Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 199: Đặc thù phục vụ
Chương 199: Dịch vụ đặc biệt
Tài xế taxi nghe xong, lập tức ngẩn người một lúc, nhìn hai người một lượt rồi hỏi: "Đến từ Sơn Nhạc Chi Quốc?"
Hai người gật đầu.
Tài xế taxi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, rồi im lặng.
Một lát sau, Tang Mộc nhịn không được hỏi: "Ngươi biết Giang Ly à?"
Tài xế taxi đảo mắt một vòng, sau đó gật đầu nói: "Biết, cái tên đó là một tên tiện nhân! Cả thành phố này ai cũng biết... "
"Các ngươi đều hiểu rõ Giang Ly sao?" Cách Mộc cũng tò mò.
Tài xế taxi khẳng định gật đầu: "Đương nhiên là biết rõ rồi."
"Vậy thực lực của hắn như thế nào?" Cách Mộc hỏi.
Tài xế taxi nói: "Thực lực... hắn làm gì có thực lực? Bất quá, tiện nhân thì có thực lực thật. Các ngươi cứ xem diễn đàn địa phương là biết, cái thằng cháu này, quả thực không phải thứ gì tốt.
Bắt lão nhân nằm phơi nắng trên đất,
Bắt người qua đường đi theo phơi nắng,
Giao bài tập về nhà cho học sinh thì bắt chép sách ba lần, ngày thứ hai lại nói với học sinh bài tập hôm qua không có giá trị. Học sinh thì thức đêm cả nhà liều mạng làm bài tập, hắn mở miệng liền nói không có giá trị! Thế chẳng phải là đùa giỡn sao?
Cướp kẹo mút của con nít, rút băng vệ sinh của con gái...
Đó đều là những việc hắn làm.
Bây giờ, nếu nói ở góc Tiêu Tương ai mạnh nhất thì khó nói. Nhưng nếu nói ai tiện nhất thì Giang Ly tuyệt đối đứng nhất."
Tang Mộc theo bản năng nhìn về phía Cách Mộc, phảng phất đang nói: "Hắn yếu như vậy, hay là chúng ta tiện thể xử hắn luôn đi?"
Cách Mộc có chút do dự, nhìn ra được, hắn rất kiêng kỵ đám người bảo hộ Đông Đô.
Một màn này đều bị tài xế taxi gà tặc nhìn trong mắt.
Trong lúc nói chuyện, xe cũng đã đến nơi, vì là khách sạn nên xe taxi có thể đi thẳng vào cổng tiểu khu, nhưng không được đi những chỗ khác mà chỉ có thể đến thẳng cửa khách sạn.
Tang Mộc và Cách Mộc vẫn đang cố gắng moi tin tức từ tài xế taxi, trò chuyện sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến cái biển hiệu cũ kỹ ở cửa tiểu khu.
Đến cửa khách sạn, hai người vui vẻ xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cái tán cây to lớn, Tang Mộc có vẻ hơi kinh ngạc nói: "Thật là có cây đại thụ lớn như vậy à! Sư phụ, ông nói đây có phải là ác ma không?"
Cách Mộc vô cùng tự tin nói: "Đồ giả cả đấy, chắc chỉ là làm cho có thôi."
Nói xong, hai người bước vào khách sạn.
Cùng lúc đó, một con quạ đen ngậm điếu thuốc, đậu vào cửa sổ xe taxi chỗ hai người vừa xuống, rất lưu manh hỏi: "Ha ha, anh bạn, nghe ngóng chút chuyện."
Nói xong, quạ đen rút ra một trăm tệ đưa tới.
Tài xế taxi ban đầu bị con quạ biết nói chuyện giật mình, thấy tiền thì liền cười tươi: "Ngài cứ hỏi đi."
Quạ đen nói: "Hai người kia có thân phận gì?"
Tài xế taxi lập tức hiểu ý của quạ đen, liền nói: "Không phải người tốt lành gì đâu... đến từ Sơn Nhạc Chi Quốc, tuy lời nói có vẻ vòng vo, nhưng mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, là moi thông tin về Giang Ly, hơn nữa nhìn kiểu này, dường như bọn chúng không có ý tốt với Giang Ly."
"Sơn Nhạc Chi Quốc à? Được, đa tạ." Nói xong, quạ đen lại đưa cho lái xe một tờ trăm tệ.
Lái xe lập tức tươi cười hớn hở nói: "Quạ đen ca, ngài khách sáo quá. Sau này cứ dẫn khách đến, em sẽ giúp ngài nghe ngóng tỉ mỉ, hễ có ai khả nghi đều báo cho ngài."
"Vậy xin cảm ơn trước nhé." Quạ đen tiện tay lại đưa thêm một tờ trăm tệ nói: "Nhờ các huynh đệ hỗ trợ để ý giúp, ai cung cấp thông tin hữu ích, đều có tiền thưởng."
"Được thôi! Ngài yên tâm đi." Lái xe vui vẻ nhận tiền rồi lái đi.
Quạ đen liếc mắt nhìn vào sảnh, thấp giọng bàn tán về Cách Mộc và Tang Mộc, ánh mắt lóe lên hàn quang: "Thật đúng là không sợ chết."
Nói xong, quạ đen bay vào sảnh lớn, đậu lên cành cây ở sân khấu, rồi thông báo tin tức cho Trần Nhã.
Trần Nhã khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu...
Giờ phút này, Trần Nhã và Đỗ Hiểu Linh đang ở trạng thái hợp thể, tức là trạng thái Âm Dương Dạ Ma, khuôn mặt nhỏ thanh tú thoát tục, vóc dáng thì nóng bỏng vô cùng, cực kỳ quyến rũ.
Trong đầu, Trần Nhã nói: "Mấy người không có ý tốt này, có nên đuổi thẳng cổ đi không?"
Đỗ Hiểu Linh nói: "Đừng chứ? Khách sạn chúng ta khai trương lâu như vậy rồi, còn chưa có một đơn hàng nào. Nay vất vả lắm mới có con cừu non tới cửa, mà không làm chút lông lá thì đáng tiếc quá."
Trần Nhã nói: "Cạo lông?"
Đỗ Hiểu Linh nói: "Đúng vậy, dù sao cũng không phải người tốt, cứ làm sao đen tối thì chơi vậy thôi."
Mắt Trần Nhã sáng lên, cười nói: "Có lý."
Thế là Trần Nhã thừa dịp hai người không chú ý, lén mở bảng giá phòng ra, tăng giá tất cả gấp mười lần...
Tang Mộc và Cách Mộc nhìn trong khách sạn dây leo bò đầy, còn trên trần nhà thì có hai con rắn lớn treo lơ lửng, cảm thấy rất kỳ lạ.
Cách Mộc cười nói: "Ông chủ cái khách sạn này, ý tưởng ngược lại không tệ. Đáng tiếc, hắn căn bản chưa từng thấy ác ma, cứ nghĩ phóng đại động vật là thành ác ma chắc? Thật buồn cười..."
Tang Mộc gật đầu nói: "Sư phụ nói phải, nhưng bọn họ trang trí cũng coi như dụng tâm đấy."
Cách Mộc cũng gật đầu...
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Hai vị tiên sinh, muốn nhận phòng sao ạ?"
Cách Mộc và Tang Mộc nghe vậy, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, dáng người bốc lửa, mặc một bộ đồ công sở, nở nụ cười như có sức hút vô tận nhìn bọn họ.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai thầy trò đồng loạt nuốt nước bọt, ngây ra như phỗng.
"A Nhã, chúng ta hợp thể xong thì đúng là quyến rũ vô cùng, ha ha ha... Mày nhìn hai tên này bị mê kìa! Chậc chậc..." Đỗ Hiểu Linh trong đầu cười ha ha.
Phương Nhã thì nói: "Mày đấy, chỉ biết hồ nháo. Chúng ta tách ra không phải cũng tốt sao..."
"Tốt cái gì? Khách sạn chúng ta khai trương lâu rồi mà vẫn chưa làm được đơn hàng nào. Vất vả lắm mới có khách tới, nhất định phải làm đơn này mới được. Nếu không thì ta không có mặt mũi nào gặp cái thằng nhãi Giang Ly kia nữa..."
"Thế cũng không cần phải thế chứ..."
"Mày nói thẳng là dùng sắc dụ thì có phải xong chuyện không? Nói thật, sau khi hợp thể xong nhìn tụi mình đúng là trời ơi đất hỡi mà... A ha ha ha... Không phải tự luyến đâu, mà thật sự là quá hoàn mỹ! Đúng là yêu tinh dụ dỗ trời sinh. Sau này, chỉ cần là đàn ông, bất kể là sinh vật gì, đến đây thì phải ở lại với bà! Huống hồ, mày cũng không muốn chúng ta ăn không ngồi rồi để Giang Ly nuôi chứ?"
Nghe đến đây, Trần Nhã im lặng, coi như đồng ý với ý tưởng của Đỗ Hiểu Linh, chỉ là luôn cảm thấy cách này nàng dùng rất không tự nhiên.
Lúc này, Cách Mộc đã lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Đúng vậy, vị tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi cô là chủ của nơi này sao?"
Trần Nhã lắc đầu nói: "Tôi là nhân viên phục vụ ở đây, không phải chủ. Tiên sinh, các anh muốn thuê phòng à?"
"Thuê, nhất định phải thuê!" Cách Mộc lập tức đáp, rồi bổ sung một câu: "Muốn một căn phòng tốt nhất."
Trần Nhã gật đầu nhẹ nói: "Được thôi, nhưng mà giá cả..."
"Giá cả không thành vấn đề... Chỉ cần dịch vụ tốt thì những thứ khác không sao cả." Cách Mộc hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Trần Nhã cùng hình dáng dung hợp của Đỗ Hiểu Linh, cũng chính là dáng vẻ âm dương ác ma.
Trần Nhã nhìn ánh mắt đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét và buồn nôn, Đỗ Hiểu Linh thì lộ vẻ hơi hưng phấn, oa ha ha mà cười: "A Nhã, mày xem hắn kìa, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa, ha ha ha..."
Trần Nhã vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Được rồi, phòng gia đình cao cấp nhất, năm trăm ngàn một đêm, tiên sinh, anh thanh toán bằng thẻ hay là chuyển khoản?"
Cách Mộc lúc nãy còn mắt sáng rỡ, giây sau liền ngây ra.
Tang Mộc kinh hãi nói: "Cái gì? Chỉ có cái loại quán trọ này của các người mà đòi năm trăm ngàn một đêm á? Cô đùa tôi à?"
Trần Nhã nhướng mày nói: "Trên bảng hiệu có ghi giá công khai rồi, anh cảm thấy không đủ khả năng thì có thể ở phòng bình dân, một vạn tệ một đêm cũng có..."
Nghe vậy, Tang Mộc bực bội nói: "Tiền nào của nấy chứ, rõ ràng là các người đang nâng giá..."
Cách Mộc trừng Tang Mộc một cái, nói: "Người ta nói đúng đó, có ghi giá rõ ràng rồi, thích ở thì ở, không thích thì thôi, nói nhiều làm gì?"
Nói xong, Cách Mộc đưa thẻ ngân hàng ra, nói: "Quẹt thẻ đi."
Trần Nhã không nói hai lời, quẹt thẻ luôn, rồi đưa cho một chiếc thẻ phòng nói: "Chúc quý khách ở lại vui vẻ."
Khi Cách Mộc ký tên, nhìn số tiền ghi trên hóa đơn, cũng không nhịn được đau xót trong lòng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được rồi, cảm ơn."
Sau đó, Cách Mộc vẫn không chịu đi mà tiến lại gần, cố gắng duy trì nụ cười của một người đàn ông lịch lãm, nói: "Mỹ nữ, cho hỏi cô tên gì? Đừng hiểu lầm, tại vì tôi có việc muốn hỏi, chứ không lẽ cứ gọi cô là sân khấu hoài được à? Thế thì quá thất lễ."
Trần Nhã mỉm cười nhẹ nói: "Tôi thấy gọi tôi là sân khấu rất hay mà, tiên sinh, đi thong thả."
Cách Mộc vẫn không đi, cứ cố chấp nói: "Tiểu thư à, không nói tên cũng được. Ở chỗ của các cô... có dịch vụ nào khác không? Ý tôi là, loại dịch vụ đó... cô hiểu chứ."
Trần Nhã híp mắt lại, một tia hàn quang mờ ảo hiện lên, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nghề nghiệp, từng chữ một mà nói: "Anh muốn loại dịch vụ gì?"
Mắt Cách Mộc đảo quanh, đang suy nghĩ phải hình dung vấn đề này thế nào, dù sao cũng đang trước mặt mỹ nữ, nói quá thẳng thắn thì lại thành ra đường đột quá. Thế là Cách Mộc cười nói: "Dịch vụ đặc thù."
Trần Nhã vừa định nói gì đó, thì Đỗ Hiểu Linh hưng phấn hét lên: "A Nhã, cái này để em lo! Chị không được, chị thẳng quá."
Sau đó vẻ mặt nghề nghiệp của Trần Nhã bỗng bùng nổ một nụ cười rạng rỡ, như người ta nói "không sợ mỹ nữ lạnh lùng, chỉ sợ mỹ nữ cười", một tiếng cười như trăm hoa đua nở, một tiếng cười khiến người mê say.
Một tiếng cười đó, khiến mắt của Cách Mộc và Tang Mộc đều sáng rực.
Đỗ Hiểu Linh nói: "Muốn dịch vụ đặc thù hả?"
Cách Mộc gật đầu liên tục.
Đỗ Hiểu Linh cười hắc hắc, lại gần ghé vào tai nói: "Có... nhưng mà giá cả."
Cách Mộc nói: "Chỉ cần là chất lượng như cô đây thì giá cả sao cũng được."
Đỗ Hiểu Linh cười nói: "Năm trăm ngàn."
Cách Mộc nói: "Chốt!"
Sau đó, Cách Mộc quẹt thẻ ngay, Đỗ Hiểu Linh cũng không dài dòng, thu tiền xong, cười nói: "Lên lầu đợi xem, lát có liền."
Cách Mộc cười, cười vô cùng tươi, vẫy tay rồi dẫn Tang Mộc lên lầu.
Kết quả hai người ở dưới lầu xoay nửa ngày mới trở lại, mặt khổ sở hỏi: "Cho hỏi, thang máy ở đâu?"
Đỗ Hiểu Linh cười hề hề nói: "Thang máy á? Mấy người nghĩ nhiều rồi, ở đây chỉ có bảy tầng, lấy đâu ra thang máy. Leo thang bộ đi... cái cửa đằng kia chính là lối vào."
Nghe vậy, Tang Mộc liền gấp gáp nói: "Năm trăm ngàn một đêm mà thang máy cũng không có à?"
Đỗ Hiểu Linh vui vẻ nói: "Đúng vậy, không có thang máy đấy, có bất ngờ không? Ở chỗ này của bọn tôi thì phải rèn luyện sức khỏe, leo thang bộ đi, chứ đi thang máy khác nào tự sát mãn tính. Chúng tôi làm vậy cũng là vì tốt cho các người thôi... Tất nhiên, nếu các người không thích thì có thể hủy, tiền thì đã nhận rồi, không hoàn lại."
Tang Mộc tức giận nói: "Sao các người có thể như vậy?"
Đỗ Hiểu Linh cười rất rạng rỡ nói: "Vậy còn cần dịch vụ đặc thù không?"
Cách Mộc nói: "Cần chứ, Tang Mộc, đừng nói nhiều nữa, lên lầu thôi!"
Hai người lên lầu, vào phòng không bao lâu.
Có người gõ cửa.
Mắt Cách Mộc sáng lên, nói: "Tang Mộc, em ra mở cửa đi, sau đó đi ra ngoài, trong vòng một tiếng đừng quay lại."
Tang Mộc hiểu ý liền nói: "Dạ vâng, sư phụ... nhưng mà... cái đó..."
Cách Mộc nói: "Yên tâm, dịch vụ chu đáo, sư phụ cho em gọi thêm một người nữa."
Tang Mộc lập tức vui vẻ chạy đi mở cửa, cửa vừa mở thì mắt Tang Mộc tròn xoe.
Chỉ thấy đứng ở cửa là một ông lão, trên mặt toàn nếp nhăn, trên tay cầm một thùng nước, trên vai treo một chiếc khăn lông, mặt tươi cười cất tiếng: "Ông chủ, hai người ai muốn dịch vụ đặc thù vậy?"
Tang Mộc lúc ấy đờ người, theo bản năng chỉ vào bên trong phòng.
Ông lão lập tức vào nhà, mỉm cười gật đầu với Cách Mộc nói: "Tiên sinh, ngài chọn dịch vụ dễ chịu đặc biệt à? Mắt nhìn tốt đó, quả nhiên tinh mắt! Ha ha... nói thật với ngài, mặc dù là lần đầu tiên mát-xa chân, nhưng ta thấy ta là thiên tài đấy. Các người không tin có thể hỏi thăm hàng xóm trên đường xem, ai mà không biết cái tính cách đặc biệt của lão đây hả? Mấy chục năm qua, không có chuyện gì mà ta không làm được cả! Điểm quan trọng là thái độ phục vụ của lão đặc biệt là tốt nhất đó nha... Tới đây, ngài cứ nằm xong, còn lại cứ giao cho ta."
Nghe đến đây, cả Cách Mộc và Tang Mộc đều tái mặt.
Cách Mộc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là cái dịch vụ dễ chịu đặc biệt của ông hả?"
Ông lão gật đầu nói: "Đúng mà."
Cách Mộc xoa xoa mi tâm, dường như để xác nhận, từng chữ từng chữ nói ra: "Vậy cái 'đặc biệt dễ chịu' của ông là sao?"
Ông lão cười nói: "Ta tính đặc biệt, tuổi lại cao, ai cũng gọi ta là đặc biệt thúc, có vấn đề gì à?"
Cách Mộc nghe tới đây, hoàn toàn bùng nổ, đập tay xuống giường rồi đứng lên, tức giận nói: "Có vấn đề à? Còn hỏi ta có vấn đề sao? Ta... Ta muốn giết chết ông luôn đấy! Đi thôi, Tang Mộc, đi với ta xuống tìm cái cô chủ kia tính sổ đi!"
Nói xong, Cách Mộc hùng hổ chạy xuống lầu.
Đến tầng một, thấy Đỗ Hiểu Linh đang ngồi bên ngoài trên một chiếc bàn chơi điện thoại, trên vai nàng còn đậu một con quạ.
Lập tức cơn giận không biết trút vào đâu, tức điên lên gầm thét, xông ra ngoài cửa, chỉ vào Đỗ Hiểu Linh quát lớn: "Lão già đó chính là dịch vụ đặc thù mà cô nói sao?"
Đỗ Hiểu Linh hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì à? Anh chẳng phải là muốn đặc biệt thúc phục vụ cho à?"
Cách Mộc giận dữ nói: "Ta muốn là cái chất lượng như cô!"
Đỗ Hiểu Linh ha ha cười nói: "Hai bọn ta trình độ kỹ thuật là ngang nhau mà, đều là người mới, ngày đầu đi làm thôi, còn vấn đề gì nữa à?"
Tài xế taxi nghe xong, lập tức ngẩn người một lúc, nhìn hai người một lượt rồi hỏi: "Đến từ Sơn Nhạc Chi Quốc?"
Hai người gật đầu.
Tài xế taxi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, rồi im lặng.
Một lát sau, Tang Mộc nhịn không được hỏi: "Ngươi biết Giang Ly à?"
Tài xế taxi đảo mắt một vòng, sau đó gật đầu nói: "Biết, cái tên đó là một tên tiện nhân! Cả thành phố này ai cũng biết... "
"Các ngươi đều hiểu rõ Giang Ly sao?" Cách Mộc cũng tò mò.
Tài xế taxi khẳng định gật đầu: "Đương nhiên là biết rõ rồi."
"Vậy thực lực của hắn như thế nào?" Cách Mộc hỏi.
Tài xế taxi nói: "Thực lực... hắn làm gì có thực lực? Bất quá, tiện nhân thì có thực lực thật. Các ngươi cứ xem diễn đàn địa phương là biết, cái thằng cháu này, quả thực không phải thứ gì tốt.
Bắt lão nhân nằm phơi nắng trên đất,
Bắt người qua đường đi theo phơi nắng,
Giao bài tập về nhà cho học sinh thì bắt chép sách ba lần, ngày thứ hai lại nói với học sinh bài tập hôm qua không có giá trị. Học sinh thì thức đêm cả nhà liều mạng làm bài tập, hắn mở miệng liền nói không có giá trị! Thế chẳng phải là đùa giỡn sao?
Cướp kẹo mút của con nít, rút băng vệ sinh của con gái...
Đó đều là những việc hắn làm.
Bây giờ, nếu nói ở góc Tiêu Tương ai mạnh nhất thì khó nói. Nhưng nếu nói ai tiện nhất thì Giang Ly tuyệt đối đứng nhất."
Tang Mộc theo bản năng nhìn về phía Cách Mộc, phảng phất đang nói: "Hắn yếu như vậy, hay là chúng ta tiện thể xử hắn luôn đi?"
Cách Mộc có chút do dự, nhìn ra được, hắn rất kiêng kỵ đám người bảo hộ Đông Đô.
Một màn này đều bị tài xế taxi gà tặc nhìn trong mắt.
Trong lúc nói chuyện, xe cũng đã đến nơi, vì là khách sạn nên xe taxi có thể đi thẳng vào cổng tiểu khu, nhưng không được đi những chỗ khác mà chỉ có thể đến thẳng cửa khách sạn.
Tang Mộc và Cách Mộc vẫn đang cố gắng moi tin tức từ tài xế taxi, trò chuyện sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến cái biển hiệu cũ kỹ ở cửa tiểu khu.
Đến cửa khách sạn, hai người vui vẻ xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cái tán cây to lớn, Tang Mộc có vẻ hơi kinh ngạc nói: "Thật là có cây đại thụ lớn như vậy à! Sư phụ, ông nói đây có phải là ác ma không?"
Cách Mộc vô cùng tự tin nói: "Đồ giả cả đấy, chắc chỉ là làm cho có thôi."
Nói xong, hai người bước vào khách sạn.
Cùng lúc đó, một con quạ đen ngậm điếu thuốc, đậu vào cửa sổ xe taxi chỗ hai người vừa xuống, rất lưu manh hỏi: "Ha ha, anh bạn, nghe ngóng chút chuyện."
Nói xong, quạ đen rút ra một trăm tệ đưa tới.
Tài xế taxi ban đầu bị con quạ biết nói chuyện giật mình, thấy tiền thì liền cười tươi: "Ngài cứ hỏi đi."
Quạ đen nói: "Hai người kia có thân phận gì?"
Tài xế taxi lập tức hiểu ý của quạ đen, liền nói: "Không phải người tốt lành gì đâu... đến từ Sơn Nhạc Chi Quốc, tuy lời nói có vẻ vòng vo, nhưng mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, là moi thông tin về Giang Ly, hơn nữa nhìn kiểu này, dường như bọn chúng không có ý tốt với Giang Ly."
"Sơn Nhạc Chi Quốc à? Được, đa tạ." Nói xong, quạ đen lại đưa cho lái xe một tờ trăm tệ.
Lái xe lập tức tươi cười hớn hở nói: "Quạ đen ca, ngài khách sáo quá. Sau này cứ dẫn khách đến, em sẽ giúp ngài nghe ngóng tỉ mỉ, hễ có ai khả nghi đều báo cho ngài."
"Vậy xin cảm ơn trước nhé." Quạ đen tiện tay lại đưa thêm một tờ trăm tệ nói: "Nhờ các huynh đệ hỗ trợ để ý giúp, ai cung cấp thông tin hữu ích, đều có tiền thưởng."
"Được thôi! Ngài yên tâm đi." Lái xe vui vẻ nhận tiền rồi lái đi.
Quạ đen liếc mắt nhìn vào sảnh, thấp giọng bàn tán về Cách Mộc và Tang Mộc, ánh mắt lóe lên hàn quang: "Thật đúng là không sợ chết."
Nói xong, quạ đen bay vào sảnh lớn, đậu lên cành cây ở sân khấu, rồi thông báo tin tức cho Trần Nhã.
Trần Nhã khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu...
Giờ phút này, Trần Nhã và Đỗ Hiểu Linh đang ở trạng thái hợp thể, tức là trạng thái Âm Dương Dạ Ma, khuôn mặt nhỏ thanh tú thoát tục, vóc dáng thì nóng bỏng vô cùng, cực kỳ quyến rũ.
Trong đầu, Trần Nhã nói: "Mấy người không có ý tốt này, có nên đuổi thẳng cổ đi không?"
Đỗ Hiểu Linh nói: "Đừng chứ? Khách sạn chúng ta khai trương lâu như vậy rồi, còn chưa có một đơn hàng nào. Nay vất vả lắm mới có con cừu non tới cửa, mà không làm chút lông lá thì đáng tiếc quá."
Trần Nhã nói: "Cạo lông?"
Đỗ Hiểu Linh nói: "Đúng vậy, dù sao cũng không phải người tốt, cứ làm sao đen tối thì chơi vậy thôi."
Mắt Trần Nhã sáng lên, cười nói: "Có lý."
Thế là Trần Nhã thừa dịp hai người không chú ý, lén mở bảng giá phòng ra, tăng giá tất cả gấp mười lần...
Tang Mộc và Cách Mộc nhìn trong khách sạn dây leo bò đầy, còn trên trần nhà thì có hai con rắn lớn treo lơ lửng, cảm thấy rất kỳ lạ.
Cách Mộc cười nói: "Ông chủ cái khách sạn này, ý tưởng ngược lại không tệ. Đáng tiếc, hắn căn bản chưa từng thấy ác ma, cứ nghĩ phóng đại động vật là thành ác ma chắc? Thật buồn cười..."
Tang Mộc gật đầu nói: "Sư phụ nói phải, nhưng bọn họ trang trí cũng coi như dụng tâm đấy."
Cách Mộc cũng gật đầu...
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Hai vị tiên sinh, muốn nhận phòng sao ạ?"
Cách Mộc và Tang Mộc nghe vậy, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, dáng người bốc lửa, mặc một bộ đồ công sở, nở nụ cười như có sức hút vô tận nhìn bọn họ.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai thầy trò đồng loạt nuốt nước bọt, ngây ra như phỗng.
"A Nhã, chúng ta hợp thể xong thì đúng là quyến rũ vô cùng, ha ha ha... Mày nhìn hai tên này bị mê kìa! Chậc chậc..." Đỗ Hiểu Linh trong đầu cười ha ha.
Phương Nhã thì nói: "Mày đấy, chỉ biết hồ nháo. Chúng ta tách ra không phải cũng tốt sao..."
"Tốt cái gì? Khách sạn chúng ta khai trương lâu rồi mà vẫn chưa làm được đơn hàng nào. Vất vả lắm mới có khách tới, nhất định phải làm đơn này mới được. Nếu không thì ta không có mặt mũi nào gặp cái thằng nhãi Giang Ly kia nữa..."
"Thế cũng không cần phải thế chứ..."
"Mày nói thẳng là dùng sắc dụ thì có phải xong chuyện không? Nói thật, sau khi hợp thể xong nhìn tụi mình đúng là trời ơi đất hỡi mà... A ha ha ha... Không phải tự luyến đâu, mà thật sự là quá hoàn mỹ! Đúng là yêu tinh dụ dỗ trời sinh. Sau này, chỉ cần là đàn ông, bất kể là sinh vật gì, đến đây thì phải ở lại với bà! Huống hồ, mày cũng không muốn chúng ta ăn không ngồi rồi để Giang Ly nuôi chứ?"
Nghe đến đây, Trần Nhã im lặng, coi như đồng ý với ý tưởng của Đỗ Hiểu Linh, chỉ là luôn cảm thấy cách này nàng dùng rất không tự nhiên.
Lúc này, Cách Mộc đã lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Đúng vậy, vị tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi cô là chủ của nơi này sao?"
Trần Nhã lắc đầu nói: "Tôi là nhân viên phục vụ ở đây, không phải chủ. Tiên sinh, các anh muốn thuê phòng à?"
"Thuê, nhất định phải thuê!" Cách Mộc lập tức đáp, rồi bổ sung một câu: "Muốn một căn phòng tốt nhất."
Trần Nhã gật đầu nhẹ nói: "Được thôi, nhưng mà giá cả..."
"Giá cả không thành vấn đề... Chỉ cần dịch vụ tốt thì những thứ khác không sao cả." Cách Mộc hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Trần Nhã cùng hình dáng dung hợp của Đỗ Hiểu Linh, cũng chính là dáng vẻ âm dương ác ma.
Trần Nhã nhìn ánh mắt đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét và buồn nôn, Đỗ Hiểu Linh thì lộ vẻ hơi hưng phấn, oa ha ha mà cười: "A Nhã, mày xem hắn kìa, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa, ha ha ha..."
Trần Nhã vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Được rồi, phòng gia đình cao cấp nhất, năm trăm ngàn một đêm, tiên sinh, anh thanh toán bằng thẻ hay là chuyển khoản?"
Cách Mộc lúc nãy còn mắt sáng rỡ, giây sau liền ngây ra.
Tang Mộc kinh hãi nói: "Cái gì? Chỉ có cái loại quán trọ này của các người mà đòi năm trăm ngàn một đêm á? Cô đùa tôi à?"
Trần Nhã nhướng mày nói: "Trên bảng hiệu có ghi giá công khai rồi, anh cảm thấy không đủ khả năng thì có thể ở phòng bình dân, một vạn tệ một đêm cũng có..."
Nghe vậy, Tang Mộc bực bội nói: "Tiền nào của nấy chứ, rõ ràng là các người đang nâng giá..."
Cách Mộc trừng Tang Mộc một cái, nói: "Người ta nói đúng đó, có ghi giá rõ ràng rồi, thích ở thì ở, không thích thì thôi, nói nhiều làm gì?"
Nói xong, Cách Mộc đưa thẻ ngân hàng ra, nói: "Quẹt thẻ đi."
Trần Nhã không nói hai lời, quẹt thẻ luôn, rồi đưa cho một chiếc thẻ phòng nói: "Chúc quý khách ở lại vui vẻ."
Khi Cách Mộc ký tên, nhìn số tiền ghi trên hóa đơn, cũng không nhịn được đau xót trong lòng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được rồi, cảm ơn."
Sau đó, Cách Mộc vẫn không chịu đi mà tiến lại gần, cố gắng duy trì nụ cười của một người đàn ông lịch lãm, nói: "Mỹ nữ, cho hỏi cô tên gì? Đừng hiểu lầm, tại vì tôi có việc muốn hỏi, chứ không lẽ cứ gọi cô là sân khấu hoài được à? Thế thì quá thất lễ."
Trần Nhã mỉm cười nhẹ nói: "Tôi thấy gọi tôi là sân khấu rất hay mà, tiên sinh, đi thong thả."
Cách Mộc vẫn không đi, cứ cố chấp nói: "Tiểu thư à, không nói tên cũng được. Ở chỗ của các cô... có dịch vụ nào khác không? Ý tôi là, loại dịch vụ đó... cô hiểu chứ."
Trần Nhã híp mắt lại, một tia hàn quang mờ ảo hiện lên, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nghề nghiệp, từng chữ một mà nói: "Anh muốn loại dịch vụ gì?"
Mắt Cách Mộc đảo quanh, đang suy nghĩ phải hình dung vấn đề này thế nào, dù sao cũng đang trước mặt mỹ nữ, nói quá thẳng thắn thì lại thành ra đường đột quá. Thế là Cách Mộc cười nói: "Dịch vụ đặc thù."
Trần Nhã vừa định nói gì đó, thì Đỗ Hiểu Linh hưng phấn hét lên: "A Nhã, cái này để em lo! Chị không được, chị thẳng quá."
Sau đó vẻ mặt nghề nghiệp của Trần Nhã bỗng bùng nổ một nụ cười rạng rỡ, như người ta nói "không sợ mỹ nữ lạnh lùng, chỉ sợ mỹ nữ cười", một tiếng cười như trăm hoa đua nở, một tiếng cười khiến người mê say.
Một tiếng cười đó, khiến mắt của Cách Mộc và Tang Mộc đều sáng rực.
Đỗ Hiểu Linh nói: "Muốn dịch vụ đặc thù hả?"
Cách Mộc gật đầu liên tục.
Đỗ Hiểu Linh cười hắc hắc, lại gần ghé vào tai nói: "Có... nhưng mà giá cả."
Cách Mộc nói: "Chỉ cần là chất lượng như cô đây thì giá cả sao cũng được."
Đỗ Hiểu Linh cười nói: "Năm trăm ngàn."
Cách Mộc nói: "Chốt!"
Sau đó, Cách Mộc quẹt thẻ ngay, Đỗ Hiểu Linh cũng không dài dòng, thu tiền xong, cười nói: "Lên lầu đợi xem, lát có liền."
Cách Mộc cười, cười vô cùng tươi, vẫy tay rồi dẫn Tang Mộc lên lầu.
Kết quả hai người ở dưới lầu xoay nửa ngày mới trở lại, mặt khổ sở hỏi: "Cho hỏi, thang máy ở đâu?"
Đỗ Hiểu Linh cười hề hề nói: "Thang máy á? Mấy người nghĩ nhiều rồi, ở đây chỉ có bảy tầng, lấy đâu ra thang máy. Leo thang bộ đi... cái cửa đằng kia chính là lối vào."
Nghe vậy, Tang Mộc liền gấp gáp nói: "Năm trăm ngàn một đêm mà thang máy cũng không có à?"
Đỗ Hiểu Linh vui vẻ nói: "Đúng vậy, không có thang máy đấy, có bất ngờ không? Ở chỗ này của bọn tôi thì phải rèn luyện sức khỏe, leo thang bộ đi, chứ đi thang máy khác nào tự sát mãn tính. Chúng tôi làm vậy cũng là vì tốt cho các người thôi... Tất nhiên, nếu các người không thích thì có thể hủy, tiền thì đã nhận rồi, không hoàn lại."
Tang Mộc tức giận nói: "Sao các người có thể như vậy?"
Đỗ Hiểu Linh cười rất rạng rỡ nói: "Vậy còn cần dịch vụ đặc thù không?"
Cách Mộc nói: "Cần chứ, Tang Mộc, đừng nói nhiều nữa, lên lầu thôi!"
Hai người lên lầu, vào phòng không bao lâu.
Có người gõ cửa.
Mắt Cách Mộc sáng lên, nói: "Tang Mộc, em ra mở cửa đi, sau đó đi ra ngoài, trong vòng một tiếng đừng quay lại."
Tang Mộc hiểu ý liền nói: "Dạ vâng, sư phụ... nhưng mà... cái đó..."
Cách Mộc nói: "Yên tâm, dịch vụ chu đáo, sư phụ cho em gọi thêm một người nữa."
Tang Mộc lập tức vui vẻ chạy đi mở cửa, cửa vừa mở thì mắt Tang Mộc tròn xoe.
Chỉ thấy đứng ở cửa là một ông lão, trên mặt toàn nếp nhăn, trên tay cầm một thùng nước, trên vai treo một chiếc khăn lông, mặt tươi cười cất tiếng: "Ông chủ, hai người ai muốn dịch vụ đặc thù vậy?"
Tang Mộc lúc ấy đờ người, theo bản năng chỉ vào bên trong phòng.
Ông lão lập tức vào nhà, mỉm cười gật đầu với Cách Mộc nói: "Tiên sinh, ngài chọn dịch vụ dễ chịu đặc biệt à? Mắt nhìn tốt đó, quả nhiên tinh mắt! Ha ha... nói thật với ngài, mặc dù là lần đầu tiên mát-xa chân, nhưng ta thấy ta là thiên tài đấy. Các người không tin có thể hỏi thăm hàng xóm trên đường xem, ai mà không biết cái tính cách đặc biệt của lão đây hả? Mấy chục năm qua, không có chuyện gì mà ta không làm được cả! Điểm quan trọng là thái độ phục vụ của lão đặc biệt là tốt nhất đó nha... Tới đây, ngài cứ nằm xong, còn lại cứ giao cho ta."
Nghe đến đây, cả Cách Mộc và Tang Mộc đều tái mặt.
Cách Mộc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là cái dịch vụ dễ chịu đặc biệt của ông hả?"
Ông lão gật đầu nói: "Đúng mà."
Cách Mộc xoa xoa mi tâm, dường như để xác nhận, từng chữ từng chữ nói ra: "Vậy cái 'đặc biệt dễ chịu' của ông là sao?"
Ông lão cười nói: "Ta tính đặc biệt, tuổi lại cao, ai cũng gọi ta là đặc biệt thúc, có vấn đề gì à?"
Cách Mộc nghe tới đây, hoàn toàn bùng nổ, đập tay xuống giường rồi đứng lên, tức giận nói: "Có vấn đề à? Còn hỏi ta có vấn đề sao? Ta... Ta muốn giết chết ông luôn đấy! Đi thôi, Tang Mộc, đi với ta xuống tìm cái cô chủ kia tính sổ đi!"
Nói xong, Cách Mộc hùng hổ chạy xuống lầu.
Đến tầng một, thấy Đỗ Hiểu Linh đang ngồi bên ngoài trên một chiếc bàn chơi điện thoại, trên vai nàng còn đậu một con quạ.
Lập tức cơn giận không biết trút vào đâu, tức điên lên gầm thét, xông ra ngoài cửa, chỉ vào Đỗ Hiểu Linh quát lớn: "Lão già đó chính là dịch vụ đặc thù mà cô nói sao?"
Đỗ Hiểu Linh hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì à? Anh chẳng phải là muốn đặc biệt thúc phục vụ cho à?"
Cách Mộc giận dữ nói: "Ta muốn là cái chất lượng như cô!"
Đỗ Hiểu Linh ha ha cười nói: "Hai bọn ta trình độ kỹ thuật là ngang nhau mà, đều là người mới, ngày đầu đi làm thôi, còn vấn đề gì nữa à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận