Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 284: Xe sang trọng

Giang Ly liếc mắt nhìn cái hố đất kia, nhếch mép hỏi Đại Cáp: "Ngươi chắc chắn không đau chứ? Ngươi không cảm thấy chỗ đó bị lệch nhiều hơn à?"
Đại Cáp đứng thẳng người, vô cùng kiêu ngạo đắc ý nói: "Không sao đâu, ta có lót đồ ở bên trong rồi."
Giang Ly đột nhiên cảm thấy Đại Cáp mở mang, liền tiến tới nhìn vào trong hố, chỉ thấy bên trong bày ba khối đá lớn! Còn mang theo góc cạnh!
Giang Ly nhếch mép nói: "Đại Cáp, trong đám ác ma, ngươi thuộc loại cấp bậc nào thế?"
Đại Cáp đắc ý ngẩng đầu nói: "Thật sự thì sao có thể? Ta là loại cực hiếm đấy!"
Giang Ly tính toán một chút, năng lực sinh sản của con này rất mạnh, một lần hơn một trăm con non, nhưng mà vẫn là loại cực hiếm... Nhìn lại mấy tảng đá trong hố đất, bỗng nhiên hiểu ra.
Giang Ly nhanh chóng lấy mấy tảng đá ném sang một bên, sau đó cảnh cáo Đại Cáp đừng có mà làm bậy nữa. Cuối cùng vẫn không yên tâm, bảo quạ đen nhìn chằm chằm vào nó, tránh để con này làm hỏng đám cún con. . .
Đồng thời Giang Ly coi như đã hiểu tại sao trí thông minh của Đại Cáp lại thấp như vậy... Ngày nào cũng bị quẳng như thế, không chết cũng xem như khá rồi, đừng mong gì nó còn tế bào não để mà suy nghĩ nữa.
Đồng thời lũ chó con này sau nửa tháng, liền như ăn phải phân bón hóa học, đúng là lớn nhanh như thổi.
Vừa mới trước đó còn bụ bẫm đáng yêu, một lát sau đã cái nào cái nấy dáng vẻ giống cha nó, hai bệ ngồi xổm một đống.
Lúc cả nhà Đại Cáp cùng nhau tiến tới, dáng vẻ chó chồng lên nhau, khiến Giang Ly cực kỳ muốn chơi bowling để mà quật hết bọn chúng đi.
Đầu lớn thì lượng ăn cũng lớn, may mà Giang Ly bây giờ có tiền, nếu không thật sự không nuôi nổi bọn này.
Sở dĩ không có đuổi bọn chúng đi, để bọn chúng tự lực cánh sinh, chủ yếu vẫn là vì Giang Ly cuối cùng phát hiện bọn chúng có chút tác dụng.
"Lũ chó con, biến hình, xe van!" Giang Ly vung tay lên, một đám Nhị Cáp ngao ngao kêu lao tới, lơ lửng trên không trung, xương cốt mỗi con như sợi mì, tùy tiện uốn lượn thay đổi, thậm chí còn có thể kéo dài biến hình!
Con nào gầy thì ngoài xe, còn mập thì phồng má lên làm bánh xe;
Hai con chó đầu vươn ra, miệng ngậm hai cái đèn pin laser giả làm đèn xe;
Còn cái đuôi dài thì cuộn thành một vòng làm tay lái, Giang Ly chọt nhẹ vào đuôi chỗ hoa cúc, nó liền mở rộng miệng: "Tít tít!"
Còn nội thất bên trong thì tuyệt đối là ghế sofa bằng da chó thật, quá ư là "dân chơi".
Mặc dù bề ngoài hơi kỳ lạ, nhưng Giang Ly không thể không thừa nhận, đám hai bệ chó này, dù đánh nhau thì không được, nhưng biến hóa thành xe, chạy còn thoải mái hơn cả cái xe D của hắn, đặc biệt là cái bụng chó béo mềm mại dưới mông này, quả thực mềm mại rối tinh rối mù... Êm ái!
Giang Ly vỗ vỗ vô lăng, theo bản năng sờ về phía chỗ cần số, kết quả Giang Ly ngẩn người, cái thứ dài dài này là cái gì vậy?
Giang Ly vừa nghiêng đầu, lập tức đỏ mặt, một tát vào đầu: "Đại Cáp, ngươi nằm sấp xuống cho ta!"
Đại Cáp nói: "Ta thấy xe của ngươi bên trên cũng có đồ chơi như thế mà, ta có cái đuôi dài quá, cái này vừa vặn... "
"Biến đi, chúng ta điều khiển bằng giọng nói." Giang Ly vội vàng xoa tay lên người Đại Cáp, mặt đầy ghét bỏ.
Đồng thời nghĩ đến cảnh lái xe mà đi cùng gái, nếu mà hắn để thứ kia ở chỗ cần số thì chắc cô nàng sẽ quất hắn đến chết mất!
Đại Cáp chép miệng, tỏ ý không hài lòng với ý kiến của Giang Ly, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm ở đó, toàn bộ quá trình điều khiển tốc độ xe bằng giọng nói.
Thế là, Giang Ly mở xe một hồi trong sân sau nhà, sau khi quen thuộc với kiểu điều khiển ngớ ngẩn này, cuối cùng quyết định ra ngoài lượn lờ một phen.
Hắc Liên ngồi ở ghế phụ, vừa gõ cửa sổ, chìa hai đầu chó con ra, cửa kính liền tự động thu lại, giả bộ là cửa kính xe lên xuống tự động.
Giang Ly hài lòng vỗ vỗ đầu Đại Cáp đang nằm trên bệ điều khiển: "Lái xe!"
Đại Cáp hô một tiếng, chó con có loa Đại Cáp liền kêu lên: "Tít tít!"
Sau đó, Giang Ly liền lái cái xe bánh bao của mình lên đường...
Dọc trên đường, xe của Giang Ly chắc chắn là "ngầu" nhất, đi qua đâu, vô số người phải ghé mắt.
"Má ơi, cái xe này độ lại à?"
"Lần đầu thấy, xe còn có thể độ kiểu này, vừa nhìn là xe van, nhìn kỹ thì hết cả hồn. Cứ như mấy con Husky ghép lại mà thành, các ngươi xem mấy cái đầu chó trên xe kìa, y như thật!"
"Cũng không hẳn, mà lông chó đó giả quá, mượt thế, còn phản xạ ánh kim loại, chắc chắn là đồ giả... Ai mẹ ơi, cái kia... Cái kia... Tròng mắt của chó có thể động được! Làm giống thật quá vậy!"
"Ngầu đấy, thật muốn biết chỗ nào độ xe này, hết bao nhiêu tiền, ta cũng muốn đổi một cái mà chạy. Quá là "dân chơi" rồi..."
Trong khi mọi người bàn tán xôn xao, Giang Ly thì đắc ý ngồi trong cabin giả bộ vặn đuôi chó làm tay lái.
Đúng lúc này, một tiếng mô tơ rít lên vang lên, tiếp đó một chiếc xe phóng vụt qua bên cạnh Giang Ly.
Đó là một chiếc xe mui trần màu đỏ, tốc độ rất nhanh, trọng điểm là tiếng pô đỏ rít kim loại rất vang, một cú đạp ga xuống là cả con đường đều nghe thấy.
Giang Ly nhướng mày, thầm nghĩ: "Hả, còn dám vượt mặt xe của ta à? Đại Cáp, đuổi theo cho ta!"
Đại Cáp kêu lên: "Các con, đuổi theo cho ta!"
Một khắc sau, bốn bánh xe Đại Cáp bật ra tứ chi vuốt, cố gắng hết sức mà chạy, chân đạp bốn cái bánh xe tròn vo, lao về phía trước tăng tốc.
Tốc độ xe tăng vọt lên trong nháy mắt, đã đuổi kịp chiếc siêu xe màu đỏ kia.
Người lái siêu xe là một cậu ấm, ngồi bên cạnh là một cô gái tóc ngắn.
Giang Ly nhìn qua, thì ra quen quen, nhìn kỹ lại mới nhận ra, đó là Cổ Khê!
Chỉ có điều trông Cổ Khê có vẻ không vui, đeo kính đen, khuôn mặt lạnh như băng, đôi chân dài không còn mặc quần đùi như thường, mà mặc một chiếc quần dài, nhưng vẫn không thể che đi đôi chân dài thẳng tắp quyến rũ của cô.
Cậu ấm kia thấy chiếc xe rách nát của Giang Ly đuổi theo thì nhướng mày nói: "Cái thứ gì vậy? Cũng dám đua xe với tao à?"
Cổ Khê cũng nhìn về phía xe đầu chó của Giang Ly, không có cách, cái xe này quá chướng mắt, cô không chú ý cũng không được.
Kết quả nhìn người lái, liền thấy Giang Ly đang cười đểu với cô.
Cổ Khê còn chưa kịp lên tiếng, cậu ấm đã bực dọc lên tiếng: "Nhìn cái gì đấy?"
Giang Ly liếc cậu ta một cái nói: "Nhìn cái bộ dạng kia của ngươi, ta không thèm nhìn."
Cậu ấm kia hừ lạnh một tiếng: "Muốn nhìn? Đuổi kịp rồi tính!"
Sau đó cậu ấm liền đạp ga, chiếc siêu xe vút đi, bỏ Giang Ly lại phía sau.
Giang Ly nhìn Đại Cáp nói: "Còn tăng tốc được nữa không?"
Đại Cáp nhếch miệng nói: "Tối nay có thịt không?"
Giang Ly nói: "Đuổi kịp tên cháu trai kia, tối nay ăn thịt thần cấp!"
"Ngao ngao ngao ngao..." Một đám chó con vừa nghe xong thì mắt đều đỏ ngầu, từ lúc sinh ra, chúng đã nghe lão cha khoe khoang rằng đã ăn thịt ác ma thần cấp. Lại còn nghe nói ngon lắm, cơ mà, cái chủ nhân keo kiệt này của mình đã nuôi chúng lớn từng này mà còn chưa mời bọn nó ăn một lần.
Lần này, cuối cùng đã có cơ hội.
Mấy con chó liền như phát điên, sẵn sàng chờ đợi xuất phát.
Đại Cáp hét lớn một tiếng: "Lũ chó con, xông lên!"
Sau một khắc, bốn bánh xe duỗi ra mười mấy cái chân chó, chó bên trên thì chạy, còn mấy con chó bốn phía thì đồng loạt dùng móng đẩy bánh xe, sức mạnh tập thể thật cường đại đáng sợ, tốc độ xe van vốn tám mươi cây số, lập tức tăng tốc lên 120! Mà vẫn đang tiếp tục tăng tốc nữa. . .
"Em họ, sao dạo này đẳng cấp của em thấp thế? Loại nhà quê này em cũng phải để ý à?" Tên công tử lái xe một tay cầm vô lăng, tay kia thì thuần thục lấy điếu xì gà, châm lửa hút, vẻ mặt thư thái hưởng thụ và khinh thường.
Cổ Khê liếc hắn một cái nói: "Đừng gọi ta là em họ, ta đã nói rồi, ta không có quan hệ gì với Cổ gia. Hôm nay đi với anh, chỉ là muốn nói cho anh biết, giữa chúng ta, không thể nào đâu."
Kim Diệu cười nói: "Đừng nói vậy mà, thật sự làm họ thất vọng đấy..."
"Im miệng! Nói nữa thì xuống xe!" Cổ Khê nói.
Kim Diệu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi được, không nói đến họ nữa. Mà nói cái tên nhà quê kia đi, không biết ai cho hắn ta dũng khí, mà dám đuổi theo xe của tao. Xe van đòi đua xe thể thao, haha... Còn dám trêu chọc em nữa chứ, tên lái xe đó, đầu óc hắn ta có vấn đề hả? Tự tin ở đâu ra vậy?"
Lời còn chưa dứt thì bên cạnh đã có một giọng nói vang lên: "Sự tự tin của ta là vì ta chạy nhanh hơn ngươi."
Kim Diệu ngạc nhiên, quay đầu lại thì thấy Cổ Khê cũng kinh ngạc nhìn chiếc xe van đang sánh vai bên cạnh bọn họ.
Kim Diệu cau mày nói: "Tiểu tử, mày thật sự muốn đua xe với tao à?"
Giang Ly nói: "Tao sợ mày chắc?"
Giang Ly cũng đeo kính đen, lại thêm trang điểm, hai người kia chưa từng gặp, nên không hề nhận ra đại ma vương này.
Kim Diệu cười ha ha nói: "Được thôi, vậy thì đua thử một chút xem sao, để tao xem cái xe không biển số, không tem nhãn như của mày, chạy được bao nhanh mà còn dám thách thức."
Giang Ly nói: "Thôi nào, mình cá cược đi."
Kim Diệu hỏi: "Cá cược cái gì?"
Cổ Khê cũng nhíu mày, tò mò nhìn Giang Ly, không rõ tên này lại muốn làm trò gì.
Giang Ly cười hắc hắc, chỉ vào Cổ Khê nói: "Cược cô nàng ngồi bên cạnh anh, thế nào?"
Lời này vừa thốt ra, chưa kịp để Kim Diệu tức giận, Cổ Khê đã trừng mắt liếc Giang Ly một cái, nghiến răng ken két, hận không thể nhào lên cắn cho Giang Ly một miếng.
Kim Diệu thấy Cổ Khê giận dữ, với tư cách một người che chở hoa, hắn ta đương nhiên phải ra mặt: "Mày muốn chết hả?"
Cổ Khê bỗng nhiên nói: "Đồng ý với hắn ta."
Kim Diệu ngạc nhiên: "Đồng ý với hắn? Em họ, thằng này rõ ràng là đang muốn ăn đòn đấy..."
Cổ Khê liếc nhìn hắn một cái hỏi: "Anh thấy cái xe này của anh chạy không lại hắn hả?"
Kim Diệu lớn tiếng nói: "Sao có thể chứ? Đây là siêu xe bản giới hạn toàn cầu, tốc độ cao nhất của nó, hắn không có tư cách so sánh. Tao chỉ thấy, lấy em ra cá cược là làm nhục em thôi..."
Cổ Khê nói: "Vậy còn nói nhảm làm gì nữa?"
Kim Diệu vẻ mặt khó chịu mà nói: "Hơn nữa, hắn cũng không có tư cách mà so với tao..."
Nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Cổ Khê, hắn vẫn không tình nguyện mà nói: "Được thì được, vòng quanh Tiêu Tương một vòng, thế nào?"
Giang Ly nói: "Không vấn đề, bắt đầu luôn chứ?"
"Bắt đầu!" Kim Diệu vừa dứt lời liền đạp ga, siêu xe vút đi, tốc độ tăng vọt từ 160 đến 200 km/h, mà vẫn tiếp tục tăng tốc nữa!
Giang Ly vỗ đầu Đại Cáp nói: "Đuổi theo cho tao! Đuổi kịp có thịt ăn!"
"Ngao ngao ngao..." Một đám đầu chó cùng nhau hú hét, sau đó ra sức mà đuổi theo, tốc độ cũng theo đó mà tăng lên.
Kim Diệu nhìn qua kính chiếu hậu, chiếc xe bánh mì sắp bị bỏ lại, kết quả lại đột ngột tăng tốc, vẫn bám theo sát phía sau. Hắn ta lại đạp ga, siêu xe càng lúc càng nhanh, vậy mà cái xe van đó lại dai như đỉa đói, cứ bám phía sau, không tài nào mà thoát được.
Kim Diệu không nhịn được mà mắng: "Má ơi, giờ xe van nào cũng chạy nhanh thế à... Chắc chắn thằng cha này độ xe rồi!"
Cổ Khê thì khóe miệng hơi cong lên, hiển nhiên, với cô, Giang Ly có đến làm loạn cũng còn hơn là phải đi với Kim Diệu.
Đến chỗ rẽ, xe van đầu chó của Giang Ly cũng đuổi kịp, hai chiếc xe bắt đầu song song, cùng nhau tăng tốc, liên tiếp vượt qua cả mười đèn đỏ.
Nhân viên liên lạc của đội cảnh sát giao thông thấy thế, cầm bộ đàm lên hét: "Báo cáo, có hai xe đang đua trái phép! Biển số xe? Không thấy rõ... Các anh điều camera giám sát đi."
Sau đó trung tâm chỉ huy liền điều camera, xe của Kim Diệu lập tức bị khóa, nhưng mà lúc kiểm tra chiếc xe của Giang Ly, họ liền trợn tròn mắt.
Đầu tiên, loại xe này họ chưa bao giờ gặp.
Tiếp theo, không có tem xe.
Thứ ba, không có biển số xe.
Cuối cùng, mỗi lần đi qua camera, đều có đầu chó chắn ngay mặt người lái, khiến cho người ta không thể nhìn thấy dáng dấp của anh ta!
Điều may mắn duy nhất cho trung tâm chỉ huy là, cái xe này quá đặc biệt, chắc trên toàn thế giới chỉ có một chiếc, không khó tìm.
"Phía trước bị kẹt xe hả?" Giang Ly nhíu mày.
Kim Diệu cũng nhíu mày, tuy hai bên đường vẫn có người đi bộ đi được, nhưng cả hai đều ăn ý không đi. Trên thực tế, hai người tuy đang đua xe, nhưng vì không phải người thường, nên hai người đều có một trăm phần trăm chắc chắn sẽ không làm thương đến người hay vật.
Nhưng nếu mà mở trên đường người đi bộ, thì cả hai đều cảm thấy có chút quá đáng.
Giang Ly thì thấy thắng mà không đẹp, Kim Diệu thì thấy bệ xe mình không leo nổi đường vỉa hè như vậy...
Vì kẹt xe, hai chiếc xe không thể không từ từ dừng lại.
Giang Ly lại ló đầu ra, huýt sáo với Cổ Khê nói: "Cô em, nhìn cô ngồi trong chiếc xe này, ngay cả thùng xe cũng không có, ngồi chỉ được có hai người, nhỏ hẹp lại oan uổng, hay là lên xe anh ngồi chút? Xe anh rộng, thoải mái, đôi chân dài của em duỗi thẳng ra cũng không vấn đề gì."
Kim Diệu liền quát: "Cút mẹ mày đi đồ chó!"
Giang Ly chửi lại: "Mày cút đi, mày đồ chó! Chờ mày có tiền mua cái xe thùng, chở được nhiều người ngựa rồi thì lên đây mà oai với tao. Mua cái xe nát nhỏ như vậy, chẳng khác gì một thằng "tiêu hao", mày ngầu cái gì?"
"Đây là xe thể thao!" Kim Diệu thật sự bị cái tên nhà quê này chọc tức điên lên.
Giang Ly ha ha nói: "Xe thể thao á? Đây là xe van, là loại xe kéo hàng ở nông thôn đấy. Xe của mày còn chạy không lại cả cái xe nát này của tao, còn đòi xe thể thao á? Sao mày không gọi đường sắt cao tốc đi?"
Kim Diệu lập tức có cảm giác tức đến hộc máu, chiếc xe của hắn rõ ràng là siêu xe thể thao, còn là phiên bản giới hạn toàn cầu.
Theo lý mà nói, xe van hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, vậy mà cái thứ của nợ trước mắt này... Thật sự hắn không thể nào kéo xa được... Cho nên, hắn đành ngậm lại bốn chữ "siêu xe thể thao" ở miệng. Sợ vừa nói ra, lại phải nhận thêm một trận đả kích cùng chế nhạo. . .
Cổ Khê thì bị mấy lời nói của Giang Ly làm cho bật cười, cô bật cười nói: "Xe của anh, ngồi dễ chịu hả?"
Giang Ly vỗ thân xe nói: "Chắc chắn, bên trong là đồ da chó xịn hoàn toàn, trên toàn thế giới chỉ có một chiếc này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận