Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 216: Hố hàng

Chương 216: Sập hố.
Một con quạ bay lượn trên không trung, vỗ cánh, vô số quạ đen lửa vây quanh trên trời, lao xuống, phía dưới vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng mắt Giang Ly rất tinh, hắn thấy trong đàn quạ đen còn có mấy con quạ đen mang theo túi nhỏ không ngừng rải thứ gì xuống dưới.
Giang Ly nhìn kỹ...
"Con quạ đen đó đang rải bột ớt và muối! Nó làm gì vậy?" Bạch Thập Nhất hỏi.
Tô Cửu và Tô Thập ngẩn người, bọn họ đã thấy những hành vi của Giang Ly và đám ác ma của hắn, lập tức hiểu ra, nhìn Giang Ly một cách kỳ quái.
Giang Ly vội ho một tiếng, hô: "Quạ đen, đừng... Đừng giày vò nữa, lại đây."
Quạ đen đang chơi rất hăng nghe vậy, không hỏi tại sao, quay người liền bay tới.
"Lão đại, sao vậy? Ngươi đợi ta một lát, chỉ còn một ít nữa thôi là xong! Ta nói cho ngươi biết, ở dưới này toàn là yêu quái, nào là hươu, nào là chồn gì cũng có. Còn có cả gà rừng tinh nữa... Ta thấy giết hết thì hơi phí, dứt khoát nướng hết... Ô ô..." Quạ đen bay tới kêu như báo công.
Kết quả còn chưa nói hết, Giang Ly đã túm mỏ nó, kẹp dưới nách, vội ho một tiếng với Bạch Thập Nhất và Bạch Sơn Tố: "Nhanh đi xem sao, chắc là chưa quen đâu..."
Hai người cũng không ngốc, nhìn cảnh này liền hiểu hết.
Con quạ đen chết tiệt này không chỉ phóng hỏa, còn ở lại đây làm tiệc nướng nữa! Đây là định nướng chín hết đám thủ hạ của bọn họ rồi mở tiệc sao!
Trong lòng hai người chửi bới, nhưng miệng không dám nói ra.
Bây giờ đã đầu nhập Giang Ly rồi, bọn họ còn có gì để nói, chỉ có thể nhanh chóng rời đi, cứu được người nào hay người đó thôi.
Kết quả hai người vừa chạy tới chỗ tường thành, đã thấy mấy tên thân tín sói khóc quỷ gào chạy ra, kêu gào như tố cáo: "Đại vương, đại vương! Các ngươi về rồi, mới vừa có một con súc sinh quạ đen tới, giết người chẳng qua là chạm đất thôi, nó lại không giết người mà là rạch miệng xát muối! Đây có phải là việc người làm không hả?"
Trong đó, một con chim sẻ xoe cánh, kêu lên: "Đại vương ngươi nhìn xem, lông ta cũng rụng hết, tên kia còn rạch mấy dao lên cánh ta, còn đặt cho cái tên là ăn ngon!"
Một con tê tê khác theo sau kêu lên: "Không chỉ xát muối đâu, còn rải bột ớt nữa, ta sống bao nhiêu năm như vậy, chưa từng gặp thứ hỗn đản như vậy!"
Nghe vậy, trán hai người đều đầy hắc tuyến, nhưng giờ phút này, cả hai cũng không biết nên giải thích thế nào.
Thế là Bạch Sơn Tố nói: "Được rồi, đừng nói nữa, đi xem thương tích của mọi người thế nào. Lát nữa đến chỗ ta lấy thuốc..."
Ma Tước Tinh còn muốn nói gì đó, Bạch Thập Nhất nói: "Đừng lải nhải, nếu không phải chúng ta về sớm, bây giờ các ngươi đã bị bưng lên bàn rồi."
Nghe được lời này, đám yêu quái như Ma Tước Tinh, tê tê tinh lập tức hiểu ra, run rẩy đi theo sau.
Sau đó mấy người thấy Giang Ly đang đứng đằng xa, và con quạ đen trên vai Giang Ly, nhìn lại khuôn mặt khổ sở của Bạch Thập Nhất và Bạch Sơn Tố, mấy người cũng coi như thông minh. Lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn cút về xử lý chiến trường nướng.
"Tiếc quá... Lão đại, ngươi nhìn chim sẻ kia, mập như lợn, đôi cánh đó... nhìn thôi cũng thấy ngon rồi." Quạ đen chép miệng, đồng thời nuốt nước bọt nói.
Hắc Liên nói: "Đúng là đáng tiếc, cái mông con chim mái kia cũng toàn là thịt."
Giang Ly liếc hai người nói: "Hành vi của các ngươi đúng là! Cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống! Với lại, một con chim sẻ thì có gì ngon? Ta ngược lại thấy, không có bộ da hổ làm ghế sofa có chút đáng tiếc."
Nghe được lời này, Tô Cửu và Tô Thập đều cạn lời, trong lòng chửi thầm: "Hành vi của ngươi còn tệ hơn ấy chứ? Còn mặt mũi nói người khác."
Sau một hồi bận rộn, đám người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, mọi người túm tụm ngồi xuống.
Bên Giang Ly chỉ có quạ đen, Tô Cửu, Tô Thập ngồi một bên, Hồ lão gia tử ngồi một bên, cuối cùng là Bạch Thập Nhất và Bạch Sơn Tố dẫn một đám yêu quái toàn thân bọc băng gạc, tỏa ra mùi thịt và vị ớt nồng nặc, đáng thương nhìn mọi người.
Thấy cảnh này, khóe miệng Giang Ly có hơi nhếch lên, suýt chút nữa đã bật cười.
Nhưng vì sĩ diện của những người này, hắn đã cố nhịn.
"Khụ khụ... Ngươi ở đây, ta không chịu nổi, ra ngoài cười một chút đã." Hắc Liên không nhịn được, chạy ra trước.
Không lâu sau, Hắc Liên dùng giọng chỉ Giang Ly nghe được cười lớn bên ngoài...
Giang Ly có chút bất lực, cố nhịn cười, nhìn mọi người nói: "Chư vị, cái này... Ân... Không nướng không quen biết nha."
Nói xong, Giang Ly đã cảm thấy sai sai, bèn nói bổ sung: "Sai rồi, là không đánh nhau thì không quen biết."
Bạch Sơn Tố cười khổ nói: "Đại nhân, ngài không cần khách sáo với chúng ta. Mấy tên gia hỏa này thực ra đều là ác ma..."
Nghe xong, mắt Giang Ly sáng lên, vỗ bàn cười nói: "Ngọa tào, đều là ác ma à? Vậy ta yên tâm."
Đối với yêu quái, Giang Ly thật sự không hiểu, nhưng ác ma thì... hắn quá quen thuộc. Một đám tiện cốt đầu, không cần khách sáo, không phục thì giơ nắm đấm lên, thế là tất cả đều ngoan ngoãn.
Một đám ác ma nghe vậy, trán ai nấy cũng đều hằn đầy hắc tuyến, sao lại còn kỳ thị ác ma nữa?
Giang Ly thấy sắc mặt mọi người kỳ quái, biết mình hơi quá đáng, cười nói: "Không có gì, chỉ là... Ân, nhà ta có không ít ác ma. Nhìn lại các ngươi, cảm thấy thân thiết. Mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống đi."
Ma Tước Tinh nghe vậy, đầu lúc lắc như cái trống bỏi.
Giang Ly thấy vậy, trực tiếp đứng dậy đi tới, vỗ vai hắn nói: "Đừng khách khí, đến đây rồi, coi như đến nhà. Không cần câu nệ vậy, ngồi xuống hết đi."
Bịch!
Ma Tước Tinh đặt mông xuống ghế, la oai oái, thịt mông kêu: "Đau đau đau..."
Giang Ly lúc này mới để ý, quạ đen có vẻ tập trung nướng cái mông của tên này. Hơn nữa tình hình của những người khác cũng không khác mấy...
Giang Ly lúng túng gãi mũi, nói: "Ờ... Vậy mọi người tự nhiên đi."
Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi, theo Bạch Sơn Tố dẫn đầu đầu hàng, Giang Ly dễ dàng tiếp quản cái gọi là đội tiền trạm yêu tộc này.
Theo lời Bạch Sơn Tố nói, làm ác ma mà tiến vào địa bàn yêu tộc, chính cô ta cũng không thấy an toàn. Thế là, cô ta đã lén mở ra một khe hở không gian kết nối với vùng đất của ác ma, mỗi ngày dụ dỗ vài con yêu quái đi qua, sau đó lại để một đám ác ma tẩn cho một trận.
Bây giờ, nhà yêu tộc họ Bạch, có một nửa là ác ma rồi.
Nghe đến đây, Giang Ly không khỏi giơ ngón tay cái lên nói: "Ngưu bức, vô gian đạo à."
Bạch Sơn Tố cười khổ nói: "Đây là bị ép mà... Yêu tộc cường đại, vượt quá dự tính của chúng ta. Một mình ta ở đó, thật không thấy an toàn."
Giang Ly chỉ vào Bạch Thập Nhất nói: "Đây thật sự là em trai ngươi sao?"
Bạch Sơn Tố gật đầu: "Vâng, em trai ruột. Sinh đôi em trai... Có điều thằng nhãi này không giống ta."
Giang Ly gật đầu nói: "Hoàn toàn không giống, ngược lại giống con chó ta nuôi ở nhà."
Nghe vậy, Bạch Thập Nhất trợn tròn mắt, giây tiếp theo Giang Ly đá cho một cước, Bạch Thập Nhất bị đá văng ra ngoài: "Nhìn này, tư thế bay cũng giống con chó nhà ta."
Bạch Thập Nhất ở bên ngoài nghe được câu này, thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt. Hắn muốn tạo phản, nhưng ngẫm lại thực lực của Giang Ly thì đánh không lại...
Hắn chỉ có thể nhịn...
Lúc này quạ đen sà lại, nói: "Huynh đệ, hút điếu thuốc không? Đừng nóng giận, tên kia chỉ được cái mồm, chúng ta đã sớm ngứa mắt với hắn."
Nghe xong, mắt Bạch Thập Nhất lập tức sáng lên: "Thật?"
Quạ đen đậu trên vai Bạch Thập Nhất, châm thuốc cho Bạch Thập Nhất, ra sức gật đầu, vô cùng chân thành tha thiết nhìn Bạch Thập Nhất nói: "Đương nhiên, nếu không phải đánh không lại hắn, ta đã sớm động thủ rồi."
Nghe được câu này, Bạch Thập Nhất cũng tỉnh táo: "Chính xác, tên này rất đáng hận."
Quạ đen gật đầu: "Đúng vậy... Đúng rồi, ngươi vẫn chưa bị gieo tinh thần cấm chế, mau chạy trốn đi."
Bạch Thập Nhất ngẩn người: "Tinh thần cấm chế?"
Quạ đen chỉ trán mình, nói: "Nhìn xem, trong đầu ta có tinh thần cấm chế, một khi chạy loạn, hắn không vui sẽ bắt nhốt ngay. Ngươi thì không bình thường, hắn vừa thu ngươi, còn chưa kịp ra tay xử lý, gieo tinh thần cấm chế lên ngươi. Mau chạy đi..."
Nghe được lời này, Bạch Thập Nhất có chút động lòng, vuốt cằm nói: "Chạy... Chạy thế nào? Tỷ tỷ của ta còn trong tay hắn mà."
Quạ đen liếc hắn một cái, nói: "Là một ác ma, trước tiên phải bảo toàn được bản thân mới bảo vệ được người bên cạnh. Ngươi cứ chạy trước, rồi tìm cơ hội thích hợp ta sẽ giúp tỷ của ngươi cùng trốn, đến lúc đó hai người đều an toàn. Về sau, có thực lực mạnh mẽ rồi nhớ tới cứu ta nha."
Nghe được lời này, Bạch Thập Nhất cảm kích nhìn quạ đen: "Ngươi... Ân đức lớn này ta không biết lấy gì báo đáp!"
"Đi nhanh đi, thừa lúc hắn nghĩ ta đang trông ngươi, không nhìn ngươi, ngươi vẫn còn cơ hội đấy." Quạ đen nói.
Bạch Thập Nhất ra sức gật đầu, nhưng nghi ngờ hỏi: "Ta đi rồi, ngươi thì sao? Hắn sẽ không trách tội ngươi chứ?"
Quạ đen rít thuốc, vô cùng nghĩa khí nói: "Yên tâm đi... Ta còn có tác dụng, hắn sẽ không giết ta. Với lại, ngươi đi rồi, ta sẽ tự làm mình bị thương, nói là ngươi đả thương ta rồi chạy trốn. Như vậy, hắn sẽ không quá trách tội ta, yên tâm đi, không chết được đâu."
Bạch Thập Nhất vô cùng cảm kích nhìn quạ đen: "Huynh đệ, bảo trọng nhé!"
Nói xong, Bạch Thập Nhất bay lên, lao về phương xa.
Vừa mới bay lên, nước mắt của hắn còn chưa bị gió thổi bay đi, đã nghe một tiếng hét lớn sau lưng: "Lão đại, Bạch Thập Nhất súc sinh kia chạy rồi! Mau lên bắt nó!"
Nghe xong, Bạch Thập Nhất lập tức biết mình bị sập hố, trong lòng chửi: "Ngọa tào cha ngươi!"
Cơ hồ cùng lúc đó, một âm thanh xé gió vang lên.
Bạch Thập Nhất không kịp tránh, chỉ cảm thấy ót đau nhói một hồi!
Bốp!
Bạch Thập Nhất rơi xuống, phù một tiếng đập xuống đất.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ, thứ nện vào hắn rõ ràng là một chiếc giày!
Một đạo thân ảnh màu trắng lao đến, giận dữ nói: "Ngươi có phải bị ngốc không? Lúc này mà chạy trốn? Ngươi không biết Giang Ly là người thế nào à?"
Người đến chính là Bạch Sơn Tố!
Bạch Thập Nhất muốn giải thích một chút, thì thấy Giang Ly thản nhiên đi tới, quạ đen đứng trên vai Giang Ly hút thuốc, nịnh nọt nói: "Lão đại, ngươi xem này, ta lại bắt được một tên khốn kiếp nữa, lập công lớn rồi, lát nữa cho thêm tí thịt ngon nha?"
Nghe câu này, Bạch Thập Nhất trong nháy mắt hiểu rõ, mình không phải bị sập hố, mà là bị bán!
Nghĩ đến đây, mặt Bạch Thập Nhất đen như than đá, trong lòng chửi thầm: "Em gái ngươi à!"
Giang Ly đương nhiên hiểu rõ quạ đen đã làm gì, tên này không phải lần đầu tiên hố người đâu. Lúc trước, người bên Carl đến Lam Tinh gây chuyện, không ít người bị tên này hố...
Nghĩ đến đây, Giang Ly thầm nghĩ, có lẽ nên tìm thời gian giới thiệu con ngỗng lừa đảo cho Bạch Thập Nhất...
Tuy biết quạ đen đã hố Bạch Thập Nhất, nhưng Giang Ly vẫn đấm cho Bạch Thập Nhất một trận, vì tên này đúng là đã định trốn mà.
Cuối cùng, dưới sự cầu xin khổ sở của Bạch Sơn Tố, Giang Ly đã không ra tay quá ác.
Giang Ly chỉ vào cái ghế sofa lớn, nói: "Thấy cái sofa đó không?"
Bạch Thập Nhất theo bản năng gật đầu.
Giang Ly nói: "Trên ghế sofa còn thiếu da Bạch Hổ, nếu ngươi còn chạy, ta đảm bảo cả đời ngươi không thể rời khỏi cái ghế sofa kia."
Bạch Thập Nhất lập tức giơ tay lên, kêu: "Lão đại, ngài yên tâm, ta tuyệt đối không bao giờ chạy nữa!"
Giang Ly hài lòng gật đầu, rồi quay người rời đi.
Tô Cửu đi theo sau, hai người sóng vai đi trong rừng cây Đồ Thái Sơn, giống như lúc trước.
Tô Cửu cười nói: "Thật không ngờ, trước kia chỉ là một thiện duyên, mà ngươi đã cứu ta hai lần rồi."
Giang Ly cười nói: "Ta cũng không ngờ tới... Có điều, sau này các ngươi định thế nào? Tiếp tục ở đây cố thủ sao? Ta qua trận muốn rời khỏi đây, đến lúc đó sẽ mang theo mấy tên đại ác ma kia đi cùng."
Nghe vậy, mắt Tô Cửu lóe sáng, nói: "Mang ta theo đi?"
Giang Ly ngạc nhiên nói: "Ở đây ngươi không lo à?"
Tô Cửu không quan trọng nói: "Xảy ra chuyện, Tô Thập sẽ giải quyết. Nếu nó không giải quyết được, còn có Bạch Sơn Tố và Bạch Thập Nhất mà? Nếu bọn họ đều không làm được, ta ở lại thì có ích gì? Chi bằng đi theo ngươi, thân thiết một chút, về sau biết đâu còn có thể cứu chúng ta thêm lần nữa."
Nghe câu này, Giang Ly không biết nói gì nữa.
Đây cũng quá trực tiếp rồi, trực tiếp đến mức hắn không biết từ chối thế nào.
Rời khỏi Đồ Thái Sơn, Giang Ly không về tiểu khu Nam Lư, mà đi về phía tây.
Đứng trước tòa cổ bảo nguy nga kia, Giang Ly hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa lớn của cổ bảo.
Cửa từ từ mở ra, một gương mặt giống bài poker hiện ra, chính là Leona quản gia, Nievella.
Nievella nhìn thấy Giang Ly, dường như không hề ngạc nhiên, dù sao Giang Ly trở về cũng được một thời gian rồi, tin tức đã lan ra khắp nơi.
Một mình Giang Ly diệt thiên Thần tạo ra động tĩnh lớn như vậy, trừ khi hắn điếc, mù, thì mới không biết.
Nievella nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Ngươi so với ta nghĩ, đến hơi muộn đấy."
Giang Ly cười hì hì, nói: "Cái này... Ách... Leona có ở nhà không?"
Giang Ly trực tiếp đổi chủ đề.
Nievella nghiêng người, nói: "Ta nói rồi, ngươi so với ta nghĩ đến muộn hơn một chút, tiểu thư chỉ nghỉ ngơi vào những thời gian đặc biệt. Thời gian khác, cô ấy đều đang bế quan. Cô ấy vừa mới bế quan thôi..."
Giang Ly ngạc nhiên: "Sau khi ta rời đi, cô ấy luôn bế quan à?"
Nievella gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn tu hành. Trong tòa cổ bảo này của chúng ta có một nơi thánh địa để tu hành, nghe nói do tổ tiên để lại... Có thể giúp người tu hành đến đỉnh cao nhất. Tiểu thư vẫn luôn đuổi theo bước chân của ngươi, chưa từng dừng lại. Nhưng hiện tại xem ra, khoảng cách của cô ấy với ngươi chẳng những không gần lại, ngược lại ngày càng xa."
Giang Ly cười khổ nói: "Sao lại cứ nhất định phải đuổi kịp ta về thực lực chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận