Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 197: Xương Long tiến hóa 【 hạ 】

Chương 197: Xương Long tiến hóa 【 hạ 】 Về phần oán khí... Giang Ly đột nhiên cảm thấy, kiếm tiền cũng không khó như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Ly gật đầu nói: "Được, ngươi động thủ đi."
Hắc liên lập tức cười toe toét, ngay sau đó chui vào trong cơ thể Xương Long...
Đi ra, nhìn dòng lực lượng hỗn loạn bên trong Xương Long, lắc đầu nói: "Thằng ngốc này, song thuộc tính, lại còn là đối lập, miễn cưỡng có được loại thể chất này. Bất quá ở cấp độ này mà xuất hiện thì cũng hiếm thấy đấy... Đáng tiếc, năm đó ta chỉ muốn nâng cao lực lượng, đối với những bàng môn tà đạo khác thì không để ý chút nào. Nếu mà giao cho một kẻ luyện đan... Khụ khụ khụ... Một kẻ hiểu rõ công việc, với một thân tu vi của ngươi, ít nhất có thể tăng lên mấy cấp độ đấy..."
Nói đến đây, mắt hắc liên bỗng sáng lên, thầm nghĩ: "Hừm... Đúng rồi, ta tuy không am hiểu nhưng ta có thể thí nghiệm mà! Dù sao lý thuyết đại khái ta đều biết, quy tắc giữa t·h·i·ê·n địa này cũng đều hiểu rõ, khác biệt chỉ là thử nghiệm thôi. Được rồi... Xương Long bé nhỏ, cho ngươi tiện nghi, ha ha ha..."
Ngay sau đó, hắc liên bắt đầu mân mê trong cơ thể Xương Long, nó thấy lửa cũng được, băng cũng được, đều là một loại năng lượng cả thôi. Hắn biết rõ hai thuộc tính này, tùy tay tóm lấy rồi phân tán hai sức mạnh này ra. Theo lý thuyết thì như vậy đã chữa lành Xương Long, nhưng mà lão đầu này nổi hứng chơi, quyết định làm một mẻ lớn.
Thế là...
"Ơ? Màu sắc trên người Xương Long đã trở lại bình thường, hình như đã khỏe rồi." Thiên Mạt lại gần, tò mò nói.
Giang Ly vừa muốn gật đầu, Xương Long đột nhiên...
Ngao ô!
Xương Long ngửa mặt lên trời kêu lớn, con mắt như muốn lòi ra ngoài!
Sau tiếng rống, Xương Long "oạch" một tiếng ngã ngửa xuống đất, rồi thân thể lại khôi phục bình thường, sau đó lại "ngao" lên một tiếng.
Cùng lúc đó, thân thể Xương Long giống như tắc kè hoa, không ngừng đổi màu, lăn lộn trên đất đầy giày vò, kêu gào thảm thiết.
Giang Ly thấy vậy, trán nổi đầy gân xanh, thầm nghĩ: "Hắc liên, ngươi đang giở trò quỷ gì thế?"
Hắc liên đáp: "Đừng nóng, ta sắp nắm được bí quyết rồi!"
Giang Ly sững sờ: "Bí quyết?"
Hắc liên k·í·c·h đ·ộ·n·g kêu lên: "Đúng vậy, ha ha ha... Nếu nó không c·hết thì chắc chắn có chỗ cực tốt! Oa ha ha ha..."
Nghe vậy, Giang Ly lập tức kinh ngạc, rồi mắng: "Ngươi nhẹ tay thôi, đừng có g·iết c·hết nó!"
Hắc liên không đáp lời, tiếng kêu của Xương Long càng thêm thê thảm, nhìn Giang Ly mà mồ hôi lạnh toát ra, lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, Xương Long bỗng ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gầm giận dữ, đồng thời há to miệng, phun ra một đạo hỏa diễm và một cột băng!
Giang Ly sững sờ, nói: "Ngọa Tào, đồng thời luôn?"
Thiên Mạt che miệng nhỏ nhắn nói: "Cái này... Sao có thể?"
Rồi Giang Ly thấy, băng và lửa mà Xương Long phun ra đang dung hợp... Dần dần hai sức mạnh hòa làm một, ngọn lửa biến thành màu xanh băng, sau đó lại thành ngọn lửa như băng trụ thể rắn, trông cực kỳ kỳ dị, nhưng năng lượng ba động phát ra phía trên thì lại mạnh hơn trước đó mấy lần!
Đồng thời, thân thể Xương Long cũng có sự thay đổi, trước kia khi điều khiển năng lượng, màu sắc cơ thể hắn cũng theo đó chuyển đổi.
Ví dụ, khi điều khiển lực lượng hỏa diễm, hắn là một con rắn lớn màu đỏ, toàn thân đỏ rực, vảy giống như thép nung đỏ.
Còn khi điều khiển sức mạnh băng lạnh, hắn lại là một con rắn lớn màu xanh nhạt, toàn thân màu băng, vảy như hàn băng vạn năm.
Nhưng giờ phút này, cơ thể hắn lại biến thành toàn thân màu xanh băng, đường viền vảy thì đỏ rực như lửa!
Cùng với đó, màu đỏ và màu lam dần cân bằng lẫn nhau, rồi vảy khẽ mở ra, "phù" một tiếng phun ra một ngọn lửa màu xanh băng, nhiệt độ xung quanh hạ xuống ngay lập tức, mặt đất kết sương, đóng băng, đồng thời lan ra xung quanh.
Thấy vậy, Giang Ly vội ôm chặt Thiên Mạt chuẩn bị lui về phía sau...
Đúng lúc này, nhiệt độ của ngọn lửa màu xanh băng đột ngột tăng lên, hàn băng lập tức tan ra, mặt đất cũng bắt đầu nóng chảy...
Giang Ly nhìn thấy, liền mắng to một tiếng, vội tóm lấy Xương Long, dùng sức ném lên trời, nói: "Lên t·h·i·ê·n tiến hóa đi, đừng ở đây nấu chín viện t·ử của ta!"
Xương Long lăn lộn trên không trung, thân thể không ngừng vặn vẹo, cuối cùng "phốc phốc" hai tiếng, trên người lại mọc thêm hai chân nữa!
Xương Long vẫy đuôi, xoay một vòng trên không, rồi ngẩng lên trời phát ra một tiếng gầm dài: "Rống!"
Tiếng rống vang dội cả đất trời, đánh tan cả mây đen!
Ánh nắng chiếu xuống người hắn, giống như một con chân long!
Những người dân trong khu, cũng như người ở xa nhìn thấy cảnh này đều ngây người, đồng loạt kêu lên: "Rồng! Chân long!"
"Mẹ ơi, mau ra đây xem rồng kìa!"
"Kia là rồng sao?"
"Đẹp quá đi!"
"Thần long Đông Đô sao?"
"Không đúng, hắn không có sừng rồng mà, mà lại, đuôi và đầu rõ ràng vẫn hình rắn, chắc không phải rồng đâu?"
"Cũng gần thôi, đoán chừng tiến hóa thêm chút nữa là thành rồng đó?"
"Đông Đô sắp có con thần long đầu tiên rồi sao?"
"Không biết là phúc hay họa nữa."...
Trong lúc mọi người ồn ào bàn tán, Xương Long chậm rãi mở mắt ra, nhìn tứ chi của mình, lại cảm nhận lực lượng trong cơ thể, liền cười toe toét: "Ta... Tiến hóa rồi sao? Oa ha ha... A!"
Nhưng vừa vênh váo chưa đầy ba giây, Xương Long kêu thảm một tiếng, trực tiếp từ trên trời rơi xuống.
"Oanh" một tiếng đập xuống sân.
Giang Ly nhìn xi măng vỡ vụn, cau mày nói: "Cái này trừ vào lương của ngươi, còn nữa, dọn dẹp rác rưởi đi. Mà còn, kiếm bộ đồ mà mặc vào!"
Giang Ly nhìn Xương Long đã biến lại thành hình người, trần truồng nằm sõng soài trên đất, lắc đầu, ôm Thiên Mạt đi, vừa đi vừa nói: "Trẻ con, đừng nhìn, đau mắt đấy."
Thiên Mạt lại thấy hay ho nói: "Dạ dạ dạ, con không nhìn, con chụp ảnh có được không? Ân... Con rồng trần truồng đầu tiên của Đông Đô..."
Giang Ly, Xương Long: "#@W%#&..."
Xương Long sau khi đứng lên, lập tức về nhà thay quần áo, rồi hắn cả ngày cứ cười ngây ngô.
Bởi vì, hắn cảm nhận rõ ràng được, lực lượng của mình đã hoàn toàn trải qua một lần biến đổi chất, hắn đoán chừng hiện tại mà đấu lại với Qua Ô thì hoàn toàn có nắm chắc dạy cho hắn một bài học.
"Đây là có sức chiến đấu khoảng cấp 4 đến cấp 5 tai họa rồi nhỉ?" Xương Long thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn lại không hiểu rõ cách phân cấp của nhân loại. Chỉ biết nhân loại dùng cách phân cấp tai họa đối ứng với ác ma, nhưng sau khi đạt đến tai họa màu đỏ thì phân chia thế nào thì hắn hoàn toàn không có khái niệm.
Thực tế không chỉ Xương Long, ngay cả bản thân nhân loại, nếu không đi tổ chức Thủ Hộ Giả làm giám định cấp bậc thì cũng rất khó xác định cấp bậc thực lực của mình.
Đương nhiên cũng có phương pháp dân dã, đó chính là bộc phát toàn bộ sức mạnh, xem một đòn toàn lực có thể gây ra sức phá hoại thế nào, sau đó so với các tai họa tương đương, có thể đoán được phần nào... Chỉ có điều cái giá phải trả rất lớn, cơ bản chỉ có thể chờ bị đuổi giết.
Về đến nhà, Giang Ly nhận được điện thoại của Trình Thụ.
"Giang Ly, Qua Ô cậu định xử lý thế nào?" Trình Thụ hỏi.
Giang Ly sờ cằm nói: "Khu nhà chúng ta vẫn còn không ít gián, muỗi gì đó, cậu hỏi hắn xem có muốn đến khu nhà giúp tôi xử lý những thứ này không. Nếu hắn muốn thì cậu bắt hắn mang tới đây cho tôi. Còn không muốn thì cậu bảo hắn, một lát nữa tôi sẽ đến tìm hắn..."
Nói xong, Giang Ly cười hắc hắc, âm trầm nói: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hắc hắc..."
Trình Thụ quá quen thuộc Giang Ly, nghe thấy tiếng cười kia, căn bản không có phản ứng. Anh ta biết rõ, Giang Ly ngoài cái miệng thì không đáng sợ chút nào...
Ít nhất, quen biết lâu như vậy, anh ta chưa từng thấy Giang Ly g·iết người.
Điểm này, Giang Ly so với đa số thủ hộ giả đã tốt hơn rất nhiều... Về điều này, anh ta đã từng hỏi Giang Ly, tại sao lại làm như vậy.
Giang Ly chỉ im lặng tưới rau hẹ ở ban công cho anh ta thấy... Cũng không t·r·ả lời.
Trình Thụ không sợ, nhưng Qua Ô vừa tỉnh dậy ở dưới đất thì lại giật mình, vội vàng nói: "Tôi nguyện ý!"
Trình Thụ ngạc nhiên: "Cậu nguyện ý? Cậu dù sao cũng là Đại Vu Sư của sơn nhạc chi quốc, cậu chắc là muốn làm một người diệt muỗi cho Giang Ly sao?"
Qua Ô không hề do dự gật đầu nói: "Nguyện ý!"
Trình Thụ khó hiểu nhìn Qua Ô.
Qua Ô cười khổ nói: "Tình hình của tôi cậu không hiểu đâu, tôi dù là Đại Vu Sư của sơn nhạc chi quốc, nhưng lại bị quá nhiều người dòm ngó. Thực lực của tôi còn thì không ai dám xuất hiện, nhưng bây giờ, tôi đã không còn thực lực, sau khi về nước, chỉ sợ sẽ bị những kẻ đó xâu xé mà thôi.
Tôi hiểu rõ bọn họ lắm... Giang Ly rất mạnh, ngay cả Xương Long bây giờ cũng đã mạnh hơn tôi trước kia rồi.
Tìm được chỗ dựa thì tôi mới có thể sống sót..."
Trình Thụ đã hiểu, nói: "Vậy ý cậu là muốn tìm chỗ dựa."
Qua Ô gật đầu nói: "Đúng vậy..."
Trình Thụ nói: "Khó đó, Giang Ly không g·iết cậu đã là ơn lớn lắm rồi. Giờ cậu lại còn muốn mang phiền phức đến cho hắn, mà hơn nữa, độ trung thành của cậu cũng còn vấn đề đó, cái này thì tôi..."
Qua Ô lập tức nói: "Tôi nguyện dâng mạng cổ của mình!"
Nghe những lời này, Trình Thụ sững sờ.
Về thuật vu của sơn nhạc chi quốc thì anh ta cũng hiểu biết đôi chút, các vị đại vu sư đều sẽ nuôi một con mạng cổ, mạng cổ chẳng có tác dụng lớn, nhưng nếu đại vu sư c·hết thì mạng cổ có thể giúp hắn ta sống lại. Có lợi thì cũng có hại, nếu mạng cổ bị nuôi được rồi, mạng cổ mà c·hết thì bản thân đại vu sư cũng sẽ c·hết theo.
Mà mạng cổ lại cực kỳ yếu ớt, vậy nên các đại vu sư thường sẽ liều mạng giấu kỹ chúng.
Một khi mạng cổ bị người khác bắt được, cơ bản cũng chẳng khác nào giao mạng cho người khác, sống c·hết không tự mình quyết định.
Cho nên, sau khi nghe những lời này, Trình Thụ liền hỏi Giang Ly: "Cái này... Anh nhận đi?"
Giang Ly hỏi: "Hắn mà đến đây thì mấy tên đằng sau hắn có đến gây phiền phức cho tôi không?"
Trình Thụ lắc đầu nói: "Đây là Đông Đô, chưa tới lượt chúng gây oai. Hôm nay nếu không phải là do hắn đi kiếm chuyện với anh, thì tổng bộ đã phái người qua bắt hắn rồi."
Giang Ly nghe xong liền không vui: "Ý gì? Tìm tôi gây chuyện mà các anh không quan tâm à? Tình cảm của tôi không phải là công dân Đông Đô chắc?"
Trình Thụ vội vàng xua tay nói: "Tôi không có ý đó, chủ yếu là... Anh mạnh như vậy rồi thì cũng đâu cần chúng tôi quan tâm làm gì."
Giang Ly mắt lật hừ hừ nói: "Nghe cũng có lý, tiếp tục câu hỏi ban nãy, hắn đến chỗ tôi thì mấy kẻ đằng sau có tìm đến gây phiền phức không?"
Trình Thụ lắc đầu: "Không đâu, chúng không dám làm loạn ở Đông Đô, nhưng mà chúng chắc chắn sẽ h·ậ·n anh c·hết đi được."
Giang Ly nghe vậy thì vui vẻ, không dám tìm hắn gây sự lại còn h·ậ·n hắn? Thế thì tốt quá!
Thế là Giang Ly không nói hai lời: "Được rồi, vậy tôi nhận."
Trình Thụ hiểu rõ Giang Ly, nếu Giang Ly không đưa ra quyết định thì thôi, mà hễ đưa ra quyết định thì người khác cũng không thể thay đổi, vậy là gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi đưa hắn qua."
Nói xong, Trình Thụ mang Qua Ô đi tìm Giang Ly.
Khi Qua Ô lần nữa đối mặt với Xương Long thì hắn chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, cúi gằm không dám ngẩng đầu lên.
Xương Long thì ngược lại biểu hiện vô cùng hào phóng, liếc mắt Qua Ô một cái rồi lại tiếp tục xem anime, đồng thời tay chân khoa tay múa chân giống như đang học theo gì đó...
Sau khi Trình Thụ đưa Qua Ô đến, thì bên kia có điện thoại thúc anh ta đi giúp.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn Giang Ly, Thiên Mạt, Hắc Liên, Trưởng Tôn Bảo cùng Qua Ô năm người.
Qua Ô nhìn Giang Ly, Giang Ly nhìn Qua Ô...
Qua Ô vừa định lên tiếng thì Giang Ly đột nhiên ghé lại, hỏi như kẻ t·r·ộ·m: "Sơn nhạc chi quốc cậu có bao nhiêu kẻ thù?"
Qua Ô cho rằng Giang Ly đang tính toán giá trị nhận hắn nên suy nghĩ một lát rồi nói: "Không nhiều lắm."
Giang Ly lập tức lộ vẻ mặt gh·é·t bỏ nhìn hắn, vung tay nói: "Không nhiều à... Vậy thì không có ý nghĩa rồi, cậu đi đi, tôi không chứa chấp cậu đâu."
Qua Ô ngạc nhiên, đã lớn từng này rồi, đây là lần đầu hắn gặp người chê phiền phức ít!
Thế là Qua Ô kêu lên: "Tôi nói sai rồi, kẻ thù của tôi nhiều lắm! Nhiều lắm luôn, cả nước đều là!"
Giang Ly ha ha nói: "Cậu coi tôi là thằng ngốc chắc? Cho cậu thêm một cơ hội, giải t·h·í·c·h cho tôi cái mâu thuẫn trong lời cậu vừa nói. Nếu không, xéo ngay!"
Qua Ô cười khổ nói: "Kẻ thù của tôi không nhiều, nhưng mà người nhòm ngó tôi thì rất nhiều. Sơn nhạc chi quốc là một quốc gia điển hình theo chủ nghĩa thực lực, có thực lực thì cho dù là một con kiến cũng có thể có địa vị cao quý như thần. Còn không có thực lực thì dù là thần cũng sẽ bị đối xử như rác rưởi.
Địa vị của Đại Vu Sư ở sơn nhạc chi quốc, giống như quốc sư thời xưa của Đông Đô vậy, dưới một người tr·ê·n vạn người, địa vị cao trọng, rất nhiều người thèm muốn.
Cho nên, người h·ậ·n tôi có lẽ không nhiều, nhưng mà người đỏ mắt vì tôi thì ở khắp nơi.
Tôi b·ị đ·á·n·h bại, thực lực tụt dốc, thì đương nhiên sẽ có vô số người xông vào muốn tranh cái vị trí của tôi.
Mà ở chỗ của chúng tôi lại có quy định, chỉ có đánh bại người tiền nhiệm, thì người kế nhiệm mới có thể lên thay.
Nếu tôi bất t·ử, thì bọn chúng mãi chỉ là thái t·ử thôi, cho nên, nói bọn chúng là kẻ thù của tôi cũng không sai."
Giang Ly đột nhiên cười: "Vậy nếu tôi giữ cậu ở đây thì chẳng phải là bọn chúng sẽ h·ậ·n c·hết tôi sao?"
Qua Ô không chắc lắm đầu óc Giang Ly đang nghĩ cái gì, nếu là người bình thường thì hắn nhất định sẽ lắc đầu phủ định. Vì chẳng ai muốn bị một đám người h·ậ·n, chửi bới và nhớ đến cả.
Nhưng cái tên trước mặt này, sao càng nhìn càng thấy dáng vẻ có chút hưng phấn, hình như thật sự vui vẻ khi bị người khác h·u·n·g d·ữ, chửi bới và nhớ đến.
Nghĩ đến đủ thứ trước đây, Qua Ô nảy ra một ý nghĩ táo bạo: "Đây là một kẻ thích bị ng·ược đãi, đầu óc không bình thường..."
Nghĩ tới đây, Qua Ô cắn răng nói: "Đại nhân, ngài nói đúng.
Nếu như ngài chứa chấp tôi thì chúng thật sự sẽ h·ậ·n c·hết ngài.
Dù sao đây là Đông Đô, bọn chúng có muốn g·iết tôi thì cũng không dám công khai đến đây, nếu không chọc giận Đông Đô thì sơn nhạc chi quốc cũng không gánh nổi.
Còn việc trộm... Với đẳng cấp của chúng ta, trừ khi có bản lĩnh g·iết miểu tôi, chứ không thì làm sao không có chút động tĩnh nào được?
Cho nên bọn chúng tùy tiện cũng không dám đ·ộ·n·g t·h·ủ, một thời gian sau bọn chúng lại sẽ lo lắng rằng nếu tôi khôi phục được thực lực, quay trở về thống trị thiên hạ một lần nữa.
Mà tôi không về thì theo quy định, bọn chúng cũng không thể lên kế vị, đây chính là cái hận ngàn đời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận