Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 192: Hoàng cung mùi thịt tung bay tứ phương

Chương 192: Mùi thịt hoàng cung bay tứ phương
Giang Ly ừ một tiếng rồi đột ngột hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với những kẻ tiếp lửa ở đây?"
Lưu Hoán vừa đặt chân tới thế giới này, đã nghe người ta báo cáo chuyện hậu duệ của hắn bị một kẻ đến từ Lam Tinh tên Giang Ly tiêu diệt. Lúc đó hắn tức đến sôi máu, hận không thể rời khỏi đại quân để đến thẳng Đông Đại Lục giết Giang Ly.
Nhưng về sau do nhiều chuyện khác mà việc đó bị trì hoãn, bây giờ nghĩ lại thì trán hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Nếu lúc trước hắn đến sớm hơn một bước thì có lẽ giờ đã bị người ta thắp hương viếng mộ rồi...
Đối mặt Giang Ly, Lưu Hoán không dám nói mình là thiên quân tiếp lửa, để tránh vì thù hận mà giảm đi cơ hội sống sót của mình, nên không nói thân phận Thần, chỉ nói tên.
Lưu Hoán lắc đầu: "Không biết, chưa từng nghe qua..."
Giang Ly gật đầu: "Được, đến đây, nói cho ta biết thằng nhóc La Tuyên kia đi đâu. Nói thật thì tha chết cho ngươi, nói láo thì bảo người nhà chuẩn bị viếng mồ đi."
Lưu Hoán câm nín, nhưng sau khi cân nhắc kỹ, vẫn thật thà đáp: "La Tuyên là chính thần, Thần vị Hỏa Đức Tinh Quân. Dù hắn giáng trần nhưng chân thân không phải nhục thân mà là Hỏa Đức Tinh. Viên tinh tú kia bất diệt thì dù hắn có chết ở đâu, cũng sẽ tái sinh bên trong tinh tú.
Nhưng việc này cũng có tệ nạn. Dù có thể tái sinh, nhưng nếu có người hiểu được mấu chốt, lúc hắn chết mà chém một tia chân linh trong nhục thân thì hắn sẽ không thể sống lại. Cho nên hắn chọn tự sát, tự sát để đánh lạc hướng mọi người, thừa cơ hộ tống chân linh rời đi. Ngươi muốn giết hắn thì chỉ có thể ở trên Thiên Đình mà thôi."
Giang Ly nghe đến đây, khẽ gật đầu: "Không sai, vậy làm sao để lên Thiên Đình?"
Lưu Hoán im lặng...
Giang Ly nhướn mày, trong mắt lóe lên hung quang.
Lưu Hoán vội kêu lên: "Không phải ta không nói mà là ta không biết phải nói thế nào. Năm xưa tam tộc nổi loạn, Thanh Liên thiếu niên dùng nhục thân rèn Trường Thành, phong cấm toàn bộ Tiên Giới trong thế giới đó. Muốn ra ngoài chỉ có thể dùng pháp bảo ở Nam Thiên Môn, cưỡng ép xé một vết nứt mới có thể giáng lâm. Còn về làm sao trở về thì...thật sự không ai nói cho ta cả. Có lẽ La Tuyên chủ tướng sẽ biết đường về, còn bọn ta thì thật không rõ."
Giang Ly thấy Lưu Hoán vẻ mặt muốn khóc, biết tên này tám phần nói thật.
Đúng lúc này, Hồng Tỷ đến gần nói: "Đừng hỏi nữa, những chuyện này chúng ta đã điều tra rõ từ lâu. Thiên Đình không lên được..."
Giang Ly nhìn Hồng Tỷ: "Lão nương, lời này người khác nói ta còn tin, chứ ngươi nói thì ta phải nghi ngờ."
Giờ ngẫm lại, Giang Ly thấy trước kia Hồng Tỷ nói với hắn rất nhiều chuyện đều là lừa hắn. Phần lớn cũng là vì không muốn Giang Ly tham gia vào các trận đại chiến, tốt nhất nên ở yên trong nhà, cưới vợ sinh con cho phải.
Giang Ly biết Hồng Tỷ muốn bảo vệ mình...nên lời Hồng Tỷ nói, Giang Ly thật sự phải nghi ngờ.
Kết quả, Hồng Tỷ lập tức ra tay vặn tai Giang Ly lôi đi, vừa đi vừa la: "Ái chà chà... Mấy ngày không đánh ngươi giờ muốn tạo phản hả? Lời của mẹ già cũng không nghe rồi?"
Thấy cảnh này, cư dân mạng đều ngơ ngác:
"Ngọa Tào, đại ma vương lại bị thuần phục?"
"Dù tên khốn này làm nhiều chuyện tốt thật, nhưng thấy hắn bị làm nhục sao thấy hả hê thế?"
"Thật không ngờ, đại ma vương này lại là con người...ta còn tưởng thứ khốn nạn này chui từ hòn đá ra chứ."
Không chỉ cư dân mạng, Sở Mộ Hoàng, Khương Cận Thần và những người khác cũng đổ mồ hôi lạnh. Đặc biệt là Khương Cận Thần bị mấy người Sở Mộ Hoàng nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi, luống cuống cả lên.
Cuối cùng Khương Cận Thần đứng lên: "Khụ khụ... À, ta đột nhiên nhớ ra, gà ở nhà chưa cho ăn, đi trước một bước đây."
"Lão Khương đừng đi mà? Ngươi đi thì còn ai diễn kịch nữa?" Sở Mộ Hoàng níu tay Khương Cận Thần nhất quyết không cho hắn đi.
Khương Cận Thần liền đá Sở Mộ Hoàng ra rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Ngươi là hoàng đế, về nhà cho gà ăn? Gà nhà ngươi quý giá lắm hả?" Triệu Vũ Linh Vương hô lớn.
Khương Cận Thần phẩy tay: "Các ngươi biết gì, nuôi gà trồng rau, thế mới là tình thú!"
Triệu Vũ Linh Vương cười ha hả: "Thần nữ của ngươi xuất hiện, ngươi không đi đuổi à?"
"Cút!" Khương Cận Thần mắng một tiếng.
Nhưng Khương Cận Thần chạy càng nhanh, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Mấy ông lão sớm đã trở về hoàng cung Đại Minh, Lỗ Ấu Nam nghe được lời này, mắt gian xảo lóe sáng, trái tim bát quái lập tức bùng cháy, tò mò hỏi: "Mấy chú, các chú nói thần nữ của chú Khương? Là ai vậy?"
Triệu Vũ Linh Vương, Sở Mộ Hoàng đồng loạt ngước mặt lên trời, ra vẻ không nghe thấy gì.
Lỗ Ấu Nam đành tiến lại gần, nài nỉ Triệu Vũ Linh Vương, vì Triệu Vũ Linh Vương nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhất.
Triệu Vũ Linh Vương lắc đầu: "Trước đây chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nhưng giờ là anh em cùng chiến tuyến. Là anh em sao có thể bán đứng nhau?"
Lỗ Ấu Nam nghe vậy hơi hụt hẫng, định rời đi thì thấy tay phải Triệu Vũ Linh Vương liên tục dùng ngón giữa và ngón cái ma sát vào nhau...
Mắt Lỗ Ấu Nam sáng lên, thấp giọng: "Chú, chú kể bí mật này cho cháu, cháu sẽ cho chú một xe vải thiều."
Triệu Vũ Linh Vương hừ một tiếng tỏ ý không đồng ý.
Lỗ Ấu Nam nói thêm: "Thêm một xe nữa, không được hơn đâu. Năm nay Sở quốc thu hoạch không tốt..."
Triệu Vũ Linh Vương tiếp tục lắc đầu.
Lỗ Ấu Nam liền tức giận, đập bàn một cái: "Ba cân vải thiều, thích thì nói, không thích thì thôi! Về sau Sở quốc muốn chuyển vải thiều thì chúng cháu đoạt hết. Đồng thời, cháu sẽ tung video chú thông dâm với gái trẻ trong hoàng thành lên mạng, cho mọi người biết Triệu Vũ Linh Vương hoàn toàn mới!"
Triệu Vũ Linh Vương nghe xong lập tức hoảng, vội kéo Lỗ Ấu Nam sang một bên: "Cháu gái, đừng kích động thế...có gì từ từ nói."
Lỗ Ấu Nam: "Ba cân vải thiều, nói không?"
Triệu Vũ Linh Vương mặt khổ sở: "Chúng ta là anh em tốt mà...được rồi...thêm cho một cân nữa."
Lỗ Ấu Nam: "Thành giao!"
Thấy cảnh này, mấy người Sở Mộ Hoàng chỉ biết bó tay, họ chợt nhận ra tình anh em tốt của mình sao mà rẻ mạt quá.
Triệu Vũ Linh Vương chỉ lên trời rồi nói: "Cô gái mặc đồ đỏ vừa nãy, lúc đến đây lỡ bước vào bãi săn của nước Tề các ngươi. Lúc đó, Khương Cận Thần vừa mang theo văn võ bá quan đi săn thú...kết quả họ phát hiện, thú săn được dù có mạnh mẽ đến đâu cũng..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lỗ Ấu Nam ửng hồng nhưng càng thêm hưng phấn.
Triệu Vũ Linh Vương biết ngay Lỗ Ấu Nam cũng là một cô gái không an phận, phản ứng này cũng không có gì lạ, tiếp tục: "Thú rừng trong bãi săn đều bị cắt hết, Khương Cận Thần chịu được sao? Thế là dẫn người đi tìm khắp núi đồi, cuối cùng cũng tìm được cô gái đồ đỏ đó."
Lúc đó vì bắt cô gái đồ đỏ mà Khương Cận Thần bị giày vò không ít, nhưng cô gái đó cũng kỳ lạ, đánh trực diện không lại nhưng bỏ trốn thì khiến Khương Cận Thần nhức đầu một phen. Trọng điểm là cô ta rất thù dai.
Từ đó về sau, cứ rảnh là cô ta lẻn vào hoàng cung nước Tề, lấy gà chọi ném vào cửa sổ nhà Khương Cận Thần...
Lỗ Ấu Nam vỗ tay: "Cháu nhớ ra rồi, chẳng lẽ là con gà săn trước đó ầm ĩ nhất?"
Triệu Vũ Linh Vương gật đầu...
Lỗ Ấu Nam: "Thảo nào chú Khương vốn không thích đồ công nghệ sau lại đi mua nhiều camera ẩn hình công nghệ cao đến vậy... Thì ra là bị ném cửa sổ đến sợ."
Triệu Vũ Linh Vương cười: "Đúng vậy đó, không phải oan gia không gặp mà, lần này lại gặp nhau rồi. Kết quả cô gái kia lại là lão nương của Giang Ly, chú hỏi xem Khương Cận Thần có chạy không chứ."
Lỗ Ấu Nam nghe đến đây cũng bật cười...
Trên trời, Hồng Tỷ kéo Giang Ly đến sau một tảng thiên thạch, xác định vệ tinh không quay được mới nói: "Sao ngươi lại đến đây? Ta không phải bảo ngươi ở Lam Tinh ngoan ngoãn đợi sao?"
Giang Ly giang tay: "Nói ra thì dài dòng...Hay là chúng ta xuống dưới nói chuyện đi, dù sao cũng chẳng có gì bí mật cả..."
Hồng Tỷ nhíu mày: "Không phải bí mật gì? Lẽ nào?"
Giang Ly gật đầu: "Lam Tinh đã hòa nhập với phiến đại lục này rồi, mà còn ở ngoài vũ trụ. Ta coi như là đi trước dọn đường, diệt đám thần lông chim đó, rồi nhận lại bọn họ luôn."
Hồng Tỷ nghe xong có chút chóng mặt: "Được rồi, đi xuống đi, ngươi phải kể cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế. Về lý thuyết thì Lam Tinh không nên trở lại sớm như vậy..."
Giang Ly vẫn luôn cảm thấy Hồng Tỷ biết nhiều bí mật của năm xưa, chỉ là luôn giấu không nói. Bây giờ cuối cùng có thể ngồi lại nói chuyện tâm tình, hắn cũng muốn hỏi cho rõ ràng...
Từ không trung hạ xuống, quạ đen kéo mấy cỗ xác Thần thú khổng lồ từ trên trời đáp xuống, Lưu Hoán lủi thủi theo sau, dù Giang Ly không thèm nhìn thì hắn cũng không dám chạy.
Theo Giang Ly trở về, toàn bộ Đông Đại Lục hoàn toàn sôi trào. Trước đó Giang Ly tuy cũng đại chiến với cái gọi là thần linh, nhưng nhờ Y Kỳ Ngũ Tri tuyên truyền kiến thức thì mọi người đều biết đó không phải là thần linh, chỉ là hậu duệ của thần thôi. Nhưng Hỏa Đức Tinh Quân La Tuyên này thì chắc chắn là thần thật rồi! Bọn họ như chứng kiến một trận đại chiến kinh thiên động địa giữa người và thần, mà người lại còn thắng! Thần thú và bản thể thiên thần đều bị kéo về, xem ra rất có thể sẽ bị bỏ vào nồi nấu mất...
Kết quả này quá mức chấn động với tất cả mọi người, trong nhất thời khó mà tiêu hóa được. Dù căm ghét hay thích Giang Ly thì lúc này trong lòng đều cuồn cuộn sóng lớn, chỉ muốn tìm người nói nhảm tán gẫu để xả tâm tình, mà cũng chẳng rõ là để xả cái gì nữa.
Giang Ly không thèm để ý đến sự hỗn loạn trên mạng, dẫn Hồng Tỷ về hoàng cung Đại Minh. Vừa xuống đến nơi, Giang Ly đã thấy Khương Cận Thần biến mất, tò mò hỏi: "Lão Sở, lão Khương đâu rồi?"
Sở Mộ Hoàng liếc Hồng Tỷ, cười hắc hắc: "Hắn á... Về nhà cho gà ăn rồi."
Giang Ly ngẩn người, theo bản năng lớn giọng: "Uy gà? Hắn là hoàng đế mà đi cho gà ăn á?"
Hồng Tỷ vừa nghe đến tên Khương Cận Thần thì lông mày và cả lông tơ đều dựng đứng, xắn tay áo hùng hổ: "Tên già chết tiệt đó ở đâu?"
Giang Ly hiểu rõ Hồng Tỷ, Hồng Tỷ trông thì hung hãn vậy thôi, phần lớn là muốn động tay động chân ngay. Nhưng trong mắt Hồng Tỷ không có sát khí, cơn giận này giống như lão bằng hữu quát tháo nhau thôi, đánh là đánh vậy chứ không phải là thù hận.
Giang Ly lập tức vui vẻ, huých vai Hồng Tỷ: "Lão nương... Ngươi với tên kia, lẽ nào là...cái kia cái kia hả? Cha ta có biết không?"
"Bốp!"
Hồng Tỷ thẳng tay tát một cái vào gáy Giang Ly, mắng: "Ngươi muốn chết à? Đi, giao phó công việc của ngươi cho ta!"
Nói xong, Hồng Tỷ vặn tai Giang Ly kéo đi, vừa đi vừa không quên quay lại trừng mắt đám người Sở Mộ Hoàng hét: "Nhìn cái gì? Gà ở nhà không cần cho ăn hả? Cút!"
Đối diện với bà mẹ vợ hung dữ của Giang Ly, cường hãn như Triệu Vũ Linh Vương, Sở Mộ Hoàng và những người khác cũng không biết làm sao, sau đó đồng loạt chắp tay cáo từ với Giang Ly, xám xịt chạy trốn.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, họ đã thấy một tiểu nha đầu lưng đeo Thanh Long Yển Nguyệt đao, vác một túi lớn đuổi theo, tiện tay ném cho đám người nói: "Chủ công nhà ta nói, mấy thứ này là cho các ngươi. Người gặp có phần, về kho hay là hấp thì tùy."
Thái tử Đan mở túi ra xem, thấy bên trong đầy ắp huyết nhục Thần thú... Bên trong còn có cả huyết nhục của Thất Hỏa Trư, Vĩ Hỏa Hổ và những người khác. Mấy kẻ này là tinh tú thần, thịt của chúng đã không thể gọi là thịt thần thú được mà phải gọi là thịt thần mới đúng.
Mấy người nhìn nhau một cái rồi đều lộ ra nụ cười gian xảo.
Sở Mộ Hoàng nói: "Xem ra không phải ý của Giang Ly."
Thái tử Đan hỏi cô gái: "Vị cô nương này, xin hỏi chủ công nhà ngươi là ai?"
Thứ Sáu hơi ngước đầu: "Hồng Tỷ."
Mọi người hiểu rõ...
Ngô Khởi ngoài cười nhưng trong không cười: "Đây đúng là...Sợ chúng ta không chung thuyền với bọn họ hả? Ăn thịt này vào rồi sau này có sống mái với Thiên Đình."
Lời thì nói vậy, nhưng Ngô Khởi vẫn hào phóng giật một cái chân sau của Thất Hỏa Trư: "Về nhà, ướp lên, làm thịt xông khói."
Sở Mộ Hoàng thì rút mấy thanh xương sườn ra: "Về nhà nấu canh."
Triệu Vũ Linh Vương nhìn thái tử Đan nói: "Ngươi có cần không? Không thì ta mang đi hết nhé."
Thái tử Đan liếc hắn: "Ngươi dù gì cũng là một đời đế vương, có thể đừng như cường đạo được không? Vải thiều ngươi ăn đã gom gói mang về rồi thôi, bây giờ lại muốn ăn trọn đống thịt này à..."
Mặt Triệu Vũ Linh Vương đỏ bừng: "Không có cách nào, đất rộng người thưa, tài nguyên khan hiếm, có đồ mà không lấy thì thấy mình ngu ngốc."
Thái tử Đan đành chịu, cầm một đoạn thịt rắn, rồi chắp tay: "Ngài cứ mang đi đi."
Triệu Vũ Linh Vương cũng chẳng khách khí, vác bao lên chiến mã, mang theo một trăm thiết kỵ nghênh ngang rời đi, tốc độ như sợ người ta hối hận vậy.
Thực tế, một ngày sau, các hoàng cung lớn truyền ra mùi thịt nướng ngào ngạt, sau đó liền vang lên tiếng mắng chửi: "Triệu Vũ Linh Vương, tên vương bát đản, trả thịt cho ta!"
Về việc này, Triệu Vũ Linh Vương lại càng vui vẻ, nằm trên giường da thú, một bên là thịt nướng, một bên nấu canh, kho, hấp một con rồng, ăn mà miệng toàn mỡ, hả hê vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận