Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 190: Có vẻ như có phiền toái
Chương 190: Hình như có phiền phức Trưởng Tôn Bảo lập tức đưa điện thoại tới: "Quay xong rồi, ngươi xem thử."
Giang Ly xem qua, hơi bị khuất bóng, nhìn không rõ mặt người, nhưng vì trăng lưỡi liềm chìa khóa để gần ống kính, nhìn lại rất rõ.
Giang Ly hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm."
Sau đó Giang Ly lại đem video đăng lên trang web, kết quả vừa mới phát xong...
Đinh!
Oán khí +100!
Giang Ly quay đầu nhìn, chỉ thấy từ hướng Cửu Nghi Sơn bay lên một con số.
Giang Ly cười: "Một điểm!"
Hắc Liên nói: "Hơi ít nhỉ."
Giang Ly vô cùng tự tin mà nói: "Để oán khí bay một hồi..."
Vừa dứt lời, liền nghe bên kia đinh đinh đinh liên tiếp vang lên, không ngừng!
Oán khí +100 Oán khí +1000 Oán khí +5000 Oán khí +50 Oán khí +20 Oán khí +3000...
Số lượng có lớn có nhỏ, liên tiếp không dứt!
Nhiều nhất có khi lên đến cả vạn!
Ít nhất cũng có 10...
Nhưng số lượng nhiều vô kể, lại còn kéo dài mấy phút, không hề có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng ngày càng tăng!
Nửa tiếng sau, tần suất oán khí tăng lên cuối cùng cũng bắt đầu chậm lại, dần dần, biến thành lác đác vài tiếng, Giang Ly nhìn số tiền tiết kiệm của mình, khoảng chừng 53 vạn!
Giang Ly lập tức cười toe toét, ha ha cười nói: "Tắm rồi đi ngủ, ha ha ha..."
Hắc Liên cũng cười: "Đi làm thí nghiệm đi, ha ha..."
Giang Ly nghe xong, nụ cười đột ngột tắt, hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Liên nói: "Ngươi mà còn xui ta vào chỗ ch·ế·t thì ta c·ắ·n c·hết ngươi!"
Hắc Liên cười khan nói: "Yên tâm, nhất định chừa cho chúng ta chút vốn liếng cùng thời gian giảm xóc."
Giang Ly hừ hừ hai tiếng, nghe tiếng đinh đinh thỉnh thoảng vang lên, liền lên g·i·ư·ờ·n·g đi ngủ.
Chỉ là đang ngủ, Giang Ly bỗng p·h·át hiện, bên cạnh thêm một con mèo nhỏ, mắt nhắm mắt mở m·ơ màng p·h·át hiện là T·h·iên Mạt.
Giang Ly không để ý, một lát sau, T·h·iên Mạt b·ò vào trong l·ồ·ng ng·ự·c hắn...
Đến khi Giang Ly lần nữa lơ mơ mở mắt, liền p·h·át hiện T·h·iên Mạt đang nằm sấp ngủ trên bụng hắn...
Giữa giấc Giang Ly lờ mờ mở mắt vài lần.
Một lần là nhìn thấy T·h·iên Mạt nằm sấp trên người hắn đang thổi bong bóng nước mũi; Một lần là thấy T·h·iên Mạt lăn ra bên cạnh, dùng bàn chân nhỏ trắng nõn đ·ạ·p vào mặt hắn; Một lần là T·h·iên Mạt không ngừng dùng chân đ·ạ·p hắn đến mép g·i·ư·ờ·n·g, còn nó thì như một chữ "Đại" đầy bá khí chiếm cứ phần lớn g·i·ư·ờ·n·g...
Với điều này, Giang Ly hoàn toàn không tức giận, xoay người ngủ tiếp.
Hắc Liên thấy vậy, nếu như là hắn mà dám làm thế, chắc thằng nhóc này đã sớm nổi điên lên, người với người đúng là khác nhau a.
Đợi Giang Ly ngủ đủ giấc, lúc ngồi dậy, liền thấy mắt vàng quạ đen đứng trên ban công, vẫy tay với hắn.
Giang Ly nhặt hai bàn chân nhỏ trên mặt xuống, đứng dậy đi ra ban công, hỏi: "Sao thế?"
Mắt vàng quạ đen nói: "Lão đại, có phải ngươi muốn đi Cửu Nghi Sơn không?"
Giang Ly khó hiểu hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Mắt vàng quạ đen cười khổ nói: "Lão đại, ngươi không biết chỗ đó quái dị lắm đâu."
Giang Ly ngạc nhiên, tà môn ư? Câu này nghe không giống từ miệng một ác ma thốt ra.
Mắt vàng quạ đen cố sức hít một hơi t·h·u·ố·c lá, nhả vòng khói mới nói: "Ngươi đừng không tin... Ngươi nghĩ mà xem, Thổ Hoàng dù bị ngươi g·i·ế·t, nhưng hắn không phải ác ma bình thường. Việc chọn hang ổ thì đương nhiên là chọn chỗ tốt nhất. Lúc đầu bọn ta chọn chỗ ba phần đá tại đỉnh Ngu Hoàng Sơn, nơi đó vạn sơn triều bái, giữa t·h·i·ê·n địa khí vận hội tụ, quả thực có rất nhiều lợi ích.
Nhưng một nơi tốt như thế, sao Thổ Hoàng lại muốn dọn đi?"
Giang Ly hoàn toàn có xem xét qua vấn đề này.
Khí tượng dãy núi Cửu Nghi thực sự quá kinh khủng, toàn bộ Đông Đô cũng không có nơi thứ hai để dãy núi phải triều bái, nói ở đó không có gì thần bí, Giang Ly tuyệt đối không tin.
Nghĩ đến đây, Giang Ly hỏi: "Thổ Hoàng không yếu, vậy nơi đó có thứ gì, có thể khiến hắn sợ mà phải chuyển nhà?"
Mắt vàng quạ đen tiện tay ném t·h·u·ố·c ra ngoài, ý vị sâu xa nói: "Thật ra đến giờ bọn ta vẫn chưa rõ nguyên nhân. Bất quá, khi ở chỗ đó, bọn ta gặp rất nhiều hiện tượng khó lý giải. Rõ ràng nơi đó chỉ có chúng ta, nhưng vẫn có vài ác ma vô cớ m·ất t·í·c·h...
Bọn ta dùng nhiều cách điều tra, đề phòng, mà sao vẫn vô dụng.
Vẫn có ác ma m·ất t·í·c·h, mà tần suất càng ngày càng nhanh, số lượng càng ngày càng nhiều, cảm giác ấy giống như là..."
Mắt vàng quạ đen nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vỗ cánh một cái nói: "Giống như thứ gì đó tỉnh giấc, đang chậm rãi ăn uống, đồng thời càng ngày càng ăn khỏe!"
Giang Ly nghe đến đây cũng vô cùng kinh ngạc, có thể ngay trước mắt Thổ Hoàng bắt đi ác ma, lại còn làm mọi người không hề nhận ra, t·h·ủ ·đ·o·ạ·n này, đúng là hơi phiền phức.
"Còn gì nữa không?" Giang Ly hỏi.
Mắt vàng quạ đen vừa định nói, thì ác ma đại thụ bỗng r·u·n lên, lá cây tản ra, để lộ trên cành một khuôn mặt mộc, miệng nói tiếng người: "Đại nhân, ta từng nghe bồ c·ô·ng anh nói, lúc mọi người chuyển đi khỏi đó, trong phòng Thổ Hoàng hình như đã xảy ra một trận chiến..."
"Không thể nào, Ngu Hoàng Sơn lớn như vậy, không gian bên trong cũng có hạn, bọn ta nhiều ác ma thế mà, dù chỉ rơi một cây kim cũng phải có chút phản ứng chứ. Thổ Hoàng mà đ·ộ·n·g t·h·ủ thì bọn ta không có lý gì mà không biết." Mắt vàng quạ đen nói.
Ác ma đại thụ nói: "Lúc ấy ta cũng nghĩ vậy, nên mới hỏi một câu. Kết quả ngươi đoán bồ c·ô·ng anh nói gì?"
Giang Ly không nhịn được nói: "Đừng dài dòng, nói vào trọng tâm."
Ác ma đại thụ tiếp tục: "Càng im ắng càng nguy hiểm! Ngày thứ hai lúc bọn ta chuyển đi, ngươi không p·h·át hiện mặt Thổ Hoàng toàn bị một lớp cát che kín à? Để người ta không thể thấy rõ mặt hắn. Nhưng ta cảm giác được lực lượng của hắn đã yếu đi rất nhiều. Cuối cùng là trận chiến giữa Thổ Hoàng với đại nhân ngày hôm đó, ngươi cảm thấy Thổ Hoàng lúc ấy thật sự ở trạng thái đỉnh phong sao?
Còn một chuyện, Thổ Hoàng sau khi rời Cửu Nghi Sơn mới bắt đầu t·h·í·c·h ăn linh hồn người.
Trước kia chỉ bắt bọn ta ẩn nấp, còn giờ thì bảo đi săn người, hoặc trực tiếp ăn luôn linh hồn ác ma.
Chuyện này bình thường à?"
Mắt vàng quạ đen trầm mặc...
Giang Ly hỏi quạ đen: "Cây già nói đúng hả?"
Mắt vàng quạ đen gật đầu: "Trước đây không để ý, giờ nghĩ lại thì có vẻ đúng thật."
Ác ma đại thụ cười nhạo: "Thổ Hoàng coi bọn ta làm bối cảnh, làm sủng vật, ngươi cũng thật xem mình là bối cảnh, sủng vật, căn bản không quan s·á·t xung quanh, nên đương nhiên không p·h·át hiện được. Còn ta thì không thế, ngày nào cũng phải đứng đó làm cây cảnh không được nhúc nhích, buồn chán sinh ra cứ nhìn ngó xung quanh, suy nghĩ nhiều hơn các ngươi một chút cũng đúng thôi."
Nói đến đây, ác ma đại thụ nhìn Giang Ly nói: "Đại nhân, nếu có thể, ta không khuyên ngươi đi Cửu Nghi Sơn. Nơi đó quá nguy hiểm.
Ta không rõ thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh đến đâu, nhưng Thổ Hoàng từng chiến đấu với ngài, tuyệt đối chỉ phát huy sáu bảy phần thực lực.
Mà trên núi đó, lại có sự tồn tại đáng sợ có thể khiến Thổ Hoàng trọng thương."
Ác ma đại thụ càng nói như vậy, Giang Ly càng tò mò, lẽ nào Lam Tinh thật sự có loài quái vật bản địa đáng sợ hơn cả Thổ Hoàng ư?
Mắt vàng quạ đen gật gù theo: "Đúng đúng đúng, nếu có thể thì đừng đi thì hơn."
Giang Ly nhìn hai tên này quan tâm đến mình, lập tức thấy vui vẻ: "Ta nhớ lúc mang các ngươi về, các ngươi còn không cam tâm lắm cơ mà. Sao thế? Giờ bắt đầu quan tâm đến ta rồi à? Th·e·o lý, ta mà c·h·ế·t ở trỏng thì các ngươi cũng được tự do, chẳng phải tốt hơn à?"
Ác ma đại thụ nói: "Trước đây thì nghĩ vậy, nhưng từ khi đi theo ngài, cuộc s·ố·n·g dễ dàng hơn, không cần lo lắng gì, ngày ngày phơi nắng, thật thoải mái."
Mắt vàng quạ đen nói: "Bọn ta là ác ma, nhưng đâu có nghĩa là bọn ta thích đi ra ngoài đ·á·n·h nhau, liều m·ạ·n·g sống c·h·ế·t mỗi ngày. Có lúc nhàn nhã ai lại không muốn tận hưởng chứ... Với lại đi theo ngài, ta thấy thực lực của mình tăng nhanh hơn lúc đi theo Thổ Hoàng nữa. Thật kỳ lạ, rõ ràng ngài là nhân loại mà lại có thể ảnh hưởng tốc độ tiến bộ của ác ma bọn ta."
Nghe đến đây, Giang Ly hơi sững sờ, hỏi đại thụ: "Ngươi cũng có cảm giác này à?"
Ác ma đại thụ nói: "Đây là một loại cộng minh khí tràng giữa các ác ma, nói trắng ra thì bất kỳ ác ma nào cũng có một lĩnh vực khí tràng của mình, trong lĩnh vực này, hắn sẽ phát ra sức mạnh ác ma bao phủ khu vực đó. Với người bình thường thì chẳng có gì.
Nhưng với các ác ma yếu thì đó là chất dinh dưỡng tốt nhất, có thể từ từ nâng cao thực lực của bản thân.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ngài không phải là ác ma mà..."
Nghe đến câu này, Giang Ly cũng hơi run rẩy trong l·ò·n·g...
Nhưng nghĩ lại, thì cứ kệ, dù gì người ta cũng chẳng đ·á·n·h lại mình, hắn sợ gì chứ.
Phất tay bảo hai tên kia tản ra, Giang Ly thì quay lại cầm điện thoại di động lên xem lượt view clip mình vừa đăng.
Kết quả, lượt xem đã lên đến tận tám mươi triệu!
Mà còn đứng đầu các trang web video lớn nữa!
Kéo xuống phần bình luận cũng phải mất mười mấy phút mới hết...
Bình luận gì cũng có, mà đa số đều là hóng hớt, thích trêu chọc, ví dụ như:
"Huynh đệ, ghê gớm thật, ngươi đang thách thức cả thế giới đấy à?"
"Năm nay nhiều người tìm c·h·ế·t thế, ngươi tuyệt đối đứng đầu luôn!"
"Oa ha ha ha... thích xem ngươi tìm c·h·ế·t lắm đấy, có thể trốn cho kỹ, nếu không chắc chắn bọn họ lột da ngươi ra làm khinh khí cầu quá."
Còn có cả những người xem náo nhiệt, người thì ủng hộ, kẻ lại không nói nên lời, đủ cả.
Nhưng Giang Ly lại tập trung vào phần bình luận của những người trong cuộc, đáng tiếc, bình luận nhiều quá, xem không xuể.
Giang Ly xem thêm vài video liên quan, thì thấy đúng là có người đăng video đáp trả mình thật.
Mà người này Giang Ly không quen, liền tiện tay ấn mở.
Đó là một người mặc áo đen kín mít, che kín mặt, một bên tay là máy móc, nhìn rất có tính khoa học viễn tưởng.
Nội dung video rất đơn giản, chỉ một câu: "Làm màu thì phải trả giá, ta sẽ tìm ra ngươi."
Giang Ly trợn mắt, nhìn xuống khu bình luận, quả nhiên, sức mạnh cư dân m·ạ·n·g là vô hạn, cái gì bọn họ cũng biết, lập tức có người lôi thông tin của người đăng video kia ra.
"T·h·iết Cốt Điểu Châu sao lại đến đây? Thằng cha này đâu phải dễ dàng lộ mặt đâu?"
"T·h·iết Cốt? Thằng cha T·h·iết Cốt đứng thứ 10 bảng xếp hạng ở Điểu Châu? Hắn không phải luôn trốn phía sau bán tin tức thôi sao? Sao giờ lại đến đây?"
"Có khi hắn không tới, nhưng với khả năng dùng máy móc, máy tính của hắn, chắc chắn đã tra ra người sở hữu trăng lưỡi liềm chìa khóa cùng địa chỉ rồi."
"Tôi nói thật, chẳng phải chủ nhân chìa khóa đang gặp xui xẻo đó à?"
"Haiz... Đây chính là cái giá phải trả cho việc thích ra gió, ai bảo cứ phải khoe mẽ, trốn chui trốn nhủi thì không sao à? Cứ phải nhào ra làm gì."
Giang Ly chép miệng, thầm nói: "Đến mức thế á? Ta chỉ khoe một chút, cà khịa chút thôi mà? Sao đến cả Hacker cũng bị đụng tới vậy... Mà lại còn ở T nước Mỹ nữa chứ."
Cất điện thoại, Giang Ly lắc đầu, đi xuống lầu.
Kết quả vừa đến cửa đã thấy hai người lén lút ngó nghiêng vào bên trong, thấy Giang Ly ra thì cả hai liền vẫy tay với Giang Ly.
Giang Ly bực bội đi đến hỏi: "Hai vị có chuyện gì?"
"Huynh đệ hút điếu t·h·u·ố·c không?" Một tên đầu trọc đưa điếu t·h·u·ố·c qua hỏi.
Giang Ly tiện tay cầm lấy, tên đầu dưa hấu còn lại châm lửa cho Giang Ly, rồi cười ha ha hỏi: "Huynh đệ, hỏi chút chuyện."
Giang Ly gật đầu: "Cứ nói."
Đầu trọc hỏi: "Trong khu các người có phải có một người tên là Giang Ly không?"
Giang Ly sững người, rồi hỏi lại: "Các anh tìm hắn?"
Đầu trọc cười: "Nghe câu của chú em là biết, hóa ra hắn ở đây thật à?"
Giang Ly gật đầu: "Ờ, ở đây, có chuyện gì?"
Đầu trọc cười: "Thế thì không sao rồi..."
Giang Ly truy hỏi: "Các anh không biết hắn, tìm làm gì?"
Đầu trọc hắc hắc nói: "Để phát tài chứ còn sao."
Nói xong, đầu trọc gật đầu về phía chiếc xe ở xa xa.
Sau đó xe đó dừng lại, một người mặc tây trang đen, tóc bết keo, đeo kính râm đi xuống.
Người này trông khá bảnh, vừa đi vừa nói: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau vào tìm cái thằng kia và chìa khóa cho tao!"
Đầu trọc và đầu dưa hấu nghe thế, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, đại ca! Ngài cứ yên tâm đi!"
Nói rồi hai tên liền quay người đi vào khu dân cư.
Giang Ly thấy vậy, vừa rít t·h·u·ố·c vừa nói: "Ai da... Khu dân cư đó đâu có cho người ngoài vào."
Đầu trọc kh·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g: "Khu chung cư nát như vậy mà thôi, bọn này muốn vào thì ai ngăn được chứ?"
Đầu dưa hấu càng kiêu ngạo mà nói: "Chỉ cần bọn ta muốn thì không có khu dân cư nào là không vào được!"
Nói rồi hai người đi vào cổng.
Gã tóc bết keo đi đến đứng cạnh Giang Ly, tự tin giơ năm ngón tay: "Năm phút, tao sẽ có được thứ tao cần."
Giang Ly cũng giơ năm ngón tay: "Năm giây là đủ rồi."
Gã tóc bết keo kinh ngạc: "Chú em còn tự tin hơn tao?"
Ngay sau đó bỗng bành bành hai tiếng, rồi tiếp theo là hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Rồi hai tên chật vật chạy từ cổng khu dân cư ra, vừa chạy vừa quay đầu chửi: "Thằng chó, mày cứ đợi đấy cho tao!"
Giang Ly nhìn đồng hồ: "Ba giây..."
Mặt gã tóc bết keo lập tức đỏ bừng, xấu hổ vung tay nói: "Lên hết cho tao! Lần này có thể mang Mãng Hổ gia tộc nổi lên được không, là nhờ vào việc có lấy được trăng lưỡi liềm chìa khóa hay không. Có chìa khóa thì muốn gì có nấy!"
Giang Ly xem qua, hơi bị khuất bóng, nhìn không rõ mặt người, nhưng vì trăng lưỡi liềm chìa khóa để gần ống kính, nhìn lại rất rõ.
Giang Ly hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm."
Sau đó Giang Ly lại đem video đăng lên trang web, kết quả vừa mới phát xong...
Đinh!
Oán khí +100!
Giang Ly quay đầu nhìn, chỉ thấy từ hướng Cửu Nghi Sơn bay lên một con số.
Giang Ly cười: "Một điểm!"
Hắc Liên nói: "Hơi ít nhỉ."
Giang Ly vô cùng tự tin mà nói: "Để oán khí bay một hồi..."
Vừa dứt lời, liền nghe bên kia đinh đinh đinh liên tiếp vang lên, không ngừng!
Oán khí +100 Oán khí +1000 Oán khí +5000 Oán khí +50 Oán khí +20 Oán khí +3000...
Số lượng có lớn có nhỏ, liên tiếp không dứt!
Nhiều nhất có khi lên đến cả vạn!
Ít nhất cũng có 10...
Nhưng số lượng nhiều vô kể, lại còn kéo dài mấy phút, không hề có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng ngày càng tăng!
Nửa tiếng sau, tần suất oán khí tăng lên cuối cùng cũng bắt đầu chậm lại, dần dần, biến thành lác đác vài tiếng, Giang Ly nhìn số tiền tiết kiệm của mình, khoảng chừng 53 vạn!
Giang Ly lập tức cười toe toét, ha ha cười nói: "Tắm rồi đi ngủ, ha ha ha..."
Hắc Liên cũng cười: "Đi làm thí nghiệm đi, ha ha..."
Giang Ly nghe xong, nụ cười đột ngột tắt, hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Liên nói: "Ngươi mà còn xui ta vào chỗ ch·ế·t thì ta c·ắ·n c·hết ngươi!"
Hắc Liên cười khan nói: "Yên tâm, nhất định chừa cho chúng ta chút vốn liếng cùng thời gian giảm xóc."
Giang Ly hừ hừ hai tiếng, nghe tiếng đinh đinh thỉnh thoảng vang lên, liền lên g·i·ư·ờ·n·g đi ngủ.
Chỉ là đang ngủ, Giang Ly bỗng p·h·át hiện, bên cạnh thêm một con mèo nhỏ, mắt nhắm mắt mở m·ơ màng p·h·át hiện là T·h·iên Mạt.
Giang Ly không để ý, một lát sau, T·h·iên Mạt b·ò vào trong l·ồ·ng ng·ự·c hắn...
Đến khi Giang Ly lần nữa lơ mơ mở mắt, liền p·h·át hiện T·h·iên Mạt đang nằm sấp ngủ trên bụng hắn...
Giữa giấc Giang Ly lờ mờ mở mắt vài lần.
Một lần là nhìn thấy T·h·iên Mạt nằm sấp trên người hắn đang thổi bong bóng nước mũi; Một lần là thấy T·h·iên Mạt lăn ra bên cạnh, dùng bàn chân nhỏ trắng nõn đ·ạ·p vào mặt hắn; Một lần là T·h·iên Mạt không ngừng dùng chân đ·ạ·p hắn đến mép g·i·ư·ờ·n·g, còn nó thì như một chữ "Đại" đầy bá khí chiếm cứ phần lớn g·i·ư·ờ·n·g...
Với điều này, Giang Ly hoàn toàn không tức giận, xoay người ngủ tiếp.
Hắc Liên thấy vậy, nếu như là hắn mà dám làm thế, chắc thằng nhóc này đã sớm nổi điên lên, người với người đúng là khác nhau a.
Đợi Giang Ly ngủ đủ giấc, lúc ngồi dậy, liền thấy mắt vàng quạ đen đứng trên ban công, vẫy tay với hắn.
Giang Ly nhặt hai bàn chân nhỏ trên mặt xuống, đứng dậy đi ra ban công, hỏi: "Sao thế?"
Mắt vàng quạ đen nói: "Lão đại, có phải ngươi muốn đi Cửu Nghi Sơn không?"
Giang Ly khó hiểu hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Mắt vàng quạ đen cười khổ nói: "Lão đại, ngươi không biết chỗ đó quái dị lắm đâu."
Giang Ly ngạc nhiên, tà môn ư? Câu này nghe không giống từ miệng một ác ma thốt ra.
Mắt vàng quạ đen cố sức hít một hơi t·h·u·ố·c lá, nhả vòng khói mới nói: "Ngươi đừng không tin... Ngươi nghĩ mà xem, Thổ Hoàng dù bị ngươi g·i·ế·t, nhưng hắn không phải ác ma bình thường. Việc chọn hang ổ thì đương nhiên là chọn chỗ tốt nhất. Lúc đầu bọn ta chọn chỗ ba phần đá tại đỉnh Ngu Hoàng Sơn, nơi đó vạn sơn triều bái, giữa t·h·i·ê·n địa khí vận hội tụ, quả thực có rất nhiều lợi ích.
Nhưng một nơi tốt như thế, sao Thổ Hoàng lại muốn dọn đi?"
Giang Ly hoàn toàn có xem xét qua vấn đề này.
Khí tượng dãy núi Cửu Nghi thực sự quá kinh khủng, toàn bộ Đông Đô cũng không có nơi thứ hai để dãy núi phải triều bái, nói ở đó không có gì thần bí, Giang Ly tuyệt đối không tin.
Nghĩ đến đây, Giang Ly hỏi: "Thổ Hoàng không yếu, vậy nơi đó có thứ gì, có thể khiến hắn sợ mà phải chuyển nhà?"
Mắt vàng quạ đen tiện tay ném t·h·u·ố·c ra ngoài, ý vị sâu xa nói: "Thật ra đến giờ bọn ta vẫn chưa rõ nguyên nhân. Bất quá, khi ở chỗ đó, bọn ta gặp rất nhiều hiện tượng khó lý giải. Rõ ràng nơi đó chỉ có chúng ta, nhưng vẫn có vài ác ma vô cớ m·ất t·í·c·h...
Bọn ta dùng nhiều cách điều tra, đề phòng, mà sao vẫn vô dụng.
Vẫn có ác ma m·ất t·í·c·h, mà tần suất càng ngày càng nhanh, số lượng càng ngày càng nhiều, cảm giác ấy giống như là..."
Mắt vàng quạ đen nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vỗ cánh một cái nói: "Giống như thứ gì đó tỉnh giấc, đang chậm rãi ăn uống, đồng thời càng ngày càng ăn khỏe!"
Giang Ly nghe đến đây cũng vô cùng kinh ngạc, có thể ngay trước mắt Thổ Hoàng bắt đi ác ma, lại còn làm mọi người không hề nhận ra, t·h·ủ ·đ·o·ạ·n này, đúng là hơi phiền phức.
"Còn gì nữa không?" Giang Ly hỏi.
Mắt vàng quạ đen vừa định nói, thì ác ma đại thụ bỗng r·u·n lên, lá cây tản ra, để lộ trên cành một khuôn mặt mộc, miệng nói tiếng người: "Đại nhân, ta từng nghe bồ c·ô·ng anh nói, lúc mọi người chuyển đi khỏi đó, trong phòng Thổ Hoàng hình như đã xảy ra một trận chiến..."
"Không thể nào, Ngu Hoàng Sơn lớn như vậy, không gian bên trong cũng có hạn, bọn ta nhiều ác ma thế mà, dù chỉ rơi một cây kim cũng phải có chút phản ứng chứ. Thổ Hoàng mà đ·ộ·n·g t·h·ủ thì bọn ta không có lý gì mà không biết." Mắt vàng quạ đen nói.
Ác ma đại thụ nói: "Lúc ấy ta cũng nghĩ vậy, nên mới hỏi một câu. Kết quả ngươi đoán bồ c·ô·ng anh nói gì?"
Giang Ly không nhịn được nói: "Đừng dài dòng, nói vào trọng tâm."
Ác ma đại thụ tiếp tục: "Càng im ắng càng nguy hiểm! Ngày thứ hai lúc bọn ta chuyển đi, ngươi không p·h·át hiện mặt Thổ Hoàng toàn bị một lớp cát che kín à? Để người ta không thể thấy rõ mặt hắn. Nhưng ta cảm giác được lực lượng của hắn đã yếu đi rất nhiều. Cuối cùng là trận chiến giữa Thổ Hoàng với đại nhân ngày hôm đó, ngươi cảm thấy Thổ Hoàng lúc ấy thật sự ở trạng thái đỉnh phong sao?
Còn một chuyện, Thổ Hoàng sau khi rời Cửu Nghi Sơn mới bắt đầu t·h·í·c·h ăn linh hồn người.
Trước kia chỉ bắt bọn ta ẩn nấp, còn giờ thì bảo đi săn người, hoặc trực tiếp ăn luôn linh hồn ác ma.
Chuyện này bình thường à?"
Mắt vàng quạ đen trầm mặc...
Giang Ly hỏi quạ đen: "Cây già nói đúng hả?"
Mắt vàng quạ đen gật đầu: "Trước đây không để ý, giờ nghĩ lại thì có vẻ đúng thật."
Ác ma đại thụ cười nhạo: "Thổ Hoàng coi bọn ta làm bối cảnh, làm sủng vật, ngươi cũng thật xem mình là bối cảnh, sủng vật, căn bản không quan s·á·t xung quanh, nên đương nhiên không p·h·át hiện được. Còn ta thì không thế, ngày nào cũng phải đứng đó làm cây cảnh không được nhúc nhích, buồn chán sinh ra cứ nhìn ngó xung quanh, suy nghĩ nhiều hơn các ngươi một chút cũng đúng thôi."
Nói đến đây, ác ma đại thụ nhìn Giang Ly nói: "Đại nhân, nếu có thể, ta không khuyên ngươi đi Cửu Nghi Sơn. Nơi đó quá nguy hiểm.
Ta không rõ thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh đến đâu, nhưng Thổ Hoàng từng chiến đấu với ngài, tuyệt đối chỉ phát huy sáu bảy phần thực lực.
Mà trên núi đó, lại có sự tồn tại đáng sợ có thể khiến Thổ Hoàng trọng thương."
Ác ma đại thụ càng nói như vậy, Giang Ly càng tò mò, lẽ nào Lam Tinh thật sự có loài quái vật bản địa đáng sợ hơn cả Thổ Hoàng ư?
Mắt vàng quạ đen gật gù theo: "Đúng đúng đúng, nếu có thể thì đừng đi thì hơn."
Giang Ly nhìn hai tên này quan tâm đến mình, lập tức thấy vui vẻ: "Ta nhớ lúc mang các ngươi về, các ngươi còn không cam tâm lắm cơ mà. Sao thế? Giờ bắt đầu quan tâm đến ta rồi à? Th·e·o lý, ta mà c·h·ế·t ở trỏng thì các ngươi cũng được tự do, chẳng phải tốt hơn à?"
Ác ma đại thụ nói: "Trước đây thì nghĩ vậy, nhưng từ khi đi theo ngài, cuộc s·ố·n·g dễ dàng hơn, không cần lo lắng gì, ngày ngày phơi nắng, thật thoải mái."
Mắt vàng quạ đen nói: "Bọn ta là ác ma, nhưng đâu có nghĩa là bọn ta thích đi ra ngoài đ·á·n·h nhau, liều m·ạ·n·g sống c·h·ế·t mỗi ngày. Có lúc nhàn nhã ai lại không muốn tận hưởng chứ... Với lại đi theo ngài, ta thấy thực lực của mình tăng nhanh hơn lúc đi theo Thổ Hoàng nữa. Thật kỳ lạ, rõ ràng ngài là nhân loại mà lại có thể ảnh hưởng tốc độ tiến bộ của ác ma bọn ta."
Nghe đến đây, Giang Ly hơi sững sờ, hỏi đại thụ: "Ngươi cũng có cảm giác này à?"
Ác ma đại thụ nói: "Đây là một loại cộng minh khí tràng giữa các ác ma, nói trắng ra thì bất kỳ ác ma nào cũng có một lĩnh vực khí tràng của mình, trong lĩnh vực này, hắn sẽ phát ra sức mạnh ác ma bao phủ khu vực đó. Với người bình thường thì chẳng có gì.
Nhưng với các ác ma yếu thì đó là chất dinh dưỡng tốt nhất, có thể từ từ nâng cao thực lực của bản thân.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ngài không phải là ác ma mà..."
Nghe đến câu này, Giang Ly cũng hơi run rẩy trong l·ò·n·g...
Nhưng nghĩ lại, thì cứ kệ, dù gì người ta cũng chẳng đ·á·n·h lại mình, hắn sợ gì chứ.
Phất tay bảo hai tên kia tản ra, Giang Ly thì quay lại cầm điện thoại di động lên xem lượt view clip mình vừa đăng.
Kết quả, lượt xem đã lên đến tận tám mươi triệu!
Mà còn đứng đầu các trang web video lớn nữa!
Kéo xuống phần bình luận cũng phải mất mười mấy phút mới hết...
Bình luận gì cũng có, mà đa số đều là hóng hớt, thích trêu chọc, ví dụ như:
"Huynh đệ, ghê gớm thật, ngươi đang thách thức cả thế giới đấy à?"
"Năm nay nhiều người tìm c·h·ế·t thế, ngươi tuyệt đối đứng đầu luôn!"
"Oa ha ha ha... thích xem ngươi tìm c·h·ế·t lắm đấy, có thể trốn cho kỹ, nếu không chắc chắn bọn họ lột da ngươi ra làm khinh khí cầu quá."
Còn có cả những người xem náo nhiệt, người thì ủng hộ, kẻ lại không nói nên lời, đủ cả.
Nhưng Giang Ly lại tập trung vào phần bình luận của những người trong cuộc, đáng tiếc, bình luận nhiều quá, xem không xuể.
Giang Ly xem thêm vài video liên quan, thì thấy đúng là có người đăng video đáp trả mình thật.
Mà người này Giang Ly không quen, liền tiện tay ấn mở.
Đó là một người mặc áo đen kín mít, che kín mặt, một bên tay là máy móc, nhìn rất có tính khoa học viễn tưởng.
Nội dung video rất đơn giản, chỉ một câu: "Làm màu thì phải trả giá, ta sẽ tìm ra ngươi."
Giang Ly trợn mắt, nhìn xuống khu bình luận, quả nhiên, sức mạnh cư dân m·ạ·n·g là vô hạn, cái gì bọn họ cũng biết, lập tức có người lôi thông tin của người đăng video kia ra.
"T·h·iết Cốt Điểu Châu sao lại đến đây? Thằng cha này đâu phải dễ dàng lộ mặt đâu?"
"T·h·iết Cốt? Thằng cha T·h·iết Cốt đứng thứ 10 bảng xếp hạng ở Điểu Châu? Hắn không phải luôn trốn phía sau bán tin tức thôi sao? Sao giờ lại đến đây?"
"Có khi hắn không tới, nhưng với khả năng dùng máy móc, máy tính của hắn, chắc chắn đã tra ra người sở hữu trăng lưỡi liềm chìa khóa cùng địa chỉ rồi."
"Tôi nói thật, chẳng phải chủ nhân chìa khóa đang gặp xui xẻo đó à?"
"Haiz... Đây chính là cái giá phải trả cho việc thích ra gió, ai bảo cứ phải khoe mẽ, trốn chui trốn nhủi thì không sao à? Cứ phải nhào ra làm gì."
Giang Ly chép miệng, thầm nói: "Đến mức thế á? Ta chỉ khoe một chút, cà khịa chút thôi mà? Sao đến cả Hacker cũng bị đụng tới vậy... Mà lại còn ở T nước Mỹ nữa chứ."
Cất điện thoại, Giang Ly lắc đầu, đi xuống lầu.
Kết quả vừa đến cửa đã thấy hai người lén lút ngó nghiêng vào bên trong, thấy Giang Ly ra thì cả hai liền vẫy tay với Giang Ly.
Giang Ly bực bội đi đến hỏi: "Hai vị có chuyện gì?"
"Huynh đệ hút điếu t·h·u·ố·c không?" Một tên đầu trọc đưa điếu t·h·u·ố·c qua hỏi.
Giang Ly tiện tay cầm lấy, tên đầu dưa hấu còn lại châm lửa cho Giang Ly, rồi cười ha ha hỏi: "Huynh đệ, hỏi chút chuyện."
Giang Ly gật đầu: "Cứ nói."
Đầu trọc hỏi: "Trong khu các người có phải có một người tên là Giang Ly không?"
Giang Ly sững người, rồi hỏi lại: "Các anh tìm hắn?"
Đầu trọc cười: "Nghe câu của chú em là biết, hóa ra hắn ở đây thật à?"
Giang Ly gật đầu: "Ờ, ở đây, có chuyện gì?"
Đầu trọc cười: "Thế thì không sao rồi..."
Giang Ly truy hỏi: "Các anh không biết hắn, tìm làm gì?"
Đầu trọc hắc hắc nói: "Để phát tài chứ còn sao."
Nói xong, đầu trọc gật đầu về phía chiếc xe ở xa xa.
Sau đó xe đó dừng lại, một người mặc tây trang đen, tóc bết keo, đeo kính râm đi xuống.
Người này trông khá bảnh, vừa đi vừa nói: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau vào tìm cái thằng kia và chìa khóa cho tao!"
Đầu trọc và đầu dưa hấu nghe thế, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, đại ca! Ngài cứ yên tâm đi!"
Nói rồi hai tên liền quay người đi vào khu dân cư.
Giang Ly thấy vậy, vừa rít t·h·u·ố·c vừa nói: "Ai da... Khu dân cư đó đâu có cho người ngoài vào."
Đầu trọc kh·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g: "Khu chung cư nát như vậy mà thôi, bọn này muốn vào thì ai ngăn được chứ?"
Đầu dưa hấu càng kiêu ngạo mà nói: "Chỉ cần bọn ta muốn thì không có khu dân cư nào là không vào được!"
Nói rồi hai người đi vào cổng.
Gã tóc bết keo đi đến đứng cạnh Giang Ly, tự tin giơ năm ngón tay: "Năm phút, tao sẽ có được thứ tao cần."
Giang Ly cũng giơ năm ngón tay: "Năm giây là đủ rồi."
Gã tóc bết keo kinh ngạc: "Chú em còn tự tin hơn tao?"
Ngay sau đó bỗng bành bành hai tiếng, rồi tiếp theo là hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Rồi hai tên chật vật chạy từ cổng khu dân cư ra, vừa chạy vừa quay đầu chửi: "Thằng chó, mày cứ đợi đấy cho tao!"
Giang Ly nhìn đồng hồ: "Ba giây..."
Mặt gã tóc bết keo lập tức đỏ bừng, xấu hổ vung tay nói: "Lên hết cho tao! Lần này có thể mang Mãng Hổ gia tộc nổi lên được không, là nhờ vào việc có lấy được trăng lưỡi liềm chìa khóa hay không. Có chìa khóa thì muốn gì có nấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận