Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 103: Chuyển phát nhanh tới cửa

Chương 103: Chuyển phát nhanh tới cửa Hắc Liên vuốt cằm nói: "Cái tiểu khu này hiện tại ngoài ngươi ra, căn bản không có người ngoài, ngươi để hắn ở đây làm gì? Ngắm ruồi à?"
Giang Ly nhìn lên trên, vừa vặn thấy một con ruồi ong ong bay qua, trong chốc lát, Giang Ly và Hắc Liên nhìn chằm chằm vào con ruồi đó, muốn xem con ruồi này vượt rào thì Xương Long sẽ thế nào.
Mặc dù hai người không nói gì, nhưng biểu lộ ra, đều là: "Con ruồi kia c·h·ế·t chắc, ngươi qua đây là ngươi c·h·ế·t!"
Sau đó, họ thấy con ruồi tùy t·i·ệ·n bay vào tiểu khu, nghênh ngang như thể đang diễu võ giương oai bay lượn một vòng rồi bay sâu vào trong tiểu khu.
Giang Ly và Hắc Liên nhìn lại Xương Long, lúc này, Xương Long đang đắc ý xem ti vi, cười như một gã ngốc vậy...
Hắc Liên lắc đầu nói: "Ta đã nói là vô dụng mà?"
Giang Ly cười khan một tiếng, mặt đầy x·ấ·u hổ.
Trở về nhà, Giang Ly lấy trứng gà của lũ gà vượt ngục lần trước tìm được, xào cơm trứng, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Đừng trách ta, cha mẹ các ngươi bỏ chạy, ta đầy bụng tức giận chỉ có thể trút lên các ngươi thôi. A Di Đà Phật... Thơm quá..."
Hắc Liên ba miếng hai miếng đã ăn hết bát cơm của mình, rồi trừng mắt nhìn Giang Ly.
Giang Ly không để ý hắn, chậm rãi ăn cơm, đồng thời xem tin tức.
"Thông tin mới nhất, vì sự cố ác ma xâm lấn cấp đỏ xảy ra mấy ngày trước, để duy trì sự an toàn của Tiêu Tương. Tổ chức Thủ Hộ Giả tổng bộ Hoa Hạ cố ý phân một thủ hộ giả cấp t·h·i·ê·n t·a·i là Hàn Thiết Long Thành, Liên Văn Hiên, đến ở Tiêu Tương, duy trì sự an toàn của Tiêu Tương."
Sau đó ống kính chuyển sang một nam t·ử đeo mặt nạ đầu dê, xuất hiện trước ống kính, phẩy phẩy tay nói: "Mọi người khỏe, ta là Liên Văn Hiên, yên tâm, có ta ở Tiêu Tương, bất cứ ác ma nào dám lảng vảng sẽ bị ta tóm c·h·ế·t!"
Sau đó người dẫn chương trình tò mò hỏi: "Hàn Thiết Long Thành đại nhân, sao ngài lại đeo mặt nạ vậy ạ?"
Liên Văn Hiên hơi trầm ngâm nói: "À... Tăng thêm chút thần bí thôi mà, dù gì ta cũng là người nổi tiếng, ra đường bị người chặn lại thì không hay, ha ha ha..."
Giang Ly nghe giọng này, luôn cảm thấy quen tai, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Nhưng Giang Ly cũng lười nghĩ nhiều vậy, gác đũa xuống, cười nói: "Xem ra có thể yên tĩnh được mấy ngày rồi."
Hắc Liên ngồi xổm một bên, ăn tôm hùm nhỏ, xem ti vi, cười khẩy nói: "Yên tĩnh à? Sao ta lại cảm thấy tên này đến tranh mối làm ăn thế?"
Giang Ly lại không quan tâm mà nói: "Không sao, dù sao trong tay ta có tiền, đủ để ta tiêu pha một hồi."
Hắc Liên nhìn cái tên trước mặt này, nói dễ nghe một chút là Phật hệ, nói khó nghe thì là tên ăn no cả ngày, không muốn làm gì, thở dài một hơi: "Ngươi không thể có chút ý chí cầu tiến à?"
Giang Ly bỗng nhìn về phía Hắc Liên hỏi: "Tiến là ai?"
Hắc Liên: "..."
Hắc Liên mặt tối sầm, một tay nắm chặt cổ áo Giang Ly gầm lên: "Mẹ nó, trong mắt ngươi lúc nào mới có chút đấu chí vậy hả? Cả ngày ngủ gà ngủ gật, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi là người kế nghiệp của đại ma vương đấy, có thể hiện chút... Thôi được rồi, ma vương hay không thì chưa bàn tới, ngươi biểu hiện giống vương xem nào! Lạnh lùng được không? Làm màu được không? Cao nhân một bậc biết không?"
Giang Ly vẻ mặt lười nhác nhìn Hắc Liên, rồi nhẹ nhàng gỡ tay Hắc Liên đang nắm cổ áo hắn ra, gắp một miếng trứng gà lên, hỏi: "Ăn không?"
Hắc Liên nhìn miếng trứng gà trên đũa của Giang Ly, nhìn lại khuôn mặt lười nhác hết sức đáng ăn đòn của Giang Ly, hừ một tiếng, ăn một miếng trứng gà, sau đó thở dài: "Hết cách rồi..."
Giang Ly bĩu môi nói: "Đại ma vương ngoài lực lớn hơn một chút ra, chả phải cũng ăn cơm sao? Có gì hay mà làm màu. Đi thôi..."
Hắc Liên thấy Giang Ly đứng dậy đi ra cửa, cau mày hỏi: "Đi đâu vậy?"
Giang Ly tiện tay mở cửa nói: "Kiếm tiền, mua thức ăn."
Hắc Liên nghe mấy lời đầu hoàn toàn không có phản ứng gì, nghe được chữ mua thức ăn, mắt liền sáng lên.
"Ta xuống lầu trước, ngươi rửa bát đi nhé, ta ở dưới lầu chờ ngươi." Giang Ly nói xong liền đóng cửa đi.
Hắc Liên ngồi xổm trên sofa, nửa ngày không nhúc nhích, sau khi hoàn hồn lại, liền nghe trong phòng vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Tào mẹ nó! Ta đường đường là một đời đại ma vương, ngươi lại bảo ta rửa bát? Ta xoát em rể nhà ngươi đấy!"
Rồi trong bếp liền vang lên tiếng bát đĩa va vào nhau.
Mấy giây sau, Giang Ly mới xuống được vài bậc thang, Hắc Liên đã tới nơi.
Giang Ly nhìn chằm chằm Hắc Liên, Hắc Liên vẻ mặt bi phẫn gầm lên: "Ngươi nhìn cái gì? Rửa sạch rồi!"
Giang Ly ừ một tiếng, lúc này mới tiếp tục xuống lầu.
Hắc Liên nhìn đường cái xe cộ qua lại, nói: "Ngươi không phải bảo có tiền sẽ mua xe à?"
Giang Ly gật đầu nói: "Thì không phải đang chuẩn bị đi mua đó sao."
Hắc Liên nhìn ngõ hẻm nhỏ lộn xộn kia, thầm nói: "Chẳng phải bảo cửa hàng mua xe 4S phải rất cao cấp sao? Nơi này sao nhìn không giống thế?"
Cùng lúc đó, màn đêm từ từ buông xuống, một đội ngũ khoảng ba mươi người xuất hiện trong rừng cây gần Tương Thành.
Đúng lúc này, một người từ trong bụi cỏ bước ra, đồng thời thân thể nhanh chóng biến đổi, từ một con người biến thành một con quái vật đầu thằn lằn.
"Các huynh đệ, ta xem rồi, nếu không muốn ở rừng núi, thì chỉ có một chỗ có thể tạm thời ở được." Con đầu thằn lằn nói.
Đối diện đầu thằn lằn là một nhóm hình thù kỳ quái, có con mọc cánh, có con mang đuôi, tóm lại không có con nào hình người. Trong đám người đó có một kẻ béo như một con lợn ngồi ở giữa, sờ bụng nói: "Ở rừng núi là không được rồi, thú vương đại nhân tuy xuất thân hoang dã, nhưng mà đời này hận nhất ở chỗ hoang dã. Dù thế nào, chúng ta cũng phải giải quyết việc này trước khi hắn tới."
Đầu thằn lằn gật đầu nói: "Ta biết, theo lý mà nói, mang theo các ngươi thì đừng hòng tìm chỗ mà ở, dù sao các vị có tạo hình như vậy, chắc chắn không thể đường hoàng vào thành được.
Nhưng vận khí của chúng ta cũng tốt, trải qua mấy ngày loại bỏ, ta cuối cùng cũng tìm được một tiểu khu không người ở trong Tương Thành."
Tên mập đầu lợn nghe xong, lập tức ngồi thẳng lên, nói: "Ngươi chắc chắn chứ? Ta nghe nói giá nhà của con người không thấp đâu, nhà đều là đồ tốt, sao lại có nhà bỏ hoang không ai ở được?"
Đầu thằn lằn bĩu môi khinh thường nói: "C·ứ·t! Ta lượn một vòng khắp thành rồi, nhà không người ở có nhiều lắm, phần lớn đều bỏ không. Vì việc này, ta đã đi hỏi dò các phòng môi giới, về cơ bản có thể xác định, đều có chủ, mà lại rất nhiều nhà đều bị một nhóm nhỏ người mua, họ mua chỉ để đó chờ tăng giá trị rồi kiếm tiền. Nói trắng ra là, đó gọi là nâng giá hàng bằng hình thức độc quyền, tục xưng là xào phòng, mục đích là chèn ép đám quỷ nghèo..."
Đến đây, hai ba chục ác ma trước mặt đầu thằn lằn, mỗi người đều trợn mắt há mồm, hai mắt ngơ ngác.
Đầu thằn lằn khẽ liếc mắt nói: "Thôi được rồi, nói với các ngươi thì các ngươi cũng không hiểu. Tóm lại, tiểu khu đã tìm được, chỗ ở cũng có, tối nay chúng ta vào thành, đêm nay có g·i·ư·ờ·n·g lớn mà ngủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận