Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 193: Hoàn thành nhiệm vụ
Chương 193: Hoàn thành nhiệm vụ
Thế là Giang Ly bắt đầu thao túng những cái điện thoại này để nhắn lại cho mình...
Kết quả hắn phát hiện... Phía dưới căn bản không cần hắn nhắn lại, ba cái điện thoại mang tính dẫn dắt, lại có rất nhiều người hưởng ứng theo, cho rằng đây là Giang Ly tự mình giở thủ đoạn, hù dọa người khác.
Sau đó còn có rất nhiều người xung phong nhận việc, nhất định phải đến tiểu khu Nam Lư tìm tòi hư thực.
Giang Ly nhìn đến đây, cười vui vẻ: "Như vậy là được rồi..."
Việc giày vò này, kéo dài đến tận buổi tối.
Ăn cơm tối xong, Giang Ly xách bàn ghế lên mái nhà, ngồi dưới giàn nho, vừa ăn nho vừa thưởng trăng.
Trong lòng hắn, bé la lỵ nhỏ đang nằm sấp, còn ngáy o o, nước dãi chảy dài...
Hắc Liên ngồi bên cạnh, mang theo một bầu rượu đang từ từ nhâm nhi.
Giang Ly đột nhiên hỏi: "Hắc Liên, gần đây Thiên Mạt không ổn à. Từ khi từ ba con trai đi xuống, nó luôn thích ngủ. Tuy không thấy ác mộng, nhưng mỗi ngày ngủ cứ như heo con. Có chút lo lắng à."
Giang Ly xốc Thiên Mạt lên, vật nhỏ này dường như cũng cảm thấy có chút không thoải mái, tay nhỏ quơ quơ, sau đó lại rũ đầu xuống, ngủ tiếp.
Hắc Liên bình thản nói: "Không có chuyện gì, chỉ là trước đây tinh thần lực tiêu hao hơi lớn, dựa vào ngủ bù lại thôi."
Nói đến đây, Hắc Liên chợt nói: "Đúng rồi, trong thức hải của nàng còn có người, ngươi có biết không?"
Giang Ly nghe xong, kinh ngạc nói: "Còn có người?"
Hắc Liên gật đầu: "Đúng vậy, một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc đồ trắng, trông rất giống Thiên Mạt."
Giang Ly lắc đầu nói: "Ta thật không biết chuyện này."
Hắc Liên nói: "Thiếu nữ kia bị tinh thần lực của Thiên Mạt giam dưới sức mạnh của tinh hải dương, đồng thời toàn thân bị mười tám sợi xích sắt tinh thần trói buộc, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang hôn mê."
Nói đến đây, Hắc Liên hỏi: "Rốt cuộc ngươi hiểu bao nhiêu về nàng?"
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Hai chúng ta cùng nhau biết nàng, ta biết bao nhiêu, chẳng phải ngươi sẽ biết bấy nhiêu sao? Chuyện này ngươi còn hỏi ta?"
Hắc Liên uống một ngụm rượu, lẩm bẩm: "Con bé này trên người có bí mật à..."
Giang Ly quan tâm hỏi: "Có nguy hiểm không?"
Hắc Liên lắc đầu: "Có chúng ta ở đây, có thể có nguy hiểm gì, trời sập xuống, một quyền đập nát là xong. Ta chỉ là hiếu kỳ, nha đầu này rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì. Ai... Ngươi không hiếu kỳ à?"
Giang Ly nói: "Hiếu kỳ chứ... Nhưng ta không có hứng thú đào bí mật của người khác."
Nói đến đây, Giang Ly nhìn trăng, nói: "Huống chi, đã là bí mật, khẳng định có người sẽ đào. Đợi bọn họ đào đến chỗ chúng ta, sau đó hứng chịu ác ma đánh, chẳng phải là sẽ biết hết mọi chuyện sao?"
Hắc Liên: "..."
Giang Ly nói xong, gọi điện thoại cho Trình Thụ, rủ anh ta đến ăn đồ nướng, kết quả..."
"Giang Ly, đồ nướng coi như xong đi. Hai ngày nay bọn tôi bận điên rồi." Trình Thụ phàn nàn nói.
Giang Ly bực bội hỏi: "Tình huống gì?"
Trình Thụ nói: "Còn không phải đám mộ của Lưu Tu náo loạn, một đám siêu phàm giả đến, những người là hộ vệ thì không nói, ai cũng rất quy củ, nhưng còn có rất nhiều đám ô hợp, đám người này ngông cuồng bất tuân thì thôi đi, còn không tuân thủ quy tắc nữa chứ! Hãm hại lừa gạt, trộm cắp, dụ dỗ con gái nhà lành lên giường, đủ loại hỗn đản hết. Bọn tôi bây giờ mỗi ngày đều bị đám người này phá sự, náo loạn thành một mớ bòng bong. Đúng rồi, còn có một tên ác ma lượn lờ ở gần đây... Đừng nói ăn đồ nướng, giờ tôi uống ngụm nước còn không có thời gian. Thôi không nói nữa, Nghiêm Dư Giáng phát hiện ra tên cuồng trộm đồ lót, hôm nay nhất định phải cho hắn một trận!"
Nói xong, Trình Thụ cúp điện thoại.
Giang Ly cười gượng một tiếng: "Ta chợt phát hiện, mẹ ta nói rất đúng, cái tổ chức này, không thể thêm vào! Quá phiền toái!"
"Ê a ha ha ha..."
Điện thoại Giang Ly lại vang lên, cầm lên xem, hóa ra là Trình Thụ gọi đến.
"Trình Thụ, tình huống gì? Bị người đánh, muốn cầu chi viện à?" Giang Ly hỏi.
Trình Thụ nói: "Không phải, tôi là nói cho cậu biết, theo thông tin của Nghiêm Dư Giáng, tên cuồng trộm đồ lót kia đang chạy về phía bên cậu đó. Cậu cẩn thận chút, cất đồ lót đi... ơ, cất đồ của Thiên Mạt cho kỹ!"
Giang Ly nghe xong, ha ha nói: "Hắn dám đến chỗ ta, ta sẽ biến hắn thành quần lót, cho cóc đeo lên!"
Trình Thụ hắc hắc nói: "Tụi này đến ngay đây... Thằng nhãi này cực kỳ giỏi ẩn mình, che giấu dấu vết, trên đường đi không biết bao nhiêu người muốn bắt hắn, kết quả hắn trốn biệt tích căn bản không tìm thấy. Nói tóm lại, cậu cẩn thận đó."
Giang Ly "ồ" một tiếng, rồi cúp điện thoại, thầm nghĩ: "Xem thường ta không có siêu năng lực à?"
Trong lúc nói chuyện, Giang Ly chợt nhìn về phía tòa nhà đối diện, thấy một bóng người đang lén lút di chuyển phía trên đó.
Giang Ly gãi gãi đầu: "Bọn họ nói, có khi nào là tên này không nhỉ? Không đúng rồi... Hắn không phải là có thể ẩn thân, tiềm hành, che giấu tung tích à? Sao ta lại nhìn rõ như thế này?"
Hắc Liên lười biếng nói: "Cơ thể hiện giờ của ngươi, nhìn thì có vẻ chỉ là dùng sức mạnh của ta, trên thực tế cơ thể ngươi sớm đã vượt quá phạm trù loài người. Lục cảm của ngươi là lục cảm của ta, mắt của ngươi nhìn thì không có gì, nhưng trên thực tế giống với thân thể của ngươi, tiềm lực vô tận. Nhìn thấu chút chướng nhãn pháp cỏn con, có gì đáng ngạc nhiên?"
Giang Ly suy nghĩ kỹ lại, thị lực của hắn chính xác lợi hại, chỉ cần hắn muốn, có thể thấy vệ tinh vũ trụ, không cần kính viễn vọng cũng nhìn thấy núi hình vòng cung trên mặt trăng...
Loại thị lực này, nghĩ thôi cũng thấy không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ là Giang Ly tuyệt đối không ngờ rằng, hắn lại có thể nhìn thấu cả việc ẩn thân của người khác.
Đã có thể nhìn thấy được, Giang Ly tự nhiên cũng không khách khí, đảo mắt một vòng, cười hắc hắc: "Muốn thử tài à, đến chỗ ta trộm đồ ư? Ngươi cứ chờ đó cho ta."
Nói xong Giang Ly liền xuống lầu...
Cùng lúc đó, trên lầu đối diện, cái bóng đen kia bỗng nhiên rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Giang Ly, thầm nghĩ: "Vừa nãy hắn đang nhìn mình? Sao có thể chứ... Chả lẽ tên này chỉ là người bình thường à. Kỳ quái vậy... Chắc là trùng hợp thôi."
Nói xong, bóng đen lấy ra một tấm bản đồ, tuy là ban đêm, nhưng mắt của hắn có thể nhìn rõ trong bóng tối, xem xong, hắn thầm nói: "Không sai, đây đúng là tiểu khu Nam Lư. Chỉ là... Cái tên Giang Ly đó rốt cuộc trông thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại bắt mình đi lục từng phòng tìm chìa khóa sao? Thế này thì quá hố rồi!"
Lắc đầu, bóng đen cất bản đồ, đang chuẩn bị đi, chợt thấy trên lầu đối diện, người trẻ tuổi kia đang vác một cái túi đen lớn đi tới.
Sau khi loay hoay một lúc, hắn móc ra một thứ đen sì hướng về phía hắn.
"Tên này làm gì vậy?" Bóng đen thầm nghĩ.
Tách!
Một vệt sáng chiếu thẳng lên người hắn, hắn lập tức ngơ ngác, thầm nghĩ: "Ngọa tào, hắn có thể thấy mình?"
Nhưng chờ một lát, bóng đen thấy đối phương không có động tĩnh gì, lại nghĩ: "Tên này một chút dao động năng lượng cũng không có, không thể nào thấy mình được, chắc chắn là trùng hợp... Đúng, nhất định là trùng hợp."
Nói xong, bóng đen còn tự an ủi mình bằng cách cười nhỏ: "Ha ha... Sao mình lại bị một người bình thường nhìn thấy chứ? Mình suy nghĩ nhiều quá rồi..."
Trong khi nói chuyện, bóng đen vừa động, kết quả hắn phát hiện, đèn của đối phương di chuyển theo động tác của mình!
Bóng đen trên trán lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến, thầm nghĩ: "Không thể nào? Ta không tin điều tà môn đó."
"Ta nhảy trái, ta nhảy phải, ta nghiêng mình, ta ngồi xuống, ta bật dậy... Ta không tin ngươi có thể mãi dựa vào vận may để chiếu vào ta!" Bóng đen vừa nói vừa nhảy tưng tưng.
Giang Ly và Hắc Liên thấy vậy, nhìn nhau, lặng lẽ cầm ly rượu lên uống một ngụm, gắp thêm hai hạt lạc, thuận tiện hái thêm quả nho, thầm nghĩ: "Thằng này, điên rồi hả?"
"Đừng nói chuyện, chắc là đang khiêu vũ thôi. Nhảy tốt ghê, hợp để nhắm rượu." Hắc Liên ngồi xổm trên ghế, cười ha ha nói.
Giang Ly gật đầu, không nói gì, chỉ ghét bỏ nói: "Ánh sáng có phải hơi tối không?"
Sau đó, Giang Ly tắt một chiếc đèn pin.
Bóng đen đối diện nhảy nhót một hồi thì phát hiện ánh đèn đối diện tắt, hắn mới dừng lại, toe toét miệng, trong lòng cười thầm: "Tôi đã bảo mà, tên này... căn bản không thấy được tôi, tất cả đều là trùng hợp! Nếu không, sao hắn không tiếp tục chiếu vào mình chứ? Mẹ nó, có bản lĩnh cậu dùng đèn pin phá nhà cậu mà chiếu vào tôi đi! Chiếu vào đi!"
Bóng đen nhảy sang tòa nhà khác, phách lối vẫy tay, ra vẻ đắc ý vô cùng.
Một khắc sau...
Tạch tạch tạch tạch tạch... Liên tiếp âm thanh bật công tắc vang lên, sau đó bóng đen thấy một loạt ánh sáng từ mười chiếc đèn pin chiếu vào, trong nháy mắt đó, thế giới trước mắt hắn trắng xóa... Trắng xóa đến mức không thấy gì cả.
"Cái này... thật sự thấy được mình?" Bóng đen trong lòng kinh hãi nhìn về phía Giang Ly.
Hắn không phải kẻ ngốc, nếu trước đó bị chiếu, đó là trùng hợp, thì hiện tại hắn đã đổi tòa nhà, đối phương vẫn chiếu được hắn, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
"Ôi... Cậu đang nhìn gì thế? Nhảy tiếp đi!" Bên đối diện truyền đến giọng nói của Giang Ly.
Bóng đen cố gắng nheo mắt lại... Hắn cuối cùng không phải người bình thường, nếu là người thường bị ánh sáng mạnh như vậy chiếu vào, không mù cũng phải mờ mắt một lúc. Nhưng bóng đen nheo mắt lại thì vẫn nhìn được khung cảnh phía sau ánh đèn, rồi hắn chỉ cảm thấy một luồng oán khí xông lên tận trời, một ngụm máu tươi suýt nữa bị tức mà phun ra!
Chỉ thấy ở trên lầu đối diện, một nam tử ngồi trên bàn ghế, một lão già thì ngồi xổm trên ghế, hai người đang uống bia, ăn lạc, nét mặt thì cứ như đang thích thú xem hắn vậy! Cảm giác đó khiến hắn cứ như là vũ công trong quán rượu thời xưa, cố gắng vặn vẹo cơ thể để mua vui cho mọi người vậy...
"Tào mẹ nó, mấy người đang đùa với tôi đấy à!" Bóng đen trừng mắt nhìn Giang Ly và Hắc Liên.
Giang Ly vẫy vẫy tay: "Đừng kích động, bọn ta không bắt cậu, cậu cứ tiếp tục nhảy đi, nhảy đẹp mắt chút."
Đinh!
Oán khí +1000.
Bóng đen chửi: "Nhảy cái mả cha mày ấy, ta giết chết mấy người!"
Trong tiếng gầm thét của bóng đen, hắn nhảy lên không trung, người ở giữa không trung, năng lượng hội tụ lại, cả người trông như Ma Thần trong bóng tối vậy...
Bóng đen ha ha cười lớn: "Chắc là mấy người sợ rồi đúng không!"
Cùng lúc đó, trên một tòa nhà khác, ba bóng người rơi xuống, chính là Võ Dưỡng Thanh, Trình Thụ và Nghiêm Dư Giáng.
Nghiêm Dư Giáng kéo theo một làn khói xanh trên tay, khói xanh chỉ về hướng bóng đen.
Sau đó, cả ba liền thấy bóng đen kia đang lơ lửng trên không trung, ngưng tụ năng lượng, cùng với cái tràng cảnh tùy tiện phát ra đó.
Hầu như cùng lúc đó, điện thoại của Nghiêm Dư Giáng vang lên.
Canh Nguyệt kích động kêu lên: "Mấy người cẩn thận một chút, thân phận của người đó tôi tra ra được rồi, là quỷ ảnh minh táng, cao thủ cấp thiên tai thứ 50 trong giới dã bảng... Lập tức lui về chờ đợi viện quân."
Nghiêm Dư Giáng vội ho lên: "Canh Nguyệt... Ờm... Nói thế nào nhỉ, hắn đang muốn ra tay với Giang Ly, theo kiểu chính diện đối đầu đó."
Canh Nguyệt trầm mặc một hồi, rồi nói: "Ờ... Vậy thì tôi giúp mấy người click xác nhận nhiệm vụ hoàn thành nhé."
Nghiêm Dư Giáng gật đầu: "Ừm, cẩn thận chút, năm giây sau hãy xác nhận."
Trình Thụ thì làm động tác cầu nguyện cho đối phương.
Còn Võ Dưỡng Thanh thì nói với Trình Thụ: "Cái này, cậu không thể một mình chiếm hết chứ."...
Cơ hồ là cùng lúc ba người nói ra câu này, Giang Ly uống cạn chai rượu trên tay, rồi ném nó về phía bóng đen giữa không trung!
Bóng đen thấy thế, ha ha cười nói: "Cậu dùng nó đánh tôi á? Cậu nghĩ tôi là đám rác rưởi ngoài đường kia sao? Tôi là..."
Bốp!
Chai bia đập thẳng vào đầu hắn, chai rượu vỡ tan tành!
Bóng đen khựng lại giữa không trung, rồi như chim trúng đạn, một tiếng "bịch" rơi từ trên trời xuống, ngã xuống nền xi măng bên dưới lầu, tứ chi co quắp một hồi, rồi không còn động đậy.
Nghiêm Dư Giáng vội vàng nhảy đến xem, chỉ thấy trên đầu tên kia một mảnh máu đỏ tươi, còn cắm vài mảnh thủy tinh vỡ, miệng gian nan nói: "Ngọa tào... Sao có thể chứ? Ta là cao thủ cấp thiên tai đó, lại bị chai bia đập ngã... Cơ mà... Đau quá đi..."
Nghiêm Dư Giáng cảm thán nói: "Ngươi xem ngươi đó, đến đây làm gì không biết? Không phải tự tìm đường chết à..."
Bóng đen cũng không biết là bị đập choáng hay thế nào, cứ há mồm ra là trả lời: "Ta đi tìm cái tên phế vật Giang Ly để lấy chìa khóa..."
Một cái chân xuất hiện trước mặt bóng đen, Giang Ly cầm theo một chai bia mới tinh, ngồi xổm xuống nói: "Ủa... Anh đến tiểu khu nhà tôi không phải để trộm đồ lót à?"
Bóng đen tức giận nói: "Ta tới làm chính sự! Ta tới tìm tên phế vật Giang Ly..."
Giang Ly gãi đầu: "Tìm tôi? Làm gì?"
Bóng đen vừa muốn gào thét hai tiếng, rồi ngạc nhiên nhìn Giang Ly nói: "Cậu chính là Giang Ly?"
Giang Ly gật đầu: "Ừm... Chứ sao?"
Bóng đen khó hiểu nói: "Cậu... Cậu không phải người bình thường sao?"
Giang Ly đảo mắt một vòng: "Đầu cậu có hố hả? Muốn tìm tôi mà tôi là người như nào cũng không biết, cậu cũng dám tìm?"
Bóng đen hình như nghĩ ra gì đó, tức giận nói: "Mấy người trên mạng lừa tôi!"
Giang Ly lập tức vui vẻ, xua tay nói: "Đừng nói thế, bọn họ không có lừa cậu."
Nói xong, Giang Ly ngồi bệt xuống bên cạnh bóng đen, ở trước mặt hắn mở một chiếc điện thoại di động ra, sau đó đối diện với khuôn mặt của hắn, mở khóa.
Sau đó, ngay trước mặt quỷ ảnh minh táng, mở APP thường dùng, rồi ở dưới đoạn video quen thuộc, nhắn lại: "Tôi đi dò xét rồi, quả nhiên là lừa hết, toàn là rác rưởi! Cơ mà tôi bị tổ chức Thủ Hộ chặn rồi, khi các người hành động thì cẩn thận chút, đừng có mà để thủ hộ giả bắt được."
Đến đây, quỷ ảnh minh táng hình như hiểu ra điều gì...
Chưa kịp để quỷ ảnh minh táng trả lời, đã thấy Giang Ly từ trong túi móc ra hơn chục cái điện thoại, sau đó để ngay trước mặt hắn, tự mình thao tác từng cái, nhắn tin khởi xướng.
"Tôi đã bảo rồi, nhất định là giả."
"Hình như ở trên đó là cao thủ đó, có ai biết đó là ai không?"
Nghiêm Dư Giáng thấy thế, cười gượng một tiếng: "Cao thủ cấp thiên tai, quỷ ảnh minh táng, xếp thứ 50 toàn quốc đó."
Thế là Giang Ly bắt đầu thao túng những cái điện thoại này để nhắn lại cho mình...
Kết quả hắn phát hiện... Phía dưới căn bản không cần hắn nhắn lại, ba cái điện thoại mang tính dẫn dắt, lại có rất nhiều người hưởng ứng theo, cho rằng đây là Giang Ly tự mình giở thủ đoạn, hù dọa người khác.
Sau đó còn có rất nhiều người xung phong nhận việc, nhất định phải đến tiểu khu Nam Lư tìm tòi hư thực.
Giang Ly nhìn đến đây, cười vui vẻ: "Như vậy là được rồi..."
Việc giày vò này, kéo dài đến tận buổi tối.
Ăn cơm tối xong, Giang Ly xách bàn ghế lên mái nhà, ngồi dưới giàn nho, vừa ăn nho vừa thưởng trăng.
Trong lòng hắn, bé la lỵ nhỏ đang nằm sấp, còn ngáy o o, nước dãi chảy dài...
Hắc Liên ngồi bên cạnh, mang theo một bầu rượu đang từ từ nhâm nhi.
Giang Ly đột nhiên hỏi: "Hắc Liên, gần đây Thiên Mạt không ổn à. Từ khi từ ba con trai đi xuống, nó luôn thích ngủ. Tuy không thấy ác mộng, nhưng mỗi ngày ngủ cứ như heo con. Có chút lo lắng à."
Giang Ly xốc Thiên Mạt lên, vật nhỏ này dường như cũng cảm thấy có chút không thoải mái, tay nhỏ quơ quơ, sau đó lại rũ đầu xuống, ngủ tiếp.
Hắc Liên bình thản nói: "Không có chuyện gì, chỉ là trước đây tinh thần lực tiêu hao hơi lớn, dựa vào ngủ bù lại thôi."
Nói đến đây, Hắc Liên chợt nói: "Đúng rồi, trong thức hải của nàng còn có người, ngươi có biết không?"
Giang Ly nghe xong, kinh ngạc nói: "Còn có người?"
Hắc Liên gật đầu: "Đúng vậy, một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc đồ trắng, trông rất giống Thiên Mạt."
Giang Ly lắc đầu nói: "Ta thật không biết chuyện này."
Hắc Liên nói: "Thiếu nữ kia bị tinh thần lực của Thiên Mạt giam dưới sức mạnh của tinh hải dương, đồng thời toàn thân bị mười tám sợi xích sắt tinh thần trói buộc, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang hôn mê."
Nói đến đây, Hắc Liên hỏi: "Rốt cuộc ngươi hiểu bao nhiêu về nàng?"
Giang Ly liếc hắn một cái, nói: "Hai chúng ta cùng nhau biết nàng, ta biết bao nhiêu, chẳng phải ngươi sẽ biết bấy nhiêu sao? Chuyện này ngươi còn hỏi ta?"
Hắc Liên uống một ngụm rượu, lẩm bẩm: "Con bé này trên người có bí mật à..."
Giang Ly quan tâm hỏi: "Có nguy hiểm không?"
Hắc Liên lắc đầu: "Có chúng ta ở đây, có thể có nguy hiểm gì, trời sập xuống, một quyền đập nát là xong. Ta chỉ là hiếu kỳ, nha đầu này rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì. Ai... Ngươi không hiếu kỳ à?"
Giang Ly nói: "Hiếu kỳ chứ... Nhưng ta không có hứng thú đào bí mật của người khác."
Nói đến đây, Giang Ly nhìn trăng, nói: "Huống chi, đã là bí mật, khẳng định có người sẽ đào. Đợi bọn họ đào đến chỗ chúng ta, sau đó hứng chịu ác ma đánh, chẳng phải là sẽ biết hết mọi chuyện sao?"
Hắc Liên: "..."
Giang Ly nói xong, gọi điện thoại cho Trình Thụ, rủ anh ta đến ăn đồ nướng, kết quả..."
"Giang Ly, đồ nướng coi như xong đi. Hai ngày nay bọn tôi bận điên rồi." Trình Thụ phàn nàn nói.
Giang Ly bực bội hỏi: "Tình huống gì?"
Trình Thụ nói: "Còn không phải đám mộ của Lưu Tu náo loạn, một đám siêu phàm giả đến, những người là hộ vệ thì không nói, ai cũng rất quy củ, nhưng còn có rất nhiều đám ô hợp, đám người này ngông cuồng bất tuân thì thôi đi, còn không tuân thủ quy tắc nữa chứ! Hãm hại lừa gạt, trộm cắp, dụ dỗ con gái nhà lành lên giường, đủ loại hỗn đản hết. Bọn tôi bây giờ mỗi ngày đều bị đám người này phá sự, náo loạn thành một mớ bòng bong. Đúng rồi, còn có một tên ác ma lượn lờ ở gần đây... Đừng nói ăn đồ nướng, giờ tôi uống ngụm nước còn không có thời gian. Thôi không nói nữa, Nghiêm Dư Giáng phát hiện ra tên cuồng trộm đồ lót, hôm nay nhất định phải cho hắn một trận!"
Nói xong, Trình Thụ cúp điện thoại.
Giang Ly cười gượng một tiếng: "Ta chợt phát hiện, mẹ ta nói rất đúng, cái tổ chức này, không thể thêm vào! Quá phiền toái!"
"Ê a ha ha ha..."
Điện thoại Giang Ly lại vang lên, cầm lên xem, hóa ra là Trình Thụ gọi đến.
"Trình Thụ, tình huống gì? Bị người đánh, muốn cầu chi viện à?" Giang Ly hỏi.
Trình Thụ nói: "Không phải, tôi là nói cho cậu biết, theo thông tin của Nghiêm Dư Giáng, tên cuồng trộm đồ lót kia đang chạy về phía bên cậu đó. Cậu cẩn thận chút, cất đồ lót đi... ơ, cất đồ của Thiên Mạt cho kỹ!"
Giang Ly nghe xong, ha ha nói: "Hắn dám đến chỗ ta, ta sẽ biến hắn thành quần lót, cho cóc đeo lên!"
Trình Thụ hắc hắc nói: "Tụi này đến ngay đây... Thằng nhãi này cực kỳ giỏi ẩn mình, che giấu dấu vết, trên đường đi không biết bao nhiêu người muốn bắt hắn, kết quả hắn trốn biệt tích căn bản không tìm thấy. Nói tóm lại, cậu cẩn thận đó."
Giang Ly "ồ" một tiếng, rồi cúp điện thoại, thầm nghĩ: "Xem thường ta không có siêu năng lực à?"
Trong lúc nói chuyện, Giang Ly chợt nhìn về phía tòa nhà đối diện, thấy một bóng người đang lén lút di chuyển phía trên đó.
Giang Ly gãi gãi đầu: "Bọn họ nói, có khi nào là tên này không nhỉ? Không đúng rồi... Hắn không phải là có thể ẩn thân, tiềm hành, che giấu tung tích à? Sao ta lại nhìn rõ như thế này?"
Hắc Liên lười biếng nói: "Cơ thể hiện giờ của ngươi, nhìn thì có vẻ chỉ là dùng sức mạnh của ta, trên thực tế cơ thể ngươi sớm đã vượt quá phạm trù loài người. Lục cảm của ngươi là lục cảm của ta, mắt của ngươi nhìn thì không có gì, nhưng trên thực tế giống với thân thể của ngươi, tiềm lực vô tận. Nhìn thấu chút chướng nhãn pháp cỏn con, có gì đáng ngạc nhiên?"
Giang Ly suy nghĩ kỹ lại, thị lực của hắn chính xác lợi hại, chỉ cần hắn muốn, có thể thấy vệ tinh vũ trụ, không cần kính viễn vọng cũng nhìn thấy núi hình vòng cung trên mặt trăng...
Loại thị lực này, nghĩ thôi cũng thấy không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ là Giang Ly tuyệt đối không ngờ rằng, hắn lại có thể nhìn thấu cả việc ẩn thân của người khác.
Đã có thể nhìn thấy được, Giang Ly tự nhiên cũng không khách khí, đảo mắt một vòng, cười hắc hắc: "Muốn thử tài à, đến chỗ ta trộm đồ ư? Ngươi cứ chờ đó cho ta."
Nói xong Giang Ly liền xuống lầu...
Cùng lúc đó, trên lầu đối diện, cái bóng đen kia bỗng nhiên rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Giang Ly, thầm nghĩ: "Vừa nãy hắn đang nhìn mình? Sao có thể chứ... Chả lẽ tên này chỉ là người bình thường à. Kỳ quái vậy... Chắc là trùng hợp thôi."
Nói xong, bóng đen lấy ra một tấm bản đồ, tuy là ban đêm, nhưng mắt của hắn có thể nhìn rõ trong bóng tối, xem xong, hắn thầm nói: "Không sai, đây đúng là tiểu khu Nam Lư. Chỉ là... Cái tên Giang Ly đó rốt cuộc trông thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại bắt mình đi lục từng phòng tìm chìa khóa sao? Thế này thì quá hố rồi!"
Lắc đầu, bóng đen cất bản đồ, đang chuẩn bị đi, chợt thấy trên lầu đối diện, người trẻ tuổi kia đang vác một cái túi đen lớn đi tới.
Sau khi loay hoay một lúc, hắn móc ra một thứ đen sì hướng về phía hắn.
"Tên này làm gì vậy?" Bóng đen thầm nghĩ.
Tách!
Một vệt sáng chiếu thẳng lên người hắn, hắn lập tức ngơ ngác, thầm nghĩ: "Ngọa tào, hắn có thể thấy mình?"
Nhưng chờ một lát, bóng đen thấy đối phương không có động tĩnh gì, lại nghĩ: "Tên này một chút dao động năng lượng cũng không có, không thể nào thấy mình được, chắc chắn là trùng hợp... Đúng, nhất định là trùng hợp."
Nói xong, bóng đen còn tự an ủi mình bằng cách cười nhỏ: "Ha ha... Sao mình lại bị một người bình thường nhìn thấy chứ? Mình suy nghĩ nhiều quá rồi..."
Trong khi nói chuyện, bóng đen vừa động, kết quả hắn phát hiện, đèn của đối phương di chuyển theo động tác của mình!
Bóng đen trên trán lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến, thầm nghĩ: "Không thể nào? Ta không tin điều tà môn đó."
"Ta nhảy trái, ta nhảy phải, ta nghiêng mình, ta ngồi xuống, ta bật dậy... Ta không tin ngươi có thể mãi dựa vào vận may để chiếu vào ta!" Bóng đen vừa nói vừa nhảy tưng tưng.
Giang Ly và Hắc Liên thấy vậy, nhìn nhau, lặng lẽ cầm ly rượu lên uống một ngụm, gắp thêm hai hạt lạc, thuận tiện hái thêm quả nho, thầm nghĩ: "Thằng này, điên rồi hả?"
"Đừng nói chuyện, chắc là đang khiêu vũ thôi. Nhảy tốt ghê, hợp để nhắm rượu." Hắc Liên ngồi xổm trên ghế, cười ha ha nói.
Giang Ly gật đầu, không nói gì, chỉ ghét bỏ nói: "Ánh sáng có phải hơi tối không?"
Sau đó, Giang Ly tắt một chiếc đèn pin.
Bóng đen đối diện nhảy nhót một hồi thì phát hiện ánh đèn đối diện tắt, hắn mới dừng lại, toe toét miệng, trong lòng cười thầm: "Tôi đã bảo mà, tên này... căn bản không thấy được tôi, tất cả đều là trùng hợp! Nếu không, sao hắn không tiếp tục chiếu vào mình chứ? Mẹ nó, có bản lĩnh cậu dùng đèn pin phá nhà cậu mà chiếu vào tôi đi! Chiếu vào đi!"
Bóng đen nhảy sang tòa nhà khác, phách lối vẫy tay, ra vẻ đắc ý vô cùng.
Một khắc sau...
Tạch tạch tạch tạch tạch... Liên tiếp âm thanh bật công tắc vang lên, sau đó bóng đen thấy một loạt ánh sáng từ mười chiếc đèn pin chiếu vào, trong nháy mắt đó, thế giới trước mắt hắn trắng xóa... Trắng xóa đến mức không thấy gì cả.
"Cái này... thật sự thấy được mình?" Bóng đen trong lòng kinh hãi nhìn về phía Giang Ly.
Hắn không phải kẻ ngốc, nếu trước đó bị chiếu, đó là trùng hợp, thì hiện tại hắn đã đổi tòa nhà, đối phương vẫn chiếu được hắn, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
"Ôi... Cậu đang nhìn gì thế? Nhảy tiếp đi!" Bên đối diện truyền đến giọng nói của Giang Ly.
Bóng đen cố gắng nheo mắt lại... Hắn cuối cùng không phải người bình thường, nếu là người thường bị ánh sáng mạnh như vậy chiếu vào, không mù cũng phải mờ mắt một lúc. Nhưng bóng đen nheo mắt lại thì vẫn nhìn được khung cảnh phía sau ánh đèn, rồi hắn chỉ cảm thấy một luồng oán khí xông lên tận trời, một ngụm máu tươi suýt nữa bị tức mà phun ra!
Chỉ thấy ở trên lầu đối diện, một nam tử ngồi trên bàn ghế, một lão già thì ngồi xổm trên ghế, hai người đang uống bia, ăn lạc, nét mặt thì cứ như đang thích thú xem hắn vậy! Cảm giác đó khiến hắn cứ như là vũ công trong quán rượu thời xưa, cố gắng vặn vẹo cơ thể để mua vui cho mọi người vậy...
"Tào mẹ nó, mấy người đang đùa với tôi đấy à!" Bóng đen trừng mắt nhìn Giang Ly và Hắc Liên.
Giang Ly vẫy vẫy tay: "Đừng kích động, bọn ta không bắt cậu, cậu cứ tiếp tục nhảy đi, nhảy đẹp mắt chút."
Đinh!
Oán khí +1000.
Bóng đen chửi: "Nhảy cái mả cha mày ấy, ta giết chết mấy người!"
Trong tiếng gầm thét của bóng đen, hắn nhảy lên không trung, người ở giữa không trung, năng lượng hội tụ lại, cả người trông như Ma Thần trong bóng tối vậy...
Bóng đen ha ha cười lớn: "Chắc là mấy người sợ rồi đúng không!"
Cùng lúc đó, trên một tòa nhà khác, ba bóng người rơi xuống, chính là Võ Dưỡng Thanh, Trình Thụ và Nghiêm Dư Giáng.
Nghiêm Dư Giáng kéo theo một làn khói xanh trên tay, khói xanh chỉ về hướng bóng đen.
Sau đó, cả ba liền thấy bóng đen kia đang lơ lửng trên không trung, ngưng tụ năng lượng, cùng với cái tràng cảnh tùy tiện phát ra đó.
Hầu như cùng lúc đó, điện thoại của Nghiêm Dư Giáng vang lên.
Canh Nguyệt kích động kêu lên: "Mấy người cẩn thận một chút, thân phận của người đó tôi tra ra được rồi, là quỷ ảnh minh táng, cao thủ cấp thiên tai thứ 50 trong giới dã bảng... Lập tức lui về chờ đợi viện quân."
Nghiêm Dư Giáng vội ho lên: "Canh Nguyệt... Ờm... Nói thế nào nhỉ, hắn đang muốn ra tay với Giang Ly, theo kiểu chính diện đối đầu đó."
Canh Nguyệt trầm mặc một hồi, rồi nói: "Ờ... Vậy thì tôi giúp mấy người click xác nhận nhiệm vụ hoàn thành nhé."
Nghiêm Dư Giáng gật đầu: "Ừm, cẩn thận chút, năm giây sau hãy xác nhận."
Trình Thụ thì làm động tác cầu nguyện cho đối phương.
Còn Võ Dưỡng Thanh thì nói với Trình Thụ: "Cái này, cậu không thể một mình chiếm hết chứ."...
Cơ hồ là cùng lúc ba người nói ra câu này, Giang Ly uống cạn chai rượu trên tay, rồi ném nó về phía bóng đen giữa không trung!
Bóng đen thấy thế, ha ha cười nói: "Cậu dùng nó đánh tôi á? Cậu nghĩ tôi là đám rác rưởi ngoài đường kia sao? Tôi là..."
Bốp!
Chai bia đập thẳng vào đầu hắn, chai rượu vỡ tan tành!
Bóng đen khựng lại giữa không trung, rồi như chim trúng đạn, một tiếng "bịch" rơi từ trên trời xuống, ngã xuống nền xi măng bên dưới lầu, tứ chi co quắp một hồi, rồi không còn động đậy.
Nghiêm Dư Giáng vội vàng nhảy đến xem, chỉ thấy trên đầu tên kia một mảnh máu đỏ tươi, còn cắm vài mảnh thủy tinh vỡ, miệng gian nan nói: "Ngọa tào... Sao có thể chứ? Ta là cao thủ cấp thiên tai đó, lại bị chai bia đập ngã... Cơ mà... Đau quá đi..."
Nghiêm Dư Giáng cảm thán nói: "Ngươi xem ngươi đó, đến đây làm gì không biết? Không phải tự tìm đường chết à..."
Bóng đen cũng không biết là bị đập choáng hay thế nào, cứ há mồm ra là trả lời: "Ta đi tìm cái tên phế vật Giang Ly để lấy chìa khóa..."
Một cái chân xuất hiện trước mặt bóng đen, Giang Ly cầm theo một chai bia mới tinh, ngồi xổm xuống nói: "Ủa... Anh đến tiểu khu nhà tôi không phải để trộm đồ lót à?"
Bóng đen tức giận nói: "Ta tới làm chính sự! Ta tới tìm tên phế vật Giang Ly..."
Giang Ly gãi đầu: "Tìm tôi? Làm gì?"
Bóng đen vừa muốn gào thét hai tiếng, rồi ngạc nhiên nhìn Giang Ly nói: "Cậu chính là Giang Ly?"
Giang Ly gật đầu: "Ừm... Chứ sao?"
Bóng đen khó hiểu nói: "Cậu... Cậu không phải người bình thường sao?"
Giang Ly đảo mắt một vòng: "Đầu cậu có hố hả? Muốn tìm tôi mà tôi là người như nào cũng không biết, cậu cũng dám tìm?"
Bóng đen hình như nghĩ ra gì đó, tức giận nói: "Mấy người trên mạng lừa tôi!"
Giang Ly lập tức vui vẻ, xua tay nói: "Đừng nói thế, bọn họ không có lừa cậu."
Nói xong, Giang Ly ngồi bệt xuống bên cạnh bóng đen, ở trước mặt hắn mở một chiếc điện thoại di động ra, sau đó đối diện với khuôn mặt của hắn, mở khóa.
Sau đó, ngay trước mặt quỷ ảnh minh táng, mở APP thường dùng, rồi ở dưới đoạn video quen thuộc, nhắn lại: "Tôi đi dò xét rồi, quả nhiên là lừa hết, toàn là rác rưởi! Cơ mà tôi bị tổ chức Thủ Hộ chặn rồi, khi các người hành động thì cẩn thận chút, đừng có mà để thủ hộ giả bắt được."
Đến đây, quỷ ảnh minh táng hình như hiểu ra điều gì...
Chưa kịp để quỷ ảnh minh táng trả lời, đã thấy Giang Ly từ trong túi móc ra hơn chục cái điện thoại, sau đó để ngay trước mặt hắn, tự mình thao tác từng cái, nhắn tin khởi xướng.
"Tôi đã bảo rồi, nhất định là giả."
"Hình như ở trên đó là cao thủ đó, có ai biết đó là ai không?"
Nghiêm Dư Giáng thấy thế, cười gượng một tiếng: "Cao thủ cấp thiên tai, quỷ ảnh minh táng, xếp thứ 50 toàn quốc đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận