Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 82: Thiến đạo
Chương 82: Thiên Đạo
Hắc Liên nói: "Không biết, quá yếu, không có tư cách nhận biết ta."
Giang Ly không còn gì để nói, bất quá lời Hắc Liên nói hắn vẫn tin. Trong thế giới ác ma, theo quy tắc, ác ma bình thường căn bản không có tư cách nhận biết Hắc Liên. Ác ma có thể nhận biết Hắc Liên, cũng chắc chắn cùng một cấp bậc, cho dù không ngang hàng Hắc Liên, ít nhất cũng là tồn tại mà người khác phải ngưỡng vọng.
Mà có thể khiến Hắc Liên ghi nhớ, thực lực người đó còn kinh khủng hơn.
Hắc Liên đã nói quá yếu, tức là rõ ràng gã kia không cùng một đẳng cấp với hắn, không đủ làm căn cứ.
Bất quá Giang Ly vẫn hỏi: "Tên kia là địch hay bạn?"
Hắc Liên nói: "Cái này cần xem ngươi nghĩ thế nào. Trong đám ác ma chúng ta, không ai thăm thân, cách giao lưu tốt nhất là đến tận cửa đánh ngươi một gậy. Có cơ hội sẽ giết ngươi, không có cơ hội thì chạy."
Giang Ly lập tức cạn lời, mắng: "Mấy người ác ma các ngươi đều có cái thói quen quái đản gì vậy?"
Hắc Liên bất đắc dĩ buông tay nói: "Hết cách rồi, ác ma chúng ta chính là thẳng như vậy."
"Cảnh đại gia ngươi, ta thấy là ngu xuẩn toàn cơ bắp thì có!" Giang Ly không nhịn được chửi thề, dù sao bị một ác ma cường đại nhòm ngó, kiểu gì cũng phiền phức.
Dù sao, so với những kẻ vực ngoại kia, ác ma còn phiền toái hơn.
Bởi vì làm ác ma không phải lo nghĩ nhiều như những người vực ngoại, tư duy cũng vô cùng đơn giản, muốn thì cầm vũ khí lên chiến, không đánh lại thì quay người bỏ chạy, đánh không lại quỳ xuống khóc, dập đầu xin hàng.
Nếu như bị ác ma để mắt, không chừng Giang Ly chân trước vừa bước ra cửa, chân sau nhà đã bị san bằng.
Giang Ly sờ cằm, hắn cảm thấy đến lúc phải nâng cao thực lực hộ vệ của nhà mình.
Giang Ly hỏi Hắc Liên có biện pháp tốt nào không, Hắc Liên hỏi ngược lại: "Ngươi có biết vì sao ác ma lại công phạt lẫn nhau không?"
Giang Ly lắc đầu...
Hắc Liên nói: "Nói công phạt nhưng thật ra là sai, đúng ra phải là cướp đoạt."
Giang Ly nhíu mày...
Hắc Liên nói: "Ác ma nâng cao thực lực có mấy con đường chính, một là tự nhiên tiến hóa, con đường này rất chậm, mà còn tùy thuộc vào huyết mạch. Nếu nền tảng khác nhau, cả đời chỉ là rác rưởi... Con đường thứ hai là ăn thiên tài địa bảo, khỏi phải nói, ai cũng làm vậy cả.
Con đường thứ ba là tu luyện, con đường này kiểm tra trí thông minh của ác ma. Giống như ngươi đấy, ngộ đạo còn không biết, còn nghĩ thành tiên trường sinh sao?"
Hắc Liên nói tới đây vẫn không quên khinh bỉ Giang Ly, Giang Ly cũng không giận, bởi vì cái này thực sự không phải sở trường của hắn.
Hắc Liên tiếp tục nói: "Con đường thứ tư chính là cướp đoạt! Mỗi ác ma trong cơ thể đều có một ác ma hạch, đó là tinh hoa lực lượng toàn thân của ác ma, chỉ cần giết chết đối phương, cướp đoạt ác ma hạch của hắn nuốt vào, trong thời gian ngắn có thể nhanh chóng thừa hưởng lực lượng của đối phương.
Đương nhiên, cướp đoạt cũng chia ra nuốt sống, luyện đan và bí pháp.
Nuốt sống thì không cần phải giải thích ha? Bắt tới trực tiếp ăn, cách này là trực tiếp nhất, nhưng hao phí năng lượng nghiêm trọng nhất. Thường thường chỉ thừa hưởng được không tới một phần mười.
Luyện đan, trộn với những thiên tài địa bảo khác luyện thành đan, dựa theo đan phương và thủ pháp khác nhau, có thể thừa hưởng lực lượng từ một phần mười đến một trăm phần trăm.
Bí pháp, một loại công pháp hấp thụ đặc thù, tương tự, dựa vào đẳng cấp bí pháp, kế thừa lực lượng cũng từ một phần mười đến một trăm phần trăm.
Tóm lại, dù có cái gì cũng không biết, chỉ cần cứ giết rồi cướp đoạt thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh."
Mắt Giang Ly sáng lên, hỏi: "Ngươi có bí pháp thích hợp không?"
Hắc Liên lắc đầu nói: "Ta đã bảo ngươi rồi, ta vốn không phải ma, vốn là thần. Sau khi chán thần, mới đi làm ma tìm kích thích... Ta không cần sầu vì sức mạnh. Cũng không có ai đáng để ta cướp ác ma hạch. Nên..."
"Nên, ngươi chính là thứ cặn bã rồi?" Giang Ly khinh bỉ nhìn Hắc Liên.
Hắc Liên ngược lại thản nhiên nói: "Hết cách, vô địch chính là tịch mịch vậy đó."
Không trông cậy được vào Hắc Liên, bất quá Giang Ly ít nhiều cũng lục lọi ra được một biện pháp...
Hắc Liên bỗng nhiên nhìn chằm chằm Giang Ly nói: "Không lẽ ngươi nghĩ...?"
Giang Ly nhếch miệng cười nói: "Trước đây không biết, giết nhiều ác ma như vậy, một cái ác ma hạch cũng không thu thập. Nếu biết rồi... đến lúc phải mang theo anh em đi thăng cấp thôi."
Nghĩ là làm, Giang Ly về nhà một chuyến, việc đầu tiên là gói ghém mang theo đám ác ma Xương Long đi hết, một đầu chui vào trong cánh cổng ác ma.
Từ lần trước Giang Ly càn quét phạm vi vạn dặm quanh cánh cổng ác ma, trong phạm vi vạn dặm đã không thấy bóng dáng ác ma. Ngược lại mọc lên không ít biển báo đường vòng cấm chết trước kia. Đồng thời còn treo một bức chân dung Giang Ly, bên trên viết: Đại ma vương, hung mãnh, coi chừng cắn người.
Giang Ly xem xong thì mặt đen lại, chỉ vào sâu trong ác ma chi địa mà chửi: "Thao tổ tông nhà ngươi, cái chân dung này ai vẽ? Chữ này là ai viết? Đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta sẽ làm ngươi thành bún thập cẩm cay!"
Giang Ly mắng xong, vung tay hô lớn: "Giết cho ta!"
Sau ba vạn dặm, cuối cùng Giang Ly đã thấy tung tích nhiều ác ma.
Đám ác ma này rõ ràng không biết Giang Ly, thấy Giang Ly đi ngược chiều đến thì ai nấy đều ngẩn người. Đợi xác định Giang Ly không phải ác ma, cả bọn ngao ngao kêu liền xông lên giết.
Giang Ly liếc mắt nhìn, thực lực đám ác ma này không tệ, yếu nhất đều là ác ma Quy Thần Cảnh giới, khá hơn thì là đại ác ma Thành Đan Kỳ.
Mà đám ác ma của Giang Ly phổ biến vẫn kẹt ở Thành Đan Kỳ, chỉ có Xương Long và quạ đen bước vào Lục Trần cảnh giới.
Trong mắt Giang Ly, Xương Long luôn là ác ma thông minh nhất, tên này ngoài việc xét thời thế, hình như ngày nào cũng xem TV. Nhưng Giang Ly biết, gã này chưa bao giờ buông bỏ tu hành. Từ khi có công pháp tu luyện, gã ngày đêm tu luyện, linh thạch ăn như đồ ăn vặt.
Hơn nữa, huyết mạch tên này xem ra không bình thường, thực lực tăng lên rất nhanh.
Còn quạ đen, huyết mạch cũng không tầm thường, bất quá gã tăng thực lực nhanh chủ yếu là theo Giang Ly được nhiều lợi ích hơn những ác ma khác. Dù sao mỗi lần Giang Ly đánh giết ác ma và địch nhân cường đại, hắn đều ở bên cạnh hấp thu tử khí tán phát ra lúc đám địch nhân đó chết, lại còn đại lượng mỏ linh thạch thả trên người, cứ việc gã ăn... Thực lực đương nhiên tăng nhanh chóng.
Những người khác thực lực lại không được, cứ mãi kẹt ở Thành Đan Kỳ, không sao vượt qua được.
Nên đám ác ma trước mắt, đối với Giang Ly mà nói, thực lực vừa vặn.
Thế là Giang Ly lập tức dựng thương lên, hét lớn: "Anh em, chuẩn bị!"
"Được!" Quạ đen hô lên, sau đó nghe phía sau có tiếng loảng xoảng rung động.
Giang Ly nhìn lại, mặt đen lại ngay!
Chưa đầy ba giây, quạ đen, chim cánh cụt, Xương Long đã chất xong ba cái nồi lớn, bốn cái vỉ nướng...
Trán Giang Ly nổi đầy gân xanh, nổi giận mắng: "Bảo các ngươi cầm vũ khí đánh nhau, không phải bảo đi ăn cơm!"
Đám ác ma sững sờ, sau đó đồng thanh quát to: "Được rồi."
Thế là từng người xông lên phía trước, hét lớn...
Oanh!
Một bóng thương quét ngang qua, thương ảnh như Thần Long Bãi Vĩ, chớp mắt quét bay đám ác ma lao tới trước nhất, mấy tên ác ma đó không ngừng nổ tung giữa không trung, hóa thành mưa máu đầy trời.
Quạ đen mấy người đồng loạt nhìn Giang Ly, hỏi: "Lão đại, chúng ta không phải đến đoạt ác ma hạch sao? Ngươi đánh nát hết thế này, chúng ta làm sao đoạt?"
Giang Ly cười gượng nói: "Lâu lắm không tham gia chiến đấu cấp thấp thế này, nhất thời không kiểm soát được cường độ lực."
Đám tiểu đệ nghe vậy thì mặt đen ngay... Mẹ nó, vũ nhục người ta cũng không vũ nhục như thế này chứ?
Giang Ly vội ho một tiếng nói: "Được rồi, ta giảm lực lại nha..."
Giang Ly thử đi thử lại mấy lần, rốt cuộc tìm được cường độ lực thích hợp, một thương vung qua khiến hàng trăm hàng ngàn ác ma thổ huyết, mất đi sức chiến đấu.
Sau đó Kim Thiềm hét lớn, mang theo kiến lớn, quạ đen, cây già điên cuồng xông tới.
Kiến lớn có một đám tiểu đệ, bọn này chịu trách nhiệm cướp xác, kiến lớn thì móc ác ma hạch ra nuốt luôn tại chỗ, thực lực tăng lên nhanh chóng.
Cây già thì rễ lan ra bao phủ phạm vi mấy ngàn mét, hễ có ác ma nào ngã là nó tóm ngay, móc ác ma hạch ra trực tiếp hấp thu, thực lực tăng lên còn nhanh hơn cả kiến lớn.
Xương Long thì trực tiếp hóa về nguyên hình, thành một giao long màu hồng phấn dài mấy ngàn mét, há to miệng rộng một đường nuốt trôi, thực lực cũng không hề chậm.
Quạ đen thì hóa thành một con hung cầm to lớn, rồi... giống như gà mái đi mổ thóc trên chiến trường... Cảnh tượng đó muốn xấu hổ cỡ nào thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Đương nhiên, hung tàn nhất vẫn là chim cánh cụt, tên này không phải ác ma, ăn ác ma hạch vô dụng.
Nhưng hắn vẫn đi theo, theo lời hắn, tủ lạnh nhà hắn sắp hết đồ, hắn muốn đi săn!
Kết quả là, trên chiến trường xuất hiện một chim cánh cụt tay trái mang bao bố tay phải cầm đại đao, vừa ngao ngao kêu vừa xông tới, chỗ nào đi qua, máu tươi tung tóe... Vô số ác ma ôm hạ bộ rên la thảm thiết.
Ác ma không có ác ma hạch thực ra chỉ là mất lực, sẽ không chết. Bọn họ nghỉ ngơi một thời gian, từ từ tu luyện lại, cũng có thể khôi phục lại lực.
Tuy bị mất cái kia cũng có thể tu luyện lại được, nhưng bị người vung một đao nhục nhã thì bọn họ chịu không nổi!
Nên, những ác ma bị Giang Ly một thương quét ngã lăn ra đất mặc người chém giết, lúc đầu lúc bị cướp ác ma hạch thì ai cũng nhận mệnh. Nhưng nhìn thấy con chim cánh cụt hung tàn đang hét lạp xưởng hun khói, lạp xưởng hun khói kia xông đến, cả đám sửng sốt rồi từ dưới đất bò dậy!
Chọc chim cánh cụt nổi giận, ngao ngao kêu lớn: "Giang Ly, mạnh tay thêm tí nữa đi, tụi này toàn chạy hết kìa!"
Giang Ly nhìn một con chim cánh cụt cao hơn hai mươi phân gạo, cầm một con dao phay sáng như tuyết, kéo một cái bao tải da rắn to, vừa đuổi theo hơn trăm ác ma cao chừng trăm mét, con nào con nấy dữ tợn đang phi như bay, trong nhất thời đã không biết nên nói cái gì cho tốt.
Dù sao, cảnh này không hợp với lẽ thường!
Ngoảnh đi ngoảnh lại, một tháng sắp qua rồi.
Trong khoảng thời gian này, Giang Ly không vội đi về phương Đông, bởi vì hắn biết rõ, hắn đi về phương Đông là không thể mang hết gia sản đi theo được. Hơn nữa khi hắn đi, Lam Tinh cũng tương đối nguy hiểm, dù sao ở vực ngoại vẫn có một đám người nhòm ngó.
Nên trước khi đi, hắn chuẩn bị lưu lại đủ sức mạnh thủ hộ cho Lam Tinh, như vậy hắn mới yên tâm rời đi.
Còn về Thiên Mạt, Hắc Liên vẫn luôn mật thiết chú ý động tĩnh của Thiên Mạt, xác định Thiên Mạt không có vấn đề gì, Giang Ly mới có thể yên ổn ở đây săn bắn.
Ngoài ra, Giang Ly cũng có tiểu tâm tư riêng, đó là đánh giết ác ma, uy hiếp ác ma, thu được đại lượng oán khí.
Oán khí đối với Giang Ly mà nói vừa là tuổi thọ vừa là sức mạnh!
Giang Ly mượn sức mạnh của Hắc Liên cũng tranh thủ đột phá cảnh giới đến Tri Thiên tầng thứ tám!
Lúc này dù không cần sức mạnh của Hắc Liên, Giang Ly cũng có thể đánh Tôn Trường Hà đang mặc Kim Võ chiến giáp tới tấp.
Sở dĩ không tiếp tục đột phá, chủ yếu là oán khí hơi không theo kịp.
Đánh giết ác ma tuy nhiều, oán khí cũng không ít, nhưng Giang Ly càng về sau cần oán khí để tăng thực lực lại càng nhiều, đám ác ma cấp thấp này không thể trong thời gian ngắn cung cấp đủ oán khí cho hắn.
Bất quá Giang Ly không vội, hắn hiện tại đã rõ, một hơi giết lấy oán khí thì không được bao nhiêu.
Nhưng nếu đánh đám này gần chết rồi thả chim cánh cụt ra... thì hiệu quả bùng nổ ngay!
Nên hiện giờ Giang Ly càng nhìn càng thích chim cánh cụt...
Nửa tháng tu hành, đám tiểu đệ của Giang Ly cũng tiến bộ rất nhiều, toàn bộ đều bước vào Tri Thiên Cảnh giới!
Để tăng tốc tu hành cho chúng, Giang Ly còn mang chúng vào chỗ sâu hơn, đánh chết hơn trăm con đại ác ma Tri Thiên lục trọng thiên, tạo cơ hội cho chúng.
Thấy Giang Ly một đường giết, đám tiểu đệ sau lưng thực lực bạo tăng... Mấy ác ma dò la trong bóng tối cũng đã nhìn ra, bọn này tới luyện quân!
Thế là, hôm nay Giang Ly nhận được một phong thư...
"Ai đưa cho ta?" Giang Ly tò mò hỏi ác ma da xanh run rẩy trước mắt.
Ác ma da xanh sợ hãi nhìn Giang Ly nói: "Đại, đại, đại... đại nhân, là đại vương nhà ta gửi cho ngài. Ngài, ngài, ngài... nếu không có gì thì ta, ta, ta... đi trước."
"Người đi gà ở!" Lúc này chim cánh cụt sát khí đằng đằng xông tới.
Ác ma da xanh sợ tới mức quỵ luôn xuống đất.
Giang Ly một tay kéo chim cánh cụt qua một bên, nói: "Không chém sứ giả chưa từng nghe sao?"
Ác ma da xanh càng bổ sung thêm: "Đại nhân, ta ta ta ta... giống cái!"
Chim cánh cụt nghe vậy thì sững sờ, gãi đầu nói: "À, vậy thì ngươi đi đi."
Giang Ly lại lần nữa cạn lời... Vừa nãy Giang Ly có cảm giác, nếu ác ma da xanh này không nói mình là cái thì tên chim cánh cụt kia không chừng sẽ dở chiêu giữa đường cướp gà.
Trong thời gian chém giết, hấp thu ác ma chi khí dồi dào, cùng với được ma khí tẩm bổ, thực lực của chim cánh cụt cũng một đường tăng vọt.
Tốc độ tăng cũng không phải chậm, cũng đạt tới cảnh giới Tri Thiên nhất trọng thiên, khiến Giang Ly kinh ngạc không thôi.
Phải biết, ác ma và sinh linh thế giới loài người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Theo lời của Hắc Liên, ác ma tồn tại là mặt tối của thế giới.
Ác ma được thiên đạo chiếu cố, trong cơ thể không có nhiều ràng buộc như sinh linh loài người. Từng cá thể đều có suy nghĩ đơn thuần, từ lúc sinh ra đã chỉ nghĩ cách làm sao để chơi chết người khác.
Nên đám này trời sinh cơ bắp toàn thân, một đường đâm đầu đến chết.
Tính cách này khiến ác ma nhìn hơi ngu xuẩn, nhưng trên con đường tu hành, vì tâm tư đơn thuần, ngược lại càng dễ gần đạo, tu hành tốc độ rất nhanh.
Hắc Liên nói: "Không biết, quá yếu, không có tư cách nhận biết ta."
Giang Ly không còn gì để nói, bất quá lời Hắc Liên nói hắn vẫn tin. Trong thế giới ác ma, theo quy tắc, ác ma bình thường căn bản không có tư cách nhận biết Hắc Liên. Ác ma có thể nhận biết Hắc Liên, cũng chắc chắn cùng một cấp bậc, cho dù không ngang hàng Hắc Liên, ít nhất cũng là tồn tại mà người khác phải ngưỡng vọng.
Mà có thể khiến Hắc Liên ghi nhớ, thực lực người đó còn kinh khủng hơn.
Hắc Liên đã nói quá yếu, tức là rõ ràng gã kia không cùng một đẳng cấp với hắn, không đủ làm căn cứ.
Bất quá Giang Ly vẫn hỏi: "Tên kia là địch hay bạn?"
Hắc Liên nói: "Cái này cần xem ngươi nghĩ thế nào. Trong đám ác ma chúng ta, không ai thăm thân, cách giao lưu tốt nhất là đến tận cửa đánh ngươi một gậy. Có cơ hội sẽ giết ngươi, không có cơ hội thì chạy."
Giang Ly lập tức cạn lời, mắng: "Mấy người ác ma các ngươi đều có cái thói quen quái đản gì vậy?"
Hắc Liên bất đắc dĩ buông tay nói: "Hết cách rồi, ác ma chúng ta chính là thẳng như vậy."
"Cảnh đại gia ngươi, ta thấy là ngu xuẩn toàn cơ bắp thì có!" Giang Ly không nhịn được chửi thề, dù sao bị một ác ma cường đại nhòm ngó, kiểu gì cũng phiền phức.
Dù sao, so với những kẻ vực ngoại kia, ác ma còn phiền toái hơn.
Bởi vì làm ác ma không phải lo nghĩ nhiều như những người vực ngoại, tư duy cũng vô cùng đơn giản, muốn thì cầm vũ khí lên chiến, không đánh lại thì quay người bỏ chạy, đánh không lại quỳ xuống khóc, dập đầu xin hàng.
Nếu như bị ác ma để mắt, không chừng Giang Ly chân trước vừa bước ra cửa, chân sau nhà đã bị san bằng.
Giang Ly sờ cằm, hắn cảm thấy đến lúc phải nâng cao thực lực hộ vệ của nhà mình.
Giang Ly hỏi Hắc Liên có biện pháp tốt nào không, Hắc Liên hỏi ngược lại: "Ngươi có biết vì sao ác ma lại công phạt lẫn nhau không?"
Giang Ly lắc đầu...
Hắc Liên nói: "Nói công phạt nhưng thật ra là sai, đúng ra phải là cướp đoạt."
Giang Ly nhíu mày...
Hắc Liên nói: "Ác ma nâng cao thực lực có mấy con đường chính, một là tự nhiên tiến hóa, con đường này rất chậm, mà còn tùy thuộc vào huyết mạch. Nếu nền tảng khác nhau, cả đời chỉ là rác rưởi... Con đường thứ hai là ăn thiên tài địa bảo, khỏi phải nói, ai cũng làm vậy cả.
Con đường thứ ba là tu luyện, con đường này kiểm tra trí thông minh của ác ma. Giống như ngươi đấy, ngộ đạo còn không biết, còn nghĩ thành tiên trường sinh sao?"
Hắc Liên nói tới đây vẫn không quên khinh bỉ Giang Ly, Giang Ly cũng không giận, bởi vì cái này thực sự không phải sở trường của hắn.
Hắc Liên tiếp tục nói: "Con đường thứ tư chính là cướp đoạt! Mỗi ác ma trong cơ thể đều có một ác ma hạch, đó là tinh hoa lực lượng toàn thân của ác ma, chỉ cần giết chết đối phương, cướp đoạt ác ma hạch của hắn nuốt vào, trong thời gian ngắn có thể nhanh chóng thừa hưởng lực lượng của đối phương.
Đương nhiên, cướp đoạt cũng chia ra nuốt sống, luyện đan và bí pháp.
Nuốt sống thì không cần phải giải thích ha? Bắt tới trực tiếp ăn, cách này là trực tiếp nhất, nhưng hao phí năng lượng nghiêm trọng nhất. Thường thường chỉ thừa hưởng được không tới một phần mười.
Luyện đan, trộn với những thiên tài địa bảo khác luyện thành đan, dựa theo đan phương và thủ pháp khác nhau, có thể thừa hưởng lực lượng từ một phần mười đến một trăm phần trăm.
Bí pháp, một loại công pháp hấp thụ đặc thù, tương tự, dựa vào đẳng cấp bí pháp, kế thừa lực lượng cũng từ một phần mười đến một trăm phần trăm.
Tóm lại, dù có cái gì cũng không biết, chỉ cần cứ giết rồi cướp đoạt thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh."
Mắt Giang Ly sáng lên, hỏi: "Ngươi có bí pháp thích hợp không?"
Hắc Liên lắc đầu nói: "Ta đã bảo ngươi rồi, ta vốn không phải ma, vốn là thần. Sau khi chán thần, mới đi làm ma tìm kích thích... Ta không cần sầu vì sức mạnh. Cũng không có ai đáng để ta cướp ác ma hạch. Nên..."
"Nên, ngươi chính là thứ cặn bã rồi?" Giang Ly khinh bỉ nhìn Hắc Liên.
Hắc Liên ngược lại thản nhiên nói: "Hết cách, vô địch chính là tịch mịch vậy đó."
Không trông cậy được vào Hắc Liên, bất quá Giang Ly ít nhiều cũng lục lọi ra được một biện pháp...
Hắc Liên bỗng nhiên nhìn chằm chằm Giang Ly nói: "Không lẽ ngươi nghĩ...?"
Giang Ly nhếch miệng cười nói: "Trước đây không biết, giết nhiều ác ma như vậy, một cái ác ma hạch cũng không thu thập. Nếu biết rồi... đến lúc phải mang theo anh em đi thăng cấp thôi."
Nghĩ là làm, Giang Ly về nhà một chuyến, việc đầu tiên là gói ghém mang theo đám ác ma Xương Long đi hết, một đầu chui vào trong cánh cổng ác ma.
Từ lần trước Giang Ly càn quét phạm vi vạn dặm quanh cánh cổng ác ma, trong phạm vi vạn dặm đã không thấy bóng dáng ác ma. Ngược lại mọc lên không ít biển báo đường vòng cấm chết trước kia. Đồng thời còn treo một bức chân dung Giang Ly, bên trên viết: Đại ma vương, hung mãnh, coi chừng cắn người.
Giang Ly xem xong thì mặt đen lại, chỉ vào sâu trong ác ma chi địa mà chửi: "Thao tổ tông nhà ngươi, cái chân dung này ai vẽ? Chữ này là ai viết? Đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta sẽ làm ngươi thành bún thập cẩm cay!"
Giang Ly mắng xong, vung tay hô lớn: "Giết cho ta!"
Sau ba vạn dặm, cuối cùng Giang Ly đã thấy tung tích nhiều ác ma.
Đám ác ma này rõ ràng không biết Giang Ly, thấy Giang Ly đi ngược chiều đến thì ai nấy đều ngẩn người. Đợi xác định Giang Ly không phải ác ma, cả bọn ngao ngao kêu liền xông lên giết.
Giang Ly liếc mắt nhìn, thực lực đám ác ma này không tệ, yếu nhất đều là ác ma Quy Thần Cảnh giới, khá hơn thì là đại ác ma Thành Đan Kỳ.
Mà đám ác ma của Giang Ly phổ biến vẫn kẹt ở Thành Đan Kỳ, chỉ có Xương Long và quạ đen bước vào Lục Trần cảnh giới.
Trong mắt Giang Ly, Xương Long luôn là ác ma thông minh nhất, tên này ngoài việc xét thời thế, hình như ngày nào cũng xem TV. Nhưng Giang Ly biết, gã này chưa bao giờ buông bỏ tu hành. Từ khi có công pháp tu luyện, gã ngày đêm tu luyện, linh thạch ăn như đồ ăn vặt.
Hơn nữa, huyết mạch tên này xem ra không bình thường, thực lực tăng lên rất nhanh.
Còn quạ đen, huyết mạch cũng không tầm thường, bất quá gã tăng thực lực nhanh chủ yếu là theo Giang Ly được nhiều lợi ích hơn những ác ma khác. Dù sao mỗi lần Giang Ly đánh giết ác ma và địch nhân cường đại, hắn đều ở bên cạnh hấp thu tử khí tán phát ra lúc đám địch nhân đó chết, lại còn đại lượng mỏ linh thạch thả trên người, cứ việc gã ăn... Thực lực đương nhiên tăng nhanh chóng.
Những người khác thực lực lại không được, cứ mãi kẹt ở Thành Đan Kỳ, không sao vượt qua được.
Nên đám ác ma trước mắt, đối với Giang Ly mà nói, thực lực vừa vặn.
Thế là Giang Ly lập tức dựng thương lên, hét lớn: "Anh em, chuẩn bị!"
"Được!" Quạ đen hô lên, sau đó nghe phía sau có tiếng loảng xoảng rung động.
Giang Ly nhìn lại, mặt đen lại ngay!
Chưa đầy ba giây, quạ đen, chim cánh cụt, Xương Long đã chất xong ba cái nồi lớn, bốn cái vỉ nướng...
Trán Giang Ly nổi đầy gân xanh, nổi giận mắng: "Bảo các ngươi cầm vũ khí đánh nhau, không phải bảo đi ăn cơm!"
Đám ác ma sững sờ, sau đó đồng thanh quát to: "Được rồi."
Thế là từng người xông lên phía trước, hét lớn...
Oanh!
Một bóng thương quét ngang qua, thương ảnh như Thần Long Bãi Vĩ, chớp mắt quét bay đám ác ma lao tới trước nhất, mấy tên ác ma đó không ngừng nổ tung giữa không trung, hóa thành mưa máu đầy trời.
Quạ đen mấy người đồng loạt nhìn Giang Ly, hỏi: "Lão đại, chúng ta không phải đến đoạt ác ma hạch sao? Ngươi đánh nát hết thế này, chúng ta làm sao đoạt?"
Giang Ly cười gượng nói: "Lâu lắm không tham gia chiến đấu cấp thấp thế này, nhất thời không kiểm soát được cường độ lực."
Đám tiểu đệ nghe vậy thì mặt đen ngay... Mẹ nó, vũ nhục người ta cũng không vũ nhục như thế này chứ?
Giang Ly vội ho một tiếng nói: "Được rồi, ta giảm lực lại nha..."
Giang Ly thử đi thử lại mấy lần, rốt cuộc tìm được cường độ lực thích hợp, một thương vung qua khiến hàng trăm hàng ngàn ác ma thổ huyết, mất đi sức chiến đấu.
Sau đó Kim Thiềm hét lớn, mang theo kiến lớn, quạ đen, cây già điên cuồng xông tới.
Kiến lớn có một đám tiểu đệ, bọn này chịu trách nhiệm cướp xác, kiến lớn thì móc ác ma hạch ra nuốt luôn tại chỗ, thực lực tăng lên nhanh chóng.
Cây già thì rễ lan ra bao phủ phạm vi mấy ngàn mét, hễ có ác ma nào ngã là nó tóm ngay, móc ác ma hạch ra trực tiếp hấp thu, thực lực tăng lên còn nhanh hơn cả kiến lớn.
Xương Long thì trực tiếp hóa về nguyên hình, thành một giao long màu hồng phấn dài mấy ngàn mét, há to miệng rộng một đường nuốt trôi, thực lực cũng không hề chậm.
Quạ đen thì hóa thành một con hung cầm to lớn, rồi... giống như gà mái đi mổ thóc trên chiến trường... Cảnh tượng đó muốn xấu hổ cỡ nào thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Đương nhiên, hung tàn nhất vẫn là chim cánh cụt, tên này không phải ác ma, ăn ác ma hạch vô dụng.
Nhưng hắn vẫn đi theo, theo lời hắn, tủ lạnh nhà hắn sắp hết đồ, hắn muốn đi săn!
Kết quả là, trên chiến trường xuất hiện một chim cánh cụt tay trái mang bao bố tay phải cầm đại đao, vừa ngao ngao kêu vừa xông tới, chỗ nào đi qua, máu tươi tung tóe... Vô số ác ma ôm hạ bộ rên la thảm thiết.
Ác ma không có ác ma hạch thực ra chỉ là mất lực, sẽ không chết. Bọn họ nghỉ ngơi một thời gian, từ từ tu luyện lại, cũng có thể khôi phục lại lực.
Tuy bị mất cái kia cũng có thể tu luyện lại được, nhưng bị người vung một đao nhục nhã thì bọn họ chịu không nổi!
Nên, những ác ma bị Giang Ly một thương quét ngã lăn ra đất mặc người chém giết, lúc đầu lúc bị cướp ác ma hạch thì ai cũng nhận mệnh. Nhưng nhìn thấy con chim cánh cụt hung tàn đang hét lạp xưởng hun khói, lạp xưởng hun khói kia xông đến, cả đám sửng sốt rồi từ dưới đất bò dậy!
Chọc chim cánh cụt nổi giận, ngao ngao kêu lớn: "Giang Ly, mạnh tay thêm tí nữa đi, tụi này toàn chạy hết kìa!"
Giang Ly nhìn một con chim cánh cụt cao hơn hai mươi phân gạo, cầm một con dao phay sáng như tuyết, kéo một cái bao tải da rắn to, vừa đuổi theo hơn trăm ác ma cao chừng trăm mét, con nào con nấy dữ tợn đang phi như bay, trong nhất thời đã không biết nên nói cái gì cho tốt.
Dù sao, cảnh này không hợp với lẽ thường!
Ngoảnh đi ngoảnh lại, một tháng sắp qua rồi.
Trong khoảng thời gian này, Giang Ly không vội đi về phương Đông, bởi vì hắn biết rõ, hắn đi về phương Đông là không thể mang hết gia sản đi theo được. Hơn nữa khi hắn đi, Lam Tinh cũng tương đối nguy hiểm, dù sao ở vực ngoại vẫn có một đám người nhòm ngó.
Nên trước khi đi, hắn chuẩn bị lưu lại đủ sức mạnh thủ hộ cho Lam Tinh, như vậy hắn mới yên tâm rời đi.
Còn về Thiên Mạt, Hắc Liên vẫn luôn mật thiết chú ý động tĩnh của Thiên Mạt, xác định Thiên Mạt không có vấn đề gì, Giang Ly mới có thể yên ổn ở đây săn bắn.
Ngoài ra, Giang Ly cũng có tiểu tâm tư riêng, đó là đánh giết ác ma, uy hiếp ác ma, thu được đại lượng oán khí.
Oán khí đối với Giang Ly mà nói vừa là tuổi thọ vừa là sức mạnh!
Giang Ly mượn sức mạnh của Hắc Liên cũng tranh thủ đột phá cảnh giới đến Tri Thiên tầng thứ tám!
Lúc này dù không cần sức mạnh của Hắc Liên, Giang Ly cũng có thể đánh Tôn Trường Hà đang mặc Kim Võ chiến giáp tới tấp.
Sở dĩ không tiếp tục đột phá, chủ yếu là oán khí hơi không theo kịp.
Đánh giết ác ma tuy nhiều, oán khí cũng không ít, nhưng Giang Ly càng về sau cần oán khí để tăng thực lực lại càng nhiều, đám ác ma cấp thấp này không thể trong thời gian ngắn cung cấp đủ oán khí cho hắn.
Bất quá Giang Ly không vội, hắn hiện tại đã rõ, một hơi giết lấy oán khí thì không được bao nhiêu.
Nhưng nếu đánh đám này gần chết rồi thả chim cánh cụt ra... thì hiệu quả bùng nổ ngay!
Nên hiện giờ Giang Ly càng nhìn càng thích chim cánh cụt...
Nửa tháng tu hành, đám tiểu đệ của Giang Ly cũng tiến bộ rất nhiều, toàn bộ đều bước vào Tri Thiên Cảnh giới!
Để tăng tốc tu hành cho chúng, Giang Ly còn mang chúng vào chỗ sâu hơn, đánh chết hơn trăm con đại ác ma Tri Thiên lục trọng thiên, tạo cơ hội cho chúng.
Thấy Giang Ly một đường giết, đám tiểu đệ sau lưng thực lực bạo tăng... Mấy ác ma dò la trong bóng tối cũng đã nhìn ra, bọn này tới luyện quân!
Thế là, hôm nay Giang Ly nhận được một phong thư...
"Ai đưa cho ta?" Giang Ly tò mò hỏi ác ma da xanh run rẩy trước mắt.
Ác ma da xanh sợ hãi nhìn Giang Ly nói: "Đại, đại, đại... đại nhân, là đại vương nhà ta gửi cho ngài. Ngài, ngài, ngài... nếu không có gì thì ta, ta, ta... đi trước."
"Người đi gà ở!" Lúc này chim cánh cụt sát khí đằng đằng xông tới.
Ác ma da xanh sợ tới mức quỵ luôn xuống đất.
Giang Ly một tay kéo chim cánh cụt qua một bên, nói: "Không chém sứ giả chưa từng nghe sao?"
Ác ma da xanh càng bổ sung thêm: "Đại nhân, ta ta ta ta... giống cái!"
Chim cánh cụt nghe vậy thì sững sờ, gãi đầu nói: "À, vậy thì ngươi đi đi."
Giang Ly lại lần nữa cạn lời... Vừa nãy Giang Ly có cảm giác, nếu ác ma da xanh này không nói mình là cái thì tên chim cánh cụt kia không chừng sẽ dở chiêu giữa đường cướp gà.
Trong thời gian chém giết, hấp thu ác ma chi khí dồi dào, cùng với được ma khí tẩm bổ, thực lực của chim cánh cụt cũng một đường tăng vọt.
Tốc độ tăng cũng không phải chậm, cũng đạt tới cảnh giới Tri Thiên nhất trọng thiên, khiến Giang Ly kinh ngạc không thôi.
Phải biết, ác ma và sinh linh thế giới loài người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Theo lời của Hắc Liên, ác ma tồn tại là mặt tối của thế giới.
Ác ma được thiên đạo chiếu cố, trong cơ thể không có nhiều ràng buộc như sinh linh loài người. Từng cá thể đều có suy nghĩ đơn thuần, từ lúc sinh ra đã chỉ nghĩ cách làm sao để chơi chết người khác.
Nên đám này trời sinh cơ bắp toàn thân, một đường đâm đầu đến chết.
Tính cách này khiến ác ma nhìn hơi ngu xuẩn, nhưng trên con đường tu hành, vì tâm tư đơn thuần, ngược lại càng dễ gần đạo, tu hành tốc độ rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận