Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 66: Đút lót

Chương 66: Đút lót Nievella bị Hắc Liên nói trúng tim đen, hắn tuy cảm thấy làm như vậy có chút không ổn, nhưng phải thừa nhận Hắc Liên nói có lý. Đến khi Nievella kịp phản ứng, hắn đã bị Hắc Liên ôm vai kéo đi. Ở hướng khác, Giang Ly đã tiến vào tòa thành, biến mất trong hành lang. Nievella cuối cùng nghĩ ngợi, cũng không đuổi theo Giang Ly, mà để mặc hắn tự do đi lại. Đối với Giang Ly, Nievella vốn không để tâm. Thực tế thì, Nievella căn bản không để ý thân phận hay thực lực của Giang Ly, thứ duy nhất hắn quan tâm là cảm xúc của Leona. Leona lần đầu mời hắn đến thành bảo, Nievella mới bắt đầu chú ý đến Giang Ly. Khoảng thời gian Leona bế quan, Nievella vẫn luôn để ý mọi chuyện bên ngoài. Thậm chí để theo dõi Giang Ly, hắn còn cố ý mua điện thoại, nhờ người lắp cột thu sóng gần đó, tiện cho việc nhận tin tức mới.
Giang Ly đại chiến với năm cường giả đương thời, một ánh mắt dọa c·h·ế·t một người ở cảnh giới biết t·h·i·ê·n tầng thứ sáu, một quyền đánh lui bốn người còn lại, đồng thời ngang nhiên cướp đoạt của người ta hắn đều biết rõ. Về thực lực của Giang Ly, hắn đồng ý. Còn về nhân cách, Nievella luôn cảm thấy không chắc chắn về tính tình của Giang Ly. Bảo hắn hỗn đản thì những việc hắn làm rất đáng con cháu… Nhưng mà chuyện rõ ràng trước mắt, Giang Ly lại không hề có sơ hở gì. Bởi vậy, cuối cùng Nievella quyết định buông hết, trao quyền quyết định cuối cùng cho Leona.
Giang Ly tự nhiên không biết Nievella đang nghĩ gì, xâm nhập vào tòa thành, Giang Ly liền đi thẳng tới phòng riêng của Leona. Nhưng gõ cửa hồi lâu mà bên trong chẳng có động tĩnh. Sau đó Giang Ly mới chợt nhớ Leona đang bế quan nên đi đến diễn võ trường. Đến cửa, một bóng dáng trắng chặn Giang Ly lại. “Hí hí hii hi.... hi.!” Con phi mã trắng chắn ngang cửa hành lang, cảnh giác nhìn Giang Ly, biểu lộ “Ngươi xéo đi”. Nếu là con phi mã bình thường, Giang Ly đã sớm xẻ thịt nướng rồi. Nhưng con trước mắt thì Giang Ly không thể xuống tay. Nếu nói Nievella như là trưởng bối của Leona, thì con phi mã này chính là bạn tri kỷ của nàng. Nếu Giang Ly mà đem nó nấu, phỏng chừng chẳng bao giờ gặp lại được Leona nữa.
Nhưng Giang Ly đã sớm có chuẩn bị, cười ha ha nói: “Ây da, ngươi là ngựa à?” Phi mã cảnh giác nhìn Giang Ly, còn lùi lại mấy bước. Giang Ly liếc mắt, cười mắng: “Ngươi nghĩ gì vậy? Ta không có hứng thú với ngựa đâu!” Phi mã nghe xong liền tiến lên hai bước, tròng mắt như bốc lửa, phảng phất đang nói: “Ngươi chê ta ư?!” Giang Ly thấy vậy, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, ngươi không nói ta cũng biết, chắc chắn là ngựa cái. Công tử không hề khó chiều như vậy…”. Phi mã dùng vó câu đạp loạn lên mặt đất, mũi kêu lên liên hồi, rõ ràng là đang tức điên lên. Nếu không phải xét đến việc bản thân đánh không lại Giang Ly, nó đã xông lên rồi…
Giang Ly thấy vậy càng chắc chắn hơn về việc phi mã là ngựa cái, thế là cười hắc hắc nói: “Này, giới thiệu cho ngươi đối tượng thế nào?” Phi mã hừ một tiếng, lườm hắn một cái, như thể đang nói: “Mấy con ngựa tầm thường này, ta không thèm.” Giang Ly ha ha cười nói: “Nhìn cái kiểu ngạo kiều kia kìa… Ai, ta nói thật đấy, nếu ta tìm được ngựa xứng với ngươi, ngươi để ta đi qua thì sao?” Phi mã vừa nghiêng đầu như đang từ chối, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn Giang Ly, rõ ràng là nó đã động lòng rồi. Giang Ly nhếch miệng cười, búng tay nói: “Ây da, lại đây nào!” Nghe theo lệnh của Giang Ly, hai bóng trắng từ trên trời hạ xuống. Phi mã ngẩng đầu nhìn lên, mắt sáng rỡ lên! Ánh mắt đó như mấy cô gái cuồng minh tinh thấy thần tượng của mình vậy.
Giang Ly biết, có hi vọng! Giang Ly vẫy tay, hai con ngựa trắng rơi xuống, đứng sau lưng Giang Ly. Giang Ly vỗ vỗ vào hai con ngựa trắng, phi mã liền đánh mũi kêu lên, phảng phất như cảnh cáo Giang Ly tránh xa các tình yêu của nàng ra. Dù sao Giang Ly cũng từng có tiền án, lúc trước suýt chút nữa kẹp c·h·ế·t nó. Bây giờ thấy Giang Ly vỗ đầu ngựa của hai con ngựa trắng, nó thật sự rất sợ tên này sẽ chụp c·h·ế·t hai con kia. Như vậy, nó còn chưa kịp vui đã phải thủ tiết rồi… Giang Ly nhìn thấy hiểu ý của phi mã, lập tức dở khóc dở cười: “Ngươi quá thù dai rồi đó? Lần đó là ta không có kinh nghiệm, hiện tại thì nắm rõ chừng mực rồi.”
Giang Ly cũng chẳng thèm để ý phi mã có quan tâm đến mình không, chỉ tay vào hai con ngựa trắng: “Thừa lời không nói nữa, chính thức giới thiệu đây là hai người bạn của ta.” Vừa nói ra lời này, phi mã quả nhiên bị thu hút, không còn so đo chuyện Giang Ly vuốt ve tình yêu của mình nữa. Giang Ly nhìn một màn này trong lòng chua xót, lẩm bẩm: “Sao lại nói chủ nào tớ nấy chứ, sao cái con này chẳng có chút nào giống chủ nhân của nó là một người ngại ngùng vậy chứ?” Nhưng Giang Ly ngoài miệng lại nói: “Thực lực hai người này chắc ngươi cảm nhận được rồi đấy, đều là đại cao thủ ở cảnh giới Biết Ngày một trọng thiên. Trong số loài ngựa, toàn bộ ngựa ở Lam Tinh cộng lại cũng chẳng đủ cho một móng của bọn chúng giẫm đâu! Cực kỳ mạnh mẽ, bá đạo, vô địch đại cao thủ!” Mắt phi mã càng lúc càng sáng lên… Hai con ngựa trắng vốn còn không biết Giang Ly đến để làm gì, nhưng khi thấy phi mã thì tròng mắt cũng sáng rỡ. Mặc dù phi mã thực lực còn yếu nhưng đôi cánh phía sau cho thấy huyết thống cao quý của phi mã. Hai con ngựa ngay lập tức đứng thẳng. Giờ nghe Giang Ly khoác lác, cả hai lập tức ngẩng cao đầu, hận không thể đem đầu cắm vào mây để phô bày vẻ oai hùng cao lớn.
Giang Ly thấy bộ dạng nghênh ngang của hai tên kia cũng cảm thấy hài lòng. Dù gì Giang Ly cũng đang dùng mỹ nam kế, nếu bọn chúng không phối hợp thì thật phiền phức. Giang Ly tiếp tục: “Nói về huyết thống của bọn chúng thì càng khỏi phải bàn, bọn chúng đâu phải là ngựa thường. Đây là tọa kỵ của Nữ thần chiến tranh Athena để lại nhân gian! Nói cao cả thì bọn chúng là người phát ngôn của thần linh ở nhân gian, nói bình thường thì chúng cũng là tọa kỵ của thần. Huyết thống cao quý vô cùng, thực lực mạnh mẽ vô địch… Về dung mạo thì không cần ta phải nói, đến cả ta đây là đàn ông cũng phải công nhận bọn chúng thuộc hàng Phan An của loài ngựa.” Hai con ngựa trắng không biết Phan An là ai, nhưng qua lời Giang Ly vừa rồi thì bọn chúng biết đây là mỹ nam tử tuyệt thế. Thế là lần đầu tiên chúng nảy sinh cảm tình tốt với Giang Ly. Phi mã thì mắt long lanh, nhưng ngay lập tức ảm đạm đi. Giang Ly giật mình, hiểu ngay vấn đề là gì, lập tức leo lên bên cạnh phi mã, vuốt ve đầu nó nói: “Bây giờ cho các ngươi chính thức làm quen với nhau, đây là chị em tốt của ta!” Vừa nói xong, phi mã chỉ thấy thân cận Giang Ly hơn một chút, chứ không có cảm giác gì khác. Thế nhưng hai con ngựa trắng thì cả thân người run lên! Giang Ly tuy đã thổi phồng chúng lên tận mây xanh, nhưng bọn chúng thừa biết, ở cái thế giới trọng thực lực này, chiến lực không thể đ·ị·c·h n·ổ·i của Giang Ly quả thực như chân thần nhân gian! Chúng có kiêu ngạo đến mấy cũng không dám trước mặt Giang Ly, dù sao chúng cũng e sợ Giang Ly từ sâu trong bản chất, tận trong linh hồn. Trong mắt bọn chúng, Giang Ly có lẽ không phải là thần, nhưng chắc chắn là một đại ma vương! Đại ma vương có tỷ muội tốt, vậy địa vị quá cao rồi. Thế là, hai con ngựa nhìn phi mã bằng ánh mắt ngày càng cuồng nhiệt. Phi mã không rõ chuyện gì, nhưng nhìn hai con kia với ánh mắt như vậy thì biết Giang Ly đang giúp mình ra mặt, lập tức biết ơn liếc nhìn Giang Ly. Giang Ly tiếp tục: “Mấy chuyện khác không nói, dung mạo của cô nàng thì các ngươi thấy cả rồi, đây chắc chắn là Hằng Nga của giới ngựa, đại diện cho vẻ đẹp đấy. Về thực lực… Hừ, hừ, tỷ muội ta cần gì thực lực chứ? Với lại nàng có thực lực thì cần các ngươi làm gì nữa?” Hai con ngựa trắng ra sức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời dồn lực, vung đầu ra khoe cơ bắp trước mặt phi mã.
Giang Ly chốt hạ một câu: “Hai người đừng có mà đắc ý, tỷ muội của ta thực lực hiện tại không bằng các ngươi, nhưng nhanh thôi nàng sẽ vượt qua các ngươi. Thế nên hai người đừng lười biếng tu hành, rõ chưa?” Hai con ngựa trắng ra sức gật đầu… Phi mã cũng thấy mình có mặt mũi, đột nhiên cảm thấy Giang Ly dù xấu trai nhưng nhìn thế nào vẫn thấy thuận mắt. Giang Ly vỗ vai con ngựa cái: “Hai tên này từ nay theo ngươi nhé, sắp xếp thế nào là tùy ngươi đó.” Phi mã ngơ ngác cả người, theo nàng? Là sao? Hai con ngựa trắng cũng ngây người. Giang Ly nói: “Sao? Không ai đồng ý à? Nếu vậy hai ngươi theo ta về nhà đi, nhà ta có nhiều hầm ngầm, đang thiếu người kéo xe vận quặng.” Hai con ngựa dù có ngốc nghếch đến đâu cũng biết một bên là mỹ nhân, một bên là đường hầm tối tăm. Bên nào tốt bên nào xấu, vừa nhìn là biết ngay. Thế là hai con chạy ngay đến cạnh phi mã, bày ra tư thế hộ hoa sứ giả, dùng hành động thể hiện thái độ. Giang Ly chẳng thèm để ý đến chúng, cười ha hả nhìn phi mã nói: “Thế nào? Hai tên này nàng chịu không?” Phi mã xấu hổ gật đầu, sau đó hí hí hi... hi, đánh tiếng mũi rồi dẫn theo hai con ngựa như bay đi.
Giang Ly nhìn hành lang trống trơn, nở nụ cười rạng rỡ: “Ta biết ngay mà, không ai chịu từ chối mấy con ngựa của ta ha ha…” Nói rồi Giang Ly đắc ý đi tới cửa phòng tập võ, hít sâu một hơi, giơ tay định gõ cửa. Cót két... Cửa mở. Trước mặt Giang Ly là nữ tử mặc khôi giáp màu bạc, khoác áo choàng đỏ đối diện. Hai người bốn mắt nhìn nhau… Không có tia lửa tình yêu nào, không có chút cảm xúc kích động nào, ngay cả nhịp tim của cả hai cũng không có gì khác thường. Cứ thế bình tĩnh nhìn nhau… Sau đó cả hai mỉm cười… Đồng thời cất tiếng: “Ngươi ra rồi à?” “Ngươi đến rồi à?” Nói xong cả hai ngớ người, mỉm cười, ăn ý quay người, đi ra phía ngoài theo hành lang. Ra đến sân, hai người tìm hai cái ghế, ngồi xuống. Người nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai nói gì, an tĩnh tận hưởng ánh mặt trời ấm áp rơi trên người. Lá cây theo gió lay động, chim hót líu lo... Đâu đó còn nghe được tiếng ngựa vui vẻ hí vang... Nhưng lòng Giang Ly lại yên tĩnh đến lạ thường. Đó là cảm giác giữa Giang Ly và Leona, không có sự cuồng nhiệt và hưng phấn kích động, hai người mặt đối mặt lại rất thản nhiên và tự nhiên. Hai người tựa như là một bộ phận của nhau, quen thuộc sự tồn tại của đối phương. Đó cũng là chỗ mà Giang Ly thắc mắc, thời gian hai người ở bên nhau rõ ràng không nhiều. Tính cả lại cũng chỉ có vài ngày mà thôi… Nhưng mà loại cảm giác thân thuộc, lại như thể hai người đã quen biết nhau mấy ngàn năm. Mỗi một cử chỉ hành động của đối phương, dường như đều là một lẽ tự nhiên, khiến cho đối phương cảm thấy dễ chịu. Chỉ có khi ở bên Leona, đầu óc Giang Ly mới dừng hoạt động, tận hưởng cảm giác chẳng cần nghĩ ngợi, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng.
Ở bên Leona, Giang Ly chỉ muốn tìm cái ghế sô pha, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng tận hưởng ánh nắng, lắng nghe tiếng thời gian lững lờ trôi qua. Cái cảm giác thả lỏng hoàn toàn này, chỉ có ở bên cạnh Leona, những người khác đều không cách nào cho hắn cảm giác đó. Cứ như vậy mà nằm, nằm… rồi Giang Ly ngủ thiếp đi… Khi Giang Ly tỉnh lại thì không còn nghe tiếng chim hót, mà là tiếng dế kêu. Ngước mặt nhìn trời, sao đã đầy trời. “Tỉnh rồi à?” Tiếng Leona thanh lãnh vọng đến. Cùng lúc đó, một ly cà phê nóng đặt trước mặt Giang Ly: “Không đắng đâu.” Giang Ly nhớ ra là hắn đã từng nói với Leona là không thích uống cà phê vì ghét nó đắng. Không ngờ Leona vẫn còn nhớ… Giang Ly cầm chén cà phê lên uống một ngụm, sau đó cau mày… “Đắng sao?” Leona hỏi. Giang Ly rất muốn nói không phải có đắng hay không. Mà là… Leona có vẻ coi muối thành đường, lại còn bỏ nhiều muối nữa chứ! Cái vị vừa đắng lại vừa mặn này, Giang Ly cảm thấy lưỡi mình muốn đình công luôn rồi. Nhưng nhìn đôi mắt to chờ đợi của Leona, Giang Ly vội ho một tiếng nói: “Không đắng, vị cũng không tệ.” Sau đó Giang Ly hít một hơi sâu, ngửa cổ lên, một hơi uống cạn ly cà phê. Hắn hiểu rõ, cái thứ này khó uống quá, thật sự muốn uống từng chút thì hắn ch·ế·t chắc. Khó chịu mấy lần không bằng khó chịu một lần, thà một hơi uống cho xong.
Leona che miệng cười nói: “Ngươi… Sao lại uống như thế?” Giang Ly cố gắng để không phun ra, cố giữ nụ cười nói: “Biết sao được, ta là thôn phu chính gốc, cái kiểu quý tộc phương tây kia ta thật không học được. Với uống trà và cà phê thì dự định ban đầu của ta cũng chỉ là giải khát mà thôi, cho nên hay uống một hơi cạn sạch….” Lúc nói những lời này, Giang Ly đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta khinh bỉ. Vì với nhiều người được coi là thuộc giới thượng lưu mà nói, cái hành vi thô bỉ này của Giang Ly rất mất nhã nhặn, đáng bị khinh bỉ. Nhưng Leona lại không khinh thường Giang Ly, ngược lại tò mò hỏi: “Khát lắm sao?” Giang Ly gật đầu. Leona cũng gật đầu, đứng dậy nói: “Ta đi rót thêm cho ngươi một ly nữa…” Giang Ly nghe xong thì run lên, cả hồn phách đều rùng mình. Chưa uống thì thôi, cái ly kia chứa khoảng một phần tư ly muối! Đấy là còn chưa tan, nếu tính cả số muối đã tan ra thì có khi phải đến một phần ba, thậm chí là một nửa! Đấy là vì Giang Ly có thể chất tốt thôi, chứ đổi với những người có cơ thể bình thường thì có khi đã c·h·ế·t mặn rồi. Mặn thêm đắng, đúng là sự t·r·a t·ấ·n cực phẩm. Giang Ly cảm thấy nhân sinh lần nữa đủ rồi, thêm lần nữa là muốn g·i·ế·t hắn luôn rồi. Giang Ly vội la lên: “Lần này đừng cho thêm đường nhé…”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận