Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 228: Lưu vong

Chương 228: Lưu vong
Can Tương kiếm đem Thiên Mạt đưa đến trước mặt Hắc Liên.
Hắc Liên cẩn thận ôm lấy Thiên Mạt, miệng rộng ngoác ra, cười vô cùng tươi tắn: "Vật nhỏ này, ha ha... Thật đúng là giống ta."
"Không biết xấu hổ." Giang Ly vừa mở miệng đã mắng.
Hắc Liên giờ đang cực kỳ thoải mái, căn bản không thèm để ý Giang Ly, ôm Thiên Mạt như ôm bảo bối, vô cùng thỏa mãn.
Thấy cảnh này, tiểu gia hỏa đang nằm trên đất hé mắt nhìn trộm sang, ánh mắt lộ rõ vẻ hâm mộ.
Con chim đầu trên quỷ xa vươn ra gật gật đầu với tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa quay người ôm lấy đầu chim, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Thấy vậy, Giang Ly trong lòng có chút chua xót...
Mặc dù khi còn sống quỷ xa tạo nghiệp chướng vô số, thậm chí gián tiếp hại chết cha mẹ nàng và cả đao phủ, nhưng sau khi chết biến thành quỷ xa khô lâu lại trở thành cả thế giới của tiểu gia hỏa này, cũng là người thân cận nhất của nàng ở đời này.
Trong một thoáng, Giang Ly cũng không biết nên đánh giá quỷ xa như thế nào.
Lúc này, Hắc Liên nói: "Quỷ xa đã sớm chết rồi, cái này... là một linh hồn mới. Cho nên, ngươi không nên đánh đồng hắn với quỷ xa. Hắn là hắn, quỷ xa là quỷ xa..."
Nghe những lời này, Giang Ly khẽ gật đầu, đồng tình với Hắc Liên.
Sau đó, Giang Ly nhìn tiểu nha đầu hoang dã nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi có muốn đi theo ta không? Rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài, ta sẽ mời ngươi ăn tiệc!"
Tiểu nha đầu nhìn Giang Ly, nghiêng đầu, lúc đầu có chút không tình nguyện, nhưng nghe thấy ba chữ "ăn tiệc" thì con mắt lập tức sáng lên, thậm chí nước miếng cũng chảy ra.
Nhưng tiểu nha đầu lập tức nhìn về phía quỷ xa, không nỡ rời quỷ xa, cuối cùng lắc đầu, biểu thị không muốn.
Giang Ly cười nói: "Hắn cũng có thể đi cùng, cùng nhau ăn tiệc."
Nghe thấy điều này, tiểu nha đầu tỏ ra vô cùng hưng phấn, nhưng vẫn còn hơi do dự, tiến đến bên cạnh quỷ xa.
Chín cái đầu của quỷ xa cũng chụm lại một chỗ, đúng, chụm vào nhau, như mười người họp, kêu chiêm chiếp, y nha y nhố nói những lời mà chỉ bọn chúng hiểu.
Một lúc lâu, tiểu nha đầu vẫy bàn tay nhỏ, ê a nói với Giang Ly điều gì đó.
Giang Ly đau đầu, hắn thật sự không hiểu tiểu gia hỏa này đang nói gì.
Thế là Giang Ly nói: "Tiểu gia hỏa, ta sẽ dùng tinh thần lực truyền cho ngươi một loại ngôn ngữ. Ngươi học xong sẽ có thể nói chuyện với ta, thế nào?"
Tiểu gia hỏa nghe xong, lập tức tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Giang Ly, ê a khoa tay múa chân, như thể đang nói: "Thứ ngôn ngữ dở ẹc của ngươi không hay bằng của ta, ta không thèm học."
Nhìn vẻ rắm thối, ngạo kiều của vật nhỏ, Giang Ly chỉ còn biết cười khổ, lần đầu tiên, ngôn ngữ của loài người bị người ta chê bai!
MMP, nếu không phải vì thương cảm vật nhỏ này, hắn thật muốn cho tiểu gia hỏa một trận vào mông.
Hết cách rồi, hai người chỉ có thể vừa khoa tay múa chân vừa thương lượng, cũng may linh hồn mọi người đều rất mạnh, cho dù có muốn học hay không, sau khi nghe nhiều phát âm cũng rất nhanh bắt đầu hiểu được ý tứ, đồng thời làm quen dần.
Cuối cùng thành ra như thế này...
"Ăn... Ta, ăn... Hắn ăn... Bên ngoài..." Tiểu nha đầu cố gắng thốt ra vài từ.
Giang Ly nhìn thấy tay nhỏ của nó khoa tay múa chân, cơ bản đã hiểu được ý nó, trả lời: "Bên ngoài, ê a, a... Ngon, cực kỳ nhiều!"
Sau đó Giang Ly còn lấy ra một cái đùi gà lớn ném cho tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cảnh giác xong liền nhảy xa mười mấy mét. Sau đó ngẩng đầu lên, cái mũi nhỏ hít hít không khí, trong mắt toàn là những ngôi sao nhỏ!
Sau đó vật nhỏ này lao tới, trực tiếp cưỡi lên đùi chim lớn rồi ôm chầm lấy mà gặm!
Một miếng thịt chim vào miệng, cả người tiểu gia hỏa hưng phấn muốn phát điên, tại chỗ nhảy nhót không ngừng, với quỷ xa không ngừng vẫy tay nhỏ, ra hiệu quỷ xa cũng đến nếm thử.
Quỷ xa tiến đến, hít hít xong cũng cắn một miếng.
Nhưng mà thứ này là bộ xương, không có lưỡi, cũng không có hệ tiêu hóa, thịt đến miệng, hơi ngửa đầu liền rơi từ kẽ hở trong đầu sọ xuống.
Nhưng có vẻ như nó có thể cảm nhận được hương vị, chín cặp mắt quỷ đang phát sáng!
Sau đó chín cái đầu gia nhập vào trận chiến, trực tiếp tranh nhau cướp giật.
Tiểu nha đầu cũng không sợ, một tay giật lấy một cục xương của quỷ xa, dùng như gậy, một tay xua đuổi đầu lâu quỷ xa giành ăn, một tay ôm chặt lấy chân chim lớn, há miệng cắn ken két.
Nhìn hành động ngớ ngẩn của hai tên này, Giang Ly biết, có lẽ đây chính là cách sống chung của hai người này.
Có đồ muốn chia sẻ, nhưng nên giành vẫn phải tranh...
Ăn được bao nhiêu, xem bản lĩnh.
Hắc Liên thấy vậy, khinh bỉ nhìn Giang Ly nói: "Hành động của ngươi bây giờ không khác gì mấy ông chú biến thái dùng kẹo mút dụ dỗ bé gái."
Giang Ly không để ý đến hắn.
Đợi đến khi tiểu gia hỏa ăn xong, một bộ mong chờ nhìn Giang Ly.
Giang Ly cười nói: "Sao? Có muốn theo ta đi không?"
Tiểu gia hỏa dùng sức gật đầu, sau đó chỉ vào chỗ chân chim và không ngừng khoa tay, miệng không ngừng hô: "Nhiều! Nhiều! Nhiều nữa!"
Giang Ly biết, vật nhỏ này muốn nhiều chân chim hơn.
Giang Ly vỗ ngực nói: "Không vấn đề, sau khi rời khỏi đây, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được!"
Tiểu gia hỏa lập tức cười thành một đám, đối với Giang Ly hô: "Tốt, tốt, tốt!"
Cũng không biết nàng nói Giang Ly là người tốt, hay chuyện Giang Ly cho nàng rất nhiều chân chim là tốt nữa.
Giang Ly cũng mặc kệ, bây giờ lò kiếm đã bị lưu đày vào hư không loạn lưu, trời biết về sau sẽ gặp phải những gì. Tiểu gia hỏa ở lại đây, hắn thực sự không yên lòng...
Cho nên hắn mới mặc kệ có phải dụ dỗ hay không, dù phải đánh ngất rồi vác đi, hắn cũng phải mang tiểu gia hỏa đi.
Đúng lúc này, hư không chấn động, cả thế giới rung chuyển.
Núi lửa trong lò kiếm vang lên một tiếng ầm, phun ra một ngụm dung nham lớn, ánh lửa hơi ảm đạm.
Rõ ràng là cả thế giới đã bị chém rời, thế giới này cũng đang ảm đạm đi, tinh hoa đang tan biến, núi lửa cũng sắp tắt.
"Xem ra, thế giới này đã bị đưa đến vùng đất lưu đày, nên mới chấn động như vậy." Hắc Liên nói.
Giang Ly tùy tiện nói: "Đến xem rồi chẳng phải sẽ biết?"
Nói xong, Giang Ly tung ra một quyền, hư không bị hắn đánh ra một cái lỗ lớn, thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy mặt ngoài hư không lại còn một mảnh đại lục!
Đại lục ấy một mảnh đen kịt, mênh mông vô bờ, còn rộng lớn hơn cả đại lục nguyên thủy!
Nhất là những vì sao bên trên đại lục càng thêm to lớn, từng viên tỏa ra năng lượng vô cùng tận, mênh mông như mặt trời.
Chỉ là những vì sao này không có bất kỳ sự sống nào, bản thân chúng cũng không có sinh cơ, chỉ lưu lại một chút lực lượng không tan đi...
Đây là một vùng tử địa!...
"Thành rồi!"
Cùng lúc đó, đại lục nguyên thủy, đại địa Sở Quốc, ở vị trí lò kiếm vốn có, mấy bóng người xuất hiện.
Một người đàn ông mặc trường bào tím ngồi trên xe ngựa, thản nhiên nói: "Hư không đã bị cắt đứt, theo thời không loạn lưu mà đi, chuyện này không thể thay đổi. Từ đây, thế gian không còn Giang Ly, thế đạo này cũng coi như thái bình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận