Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 86: Thật Macedonian Phalanx
Chương 86: Thật Macedonian Phalanx
Kết quả là, Giang Ly đấm một phát trực tiếp xuyên qua mặt già nua kia. Lúc này Giang Ly mới phát hiện, người gần bên là Hắc Liên.
Hắc Liên cũng không giận, ngược lại hỏi như kẻ trộm: "Sờ đã rồi hả?"
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Ta sờ gì mà ta sờ đã?"
Hắc Liên cứ cười hắc hắc không thôi. . . Đồng thời xung quanh cũng vang lên không ít tiếng cười thầm.
Giang Ly vừa nghiêng đầu, chà, Kim Thiềm, con kiến lớn, quạ đen, rắn ba đầu, cây già, Qua Ô, Bạch Tượng mấy người đều ở cả đây, ai nấy đều nhìn hắn cười hắc hắc xấu xa không thôi.
Giang Ly đầu óc mù mịt, hoàn toàn không rõ đám người này đang cười cái gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Ly vang lên.
Giang Ly cúi đầu xem, một tin nhắn mới đến. Người gửi là Vương Đạo Dương, nội dung rất đơn giản: "Ngọa Tào, huynh đệ, cậu ra tay độc ác quá vậy? Sờ mà gần tróc da rồi! Tôi nói cho cậu biết, cậu phải chịu trách nhiệm đấy! Tiền thuốc men của tôi tạm thời ghi nợ, nếu cậu không chịu trách nhiệm, quay đầu sẽ tính gấp đôi."
Giang Ly vẻ mặt khó hiểu, cái gì cái gì cái gì cái gì, cái quái gì vậy?
Giang Ly cũng không nhịn được nữa, một tay túm lấy con quạ đen đáng sợ nhất, nói: "Cho ngươi ba giây đồng hồ để tổ chức lại ngôn ngữ. . ."
"Không cần đâu, tôi nghĩ cả đêm rồi. Lão đại, hôm qua có phải cậu uống nhiều không, dù sao thì cậu chủ động nằm lên đùi của Vương Đạo Dương rồi ngủ, vừa ngủ vừa sờ bắp chân người ta. Vừa sờ vừa kêu Mashiro, trơn thật đấy. . . Cậu không biết đâu, lúc đó mặt Vương Đạo Dương đen như than luôn."
Nghe vậy, Giang Ly lập tức đơ cả người, đồng thời mặt đầy xấu hổ và hối hận, kêu rên nói: "Ngọa Tào, sao các người không gọi ta dậy?"
Quạ đen cười khổ nói: "Có gọi chứ, cậu xem bọn họ một chút, nhìn kỹ lại xem, có chỗ nào khác thường không?"
Giang Ly nhìn kỹ lại Kim Thiềm bọn họ, lúc này mới phát hiện, mắt đám người này đều có chút sưng đỏ, lại còn cả đám trông có vẻ phong trần mệt mỏi, giống như đi một đoạn đường rất xa.
Giang Ly nói: "Tình huống gì vậy?"
Quạ đen nói: "Cậu nhìn tôi này, tôi cũng bị như vậy đấy."
Quạ đen chỉ vào hốc mắt của mình.
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Biến đi, lông với da ngươi đen sì, làm sao ta nhìn thấy mắt ngươi đen hay không? Nói nghiêm túc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Quạ đen nói: "Tụi này đều xuất thủ đi gọi cậu, kết quả cậu đá bay hết người này đến người khác. Nếu không phải anh em thực lực tăng mạnh, đi lại ngon lành, thì chắc bây giờ còn chưa chạy về đến đâu ấy chứ. Ai da. . . Qua Ô đâu rồi?"
"Qua Ô chắc là còn chưa bay về được đâu, dù sao hắn còn mắc kẹt ở cảnh thành đan kì mà." Trần Nhã cười tủm tỉm nói.
Giang Ly lập tức không còn gì để nói. . . Sau đó len lén nhìn trộm hốc mắt của Trần Nhã.
Cũng may, hắn không đánh cô bé, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Nhìn gì mà nhìn, chính là ngươi đánh ta đấy!" Đỗ Hiểu Linh đi tới, khá lắm, hai mắt nàng đều bầm dập hết cả!
Giang Ly lập tức cạn lời: "Sao ngươi đen cả hai mắt vậy?"
Đỗ Hiểu Linh mười phần trượng nghĩa nói: "Chẳng qua là trượng nghĩa thôi!"
Rắn ba đầu cười hắc hắc nói: "Lão đại, không phải nàng trượng nghĩa đâu. Nàng bị cậu đá bay xong không phục, định thừa lúc cậu ngủ thiếp đi thì trả thù, kết quả. . . hắc hắc. . ."
"Con giun, ngậm miệng! Ngươi có phải về sau không muốn ăn cơm không hả?" Với tư cách là đầu bếp phụ của khu Nam Lư, Đỗ Hiểu Linh gầm lên một tiếng, rắn ba đầu lập tức rụt cổ lại không dám hé răng nữa.
Giang Ly lại lần nữa không nói được gì. . . Thầm nghĩ: "Thảo nào mình đào củ sen cả đêm. . . Quả nhiên càng ngày càng to ra đấy chứ. . ."
Sau đó hắn xoa xoa lông mày và thầm nghĩ: "Không đúng, ta sờ Vương Đạo Thanh như vậy mà nàng không phản kháng ư?"
Quạ đen đốt thuốc, hít hà nhả khói rồi nói: "Nói ra thì cũng lạ, nàng không cho ai động đến cậu hết. Nói là cậu ngày mai phải tham chiến, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Nói thật thì cô bé đó trông lạnh lùng thật đấy, nhưng mà đối xử với người ta thì cũng tốt bụng ghê."
Một đám ác ma liên tục gật đầu.
Giang Ly liếc thẳng bọn hắn, nói: "Một đám ngu ngốc, các người biết cái gì về phụ nữ!"
Hắc Liên khinh bỉ nói: "Đối với phụ nữ thì thứ gì chúng ta cũng hiểu hơn cậu nhiều."
Giang Ly không để ý hắn, đứng lên vươn vai một cái nói: "Đừng nói nữa, ngủ một giấc thật thoải mái, sảng khoái cả người!"
Lúc này, Trần Nhã bưng bữa sáng đến, sau khi Giang Ly ăn như gió cuốn mây tan thì nhảy lên lưng quạ đen, chỉ về hướng Himalaya, nói: "Đi, đến cho nó lên đường thôi!"
Hai cánh quạ đen rung lên, nháy mắt biến mất tại chỗ, nửa ngày sau đất bằng mới nổ lên một tiếng xé gió!
Tiếng động như sấm, rất đáng sợ.
Nhưng những người ở đây đều không phải người thường, tự nhiên không ai cảm thấy kỳ quái cả.
Giang Ly vừa đi, những ác ma khác cũng bắt đầu xuất phát. Hôm nay là thời điểm Giang Ly đại chiến, mọi người đều quyết định đến cổ vũ Giang Ly.
Thế là, một đám ác ma lớn của khu Nam Lư đồng loạt bay lên trời. . .
Cùng lúc đó, quạ đen trong đêm đã gửi đi cho Sa Hoàng một lượng lớn ác ma hạch, Sa Hoàng cũng trong một đêm đã tiến hóa, thực lực trực tiếp đột phá đến cảnh giới biết ngày tầng thứ bảy!
Thậm chí mơ hồ sắp chạm đến cảnh giới tầng thứ tám!
Tin tức này Giang Ly thật ra vẫn chưa biết, vì hắn đi quá gấp.
Nhưng cho dù có biết thì Giang Ly cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao, từ lúc ban đầu, Sa Hoàng vốn không phải là phế vật. Mà là một chúa tể một phương, đã từng muốn mưu đồ, thay vào đó, tranh giành quyền làm chủ Lam Tinh.
Hắc Liên từng đánh giá Sa Hoàng, nói huyết mạch của Sa Hoàng không tệ. Hắn cùng Xương Long hoàn toàn là hai con đường khác nhau. . .
Xương Long dựa vào ý chí tinh thần bản thân kiên định, cho nên tu vi mới tăng tiến nhanh chóng.
Còn Sa Hoàng thì khác, hắn là huyết mạch cường đại, đồng thời đối với đại đạo thiên địa cũng lĩnh ngộ rất thấu đáo. Sở dĩ thực lực của hắn một mực không bộc phát được, chỉ vì năng lượng của Lam Tinh đã khô kiệt, không cung cấp đủ năng lượng cho hắn mà thôi.
Từ khi làm thợ mỏ, dù cho Giang Ly cho hắn ăn linh thạch tùy ý, nhưng hắn cũng không dám ăn nhiều linh thạch của Giang Ly, cho nên thực lực mới không tăng rõ ràng.
Nhưng mà hôm nay, sau khi nhận được số lượng ác ma hạch khổng lồ, hắn đã bộc phát hết tiềm năng, nhất phi trùng thiên!
Sa Hoàng trực tiếp hóa thành đầy trời cát vàng bay về phía Himalaya. . .
Mà Giang Ly cũng vừa nghe được tin này từ quạ đen.
"Tên gia hỏa này, quả nhiên không khiến ta thất vọng." Giang Ly vui mừng cười, đồng thời cũng có chút cảm khái: "Nếu nhân loại tấn cấp dễ như ác ma thì tốt biết mấy."
Hắc Liên nói: "Thế giới khác biệt, quy tắc khác biệt. . . Nhưng có một quy tắc là giống nhau, đó chính là vật cạnh thiên trạch!
Ác ma sinh ra đã không có gông xiềng trong người, dễ tăng thực lực hơn, nhưng thường thì trí thông minh không cao.
Hơn nữa, thế giới ác ma lại càng trần trụi, tăng thực lực thì dễ nhưng mà chết cũng nhanh.
Thế giới loài người tuy khó tăng thực lực, nhưng lại càng vững chắc, đồng thời trí lực cao, có thể tạo ra nhiều chiến pháp kỳ lạ.
Đó cũng là lý do vì sao ác ma ngang cấp thường không phải đối thủ của loài người.
Đương nhiên, ác ma cũng có ưu điểm, đó chính là thiên phú.
Các ác ma khác nhau thì có thiên phú khác nhau, thiên phú này nếu sử dụng tốt thì có thể so với thần thông, chiến pháp của con người.
Nhưng vẫn là vấn đề cũ, đầu óc không tốt. . . Dễ bị người thông minh tính kế."
Giang Ly nghe tới đây, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Đại Cáp, người khác hắn không rõ nhưng mà thực lực của Đại Cáp thật là đổi bằng trí thông minh. Hơn nữa nhìn bộ dạng thì cái nền tảng trí thông minh vốn không cao, nếu không thì thực lực đã không thấp như thế. . .
Giang Ly coi như đã phục Đại Cáp, cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi vì tầm một tiếng nữa thôi hắn sẽ tới chân núi Himalaya rồi.
Nơi mà Alexander đại đế hẹn chiến với Giang Ly, không phải đỉnh Everest cao nhất dãy Himalaya, vì Everest có đại trận bảo hộ, người ngoài không thể lên được.
Nơi họ ước chiến là ngọn núi thứ mười ba - Trác Nghèo Phong.
Đây cũng là ngọn núi cao nhất mà con người có thể leo lên thuộc dãy Himalaya, và cũng được gọi là đỉnh Himalaya.
Giờ phút này, dưới chân núi Himalaya đã tập trung rất nhiều tu sĩ, những tu sĩ này có kỵ sĩ, ma pháp sư, phù thủy, kiếm sĩ, đao khách, phật tử Ấn Độ, v.v..
Tuy rằng tên gọi khác nhau nhưng chỉ là do tên gọi khác nhau theo từng khu vực, đại đạo đều giống nhau cả thôi, cuối cùng cũng đều là lĩnh hội đại đạo thiên địa, đi con đường riêng của mình, cho nên đều gọi chung là tu sĩ.
Nhân mã của các thế lực lớn cũng lục tục kéo đến, thậm chí có người còn thoáng thấy bóng dáng của vị đại đế lưu vong Darius trên không trung.
Cũng có người thấy được sự xuất hiện của mười hai kỵ sĩ bàn tròn huyền thoại. . .
Nhưng mà quân đội Macedonia của đế quốc lại đến trước, đó là một đội quân bốn vạn người. Tất cả đều mặc một màu giáp trụ thép, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, sát khí nghiêm nghị. Cách xa mấy vạn dặm vẫn cho người ta một loại áp lực lớn như mây đen che phủ, khiến người ta không dám đến gần.
Đội quân này là đội quân tinh nhuệ và mạnh nhất của đế quốc Macedonia, tên gọi là toàn viên Lục Trần khủng bố quân đoàn.
Đồng thời, đội quân này được tạo thành từ bốn binh chủng là chuẩn bị sẵn binh, khinh trang bộ binh, kỵ binh hạng nặng và quân phụ trợ.
Chuẩn bị sẵn binh cầm khiên và trường mâu đứng ở hàng đầu tiên, ai nấy cũng thân hình cao lớn vạm vỡ, khí thế hung hãn, như cột điện, dường như có thể ngăn chặn mọi công kích, bất khả xâm phạm như tường thành!
Khinh trang bộ binh đứng sau chuẩn bị sẵn binh, khiên của bọn họ lớn hơn, nhưng trường mâu lại ngắn hơn, bọn họ nấp sau chuẩn bị sẵn binh, một khi hàng phía trước có người ngã xuống, họ sẽ lập tức thay vào.
Kỵ binh hạng nặng thì tách làm hai bên, những kỵ binh hạng nặng này mới đúng là trọng kỵ binh, không chỉ người mặc trọng giáp toàn thân mà ngay cả chiến mã cũng mặc thiết giáp bảo hộ. Trên thiết giáp có khắc những đường vân và phù văn thần bí, hiển nhiên không phải là kim loại bình thường mà là chiến giáp được chế tạo bằng hợp kim bí chế của đế quốc Macedonia kết hợp với ấn ký ma pháp. Cứng rắn vô cùng, có thể chống lại công kích của cường giả Lục Trần cảnh.
Kỵ binh hạng nặng người nào cũng vác trường mâu trên vai, hoặc không thì đeo trường kiếm, chỉ có một đôi mắt từ khe hở của thiết giáp nhìn về phía trước, sát khí ngút trời, vô cùng kinh khủng.
Cuối cùng là đội quân phụ trợ, họ được trang bị cung tên và giáo mác, là những tay tấn công từ xa điển hình. Họ mặc rất ít giáp trụ nhưng ai cũng chân dài tay dài, mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt đảo qua lại như tử thần đang liếc nhìn, khiến người ta dựng tóc gáy.
Đây mới thực sự là đội hình Macedonian Phalanx, còn đội hình Macedonian Phalanx bộ binh thuần mà Giang Ly gặp trước đó thật ra chỉ có thể coi là trận hình sơ cấp, mọi mặt đều không đủ. Chỉ khi gom đủ quân Macedonian Phalanx với toàn bộ các binh chủng mới có thể phát huy ra sức chiến đấu khủng bố thật sự. Đây mới chính là căn bản mà đế quốc Macedonia có thể quét ngang cả phương tây!
"Bốn vạn cao thủ Lục Trần cảnh a. . . Cái này. . ." Có người thì thầm nhỏ.
"Nhiều hay là ít đấy?" Một thiếu niên ngơ ngác hỏi.
Có lão nhân tát cho hắn một cái: "Ngươi coi cảnh giới Lục Trần là rau cải trắng à? Còn nhiều hơn? Lục Trần cảnh thả ở đâu cũng là một tiểu bá chủ."
Thiếu niên không phục lẩm bẩm: "Nhưng mà khi ta thấy quân đội Macedonia đại quân đi qua, toàn mấy triệu, hơn cả chục triệu quân cơ mà. Nghe nói cao thủ thành đan kỳ cũng không ít nữa là. . ."
"Thành đan với Lục Trần là hai cấp độ khác nhau, quân đội thành đan kỳ thì ở mỗi một thành lớn có thể có mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn người. Nhưng mà Lục Trần cảnh thì mỗi thành lớn có được vài người cũng đã là tốt lắm rồi. Đây là tu hành, càng lên cao thì số lượng càng ít. Không phải vấn đề là mấy phần một mà là ngàn dặm tìm một, vạn dặm tìm một, ngàn ngàn dặm tìm một, thậm chí ngàn tỉ mới có một.
Bốn vạn Lục Trần cảnh, ngươi biết là khái niệm gì không? Đó là bốn vạn thành chủ của thành lớn tạo thành quân đội đấy, ngươi vẫn còn thấy ít à?" Lão nhân cảm khái.
Thiếu niên im lặng. . .
Ngay lúc mọi người đang bàn luận, trên bầu trời truyền đến một tiếng chiến mã hí vang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy một cỗ xe ngựa hoàng kim từ chân trời lao tới, tiếng ngựa hí vang, ánh hào quang vàng chiếu rọi vòm trời, giống như mặt trời ban sơ chiếu rọi đại địa, hào quang rực rỡ.
"Thái Dương Thần chiến xa, Alexander đại đế đến rồi!" Có người kinh hô.
Nghe thấy cái tên Alexander đại đế, không ít người trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, đó là thần dân của đế quốc Macedonia.
Kể cả những người không phải là thần dân của đế quốc Macedonia, nhìn thấy cảnh tượng như mặt trời treo lơ lửng này, cũng theo bản năng cúi đầu, không dám ngưỡng vọng.
Alexander tung hoành cả phương tây một thời, không ai có thể địch lại, thừa kế kỵ sĩ bàn tròn England, thừa kế truyền thống Thái Dương Thần Ai Cập, thống trị toàn bộ đế quốc Macedonia, sáng tạo ra Macedonian Phalanx, quét ngang cả đại địa phương tây, quân lâm thiên hạ. Tùy ý làm gì cũng đều có thể ngạo thị thiên hạ!
Mà khi những điều này đều tập trung trên một người thì sẽ rất đáng sợ, đây không phải là truyền kỳ, mà đây là một vị thần thoại sống.
Thấy thần thoại ngay giữa trời, ai dám bất kính?
Ngay cả tu sĩ đến từ Lam Tinh giờ phút này cũng theo bản năng cúi đầu.
Không phải bọn họ tôn trọng mà là bị cái uy áp vô hình tỏa ra từ trên chiếc chiến xa áp cho không ngẩng đầu lên được, Alexander đại đế quá mạnh, hắn không hề quan tâm bạn có tôn trọng hắn hay không, tóm lại nơi nào có hắn, hắn sẽ không cho phép bạn ngẩng đầu! Dù có muốn ngẩng lên ngưỡng mộ hắn thì không phải ai cũng có tư cách này.
Đây chính là Alexander đại đế, ngạo mạn vô biên!
Chiếc chiến xa bay trên không trung, hướng thẳng đến Himalaya.
Khi chiến xa đã đi qua, mọi người mới giống như được cởi bỏ gánh nặng, thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trời, hồi lâu không nói.
"Đại đế đã đến, chúng ta cũng đi lên núi xem trận chiến đi." Có người đề nghị.
Mọi người gật đầu, đồng loạt tiến về Himalaya.
Như đã nói, dãy Himalaya có mười lăm bậc thang, không vượt qua bậc thang trước thì căn bản sẽ không nhìn thấy cảnh vật phía sau. Muốn quan chiến trận chiến ở đỉnh núi Trác Nghèo thứ mười ba thì nhất định phải trèo cao hơn, đứng ở trên đỉnh bậc thang thứ mười bốn mới được.
Bình thường, trên dãy Himalaya hung thú nhiều vô số, nguy cơ tứ phía, nhưng hôm nay, đối mặt với vô số cường giả đồng thời leo núi, huyết khí ngút trời, khí thế vô biên, những hung thú trên dãy Himalaya đều trốn mất, không thấy bóng dáng đâu.
Kết quả là, Giang Ly đấm một phát trực tiếp xuyên qua mặt già nua kia. Lúc này Giang Ly mới phát hiện, người gần bên là Hắc Liên.
Hắc Liên cũng không giận, ngược lại hỏi như kẻ trộm: "Sờ đã rồi hả?"
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Ta sờ gì mà ta sờ đã?"
Hắc Liên cứ cười hắc hắc không thôi. . . Đồng thời xung quanh cũng vang lên không ít tiếng cười thầm.
Giang Ly vừa nghiêng đầu, chà, Kim Thiềm, con kiến lớn, quạ đen, rắn ba đầu, cây già, Qua Ô, Bạch Tượng mấy người đều ở cả đây, ai nấy đều nhìn hắn cười hắc hắc xấu xa không thôi.
Giang Ly đầu óc mù mịt, hoàn toàn không rõ đám người này đang cười cái gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Ly vang lên.
Giang Ly cúi đầu xem, một tin nhắn mới đến. Người gửi là Vương Đạo Dương, nội dung rất đơn giản: "Ngọa Tào, huynh đệ, cậu ra tay độc ác quá vậy? Sờ mà gần tróc da rồi! Tôi nói cho cậu biết, cậu phải chịu trách nhiệm đấy! Tiền thuốc men của tôi tạm thời ghi nợ, nếu cậu không chịu trách nhiệm, quay đầu sẽ tính gấp đôi."
Giang Ly vẻ mặt khó hiểu, cái gì cái gì cái gì cái gì, cái quái gì vậy?
Giang Ly cũng không nhịn được nữa, một tay túm lấy con quạ đen đáng sợ nhất, nói: "Cho ngươi ba giây đồng hồ để tổ chức lại ngôn ngữ. . ."
"Không cần đâu, tôi nghĩ cả đêm rồi. Lão đại, hôm qua có phải cậu uống nhiều không, dù sao thì cậu chủ động nằm lên đùi của Vương Đạo Dương rồi ngủ, vừa ngủ vừa sờ bắp chân người ta. Vừa sờ vừa kêu Mashiro, trơn thật đấy. . . Cậu không biết đâu, lúc đó mặt Vương Đạo Dương đen như than luôn."
Nghe vậy, Giang Ly lập tức đơ cả người, đồng thời mặt đầy xấu hổ và hối hận, kêu rên nói: "Ngọa Tào, sao các người không gọi ta dậy?"
Quạ đen cười khổ nói: "Có gọi chứ, cậu xem bọn họ một chút, nhìn kỹ lại xem, có chỗ nào khác thường không?"
Giang Ly nhìn kỹ lại Kim Thiềm bọn họ, lúc này mới phát hiện, mắt đám người này đều có chút sưng đỏ, lại còn cả đám trông có vẻ phong trần mệt mỏi, giống như đi một đoạn đường rất xa.
Giang Ly nói: "Tình huống gì vậy?"
Quạ đen nói: "Cậu nhìn tôi này, tôi cũng bị như vậy đấy."
Quạ đen chỉ vào hốc mắt của mình.
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Biến đi, lông với da ngươi đen sì, làm sao ta nhìn thấy mắt ngươi đen hay không? Nói nghiêm túc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Quạ đen nói: "Tụi này đều xuất thủ đi gọi cậu, kết quả cậu đá bay hết người này đến người khác. Nếu không phải anh em thực lực tăng mạnh, đi lại ngon lành, thì chắc bây giờ còn chưa chạy về đến đâu ấy chứ. Ai da. . . Qua Ô đâu rồi?"
"Qua Ô chắc là còn chưa bay về được đâu, dù sao hắn còn mắc kẹt ở cảnh thành đan kì mà." Trần Nhã cười tủm tỉm nói.
Giang Ly lập tức không còn gì để nói. . . Sau đó len lén nhìn trộm hốc mắt của Trần Nhã.
Cũng may, hắn không đánh cô bé, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Nhìn gì mà nhìn, chính là ngươi đánh ta đấy!" Đỗ Hiểu Linh đi tới, khá lắm, hai mắt nàng đều bầm dập hết cả!
Giang Ly lập tức cạn lời: "Sao ngươi đen cả hai mắt vậy?"
Đỗ Hiểu Linh mười phần trượng nghĩa nói: "Chẳng qua là trượng nghĩa thôi!"
Rắn ba đầu cười hắc hắc nói: "Lão đại, không phải nàng trượng nghĩa đâu. Nàng bị cậu đá bay xong không phục, định thừa lúc cậu ngủ thiếp đi thì trả thù, kết quả. . . hắc hắc. . ."
"Con giun, ngậm miệng! Ngươi có phải về sau không muốn ăn cơm không hả?" Với tư cách là đầu bếp phụ của khu Nam Lư, Đỗ Hiểu Linh gầm lên một tiếng, rắn ba đầu lập tức rụt cổ lại không dám hé răng nữa.
Giang Ly lại lần nữa không nói được gì. . . Thầm nghĩ: "Thảo nào mình đào củ sen cả đêm. . . Quả nhiên càng ngày càng to ra đấy chứ. . ."
Sau đó hắn xoa xoa lông mày và thầm nghĩ: "Không đúng, ta sờ Vương Đạo Thanh như vậy mà nàng không phản kháng ư?"
Quạ đen đốt thuốc, hít hà nhả khói rồi nói: "Nói ra thì cũng lạ, nàng không cho ai động đến cậu hết. Nói là cậu ngày mai phải tham chiến, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Nói thật thì cô bé đó trông lạnh lùng thật đấy, nhưng mà đối xử với người ta thì cũng tốt bụng ghê."
Một đám ác ma liên tục gật đầu.
Giang Ly liếc thẳng bọn hắn, nói: "Một đám ngu ngốc, các người biết cái gì về phụ nữ!"
Hắc Liên khinh bỉ nói: "Đối với phụ nữ thì thứ gì chúng ta cũng hiểu hơn cậu nhiều."
Giang Ly không để ý hắn, đứng lên vươn vai một cái nói: "Đừng nói nữa, ngủ một giấc thật thoải mái, sảng khoái cả người!"
Lúc này, Trần Nhã bưng bữa sáng đến, sau khi Giang Ly ăn như gió cuốn mây tan thì nhảy lên lưng quạ đen, chỉ về hướng Himalaya, nói: "Đi, đến cho nó lên đường thôi!"
Hai cánh quạ đen rung lên, nháy mắt biến mất tại chỗ, nửa ngày sau đất bằng mới nổ lên một tiếng xé gió!
Tiếng động như sấm, rất đáng sợ.
Nhưng những người ở đây đều không phải người thường, tự nhiên không ai cảm thấy kỳ quái cả.
Giang Ly vừa đi, những ác ma khác cũng bắt đầu xuất phát. Hôm nay là thời điểm Giang Ly đại chiến, mọi người đều quyết định đến cổ vũ Giang Ly.
Thế là, một đám ác ma lớn của khu Nam Lư đồng loạt bay lên trời. . .
Cùng lúc đó, quạ đen trong đêm đã gửi đi cho Sa Hoàng một lượng lớn ác ma hạch, Sa Hoàng cũng trong một đêm đã tiến hóa, thực lực trực tiếp đột phá đến cảnh giới biết ngày tầng thứ bảy!
Thậm chí mơ hồ sắp chạm đến cảnh giới tầng thứ tám!
Tin tức này Giang Ly thật ra vẫn chưa biết, vì hắn đi quá gấp.
Nhưng cho dù có biết thì Giang Ly cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao, từ lúc ban đầu, Sa Hoàng vốn không phải là phế vật. Mà là một chúa tể một phương, đã từng muốn mưu đồ, thay vào đó, tranh giành quyền làm chủ Lam Tinh.
Hắc Liên từng đánh giá Sa Hoàng, nói huyết mạch của Sa Hoàng không tệ. Hắn cùng Xương Long hoàn toàn là hai con đường khác nhau. . .
Xương Long dựa vào ý chí tinh thần bản thân kiên định, cho nên tu vi mới tăng tiến nhanh chóng.
Còn Sa Hoàng thì khác, hắn là huyết mạch cường đại, đồng thời đối với đại đạo thiên địa cũng lĩnh ngộ rất thấu đáo. Sở dĩ thực lực của hắn một mực không bộc phát được, chỉ vì năng lượng của Lam Tinh đã khô kiệt, không cung cấp đủ năng lượng cho hắn mà thôi.
Từ khi làm thợ mỏ, dù cho Giang Ly cho hắn ăn linh thạch tùy ý, nhưng hắn cũng không dám ăn nhiều linh thạch của Giang Ly, cho nên thực lực mới không tăng rõ ràng.
Nhưng mà hôm nay, sau khi nhận được số lượng ác ma hạch khổng lồ, hắn đã bộc phát hết tiềm năng, nhất phi trùng thiên!
Sa Hoàng trực tiếp hóa thành đầy trời cát vàng bay về phía Himalaya. . .
Mà Giang Ly cũng vừa nghe được tin này từ quạ đen.
"Tên gia hỏa này, quả nhiên không khiến ta thất vọng." Giang Ly vui mừng cười, đồng thời cũng có chút cảm khái: "Nếu nhân loại tấn cấp dễ như ác ma thì tốt biết mấy."
Hắc Liên nói: "Thế giới khác biệt, quy tắc khác biệt. . . Nhưng có một quy tắc là giống nhau, đó chính là vật cạnh thiên trạch!
Ác ma sinh ra đã không có gông xiềng trong người, dễ tăng thực lực hơn, nhưng thường thì trí thông minh không cao.
Hơn nữa, thế giới ác ma lại càng trần trụi, tăng thực lực thì dễ nhưng mà chết cũng nhanh.
Thế giới loài người tuy khó tăng thực lực, nhưng lại càng vững chắc, đồng thời trí lực cao, có thể tạo ra nhiều chiến pháp kỳ lạ.
Đó cũng là lý do vì sao ác ma ngang cấp thường không phải đối thủ của loài người.
Đương nhiên, ác ma cũng có ưu điểm, đó chính là thiên phú.
Các ác ma khác nhau thì có thiên phú khác nhau, thiên phú này nếu sử dụng tốt thì có thể so với thần thông, chiến pháp của con người.
Nhưng vẫn là vấn đề cũ, đầu óc không tốt. . . Dễ bị người thông minh tính kế."
Giang Ly nghe tới đây, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Đại Cáp, người khác hắn không rõ nhưng mà thực lực của Đại Cáp thật là đổi bằng trí thông minh. Hơn nữa nhìn bộ dạng thì cái nền tảng trí thông minh vốn không cao, nếu không thì thực lực đã không thấp như thế. . .
Giang Ly coi như đã phục Đại Cáp, cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi vì tầm một tiếng nữa thôi hắn sẽ tới chân núi Himalaya rồi.
Nơi mà Alexander đại đế hẹn chiến với Giang Ly, không phải đỉnh Everest cao nhất dãy Himalaya, vì Everest có đại trận bảo hộ, người ngoài không thể lên được.
Nơi họ ước chiến là ngọn núi thứ mười ba - Trác Nghèo Phong.
Đây cũng là ngọn núi cao nhất mà con người có thể leo lên thuộc dãy Himalaya, và cũng được gọi là đỉnh Himalaya.
Giờ phút này, dưới chân núi Himalaya đã tập trung rất nhiều tu sĩ, những tu sĩ này có kỵ sĩ, ma pháp sư, phù thủy, kiếm sĩ, đao khách, phật tử Ấn Độ, v.v..
Tuy rằng tên gọi khác nhau nhưng chỉ là do tên gọi khác nhau theo từng khu vực, đại đạo đều giống nhau cả thôi, cuối cùng cũng đều là lĩnh hội đại đạo thiên địa, đi con đường riêng của mình, cho nên đều gọi chung là tu sĩ.
Nhân mã của các thế lực lớn cũng lục tục kéo đến, thậm chí có người còn thoáng thấy bóng dáng của vị đại đế lưu vong Darius trên không trung.
Cũng có người thấy được sự xuất hiện của mười hai kỵ sĩ bàn tròn huyền thoại. . .
Nhưng mà quân đội Macedonia của đế quốc lại đến trước, đó là một đội quân bốn vạn người. Tất cả đều mặc một màu giáp trụ thép, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, sát khí nghiêm nghị. Cách xa mấy vạn dặm vẫn cho người ta một loại áp lực lớn như mây đen che phủ, khiến người ta không dám đến gần.
Đội quân này là đội quân tinh nhuệ và mạnh nhất của đế quốc Macedonia, tên gọi là toàn viên Lục Trần khủng bố quân đoàn.
Đồng thời, đội quân này được tạo thành từ bốn binh chủng là chuẩn bị sẵn binh, khinh trang bộ binh, kỵ binh hạng nặng và quân phụ trợ.
Chuẩn bị sẵn binh cầm khiên và trường mâu đứng ở hàng đầu tiên, ai nấy cũng thân hình cao lớn vạm vỡ, khí thế hung hãn, như cột điện, dường như có thể ngăn chặn mọi công kích, bất khả xâm phạm như tường thành!
Khinh trang bộ binh đứng sau chuẩn bị sẵn binh, khiên của bọn họ lớn hơn, nhưng trường mâu lại ngắn hơn, bọn họ nấp sau chuẩn bị sẵn binh, một khi hàng phía trước có người ngã xuống, họ sẽ lập tức thay vào.
Kỵ binh hạng nặng thì tách làm hai bên, những kỵ binh hạng nặng này mới đúng là trọng kỵ binh, không chỉ người mặc trọng giáp toàn thân mà ngay cả chiến mã cũng mặc thiết giáp bảo hộ. Trên thiết giáp có khắc những đường vân và phù văn thần bí, hiển nhiên không phải là kim loại bình thường mà là chiến giáp được chế tạo bằng hợp kim bí chế của đế quốc Macedonia kết hợp với ấn ký ma pháp. Cứng rắn vô cùng, có thể chống lại công kích của cường giả Lục Trần cảnh.
Kỵ binh hạng nặng người nào cũng vác trường mâu trên vai, hoặc không thì đeo trường kiếm, chỉ có một đôi mắt từ khe hở của thiết giáp nhìn về phía trước, sát khí ngút trời, vô cùng kinh khủng.
Cuối cùng là đội quân phụ trợ, họ được trang bị cung tên và giáo mác, là những tay tấn công từ xa điển hình. Họ mặc rất ít giáp trụ nhưng ai cũng chân dài tay dài, mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt đảo qua lại như tử thần đang liếc nhìn, khiến người ta dựng tóc gáy.
Đây mới thực sự là đội hình Macedonian Phalanx, còn đội hình Macedonian Phalanx bộ binh thuần mà Giang Ly gặp trước đó thật ra chỉ có thể coi là trận hình sơ cấp, mọi mặt đều không đủ. Chỉ khi gom đủ quân Macedonian Phalanx với toàn bộ các binh chủng mới có thể phát huy ra sức chiến đấu khủng bố thật sự. Đây mới chính là căn bản mà đế quốc Macedonia có thể quét ngang cả phương tây!
"Bốn vạn cao thủ Lục Trần cảnh a. . . Cái này. . ." Có người thì thầm nhỏ.
"Nhiều hay là ít đấy?" Một thiếu niên ngơ ngác hỏi.
Có lão nhân tát cho hắn một cái: "Ngươi coi cảnh giới Lục Trần là rau cải trắng à? Còn nhiều hơn? Lục Trần cảnh thả ở đâu cũng là một tiểu bá chủ."
Thiếu niên không phục lẩm bẩm: "Nhưng mà khi ta thấy quân đội Macedonia đại quân đi qua, toàn mấy triệu, hơn cả chục triệu quân cơ mà. Nghe nói cao thủ thành đan kỳ cũng không ít nữa là. . ."
"Thành đan với Lục Trần là hai cấp độ khác nhau, quân đội thành đan kỳ thì ở mỗi một thành lớn có thể có mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn người. Nhưng mà Lục Trần cảnh thì mỗi thành lớn có được vài người cũng đã là tốt lắm rồi. Đây là tu hành, càng lên cao thì số lượng càng ít. Không phải vấn đề là mấy phần một mà là ngàn dặm tìm một, vạn dặm tìm một, ngàn ngàn dặm tìm một, thậm chí ngàn tỉ mới có một.
Bốn vạn Lục Trần cảnh, ngươi biết là khái niệm gì không? Đó là bốn vạn thành chủ của thành lớn tạo thành quân đội đấy, ngươi vẫn còn thấy ít à?" Lão nhân cảm khái.
Thiếu niên im lặng. . .
Ngay lúc mọi người đang bàn luận, trên bầu trời truyền đến một tiếng chiến mã hí vang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy một cỗ xe ngựa hoàng kim từ chân trời lao tới, tiếng ngựa hí vang, ánh hào quang vàng chiếu rọi vòm trời, giống như mặt trời ban sơ chiếu rọi đại địa, hào quang rực rỡ.
"Thái Dương Thần chiến xa, Alexander đại đế đến rồi!" Có người kinh hô.
Nghe thấy cái tên Alexander đại đế, không ít người trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, đó là thần dân của đế quốc Macedonia.
Kể cả những người không phải là thần dân của đế quốc Macedonia, nhìn thấy cảnh tượng như mặt trời treo lơ lửng này, cũng theo bản năng cúi đầu, không dám ngưỡng vọng.
Alexander tung hoành cả phương tây một thời, không ai có thể địch lại, thừa kế kỵ sĩ bàn tròn England, thừa kế truyền thống Thái Dương Thần Ai Cập, thống trị toàn bộ đế quốc Macedonia, sáng tạo ra Macedonian Phalanx, quét ngang cả đại địa phương tây, quân lâm thiên hạ. Tùy ý làm gì cũng đều có thể ngạo thị thiên hạ!
Mà khi những điều này đều tập trung trên một người thì sẽ rất đáng sợ, đây không phải là truyền kỳ, mà đây là một vị thần thoại sống.
Thấy thần thoại ngay giữa trời, ai dám bất kính?
Ngay cả tu sĩ đến từ Lam Tinh giờ phút này cũng theo bản năng cúi đầu.
Không phải bọn họ tôn trọng mà là bị cái uy áp vô hình tỏa ra từ trên chiếc chiến xa áp cho không ngẩng đầu lên được, Alexander đại đế quá mạnh, hắn không hề quan tâm bạn có tôn trọng hắn hay không, tóm lại nơi nào có hắn, hắn sẽ không cho phép bạn ngẩng đầu! Dù có muốn ngẩng lên ngưỡng mộ hắn thì không phải ai cũng có tư cách này.
Đây chính là Alexander đại đế, ngạo mạn vô biên!
Chiếc chiến xa bay trên không trung, hướng thẳng đến Himalaya.
Khi chiến xa đã đi qua, mọi người mới giống như được cởi bỏ gánh nặng, thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trời, hồi lâu không nói.
"Đại đế đã đến, chúng ta cũng đi lên núi xem trận chiến đi." Có người đề nghị.
Mọi người gật đầu, đồng loạt tiến về Himalaya.
Như đã nói, dãy Himalaya có mười lăm bậc thang, không vượt qua bậc thang trước thì căn bản sẽ không nhìn thấy cảnh vật phía sau. Muốn quan chiến trận chiến ở đỉnh núi Trác Nghèo thứ mười ba thì nhất định phải trèo cao hơn, đứng ở trên đỉnh bậc thang thứ mười bốn mới được.
Bình thường, trên dãy Himalaya hung thú nhiều vô số, nguy cơ tứ phía, nhưng hôm nay, đối mặt với vô số cường giả đồng thời leo núi, huyết khí ngút trời, khí thế vô biên, những hung thú trên dãy Himalaya đều trốn mất, không thấy bóng dáng đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận