Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 177: Tiềm long Cửu Nghi Sơn
"Giang Ly? Sao ngươi lại tới đây? Thiếu gia đến phân bộ của tổ chức Thủ Hộ Giả rồi, ngươi muốn ta gọi hắn trở về giúp ngươi sao?" Tần Hoàng Tuyền đang chăm sóc mấy khóm hoa cỏ của Trình Thụ trong sân, thấy Giang Ly đến liền chào hỏi ngay.
Giang Ly lắc đầu nói: "Ta không tìm Trình Thụ, ta tìm ngươi."
Tần Hoàng Tuyền ngạc nhiên hỏi: "Tìm ta?"
Giang Ly gật đầu, sau đó kéo Dương Dạ Ma vào trong sân, rồi kể lại chuyện của Trần Nhã, Đỗ Hiểu Linh cho Tần Hoàng Tuyền nghe.
Tần Hoàng Tuyền gật đầu: "Ta hiểu ý của ngươi rồi, ngươi muốn ta dùng năng lực của thông minh quyền pháp nhắm vào linh hồn của Dương Dạ Ma, tiến hành công kích mang tính hủy diệt phải không?"
Giang Ly nói: "Còn phải bảo vệ hai linh hồn còn lại."
Tần Hoàng Tuyền cười nhẹ nhàng: "Ngươi cứ yên tâm, ta rất hiểu về linh hồn, có thể làm phẫu thuật cho linh hồn không sai một ly."
"Giang Ly, chúng ta không thù không oán, ngươi nhất định muốn chơi chết ta sao?" Dương Dạ Ma tức giận hét lên.
Giang Ly hỏi ngược lại: "Ngươi xem lời ngươi nói kìa, chẳng lẽ hai người họ có thù oán gì với ngươi sao? Chẳng phải ngươi cũng muốn chiếm đoạt thân thể của họ, chơi chết họ sao?"
Dương Dạ Ma im lặng, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Ta không còn lựa chọn nào khác, nếu ta không có túc chủ, ta sẽ chết, ta buộc phải làm vậy."
Giang Ly nói: "Đừng nói đáng thương như vậy, ngươi muốn sống thì phải để ý chứ, vậy mạng của họ thì sao?"
"Ta mạnh hơn bọn họ." Dương Dạ Ma nói lý sự thẳng thắn.
Giang Ly cười, vỗ vai hắn: "Vậy ngươi cảm thấy, ta với ngươi ai mạnh hơn?"
Dương Dạ Ma im lặng...
Nửa ngày sau Dương Dạ Ma mới kêu lên: "Như vậy không công bằng!"
Giang Ly cười ha ha: "Ngươi mạnh hơn bọn họ nên ngươi muốn làm gì thì làm à? Hiện tại chúng ta còn mạnh hơn ngươi, chúng ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại thấy không công bằng? Vậy ngươi nói cho ta nghe, thế nào gọi là công bằng?"
Dương Dạ Ma lại im lặng.
Giang Ly gật đầu với Tần lão gia tử, Tần Hoàng Tuyền không nói lời nào, một quyền đánh vào đỉnh đầu Dương Dạ Ma, ngay sau đó Dương Dạ Ma phát ra một tiếng hét chói tai.
Tiếp đó, Tần Hoàng Tuyền liên tiếp tung ra ba quyền, tiếng kêu của Dương Dạ Ma dần yếu đi, rồi hai mắt nhắm lại, ngã xuống.
Giang Ly vội đỡ lấy, đúng lúc này, cơ thể của Dương Dạ Ma vặn vẹo lắc lư, sau đó phân thành hai...
Tần Hoàng Tuyền nói: "Yên tâm, không thành vấn đề. Con ác ma này tuy không yếu, nhưng linh hồn không mạnh, chỉ ở mức tai họa cấp độ màu đỏ thôi. Với thực lực của ta, xử lý hắn hoàn toàn không có vấn đề gì."
Giang Ly gật đầu, sau khi cảm ơn Tần Hoàng Tuyền xong liền mang theo hai cô gái về nhà, vừa tới cửa đã thấy một đôi chân dài xỏ quần ngắn của một cô em gái đang đứng chơi điện thoại, rõ ràng là Cổ Khê!
"Ôi chao, cơn gió nào đưa đại tiểu thư ngươi tới đây vậy?" Giang Ly cười chào hỏi.
Cổ Khê lườm Giang Ly, vừa định nói gì đó, rồi liếc mắt nhìn hai cô gái trong ngực Giang Ly. Ánh mắt cô thoáng dừng lại, rồi nhìn Giang Ly bằng vẻ mặt cổ quái, cười ha ha: "Ngươi... hôm qua bồi bổ không ít nhỉ."
Giang Ly nghe xong liền lườm mắt: "Đừng có ăn nói lung tung!"
Cổ Khê hắc hắc nói: "Đừng có chối, hôm qua chúng ta về rồi, chẳng phải mọi người đi uống rượu sao. Trình Thụ uống say bí tỉ, cái gì cũng nói. Chậc chậc, kết quả hôm nay ngươi đã mang hai cô về nhà. Chậc chậc... đồ cặn bã."
Giang Ly khịt mũi coi thường: "Ta tin ngươi mới là lạ, Trình Thụ dù uống được rượu, nhưng vẫn biết tự chủ. Hắn đâu có uống say bao giờ, sao có thể nói lung tung."
Cổ Khê không nói gì mà lấy điện thoại ra, bấm mấy cái rồi gửi cho Giang Ly một đoạn video.
Chỉ thấy Trình Thụ bị Liên Văn Hiên và những người khác đè xuống đất, Hồng Chiêu không ngừng rót rượu. Sau đó, hình ảnh chuyển sang cảnh Trình Thụ đứng trên ghế, tay cầm chai rượu, hô lớn: "Uống! Ai không phục thì uống! Chẳng qua là muốn biết mấy món kia hiệu quả thế nào đúng không? Hừ hừ... Thứ đó ta nếm thử rồi! Ngày đó ta quậy tan nát cả ngọn núi phía sau nhà Giang Ly bọn hắn, chính là uy mãnh như thế, cường đại như vậy đó..."
Nghe đến đó, Giang Ly đã thấy mất mặt dù là đang xem qua màn hình, thằng cha này cũng chẳng biết ngại là gì nữa...
Cổ Khê giật điện thoại lại: "Ngươi còn gì để nói không?"
Giang Ly lắc đầu: "Không có gì để nói, nhưng chuyện này có liên quan gì tới ta chứ? Ta có ăn đâu."
"Vậy ngươi ăn với ai?" Cổ Khê đột nhiên xáp lại, cười tủm tỉm hỏi.
Giang Ly nghe hỏi thì ngẩn người, vừa định nói gì thì đột nhiên trợn mắt nhìn, tiến lại gần áp sát Cổ Khê, khí thế càng mạnh ép Cổ Khê lui về sau mấy bước, hỏi: "Sao ngươi biết ta ăn với người khác? Ngươi giám sát ta?"
Cổ Khê liếc mắt: "Ta nhổ vào! Ta giám sát ngươi làm gì? Là Thiên Mạt nói với ta."
Giang Ly ngạc nhiên: "Thiên Mạt?"
Cổ Khê nói: "Đúng vậy, lúc ta đi tìm ngươi thì thấy con bé Thiên Mạt đang leo trèo tủ lạnh, nửa người chui vào trong rồi, chỉ còn hai cái bàn chân nhỏ bên ngoài thôi. Ta kéo nó ra rồi hỏi nó làm gì, nó nói là đói bụng tìm đồ ăn. Kết quả phát hiện thịt cũng bị mất... Nhưng ta lại thấy có ít cặn thịt ở vỉ nướng, không cần nghĩ cũng biết là bị ăn hết rồi. Nửa đêm mà ngươi ăn một mình không gọi Thiên Mạt sao? Nghe thôi đã thấy vô lý rồi, vậy khẳng định là ngươi ăn với người nào đó không tiện rồi."
Giang Ly im lặng, trong lòng oán hận hắc liên: "Chẳng phải đã kêu ngươi dọn sạch rồi sao?"
Hắc liên cũng tức giận, chỉ vào cái cây ác ma to tướng kia: "Ta bảo nó dọn sạch đó, cái đồ không đáng tin này!"
Giang Ly tức thời thấy hết sức bực bội.
Cổ Khê hắc hắc nói: "Sao nào? Chịu thừa nhận rồi à?"
Giang Ly lườm nàng một cái: "Ta ăn thì sao chứ? Coi như ta làm gì, thì làm sao? Chuyện nhà ta mà liên quan gì tới ngươi."
Nói xong, Giang Ly ôm chặt hai cô em gái trong ngực rồi đi vào nhà.
Cổ Khê cười hề hề nói: "Việc của ngươi tất nhiên không liên quan gì tới ta, ta tới đây là để nói chuyện chính."
Giang Ly quay đầu: "Chuyện chính gì?"
"Tửu điếm của chúng ta vẫn luôn thiếu một cái sân khấu thích hợp, ta thấy cái sân khấu này nhận người chưa hợp lý. Tốt nhất là có thể tìm ác ma thích hợp tới làm, như vậy sẽ hoàn mỹ. Mà hiện tại ác ma quanh ngươi chẳng có ai phù hợp để làm việc này. Nếu ngươi không có việc gì thì có thể đi tìm vài người được không?" Cổ Khê nói.
Giang Ly bật cười: "Tìm ác ma phù hợp? Ngươi tưởng tuyển tú chắc? Hơn nữa tìm bằng cách nào đây? Chẳng lẽ gặp ai cũng xông vào hỏi: ai, ngươi là ác ma hả, có muốn tìm việc làm không? Bao ăn ở luôn?"
Cổ Khê chưa kịp mở miệng thì Giang Ly đã nghe thấy trong ngực mình có tiếng nói: "Được."
Giang Ly và Cổ Khê sững người, cúi đầu xuống thì thấy Trần Nhã hé mắt nhìn Giang Ly.
Giang Ly ngạc nhiên: "Muội tử, ngươi biết ta nói gì mà nói được?"
Trần Nhã cố gắng ngồi thẳng người, nói: "Ta biết chứ, Dương Dạ Ma trấn áp linh hồn của ta và Hiểu Linh, khiến chúng ta tạm thời mất liên lạc với nhục thân. Hắn tuy đã chết, nhưng chúng ta cũng cần thời gian mới có thể khống chế lại được thân thể, cho nên tuy chúng ta không cử động được nhưng vẫn có thể nghe thấy tình hình bên ngoài."
"À... thì ra là vậy. Vậy hai người thật sự muốn ở lại làm ở sân khấu sao? Ta nói cho hai người biết, ta đây chỉ là buôn bán nhỏ thôi, thử kinh doanh lâu như vậy, còn chưa có ai tới chơi. Cho nên lương chắc chắn sẽ không cao đâu..." Giang Ly nói tới đây thì chỉ vào Cổ Khê: "Thấy cái đôi chân dài kia không? Đó là phú bà đó, nếu không thì hai người qua chỗ cô ấy đi đánh quái kiếm tiền đi?"
Cổ Khê lập tức lườm Giang Ly: "Có ai nói thế không?"
Nói xong, Cổ Khê kéo Trần Nhã qua một bên, lúc này Đỗ Hiểu Linh cũng đã mở mắt, Giang Ly không nói gì liền đưa hai nàng cô em ngực bự cho Cổ Khê, rồi vẫy tay rời đi, cười lớn: "Đã vậy thì giao cho hai người đó!"
Cổ Khê ngẩn người, rồi giậm chân: "Giang Ly, ngươi có thể lười thêm chút nữa được không?"
Giang Ly lý sự thẳng thắn: "Không có vấn đề gì, về đến nhà là ta đi ngủ ngay!"
"Con gái người ta mà ngươi cũng chẳng cần à? Đúng là cặn bã!" Cổ Khê tức giận hét lên.
Giang Ly thản nhiên phất tay: "Bỏ đi!"
Cổ Khê lập tức bó tay, đối mặt với Giang Ly mặt dày vô liêm sỉ, nàng nhận ra mình hoàn toàn không có biện pháp nào. Dù sao nàng đánh không lại Giang Ly, mà Giang Ly cũng chẳng phải là quân tử gì, sẽ không nể nang nàng là con gái mà không động thủ đâu. Ngược lại, nếu đánh hắn thì chắc chắn hắn sẽ trả đũa... Vì sự an toàn của bản thân, Cổ Khê cuối cùng từ bỏ ý định động tay, hầm hực giậm chân: "Đồ cặn bã!"
Trần Nhã bên cạnh cười khổ nói: "Em gái ơi, ngươi hiểu nhầm chúng ta rồi."
Cổ Khê ngạc nhiên: "Ngươi gọi ta là em gái à?"
Trần Nhã đương nhiên đáp: "Đúng vậy, năm nay ta 21 tuổi rồi, trông ngươi còn nhỏ hơn ta nhiều."
Mặt Cổ Khê đỏ bừng, vẫn vui vẻ: "Thực ra ta cũng 21 tuổi rồi, ha ha..."
Đỗ Hiểu Linh thấy vậy chỉ lắc đầu, thầm nghĩ: "Con gái thật là... chỉ được cái mã thôi."
Khi mọi chuyện đã có tiến triển, ba cô gái bắt đầu dễ dàng trò chuyện với nhau. Trần Nhã đầu tiên là kể về quan hệ giữa các cô với Giang Ly và những chuyện đã xảy ra cho Cổ Khê nghe, Cổ Khê nghe xong thì chậc lưỡi: "Hình như mình đã hiểu lầm tên cặn bã kia rồi."
Đỗ Hiểu Linh cười tùy tiện: "Ha ha... Chuyện thường thôi, lúc trước ta cũng hiểu lầm hắn là tên hỗn đản, tên lưu manh mù mắt thôi. Ai có ngờ, hóa ra hắn lại là đại anh hùng."
"Đại anh hùng?" Cổ Khê ngẩn người, dùng từ này để hình dung Giang Ly, cô quả thực lần đầu nghe thấy. Vì trong mắt Cổ Khê, Giang Ly dù hoàn toàn xứng đáng với ba chữ này nhưng cô luôn vô thức bỏ qua những điều đó, sau đó gộp chung Giang Ly vào đám lưu manh, hỗn đản. Mà cô kỳ lạ phát hiện, hành động của Giang Ly dường như cũng là đang hướng về những phương diện đó để lừa gạt mọi người.
"Chẳng lẽ hắn bị bệnh ngược, có khuynh hướng bị mắng, bị coi thường? Xem ra sau này không nên đối tốt với hắn quá rồi..." Cổ Khê thầm nhủ trong lòng.
Sau đó, ba cô gái lại tiếp tục trò chuyện, Cổ Khê phát hiện, cả hai cô gái kia đều rất thích hợp làm ở sân khấu khách sạn. Thêm việc hai cô gái biết Giang Ly không tham gia tổ chức Thủ Hộ Giả thì họ cũng trực tiếp từ chối gia nhập tổ chức. Thế là, hai cô gái cứ thế mà thành nhân viên phục vụ ở sân khấu đời đầu của khách sạn chủ đề ác ma.
Vì Trần Nhã đang một mình, không có gì vướng bận; còn cửa hàng của Đỗ Hiểu Linh bị ác ma tấn công thành đống đổ nát nên cũng chẳng có gì cần phải chuẩn bị, thế là hai người trực tiếp đến ở tại khách sạn Cách Ly Nước hỗ trợ.
Sắp xếp ổn thỏa cho hai người, Cổ Khê mới bước ra khỏi khách sạn, thì thấy Giang Ly đang đeo ba lô hành lý trên lưng, trên vai đậu một con quạ đen, tay phải dắt một bé la lỵ đi tới cửa, bộ dạng như muốn đi xa.
Cổ Khê tò mò hỏi: "Giang Ly, ngươi đi đâu đấy?"
Giang Ly quay đầu lại nói: "Đi Viễn Ninh, có chuyện gì à?"
"Viễn Ninh? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi Cửu Nghi Sơn?" Cổ Khê kinh ngạc hỏi.
Giang Ly ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nói ta cũng đi? Chẳng lẽ còn người khác đi nữa à?"
Cổ Khê cười khổ: "Không phải còn có, mà là rất nhiều. Dạo này ngươi không xem tin tức à?"
Giang Ly nghĩ nghĩ, mấy hôm nay đúng là không có dùng điện thoại mấy, thế là lắc đầu: "Không có xem, sao vậy?"
Cổ Khê nói: "Cũng chẳng biết là tên vương bát đản nào bắt đầu, nhưng mà có tin đồn nói rằng, trong Cửu Nghi Sơn có đại bảo tàng, ai có được sẽ lập tức lên hương, như cá vượt vũ môn hóa rồng. Sau đó còn có người nói, nơi đó là mộ của khí vận chi tử Lưu Tu, trong đó có phương pháp tu luyện khí vận đại đạo, ai có thể có được sẽ nhất bước lên trời, thành nghiệp lớn đế vương. Cũng có người nói rằng, nơi đó có bảo tàng vô tận Lưu Tu để lại cho hậu thế, ai có được sẽ giàu có vô địch thiên hạ. Đương nhiên, lời đồn thứ hai là lan truyền nhất, nó đã châm ngòi cả nước lên rồi. Rất nhiều người từ khắp nơi đổ về Cửu Nghi Sơn, muốn có được khí vận chi đạo của Lưu Tu, trở thành khí vận chi tử đời tiếp theo. Chẳng lẽ ngươi không phải vì cái này mà đi sao?"
Nghe tới đó, Giang Ly khẽ cau mày, trong lòng chửi thầm: "Con gái... mà gây chuyện thì quả nhiên là chuyên nghiệp! MMP!"
Vừa vẫy tay, Cổ Khê ghé sát lại, nói nhỏ: "Còn nữa, theo tình báo mới nhất của chúng ta, không chỉ có siêu năng lực giả đang hội tụ, mà cả người tu hành cũng đang lẫn vào trong đó. Đồng thời chúng ta phát hiện bóng dáng của không ít ác ma cường đại..."
Giang Ly cau mày, hắn biết, lần đi Cửu Nghi Sơn này, Cảnh Oanh chắc chắn sẽ gây cho hắn thêm phiền phức. Nhưng hắn vẫn nghĩ, phiền phức chỉ là của con người thôi. Vạn lần không ngờ, Cảnh Oanh vậy mà cả ác ma cũng dụ đến, con gái này chẳng lẽ cũng có liên hệ với ác ma sao?
"Giang Ly, Cửu Nghi Sơn là dãy núi trung tâm của dãy núi Ngu Hoàng Sơn, thuộc huyện Viễn Ninh phía dưới Tiêu Tương, nói trắng ra thì đó là địa bàn của chúng ta. Địa bàn của chúng ta thì sao có thể để người khác nhúng tay, làm loạn được?"
Giang Ly cười ha ha: "Ngươi cứ vào thẳng vấn đề chính đi."
Cổ Khê ưỡn thẳng người nói: "Bảo vệ nhà là trách nhiệm của mỗi người, chúng ta kết bạn đi cùng nhau có được không?"
Giang Ly nhìn Cổ Khê, Cổ Khê nhìn Giang Ly, Giang Ly mỉm cười: "Không có..."
Cổ Khê lập tức nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà!"
Giang Ly phun ra chữ đằng sau: "Cửa!"
Nghĩ mà buồn cười, con gái trong mắt Giang Ly đều ngang hàng với phiền phức, hắn đâu có muốn rước họa vào thân.
Cửu Nghi Sơn thuộc dãy núi Ngu Hoàng Sơn.
Ngu Hoàng Sơn ở Tiêu Tương không phải là một ngọn núi nhỏ mà là một vùng núi non!
Theo như các nhà địa chất học dự đoán, ngọn núi này là một con tiềm long đang ẩn sâu trong lòng đất! Rồng trườn trên mặt đất xé rách lưng đất, thành những ngọn núi nhỏ không nối liền với nhau. Bên ngoài thì có vẻ là nhiều ngọn núi nhỏ, nhưng thực chất là một thể thống nhất. Một bộ phận của Ngu Hoàng Sơn nằm ở cạnh Tiêu Tương, chính là nơi Giang Ly lần đầu tiên đến đoàn làm phim... Nhưng ngọn núi chính của Ngu Hoàng Sơn chính là Cửu Nghi Sơn, nó nằm trên huyện Viễn Ninh phía dưới Tiêu Tương, một ngọn núi cao chót vót.
Mà Viễn Ninh, chính là quê hương của Lưu Tu, được mệnh danh là nơi ngàn vạn khí vận hóa thành chân long.
Giang Ly lắc đầu nói: "Ta không tìm Trình Thụ, ta tìm ngươi."
Tần Hoàng Tuyền ngạc nhiên hỏi: "Tìm ta?"
Giang Ly gật đầu, sau đó kéo Dương Dạ Ma vào trong sân, rồi kể lại chuyện của Trần Nhã, Đỗ Hiểu Linh cho Tần Hoàng Tuyền nghe.
Tần Hoàng Tuyền gật đầu: "Ta hiểu ý của ngươi rồi, ngươi muốn ta dùng năng lực của thông minh quyền pháp nhắm vào linh hồn của Dương Dạ Ma, tiến hành công kích mang tính hủy diệt phải không?"
Giang Ly nói: "Còn phải bảo vệ hai linh hồn còn lại."
Tần Hoàng Tuyền cười nhẹ nhàng: "Ngươi cứ yên tâm, ta rất hiểu về linh hồn, có thể làm phẫu thuật cho linh hồn không sai một ly."
"Giang Ly, chúng ta không thù không oán, ngươi nhất định muốn chơi chết ta sao?" Dương Dạ Ma tức giận hét lên.
Giang Ly hỏi ngược lại: "Ngươi xem lời ngươi nói kìa, chẳng lẽ hai người họ có thù oán gì với ngươi sao? Chẳng phải ngươi cũng muốn chiếm đoạt thân thể của họ, chơi chết họ sao?"
Dương Dạ Ma im lặng, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Ta không còn lựa chọn nào khác, nếu ta không có túc chủ, ta sẽ chết, ta buộc phải làm vậy."
Giang Ly nói: "Đừng nói đáng thương như vậy, ngươi muốn sống thì phải để ý chứ, vậy mạng của họ thì sao?"
"Ta mạnh hơn bọn họ." Dương Dạ Ma nói lý sự thẳng thắn.
Giang Ly cười, vỗ vai hắn: "Vậy ngươi cảm thấy, ta với ngươi ai mạnh hơn?"
Dương Dạ Ma im lặng...
Nửa ngày sau Dương Dạ Ma mới kêu lên: "Như vậy không công bằng!"
Giang Ly cười ha ha: "Ngươi mạnh hơn bọn họ nên ngươi muốn làm gì thì làm à? Hiện tại chúng ta còn mạnh hơn ngươi, chúng ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại thấy không công bằng? Vậy ngươi nói cho ta nghe, thế nào gọi là công bằng?"
Dương Dạ Ma lại im lặng.
Giang Ly gật đầu với Tần lão gia tử, Tần Hoàng Tuyền không nói lời nào, một quyền đánh vào đỉnh đầu Dương Dạ Ma, ngay sau đó Dương Dạ Ma phát ra một tiếng hét chói tai.
Tiếp đó, Tần Hoàng Tuyền liên tiếp tung ra ba quyền, tiếng kêu của Dương Dạ Ma dần yếu đi, rồi hai mắt nhắm lại, ngã xuống.
Giang Ly vội đỡ lấy, đúng lúc này, cơ thể của Dương Dạ Ma vặn vẹo lắc lư, sau đó phân thành hai...
Tần Hoàng Tuyền nói: "Yên tâm, không thành vấn đề. Con ác ma này tuy không yếu, nhưng linh hồn không mạnh, chỉ ở mức tai họa cấp độ màu đỏ thôi. Với thực lực của ta, xử lý hắn hoàn toàn không có vấn đề gì."
Giang Ly gật đầu, sau khi cảm ơn Tần Hoàng Tuyền xong liền mang theo hai cô gái về nhà, vừa tới cửa đã thấy một đôi chân dài xỏ quần ngắn của một cô em gái đang đứng chơi điện thoại, rõ ràng là Cổ Khê!
"Ôi chao, cơn gió nào đưa đại tiểu thư ngươi tới đây vậy?" Giang Ly cười chào hỏi.
Cổ Khê lườm Giang Ly, vừa định nói gì đó, rồi liếc mắt nhìn hai cô gái trong ngực Giang Ly. Ánh mắt cô thoáng dừng lại, rồi nhìn Giang Ly bằng vẻ mặt cổ quái, cười ha ha: "Ngươi... hôm qua bồi bổ không ít nhỉ."
Giang Ly nghe xong liền lườm mắt: "Đừng có ăn nói lung tung!"
Cổ Khê hắc hắc nói: "Đừng có chối, hôm qua chúng ta về rồi, chẳng phải mọi người đi uống rượu sao. Trình Thụ uống say bí tỉ, cái gì cũng nói. Chậc chậc, kết quả hôm nay ngươi đã mang hai cô về nhà. Chậc chậc... đồ cặn bã."
Giang Ly khịt mũi coi thường: "Ta tin ngươi mới là lạ, Trình Thụ dù uống được rượu, nhưng vẫn biết tự chủ. Hắn đâu có uống say bao giờ, sao có thể nói lung tung."
Cổ Khê không nói gì mà lấy điện thoại ra, bấm mấy cái rồi gửi cho Giang Ly một đoạn video.
Chỉ thấy Trình Thụ bị Liên Văn Hiên và những người khác đè xuống đất, Hồng Chiêu không ngừng rót rượu. Sau đó, hình ảnh chuyển sang cảnh Trình Thụ đứng trên ghế, tay cầm chai rượu, hô lớn: "Uống! Ai không phục thì uống! Chẳng qua là muốn biết mấy món kia hiệu quả thế nào đúng không? Hừ hừ... Thứ đó ta nếm thử rồi! Ngày đó ta quậy tan nát cả ngọn núi phía sau nhà Giang Ly bọn hắn, chính là uy mãnh như thế, cường đại như vậy đó..."
Nghe đến đó, Giang Ly đã thấy mất mặt dù là đang xem qua màn hình, thằng cha này cũng chẳng biết ngại là gì nữa...
Cổ Khê giật điện thoại lại: "Ngươi còn gì để nói không?"
Giang Ly lắc đầu: "Không có gì để nói, nhưng chuyện này có liên quan gì tới ta chứ? Ta có ăn đâu."
"Vậy ngươi ăn với ai?" Cổ Khê đột nhiên xáp lại, cười tủm tỉm hỏi.
Giang Ly nghe hỏi thì ngẩn người, vừa định nói gì thì đột nhiên trợn mắt nhìn, tiến lại gần áp sát Cổ Khê, khí thế càng mạnh ép Cổ Khê lui về sau mấy bước, hỏi: "Sao ngươi biết ta ăn với người khác? Ngươi giám sát ta?"
Cổ Khê liếc mắt: "Ta nhổ vào! Ta giám sát ngươi làm gì? Là Thiên Mạt nói với ta."
Giang Ly ngạc nhiên: "Thiên Mạt?"
Cổ Khê nói: "Đúng vậy, lúc ta đi tìm ngươi thì thấy con bé Thiên Mạt đang leo trèo tủ lạnh, nửa người chui vào trong rồi, chỉ còn hai cái bàn chân nhỏ bên ngoài thôi. Ta kéo nó ra rồi hỏi nó làm gì, nó nói là đói bụng tìm đồ ăn. Kết quả phát hiện thịt cũng bị mất... Nhưng ta lại thấy có ít cặn thịt ở vỉ nướng, không cần nghĩ cũng biết là bị ăn hết rồi. Nửa đêm mà ngươi ăn một mình không gọi Thiên Mạt sao? Nghe thôi đã thấy vô lý rồi, vậy khẳng định là ngươi ăn với người nào đó không tiện rồi."
Giang Ly im lặng, trong lòng oán hận hắc liên: "Chẳng phải đã kêu ngươi dọn sạch rồi sao?"
Hắc liên cũng tức giận, chỉ vào cái cây ác ma to tướng kia: "Ta bảo nó dọn sạch đó, cái đồ không đáng tin này!"
Giang Ly tức thời thấy hết sức bực bội.
Cổ Khê hắc hắc nói: "Sao nào? Chịu thừa nhận rồi à?"
Giang Ly lườm nàng một cái: "Ta ăn thì sao chứ? Coi như ta làm gì, thì làm sao? Chuyện nhà ta mà liên quan gì tới ngươi."
Nói xong, Giang Ly ôm chặt hai cô em gái trong ngực rồi đi vào nhà.
Cổ Khê cười hề hề nói: "Việc của ngươi tất nhiên không liên quan gì tới ta, ta tới đây là để nói chuyện chính."
Giang Ly quay đầu: "Chuyện chính gì?"
"Tửu điếm của chúng ta vẫn luôn thiếu một cái sân khấu thích hợp, ta thấy cái sân khấu này nhận người chưa hợp lý. Tốt nhất là có thể tìm ác ma thích hợp tới làm, như vậy sẽ hoàn mỹ. Mà hiện tại ác ma quanh ngươi chẳng có ai phù hợp để làm việc này. Nếu ngươi không có việc gì thì có thể đi tìm vài người được không?" Cổ Khê nói.
Giang Ly bật cười: "Tìm ác ma phù hợp? Ngươi tưởng tuyển tú chắc? Hơn nữa tìm bằng cách nào đây? Chẳng lẽ gặp ai cũng xông vào hỏi: ai, ngươi là ác ma hả, có muốn tìm việc làm không? Bao ăn ở luôn?"
Cổ Khê chưa kịp mở miệng thì Giang Ly đã nghe thấy trong ngực mình có tiếng nói: "Được."
Giang Ly và Cổ Khê sững người, cúi đầu xuống thì thấy Trần Nhã hé mắt nhìn Giang Ly.
Giang Ly ngạc nhiên: "Muội tử, ngươi biết ta nói gì mà nói được?"
Trần Nhã cố gắng ngồi thẳng người, nói: "Ta biết chứ, Dương Dạ Ma trấn áp linh hồn của ta và Hiểu Linh, khiến chúng ta tạm thời mất liên lạc với nhục thân. Hắn tuy đã chết, nhưng chúng ta cũng cần thời gian mới có thể khống chế lại được thân thể, cho nên tuy chúng ta không cử động được nhưng vẫn có thể nghe thấy tình hình bên ngoài."
"À... thì ra là vậy. Vậy hai người thật sự muốn ở lại làm ở sân khấu sao? Ta nói cho hai người biết, ta đây chỉ là buôn bán nhỏ thôi, thử kinh doanh lâu như vậy, còn chưa có ai tới chơi. Cho nên lương chắc chắn sẽ không cao đâu..." Giang Ly nói tới đây thì chỉ vào Cổ Khê: "Thấy cái đôi chân dài kia không? Đó là phú bà đó, nếu không thì hai người qua chỗ cô ấy đi đánh quái kiếm tiền đi?"
Cổ Khê lập tức lườm Giang Ly: "Có ai nói thế không?"
Nói xong, Cổ Khê kéo Trần Nhã qua một bên, lúc này Đỗ Hiểu Linh cũng đã mở mắt, Giang Ly không nói gì liền đưa hai nàng cô em ngực bự cho Cổ Khê, rồi vẫy tay rời đi, cười lớn: "Đã vậy thì giao cho hai người đó!"
Cổ Khê ngẩn người, rồi giậm chân: "Giang Ly, ngươi có thể lười thêm chút nữa được không?"
Giang Ly lý sự thẳng thắn: "Không có vấn đề gì, về đến nhà là ta đi ngủ ngay!"
"Con gái người ta mà ngươi cũng chẳng cần à? Đúng là cặn bã!" Cổ Khê tức giận hét lên.
Giang Ly thản nhiên phất tay: "Bỏ đi!"
Cổ Khê lập tức bó tay, đối mặt với Giang Ly mặt dày vô liêm sỉ, nàng nhận ra mình hoàn toàn không có biện pháp nào. Dù sao nàng đánh không lại Giang Ly, mà Giang Ly cũng chẳng phải là quân tử gì, sẽ không nể nang nàng là con gái mà không động thủ đâu. Ngược lại, nếu đánh hắn thì chắc chắn hắn sẽ trả đũa... Vì sự an toàn của bản thân, Cổ Khê cuối cùng từ bỏ ý định động tay, hầm hực giậm chân: "Đồ cặn bã!"
Trần Nhã bên cạnh cười khổ nói: "Em gái ơi, ngươi hiểu nhầm chúng ta rồi."
Cổ Khê ngạc nhiên: "Ngươi gọi ta là em gái à?"
Trần Nhã đương nhiên đáp: "Đúng vậy, năm nay ta 21 tuổi rồi, trông ngươi còn nhỏ hơn ta nhiều."
Mặt Cổ Khê đỏ bừng, vẫn vui vẻ: "Thực ra ta cũng 21 tuổi rồi, ha ha..."
Đỗ Hiểu Linh thấy vậy chỉ lắc đầu, thầm nghĩ: "Con gái thật là... chỉ được cái mã thôi."
Khi mọi chuyện đã có tiến triển, ba cô gái bắt đầu dễ dàng trò chuyện với nhau. Trần Nhã đầu tiên là kể về quan hệ giữa các cô với Giang Ly và những chuyện đã xảy ra cho Cổ Khê nghe, Cổ Khê nghe xong thì chậc lưỡi: "Hình như mình đã hiểu lầm tên cặn bã kia rồi."
Đỗ Hiểu Linh cười tùy tiện: "Ha ha... Chuyện thường thôi, lúc trước ta cũng hiểu lầm hắn là tên hỗn đản, tên lưu manh mù mắt thôi. Ai có ngờ, hóa ra hắn lại là đại anh hùng."
"Đại anh hùng?" Cổ Khê ngẩn người, dùng từ này để hình dung Giang Ly, cô quả thực lần đầu nghe thấy. Vì trong mắt Cổ Khê, Giang Ly dù hoàn toàn xứng đáng với ba chữ này nhưng cô luôn vô thức bỏ qua những điều đó, sau đó gộp chung Giang Ly vào đám lưu manh, hỗn đản. Mà cô kỳ lạ phát hiện, hành động của Giang Ly dường như cũng là đang hướng về những phương diện đó để lừa gạt mọi người.
"Chẳng lẽ hắn bị bệnh ngược, có khuynh hướng bị mắng, bị coi thường? Xem ra sau này không nên đối tốt với hắn quá rồi..." Cổ Khê thầm nhủ trong lòng.
Sau đó, ba cô gái lại tiếp tục trò chuyện, Cổ Khê phát hiện, cả hai cô gái kia đều rất thích hợp làm ở sân khấu khách sạn. Thêm việc hai cô gái biết Giang Ly không tham gia tổ chức Thủ Hộ Giả thì họ cũng trực tiếp từ chối gia nhập tổ chức. Thế là, hai cô gái cứ thế mà thành nhân viên phục vụ ở sân khấu đời đầu của khách sạn chủ đề ác ma.
Vì Trần Nhã đang một mình, không có gì vướng bận; còn cửa hàng của Đỗ Hiểu Linh bị ác ma tấn công thành đống đổ nát nên cũng chẳng có gì cần phải chuẩn bị, thế là hai người trực tiếp đến ở tại khách sạn Cách Ly Nước hỗ trợ.
Sắp xếp ổn thỏa cho hai người, Cổ Khê mới bước ra khỏi khách sạn, thì thấy Giang Ly đang đeo ba lô hành lý trên lưng, trên vai đậu một con quạ đen, tay phải dắt một bé la lỵ đi tới cửa, bộ dạng như muốn đi xa.
Cổ Khê tò mò hỏi: "Giang Ly, ngươi đi đâu đấy?"
Giang Ly quay đầu lại nói: "Đi Viễn Ninh, có chuyện gì à?"
"Viễn Ninh? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi Cửu Nghi Sơn?" Cổ Khê kinh ngạc hỏi.
Giang Ly ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nói ta cũng đi? Chẳng lẽ còn người khác đi nữa à?"
Cổ Khê cười khổ: "Không phải còn có, mà là rất nhiều. Dạo này ngươi không xem tin tức à?"
Giang Ly nghĩ nghĩ, mấy hôm nay đúng là không có dùng điện thoại mấy, thế là lắc đầu: "Không có xem, sao vậy?"
Cổ Khê nói: "Cũng chẳng biết là tên vương bát đản nào bắt đầu, nhưng mà có tin đồn nói rằng, trong Cửu Nghi Sơn có đại bảo tàng, ai có được sẽ lập tức lên hương, như cá vượt vũ môn hóa rồng. Sau đó còn có người nói, nơi đó là mộ của khí vận chi tử Lưu Tu, trong đó có phương pháp tu luyện khí vận đại đạo, ai có thể có được sẽ nhất bước lên trời, thành nghiệp lớn đế vương. Cũng có người nói rằng, nơi đó có bảo tàng vô tận Lưu Tu để lại cho hậu thế, ai có được sẽ giàu có vô địch thiên hạ. Đương nhiên, lời đồn thứ hai là lan truyền nhất, nó đã châm ngòi cả nước lên rồi. Rất nhiều người từ khắp nơi đổ về Cửu Nghi Sơn, muốn có được khí vận chi đạo của Lưu Tu, trở thành khí vận chi tử đời tiếp theo. Chẳng lẽ ngươi không phải vì cái này mà đi sao?"
Nghe tới đó, Giang Ly khẽ cau mày, trong lòng chửi thầm: "Con gái... mà gây chuyện thì quả nhiên là chuyên nghiệp! MMP!"
Vừa vẫy tay, Cổ Khê ghé sát lại, nói nhỏ: "Còn nữa, theo tình báo mới nhất của chúng ta, không chỉ có siêu năng lực giả đang hội tụ, mà cả người tu hành cũng đang lẫn vào trong đó. Đồng thời chúng ta phát hiện bóng dáng của không ít ác ma cường đại..."
Giang Ly cau mày, hắn biết, lần đi Cửu Nghi Sơn này, Cảnh Oanh chắc chắn sẽ gây cho hắn thêm phiền phức. Nhưng hắn vẫn nghĩ, phiền phức chỉ là của con người thôi. Vạn lần không ngờ, Cảnh Oanh vậy mà cả ác ma cũng dụ đến, con gái này chẳng lẽ cũng có liên hệ với ác ma sao?
"Giang Ly, Cửu Nghi Sơn là dãy núi trung tâm của dãy núi Ngu Hoàng Sơn, thuộc huyện Viễn Ninh phía dưới Tiêu Tương, nói trắng ra thì đó là địa bàn của chúng ta. Địa bàn của chúng ta thì sao có thể để người khác nhúng tay, làm loạn được?"
Giang Ly cười ha ha: "Ngươi cứ vào thẳng vấn đề chính đi."
Cổ Khê ưỡn thẳng người nói: "Bảo vệ nhà là trách nhiệm của mỗi người, chúng ta kết bạn đi cùng nhau có được không?"
Giang Ly nhìn Cổ Khê, Cổ Khê nhìn Giang Ly, Giang Ly mỉm cười: "Không có..."
Cổ Khê lập tức nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà!"
Giang Ly phun ra chữ đằng sau: "Cửa!"
Nghĩ mà buồn cười, con gái trong mắt Giang Ly đều ngang hàng với phiền phức, hắn đâu có muốn rước họa vào thân.
Cửu Nghi Sơn thuộc dãy núi Ngu Hoàng Sơn.
Ngu Hoàng Sơn ở Tiêu Tương không phải là một ngọn núi nhỏ mà là một vùng núi non!
Theo như các nhà địa chất học dự đoán, ngọn núi này là một con tiềm long đang ẩn sâu trong lòng đất! Rồng trườn trên mặt đất xé rách lưng đất, thành những ngọn núi nhỏ không nối liền với nhau. Bên ngoài thì có vẻ là nhiều ngọn núi nhỏ, nhưng thực chất là một thể thống nhất. Một bộ phận của Ngu Hoàng Sơn nằm ở cạnh Tiêu Tương, chính là nơi Giang Ly lần đầu tiên đến đoàn làm phim... Nhưng ngọn núi chính của Ngu Hoàng Sơn chính là Cửu Nghi Sơn, nó nằm trên huyện Viễn Ninh phía dưới Tiêu Tương, một ngọn núi cao chót vót.
Mà Viễn Ninh, chính là quê hương của Lưu Tu, được mệnh danh là nơi ngàn vạn khí vận hóa thành chân long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận