Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 16: Bị chú ý

Chương 16: Bị chú ý
Vừa mới ăn cơm trưa xong, lại thêm một bát canh mướp đắng, Giang Ly vô cùng thỏa mãn xuống lầu. Cùng lúc đó, tại tổng bộ Tổ Chức Thủ Hộ, phân bộ Tiêu Tương, trong phòng họp trên tầng cao nhất cao ốc Tiêu Tương.
"Trên đây là những người mà chúng ta phát hiện gần đây đang ở lại trong thành phố, đồng thời có sức chiến đấu nhất định, đủ tư cách trở thành người của Thủ Hộ Giả. Có 20 người cấp bậc phá kén, 5 người siêu phàm, 1 người trấn áp. Mọi người xem, nếu không có ý kiến gì, chúng ta sẽ liên lạc riêng với bọn họ, lôi kéo họ vào Tổ Chức Thủ Hộ." Một người đàn ông mặc âu phục tóc húi cua, chỉ vào từng tấm ảnh trên màn hình lớn nói.
Đối diện người đàn ông là mười người cả nam lẫn nữ, người lớn tuổi nhất đã tóc bạc phơ, người trẻ nhất là một cô gái tóc ngang vai, đeo kính, cô khoanh tay ngồi đó, đôi chân dài đặt lên bàn, điều lạ là ở đây nhiều nam giới như vậy nhưng không một ai dám liếc nhìn đôi chân trắng nõn của cô, càng đừng nói đến bên dưới chiếc váy ngắn kia...
"Tôi không có ý kiến, thực lực của những người này xác thực rất mạnh. Bên phía chính phủ của chúng ta có 17 người phá kén, 9 người siêu phàm, 3 người trấn áp. Thêm những người này vào, hoàn toàn có thể giải quyết rất nhiều rắc rối nhỏ..." Lúc này có người lên tiếng.
"Tôi cũng không có ý kiến gì, không ngờ rằng, Tiêu Tương lại có nhiều cao thủ đến vậy."
"Tiêu Tương xưa nay vốn là cái nôi võ đạo, phát triển đến hôm nay có cao thủ cũng không có gì kỳ lạ."
"Mọi người đều đồng ý vậy cứ quyết định như thế đi, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đi liên hệ với bọn họ." Người đàn ông mặc âu phục tóc húi cua nói.
"Chờ một chút!" Đúng lúc này, cô gái đeo kính lên tiếng.
"Cô Cổ Khê, có vấn đề gì sao?" Người đàn ông mặc âu phục tóc húi cua hỏi.
Cổ Khê thu chân lại, dùng ngón tay chỉ vào ảnh chụp của người cuối cùng trong tài liệu, nói: "Mã Phong, tên này là sao vậy?"
Mã Phong sững người, nhìn một chút rồi cười: "À, tên này à, là một sự ngoài ý muốn. Hai ngày trước, Hoàng Phi bị bắt chính là do hắn chế phục đấy."
Cổ Khê liếc mắt nhìn ảnh chụp nói: "Nhìn thì có vẻ cũng được... nhưng, đánh giá về hắn hình như rất tệ."
Mã Phong nói: "Tôi đã cho người đi điều tra sơ qua rồi, tên này... nói sao nhỉ... đích thực là một người có đánh giá không được tốt cho lắm."
Bốp!
Cổ Khê đập bàn, đứng dậy giận dữ nói: "Thế nào gọi là không được tốt cho lắm? Cướp nước khoáng của con gái trên đường, giật kẹo mút của con nít, còn giật cả băng vệ sinh của con gái trên xe bus, dùng khói đánh vỡ kính xe mới, gây tắc đường cả tiếng, thế mà có thể gọi là không được tốt cho lắm sao? Đây quả thực là một tên khốn! Đồ ác ôn!"
Mã Phong bị tiếng gầm của Cổ Khê làm ù cả tai, đợi Cổ Khê nói xong, Mã Phong cười khổ nói: "Chuyện này thì tôi biết, nhưng nói đi thì nói lại, so với những tên ác ma khác, những gì hắn gây ra vẫn còn có thể chấp nhận được đấy chứ? Hơn nữa hắn còn bắt được Hoàng Phi, ngăn không cho Hoàng Phi g·iết người. Tôi thấy, chí ít vẫn có thể cứu vãn mà? Với lại, Tổ Chức Thủ Hộ mặc dù đã tồn tại từ lâu rồi, nhưng nhân lực của chúng ta trước giờ luôn rất căng thẳng. Bây giờ lại thêm đám ác ma không biết từ đâu chui ra phá hoại, chúng ta thực sự đang rất t·h·i·ế·u người... Nếu không thì cũng chẳng cần phải công khai chiêu mộ nhân tài. Với lại tên này rất có thể là cao thủ cấp siêu phàm. Nếu hắn gia nhập cũng giúp được rất nhiều việc đấy."
Nói đến đoạn sau, Mã Phong gần như là đang dùng giọng điệu cầu xin khi nói chuyện với Cổ Khê. Còn những người khác, lúc Cổ Khê gào thét thì mỗi người đều cúi đầu xuống nghịch ngón tay, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Cổ Khê hừ lạnh nói: "Nhiệm vụ của Tổ Chức Thủ Hộ là bảo vệ Lam Tinh, trấn áp và răn đe những cường giả võ đạo, để bọn chúng không dám gây loạn! Ngay cả hiện giờ thì cũng chỉ là mở rộng thêm trấn áp và răn đe đám ác ma thôi, tóm lại tôn chỉ của chúng ta cũng không thay đổi quá nhiều. Nếu như người của chúng ta toàn lũ khốn, vậy thì làm sao mà bảo vệ Lam Tinh được? Vì vậy, ta tuyệt đối không cho phép có người trà trộn!"
Mã Phong nói: "Nhưng mà, Bắc Thần bên kia đã bắt đầu làm như vậy rồi. Chỉ cần đối phương không gây ra lỗi lầm gì quá lớn, thực lực đủ thì bọn họ sẽ tiếp nhận. Thật ra, những người này bản chất cũng không xấu, chỉ cần dạy dỗ cho tốt, chắc chắn có thể sửa đổi được."
Cổ Khê lạnh giọng nói: "Bắc Thần bên kia ta mặc kệ, dù sao, trên địa bàn của ta, ta không cho phép loại khốn nạn này gia nhập!"
Mã Phong còn định nói gì đó, Cổ Khê nói rõ từng chữ: "Còn muốn ta lặp lại lần nữa không?"
Mã Phong vội vàng giơ tay lên, nói: "Không cần, không cần... Vậy ý của mọi người thế nào?"
Mười mấy người ở đây cùng đồng loạt giơ tay lên và nói: "Chúng ta đương nhiên là đồng ý theo lệnh của cô Cổ Khê."
Cổ Khê nghe vậy đắc ý nhìn Mã Phong.
Mã Phong buông tay nói: "Được thôi, cô thắng. Nhưng người này tôi vẫn sẽ tiếp tục quan s·á·t, cô không ý kiến gì chứ?"
Cổ Khê cười khẩy nói: "Tùy cậu thôi, nhưng mà... e là sau này cậu sẽ không có cơ hội gặp lại hắn nữa đâu. Siêu phàm sao? Ha ha..."
Nói xong Cổ Khê liền đứng dậy bỏ đi.
Đợi Cổ Khê đi khuất, tất cả mọi người trong phòng họp rõ ràng đều thở phào một hơi, người nhìn người, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía Mã Phong.
"Tiểu Mã này, cậu làm gì vậy?"
"Đúng thế, Tổ Chức Thủ Hộ luôn xem trọng kẻ mạnh. Cô Cổ Khê vừa là người mạnh nhất, lại còn là cái đầu cứng nhắc có tiếng, sao cậu lại phải đối đầu với cô ấy chứ."
"Đúng đấy, huống chi cậu biết rõ đối đầu với cô ấy cũng vô dụng thôi."
"Không đúng, tiểu tử Mã Phong cậu ranh ma như vậy, có phải cậu căn bản không có ý định thu nhận tên... Giang Ly đó vào không? Chỉ là muốn có cái cớ để quan s·á·t hợp pháp thôi? Hay là nói, cậu chỉ muốn để hắn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người?"
"Ngọa Tào... tiểu tử Mã Phong cậu cười gian xảo vậy, chắc chắn là như vậy rồi, phải không?"
Mã Phong cười ha ha nói: "Mọi người đừng đoán mò nữa, được rồi. Tóm lại hôm nay tôi cũng bất ngờ đấy, người mình đề cử bị loại rồi, với cả, xem tình hình thì hình như tôi đã mang họa đến cho hắn, nhưng chắc... cũng không c·h·ết được đâu nhỉ?"
Nói xong Mã Phong có chút lo lắng rời đi.
"Tên tiểu tử thối tha, đi dạo cả buổi trưa, mà đến giờ ngươi còn chưa hút được chút oán khí nào, ngươi định c·h·ết đói à?" Hắc Liên ở trong cơ thể Giang Ly kêu lên.
Giang Ly ngáp một cái, nhìn dòng sông chảy xiết cách đó không xa nói: "Đừng nói thế, ta chỉ là... ừm... hơi lười thôi."
"Còn lười nữa hả? Chúng ta sắp c·h·ết đến nơi rồi! Sắp c·h·ết đó!" Hắc Liên gầm lên.
Giang Ly liếc nhìn chiếc cầu lớn ở phía xa, rồi lại nhìn xuống dòng sông, cười ha ha nói: "Không sao, không sao, cùng lắm thì chúng ta lại tung thêm một cú đấm nữa, kéo dài thêm được một ngày."
Hắc Liên: "@#%...&"
"Khốn nạn! Ta cho ngươi sức mạnh không phải để ngươi đi b·ắ·n cá!" Hắc Liên không nhịn được nữa gào thét.
"Thôi được rồi, đừng nóng giận mà. Ai, bên kia có người câu cá kìa, đi đi xem." Nói xong Giang Ly liền đi qua đó, hoàn toàn bỏ mặc Hắc Liên đang nổi nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận