Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 100: Chưa từng gặp chim a?

Chương 100: Chưa từng gặp chim à?
Giang Ly cầm bức tranh kia đưa cho Tề Đại Lỗi, nói: "Giúp ta tìm xem xuất xứ của bức tranh này. Bất kể manh mối gì cũng được, như là quần áo, trâm cài tóc, kiểu tóc, hay ký hiệu trên xích sắt, chỉ cần liên quan đều được."
Tề Đại Lỗi không nói hai lời liền nhận lấy, gật đầu đáp: "Làm việc thì ta không giỏi, nhưng cấp dưới của ta thì có người được việc. Về ta sẽ giao cho bọn họ xử lý, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ giải quyết nhanh nhất cho ngươi."
Giang Ly gật đầu: "Vậy được, khi nào ngươi giải quyết xong thì ta sẽ hát bài này cho ngươi nghe một lần."
Tề Đại Lỗi lập tức cứng đờ người, cười khổ nói: "Giang tiên sinh, cái này... có thể nào giúp ta hát trước không?"
Giang Ly lắc đầu, hắn vốn dĩ không tin cái đám quan nhị đại này.
Tề Đại Lỗi nài nỉ nửa ngày, Giang Ly nhất quyết không đồng ý, cuối cùng Tề Đại Lỗi chỉ đành cắn răng lấy điện thoại ra gọi, vừa gào thét, vừa mắng chửi, không biết đã huy động bao nhiêu mối quan hệ để giúp Giang Ly tìm kiếm manh mối trong bức tranh.
Càng về sau điện thoại càng nhiều, đều là các tạp chí lớn, thậm chí còn có cả những danh viện xã hội, những nhân vật nổi tiếng gọi đến, mục đích chỉ có một, là muốn nghe lại một lần bản hiện trường "lên núi đ·á·n·h lão hổ".
Nghe thấy cái tên này, khóe miệng Giang Ly giật giật, hắn có chút hối hận vì đã ăn nói bừa bãi. Bài hát hay như vậy, lại bị chụp cho cái tên này, thật sự là mất cả phong cảnh.
Đến tối, vẫn không có manh mối gì đáng chú ý, đành chịu, Tề Đại Lỗi chỉ còn cách cáo từ ra về.
Lúc ra đi, Tề Đại Lỗi nhìn Giang Ly với vẻ mặt đắng chát nói: "Giang tiên sinh, ta đã thật sự cố hết sức rồi. Ngươi xem, có thể nào giúp ta sớm chút được không, nếu không ta sẽ phát điên mất."
Giang Ly phất tay ý bảo hắn đi nhanh đi…
Tề Đại Lỗi đi rồi, Lưu Du liền đến gần: "Giang Ly, ngoài bức tranh này ra, còn manh mối nào khác không?"
Giang Ly cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới ác mộng của Thiên Mạt trước kia, việc cha mẹ của nàng bị thiêu chết trong đám lửa lớn. Thế là hắn kể lại chuyện này...
Lưu Du nhíu mày: "Bị lửa lớn thiêu chết cha mẹ nàng? Cái này cũng có thể xem là một manh mối."
Giang Ly cũng biết, manh mối quá ít, muốn dùng cách này để tìm thấy tàn hồn của Thiên Mạt thì cũng khác gì mò kim đáy bể.
Hơn nữa, Thiên Mạt còn liên quan đến đại đạo phù văn, cơ hội người bình thường có thể tiếp xúc càng ít.
Chỉ trông cậy vào người thường cung cấp manh mối thì quả thực quá khó...
Đúng lúc này, Tề Đại Lỗi lại chạy về, vừa vào cửa đã kêu khóc: "Giang tiên sinh, cứu mạng a!"
Giang Ly có chút cạn lời nói: "Lại làm sao vậy?"
Trong khi nói chuyện, một người đàn ông cũng theo vào nhà của Lưu Du.
Người này cao gầy, tóc dài, mặc một bộ quan phục cổ quái, đôi lông mày có vẻ cao ngạo, vênh váo tự đắc, ra vẻ hơn người một bậc, nhìn ai cũng không thèm nhìn thẳng, mắt hai mí rũ xuống, nhìn người trong phòng từ trên cao xuống, liếc qua Giang Ly rồi nói: "Ngươi là Giang Ly?"
Giang Ly ngạc nhiên, đây là ai vậy?
Lưu Du thì trong lòng rùng mình, tiến lên thi lễ nói: "Bái kiến công công."
Giang Ly truyền âm: "Ngọa Tào, thời đại này đã có công công rồi, lịch sử có gì đó sai sai!"
Lưu Du truyền âm đáp: "Đại ca, đây không phải Lam Tinh. Chỉ là có một vài thứ tương tự với Lam Tinh nhưng cũng không giống nhau. Theo ta được biết thì Đại Tề quốc này đã tồn tại hơn ba nghìn năm rồi! Còn Xuân Thu Chiến Quốc của Lam Tinh cộng lại mới được mấy năm chứ?"
Giang Ly im lặng... Không biết vì sao, hắn cứ theo bản năng coi nơi này là Lam Tinh mà đối đãi, phạm phải một số sai lầm cấp thấp.
Tề Đại Lỗi vội vàng giới thiệu: "Giang tiên sinh, vị này là Liễu công công trong cung của sư phụ ta, là người thân cận bên cạnh thái tử điện hạ."
Tề Đại Lỗi đang muốn nhắc Giang Ly rằng, tên thái giám này không thể đụng vào, tốt nhất là nên cúi đầu xuống.
Liễu công công thấy Giang Ly không hề nhúc nhích, lập tức có chút bất mãn, hơi hếch cằm nói: "Đang hỏi ngươi đó."
Giang Ly đáp: "À, ta là Giang Ly, có việc gì?"
Giang Ly thuộc tuýp người mềm mỏng không được mà cứng rắn lại càng không. Ngươi mềm thì ta mềm, ngươi rắn thì... xin lỗi, trên đời này không có ai mà Giang Ly không dám gây chuyện cả.
Vì vậy mà giọng đáp của Giang Ly cũng có chút không kiên nhẫn.
Liễu công công càng thêm khó chịu, lông mày nhướng lên, cười nhạt nói: "Ai cho phép ngươi ngồi trả lời? Quỳ xuống!"
Vừa nghe câu này, lửa giận trong lòng Giang Ly liền bốc lên!
Từ nhỏ đến lớn, Giang Ly gặp không biết bao nhiêu người, chỉ quỳ trước mặt cha mẹ, ông bà, còn những người khác thì ai có tư cách để hắn quỳ xuống? Ngay cả lúc còn đi học, khi phải đối đầu với mười tên côn đồ, hắn cũng dám dùng gạch đánh nhau tay đôi, hoặc là hắn nằm xuống, hoặc là cùng nhau vào viện. Mà dù có vào viện thì Giang Ly cũng sẽ dùng cái cột truyền nước đánh gãy chân tên côn đồ nằm cạnh giường.
Vậy mà giờ một tên tàn phế, thiếu mất cái của quý mà cũng dám ra lệnh cho hắn quỳ xuống?
Trong mắt Giang Ly lập tức bùng lên ngọn lửa...
Lưu Du rất hiểu Giang Ly, thấy tình hình không ổn liền vội vàng hòa giải: "Công công, Giang Ly từ trong núi sâu tới, không hiểu quy tắc. Xin công công tha lỗi nếu có gì sai sót."
"Ngươi thì là cái gì? Quỳ xuống mà nói chuyện!" Liễu công công rõ ràng là đã nổi nóng, một tên dân đen cũng dám ngồi nói chuyện với hắn sao? Giờ còn dám nổi giận, quả thật là lật trời rồi!
Lưu Du nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Sau khi đến phương Đông, lý do mà hắn vào giới giải trí ở ngoại thành, là vì hắn biết chế độ đẳng cấp ở nội thành vô cùng nghiêm ngặt, hơi một tí là quỳ xuống, hơi một tí là đầu rơi xuống đất. Hắn vốn là một thiên chi kiêu tử ở Đông Đô, không muốn quỳ lạy người khác nên mới ở lại bên ngoài.
Chỉ là không ngờ rằng, hắn vẫn không thể tránh được, lại gặp phải hạng người này.
Lưu Du đang giằng xé trong lòng, không biết là nên quỳ xuống hay không...
Nghe thấy Liễu công công bắt Lưu Du quỳ xuống, Tưởng Côn cùng Hộ Quốc Chiến Thần ở bên kia đã nắm chặt hai tay thành quyền, cúi đầu lén nhìn Lưu Du, tỏ vẻ sẵn sàng liều mạng với tên thái giám chết bầm này nếu Lưu Du lên tiếng.
Tề Đại Lỗi thấy không khí xung quanh trở nên vô cùng căng thẳng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Rõ ràng, hắn đang chọn cách quan sát, lo giữ thân mình, không muốn tham gia vào chuyện này.
Nói thẳng ra, chính là hắn không muốn giúp Giang Ly và Lưu Du, nếu không thì với thân phận là con trai út của tam công ngự sử đại phu, thì một tên thái giám hắn vẫn có thể đối đầu. Nhiều nhất chỉ là bị khiển trách mà thôi.
Thấy vậy, Giang Ly khẽ nhếch môi, nhưng cũng không để tâm, mà là nhẹ nhàng gõ lên bàn, nhìn Lưu Du, hắn muốn xem thử Lưu Du sẽ quỳ xuống hay là không!
Liễu công công thật sự nổi giận, không nhịn được liền mắng: "Hai tên dân đen, ta bảo các ngươi quỳ xuống mà các ngươi cũng dám không để ý đến ta? Bọn cậy tài khinh người, lẽ nào muốn c·h·ết sao?"
Sau tiếng nổi giận của Liễu công công, hai tên hộ vệ toàn thân mặc áo giáp da bước đến, đứng hai bên trái phải Liễu công công, hai người đứng im nhưng lại tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ, trên người hai người này thoang thoảng mùi m·á·u tươi, rõ ràng là những kẻ quanh năm giết chóc!
Giang Ly cảm nhận được khí tức của hai người, đều là cường giả đỉnh phong của võ đạo, là cực hạn trong mắt người phàm, những kẻ dùng võ thông huyền, nên được gọi là Võ Thánh.
Nhưng theo Giang Ly thì danh hiệu này có chút hữu danh vô thực. Trong ấn tượng của Giang Ly, Võ Thánh là phải tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt đ·a·o, một người trấn ải, vạn người khó qua, chiến lực vô song, chứ không phải hạng người này.
Dù vậy, Giang Ly vẫn không nhúc nhích, chờ Lưu Du lựa chọn.
Liễu công công nhìn Lưu Du, lạnh lùng nói: "Dân đen, ngươi muốn c·h·ết à?"
Liên tục ba lần vũ n·h·ụ·c, hai lần gọi là dân đen, Lưu Du đã siết chặt nắm đấm đến nổi gân xanh, trên mặt gân xanh nổi lên đầy...
Đúng lúc này, một hộ vệ nói: "Công công, đó hình như là linh thạch."
Liễu công công ngớ người, theo bản năng mắng: "Dân đen ở đâu ra linh thạch?" Vừa nói, Liễu công công ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con quạ đứng trên ghế sofa, đang nhét một viên linh thạch vào miệng, đồng thời còn không quên kêu cộp cộp, vẻ mặt có vẻ là mùi vị không tệ.
Mắt Liễu công công liền trợn tròn!
Sau đó, Liễu công công dụi mắt, muốn xác nhận một chút, thì con quạ đen lại lấy ra một viên linh thạch nữa nhét vào miệng.
Linh thạch, dù ở đâu thì đó cũng là tài nguyên chiến lược, không cho phép dân thường nhúng tay vào. Tề quốc càng như vậy, sự ngăn cách giữa quý tộc và dân thường lại càng không thể vượt qua.
Liễu công công thấy một con chim ph·á như vậy mà lại dám giày vò linh thạch, lập tức nổi giận đùng đùng.
Quạ đen trừng mắt, mắng: "Ngươi nhìn cái lông gì? ! Chưa từng gặp chim à?"
Vừa nói câu này, lập tức kích t·h·í·c·h Liễu công công, mặt Liễu công công liền tái mét.
Quạ đen ngớ người, sau đó chỉ vào Liễu công công cười ha ha: "Đúng rồi, ngươi không có chim, ha ha..."
Liễu công công giận dữ, chỉ vào quạ đen, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt cho ta, tất cả dân đen trong phòng này cùng con chim kia. . ."
"Đủ rồi!" Lưu Du hoàn toàn bùng nổ, ba câu không rời dân đen, thật coi hắn là bù nhìn sao?
Lưu Du đột ngột bước lên một bước, dồn hết sức mạnh trong cơ thể, trực tiếp đấm thẳng vào mặt Liễu công công!
Sắc mặt Liễu công công âm trầm, nhưng không hề sợ hãi, cười nhạo: "Muốn c·h·ết!"
Gần như đồng thời, một hộ vệ bước lên một bước, trường đ·a·o tuốt khỏi vỏ, nhắm thẳng vào yết hầu của Lưu Du, rõ ràng là muốn g·iết người.
Tưởng Côn và Hộ Quốc Chiến Thần đã sớm chuẩn bị hành động, thấy Lưu Du ra tay trước, không nói hai lời, giận dữ gầm lên một tiếng rồi xông tới.
Liễu công công cười lạnh: "Tụ tập tạo phản, tội c·h·ết cả lũ! Hôm nay, tất cả bọn ngươi ở đây đều phải c·h·ết!"
Một hộ vệ khác rút đao lao thẳng vào Tưởng Côn và Hộ Quốc Chiến Thần!
Đúng lúc này, Giang Ly bật cười.
Liễu công công giận dữ quát: "Thằng khốn... "
Nụ cười của Giang Ly đột nhiên tắt lịm, lông mày nhướn lên, trong mắt hàn quang lóe lên, sát khí ngập trời!
Giang Ly không phải là Lưu Du.
Lưu Du trước kia tuy cũng là một thiên chi kiêu tử, nhưng lại chưa từng giết mấy người.
Còn Giang Ly lại là người đã bước ra từ trong biển m·á·u, núi thây, dù là càn quét đế quốc Macedonia, quân đoàn Hoàng Kim Thành hay là trấn áp ác ma, số người bị hắn g·i·ế·t có thể nói là vô số.
Lượng máu mà hắn từng thấy, còn nhiều hơn số gạo mà Liễu công công từng ăn.
Giờ đây, hắn thật sự đã nổi giận, trong mắt hàn quang lấp lánh, hung khí ngút trời, tựa như một con hung thú tuyệt thế vừa tỉnh giấc, khiến Liễu công công chỉ vừa liếc mắt đã lạnh hết cả người, sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh tuôn rơi như suối! Hắn kinh hãi đến nỗi không thể thốt ra được chữ "dân" trong miệng.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng được rằng, chỉ cần hắn dám nói ra chữ "dân" đó, thì ngay lập tức hắn sẽ phải bỏ mạng tại chỗ, tuyệt không có may mắn sống sót.
Hai tên hộ vệ rút đao cũng cảm thấy Giang Ly hung hiểm, theo bản năng từ bỏ tấn công, vội vàng lùi lại, chắn trước mặt Liễu công công. Nhưng áo giáp của hai người trong nháy mắt đã bị mồ hôi làm ướt, như vừa mới được vớt ra từ dưới nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận