Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 45: Đừng hỏi ta

Chương 45: Đừng hỏi ta Một lát sau, mắt hắc liên sáng rực lên, vỗ bàn một cái kêu lên: "Ngọa Tào, món này cũng có độc à! Rõ ràng là tiết vịt xào ra, vậy mà không hề tanh, ngược lại thơm nức, mà lại càng ăn càng thấy thơm!"
Giang Ly khinh thường liếc hắn một cái nói: "Đồ nhà quê..."
Hắc liên đang muốn gắp miếng thứ hai thì nghe dưới lầu có người hô: "Giang Ly, ngươi ở nhà à?"
Giang Ly đáp một câu: "Trên lầu chót, tự mình lên đây đi. Trong khu dân cư không ai, ngươi cứ tự nhiên quậy!"
Lát sau liền thấy một thân ảnh xông tới, người đến chính là Trình Thụ!
Giang Ly nhìn Trình Thụ, lập tức thấy buồn cười! Chỉ thấy tên này hai mắt thâm quầng, giống hệt gấu trúc!
Giang Ly cười nói: "Ây da, đi ra ngoài phải đeo kính râm hả?"
Trình Thụ trừng mắt nhìn Giang Ly, sau đó đảo mắt liền thấy đĩa tiết vịt trên bàn, kinh ngạc nói: "Tiết vịt? Ngươi còn biết làm tiết vịt hả?"
Sau đó Trình Thụ cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống chỗ của hắc liên.
Hắc liên là linh hồn ảo, hai người hoàn toàn có thể ngồi chung.
Nhưng hắc liên tâm cao khí ngạo, đối với Giang Ly hắn không làm gì được, đối với đám Trình Thụ này, hắn tuyệt không coi ra gì. Sao có thể ngồi chung với Trình Thụ chứ?
Thế là hắc liên chủ động đổi chỗ, sau đó lúng túng phát hiện, hình như mình không thể ăn được gì!
Hắc liên tuy có thể ẩn thân, để người khác không thấy mình. Nhưng nếu hắn gắp thức ăn, dùng bữa, thì người khác trừ khi bị mù, không thì không thể không thấy. Coi như hắn kẹp chặt đồ ăn ẩn thân, người khác không thấy, nhưng nếu đồ ăn cứ vơi đi mà không ai dùng bữa thì cũng là một vấn đề lớn!
Thế là hắc liên đứng ở mép bàn, dùng ánh mắt phẫn nộ, như muốn giết người nhìn chằm chằm Trình Thụ, có vẻ như nếu ngươi không đi, ông đây sẽ chơi chết ngươi!
Sau khi ngồi xuống, Trình Thụ rùng mình, nói: "Kỳ lạ, sao lại thấy lạnh thế?"
Giang Ly liếc nhìn cái bộ dạng đó của hắc liên, trong lòng thấy bất đắc dĩ, hắn phát hiện lão già này từ khi không thể tự mình động tay động chân làm bậy, càng ngày càng rảnh rỗi, cũng càng ngày càng ham ăn!
Giang Ly vội ho một tiếng để đánh trống lảng: "Đến đưa tiền à?"
Vừa nghe đến tiền, mặt Trình Thụ liền nhăn như mướp đắng, khổ sở nói: "Đại ca, anh biết cái vệ tinh kia bao nhiêu tiền không?"
Giang Ly lắc đầu nói: "Không biết, dù sao cũng không phải ta bắn."
Mặt Trình Thụ lập tức đen lại: "Giờ không có người ngoài, ngươi không cần phải giả bộ."
Giang Ly ha ha nói: "Có người ngoài hay không cũng không phải ta bắn."
Trình Thụ cạn lời, hắn xem như hiểu ra, tên trước mắt đúng là một tên hỗn đản, tiện nhân lại thêm vô lại!
Đến nước này, Trình Thụ đành phải chuyển tiền cho Giang Ly trước.
Giang Ly nhìn tiền của mình tăng từ đầu số 2 lên 4, lập tức mặt mày hớn hở. Nhưng ngay sau đó lông mày lại nhíu lại...
Trình Thụ nói: "Giang Ly, có tâm sự?"
Giang Ly gật đầu nói: "Đúng vậy, thiếu tiền."
Trình Thụ vừa nghe hai chữ "thiếu tiền", trong lòng liền có chút hồi hộp, dù sao mỗi lần Giang Ly nhắc đến tiền, cuộc sống của hắn tựa hồ cũng không tốt lắm.
Giang Ly vừa dứt lời, bỗng nhiên gắp cho hắn một cái đùi vịt to!
Hắc liên ở trên bàn thấy vậy, mặt tái đi, nói với Giang Ly: "Đó là của ta!"
Giang Ly không thèm để ý, mà trực tiếp nói với Trình Thụ: "Đừng nghĩ nhiều, ăn thịt đi."
Trình Thụ thấy Giang Ly không có ý gì khác, lúc này mới yên lòng gặm một miếng thịt vịt, rồi giơ ngón tay cái lên nói: "Ha ha, món tiết vịt này của ông làm ngon đấy!"
Giang Ly hơi ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên!"
Nói xong, Giang Ly bỗng nhiên ghé sát lại, cười hắc hắc nói: "Cái kia, đùi vịt ngon không?"
Trình Thụ gật đầu.
Giang Ly nói: "Vậy là tốt rồi, cái kia... mượn ít tiền thôi?"
Phụt!
Trình Thụ phun hết ngụm bia ra, Giang Ly đã sớm chuẩn bị, trực tiếp dùng một cái chén không úp vào miệng Trình Thụ.
Sau khi phun xong, Trình Thụ liền đặt đũa xuống nói: "Tôi chợt nhớ ra, tôi còn có việc, đi trước nhé!"
Nói xong, Trình Thụ đứng dậy liền đi.
Giang Ly kêu lên: "Keo kiệt vậy hả? Ta có mượn ngươi nhiều đâu."
Sau đó Giang Ly thầm nghĩ trong lòng: "Đã bảo ăn người phải mềm lòng mà? Sao vẫn cứng đầu thế này? Chẳng lẽ ăn ít quá? Lần sau phải làm cho nhiều!"
Nghe đến đây, Trình Thụ quay đầu lại hỏi: "Ngươi mượn bao nhiêu? Ba năm trăm thì tôi cho luôn cũng được... Không đúng, tôi vừa đưa cậu hai triệu rồi, sao cậu còn thiếu tiền? Mua xe tăng hay là mua hàng không mẫu hạm à?"
Giang Ly nói: "Ta mua cái gì thì cậu đừng quan tâm, dù sao chắc chắn sẽ tăng giá trị tài sản thôi! Cùng lắm thì quay đầu chia cho cậu một ít cổ phần, coi như số tiền này của cậu không mượn trắng."
Trình Thụ nhướng mày nói: "Giang Ly, tôi biết cậu trả tiền là không có vấn đề. Nhưng tôi phải nhắc cậu, xã hội bây giờ biến động, các ngành đều đình trệ kinh tế, cũng đừng đầu tư lung tung. Nhất là mấy vụ bán hàng đa cấp, thực phẩm chức năng các kiểu, tuyệt đối đừng dính vào, mấy thứ đó bất kể thời nào cũng đều là đồ lừa đảo."
Giang Ly liếc mắt: "Cậu vẫn nên cầu nguyện bọn chúng đừng động vào ta thì hơn."
Trình Thụ nghĩ đến những chiêu trò của bán hàng đa cấp, thật muốn đem tên này đi chụp căn cước, lục túi, nhốt phòng tối, có lẽ đám thành phần bán hàng đa cấp kia cũng không sống nổi tới sáng.
Nghĩ vậy, Trình Thụ nói: "Vậy ngươi mượn bao nhiêu?"
Giang Ly giơ một bàn tay ra, khoa tay hình số bảy.
Trình Thụ ngẩn ra, nói: "Bảy mươi ngàn?"
Giang Ly nói từng chữ: "Bảy triệu!"
Trình Thụ nghe xong, tại chỗ muốn nổ tung: "Đây là ngươi bảo mượn không nhiều? Bảy triệu? Còn không nhiều? Đầu óc ngươi có vấn đề à? Sao ngươi không lên trời luôn đi?"
Giang Ly cũng không tức giận, dứt khoát hỏi: "Nhìn cái vẻ mặt nhỏ mọn của ngươi kìa, có cho mượn hay không, một câu thôi."
Trình Thụ thở dài nói: "Thôi ta sợ ngươi rồi, mượn. Nhưng bao giờ thì trả?"
Giang Ly lắc đầu nói: "Cái này ngươi đừng hỏi ta."
Đinh!
Oán khí +10 Trình Thụ cuống lên: "Sao lại bảo đừng hỏi? Chẳng phải ngươi mượn tiền ta à? Ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?"
Giang Ly chỉ tay ra xa nói: "Ngươi đi hỏi ác ma ấy, bọn chúng không ra, ta biết đi đâu kiếm tiền?"
Trình Thụ lập tức cạn lời, ngẫm lại, có vẻ như Giang Ly trong thời gian ác ma chưa xuất hiện cũng thật sự rất chật vật. Nhưng nếu ác ma xuất hiện, Giang Ly thật sự có cơ hội phát tài...
Thế là Trình Thụ gật đầu nói: "Hiểu rồi."
Có được năm triệu, Giang Ly mặt mày hớn hở, vẫy tay với Trình Thụ: "Đừng nhìn nữa, mau lại ăn cơm đi? Đồ ăn sắp nguội rồi."
Trình Thụ theo bản năng bước về phía trước một bước, sau đó nhìn chằm chằm vào bát tiết vịt, nghĩ đến một miếng thịt vịt thôi mà mất bảy triệu, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, đắt quá, ăn không nổi, ta có việc đi trước!"
Giang Ly nhìn bóng lưng Trình Thụ, thở dài nói: "Ai... Người ta sao cứ phải tinh ranh thế nhỉ? Lại ăn miếng đùi vịt không phải ngon hơn sao?"
Vèo!
Bát tiết vịt trước mặt Giang Ly bị hắc liên kéo đến trước mặt, sau đó mặc kệ Giang Ly, trực tiếp kéo một cái đùi vịt to ra, đũa múa như bay, vội vàng ăn hết hai cái.
Uống một ngụm rượu vào bụng, hắc liên thỏa mãn nhóp nhép miệng: "Hắn mà dám quay lại mới lạ đó, ăn của ngươi một miếng thịt vịt, mất bảy triệu. Bảy triệu thì mua được bao nhiêu con vịt chứ?"
Giang Ly nói: "Không biết, lần sau chúng ta mua thử xem sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận