Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 332: Hóa ngựa

Bốn người thật sự chưa từng ăn thịt ngựa, thế là gật đầu, muốn một phần. Chẳng bao lâu sau, món lòng ngựa được bưng lên, mấy người nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy lòng ngựa này béo ngậy vô cùng, hơn nữa xào vừa tới lửa, có độ dai, nhưng không hề bị nát, béo mà không ngấy, đặc biệt ngon. Bốn người lại gọi thêm chút rượu, chia nhau uống. Kết quả chỉ chút rượu ấy, uống xong liền có hơi say. Tôn đại tỷ nói: "Muộn thế này rồi, các ngươi đi đâu cũng không tiện. Hay là cứ ở lại chỗ ta đi..." Mấy người cũng thực không muốn lên núi nữa, thế là gật đầu, ở lại. Sau nửa đêm, hơn hai giờ... Phan Nghiên bị một tiếng ngựa kêu đánh thức, xoa xoa cái đầu còn đang mơ màng, đứng trước cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Tôn đại tỷ đang ở sau sân vung dao đâm chết một con ngựa. Con ngựa kia giãy dụa trên mặt đất, gào thét... Phan Nghiên nhíu mày, tuy cảm thấy Tôn đại tỷ làm vậy có hơi tàn nhẫn, nhưng nàng cũng hiểu rõ, người ta chỉ là vì mưu sinh thôi. Giết ngựa, giết lợn, giết gà, trên bản chất chẳng có gì khác biệt. Thậm chí Phan Nghiên cảm thấy, Tôn đại tỷ một người phụ nữ còn phải tự tay cầm dao làm chuyện giết súc vật này, có chút vất vả và đáng thương. Lắc đầu, Phan Nghiên quay về giường chuẩn bị ngủ tiếp, sau khi ngủ lại, nàng bị khát tỉnh giấc. Nhìn vào ấm nước trong phòng, bên trong không còn nước. Thế là Phan Nghiên quyết định ra ngoài tìm nước uống, vừa đẩy cửa bước ra, nàng liền nghe được một trận âm thanh cổ quái từ nơi không xa truyền đến. Phan Nghiên nhíu mày, hiếu kì đi tới. Phòng ở của Tôn đại tỷ là thổ lâu hai tầng, cả tầng trên tầng dưới đều có phòng cho khách, bố cục có chút giống khách sạn trong thành, nhưng lại có chỗ khác biệt. Phân tích cẩn thận, nơi này thực tế giống với bố cục khách sạn cổ đại hơn. Phan Nghiên đi một chút, xuống tầng dưới, liền thấy phòng ăn dưới tầng trệt trống rỗng, không một bóng người. Phan Nghiên dạo quanh một vòng, tìm được một cái ấm nước, hướng xuống đất dốc ngược lại, kết quả đổ ra một ít tro... Phan Nghiên nhíu mày, lên lầu, định tìm Tôn đại tỷ hỏi xem ở đâu có nước uống. Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, cơn say lập tức tỉnh táo không ít. Bốn người bọn nàng trước đó ở chỗ Lý Thành Quân đã uống không ít, lúc đó đã có hơi ngà ngà. Đến bên này lại uống thêm một chút, cả người đều chóng mặt... Giờ gió thổi qua, khẽ rùng mình, đầu óc tỉnh táo. Đồng thời, Phan Nghiên đột nhiên nghĩ ra gì đó, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh! Phan Nghiên vốn là người thông minh, dựa theo tính tình của nàng, những chuyện ngoài dự kiến, nàng xưa nay đều hờ hững. Nhưng hôm nay, hành động của nàng rất khác thường, uống rượu, nửa đêm xuống núi, mạo hiểm một nguy hiểm hoàn toàn không cần thiết. Việc này... quá quỷ dị! Giờ phút này, cơn say tan biến, đầu óc tỉnh táo hơn, rất nhiều chuyện hiện lên trong đầu... Đầu tiên, khi đi ngang qua thôn kia, thôn đó cũng hoang vu vô cùng, người địa phương không có khả năng chạy xa như vậy đến đây dừng chân. Lý Thành Quân từng nói, đường trong thôn họ quá tệ, người quá ít, ban đầu có xe chạy tuyến tư nhân, về sau làm không nổi, nên cũng dẹp. Mọi người đi lại đều dùng máy kéo nhà mình, xe ngựa các loại. Trong thôn cũng chỉ có mình hắn mở nhà trọ dân sinh... Cho nên, những người khác muốn vào đây, về cơ bản chỉ có thể tìm Lý Thành Quân. Hoặc là tự lái xe đến... Vậy vấn đề là, khi mấy người Phan Nghiên đến, bên ngoài không hề thấy một chiếc xe nào! Nhưng trong quán lại ngồi đầy người, những người này từ đâu ra? Tiếp đó, nhưng thứ thực sự khiến nàng rùng mình chính là, nàng vừa đi một đường, phát hiện các cửa phòng đều không đóng, bên trong tối đen, tựa hồ căn bản không có ai! Rừng sâu núi thẳm, nửa đêm canh ba, một đám người ở đây ăn cơm, ăn xong xong việc liền không ở lại đây sao? Chuyện này sao có thể giải thích được chứ! Phan Nghiên hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, đi đến trước một cánh cửa khép hờ, sau đó nhìn thử, đẩy cửa bước vào, nhìn bên trong, chỉ thấy gian phòng bên trong tan hoang khắp chốn, giường đất cũng đã sập, bốn phía không có đồ dùng trong nhà nào còn nguyên vẹn, một chiếc ghế phủ đầy một lớp tro dày đặc, nhìn thế nào cũng không giống chỗ cho người ở! Phan Nghiên lui ra khỏi phòng, sau đó tiếp tục nhìn những phòng khác, kết quả một đường nhìn qua, tất cả các phòng đều phế phẩm như vậy! Ngay khi Phan Nghiên đang xem xét căn phòng bên trên nơi mình ở, một loạt tiếng bước chân vang lên trong hành lang! Trong khoảnh khắc đó, da đầu Phan Nghiên như muốn nổ tung! Nàng theo bản năng ngừng thở, không dám động đậy, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không nhúc nhích được! Nàng không dám động, sợ bất kỳ cử động nào cũng sẽ khiến đối phương chú ý. Phan Nghiên cứ vậy quay lưng về phía cửa đứng... Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa vang lên... Tim Phan Nghiên lạnh giá, tiếng gõ, tựa hồ là cửa đối diện phòng nàng! Nơi đó là Tôn Phúc Sơn đang ở!"Ai đấy? Nửa đêm canh ba không ngủ được?" Tôn Phúc Sơn ngáp một cái, phàn nàn nói. "Tôn lão đệ, là ta đây." Giọng Tôn đại tỷ vang lên. Phan Nghiên trong đầu hiện lên hình ảnh Tôn đại tỷ giơ tay chém xuống giết ngựa, trong lòng cuồng hô: "Mở cửa phòng khác, mở cửa phòng khác đi!" Nhưng Phan Nghiên phát hiện, thân thể mình thực sự không động được! Cửa mở, Tôn Phúc Sơn nhìn Tôn đại tỷ tươi cười rạng rỡ trước mặt, gãi gãi đầu nói: "Đại tỷ, có chuyện gì vậy?" Tôn đại tỷ hé miệng cười nói: "Cũng không có gì, vừa mới giết một con ngựa mới, có lòng ngựa kho. Nhưng không biết mùi vị ra sao, muốn để người nhà giúp nếm thử." Tôn Phúc Sơn nhíu mày nói: "Đại tỷ, chị tự nếm không được à?" Tôn đại tỷ thở dài một tiếng nói: "Ta cũng muốn lắm chứ, đáng tiếc, ta trời sinh không có vị giác, coi như là một người tàn tật. Vì vậy, cũng chẳng ai để ý tới ta, chỉ có thể dựa vào quán này duy trì sinh kế." Tôn đại tỷ nói vẻ ai oán, Tôn Phúc Sơn động lòng trắc ẩn, nói: "Được thôi, vậy ta giúp chị nếm thử." Tôn đại tỷ nói: "Không cần đi đâu, ta mang tới rồi." Tôn đại tỷ lấy ra một cái túi, bên trong đựng mấy miếng lòng ngựa kho đã xong. "Đừng ăn, có vấn đề!" Phan Nghiên tận mắt thấy Tôn đại tỷ giết ngựa, hơn nữa trước sau chưa đầy mười phút. Dù cho không rửa lòng ngựa, trực tiếp ném vào nồi kho, cũng không có nhanh như vậy chứ. Phan Nghiên biết, lòng ngựa này có vấn đề! Nhưng Phan Nghiên không dám động, cũng không thể động, cả người cứng đờ chỉ biết lo lắng. Tôn Phúc Sơn cầm lấy một miếng, cho vào miệng nhai, sau đó lẩm bẩm: "Hình như hơi nhạt..." Sau đó Tôn Phúc Sơn lại ăn hai miếng, lẩm bẩm: "Ấy... cái mùi vị này... Á!" Tôn Phúc Sơn đột nhiên hét thảm một tiếng, thân hình to lớn trực tiếp ngã nhào xuống đất, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Lúc này Tôn Phúc Sơn cũng biết, mình đã trúng chiêu, hét lên: "Ngươi... Hạ độc?!" Tôn đại tỷ hé miệng cười nói: "Lão đệ à, không thể nói bừa được đâu. Ta đâu có hạ độc. Chỉ là thêm chút gia vị thôi. Ngươi đừng trách ta, ta một người phụ nữ cô đơn không nơi nương tựa, ở chốn núi non này mưu sinh không dễ dàng. Nếu các ngươi không hy sinh một chút, ta lấy đâu ra lòng ngựa mà bán chứ." Câu nói vừa dứt, Tôn Phúc Sơn và Phan Nghiên đều tái mét mặt! Ý trong lời nói này, không khó để đoán ra, thứ bọn họ ăn trước đó căn bản không phải lòng ngựa, mà là thịt người! Hai người lập tức cảm giác trong dạ dày một trận đảo lộn, theo bản năng muốn nôn ra. Trong quá trình nôn ọe này, Phan Nghiên phát hiện loại cảm giác vì quá sợ hãi mà dẫn đến cơ bắp toàn thân căng cứng không thể động đậy đã được giải tỏa, nàng đã có thể động! Phan Nghiên cố quay đầu lại nhìn, xuyên qua khe cửa, nàng vừa kịp nhìn thấy bóng lưng của Tôn đại tỷ và Tôn Phúc Sơn đang nằm trên mặt đất. Giờ phút này, mặt Tôn Phúc Sơn dữ tợn, toàn thân kéo dài ra, đồng thời bắt đầu mọc lông lên... Ngay trước mặt Phan Nghiên, một con người sừng sững biến thành một con ngựa, sau đó giãy dụa một hồi trên mặt đất, liền bất động nữa. Rõ ràng là đau đớn đến mất sức... Tôn đại tỷ cười nói: "Một con ngựa to khỏe, quay đầu chắc chắn bán được giá tốt." Nói xong, Tôn đại tỷ vỗ đầu con ngựa, Tôn Phúc Sơn như bị trúng tà, đứng dậy, sau đó mặt không tình nguyện, nhưng vẫn bất lực theo Tôn đại tỷ đi. Phan Nghiên thấy cảnh này, toàn thân run lên cầm cập, nhưng nàng biết, Tôn Phúc Sơn tuyệt đối không thể cùng Tôn đại tỷ đi, nếu không sẽ chết không nghi ngờ. Nhưng Phan Nghiên hiểu rõ hơn, hiện tại nàng ra ngoài, cũng chẳng giúp được gì, không những thế còn có thể tự bại lộ, rước họa vào thân. Chờ trong hành lang không còn tiếng bước chân, Phan Nghiên cố gắng kiên nhẫn, lấy hết dũng khí, đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn ra hành lang, hành lang đèn lờ mờ, nhưng có thể thấy, không có ai. Phan Nghiên vội vàng quay về phòng mình... Nhưng giờ phút này, Phan Nghiên không thể nào ngủ được. Dưới lầu truyền đến giọng Tôn đại tỷ: "Buộc chỗ này là được... Nếu ngươi có thể nâng thuốc mà chạy được hai bước, ta coi ngươi giỏi." Quả nhiên, Tôn đại tỷ quay người lại, Tôn Phúc Sơn hóa ngựa trực tiếp nằm trên đất, toàn thân bắt đầu run lên. Hiển nhiên, vừa rồi hắn có thể đi, tám phần cũng là vì Tôn đại tỷ dùng tà thuật quỷ dị. Hiện tại Tôn đại tỷ thu phép, hắn liền đau nhức dữ dội toàn thân, không thể động đậy. Sau đó Tôn đại tỷ lại nổi giận! Trong khoảnh khắc đó, Phan Nghiên sợ hãi. Nàng biết, nếu không đi, e rằng sẽ không đi được! Phan Nghiên tranh thủ thời gian đi ra ngoài, muốn gõ cửa phòng Simon, kết quả mới đến cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu. Phan Nghiên lập tức không dám động đậy, đứng nép sau cửa, cắn môi mỏng, tiện tay nắm lấy một chiếc ghế gần đó để tăng thêm dũng khí. Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước phòng Simon. Trong khoảnh khắc đó, Phan Nghiên lại cảm thấy như trút được gánh nặng, mặc dù cảm thấy mình có suy nghĩ vậy rất vô sỉ, nhưng trong khoảnh khắc đó nàng chính là nghĩ vậy. Cộc cộc cộc! Cửa phòng bị gõ. Nhưng điều khiến Phan Nghiên ngoài ý muốn là, phòng của Simon không có bất cứ động tĩnh gì! Tôn đại tỷ gõ cửa một hồi, cười nói: "Đừng giả bộ ngủ nữa, quán của ta đây, cửa sổ đều đã bị bịt kín. Cửa lớn chỉ có một cái, ngươi mà ra ngoài, ta không thể không biết. Xem ra là đã thấy cái không nên thấy rồi... Đúng không?" Phòng của Simon vẫn không động tĩnh gì. Tôn đại tỷ thở dài nói: "Cần gì chứ? Tự mình ăn lòng ngựa ngon biết bao nhiêu, nếu thật để ta động tay, hậu quả đó có thể không đơn giản là ăn lòng ngựa đâu. Nói thật, nếu không phải món này bắt buộc phải dùng lòng ngựa mới giết làm nước dùng, ta cũng chẳng cần phiền toái vậy." Nói đến đây, Tôn đại tỷ thấy phòng Simon vẫn im lìm, thở dài, duỗi một tay nhẹ nhàng ấn lên cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận