Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 43: Cái này xe không được a

Giang Ly cũng có chút ngượng ngùng phủi mấy sợi lông gà trên đầu xuống, hỏi: "Hay là, mở cửa sổ ra cho nó bớt mùi?"
Võ Dưỡng Thanh nghe xong, theo bản năng trong đầu hiện lên cảnh tượng bị người quen nhìn thấy cảnh tượng trong xe, lập tức trên trán toàn là mồ hôi lạnh...
Sau đó nàng vội vàng lắc đầu nói, vô cùng kiên định, từng chữ một nói ra: "Ngươi mà dám mở cửa sổ, ta..."
Võ Dưỡng Thanh rất muốn nói ta giết chết ngươi, nhưng nghĩ kỹ lại, nàng có vẻ như đánh không lại Giang Ly, thế là nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cắn chết ngươi!"
Nói xong, Võ Dưỡng Thanh liền đạp mạnh chân ga.
"Đinh!"
Oán khí +2 Giang Ly nhìn con số nổi trên đầu Võ Dưỡng Thanh, nhếch mép nói: "Ta đã bảo mà, xe của ngươi, không được!"
"Đinh!"
Oán khí +5 Võ Dưỡng Thanh vô cùng bực dọc nói: "Ta lần đầu tiên thấy có người mang gà vịt ngồi siêu xe!"
Giang Ly gật đầu nói: "Ta cũng lần đầu thấy có người cố chấp bắt ta mang gà vịt ngồi siêu xe."
Võ Dưỡng Thanh: "..."
Trên đường, bầu không khí của hai người cũng không khá hơn là bao vì chuyện gà vịt. Bởi vì Giang Ly chỉ cần sơ ý một chút, cánh gà mái, cánh vịt lại loạn xạ bay, khiến lông gà, lông vịt trong xe bay tứ tung...
Chờ hai người vất vả lắm mới lái xe đến khu nhà của Giang Ly. Lúc đến cổng khu chung cư phía nam.
Vừa mở cửa xe ra, hai người theo bản năng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau hít mạnh không khí trong lành bên ngoài!
Sau đó nhìn nhau cười khổ một hồi, hiển nhiên, cả hai đều có chút chịu không nổi cái mùi này.
Sau đó, Giang Ly nhanh chóng ném gà vịt ra ngoài, kết quả ném ra thì con vịt ngốc nghếch kia có vẻ bị hoảng sợ, vừa ra khỏi xe liền ị một bãi phân vào trong xe, rơi lên trên bảng điều khiển...
Mà Giang Ly đang quay người đi lấy trứng gà, cũng không thấy cảnh này.
Trên trán Võ Dưỡng Thanh thì toàn là vạch đen, mặt còn xanh mét!
Giang Ly xuống xe, tiện tay đóng cửa xe lại, vẫy tay nói: "Cám ơn nha!"
Sau đó Giang Ly cứ vậy mà đi...
Võ Dưỡng Thanh ngồi trong xe, bĩu môi, tức giận vỗ một cái vào tay lái, tức giận nói: "Ta... tên hỗn đản này lẽ ra phải mời ta vào nhà ngồi chơi, uống chén trà chứ?"
Nói xong, nàng liếc nhìn xe mình, nào là lông gà, lông vịt đầy xe, quan trọng là nàng thấy trong khe ghế còn kẹp một quả trứng gà!
Cầm lên thì thấy còn hơi ấm, rõ ràng là vừa đẻ xong!
Nghĩ đến đây, mặt Võ Dưỡng Thanh lập tức càng đen hơn, một cơn gió thổi tới, cái mùi vị tự xưng đậm chất quê mùa kia hoàn toàn thổi bùng lên cơn giận trong lòng nàng, đột nhiên chui ra ngoài, móc điện thoại ra nói: "Cảnh Bắc à? Xe của ta bị bỏ ở cổng khu chung cư phía nam rồi, cậu giúp tớ lái về trụ sở rửa xe một chút được không? Được, tớ biết rồi, lần sau tớ mời khách."
Nói xong, Võ Dưỡng Thanh dang hai cánh bay lên, nhưng nàng vẫn còn có chút không cam lòng liếc nhìn Giang Ly, lông vũ sau tai dựng thẳng lên, thính lực lập tức tăng cường, sau đó mặt nàng càng đen hơn!
Chỉ thấy Giang Ly vào khu chung cư xong, vừa đi vừa oán trách: "Ta cũng không hiểu, những người đó sao lại phát minh ra thứ đồ vô dụng này chứ... Sớm biết vậy đã không ngồi cái xe dỏm này, thấy gà vịt nhà ta bị bí bức đến mức mặt mày khó coi hết cả. Về mà làm đồ ăn không ngon thì làm sao bây giờ..."
"Ây da da nha..." Võ Dưỡng Thanh nghiến răng nghiến lợi, sắp biến thành Trương Phi dữ tợn rồi, nếu không phải biết đánh không lại tên hỗn đản kia, nàng đã quay lại bắn Giang Ly thành tổ ong rồi!
"Đinh!"
Giang Ly nghe thấy thế, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy trên đầu Võ Dưỡng Thanh đang bay đi xa kia hiện lên một chuỗi con số: "Oán khí +193!"
Khóe miệng Giang Ly hơi nhếch lên, cười nói: "Ngọa tào... thu hoạch ngoài ý muốn nha! Đáng đời, cho ngươi nghe lén!"
Hắc Liên cũng không nhìn nổi nữa: "Người ta hảo tâm đưa ngươi một đoạn đường, ngươi còn chê xe người ta không tốt, ngươi có còn là người không vậy?"
Về đến nhà, Giang Ly trực tiếp vác một cái nồi lên sân thượng, dưới giàn nho, bẻ chút gỗ mục không ai dùng làm củi châm lửa.
Đặt nồi sắt to lên bếp, đun một nồi nước nóng, bắt con vịt tới cắt tiết, một bát tiết để một bên, lại đổ thêm chút nước dưa chua để tránh cho máu đông lại.
Để tiết qua một bên, sau đó là vặt lông rửa sạch, mổ bụng moi ruột.
Xử lý xong xuôi, ném lên thớt, dao phay bổ chặt vài nhát, liền cắt con vịt thành từng miếng nhỏ.
Sau đó Giang Ly để lửa cháy to nhất, đổ dầu vào, bỏ ớt cắt nhỏ, tỏi, gừng cùng các gia vị vào xào qua.
Xào đến khi dậy mùi thơm, cho thịt vịt vào, đảo nhẹ vài lượt, sau đó bắt đầu để lửa nhỏ ninh.
Hắc Liên ngồi xổm ở bên cạnh nói: "Ngươi không cho một chút nước vào, không sợ cháy à?"
Giang Ly cười ha ha nói: "Đây là chỗ hay của vịt béo, vịt béo thì dễ ra dầu, không cần thêm nước, cũng không làm cháy nồi. Nói thật, vận may của ngươi đúng là không tệ, trực tiếp đến Đông Đô luôn. Nếu ngươi đổi sang nước khác, ha ha... đoán chừng chẳng có gì mà ăn được đâu!"
Hắc Liên đảo mắt, căn bản không tin nói: "Nói dối!"
Giang Ly nói: "Chờ sau này có cơ hội, mang ngươi ra nước ngoài xem thử là ngươi sẽ hiểu thôi. Thế giới này dù lớn thật đấy, có sáu lục địa năm đại dương, nhưng mà những nơi có món ăn ngon thực sự, chỉ có châu Tượng Đông Đô, chính là quốc gia của chúng ta đó..."
Nói đến đây, Giang Ly liền phát hiện, Hắc Liên gần như là đang nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là, hắn có vẻ như không có ấn tượng gì về địa lý cả.
Giang Ly bất đắc dĩ nói: "Không phải chứ, ký ức của ta tuy nhiều, nhưng mà ngươi có thể tiếp thu từ những thứ cơ bản nhất trước được không?"
Hắc Liên nói: "Ta đang tiếp thu đấy chứ, hai ngày nay ta đã học được từ ký ức của ngươi cách làm canh mướp đắng, bánh trôi, trứng chiên cà chua, ớt xào thịt, rau xanh xào rau củ rồi."
Giang Ly lập tức cạn lời, nhìn chằm chằm Hắc Liên một hồi lâu, hỏi: "Cái tên đại ma vương nhà ngươi có phải còn có biệt danh khác không?"
Hắc Liên nói: "Gì cơ?"
Giang Ly nói: "Quỷ háu ăn, quỷ đói..."
Hắc Liên bất đắc dĩ nói: "Ta có cách nào? Từ khi tới đây, không dùng đến sức mạnh, mỗi ngày ngoài xem phim truyền hình ra, thì không phải chỉ có nghiên cứu ăn uống thôi sao?"
Nghe đến đây, Giang Ly ngược lại cũng thấy có chút đồng cảm với Hắc Liên, sau vài trận chiến không đủ chất, Giang Ly tuy không cách nào xác định Hắc Liên có phải thật sự là vô địch thiên hạ không, nhưng mà diệt Địa Cầu hoàn toàn là không khó!
Từng là cường giả tung hoành vô địch, bây giờ bỗng dưng chỉ có thể ở nhà xem phim đấu đá mẹ chồng nàng dâu, đúng là có chút thảm.
Nhưng mà thay đổi mạch suy nghĩ mà nghĩ thì, như vậy chẳng phải là phúc khí của người thế giới này sao?
Giang Ly thấy chủ đề có chút bi thương, thế là đánh trống lảng: "Vậy tình hình chung của thế giới này ngươi cũng không tìm hiểu một chút sao?"
Hắc Liên đảo mắt nói: "Nhìn thoáng qua bản đồ thế giới, chỉ có bằng bàn tay, ta còn hiểu được gì nữa chứ? Chắc gì một ngày nào đó, chúng ta không dùng một tay vỗ nát nó."
Giang Ly: "..."
Tuy Hắc Liên tỏ ra vô cùng không đáng tin, nhưng Giang Ly vẫn có ý định phổ cập khoa học cho hắn một chút, tránh cho về sau lại xảy ra chuyện cười gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận