này. . .", thiếu nữ kia lập tức nổi giận, mặt mày ghét bỏ và điên cuồng kêu lên, nhưng chưa nói hết câu đã bị Mị Thương Hải liếc mắt trừng cho ngậm miệng, không dám hé răng nữa. Dù vậy, nàng vẫn trừng đôi mắt to xinh đẹp, hận không thể trừng c·hết Giang Ly.
Mị Thương Hải nói: "Nam nữ khác biệt, vẫn là ngồi trên con điêu cánh vàng của ta đi."
Nhưng Giang Ly trực tiếp lắc đầu, cự tuyệt: "Không! Ta không! Ta nhất định muốn ngồi cái con bò rõ ràng kia!"
Giang Ly làm ra bộ dạng nhõng nhẽo ăn vạ, khiến đám người xung quanh phải trợn mắt há mồm. . . Nhất là thiếu nữ kia, càng tỏ vẻ hận không thể g·i·ết c·hết Giang Ly. Mấy thiếu niên kia cũng nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên mắng chửi.
Mị Thương Hải vung tay ra hiệu để bọn họ im lặng, sau đó bắt đầu thuyết phục Giang Ly.
Nhưng Giang Ly chính là kiểu các ngươi không cho ta ngồi cùng mỹ nữ khí rõ ràng trâu, ta liền không đi!
Cuối cùng, thiếu nữ kia vẫn phải nín nhịn, cho Giang Ly cưỡi lên rõ ràng trâu.
Giang Ly cười hắc hắc, ngồi sau lưng thiếu nữ, rồi hai tay thuận theo bờ eo thon của thiếu nữ mà vòng qua.
"Ngươi làm gì?!" Thiếu nữ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Giang Ly mặt không đổi sắc nói: "Không làm gì a, cưỡi trâu đương nhiên là nam sĩ cầm dây cương. Nếu không lộ ra ta không đủ thân sĩ..."
"Ta nhổ vào!"
Năm nam nữ thanh niên nhuộm tóc xanh biếc nghe vậy tức giận đến nghiến răng ken két, trong lòng thầm mắng: "Ngươi còn thân sĩ? Thân sĩ mà lại mặt dày vô liêm sỉ ngồi cùng nữ sĩ? Nha da mặt ngươi thật là quá dày!"
Thiếu nữ tức giận nói: "Ngươi nếu còn dám lộn xộn, thì xuống ngay cho ta!"
Giang Ly làm theo ngay lập tức, rồi kêu thẳng xuống đất: "Ta không xuống!"
Thấy cảnh này, cả đám người giận đến muốn chửi thề.
Ngay cả người có hàm dưỡng nhất như Mị Thương Hải, lúc này cũng muốn cầm vũ khí đ·á·nh Giang Ly.
Một thiếu niên máu nóng chạy đến trước mặt Mị Thương Hải, kêu lên: "Thương Hải đại nhân, ta nhịn không nổi nữa rồi!"
Mị Thương Hải thở dài nói: "Không được... Hắn biết tin tức rất quan trọng, trước khi chưa có được thì không nên đ·á·nh. Tính cách của tên này các ngươi cũng thấy rồi đó, chỉ được ngọt nhạt chứ không chịu cứng, thật sự đ·á·nh nhau thì chắc chắn sẽ lãng phí thời gian, nếu người của quốc gia khác đuổi kịp thì phiền phức lớn. Chuyện này chúng ta đang tranh thời gian trước, không được để xảy ra thêm bất cứ sơ suất nào..."
Thiếu nữ mắt to cũng chạy đến, hậm hực tức giận nói: "Thương Hải thúc, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Tên này quá vô lại."
Mị Thương Hải cười khổ: "Không có cách, hay là ngươi để hắn cầm dây cương đi."
Thiếu nữ nghe vậy tức giận giậm chân, nhưng sau đó chớp mắt, nghĩ ra được một biện pháp.
Thiếu nữ chạy lại, quát với Giang Ly: "Này, tên vô lại, không phải ngươi muốn cầm dây cương à? Được thôi, cho ngươi cầm đấy."
Nghe vậy, Giang Ly nhanh chóng nhảy lên trâu.
Sau đó, thiếu nữ cười lạnh một tiếng rồi ngồi ra đằng sau, lưng trâu rộng thênh thang, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn có thể ngồi thêm một con bò sữa nhỏ!
Giang Ly kéo dây cương, mặt mày thất vọng chán chường. . .
Đám người thấy vậy liền vui vẻ, từng người giơ ngón tay cái với thiếu nữ mắt to, tán dương nàng thông minh.
Nhưng ngay sau đó, Giang Ly lại kêu lên: "Phía trước gió lớn quá, lạnh!"
Đám người nghe xong thì một ngụm máu già suýt nữa trào ra, trong lòng thầm than, cháu trai này còn biết giữ thể diện chút nào không vậy? Ngươi là một kẻ ở cấp Đạo Chủ, lại sợ gió lớn? Gió có thể thổi lạnh ngươi thì cũng có thể lật cả một ngọn núi đấy!
Một thiếu niên nhịn không nổi nữa, kêu lên: "Giang Ly, ngươi đang cảm thấy chúng ta không đủ thông minh, hay là ngươi coi chúng ta là đồ ngốc vậy? Ngươi lại sợ gió lớn sao?"
Giang Ly nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó trực tiếp nhảy xuống trâu, ngồi phịch xuống đất, kêu lên: "Ta mặc kệ, không có muội tử che chắn gió cho ta thì ta không đi!"
"Ngọa Tào, đừng ai cản ta, ta chơi c·hết hắn!" Thiếu niên kia không nhịn được nữa, vung một cây phương thiên họa kích định xông đến g·i·ết Giang Ly.
Kết quả đương nhiên là bị người khác ngăn lại...
Mị Thương Hải cũng là vẻ mặt bất lực và phiền muộn, thậm chí có chút phẫn nộ. Nhưng cuối cùng vẫn phải kéo thiếu nữ mắt to sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp tử, hay là ngươi nhịn một chút?"
Tiểu Diệp tử nghe vậy thì đỏ hoe cả mắt.
Mị Thương Hải nói: "Ngươi yên tâm, ta đảm bảo hắn sẽ không đối với ngươi như vậy. Một lát nữa ta sẽ dặn dò hắn, nếu hắn làm loạn thì ta giúp ngươi thu thập hắn."
Tiểu Diệp tử nghe xong thì nghiến răng, ngậm ngùi đồng ý.
Khi Giang Ly lại cưỡi lên con rõ ràng trâu, hai tay luồn qua eo thon của thiếu nữ, kéo dây cương, rồi đắc ý nhìn mấy thiếu niên kia. Mấy gã kia thì tức đến bốc hỏa...
Giang Ly chọn Tiểu Diệp Tử cũng không phải tùy tiện. Tiểu Diệp Tử đích thực là người xinh đẹp nhất trong bốn cô nàng, từ lúc họ xuất hiện thì đa số ánh mắt mấy tên thanh niên đều đặt lên người nàng. Sau khi nhìn thấy Giang Ly thì cả đám đều tích cực thể hiện, giống như những con chim đang đến mùa p·h·át tình, điên cuồng khoe khoang tài cán của mình vậy.
Vậy nên Giang Ly quyết đoán chọn Tiểu Diệp Tử, và quả nhiên, chỉ tùy tiện tác động chút thôi là oán khí liền bay lên ào ào...
Oán khí +100
Oán khí +200
Oán khí +150
Chờ khi chữ biến mất, Giang Ly cảm thán: "Món rau hẹ này ngon quá đi..."
Tiểu Diệp tử liếc Giang Ly một cái nói: "Ta không phải là rau hẹ."
Giang Ly cười hì hì nói: "Không sao, về sau đều là rau hẹ thôi."
Nói rồi Giang Ly, dùng sức kéo dây cương một phát: "Đi nào!"
Con bò rõ ràng hiển nhiên rất thông linh, nó biết cái tên đàn ông đang ngồi trên lưng mình thật quá đỗi đểu cáng, nó liếc xéo Giang Ly một cái, rồi mới bắt đầu đi theo đoàn người.
Kết quả Giang Ly bắt đầu ca hát: "Cô nương đẹp ơi, cô nương thướt tha, cô nương cưỡi trâu đi tìm đối tượng. . ."
Đinh!
Oán khí +500
Giang Ly thấy giá trị oán khí năm trăm trên đầu Tiểu Diệp tử liền càng hát hăng hơn.
"Em gái ơi, em cưỡi trâu đầu, anh trai ngồi đằng sau, ân ân ái ái, Khiên Ngưu thong dong, thong dong..."
Đinh đinh đinh!
Oán khí +100
Oán khí +200
Oán khí +110. . .
Đinh!
Oán khí +1000!
Giang Ly thấy con số cực dài trên đầu Mị Thương Hải, liền vui vẻ cười, quả nhiên, người càng mạnh thì rau hẹ càng xanh tốt a.
Mị Thương Hải đoán chừng cũng chịu hết nổi cái tên này rồi, trực tiếp giục: "Tăng tốc!"
Sau đó những dị thú này đồng loạt phấn vó chạy như điên, cuốn theo một làn khói bụi, thẳng hướng phía đông mà đi.
Nhưng không bao lâu, toàn thế giới đều chấn động bởi một tin tức.
Tin đó đến từ một phóng viên đang kẹt lại trên núi Thái Nhạc, anh ta quen dùng điện thoại di động để quay phim, đồng thời tải dữ liệu lên đám mây để lưu trữ thời gian thực.
Thành ra anh ta vẫn sống sót sau tai nạn, dù điện thoại hỏng nhưng anh ta tìm đến cửa hàng điện thoại của Tề Quốc, mua điện thoại mới rồi nhanh chóng tải lại được các video đã lưu, sau đó đăng lên mạng.
Trong nháy mắt, thiên hạ rung chuyển!
Đầu tiên, bởi vì Giang Ly có tính thích gây chuyện, nhiều trò quá, nên mọi người vẫn luôn theo sát vị trí của hắn. Rõ ràng còn tận bảy ngày nữa mới có thể đến Hàn Quốc, kết quả Giang Ly đã đến đó trong chớp mắt, một cước dẫm c·hết Phùng công. Thậm chí một cước đã phá tan kết giới sức mạnh Thái Cổ của tông chủ Thái Nhạc Tông, khiến ngọn núi Thái Nhạc bị san bằng!
Cảnh tượng ấy thật quá kinh hoàng!
Nhìn cú đá kia sắc bén, bá đạo vô cùng, ngọn núi sụp đổ, giống như người xem đều bị cuốn vào vụ lở núi đó, khiến ai cũng phải run sợ trong lòng.
Ban đầu, chuyện Giang Ly một mình đ·á·nh bại hai tên Ngụy Võ Tốt, mọi người thật ra chỉ kinh ngạc một chút, còn chưa đến mức cả thế gian phải chú ý. Ngược lại, việc Giang Ly lột sạch Ngụy Tuần rồi treo đầy trên cổng thành mới khiến mọi người thấy hứng thú và ghi nhớ cái tên Giang Ly.
Nhưng lần đại chiến này, mọi người cuối cùng bắt đầu nhìn nhận thẳng vào tên tiểu tử dã man này. Một cước giẫm nát không chút thương xót kết giới thái cổ, giẫm sập cả ngọn núi, đây không phải là lực lượng của cảnh giới Thần Thông.
Trong thế giới này, biết ngày là nhập môn, Thần Thông cảnh giới là chủ lưu, còn Đạo Chủ thì đã là tồn tại thuộc hàng tông chủ một phương, có địa vị rất cao, đáng để tứ phương tranh nhau lôi kéo. Ngay cả trong quân đội Ngụy Võ Tốt hùng mạnh, một người nắm giữ Đạo Chủ đại đạo hoàn chỉnh cũng đã có thể làm thiên phu trưởng. Mà những người như vậy trong toàn bộ quân Ngụy Võ Tốt cũng chỉ có vỏn vẹn khoảng năm mươi người.
Có thể thấy Đạo Chủ quý hiếm và mạnh mẽ đến thế nào.
Lần này, Giang Ly cuối cùng từ một kẻ chuyên gây náo động trở thành một ngôi sao mới nổi.
Rất nhiều người đều thắc mắc, rốt cuộc Giang Ly đã dùng cách gì mà chỉ trong một ngày lại có thể đi hết quãng đường bảy ngày như thế!
Nhưng có người lại thực sự phiền muộn...
Đó chính là những thiên tài của các nước vốn đã xuất phát đến Tề Quốc, nhưng sau khi phát hiện Giang Ly lại chạy sang Hàn Quốc, đành phải thay đổi phương hướng sang Hàn Quốc. Sau khi chạy được vài ngày, chợt phát hiện ra tên Giang Ly rõ ràng đang ở xa Hàn Quốc lại đến trước, rồi ung dung một cước dẫm c·hết Phùng công rồi quay lưng bỏ đi.
Còn họ thì tội nghiệp, đang phải chạy một quãng đường rất dài...
Họ quá là phiền muộn, chẳng lẽ muốn lừa họ chạy c·h·ết sao?
Có người trên mạng ngông cuồng cười nhạo nói: "Oa ha ha ha... Các thiếu chủ của các quốc gia đi theo bước chân của Giang Ly, kết quả cứ chậm hơn vài nhịp. . . Cảm giác này sao mà giống như dắt chó thế nhỉ?"
"Suỵt, ngươi đừng có nói vậy, nhỡ đâu bị đuổi kịp thì phải chịu khổ đấy."
"Phi, ta đâu phải người Tề Quốc, ở bên ngoài Tề Quốc thì đâu ai dám giám sát ta chứ. Ai mà biết ta là ai? Chẳng lẽ các ngươi không thấy họ giống như chó sao?" Người kia coi thường kêu la.
Có người phụ họa, cười khúc khích nói: "Thật là giống chó quá đi mất. Hôm nay ta nhìn thấy Ngụy Thông rồi, cái thằng bé tội nghiệp, khởi hành sớm nhất, gần đến biên giới Tề Quốc, kết quả lại quay người chạy về Hàn Quốc. Mãi mới sắp tới Hàn Quốc thì Giang Ly lại đi... Ôi trời, các ngươi không biết đâu, Ngụy Thông đã gầy đi rồi kìa."
"Đây không phải là đội truy đuổi, đây là một đội chuyên giảm cân a."
Vừa dứt lời, không ít người đều cười lớn.
Rõ ràng, mấy người này có thù với Ngụy Thông, nếu không đã chẳng dám công khai chế giễu như vậy.
Đồng thời, những người khác như Vương Chiến của Tần quốc, Lý Trấn Địch của Triệu Quốc cũng đồng loạt lên tiếng chế nhạo.
Ngược lại, trưởng công chúa Mị Thanh Mâu của Sở Quốc, người đến sau cùng đến Hàn Quốc để xem náo nhiệt, thì lại không có ai chế giễu, ngược lại còn có không ít người hỏi han ân cần.
Mị Thanh Mâu là con gái út của hoàng đế Sở Quốc tiền triều, bây giờ mới mười sáu tuổi, đang tuổi hoa niên. Được mệnh danh là bát tiên tử đương thời, danh tiếng lừng lẫy, người ái mộ vô số. Nhất là mấy vị thiếu gia vương công quý tộc của các nước, đều cho rằng mình có cơ hội, đương nhiên ra sức nịnh bợ.
Thương cảm Mị Thanh Mâu bị liên lụy, mọi người cũng thi nhau mắng chửi Giang Ly là tên hỗn đản, vì đã khiến Mị Thanh Mâu mất bao ngày đường mà cuối cùng lại phải bị giam hãm bỏ mặc.
Đồng thời, trên mạng cũng có rất nhiều người kêu gào muốn mua vị trí của Giang Ly với giá cao, đồng thời hứa sẽ cho thêm tiền thưởng cho ai g·i·ết được Giang Ly.
Khi Giang Ly thấy cái này, tức đến nghẹn cả họng, trực tiếp t·r·ả lời một câu: "Á... Phi, chân của cô nương kia ngắn, mắc mớ gì đến ta?"
Vừa nói xong thì y như chọc vào tổ ong vò vẽ, mỗi phút có hàng ngàn tin nhắn đổ về, đương nhiên không mấy ai khen Giang Ly biết ăn nói, gần như tất cả đều là chào hỏi tổ tông Giang Ly lên trời.
Thậm chí còn có hacker tung ra phương thức liên lạc của hắn, khiến cho máy móc của hắn bị đủ kiểu tấn c·ô·ng điên cuồng, b·ứ·c Giang Ly không thể không tắt máy đi.
Kết quả Giang Ly phát hiện, Tiểu Diệp tử, Mị Thương Hải và những người khác đều mang ánh mắt hằm hằm nhìn mình.
Giang Ly giơ tay nói: "Nhìn gì? Soái ca ôm mỹ nữ đó có gì không đúng à?"
Đinh đinh đinh. . .
Oán khí +100
Oán khí +100. . .
Giang Ly càng thêm đắc ý. . .
Có người trong đám thanh niên nghiến răng ken két mắng: "Sao cái tên này da mặt lại dày thế hả? Chúng ta càng lườm thì hắn lại càng đắc ý, tên này có phải bị thần kinh không vậy?"
Đám người liên tục gật đầu. . .
Giang Ly ha ha nói: "Bị thần kinh cũng có gái ôm, còn mấy người có không?"
Đinh đinh. . .
Oán khí +10
Oán khí +20. . .
Đến đêm, đám người chuẩn bị dừng chân cắm trại, từng người lấy ra từng căn phòng pháp khí nhỏ, tung ra hóa thành những tòa nhà.
Đồng thời có người bố trí kết giới phòng ngự ở các nơi xa, kết hợp các trận pháp phòng thủ, tấn công, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau khi mọi người lo liệu xong, Tiểu Diệp tử ngáp một cái rồi trở về phòng, vừa vào bên trong ngôi nhà hình nấm của mình, đã thấy một tên đàn ông mặc quần đùi lớn đang nằm dạng chữ đại trên giường của nàng, ngủ ngon lành và ngáy khò khò.
"Á! ! ! !"
Một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó đám người đứng trước mặt Giang Ly, mắt chữ A mồm chữ O.
Giang Ly mặt mày ngây thơ dụi mắt còn ngái ngủ, rồi quay ra ngoài hô: "Già Mị à, quản con nhỏ cháu gái của ông đi, cái người phụ nữ này nhìn trộm ta ngủ, quá lưu manh! Mọi người ở nước Sở đều phóng khoáng như vậy à? Ta nói cho ông biết, mọi người phóng khoáng thì kệ mọi người, còn ta thì có trinh tiết đấy nhé, các ngươi nhìn trộm ta phải bồi thường đấy!"
"Còn bồi thường, ta bồi cái đầu nhà ngươi!" Một thiếu niên trực tiếp rút kiếm.
Giang Ly mặc kệ, tiếp tục hô: "Già Mị, có quản không thì bảo, bọn họ hung dữ quá, chả thèm nói lý gì cả!"
Nghe xong những lời này, mấy thiếu niên thiếu nữ trực tiếp giận tím mặt.
Họ không nói lý? Chính ngươi c·ướp phòng người ta, mà lại bảo họ không nói lý?
Mấy tên này tức đến độ máu sôi sùng sục, liên tục rút kiếm kêu xoẹt xoẹt.
Bên ngoài, Mị Thương Hải đang ngồi ở đằng xa, nghe rõ tiếng la của Giang Ly mà căn bản không có ý định đến xem. Đây là ngầm chấp nhận hành vi t·h·iên h·ạ của các thiếu niên thiếu nữ, hiển nhiên là hắn cũng chịu đựng Giang Ly đủ rồi...
PS: Ta đã cập nhật rất nhiều, mỗi một chương đều dài bốn ngàn chữ. Mỗi ngày cố định tám ngàn chữ, ngẫu nhiên một vạn hai ngàn chữ... Thật sự không cố thêm được nữa. Mắt thấy sắp đến Tết rồi, phải chuẩn bị cất sẵn chút để ngày Tết dùng, thật sự là bấn loạn quá. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận