Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 290: Ảnh chụp không tệ a

Chương 290: Ảnh chụp không tệ a
Vừa nói chuyện, Kim Hi cầm lấy điện thoại di động, lẩm bẩm: "Dùng xong trả lại cho hắn!"
Rồi, Kim Hi xoay người chạy. . .
Tuy không biết mật mã, nhưng Kim Hi cũng chẳng để ý, chỉ là một cái điện thoại di động, về nhà cắm dây cáp kết nối, sau đó nhờ bạn bè Hacker mở khóa mật mã.
Rồi nàng cười: "Ha ha, ta biết ngay là hắn còn giữ hàng mà!"
"Đừng có chờ nữa, với kiểu đáp lời của ngươi, người ta con gái có ý muốn chơi với ngươi cũng mất hứng mà gửi ảnh cho ngươi." Hắc Liên nhìn Giang Ly đang ngồi trên ban công, thỉnh thoảng liếc điện thoại nói.
Giang Ly thở dài: "Ta sao nào? Ta cũng chỉ là muốn tiết kiệm thời gian và sức lực cho mọi người thôi mà, thời đại này thứ gì quý giá nhất, đương nhiên là thời gian. Đã nói mở đầu là chơi, thì còn vòng vo làm gì nữa. . ."
Hắc Liên nhếch mép: "Theo cái logic của ngươi, chẳng phải mục đích nam nữ đến với nhau chỉ là sinh con hoặc là ba ba ba thôi sao, vậy thì không cần yêu đương, ăn cơm, hẹn hò gì nữa, cứ thấy vừa mắt, lên giường là xong?"
Giang Ly giơ ngón cái lên: "Giác ngộ cao đấy!"
"Cao cái đầu mốc! Ngươi cái đồ đầu heo, gặp chuyện khác thì tinh ranh như quỷ, sao cứ gặp chuyện trai gái là ngớ ngẩn thế này hả?" Hắc Liên thấy Giang Ly vẫn nhìn điện thoại, bèn mắng: "Đừng có xem nữa, nếu con nhỏ kia mà thật sự gửi ảnh cho ngươi thì chắc nó là đồ ngốc!"
Sau đó, điện thoại Giang Ly rung lên, cậu cúi đầu xem thì mắt sáng rỡ, miệng há toét ra, cười hì hì: "Ôi chao. . . Có thật nè!"
Hắc Liên ngạc nhiên, ghé lại xem thử, Giang Ly lập tức tắt màn hình điện thoại.
Hắc Liên nói: "Ngươi đừng có nhỏ mọn như vậy chứ. . ."
Giang Ly nói thẳng: "Sao gọi là nhỏ mọn? Chỉ vì những lời vừa nãy của ngươi thôi thì ta cũng không cho ngươi xem. Có giỏi thì ngươi tự đi tán gái rồi xin ảnh đi! Hừ!"
Giang Ly ngạo nghễ hơi ngẩng đầu, quay người đi vào phòng, đóng cửa cái rầm, bên trong vang lên tiếng cười dâm đãng của Giang Ly.
Nhưng mà ngay sau đó. . .
"Sao tỷ tỷ này không mặc quần áo vậy?" Giọng Thiên Mạt vang lên trong phòng.
"Ái chà, mẹ kiếp. . . Thiên Mạt, sao con vào đây khi nào vậy?" Giang Ly kinh hãi, vội tắt điện thoại.
Thiên Mạt ngơ ngác ngồi trên giường, chu môi nhỏ nói: "Người ta ăn cơm xong thì ngủ quên mất ở đây chứ bộ, là do anh đi vào mà không thấy người ta đó thôi. . ."
Giang Ly im lặng. . . Vừa rồi hoàn toàn tập trung tinh thần vào cái khác mất rồi.
"Vừa rồi anh xem cái gì thế? Sao tỷ tỷ đó không mặc quần áo vậy?" Thiên Mạt tò mò hỏi.
Giang Ly ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng: "Cái này. . . Ờm. . . Con biết tượng David không?"
"Biết! Một bức tượng! Không mặc quần áo!" Thiên Mạt reo lên.
Giang Ly búng tay nói: "Đúng! Anh bây giờ đang nghiên cứu về tượng người đấy, vừa rồi cô tỷ tỷ đó là mục tiêu của anh."
Mắt to của Thiên Mạt sáng lên: "Thảo nào dáng người tỷ tỷ kia đẹp thế!" Rồi cô bé vô cùng đáng yêu giơ hai tay nhỏ ra, cố hết sức dang rộng ra, khoa trương nói: "Ngực to như vầy nè, eo thì nhỏ xíu vầy nè. . . Chân thì dài như vầy nè. . ."
Nói đến đây, Thiên Mạt bỗng xịu mặt, tội nghiệp nói: "Giá mà sau này con cũng có vóc dáng đẹp như vậy thì tốt."
Giang Ly xoa đầu cô bé nói: "Thiên Mạt nhà ta sau này nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn cả cô ấy."
"Sao mà được. . . Chị ấy đẹp như tiên nữ ấy." Thiên Mạt buồn bã nói.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói đanh thép của Hắc Liên: "Thiên Mạt bé nhỏ, con mà lớn lên, tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành!"
Thiên Mạt nghi hoặc hỏi: "Ông nội ơi, sao có thể vậy được ạ. . ."
Hắc Liên cười hắc hắc nói: "Ông cá với con, nếu con mà xấu xí, sau này con thích thằng nhóc nhà nào, ông sẽ giúp con cưa."
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Mạt đỏ ửng như trái táo. . .
Giang Ly vội mắng: "Ông già không đứng đắn, đi chỗ khác chơi đi!"
Hắc Liên hừ hừ: "Ta không đứng đắn hả? Ta mà không đứng đắn thì ta đã không làm chuyện lõa. . . "
"Rồi rồi rồi, ông đứng đắn nhất! Đến mùa rồi, mai ăn cua nước." Giang Ly kêu lên.
Hắc Liên cười hắc hắc rồi đi. . .
Giải quyết xong Thiên Mạt và Hắc Liên, Giang Ly lại tìm chỗ vắng tiếp tục thưởng thức ảnh chụp, phải công nhận rằng, cô gái trong ảnh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, cực kỳ có thần. Dù không mặc quần áo, trông rất gợi cảm, nhưng Giang Ly lại cảm thấy nét đẹp của cô không phải ở sự gợi cảm, mà là vẻ đẹp không khiến người ta có ý nghĩ xấu, nó giống như thưởng thức tượng David, phải từ từ chiêm ngưỡng.
Ảnh chụp tổng cộng có mười tấm, ứng với các động tác và khung cảnh khác nhau, có trong phòng tắm, có ở suối nước ngoài trời, có trên giường, trên ghế sofa. . . Đủ các góc độ.
Giang Ly đang xem vui vẻ thì Thiên Mạt bỗng la lên: "Giang Ly, anh ham học quá nha, từ mai em sẽ giám sát anh điêu khắc! Nhất định phải làm giống y đúc, chúng ta cũng phải điêu khắc một bức tượng đẹp hơn cả David!"
Thiên Mạt vung nắm tay nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, như thể nói nếu không thành công sẽ khiến anh thân bại danh liệt.
Giang Ly bỗng nhận ra, hình như mình vừa khoe khoang hơi quá rồi thì phải. . .
Nhưng nghĩ lại, cũng không sao, dù gì cô gái này cậu cũng có biết đâu. Với lại, cô ta phóng khoáng không bị ràng buộc như thế, chắc là cho cậu điêu khắc xong, cô cũng sẽ không để ý đâu. . .
Nghĩ đến đây, Giang Ly gật đầu: "Không vấn đề!"
"Anh bạn nhỏ, người ta không phải là người tùy tiện đâu, chỉ là cuộc đời khó lường, gặp chuyện lớn nên tâm tình sa sút, muốn tìm người giải tỏa chút thôi. Đây là lần đầu của em, hi vọng ông trời không đối xử tệ bạc với em, tìm được một người cũng không đến nỗi tệ, sao hả? Có muốn hẹn không. . ." Kim Hi cười gian gửi tin nhắn cho Giang Ly.
Tim Giang Ly đập loạn xạ, cậu chưa có bạn gái, còn là trai tân. . .
Nếu là người bình thường, Giang Ly sẽ không động tâm đâu.
Nhưng mà cô gái trong ảnh này, thực sự khiến cậu có chút rung động.
Kiểu người bề ngoài lạnh như băng, bên trong lại phóng khoáng không ràng buộc, đúng là cực phẩm nhân gian, lột tả sự khao khát tột độ!
Có thể tưởng tượng được, giây trước vẫn còn là băng sơn, giây sau bị chinh phục lại như ngọn lửa bùng cháy, cảm giác thành tựu ấy, chắc chắn sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng loạn nhịp.
Thế là Giang Ly liếm môi, trả lời một câu: "Ở đâu?"
Kim Hi lập tức nhắn: "Khách sạn Phong Đảo, phòng 2601, đến nhanh đi nha. . . Em chờ anh."
Giang Ly không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống lầu, hét lên một tiếng: "Chó. . . Khụ khụ. . ."
Giang Ly định lái chiếc siêu xe hình chó của mình, nhưng nghĩ lại thì nếu mang Đại Cáp theo hẹn, có khi chưa sáng mai là cả thế giới đều biết mất.
Dù sao, cái xe hình chó chết bầm này vẫn quá dễ nhận ra. . . Cộng thêm cái mồm to chuyên hố đồng đội của Đại Cáp nữa, Giang Ly chắc chắn rằng chuyện này không được làm thế.
Giang Ly thậm chí còn không mang theo quạ đen, quyết định một mình đến đó.
Nhưng mà, khi đến cửa thì lại thấy một người!
"Leona?" Giang Ly ngạc nhiên.
Leona từ trên lưng ngựa xuống, lần này nàng không mặc áo giáp mà là quần bò trắng tôn lên đôi chân thon dài hoàn mỹ, vừa anh dũng lại vừa quyến rũ.
Leona nói: "Ta đến lấy chiến lợi phẩm của ta, có làm phiền ngươi không?"
Tuy giọng Leona rất bình thản nhưng Giang Ly cảm nhận được nàng có vẻ hơi lo lắng. Giang Ly nghi hoặc liếc Leona, không hiểu nàng đang căng thẳng cái gì, đáng ra cậu mới là người căng thẳng ấy chứ! Cậu đang sốt sắng lắm rồi, chỉ muốn có cánh bay đến khách sạn Phong Đảo, giải quyết chỗ hàng tồn hơn hai mươi năm của mình.
Nhưng Leona đến, mà trông có vẻ cũng chưa có ý định đi ngay, Giang Ly không còn cách nào, đành phải đi cùng Leona kiểm kê chiến lợi phẩm.
Cùng lúc đó, Kim gia.
"Kim Hi, có thấy điện thoại di động nào không?" Kim Diệu bỗng đẩy cửa phòng Kim Hi ra, hỏi.
Kim Hi có chút chột dạ, nhưng dựa vào việc mình được cưng chiều nên cũng không quá để ý, đang định đáp lời thì chợt ngạc nhiên nhận ra, Kim Diệu trên tay cũng đang cầm cái điện thoại đó! Giống hệt cái trên bàn của cô!
Kim Hi ngạc nhiên: "Anh. . . Điện thoại?"
Kim Diệu nói: "Ờ. . . Sao thế?"
Kim Hi nhìn điện thoại trên bàn nói: "Vậy cái này là của ai?"
"Của ta!" Một thân váy liền áo màu đậm quý phái, khuôn mặt lạnh băng, mắt phượng mang theo sự lạnh lùng và cao ngạo vô tận, Vương Thanh Minh tiến vào giống như một nữ vương bước đi giữa nhân gian.
Kim Hi trong lòng rùng mình, theo bản năng liếc chiếc điện thoại của mình, cô không nhìn nhầm, người phụ nữ trong ảnh gửi cho Giang Ly, chính là người phụ nữ trước mắt này!
Cô gái này có vẻ quen quen, nhưng không dám chắc chắn là ai.
Kim Diệu biết, Kim Hi bế quan hai năm, hai năm trước cũng không có cơ hội gặp Vương Thanh Minh, có lẽ tám phần là không nhận ra Vương Thanh Minh rồi, thế nên liền vội vàng nhắc: "Đây là Vương Thanh Minh của Vương gia."
Kim Hi nghe xong thì trong lòng hoảng hốt! Ký ức bị phủ bụi lại hiện về, hai năm trước cô từng gặp Vương Thanh Minh, chỉ có điều khi đó khí thế của Vương Thanh Minh không mạnh mẽ như bây giờ, mà trang điểm cũng khác. Cộng thêm việc chỉ liếc qua trong một bữa tiệc, dù rất kinh diễm, nhưng vì liếc vội một cái nên cũng không có ấn tượng sâu đậm.
Nên bây giờ không nhận ra Vương Thanh Minh trong ảnh. . .
Nhưng giờ thì, cô đã nhận ra.
Kim Hi nghĩ đến việc mình đã phát ảnh nude của Vương Thanh Minh đi, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng thầm nhủ: "Chốc nữa nhất định phải bảo tên khốn nạn kia xóa hết ảnh đi! Nếu mà truyền ra ngoài thì chắc chắn Vương Thanh Minh sẽ giết chết mình mất!"
Kim Hi cũng rất nhạy bén, trong lòng nghĩ vậy nhưng tay vẫn không chậm, vội đưa điện thoại hai tay cho người đối diện, đồng thời tội nghiệp nói: "Xin lỗi, con cứ nghĩ đây là điện thoại của anh trai con. Con chỉ muốn trêu đùa chút thôi, giấu điện thoại của anh ấy, để mấy cô bạn gái của anh ấy không tìm được anh ấy. . ."
Khi nói những lời này, ánh mắt Kim Hi vô cùng thành khẩn, rõ ràng là một người chuyên nói dối chuyên nghiệp.
Vương Thanh Minh liếc Kim Hi một cái, còn Kim Diệu thì nhanh chóng giơ điện thoại của mình lên, nói: "Trùng hợp thật, bọn mình lại dùng cùng một dòng máy, mà lại cũ rồi chưa có đổi nữa."
Vương Thanh Minh gật gật đầu, sau đó nhìn sâu vào Kim Hi một cái, hỏi: "Mở khóa được rồi à?"
Kim Hi vô cùng tự nhiên lắc đầu: "Không có, con thử mật mã cũ của anh ấy mà không mở được. Con còn định là anh ấy vụng trộm đổi mật mã, chuẩn bị xử lý ảnh ấy đây. Kết quả. . . Thật là xin lỗi nha. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận