Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 255: Giang Ly ra tới

Chương 255: Giang Ly xuất hiện.
Còn chưa đợi người của ba đại châu hiểu ra sự tình đến đâu, tiếp đó vô số các loại hình ảnh chỉnh sửa, so với họ còn chuyên nghiệp hơn, với số lượng khổng lồ xuất hiện. Về cơ bản chính là ba đại châu nói xấu Giang Ly thế nào, thì họ nói xấu lại người của ba đại châu như thế đó, đồng thời thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không hề nói đạo lý với họ. Điều này hoàn toàn là phiên bản gia cường những việc mà người của ba đại châu đã làm trước đó! Chiến lược trước đó của ba đại châu là ngươi nói đạo lý với ta, ta nói lý lẽ với ngươi, ngươi nói lý lẽ với ta, ta giở trò lưu manh với ngươi, chơi xỏ lá, trơ tráo, bọn họ tự nhận là chơi rất trơn tru. Nhưng khi họ đụng phải đám thiếu nữ này thì họ lập tức biết, mình đã gặp phải ông nội rồi... Những cô bé này không hề dùng thủ đoạn theo kiểu đạo lý, mà quả thực vô cùng tàn nhẫn, mạch não hoàn toàn không giống bọn họ, ngươi nói với ta là Giang Ly à? Xin lỗi, ta có nói với ngươi là Giang Ly sao? Ta đang nói là ngươi đánh máy sai chữ đấy! Ngươi nói với ta đánh máy sai chữ à? Hiện tại là lúc nói sai chữ sao? Ta đang nói là trách nhiệm và thái độ đấy! Ngươi nói với ta là trách nhiệm và thái độ à? Ta đang nói là Giang Ly đâu, ngươi có đầu óc không vậy?… Với kiểu trò chuyện không theo lẽ thường này, họ lập tức bị đánh cho tan tác.
Nên khi có người kêu gọi lần nữa phong sát, đồng thời bắt đầu tức giận mắng chửi người, khu bình luận xuất hiện dòng bình luận thống nhất một lần nữa. “Bắt nạt vị hôn thê tương lai của ta? Ngươi muốn c·h·ế·t à?!”. Sau đó, quân đoàn nhà Đông Đô lại đăng ký tài khoản, một lần nữa gi·ết trở lại. Đúng là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, ngươi xóa nhanh, ta đăng ký cũng không chậm, khi hàng trăm triệu người cùng nhau xông tới, nhân viên quản lý hậu trường đều trợn tròn mắt... Lập tức đánh cho người của ba đại châu kêu cha gọi mẹ. Bất quá những người bảo vệ quốc gia căn bản không có ý định nhúng tay, dù sao đây chỉ là một trận đại chiến của người hâm mộ, quá trình đại chiến cũng không có ai vũ nhục chủng tộc, hoặc là bất kỳ cái gì khác. Nói tóm lại, mục tiêu mà mọi người muốn vũ nhục chính là Giang Ly... Hơn nữa chỉ giới hạn với Giang Ly, ngay cả chó nhà Giang Ly cũng không có ai mắng một câu, cũng không phải mọi người có giáo dưỡng gì, chủ yếu là bọn họ bị người Đông Đô đè xuống đất mà ma sát, có cơ hội mở miệng lộ mặt cũng không nhiều, không cần phải lãng phí cơ hội mắng chuẩn xác nhất. Thế nên, với những chuyện như này, mọi người chỉ coi đây như một cuộc trao đổi hữu nghị của nhân dân các nước, cứ mặc kệ họ giằng xé nhau.
Nhưng sau khi đại chiến liên tục ba ngày, những fan của Leona ở ba đại châu rõ ràng không chịu được nữa... Dù sao mặc kệ ai mà bị đè xuống đất chửi ba ngày, đến cơ hội cãi lại cũng không có, chắc chắn tâm tính sẽ nổ tung. Bọn họ vô cùng buồn bực, sức chiến đấu của đàn ông Đông Đô thì đã biết rồi, nhưng mấy người phụ nữ kia sao có thể gõ chữ nhanh như vậy? Hình ảnh chỉnh sửa sao lại chuyên nghiệp như thế chứ? Điều quan trọng là các nàng tìm ra điểm yếu và chuyển chủ đề, cái tài nghệ đánh trúng chỗ yếu như thế này, thực sự còn hơn cả Holmes! Thật là quá kinh khủng! Vốn là trận chiến chửi nhau… Sau đó, có một người Điểu Châu viết một câu: “Phụ nữ Đông Đô các ngươi mạnh quá, ta rất buồn bực, đàn ông Đông Đô các ngươi sống kiểu gì vậy…”. Kết quả không ai ngờ, lời này vừa nói ra, trận chiến chửi nhau lập tức ngừng lại. Sau khi dừng lại trong chốc lát, có người Đông Đô đáp một câu: “Sống không dễ.” Nhưng ngay sau đó, các cô gái liền nhắn lại: “Các ngươi nói cái gì đấy?”. Anh em Đông Đô lập tức đồng thanh hét: “Chơi bọn nó!” Người Điểu Châu: “...” ... “Hắt xì!”.
Giang Ly liên tục hắt xì mười cái liền, xoa mũi, lẩm bẩm: “Ai mắng mình thế? Chắc có bệnh à?” Mắng chiến lại tiếp diễn... Thời gian trở lại một khắc Cao Lợi tiến vào cánh cửa ác ma. Cao Lợi lấy hết dũng khí bò vào cánh cửa ác ma, sau đó hắn liền trợn tròn mắt! Hắn thấy một đám ác ma vô cùng nhiệt tình đang cắm đầu xuống đào đất, chỗ sâu nhất đã sâu không thấy đáy, giống như một cái hố không đáy. Ở mép hố lớn, đám ác ma vẫn khí thế ngút trời làm việc, căn bản không ai để ý đến hắn! Thậm chí hắn còn thấy có ác ma liếc nhìn hắn một cái sau đó liền tiếp tục đào hố... Như thể hắn chỉ là không khí vậy. Cao Lợi chỉ cảm thấy đầu óc có chút không dùng được, gõ gõ đầu, lẩm bẩm: “Cái này... Rốt cuộc là tình huống như thế nào đây? Chẳng lẽ bọn chúng đang đào bẫy? Sau đó dẫn chúng ta vào rồi giết?”. Cao Lợi còn đang nghĩ ngợi thì thấy ở đằng xa một đống lửa đang nướng một khối xương, trên xương vẫn còn dính chút thịt. Chất thịt vàng óng, mỡ nhỏ tí tách rơi trên đống lửa, phát ra tiếng lách tách, nhìn có vẻ rất ngon. Cao Lợi hít một hơi thật sâu, lúc này mới phát hiện, đằng sau cánh cửa ác ma này vậy mà có mùi thơm nức mũi! Mùi thịt nướng này so với tất cả các loại thịt mà hắn từng ăn từ nhỏ đến lớn còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần!
Nhưng sau đó Cao Lợi lại run rẩy, trong lòng hoảng sợ nói: “Có người đang nướng thịt ở đây à? Trời ơi, đây là bên trong cánh cửa ác ma mà, ai lại nướng thịt ở đây vậy? Không nghe nói ác ma biết làm thịt nướng mà?”. Còn chưa kịp nghĩ thông, một cây long thương đen kịt đã xuất hiện ở sau lưng hắn, sau đó nhẹ nhàng vỗ xuống! Ba! Cao Lợi “a” một tiếng hôn mê bất tỉnh. Sau đó, hai khuôn mặt lén la lén lút ghé lại gần, cúi đầu đưa tay... “Ngươi chắc chắn là không đánh chết hắn chứ?” Giang Ly hỏi. Hắc Liên dùng sức khẳng định: “Chắc chắn không, ta căn bản là không dùng lực mà. Ngươi xem, hắn vẫn còn thở này… Đi, đừng nói nhiều nữa, tranh thủ thời gian lột quần áo, ta còn phải quay về nướng thịt chứ. Nhiều nguyên liệu nấu ăn ngon như vậy, mà lại không có gia vị thì quá đáng tiếc”. Giang Ly cũng không khách khí, thuần thục cởi quần áo của Cao Lợi ra, một bên mặc quần áo một bên lẩm bẩm: “Ta cũng coi như là có chút nghĩa khí đấy, ít nhất là cho ngươi chừa lại một cái quần lót”. Hắc Liên bóc mẽ hắn nói: “Ngươi gọi như vậy là nghĩa khí à? Đó là ngươi ghét bỏ thì có!”. Giang Ly liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, mặc quần áo chỉnh tề rồi, Giang Ly liền đi về phía bên ngoài cánh cửa ác ma, kết quả vừa đưa tay ra, đột nhiên ngừng lại. Ở bên phía thuyền biển thành, có người nhìn thấy một cánh tay của người loài người từ cánh cửa ác ma đưa ra, mọi người hoảng sợ: “Có người đi ra rồi!” “Là Cao Lợi hay là Giang Ly?” “Bất kể là ai thì cũng là chuyện tốt!”...
Nhưng những người siêu phàm có thực lực cường đại lại phát hiện ra một số chi tiết không đúng. Cảnh Oanh nhíu mày nói: “Không đúng, không phải Cao Lợi, tay áo không đúng, tay áo này hình như ngắn hơn một chút... Nhưng quần áo thì hình như là của Cao Lợi... Rốt cuộc là tình huống gì thế này?”. Cánh cửa ác ma có động tĩnh khiến cho trận chiến mắng chửi cũng dừng lại, mọi người một lần nữa hướng mắt về phía cánh cửa ác ma. Có người Điểu Châu hô: “Một cánh tay à? Không lẽ là ác ma cầm tay của Giang Ly ra trêu chọc các ngươi chơi đó hả? Dù sao đâu phải ai cũng có thực lực như Leona!”. Người thuyền biển thành lập tức phản bác lại: “Ngươi thì biết cái gì!”. Người Điểu Châu kiêu ngạo nói: “Cho dù các ngươi có thừa nhận hay không, thì Leona hiện tại là người duy nhất đánh c·h·ế·t ác ma cấp bán thần, đồng thời còn có thể xác nhận vẫn sống sót, thậm chí còn không hề tổn hao một chút nào. Giang Ly dù lợi hại đến mấy, nếu đã c·h·ế·t rồi thì cũng vô dụng”. Người Đông Đô im lặng, bởi vì bọn họ không thể không thừa nhận, nếu Giang Ly c·h·ế·t rồi thì tất cả chiến tích trước đây của Giang Ly đều trở nên vô nghĩa.
Ngay lúc mọi người đang im lặng, Giang Ly quay đầu nhìn Cao Lợi ở dưới đất một chút, rồi chép miệng: “Thôi vậy, vẫn nên mang theo đi, nếu không để ở đây không biết sẽ phát sinh chuyện gì.” Giang Ly vốn không tin đám ác ma này, thế nên cuối cùng vẫn mang Cao Lợi đi, tiện tay ném ra bên ngoài... Phù! Người ở thuyền biển thành, cùng những người đang xem video đều thấy cảnh Cao Lợi bay ra khỏi cánh cửa ác ma. Có người siêu phàm khống chế sóng nước đỡ lấy hắn, mang trở về, sau đó xác nhận thân phận. “Là Cao Lợi!” “Là Cao Lợi, không phải Giang Ly!” “Vậy Giang Ly đâu?”. Có người hỏi, nhưng không ai trả lời được câu hỏi của hắn, bởi vì Cao Lợi vẫn còn đang hôn mê... Thấy vậy, người Điểu Châu cười nhạo: “Ngay cả Cao Lợi cũng ra rồi, Giang Ly mạnh mẽ như vậy, nếu có thể ra thì đã ra từ lâu rồi. Đã không ra thì xem ra là thật sự đã c·h·ế·t ở bên trong rồi”. “Ác ma cấp bán thần, cũng đâu phải ai muốn g·iết là g·iết được... Giang Ly không làm được!”. Đúng lúc người Điểu Châu đang chế nhạo thì một tin tức khác lại được báo cáo. Thì ra Điểu Châu công khai từ chối chia sẻ t·h·i t·hể gấu trắng cấp bán thần kia với bất kỳ quốc gia hoặc tổ chức nào, nếu như nhất định cần thì phải dùng đồ vật có cùng giá trị hoặc vật tư đắt đỏ mới có thể đổi được. Khi mọi người nhìn thấy cái danh sách đó thì lập tức không thể nhịn được mà chửi thề.
“Một trăm cân vàng đổi một lượng huyết nhục bán thần? Cái này mẹ nó rõ ràng là đang cướp đoạt mà!”. Có người đang gào thét. “Người Điểu Châu bị điên rồi à? Không phải đã nói chia sẻ tài nguyên hay sao?”. Lập tức có người Điểu Châu lắc đầu phủ nhận: “Chưa từng nói chia sẻ tài nguyên, chúng ta chỉ đồng ý chia sẻ kỹ thuật có điều kiện”. Sau đó thì bên Điểu Châu liền không có động tĩnh gì nữa... Mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn như nào, vẫn một bộ ta đây không quan tâm, ngạo mạn khiến rất nhiều người tức giận đến nghiến răng cũng không có cách nào. Nhất là các phòng thí nghiệm khoa học ở các quốc gia, từng giáo sư già vuốt râu, trừng mắt, gào hết sức: “Huyết nhục cấp bán thần, đó là cấp bán thần đó! Mua về, nhất định phải mua về! Có nó, chúng ta có thể đột phá giới hạn kỹ thuật hiện tại, chế tạo ra giáp máy chiến đấu mạnh hơn, thực lực nhân loại nhất định sẽ lại được nâng cao thêm một bậc!”. “Mua về, dù thế nào cũng phải mua được!”. “Đúng, đúng, mua không được thì đi săn, dù thế nào chúng ta cũng không thể tụt hậu hơn người. Đây là tài nguyên cấp cao nhất, ai lấy được thì sẽ là người đi đầu trên con đường chế tạo chiến giáp siêu năng lực...”
Rất nhiều tài phiệt cũng đỏ mắt, cho đến giờ phút này, ai cũng biết t·h·i t·hể ác ma vô cùng trân quý. Không nói đến vảy, xương cốt có thể chế tạo giáp trụ, v·ũ k·hí, còn có thể luyện ra kim loại quý hiếm để chế tạo chiến giáp, giáp kỵ sĩ Thánh chiến các thứ... Máu của nó lại càng là bảo dược, chỉ cần phối phương hợp lý thì có thể nâng cao thực lực của siêu phàm giả một cách vượt bậc, đồng thời tăng cao xác suất thức tỉnh của siêu phàm giả. Coi như không làm gì cả, cứ để trong nhà thì t·h·i t·hể ác ma cũng sẽ phát ra ma lực, khi ma lực khuếch tán ra sẽ nhanh chóng phân giải thành trạng thái nguyên thủy của thiên địa nguyên khí. Thiên địa nguyên khí cũng có ích rất lớn với siêu phàm giả, ngày đêm hấp thụ sẽ có thể nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân. Điều quan trọng nhất chính là, dù thế giới hòa hợp một thể, nhưng chỉ cần phân chia khu vực là sẽ có cạnh tranh, không ai muốn mình tụt hậu hơn người, bởi vì ai cũng không dám chắc nhân loại sẽ đi theo con đường nào trong tương lai. Vũ khí s·á·t th·ươ·ng lợi hại vẫn nên nắm trong tay sẽ yên tâm hơn! Người không có lòng h·ạ·i hổ, lại nhất định phải có phòng hổ tâm!
Thế là, các quốc gia họp khẩn cấp, chuẩn bị đến thành phố mặt trời không lặn của Điểu Châu để đàm phán mua t·h·i t·hể cấp bán thần. Đồng thời, bên trong thành phố mặt trời không lặn, một đám người cũng đang thương lượng gì đó, bọn họ rất hiểu rằng, bọn họ không thể chống lại ý chí và lòng tham của mọi người trên toàn thế giới, biện pháp tốt nhất không phải là giữ chặt t·h·i t·hể ác ma cấp bán thần, mà là phải bán nó đi để tối đa hóa lợi ích, đồng thời mình vẫn phải giữ được càng nhiều máu của ác ma cấp bán thần. Nhìn thấy cảnh này, có người ở Điểu Châu trực tiếp đăng ảnh chụp t·h·i t·hể ác ma cấp bán thần lên diễn đàn Đông Đô, la hét: “Các ngươi không phải rất giỏi sao? Chúng ta có t·h·i t·hể ác ma cấp bán thần hoàn chỉnh, còn các ngươi thì sao? Chẳng lẽ muốn sống dựa vào cái đuôi cá cụt kia à?”. “Ganh tỵ không? Ghen tỵ thì đưa tiền đây mua đi! Ha ha ha... Chỉ sợ là các ngươi không có tiền thôi!”. “Các em gái ơi, mặt trời không lặn mới là tương lai, mới là hy vọng, đến đây đi, anh trai dang rộng vòng tay chờ các em đây này!”.
Lại có những kẻ vô liêm sỉ, trực tiếp lên giọng thông đồng với mấy cô gái Đông Đô, lập tức khiến cho rất nhiều người Đông Đô tức đến đỏ mắt, nhưng lại không thể làm gì được. Ngay lúc người Điểu Châu đang gào thét thì video trực tiếp ở biển thuyền thành lại có động tĩnh. Chỉ thấy trong cánh cửa ác ma to lớn kia, có một người đi ra! Người biển thuyền thành cố gắng mở to hai mắt ra nhìn, người thì lấy kính viễn vọng, người thì mở siêu năng lực tăng cường thị lực của bản thân để nhìn về phía cánh cửa ác ma. Người kia bước ra một bước, quần đen, áo sơ mi trắng, dù không hợp chút nào, nhưng đúng là một người! Lại nhìn khuôn mặt kia, người biển thuyền thành đồng loạt sôi trào: “Giang Ly!” “Là Giang Ly!” “Hắn quả nhiên không c·h·ế·t! Ha ha ha…” “Tiện Bán Thần, quả nhiên không c·h·ế·t! Thằng cha này, quả nhiên là tai họa di ngàn năm a ha ha...”.
Tuy mọi người đang mắng Giang Ly, nhưng từng người lại là đang cười mắng. Không hẳn là mắng, mà đúng hơn là trêu chọc một cách thân thiện, dù sao chuyện đúng sai thì mọi người trong lòng tự có cái cân. Giang Ly chắc chắn không phải là kẻ ác, thật ra thì hắn là một tên tiện nhân, nhưng cũng là một anh hùng! Lúc này đây, Giang Ly bình an trở về, mọi người tự nhiên vô cùng vui mừng. Không chỉ là ở biển thuyền thành, tất cả mọi người Đông Đô đều như vậy, bọn họ tuy cảm thấy Giang Ly làm một số chuyện rất khốn kiếp, nhưng bọn họ phải thừa nhận, bất kể vì lý do gì, bất kể Giang Ly dùng thủ đoạn hỗn trướng gì đi nữa thì thằng cha này cũng đã cứu vớt được mấy thành phố lớn, hoàn toàn x·ứ·n·g đ·á·n·g là một anh hùng.
Thấy thế, người Điểu Châu không vui, dồn dập nhắn lại nói: “Người sống thì có tác dụng gì? Không có t·h·i t·hể ác ma cấp bán thần thì vẫn không bằng Leona!”. Nhưng không đợi bọn họ nói hết lời thì mọi người thấy Giang Ly dùng sức kéo mạnh sợi dây trong tay, sau đó phù một tiếng, một t·h·i t·hể ác ma lão lang bị lôi ra từ bên trong cánh cửa ác ma! Có người hoảng sợ nói: “Những t·h·i t·hể này sau khi c·h·ế·t vẫn tỏa ra thần quang! Giống với cái t·h·i t·hể cá lớn kia, và cái t·h·i t·hể gấu trắng của Điểu Châu!”. “Chẳng lẽ là t·h·i t·hể ác ma cấp bán thần?”. Có người Điểu Châu phản bác: “Chỉ là trông giống thôi!”. “Trông giống? Có phải t·h·i t·hể ác ma cấp bán thần không thì cứ nhìn số liệu mà xem!” Người bảo hộ của thuyền biển thành đã đăng một tấm ảnh chụp số liệu đo đạc năng lượng ác ma của một thiết bị, rõ ràng là cấp bán thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận