Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 360: Đại sơn cùng lạc đà

Chương 360: Núi lớn và lạc đà Phía trên còn đính kèm theo tấm ảnh Đổng Kiến Hàng do chính tay chọn, Giang Ly nhìn qua, lập tức nhận ra hắn, chính là người bạn học đại học mà một khắc trước còn mời Giang Ly tham dự hôn lễ!
Trong con ngươi Giang Ly hiện lên một tia lạnh lẽo và sát khí, mặc dù Giang Ly không thích Đổng Kiến Hàng cho lắm, nhưng dù sao, một người đang sống sờ sờ, một khắc trước còn vui vẻ nói chuyện, giây sau đã bị người phanh thây, cái cảm giác coi mạng người như cỏ rác ấy khiến Giang Ly vô cùng khó chịu và phẫn nộ.
Hơn nữa, đây chính là khu vực Tiêu Tương, cả thiên hạ ai mà không biết nơi này là địa bàn hắn che chở.
Kiểu giết người này, lại còn giết người quen của Giang Ly, rõ ràng là đang khiêu khích hắn.
Đúng lúc này, điện thoại di động Giang Ly vang lên.
"Giang Ly, cậu đang ở nhà hả? Tớ có việc muốn tìm cậu." Mã Phong nói, giọng mang theo vài phần nghiêm túc.
Giang Ly nói: "Tới... Được rồi, cậu ở đâu, tớ qua tìm cậu."
Mã Phong nói: "Tớ đang ở nhà Đổng Kiến Hàng, tớ gửi địa chỉ cho cậu."
Không bao lâu, Giang Ly chạy đến nhà Đổng Kiến Hàng, vừa vào cửa, Giang Ly liền thấy một mảng tường máu tươi bắn tung tóe.
Mấy người Mã Phong đeo khẩu trang đứng ở bên trong, không ít người đang tìm kiếm manh mối.
Thấy Giang Ly tới, Mã Phong lập tức đi tới, kéo Giang Ly ra chỗ không xa. Mã Phong đốt một điếu thuốc, rít một hơi mạnh, lúc này mới thả lỏng không ít.
Giang Ly cau mày nói: "Cậu đâu phải chưa từng thấy người chết, đến nỗi như vậy sao?"
Mã Phong lắc đầu nói: "Tình huống lần này không giống, chúng tôi đã cơ bản xác nhận. Người động thủ không phải ác ma, nơi này không hề có chút khí tức nào của ác ma lưu lại. Thông qua giám sát, tuy không thấy rõ mặt, nhưng đích thực là một người! Nếu là ác ma dùng thủ đoạn tàn nhẫn này giết người, thật tình, tớ không có gì khó chịu cả. Dù sao ác ma giết người, thủ pháp tàn nhẫn nào cũng là chuyện bình thường.
Nhưng con người thì khác, con người phải có đạo đức lương tri và giới hạn cuối cùng chứ.
Quan trọng là, người đó lại sống ngay cạnh chúng ta, biến thái như vậy, khiến tớ toàn thân không được tự nhiên."
Giang Ly nói: "Ồ? Có camera giám sát à?"
Mã Phong lấy điện thoại di động ra, cho Giang Ly xem video ghi lại.
Trong video, một cô gái đứng quay lưng lại camera trước cửa nhà Đổng Kiến Hàng, bóng lưng này Giang Ly quá quen thuộc, liếc mắt đã nhận ra: "Phan Nghiên?"
"Cậu quen cô ta?" Mã Phong kinh ngạc hỏi.
Giang Ly gật đầu: "Biết, không lâu trước ở Đông Bắc gặp, chỉ không ngờ nhanh vậy đã đụng lại."
Sau đó Giang Ly kể lại tình huống của Phan Nghiên cho Mã Phong nghe, Mã Phong cau mày nói: "Cậu nói, trước đó cô ta chỉ là người bình thường thôi à? Nhưng hiện tại..."
Nói đến đây, Mã Phong lấy ra một cái bao tay bỏ đi nói: "Đây là bao tay chiến thuật do phòng thí nghiệm làm, vẫn là bản nháp, nhưng lúc nguy cấp có thể bộc phát một kích toàn lực sơ cấp thiên tai. Năng lượng bên trên đã hao hết, rõ ràng, Đổng Kiến Hàng đã sử dụng găng tay này trước khi bị giết. Nhưng hắn vẫn chết, mà Phan Nghiên thì không hề bị tổn hại gì."
Nói đến đây, Mã Phong đẩy gọng kính lên nói: "Hiện tại khả năng lớn nhất là Phan Nghiên đã tiếp xúc với ác ma, sau khi dung hợp với ác ma liền có được sức mạnh."
Giang Ly nói: "Tớ chỉ không hiểu, vì sao cô ta lại muốn giết Đổng Kiến Hàng. Hai người họ có quen nhau sao?"
Mã Phong nói: "Suy đoán cũng chẳng ích gì, tớ đã để Canh Nguyệt đi điều tra."
Rất nhanh Canh Nguyệt gửi tới tư liệu về quan hệ của Đổng Kiến Hàng và Phan Nghiên.
Mã Phong cũng không hề kiêng dè Giang Ly, hai người cùng nhau xem, xem xong cả hai đều im lặng.
Rất lâu sau, Mã Phong nói: "Tớ thật không cách nào tưởng tượng, Đổng Kiến Hàng lại có thể làm những chuyện ức hiếp cặn bã như vậy. Bắt con gái cạo trọc đầu, ném đồ đạc, cướp học phí... Đây có phải là việc người làm không?"
Giang Ly cũng rất kinh ngạc, thời còn ở đại học, Đổng Kiến Hàng tuy rất mạnh mẽ, nhưng chưa từng nghe nói có chuyện ức hiếp người khác. Nhưng lời của Mã Phong có chút kỳ lạ, hắn dường như rất hiểu rõ về Đổng Kiến Hàng.
Mã Phong thấy vẻ nghi hoặc của Giang Ly, giải thích: "Đổng Kiến Hàng từng là nhân viên nghiên cứu khoa học của một viện nghiên cứu ở Yến Đô, hắn thực sự có năng lực, đã giải quyết không ít nan đề trong nghiên cứu khoa học.
Nhưng sau đó dự án hắn phụ trách bị hủy bỏ, cũng không đạt được thành tựu gì.
Đồng thời hợp đồng của hắn cũng hết hạn, nên hắn tự chọn nơi đi.
Tổ chức Thủ Hộ sẽ chịu trách nhiệm công tác bảo an của hắn, đến giờ vẫn bảo vệ an toàn cho hắn, để phòng ngừa rò rỉ bí mật.
Từ lý lịch cá nhân của hắn thì thấy, hắn không giỏi giao tiếp lắm, nhưng sống rất trượng nghĩa.
Tớ thực sự không cách nào tưởng tượng được, một người tài có cống hiến nổi bật cho xã hội như vậy, thời bé lại từng làm loại chuyện này."
Giang Ly không ngờ, cái nhân vật nổi tiếng trong trường năm xưa, ra ngoài vẫn là nhân vật nổi tiếng. Giang Ly không thể không thừa nhận, nếu hắn không có được hắc liên, so với Đổng Kiến Hàng, hắn đúng là không bằng. Tất nhiên, thiếu niên Giang Ly không có cặn bã như Đổng Kiến Hàng...
Nghĩ kỹ một chút, Giang Ly phát hiện hình như mọi mặt hắn đều bại hoàn toàn...
Giang Ly nói: "Nếu những tin tức này không sai, vậy thì có thể giải thích vì sao Phan Nghiên lại muốn giết hắn."
Mã Phong lắc đầu thở dài nói: "Toàn là chuyện thời bé, qua rồi thì thôi đi, làm gì đến mức này chứ. Dù lúc trước hành vi của Đổng Kiến Hàng rất khốn nạn, nhưng giết cả nhà hắn thì hơi quá đáng."
"Không phải nói vợ con, cha mẹ Đổng Kiến Hàng chỉ bị hôn mê sao?" Giang Ly kinh ngạc hỏi.
Mã Phong cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại: "Người đều giết rồi, cậu nghĩ sẽ để lại nhân chứng sống à? Đó chẳng qua là lý do biện hộ của chúng tôi thôi, để tránh gây hoang mang quá lớn. Cả nhà Đổng Kiến Hàng đều bị giết rồi, từ người lớn đến trẻ con, người già chết hết... Chỉ có điều ngoài Đổng Kiến Hàng ra, những người khác đều bị mất mạng chỉ với một kích.
Thật tình, tớ không thể nào tưởng tượng được, một cô gái lại có thể xuống tay tàn độc như vậy."
Giang Ly rút một điếu thuốc, ngậm lên miệng, hít một hơi mạnh rồi nhả ra một làn khói xanh nói: "Cậu cảm thấy, cô ta giết Đổng Kiến Hàng có sai không?"
Mã Phong nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Giang Ly nói: "Từ góc độ của chúng ta mà xét, hoàn toàn chính xác là sai. Nhưng từ góc độ của cô ta thì, đây là kết quả tất yếu."
Mã Phong nói: "Ý cậu là gì?"
Giang Ly nói: "Từ những tư liệu trên, tuổi thơ của Phan Nghiên có thể nói là một màu tối, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Rõ ràng là cô ta bị người cưỡng hiếp, còn phải chịu sự khinh thường, khắp nơi bị người bắt nạt.
Từ nhỏ không nơi nương tựa, lại còn phải chăm sóc người mẹ mù lòa.
Bên ngoài không có chỗ dựa, chỉ có ác ma, bên trong không ai chống đỡ, chỉ có thể cắn răng gắng gượng sống.
Thật lòng mà nói, hoàn cảnh như thế, đổi là tớ, chắc tám phần đã nhảy lầu rồi."
Mã Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi thở dài nói: "Đổi là tớ, đoán chừng cũng chịu không nổi... Khi đó cô ta mới có tám chín tuổi thôi mà. Là xã hội này nợ cô ta... Nhưng thời gian sau này cô ta chẳng phải khá hơn rồi sao?"
Giang Ly chỉ vào một đoạn chữ trên điện thoại nói: "Khá hơn, bồi nhiều người lên giường như vậy, mới đổi lấy khoảng thời gian gọi là hào nhoáng bên ngoài. Nhưng mẹ cô ta đã chết rồi...
Lúc đó, cô ta không nơi nương tựa, chẳng khác nào một con quỷ hoang phiêu dạt.
Nếu tớ không nhìn lầm, cô ta lúc đó đã mưu tính trả thù, cho nên mới quên đi hết tôn nghiêm, dùng hết mọi thủ đoạn để đổi lấy mọi nguồn lực.
Nên biết, khi mẹ cô ta còn sống, dù khó khăn thế nào, cô ta cũng không ngủ với ai cả.
Nhưng sau này, cô ta lại chủ động đi làm vậy.
Cậu nói xem, cô ta đã buông xuôi, hay đang học cách nằm gai nếm mật?"
Giang Ly nói: "Xã hội nợ cô ta, đồng thời cũng chính cái xã hội đáng chết này dồn cô ta đến bờ vực thẳm. Cô ta đứng ở đó, chỉ có hai lựa chọn, một là nhảy xuống chết, hai là vứt bỏ hết tôn nghiêm để sống.
Lựa chọn đầu tiên thì dứt khoát, còn lựa chọn sau thì nghẹn khuất.
Sở dĩ đến giờ cô ta không có động tĩnh gì, là vì cô ta không có cơ hội trả thù bất kỳ ai.
Bây giờ cô ta đã có năng lực, có cơ hội, con quỷ thiện lương tận đáy lòng cô ta đã hoàn toàn bị ác ma lật đổ rồi.
Đây cũng là một kết quả tất yếu..."
Giang Ly thở dài, vỗ vỗ Mã Phong nói: "Cậu cứ nói cô ta không đến mức như vậy, nhưng sự việc thường thường lại như thế. Rất nhiều khi thứ đè chết lạc đà không phải là quả núi thứ nhất, thứ hai, hay thứ ba mà là cọng rơm cuối cùng.
Người cưỡng hiếp cô ta là một ngọn núi, những lời châm biếm của những người xung quanh là ngọn núi thứ hai, sự lạnh nhạt của xã hội, gia đình ly tán là ngọn núi thứ ba.
Sau ba ngọn núi đó, cô ta đã sớm không thể gánh thêm bất cứ thứ gì nữa, Đổng Kiến Hàng và đám người kia lại không ngừng chất thêm rơm lên người cô ta.
Cô ta có thể chịu được đến hôm nay, tớ chỉ có thể nói, đó là bản lĩnh của cô ta.
Nếu cuộc đời cô ta luôn ở vào giai đoạn leo dốc, có lẽ cô ta sẽ mãi mãi an tĩnh lại.
Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy mình đã đứng trên đỉnh núi rồi, tâm ma trong lòng cũng sẽ thả ra."
Mã Phong rút một điếu thuốc, có chút mơ hồ nói: "Nghe cậu nói vậy, tớ cũng không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào."
Giang Ly tiện tay vứt điếu thuốc, cười, sau đó xoay người rời đi.
Mã Phong hỏi: "Tớ đã rơi vào hố, cậu không thể giúp tớ gỡ rối sao?"
Giang Ly quay đầu lại nói: "Cái này thì sao mà giúp? Chúng ta đứng ở hai trận tuyến hoàn toàn khác nhau, cậu phải cân nhắc đến pháp luật, dư luận và các yếu tố khác."
Nói đến đây, Giang Ly dừng lại nói: "Còn tớ, chỉ cần cân nhắc xem có nên giết cô ta hay không. Có những người đáng chết, có những người không đáng chết, trên đời này luôn có những oan hồn. Tớ không phải là sứ giả chính nghĩa, cũng không làm được cái cán cân công lý. Tớ không thể đi phán xét xem ai xấu, ai đáng chết. Tớ chỉ biết, đừng có chọc vào tớ!"
Nói xong, Giang Ly sải bước đi.
"Vậy chuyện này, cậu có quản không đấy?" Mã Phong hỏi.
Giang Ly cũng không quay đầu lại nói: "Cậu là bạn tớ..."
Mã Phong sững sờ, sau đó cười, cuối cùng cười mắng một câu: "Cái này tính là cái quái gì chứ trả lời, haha."
Trở về nhà, Giang Ly một tay túm lấy Đại Cáp.
"Á a nha? Đừng túm tai, rụng mất rụng mất!" Đại Cáp vừa mở miệng đã mang đậm âm vị của món đại tra tử.
Giang Ly lập tức có chút ngơ ngác, hỏi: "Cái giọng Đông Bắc đầy miệng này của ngươi ở đâu ra vậy?"
"Ta cũng không biết à nha, sáng ra ta còn không phải giọng này đâu. Chẳng qua đến trưa cùng Thiên Mạt, Đậu Đậu, quạ đen chơi đến trưa, sau đó há mồm, không nhịn được liền tuôn ra mấy từ ngữ vớ vẩn này tới. Cái này trách ta được sao?" Đại Cáp khổ sở kêu lên.
Giang Ly cũng cạn lời, lúc trước Thiên Mạt đi theo mấy tiểu yêu quái đi chơi, cũng chơi không bao lâu đã nói đầy giọng Đông Bắc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận