Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 50: Hỏi thăm đường

"Ngươi đừng chỉ nói suông, ngươi làm đi chứ!" Hắc Liên kêu lên.
Giang Ly tiếp tục gật đầu nói: "Được, lát nữa sẽ làm."
"Lát nữa là lúc nào?"
"Không biết nữa..."
"Mẹ nó, ngươi lại lừa ta!"
"Ấy... Bị nhìn ra rồi sao? Rõ ràng vậy à?"
"Thao!" Hắc Liên không chút khách khí xông tới, giơ ngón giữa về phía Giang Ly!
Giang Ly chỉ làm như không thấy, quay đầu nhìn cảnh tượng mẹ con ôm nhau sau khi đánh con xong, khóe miệng hơi nhếch lên... Cười ha hả bỏ đi.
Ở ngay bên cạnh cửa chính làng du lịch Ngu Hoàng, người ta đặt một cái bàn, phía sau bàn có một nam một nữ đang ngồi, trên bàn đặt giấy và bút, trước bàn viết mấy chữ lớn: "Nơi tiếp đón đoàn làm phim « con thỏ phải c·hết »".
Hai người thấy Giang Ly tới liền vội đứng lên.
Sau khi đã chứng kiến thần uy của Giang Ly, hai người tỏ ra vô cùng ân cần, ân cần hỏi tên Giang Ly, sau đó chủ động giúp Giang Ly tìm chỗ điền tên, đưa bút, đồng thời đưa cho Giang Ly một tấm bản đồ nội bộ khu nhà ở.
Đây là lần đầu tiên Giang Ly được người khác đối đãi như vậy, lập tức hảo cảm với đoàn làm phim tăng gấp bội!
Chờ Giang Ly ký tên rồi đi, Hai người kích động nhìn nhau, cô gái kích động kêu lên: "Oa... Đó chính là thủ hộ giả sao?"
Chàng trai ra sức gật đầu, vô cùng ngưỡng mộ nói: "Dù không phải thủ hộ giả thì cũng khẳng định là cao thủ. Lợi hại quá... Một quyền đánh bay cả chiếc xe! Đây chính là đại D đó!"
"Kích động quá, mau xem tên anh ta là gì." Cô gái cầm lấy danh sách.
Chàng trai ngạc nhiên nói: "Vừa nãy là cậu giúp anh ta tìm tên, cậu không nhớ à?"
Cô gái bụm mặt, kích động nói: "Kích động quá, cái gì cũng không nhớ nổi."
Chàng trai nghĩ kỹ một chút, giống như lúc đó cậu cũng quá kích động, dù lúc đó gật đầu, tìm tên đều rất nhanh nhẹn, nhưng sau khi qua cơn kích động đó, não bộ cũng trống rỗng luôn.
Thế là hai người cùng nhau nhìn vào danh sách, sau đó cả hai đều ngẩn người, sắc mặt ngay sau đó trở nên cổ quái.
Hai người nhìn nhau một hồi rồi nói: "Anh ta lại là Giang Ly? Xong rồi... Sắp có chuyện rồi!"
Lúc này, tên tráng hán bị Giang Ly nện đầu xuống đất xi măng đã rút được đầu ra, một mặt đầy m·á·u, cằm còn bị trật khớp...
Hắn nâng cằm, xoa những vết m·á·u trên mặt, lúc này mới nhìn về phía những người khác.
Những người khác thấy hắn vậy mà đã ngồi dậy, sợ hãi mà lùi về sau.
Tráng hán nhướng mày, tùy tiện chỉ một người trẻ tuổi nói: "Ngươi, qua đây!"
Người trẻ tuổi kia giật mình, tội nghiệp mà nói: "Đại... đại ca, tôi... anh gọi tôi làm gì vậy?"
Tráng hán tỉnh táo lại rồi nói: "Yên tâm, không đ·á·n·h ngươi."
Người trẻ tuổi kia lúc này mới run rẩy bước tới.
Tráng hán nói: "Thằng nhãi đó đụng xe ta, còn đ·á·n·h ta, các ngươi không sợ hắn mà sao lại sợ ta?"
Người trẻ tuổi ngạc nhiên nói: "Anh không biết?"
Tráng hán sửng sốt nói: "Ta phải biết cái gì?"
Sau đó người trẻ tuổi suy nghĩ một chút rồi nói: "Xe anh chạy phải đến cả trăm năm mươi bước nhỉ? Xa như vậy, đứa nhỏ chạy ra ngoài, anh cũng không thấy sao? Anh ta vừa rồi không cố ý đ·ụng vào xe anh, là đi cứu đứa nhỏ đó."
Tráng hán nghe vậy, trầm mặc một hồi, sau đó phất phất tay nói: "Ngươi đi đi."
Sau khi người trẻ tuổi đi rồi, tráng hán thấp giọng mắng một câu: "Thao! Bị sáo lộ rồi!"
Trong mắt người bình thường, những hành động của Giang Ly hoàn toàn là anh hùng! Nhưng tráng hán rất rõ ràng, thằng nhãi Giang Ly kia là thật sự chơi chiêu mà!
Là một người siêu tự nhiên, nếu thật sự muốn cứu người, hoàn toàn có thể ôm đứa nhỏ cùng nhau tránh đi!
Đâu cần phải ném bay đứa nhỏ, làm chậm trễ thời gian, sau đó bị đụng xe?
Cái này rõ ràng là cố ý đ·ụng xe hắn mà!"Coi như là cho ông đây học một bài học à? Thế nhưng mà, ngươi rốt cuộc là dạy dỗ ta đừng đua xe, hay là dạy ta đừng nghe điện thoại khi lái xe vậy hả..." Tráng hán giơ lên bàn tay to toàn băng bó, xoa cằm, cười khổ nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động của tráng hán vang lên, hắn vội vàng đứng dậy, móc điện thoại ra.
Một giây trước còn là hung thần ác s·á·t, giây sau đã mềm thành tôm, chịu đựng đau mà cười hề hề nói: "Lão bà... A a... Em đừng nóng giận mà! Anh không cố ý cúp điện thoại đâu, vừa rồi... Ân, vừa rồi anh không cẩn thận ấn nhầm nút cúp máy. Em cũng biết mặt anh nó to, cứ kích động mà cười cái là dễ quẹt trúng nút mà. Đúng đúng đúng... Ui da, bảo bối đừng giận mà, anh sai rồi còn gì?
Sầu riêng hả? Chỉ cần em không giận, đừng nói q·u·ỳ sầu riêng, q·u·ỳ máy sưởi cũng được!
Không phải... Anh chỉ tiện miệng nói một chút thôi, thật q·u·ỳ hả?
Không phải, ý anh là máy sưởi đắt thật!
Cái gì? Sầu riêng tiện hơn hả? Ặc... Vậy thôi, mua sầu riêng, tốt tốt tốt... Chờ lúc anh về, nhất định mua cho em.
Em đang ở cữ đó, mấy chuyện nhỏ nhặt như q·u·ỳ sầu riêng em đừng bận lòng, anh đảm bảo cấp cho em thoả đáng luôn!
Nhớ đó, bây giờ mọi chuyện phải lấy vui vẻ làm chủ!
Yên tâm, anh nhất định mua đồ ngon nhất! Cứng rắn nhất!"
Tận cùng bên trong làng du lịch, sát cạnh suối Ngu Hoàng, nơi đây là vị trí quán rượu ngon nhất của làng du lịch Ngu Hoàng, nơi đây có ba hạng chỗ ở.
Hạng ba là nhà trọ kiểu vườn hoa cách suối Ngu Hoàng mười phút đi bộ.
Hạng hai là biệt thự ven sông.
Hạng nhất là biệt thự xây trên mặt nước, ngay trên suối.
Suối Ngu Hoàng bắt nguồn từ núi Ngu Hoàng, trên núi có mười hai mạch nước phun ra, các dòng suối này hội tụ thành suối Ngu Hoàng dưới núi. Suối Ngu Hoàng không sâu, toàn bộ chỉ sâu khoảng một mét ba, hơn nữa lại rất bằng phẳng. Phía dưới là đá cuội, không có cây rong lớn.
Vì là nước suối nên khi giẫm lên, cảm giác mát lạnh đến tận xương, vô cùng thoải mái.
Trời xanh mây trắng, núi non xanh biếc, thêm đá cuội nhiều màu, ở giữa khung cảnh nhập hạ Tiêu Tương, ở trong biệt thự như vậy, chắc chắn là vô cùng thoải mái.
Giang Ly cầm thẻ phòng trên tay vừa đi vừa nhìn, cuối cùng cũng đi đến ven sông.
Cũng không biết là vì khu nghỉ dưỡng Ngu Hoàng thiếu người làm, hay là vốn dĩ dịch vụ không theo kịp, hay là nguyên nhân khác, dù sao Giang Ly ngay cả một nhân viên phục vụ cũng không thấy.
Việc hỏi đường lại càng khó khăn...
Giang Ly nhìn dòng chữ D-3 trên thẻ phòng, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, chỉ có thể từng bước từng bước đi tìm theo số phòng.
Đúng lúc này, từ biệt thự ven sông phía trước truyền đến một trận ồn ào, Giang Ly nghe thấy liền nhìn qua, chỉ thấy trên ban công biệt thự có bốn nam một nữ đang ngồi uống bia, ăn đồ nhắm rồi nói chuyện phiếm, xem ra rất vui vẻ.
Mắt Giang Ly lập tức sáng lên, tiến lên, hô: "Mấy vị, làm phiền một chút! Xin hỏi D-3 ở đâu vậy?"
Năm người trên ban công sững sờ, nhìn xuống, sau đó từng ánh mắt đều trở nên cổ quái.
Trong đó một tên đầu vàng không kiên nhẫn phất tay nói: "Không biết, muốn hỏi đường thì đi hỏi người khác đi!"
Giang Ly ồ một tiếng, định rời đi, kết quả liếc thấy bảng số phòng, chân mày cau lại, trên cửa lớn biệt thự kia thình lình viết: D-3!
Bạn cần đăng nhập để bình luận