Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 357: Tửu Võ Hầu

Hắc Liên há hốc mồm, cuối cùng không nói gì.
Hắn từng nói với Giang Ly, trước kia hắn cũng là thần, chỉ bất quá khi còn là thần, hắn quá cường thế. Ác ma đều bị áp chế như cháu trai, không dám gây sự. Thiên hạ thái bình, chúng sinh đổi thay, hắn lại rảnh rỗi đến mức muốn tìm chỗ ấp trứng... Cuối cùng, hắn vứt bỏ mũ thần, từ bỏ những ngày bị một đám người triều bái, cung phụng, làm một đại ma vương phóng đãng không bị trói buộc.
Nói đến đây, Giang Ly quay đầu lại hỏi Hắc Liên: "Hắc Liên, nói thật, lúc trước với tư cách là thần che chở chúng sinh, sao ngươi lại nhẫn tâm vứt bỏ con dân, biến thành ma giết người không chớp mắt như thế?"
Hắc Liên suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Ai nói với ngươi, trong mắt thần, con dân là cái thá gì?"
Giang Ly ngạc nhiên...
Hắc Liên lắc đầu nói: "Mặc kệ sinh mệnh này có bao nhiêu văn minh, bao nhiêu giảng đạo lý, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tất cả văn minh đạo lý đều là nhắm vào các sinh linh cùng một cấp độ. Ngươi có thể vì ai đó tưới nước vào tổ kiến mà phẫn nộ, đuổi người kia đi để cứu đàn kiến đó. Nhưng ngươi có thật sự nguyện ý dùng cả đời mình canh giữ bên cạnh tổ kiến đó, hưởng thụ sự triều bái và nịnh nọt của đàn kiến đó không? Thần hay ma cũng vậy, trong mắt bọn họ, cái gọi là chúng sinh chính là tổ kiến đó. Chẳng ai để ý đến sống chết của bọn chúng, che chở chỉ là một ý niệm, giết chết cũng là một ý niệm. Ý niệm nảy sinh thì là thần, ý niệm diệt thì là ma. Ta làm thần vì cảm thấy cảm giác cứu người có thể thỏa mãn lòng hư vinh của ta, cảm giác làm chúa cứu thế rất thú vị. Ta làm ma vì thấy làm thần quá nhàm chán... Thậm chí rất nhiều thần đồng loại, đầu óc đều có vấn đề. Tự mình quy định cái này không được làm, cái kia không được làm, đặt ra hết quy tắc này đến quy tắc khác, dùng quy tắc lạnh lùng để bảo đảm sự sinh sôi nảy nở của sinh linh. Cảm giác đó... Giống như... Ừm... Mấy vị thần kia như những chương trình máy tính lạnh lùng. Cũng giống như đạo trời, lạnh lùng vô tình, dưới bánh xe quy tắc, bất cứ thứ gì không tuân theo, mặc kệ là đúng sai hay nguyên nhân, đều bị nghiền nát. Để đảm bảo quy tắc vận hành ổn định... Ta không chịu được đám gia hỏa khô khan đó, cũng chịu đủ cuộc sống không thú vị, thế là liền thành ma. Làm ma tốt hơn, tùy tâm sở dục, mình vui vẻ là được, mặc kệ hồng thủy ngập trời."
Giang Ly nghe đến đây cũng trầm mặc một hồi, tuy hắn không tán thành cách làm của Hắc Liên, nhưng với Hắc Liên, hắn không thể nào phản bác được. Đừng nói thế giới thần ma, ngay cả thế giới loài người cũng chẳng khác gì? Tất cả quy tắc đều là để kẻ yếu tuân theo, hạn chế kẻ yếu, bảo hộ kẻ mạnh, mạnh được yếu thua, chưa bao giờ thay đổi. Tuyệt đối bình đẳng chưa từng tồn tại, tương đối bình đẳng cũng chưa từng mất đi, đây mới là thế giới chân thật.
Hắc Liên bỗng nhiên cười nói: "Giang Ly, ngươi muốn làm thần, hay là muốn làm ma?"
Giang Ly không cần suy nghĩ trả lời: "Ta muốn làm người."
Hắc Liên ngạc nhiên, sau đó không cam lòng nói: "Giang Ly, làm người thì có gì tốt? Làm người lề mề chậm chạp, lắm chuyện phiền phức, nào có thần ma cao lớn, tự tại?"
Giang Ly bĩu môi, khinh thường nói: "Thần vô tình, ma túng dục, mà người thì khác, người vô tình cũng có tình, người túng dục nhưng không muốn. Hồng trần này trong mắt nhiều người là địa ngục, nhưng với ta, hồng trần chuyện vặt, mới là trăm vị nhân sinh. Hít vào một hơi, đó là khói lửa, ngọt bùi cay đắng mặn toàn ở trong, mỗi ngày đều có câu chuyện mới, nhiều đặc sắc biết bao."
Hắc Liên nghe vậy, lại một hồi trầm mặc... Đợi Giang Ly đi xa, lúc này mới vỗ trán một cái kêu lên: "Ngươi đừng có đánh tráo khái niệm, ngươi biết ta hỏi là ý gì mà. Người tốt là thần, người xấu là ma, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Giang Ly ha ha cười nói: "Người là động vật phức tạp, ngươi vĩnh viễn không thể đơn giản hóa bọn họ thành người tốt hoặc người xấu. Ngươi chỉ có thể chia bọn họ thành người bình thường và người không bình thường... Người bình thường thì cái gì cũng pha tạp, hoàn cảnh khác nhau, đối tượng khác nhau, lựa chọn cũng khác. Còn người không bình thường thì là bị bệnh tâm thần... Theo ta thấy, thần hay ma, đều là bị bệnh tâm thần hết!"
Hắc Liên ngạc nhiên, sau đó nổi giận: "Ngươi mới bệnh tâm thần, cả nhà ngươi bị bệnh tâm thần!"
Đúng lúc này, Trần Nhã thập thò đi tới, tò mò hỏi Giang Ly: "Ông nội ngươi sao vậy? Sao ông ấy lại mắng nhà mình toàn là người bị bệnh tâm thần thế?"
Giang Ly nghe vậy liền cười: "Con hỏi ông ấy đi, ha ha..."
Hắc Liên: "#@$..."
Giang Ly về đến nhà, nhưng trên núi phía đông bắc, một lão già đang ngồi uống rượu bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó há miệng chửi: "Thằng nhóc con, ra tay thì xuống tay giết người! Nếu không phải ta đã hứa với tên kia là không được dùng lực lượng, thì ta đã bóp chết ngươi rồi!" Không sai, Giang Ly đánh chết lão già, không phải là bản thể của ông ta, mà là một phân thân. Mà một phân thân đã có thể bộc phát ra lực lượng cảnh giới thành đan, vậy bản thể của ông ta nên khủng bố đến mức nào đây? Đây là một lão già tuyệt đối khủng bố...
Đúng lúc này, một vệt bạch quang sáng lên, trên bầu trời xuất hiện một người. Người này một thân áo trắng, mặt không cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy lão nhân, lập tức quỳ xuống hành lễ nói: "Mười Hai xin ra mắt tiền bối."
"Hừm... Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không thay đổi gì cả." Lão già cười nói.
Mười Hai đáp: "Gen của chúng ta đều đã khóa kín, trường sinh bất lão, làm sao thay đổi được. Ngược lại là ông, lại thoát khỏi được mẫu thể, có được tự do thật sự..."
Lão già híp mắt, cười lạnh: "Đừng giả bộ, với các ngươi, không ai hiểu rõ hơn ta đâu. Trong ý thức của ngươi, lợi ích và mệnh lệnh của mẫu thể vĩnh viễn là thứ nhất, thần phục mẫu thể mới là ý chí trong bản chất của ngươi. Còn tự do, ngươi mà nói với ta về tự do, có thấy buồn cười không?"
Mười Hai trầm mặc, sau đó nói: "Tửu Võ Hầu, ông nói đúng, chúng ta thực sự rất khó chịu với cái loại dị loại như ông. Thậm chí đã nghĩ giết ông, nhưng mà nhiều năm như vậy, mẫu thể cũng không ra tay, có phải không?"
Tửu Võ Hầu uống một ngụm rượu rồi khinh thường nói: "Là không ra tay, hay là không đủ lực để ra tay?"
Mười Hai không hề dao động nói: "Mẫu thể mạnh đến mức nào, ông so với ta rõ ràng hơn. Lúc trước ông thoát ra khỏi mẫu thể, nó có truy sát ông sao?"
Tửu Võ Hầu lắc đầu: "Đừng nói những thứ vô ích này, ta hiểu nó hơn ngươi. Cách suy nghĩ của nó không có từ 'tổn thương', nó thả ta ra ngoài đương nhiên có đạo lý và ý nghĩ của nó."
Mười Hai nói: "Vừa rồi mẫu thể cảm nhận được khí tức lực lượng của ông, nên bảo tôi tới xem thử."
Tửu Võ Hầu cười nhạo: "Ta đã hứa với nó, ta sẽ không hiển lộ lực lượng trước mặt người khác, phá vỡ thế cân bằng nó đã khống chế. Yên tâm, ta giữ lời, nó không gây phiền phức cho ta, ta tự nhiên không làm trái ước định. Lần ra tay trước đó chỉ là một phân thân khôi lỗi của ta mà thôi..."
Nói đến đây, Tửu Võ Hầu cười: "Ta luyện chút khôi lỗi chơi, không quá phận chứ?"
Mười Hai nhìn Tửu Võ Hầu, cuối cùng gật đầu: "Không quá phận."
Tửu Võ Hầu nói: "Ngươi không chỉ đến vì chuyện này đâu, nói đi, rốt cuộc ngươi đến làm gì!"
Mười Hai đáp: "Tôi chỉ là mang đến sự quan tâm của mẫu thể, nó dặn ông đừng trêu chọc Giang Ly, ông không phải là đối thủ của cậu ta. Tôi tin rằng trước đó ông đã thăm dò rồi, thực lực của cậu ta, không chỉ đơn giản như những gì ông thấy. Ông tuy đã thành công kết đan, nhưng dù sao ông cũng không phải là con người, thân thể có thiếu sót, đại đạo khó mà viên mãn... Cậu ta thì khác, tuy thời gian tu luyện ngắn hơn ông, nhưng thật sự cậu ta là một thiên tài ngàn năm khó gặp. Mẫu thể không muốn ông ngoài ý muốn chết đi, dù sao, ông là người duy nhất có thể dùng ý thức của mình để đối thoại với mẫu thể. Chúng tôi không có linh hồn của mình, còn con người không đủ tư cách nhìn thấy mẫu thể..."
Mười Hai hành lễ nói: "Lời cần nói đã xong, xin cáo từ."
Nói xong, trên trời rơi xuống một vệt sáng, Mười Hai biến mất trong chùm sáng.
Tửu Võ Hầu ngồi đó, ngửa đầu nhìn trời, trong đôi mắt hiền lành lóe lên tia hàn quang: "Ta không bằng hắn? Ta không hoàn chỉnh? Ha ha... Ngươi vẫn luôn cao ngạo như vậy, như một đấng tạo hóa, cho rằng mình nắm giữ tất cả... Nhưng ta chẳng phải đã thoát ra khỏi sự khống chế vận mệnh của ngươi rồi sao. Từ khi ta rời đi ngươi, ngươi đã không có tư cách đánh giá ta nữa. Ngươi nghĩ rằng ta không giết được Giang Ly? Dù hắn có là thiên tài, cũng chỉ là người trẻ tuổi mà thôi, con đường thành đan khó khăn hơn so với con đường trở thành thần, hắn có là thiên tài, tuyệt đối cũng không thể trong thời gian ngắn mà tiến xa đến thế. Mà ta thì đã đi đến giữa đường rồi, hắn lấy cái gì so với ta?"
Nói đến đây, Tửu Võ Hầu vỗ mạnh xuống đất, bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh về hướng nam.
Nhưng đi được vài bước, Tửu Võ Hầu đột nhiên cười nói: "Dùng phép khích tướng sao? Muốn mượn dao giết người? Ngươi nghĩ ngươi hiểu ta à? Ngươi muốn ta làm như thế, ta lại không làm như thế! Ha ha..."
Nói xong, Tửu Võ Hầu vừa uống rượu vừa quay người đi về hướng tây.
"Số Không, Tửu Võ Hầu không đi khu Nam Lư, xem bộ dáng là chuẩn bị đi về hướng tây rồi. Kế hoạch của mẫu thể thất bại rồi..." Mười Hai nói.
Số Không cười nói: "Thất bại rồi sao? Đừng bao giờ xem thường mẫu thể, mỗi một kế hoạch của nó đều tính toán hơn chục triệu lượt, các khả năng đều đã được tính đến. Tửu Võ Hầu có phản ứng như vậy, chắc chắn cũng nằm trong dự tính của nó. Lam Tinh tuy không lớn, nhưng với ngươi và ta mà nói, lại là một bàn cờ lớn. Đã không biết chơi cờ, vậy thì an tĩnh xem đi..."
Mười Hai gật đầu: "Cũng được... Đúng rồi, ngươi lần trước nói tên đại ác ma đó đâu rồi?"
Số Không đáp: "Không biết, nhưng ta xác định, hắn chắc chắn sẽ giáng lâm xuống Lam Tinh trong hai ngày tới!"
Giang Ly không biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài, về đến nhà mấy ngày nay, hầu như ngày nào cũng có tiệc. Có người mời khách ăn cơm, thực ra cũng không có gì, vấn đề là...
"Giang Ly, hôm nay ta vui, ta mời mọi người ăn cơm nhé. Hay là chúng ta đến nhà cậu ăn đi..." Liên Văn Hiên hét vào điện thoại.
Giang Ly cười ha hả: "Có phải tôi còn phải chuẩn bị đồ ăn cho các cậu không đấy?"
Liên Văn Hiên đáp: "Tốt quá..."
Giang Ly gào lên: "Tốt cái con khỉ! Cậu mời khách, lại đến nhà tôi ăn, người khác mời khách cũng đến nhà tôi ăn. Rồi còn bắt tôi chuẩn bị đồ ăn, rốt cuộc là cậu mời khách hay tôi mời khách hả? Cút đi, hôm nay đóng cửa, không tiếp khách!"
Giang Ly tiện tay cúp điện thoại.
Bọn gia hỏa này sở dĩ làm vậy, cuối cùng cũng là do Trình Thụ gây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận