Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 315: Chó cùng chim cánh cụt

Liên Văn Hiên cũng không ngốc, hắn tự biết mình nặng bao nhiêu cân, mấy cái logo trên xe sang kia hắn cũng nhận ra, không ít logo của các đại tài phiệt siêu cấp và hào môn vọng tộc, thậm chí có cả xe của ngũ đại gia tộc. Năng lực của hắn rõ ràng còn chưa đến mức kinh động những người này. ...Vậy nên, đám người vốn không có lợi lộc gì mà lại dậy sớm đến đây, chắc chắn là có mưu đồ rồi.
Liên Văn Hiên nhướn mày, nói với Trình Thụ: "Một lát nữa ngươi vào trước đi, ta đi trước đây."
Trình Thụ ngạc nhiên nói: "Ý gì? Không kết hôn nữa à?"
Liên Văn Hiên cười khổ nói: "Cái quái gì mà kết hôn chứ? Đây là tiệc chính trị thì có! Ta muốn kết hôn, đâu phải là làm mối cho bọn họ. Những người này nói với người ngoài thì là vinh quang, chứ ta thì không thích cái kiểu này, lần này ta kết hôn, chỉ muốn mấy người quen ngồi chung một bàn, chém gió khoác lác cho vui thôi. Ta đi nhà khác đặt một bàn nữa đã, lát nữa ta báo địa chỉ cho ngươi."
Sau đó Liên Văn Hiên thật sự cứ thế mà chạy mất...
Trình Thụ dở khóc dở cười đành phải ở lại ứng phó.
Khi mọi người nghe tin hôn lễ bị hủy, ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng phấn khởi.
Mà giờ phút này, trong một tửu lâu nhỏ nào đó, Liên Văn Hiên cùng cô dâu đang nhận lời chúc phúc của mọi người.
Quà mọi người tặng cũng đã đủ rồi, Cổ Khê cười ha ha móc ra một đôi vòng tay đưa tới.
Liên Văn Hiên liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Ghê vậy, đồ cổ à?"
Cổ Khê vểnh đôi chân dài lên, lười biếng nói: "Coi như vậy đi, ta cũng không hiểu nhiều về cái này."
Liên Văn Hiên cười hắc hắc nói: "Ngươi đã sớm nên về nhà, ngươi xem xem, ngươi sau khi trở về liền thành tiểu phú bà luôn rồi."
Cổ Khê trừng Liên Văn Hiên một cái nói: "Kết hôn rồi mà còn không bịt nổi cái miệng thối của ngươi lại!"
Liên Văn Hiên một tay ôm eo thon của Lưu Tuyết, cười nói: "Kết hôn thì là ta bịt miệng nàng, hắc hắc..."
Cổ Khê, Võ Dưỡng Thanh, Canh Nguyệt mấy cô gái trực tiếp liếc xéo hắn một cái.
Lúc này, Cảnh Bắc hiếu kỳ hỏi: "Giang Ly sao còn chưa tới? Chắc không phải lại đụng phải xe người khác chứ? Ta thấy hắn chính là sát thủ xe hơi. . . Lần trước con D lớn của ta chính là bị hắn tông đấy. . . Hình như ở Tiêu Tương mình có một cậu bé không may, cứ mỗi lần mua xe là đều bị đập. "
Nói đến đây, Cảnh Bắc cười hắc hắc nói: "Nghe nói, đều là do Giang Ly đập."
Mọi người nghe vậy thì không nhịn được cười. Chuyện này ở chỗ bọn họ vốn không phải bí mật, dù sao mỗi lần bồi thường tiền đều do bọn họ chi ra, nếu không điều tra rõ ngọn ngành, số tiền này dứt khoát không thể chi được. Kết quả điều tra ra thì biết thằng nhóc kia xui xẻo va phải Giang Ly, thật sự là có duyên với xe cộ.
"Ở sau lưng nói xấu ta, ngươi là chưa chết đấy à? Tin không tin hôm nay tiệc cưới ta sẽ hầm ngươi ăn?" Giang Ly đến.
Mọi người nghe tiếng, quay sang nhìn.
Chỉ thấy Giang Ly ôm một đống hộp, bên cạnh đi theo Thiên Mạt và Hắc Liên.
Đằng sau còn có Trưởng Tôn Bảo mắt gian mày chuột cùng Qua Ô, còn có Trần Nhã và Đỗ Hiểu Linh chưa hợp thể.
Thậm chí còn có cả ác ma giả sơn thu nhỏ, quạ đen, kim thiềm, kiến, ... đám người này chính là cư dân của cả tiểu khu Nam Lư cùng đến.
Cảnh Bắc vừa thấy Giang Ly, lập tức giống như chuột gặp mèo, rụt cổ lại, cười khan hắc hắc nói: "Ngươi nghe nhầm rồi, ta còn đang khen ngươi đẹp trai mà."
Sau đó Cảnh Bắc lập tức đánh trống lảng: "Ây da. . . Giang Ly, ngươi đang cầm cái gì đấy? Nhiều hộp vậy?"
Nghiêm Dư Giáng cười hắc hắc nói: "Giang Ly bây giờ chính là người giàu nhất bọn mình rồi, quà tặng của hắn, ai cũng phải có một phần."
"Không thể thiếu!" Đám người đồng loạt hô.
Giang Ly lườm bọn họ một cái nói: "Ta biết ngay lũ súc sinh các ngươi sẽ nói vậy mà, đến đây đến đây... Mỗi người một hộp, cầm chắc vào, đừng để mất. Toàn cầu chỉ có mấy phần thế này thôi, muốn có thì phải đợi sang năm."
Lời vừa nói ra, sự hiếu kỳ của mọi người đều bị kích thích lên cao.
Võ Dưỡng Thanh tiến đến gần, nhìn những chiếc hộp nói: "Cái này... Cái gì vậy? Làm ra vẻ thần bí vậy? Chắc không phải là mỗi người một khối thịt thần cấp đấy chứ?"
Giang Ly nói: "Xem ngươi kìa, chỉ biết ăn thôi. Cái này không phải thịt thần cấp, đây là đặc sản độc nhất vô nhị do tiểu khu Nam Lư chúng ta sản xuất ra đấy. Đi, cứ ngó nghiêng, lại gần nhìn chút thì chả biết ngay thôi sao."
Mọi người lập tức ồn ào đi lại, mỗi người cầm một hộp.
Giang Ly hô hào: "Ở trên thì các ngươi cứ cầm thoải mái đi, còn hai hộp dưới là của cô dâu chú rể."
Mọi người càng thêm hiếu kỳ về món quà Giang Ly mang đến, bọn họ luôn cảm thấy Giang Ly ra tay chắc chắn không phải đồ tầm thường, nhất là trong ngày đại hỉ của Liên Văn Hiên, quà tặng cho cô dâu chú rể chắc chắn phải là thứ tốt hơn.
Liên Văn Hiên cùng Lưu Tuyết đi tới, Lưu Tuyết thấy Giang Ly thì có chút căng thẳng, nói chuyện cũng có vẻ run run, bởi vì sau này cô mới biết, đêm hôm đó mình đã đi lừa tên đại ma vương này! Nghĩ lại nếu hôm đó không uống nhiều quá, đi nhầm phòng... thì lập tức thấy tê hết cả da đầu, trong lòng lại thêm chút áy náy.
Giang Ly là loại tinh quái gì, tự nhiên nhìn thấu tất cả, cười hì hì nói: "Nghe nói đêm đó là do tên anh ngu ngốc của cô bảo cô làm vậy à?"
Trong một góc hẻo lánh, một người trung niên mập mạp cứ nghiêng tai nghe ngóng, nghe đến câu này thì cả người run lên, theo bản năng mở cửa sổ ra, một chân bước ra ngoài, nhìn xuống độ cao ba tầng lầu, hắn có chút sợ. ..
Sau đó liền nghe Giang Ly nói: "Tìm thời gian ta phải nói chuyện với hắn mới được."
Tên mập không nói hai lời, chân còn lại cũng bước ra ngoài. ..
"Nói chuyện... Nói chuyện cái gì?" Lưu Tuyết có chút lo lắng hỏi.
Giang Ly cười nói: "Còn có thể nói chuyện gì, đương nhiên là tính sổ."
Tên mập trực tiếp nhảy xuống. ..
Kết quả liền nghe trong nhà Giang Ly ha ha cười nói: "Nói đùa thôi, chuyện qua rồi, sau này cứ sống tốt đi."
"MMP!" tên mập lệ rơi đầy mặt. ..
"Bành!"
"Tiếng gì vậy?" Giang Ly hỏi.
Mọi người liền nhìn về phía người vừa mở cửa sổ...
Tiếp theo liền nghe thấy dưới lầu có người hô: "Có người nhảy lầu á!"
Mọi người vội vàng chạy đến nhìn xuống, chỉ thấy một tên mập ú nằm sấp trên mặt đất giật giật...
Lưu Tuyết hoảng sợ nói: "Anh trai?"
Giang Ly cười nói: "Cái này... coi như là cúi đầu xin lỗi ha? Thế thì ta nhận, ha ha..."
Lầu ba tuy cao, nhưng đại Lưu từ nhỏ đã lăn lộn trên đường phố đánh nhau, thể chất cũng tốt, ít nhất là không có chết, chỉ bị gãy một chiếc xương, được xe cứu thương chở đi rồi.
Mọi người lại ngồi xuống, Võ Dưỡng Thanh và Cổ Khê đã không nhịn được mở hộp, sau đó kinh ngạc nói: "Oa. . . Thật là dễ thương!"
Mọi người nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy trong tay hai cô gái, mỗi người đang cầm một cái Microblog đen trắng đan xen nhau, chiếc vòng tay vô cùng mềm mại, màu đen trắng tự nhiên chứ không phải do tạo hình, điểm quan trọng là, hai màu đen trắng kết hợp với nhau thành một chiếc tai nhỏ ở trên cổ vòng tay, nhìn vừa ngây thơ lại chân thành, rất đáng yêu.
Những người khác cũng nhao nhao mở hộp, đều lấy ra những chiếc Microblog.
Lưu Tuyết kinh ngạc nói: "Đây là lông gì vậy? Mềm mại lại ấm áp thật... còn dễ chịu hơn lông cừu."
Cổ Khê cũng nói: "Ta đoán, cái này chắc chắn không phải lông của động vật trên Lam Tinh, Giang Ly, đây có phải là lông của ác ma không? Đừng có phủ nhận, đồ trên Lam Tinh ta dùng hết rồi, hiểu rất rõ."
Giang Ly giơ ngón tay cái lên nói: "Thông minh đấy!"
"Lông gì thế này? Lần sau chúng ta để ý chút, gặp loại ác ma này thì đừng có đốt hết lông của nó đi." Mã Phong nói.
Giang Ly cười nói: "Khó nói lắm, khó nói lắm, ha ha ha... chỉ cần mọi người thích là được."
Lúc này, Hồng Chiêu đang cầm tay hoa, nhìn phía sau Giang Ly, hỏi: "Đại Cáp nhà ngươi đâu? Giờ ngươi ra ngoài không phải toàn đi xe chó à? Các ngươi đến đông đủ rồi, sao nó không tới?"
Liên Văn Hiên cũng nói: "Đúng đó, cái con chó chết kia tuy có hơi choáng váng, nhưng cũng có ưu điểm đấy. Gọi nó tới ăn cùng đi, không ai ghét bỏ đâu."
Giang Ly buông tay nói: "Ta cũng muốn gọi nó đến chứ, nhưng nó chết sống không chịu tới, ta còn biết làm gì được?"
Giờ phút này, tiểu khu Nam Lư, phía sau vườn.
Đại Cáp nằm dài trong ổ chó, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng nhìn trời. Thân thể của nó nằm trong ổ chó, ổ chó lại có rèm che, chỉ có thể thấy mỗi cái đầu chó, những chỗ khác thì hoàn toàn không nhìn thấy được.
Bên cạnh nó, nằm sấp một đám chó con giống như bị bệnh rụng lông. ..
Một con chó con lại gần, ô ô kêu hai tiếng.
Đại Cáp liếc mắt nhìn nó, mắng: "Kêu cái gì? Có phải là còn để lại cho mày mấy sợi lông đấy không? Đi chỗ khác chơi."
Con chó con đành phải rời đi.
Lúc này chim cánh cụt Đậu Đậu lắc la lắc lư thong thả đi đến, ngồi trước mặt Đại Cáp, cười hắc hắc nói: "Đại Cáp, ra ngoài chơi đi, vui lắm đấy."
Đại Cáp nhìn nó một cái nói: "Hôm nay không khỏe, cái gì cũng không đi."
Chim cánh cụt Đậu Đậu vẻ mặt quan tâm hỏi: "Bị ốm à?"
Đại Cáp gật đầu nói: "Ừm, bị ốm rồi."
Đậu Đậu nghe vậy, liền cười, cười vô cùng xấu xa.
Đại Cáp có một dự cảm chẳng lành, nói: "Ngươi làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đừng có chọc ta, chọc ta...."
"Bốp!"
Đậu Đậu giơ tay tát một cái, đập vào mũi chó của Đại Cáp, hét lên: "Chọc ngươi đấy thì sao? Lúc cắm nguồn điện tủ lạnh của ta, sao ngươi không nói là đừng chọc ta hả? Trời xanh có mắt, quả báo đến rồi!"
Đại Cáp tức giận nói: "Đậu Đậu, nói cho ngươi biết, ta không có ốm, ngươi đừng có chọc ta nữa."
"Bành!"
Đậu Đậu tiện tay vớ lấy cây gậy bóng chày bằng băng cho đầu chó một gậy: "Chọc ngươi đấy thì sao? Không có ốm thì có giỏi thì ra đi hai bước xem nào!"
Đại Cáp trừng mắt lên, hận không thể xông ra ngay, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, mà hầm hừ tức giận nói: "Đậu Đậu, ngươi đừng có quá đáng đấy."
"Bành!"
Lại thêm một gậy. . .
Đậu Đậu hừ hừ nói: "Ta quá đáng đấy, hồi mình khẩu giao nước đá ngươi không thấy mình quá đáng à?"
Đại Cáp lập tức giải thích nói: "Không phải là nó lạnh đâu, mọi người đều nói nước đá không hôi mà, ta thử xem thôi mà."
"Thử cái đầu cha nhà ngươi..." Đậu Đậu lại nện cho nó thêm hai gậy.
Đại Cáp lắc đầu, lắc những vụn băng trên đầu rơi xuống, trợn mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu.
Đậu Đậu vác gậy băng, làm bộ dáng một đàn anh xã hội đối diện với Đại Cáp, không chút e dè nào.
Hai bên nhìn nhau một lúc lâu...
Đại Cáp nghiến răng một cái, kêu lên: "Dù sao da ta dày thịt béo, ngươi đánh đi!"
Sau đó con chó chết kia liền nằm phịch xuống, làm bộ chết sống không ra ngoài, ngươi thích làm gì thì làm.
Đậu Đậu ngẩn người, nhìn con chó ngốc này, lại nhìn cái ổ chó bị che chắn kín mít kia, lông mày nhướn lên, lộ ra một tia cười gian.
Đậu Đậu bỗng nhiên chỉ lên trời kêu lên: "Nhìn kìa! Sao băng!"
Đại Cáp theo bản năng nhìn lên trời, chim cánh cụt cọ một cái nhảy lên trên bên cạnh Đại Cáp, một phát giật tung rèm che!
Trong nháy mắt đó, tựa như ánh nắng cũng sáng hơn mấy phần!
Chỉ thấy Đại Cáp toàn thân trên dưới, trừ cái đầu chó ra thì không có một sợi lông, cả một thân thịt chó trắng nõn phản chiếu ánh sáng, bóng nhẫy như xe đánh sáp!
Đậu Đậu nhìn một cái liền cười như được mùa: "Ha ha ha. . . Đại Cáp, ha ha...Tạo hình của mày 666 quá...Ha ha. . ."
Đại Cáp mặt đen xì nhìn con chim cánh cụt xấu xí kia, nhe răng nói: "Con chim cánh cụt thối tha kia, ngươi cố ý hả?"
Đậu Đậu vặn vẹo cái mông, hắc hắc nói: "Đúng đấy, cố ý... Có giỏi thì mày ra đi hai bước xem, tao dẫn mày đi dạo một chút, ha ha. . ."
"Ta liều mạng với ngươi!" Đại Cáp gầm lên.
Đậu Đậu nhấc chân ngắn chạy ngay, Đại Cáp bám sát phía sau, mặc kệ bản thân đang trần truồng xấu hổ, trực tiếp sủa một tiếng: "Đám chó con, bắt chim cánh cụt!"
Ngao ngao ngao...
Một đám chó con nhào đến.
Đậu Đậu thấy vậy, vội vàng kêu lên: "Mày không sợ đám chó con thấy tạo hình của mày rồi cười nhạo mày hả?"
Đại Cáp sững sờ, đây đúng là một vấn đề.
Nhưng ngay lập tức, Đậu Đậu liền phát hiện, hắn có chút đánh giá cao trí thông minh của lũ chó Husky này rồi.
Với tư cách chó dòng máu thuần của Đại Cáp, một đám chó con non không ai để ý đến tạo hình của Đại Cáp, tất cả đều nhắm vào mông béo của hắn. ..
Đậu Đậu không còn gì để nói, nhưng vẫn là nhanh như chớp chạy đến tiền viện, vừa chạy vừa hô: "Mau tới xem, mau tới xem nào, Đại Cáp có tạo hình mới đấy!"
Một cơn gió thổi qua, lá rụng hiu quạnh. . .
Trừ đại thụ ác ma ra, trong viện không một tiếng động nào!
Ác ma giả sơn không thấy, cóc cũng không thấy, trong viện hai cái lão côn vạn năm cũng không có.
Lao tới cồn ngăn cách lối vào xem xét, kiến, rắn ba đầu, Trần Nhã, Đỗ Hiểu Linh,... cũng không có!
Ngay cả Xương Long trông cửa cũng không có ở đây!
Vốn dĩ Đại Cáp còn có chút khẩn trương, nghĩ cái tạo hình này của mình bị người ta nhìn thấy thì mất mặt.
Nhưng giờ thì nó cười. . .
"Không có ai. . . trong khu cư xá không có ai! Ha ha ha. . . Đám chó con, đánh nó cho ta!"
"Đừng đừng đừng... Chúng ta có chuyện thì từ từ nói... Ay da... Đừng đánh mặt. . ."
Bành bành. . . Thùng thùng. ..
...
Đợi đến lúc Giang Ly trở về, chỉ thấy một bầy chó con non chạy đầy đất, phía sau dùng một sợi dây thừng kéo lê một con chim cánh cụt đi bộ một quãng đường dài... Con chim cánh cụt mặt sưng mày xỉa béo tròn một vòng, một cánh tay chống cằm mặc cho đám chó con kéo đi.
Giang Ly thấy thế thì lập tức vui vẻ: "Cái này. . . Đang náo loạn màn kịch gì đây?"
Giang Ly luôn biết con chim cánh cụt này nhìn ngốc nghếch đáng yêu vậy thôi, chứ thực tế là một kẻ bụng dạ đen tối. Rất thù dai, lại còn đặc biệt thích tính toán chi li.
Thường ngày tên này gây chuyện cũng coi như không có gì, hắn làm bộ đáng yêu thì không ai để ý nữa.
Nhưng hôm nay xem ra thì hắn thua thiệt lớn rồi...
Thấy Giang Ly đã về, Đậu Đậu lập tức kêu lên: "Giang Ly, cứu mạng! Con chó này bắt nạt người quá đáng... Không có thiên lý mà!"
Đáng tiếc, Giang Ly căn bản không có ý định xen vào chuyện này.
Dù sao từng đứa đều không phải sinh vật bình thường, da dày thịt béo, chịu đựng tốt. Đã như vậy còn tràn đầy tinh lực, thật là nên giày vò nhau một chút, thế thì cứ tùy chúng nó thôi.
Nhưng mà, Giang Ly vẫn là đánh giá thấp sự hung hãn của mình.
Chim cánh cụt vừa kêu một tiếng, đám chó con theo bản năng liền che đi những sợi lông ít ỏi còn sót lại, sau đó không ngoảnh đầu lại, cắm cổ mà chạy.
Chim cánh cụt lại bị vứt ra, hắn nằm phịch dưới đất, thở dài: "Cuối cùng cũng được giải thoát rồi."
Sau đó chim cánh cụt thấy không ai ở lại an ủi hắn lấy một câu, quan tâm hắn một chút, lập tức có chút khó chịu, trong lòng lẩm bẩm nói: "Đám người này, thật là không có chút tình nghĩa gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận