Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 150: Ngốc chó

Chương 150: Ngốc c·h·ó Giang Ly nhìn thấy đoạn tin tức này xong, nhìn về phía Ngọc La s·á·t, hỏi: "Thật?"
Ngọc La s·á·t không nói gì, trong con ngươi toàn là hàn quang và s·á·t khí, rõ ràng đây là một s·á·t thủ thực thụ, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Dù cho bây giờ bị Giang Ly bắt được, vẫn đang tìm cách g·iết c·hết Giang Ly...
Nhưng Giang Ly biết, lời này tám phần là thật.
Nhưng Giang Ly vẫn hỏi vào màn hình: "Vậy vì sao nàng có thể bắn ta? Chẳng lẽ nỏ bên trong nữ lại hung hơn nam?"
Thiện quả lão nhân nói: "Hùng Nỏ chưa nhận ngươi làm chủ, bắn ngươi rất bình thường."
Giang Ly tặc lưỡi, có vẻ như đúng là như vậy.
Sau đó, Giang Ly nhìn cây Hùng Nỏ trong tay cười nhạo nói: "Chỉ bằng ngươi cũng dám phản kháng ta?"
Giang Ly trực tiếp bóp cò, sương mù màu xám trực tiếp bị Giang Ly b·ạ·o l·ự·c b·ó·p nát, rồi Giang Ly định bóp cò tiếp.
Đúng lúc này, một vệt kim quang bay ra từ Hùng Diệt Thần Nỏ, Giang Ly tiện tay tóm lấy, kim quang bị hắn nắm gọn trong tay, đó là một phù văn màu vàng.
Giang Ly nhíu mày: "Cái gì thứ quái quỷ..."
Giang Ly định bóp nát, quạ đen vội kêu lên: "Lão đại đừng nặn, cái đó là đồ tốt."
Sau đó Giang Ly thấy Thiện Quả lão nhân nhắn lại: "Đó là phù văn nhận chủ, Hùng Diệt Thần Nỏ bị ngươi... chinh phục."
Giang Ly ngạc nhiên, Diệt Thần Nỏ lại muốn nhận hắn làm chủ?
Đúng lúc này, Mị Thương Hải, Carl cùng mấy người mang theo Đại Cáp cũng đuổi đến.
Giang Ly liếc thấy, mắt lập tức sáng lên, một tay túm lấy Đại Cáp, rồi trực tiếp ấn phù văn nhận chủ của Diệt Thần Nỏ vào trán nó.
Đại Cáp sững sờ, kêu lên: "Làm gì vậy?"
Khoảnh khắc sau, Diệt Thần Nỏ trong tay Giang Ly hóa thành một đạo lưu quang chui vào cơ thể Đại Cáp. Đại Cáp giật mình, kêu lên: "Thứ gì vậy? Ra cho ta, ra!"
Kim quang lóe lên trên lưng Đại Cáp, xuất hiện một khung Diệt Thần Nỏ phiên bản lớn hơn, cảm giác như Đại Cáp bị nâng cấp thành xe nỏ chó di động, nhưng nhìn lại không hề gượng gạo, mà ngược lại tăng thêm chút uy phong cho khí chất của Đại Cáp.
Thấy cảnh này, trên internet hoàn toàn im lặng, rồi sau đó là một loạt tiếng rên rỉ.
"Diệt Thần Nỏ cho một con chó dùng?"
"Má ơi, đây là sát khí có thể sát thần, diệt thánh tuyệt thế, tên này lại cho chó dùng? Cái này...ai da, tim tôi...oa lạnh oa lạnh."
"Sao tôi cảm thấy sống không bằng một con chó vậy?"
"Đừng nói thế, nó có ngưu bức đến mấy thì cũng chỉ là con chó thôi mà." Có người an ủi.
Đúng lúc này, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Ngọc La s·á·t xoay người quỳ xuống.
Mọi người ngạc nhiên...
Rồi Ngọc La s·á·t không chút do dự dập đầu lạy Đại Cáp, Ngọc La s·á·t vốn gần như không nói lời nào giờ lại thốt ra mấy chữ lạnh như băng: "Ngọc La s·á·t, bái kiến chủ nhân."
Phụt phụt phụt...
Trong khoảnh khắc đó, người của toàn thế giới đều phun nước, không có nước thì cũng muốn thổ huyết.
"Chuyện này là thế nào?"
"Ngọc La s·á·t nhận một con chó làm chủ nhân?"
"Trời ơi, tôi thấy thế giới quan của mình sụp đổ mất rồi..."
"Cái này...quá mức, quá đả kích người!"
"Tôi biết rồi, tôi hiểu rồi. Khó trách Hàn Võ Hoàng tay cầm Hùng Diệt Thần Nỏ, là bởi vì Hùng Diệt Thần Nỏ là vua của tất cả Diệt Thần Nỏ. Có nó trong tay, đội thích khách sẽ hoàn toàn nghe lệnh hắn. Hùng Diệt Thần Nỏ cũng là một dạng truyền thừa, nhận ai là chủ, thích khách sẽ phục tùng lệnh người đó. Ngọc La s·á·t cũng vậy... Bọn họ đều được huấn luyện từ nhỏ, ngày đêm tẩy não thành thích khách và t·ử s·ĩ. Trong đầu bọn họ căn bản không có tư tưởng quân thần gì, bọn họ chỉ phục tùng chủ nhân của Hùng Diệt Thần Nỏ. Hùng Diệt Thần Nỏ cũng không thực sự bị Giang Ly thu phục, rất có thể là muốn nhận Giang Ly làm chủ, rồi Ngọc La s·á·t đi theo nhận chủ, như vậy có thể cứu được Ngọc La s·á·t. Tất nhiên, cũng có thể vì tự cứu và cứu Diệt Thần Nỏ... Cái nỏ này, quá có linh tính!" Thiện quả lão nhân kinh hô lên.
Nhưng không ai nghe lão, trên mạng giờ là một tràng tiếng rên rỉ.
Người vừa an ủi người khác, nói Đại Cáp dù sao cũng chỉ là một con chó giờ lại kêu lên: "Sao tôi cảm thấy mình sống còn không bằng một con chó vậy?"
Đám quái vật già thì nhao nhao hét giá cao mua Diệt Thần Nỏ, có người còn định táng gia bại sản mua Đại Cáp...
Nhưng sau khi đều bị Giang Ly cự tuyệt, có người còn lấy ra một khúc xương nghe nói là xương của Thánh Nhân vung vẩy trước mặt Đại Cáp, hét lên: "Đại Cáp, ta dùng cái này đổi người hầu của ngươi, thế nào?"
Nghe vậy, mọi người lập tức trợn mắt mắng to vô sỉ.
Sau đó càng có nhiều quái vật già giơ đủ loại xương cốt kỳ lạ và bánh bao thịt các thứ hô hào những lời tương tự với Đại Cáp.
Kết quả Đại Cáp lập tức nổi giận: "Đổi ông nội nhà ngươi! Ta là chó nhưng ta không thích ăn xương, ngươi mới ăn xương, cả nhà ngươi đều ăn xương! Còn cả tên cầm bánh bao kia, ngươi mới bánh bao thịt đánh chó đấy! Ta nhổ vào mặt ngươi một bãi nước bọt!"
Đám quái vật già sững sờ, rồi lập tức cười xí xóa...
Đúng lúc này, một lão quái vật gọi là lạc đà núi cười hắc hắc: "Chó không thích ăn xương, bánh bao hay thịt, chẳng lẽ ngươi thích ăn chim sẻ hoàng kim? Ta đây có đồ tươi mới, sáng vừa kéo xong, ngươi muốn không?"
"Cút!" Đầu óc Đại Cáp không được lanh lợi, nhưng vẫn biết đối phương nói gì, liền mắng thẳng.
Mắng xong, ngửa đầu phàn nàn với Giang Ly: "Mấy tên ngốc nghếch này, chỉ có một con đàn bà mà thôi, bọn nó có cần phát cuồng vậy không? Cô ả này còn không đẹp bằng con bò cạnh nhà nữa."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trên internet đều kêu lên: "Ngươi đúng là một con chó đấy, đúng là chó má!"
Giang Ly cũng cạn lời, nhưng hắn rất hiểu Đại Cáp: "Gã này chỉ thấy hứng thú với chó cái, với người thì dù là mỹ nhân đẹp thế nào trong mắt hắn cũng chỉ giống chó cái, hoàn toàn không hứng thú."
Còn Ngọc La s·á·t nghe xong câu này thì cả người rõ ràng ngẩn ra một chút, rồi cúi đầu không nói gì nữa, tựa hồ không có bất kỳ ý kiến nào về chủ nhân của mình.
"Đã giờ ngươi là người hầu trong nhà của chó ta, vậy là người mình, vậy ta không giết ngươi. Đi, đứng lên đi!" Giang Ly bĩu môi nói.
Nhưng Ngọc La s·á·t lại không có ý định đứng lên, ngoan ngoãn đợi lệnh của Đại Cáp, còn Giang Ly thì hoàn toàn coi như không khí.
Giang Ly thấy ngượng ngùng, xoa xoa mũi rồi đá vào Đại Cáp, ra hiệu cho nó để mình giữ thể diện, làm một cái bậc thang đi xuống. Kết quả Đại Cáp ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Giang Ly rồi hỏi: "Làm gì ạ?"
Việc này khiến Giang Ly lại cạn lời, xoa xoa mi tâm, đây là lần đầu tiên hắn hối hận đã ấn phù văn nhận chủ vào đầu Đại Cáp.
Mọi người trên mạng thấy Giang Ly lúng túng như vậy, lập tức cười phá lên, hô hào tên Giang Ly này đáng đời!
Mọi người hoàn toàn không có cảm tình tốt với Giang Ly, không còn cách nào, tên này quá tiện, lại còn tự tay giết mấy nữ thần trong lòng họ, tuyệt đối thù không đội trời chung.
Có người còn cho rằng sự tồn tại của Giang Ly chính là mối đe dọa lớn nhất đối với mỹ nữ, trực tiếp kêu gọi cao thủ đương thời ra tay trấn áp Giang Ly.
"Nếu ai có thể trấn áp Giang Ly thì người đó chắc chắn là vị cứu tinh của các mỹ nữ."
"Không phải vị cứu tinh của mỹ nữ, phải nói là vị cứu tinh của đàn ông mới đúng. Các ngươi nghĩ xem, tính cách khốn nạn của Giang Ly, giết mỹ nữ cứ như chém dưa thái rau, nếu để hắn tiếp tục sống, không chừng sau này mọi người chỉ có thể cưới khủng long hoặc cưới đàn ông sống với nhau thôi. Về mặt ý nghĩa duy trì nòi giống mà nói thì sự tồn tại của Giang Ly là phản nhân đạo. Nhà nào có cao thủ tuyệt thế thì mau ra tay diệt tên cháu này đi."
Mọi người nhao nhao kêu la, lên án đủ kiểu, nhưng Giang Ly vừa mới một mình san bằng một nước, sức chiến đấu k·h·ủ·n·g b·ố khiến tất cả mọi người rùng mình. Lên mạng thổi phồng thì là một chuyện, thật sự đ·ộ·n·g thủ lại là chuyện khác.
Trong khi đó, Giang Ly vừa gõ vào đầu Đại Cáp: "Đi ngốc c·h·ó, đi thôi!"
Đại Cáp ngẩng đầu nhìn Giang Ly: "Đi đâu ạ?"
Giang Ly chỉ về phía hoàng thành Hàn Quốc ở đằng xa: "Đi chỗ đó, sau này đó là nhà của ta."
Nghe vậy, mọi người lại cạn lời, xem ra Giang Ly thực sự định xây nước ở đó. Nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao khắp nơi. Hôm qua mọi người thảo luận toàn bộ là trận chiến tuyệt thế ngày hôm nay. Một người đánh đổ một đế quốc. Chuyện này chưa từng có. Cũng chính ngày này, cái tên Giang Ly thực sự nổi danh khắp tứ hải, tất cả quốc gia phương Đông đều biết sự tồn tại của hắn.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Tề Quốc.
Khánh Vương và Phạm Li vẻ mặt phẫn nộ nhìn hai tên thị vệ mặc hắc giáp đang đứng trước mắt.
Khánh Vương chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: "Chúng ta muốn gặp phụ hoàng, các ngươi cũng dám cản?"
"Bệ hạ có lệnh, tối nay ai cũng không gặp. Ai tự tiện xông vào thì chém!" Hai tên thị vệ hắc giáp lạnh lùng đáp lại, dù đối đãi với hoàng tử và công chúa được hoàng đế sủng ái nhất cũng băng lãnh vô tình. Hai người khí tức vô cùng cường đại, cũng vô cùng lạnh lẽo, lời nói càng quyết tuyệt, không cho bất kỳ cơ hội nào.
Phạm Li giận dữ nói: "Ta cứ muốn vào, ngươi dám làm gì ta?"
Hai tên thị vệ hắc giáp không nói gì, một tay đặt trên chuôi đao ở bên hông, sát khí lan tỏa.
Phạm Li lập tức bị dọa đến mặt mày tái mét...
Khánh Vương cau mày, nhưng cuối cùng vẫn kéo Phạm Li lùi lại. Hắn có cảm giác, nếu hắn thực sự xông vào thì hai thị vệ này thực sự dám rút đao giết người!
"Ca, sao huynh lại kéo ta đi? Hai người kia ăn nói ngông cuồng làm giận muội rồi! Ta không tin bọn họ dám làm gì ta... Bình thường chúng ta đều đi thỉnh an phụ hoàng vào giờ này, cũng chưa từng thấy ai dám ngăn cản chúng ta mà." Phạm Li hậm hực giận nói.
Khánh Vương vỗ vai Phạm Li nói: "Được rồi đừng giận, có lẽ phụ hoàng thực sự có chuyện gấp cần xử lý thôi. Chúng ta vẫn không nên quấy rầy người."
Phạm Li nghiêng đầu nhỏ, hậm hực giận dữ vung quả đấm nói: "Được thôi, lần này tha cho hắn. Lần sau nhất định sẽ nhổ vài cọng râu của hắn!"
Sau đó Phạm Li nhảy nhót đi, rõ ràng nàng cũng không thực sự giận.
Khánh Vương quay đầu nhìn về phía vị trí thư phòng, hai tên lính hắc giáp đứng yên như hai vị thần giữ cửa.
Khánh Vương nhíu mày, trong lòng nghi hoặc: "Loại khôi giáp này, loại khí thế này, ta chưa từng thấy. Cho dù là t·ử s·ĩ của phụ hoàng cũng không phải trang phục như vậy. Hơn nữa, hai người này đối với ta và muội muội không hề có lòng kính sợ, ánh mắt bọn chúng nhìn chúng ta giống như nhìn n·gười c·hết vậy. Bọn chúng không giống người của Tề Quốc ta... Người của Tề Quốc ta tuyệt đối không dám đối xử với chúng ta như vậy. Chuyện này có gì đó kỳ lạ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận