Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 77: Về nhà

"Đi đâu vậy?" Người lái xe hỏi.
Nam tử đáp: "Đi Tương Thành."
"Ờ... Ơ? ! Ơ? !" Tài xế taxi ban đầu còn muốn bắt chuyện đôi câu, nhưng vừa nghe đến điểm đến liền ngây người, cười khổ nói: "Đại ca, anh nên đi xe đường dài thì hơn, xe của tôi đi chuyến này, chưa chắc đã có khách chiều về. Xa quá... Khác tỉnh mà."
Nam tử trực tiếp ném một xấp tiền mặt về phía trước, rồi ngả người ra ghế sau ngủ.
Tài xế nhìn xấp tiền mặt trước mặt cỡ một vạn tệ, không nói hai lời, đạp ga, đi thẳng.
Giang Ly trở về nhà, quả nhiên đúng như lời hắn nói, không nấu cơm, cũng chẳng ăn gì, lên giường là ngủ, ngủ một mạch ba ngày ba đêm! Giữa chừng điện thoại có reo, nhưng Giang Ly chẳng thèm để ý. Đến ngày thứ ba, ngủ quá nhiều nên không ngủ được nữa, lúc này mới ngồi dậy, ngơ ngác ngồi trên ghế salon xem phim truyền hình cùng Hắc Liên.
"Thằng cha hòa thượng này hài thật, đây là phim gì vậy?" Giang Ly tiện miệng hỏi.
Hắc Liên ngồi xổm trên ghế salon, y như chim, vừa uống ngụm nước ngọt béo múp, vừa nói: "«Lão nạp nếu còn tục» ấy mà, hay lắm. Ách... À mà, hình như là phim do cậu chỉ đạo đoàn làm phim đó."
Nhắc tới đoàn làm phim, Giang Ly vỗ trán một cái, hắn lại quên mất chuyện công việc rồi! Thế là Giang Ly vội vàng cầm điện thoại lên xem, tổng cộng có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. Trong đó, Trình Thụ gọi ba cuộc, Trần Kỳ gọi mười ba cuộc, còn lại mấy cuộc không rõ và một cuộc của mẹ hắn.
Thấy cuộc gọi của mẹ, Giang Ly nhướng mày, lập tức gọi lại.
Điện thoại vừa kết nối, Giang Ly nghe mẹ mình bực bội nói: "Giang Ly, con làm gì đấy? Có việc gì không?"
Giang Ly khó hiểu, cái gì mà ta có việc? Rõ ràng mẹ gọi cho ta trước mà!
Giang Ly vội ho một tiếng, nói: "Mẹ... Mẹ đang bận ạ?"
Mẹ Giang Ly nói: "Đừng nhiều lời, có chuyện gì nói mau. Có phải thiếu tiền không?"
Giang Ly nghe đến đây, cơ bản xác định mẹ hắn quên chuyện bà đã gọi cho hắn rồi.
Thế là Giang Ly cười ha ha: "Cũng tạm... ổn ạ..."
"Tạm ổn? Vậy thì không đưa tiền cho con đâu... Này này này, đừng có nhúc nhích, ăn đi!" Mẹ Giang Ly nói xong, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Nếu con có chuyện gì thì nói nhanh lên, không có việc gì thì cúp máy đi, đang bắt râu đây, không rảnh đôi co với con đâu."
Giang Ly lập tức nhẹ cả người nói: "À... Vậy không có gì, chúc mẹ... Ờm, con cúp máy nha?"
Giang Ly bất đắc dĩ cười khổ.
Hắc Liên cười ha ha: "Cảm giác trong mắt mẹ cậu, đánh bài quan trọng hơn cậu thì phải."
Giang Ly lười biếng dựa người lên ghế salon nói: "Ngươi biết cái gì! Tình thân ấy mà, đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài... Mẹ ta cả đời này vốn dĩ hay cằn nhằn, nhưng lòng dạ tốt vô cùng."
Nói đến đây, Giang Ly tiếp tục mở điện thoại. Wechat quả nhiên cũng có tin nhắn.
Đầu tiên là tin nhắn của Trình Thụ, quả nhiên, anh ta thử đi xin công lao diệt sát Xương Long, kết quả bị bác bỏ, lý do là tổ chức Thủ Hộ Giả không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Xương Long đã chết. Thế nên, tổ chức Thủ Hộ Giả cho rằng Xương Long tạm thời mất tích. Nói cách khác, tiền thành nước ngâm rồi...
Tuy đã sớm biết sẽ có kết quả này, nhưng Giang Ly vẫn thấy đau lòng...
Tin nhắn của Trần Kỳ hơi dài, chủ yếu là những lời thừa và khách sáo quá nhiều. Tóm lại chỉ một câu: "Vì chuyện ác ma, diễn viên thì khiếp vía, nhà đầu tư cũng hơi sợ, phim tạm dừng, trong thời gian ngắn không có hy vọng quay lại."
Giang Ly nghĩ ngợi, trả lời một câu: "Ý của cậu là, tôi vất vả lắm mới có việc, lại bị ngâm nước ấm à?"
Đinh!
Oán khí +2
Giang Ly nhìn về hướng trung tâm thành phố, sinh khí một lượng số.
Tại một quán cà phê nào đó trong trung tâm thành phố, Trần Kỳ câm nín nói: "Cái gì mà vất vả lắm mới có việc, rõ ràng là cậu giật công việc từ tay tôi đấy chứ? Khó khăn là tôi mới đúng! Đúng là không biết xấu hổ!"
Nhưng Trần Kỳ cũng hiểu, lần này may nhờ có Giang Ly, nếu không đừng nói đến chuyện quay lại, có khi giờ này bọn họ đang ở nghĩa trang đoàn phim đặt vòng hoa rồi. Thế nên Trần Kỳ cũng chỉ oán thán một câu, rồi trả lời: "Nếu không, tôi lại giới thiệu việc cho cậu nhé?"
Giang Ly suy nghĩ, đáp lại một câu: "Cũng được, nói xem."
Trần Kỳ trả lời: "Tuyến xe buýt số 21 hiện đang thiếu lái xe, cậu có làm không?"
Giang Ly nghĩ nghĩ rồi đáp: "Giờ đi học bằng lái xe có kịp không? Nếu có thể thì tôi đi thử xem."
Trần Kỳ: "..."
Giang Ly vốn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, kết quả khiến Giang Ly ngạc nhiên là Trần Kỳ lại đáp: "Tôi thấy có thể đấy."
Giang Ly lập tức trợn tròn mắt, hỏi: "Cậu không đùa đấy chứ?"
Trần Kỳ nói: "Tuyến xe buýt 21 chính là tuyến chạy đi chạy lại đến làng du lịch Ngu Hoàng Sơn, mà lần này ở Ngu Hoàng Sơn lại xảy ra nhiều chuyện ác ma như vậy... Không ai muốn đi cả. Bây giờ không phải là vấn đề có lái được xe hay không, mà là có người chịu lái hay không. Về vấn đề an toàn thì tôi tin tưởng vào cậu."
Giang Ly nghe xong liền hiểu ý của Trần Kỳ, trên thực tế, với thực lực và phản ứng thần kinh hiện tại của Giang Ly, đừng nói là học lái xe buýt, có khi học lái máy xúc, chỉ cần có người dạy cũng có thể nhanh chóng học được, đây chính là một kiểu biểu hiện biến thái của việc khai phá cơ thể đến mức tận cùng.
Điểm này không chỉ riêng Giang Ly mà các thủ hộ giả khác cũng thế, việc nâng cao thực lực không bao giờ đơn thuần là một khía cạnh mà là toàn bộ cơ thể, linh hồn, não bộ... được tiến hóa, đã gặp là không quên được, biết một suy ra ba, rất nhiều thứ khó nhằn đối với người bình thường, với họ lại trở nên dễ dàng.
Vì vậy mà Trần Kỳ mới yên tâm để Giang Ly đi lái xe, tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là thực lực của Giang Ly ở đó, lỡ mà có chuyện gì phát sinh, thì với việc Giang Ly có thể vác xe, chuyển xe, hay người khác đỗ xe sượt hay tông cái gì đó, cũng đều giải quyết được hết.
Nhưng Giang Ly vẫn tò mò hỏi: "Đã đáng sợ như vậy, tại sao còn nhất định phải mở tuyến đó làm gì? Không nên đóng cửa lại à?"
Trần Kỳ nói: "Trên núi vẫn còn người ở mà, bọn họ muốn vào thành thì chỉ có cách dựa vào xe buýt này thôi."
Giang Ly bĩu môi, câu này hắn tin cũng không tin.
Tin vì để khai thông tuyến xe, chắc chắn những người kia phải dựa vào xe mà sống.
Không tin vì hắn căn bản không tin lũ tư bản đó có lương tâm.
Đồng thời, Giang Ly cũng hiểu chuyện này tám phần không phải hành động của bên chính quyền.
Nếu là do tổ chức Thủ Hộ Giả thực hiện thì chắc chắn họ đã trực tiếp điều động cả đội xe lên núi, lôi hết người xuống để giải quyết dứt điểm vấn đề.
Có thể thấy được, chuyến xe buýt này phải gánh vác một trọng trách nào khác nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng, ở cái loạn thế này có việc để làm đã không dễ dàng gì, nếu không thì cứ ở nhà mãi, ngày ngày nhìn mặt Hắc Liên kia thực sự quá nhàm chán!
Xác định xong việc ngày mai đi báo danh, tâm tình Giang Ly cũng tốt lên nhiều.
"Đi thôi!" Giang Ly vung tay lên, đẩy cửa bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận