Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 353: Anh rể tốt

Giang Ly nghĩ đến cảnh tượng Tô Cửu hành hung, coi người khác như cỏ rác, liền gật đầu nói ngay: "Đúng là có hơi manh động."
Tô Thập nói: "Đối với chúng ta thì là manh động, nhưng với ngươi mà nói, chắc không thành vấn đề."
Giang Ly tuy chỉ số cảm xúc không cao, nhưng thông minh không hề thấp, ngay lúc này đã thấy hình như có gì đó hơi kỳ lạ.
Tô Thập vội nói: "Mẹ ruột tỷ tỷ ta chỉ là người bình thường, không có gì để lại. Nhưng mẹ ta không coi nàng là người ngoài, chúng ta giống như chị em ruột vậy. . . Mẹ ta kể, chỉ cần ai chịu cưới nàng, ở mấy thành phố lớn phía đông Đô, sẽ cho không ba căn nhà ở mỗi thành phố. Ngoài ra còn tặng mười tỳ nữ, mười tỳ nữ này đều là những mỹ nữ thuộc các chủng tộc mà chúng ta chọn lựa kỹ càng, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, tính cách dịu dàng như nước, tuyệt đối nghe lời và dễ sai bảo. Còn nữa, năm xưa Hồ tộc chúng ta cũng thu thập không ít công pháp của tu sĩ nhân loại, mấy công pháp đó cũng có thể dùng làm của hồi môn cho tỷ ấy mang đi. Cuối cùng là, hai hôm trước ta cũng đã bàn bạc với mọi người, đều đồng ý dùng Ngũ Linh Kỳ làm đồ cưới cho tỷ tỷ. . ."
Giang Ly dù có ngốc cũng đã hiểu ra, Tô Thập tên này là đến bán chị gái rồi!
Giang Ly vừa buồn cười vừa tức nói: "Ngươi muốn gả nàng đi như vậy sao?"
Tô Thập vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, rồi lại áp tai nghe ngóng sau cửa một hồi, xác định bên ngoài không có ai mới ghé sát vào nói, mặt đầy cay đắng: "Giang Ly, ngươi không biết tỷ tỷ của ta đâu. Người nàng cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tính tình nổi lên thì đúng là không nhận người thân. Giờ toàn Hồ tộc, trừ mẹ ta ra có thể trấn áp được nàng, người khác trong mắt nàng đều chỉ là không khí thôi. Nhất là khi nàng dạy dỗ ta ấy, đúng là. . . Căn bản là không kể trường hợp, không kể địa điểm, mặc kệ có ai, tất cả đều phụ thuộc vào tâm tình của nàng. Hơn nữa, khi mẹ và cha ta đi xa, đều dặn dò chúng ta, nhất định phải tìm cho nàng một nhà tử tế gả đi. Chúng ta nhận lời, ai dè một cái chớp mắt đã qua nhiều năm vậy, mà nàng vẫn độc thân. Trong lòng ta thấy áy náy vô cùng khi mỗi năm phải tham gia đại hội tế tổ."
Giang Ly nói: "Tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cũng không ít chứ."
Tô Thập thở dài: "Trước đây ta cũng nghĩ vậy, nhưng sau mới phát hiện ánh mắt của tỷ tỷ. . . Ha ha, đừng nhắc nữa, mấy người của cửu đại gia tộc và ngũ đại gia, cộng lại một chỗ nàng cũng không thèm liếc nhìn."
Rồi Tô Thập đổi giọng: "Đã nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nàng đối xử tốt với ai như đối với ngươi. Cho ngươi làm hướng dẫn viên du lịch, cùng ngươi đi móc tổ chim, giúp ngươi nấu cơm. . . Nói thật, ta đây thân đệ đệ, bao nhiêu năm nay cũng có được chăm sóc thế đâu. Cho nên, ta nghĩ, hai người các ngươi vẫn có hy vọng đấy. Nếu ngươi thấy tỷ tỷ của ta được, vậy hay là mình định chuyện này đi. . ."
"Định cái gì cơ?" Đúng lúc này, giọng Tô Cửu vang lên từ bên ngoài.
Tô Thập lập tức sợ hãi như chuột thấy mèo, nhỏ giọng nói với Giang Ly: "Anh rể, ta có chút việc, đi trước đây. Chuyện hôm nay, tìm dịp nói tiếp! Của hồi môn nếu ngươi thấy ít, ngươi coi trọng cái gì trên núi thì cứ tự nhiên lấy."
Nói xong, Tô Thập vội hô: "Tỷ, tỷ đến rồi à? Ta bỗng nhớ ra còn có buổi họp sớm, đi trước đây."
Vừa nói Tô Thập đã mở cửa đi ra, đối mặt Tô Cửu.
Tô Cửu nghi hoặc nhìn Tô Thập nói: "Ta vừa nghe được một nửa câu chuyện, ngươi lén nói gì với Giang Ly vậy? Còn định cái gì đó. . ."
Tô Thập cười hề hề: "Không có gì đâu, chẳng phải sắp hết năm rồi sao, xác định vị trí sắm sửa đồ tết, đến lúc đó mọi người náo nhiệt một chút, vui vẻ chút. . ."
Nói xong, Tô Thập nhanh chân đi mất.
Tô Cửu nhìn theo bóng lưng Tô Thập, luôn thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng không nói ra được.
Mở cửa vào, Tô Cửu thấy Giang Ly thì cười nói: "Tỉnh rồi à?"
Vốn Giang Ly không hề có bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào, mấy ngày nay ở chung với Tô Cửu, hắn cũng đích xác coi Tô Cửu là một hướng dẫn viên kiêm đầu bếp, căn bản không hề nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái.
Giờ bị Tô Thập nói vậy, Giang Ly theo bản năng bắt đầu nghĩ theo hướng này. Một đôi mắt vô thức liếc qua thân hình kiều diễm của Tô Cửu, rồi vội thu hồi, cười nói: "Dậy sớm rồi, ngươi. . . Có việc gì à?"
Tô Cửu nói: "Ăn sáng thôi, còn có thể là chuyện thần môn à? Thiên Mạt và lão gia tử đâu?"
Giang Ly đáp: "Hai người một trẻ một già, không ham ngủ chút nào, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, không biết lại bày trò quỷ gì nữa."
Tô Cửu nói: "Vậy được, kệ bọn họ, chúng ta đi ăn sáng trước nhé?"
Giang Ly gật đầu, theo Tô Cửu đi ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Giang Ly thấy Tô Thập từ đằng xa đi ngang qua, vẫy tay với hắn từ xa, sau đó chỉ vào một chiếc chuông đồng nói: "Cái này, Nguyên triều đấy, nghe nói là vô giá!"
Rồi Tô Thập lại chỉ vào một con sư tử bằng vàng nuốt ở mái hiên của một tòa nhà: "Nghe lão nhân nói, là đồ thời Đường, có thể trừ tà tránh hung, đúng là gia bảo."
Giang Ly nghe vậy, hiểu ra Tô Thập đang làm gì, là đang thêm thẻ đánh bạc cho chị gái của mình!
Xem ra, Tô Thập vẫn chưa từ bỏ ý định gả chị mình đi.
Giang Ly trong lòng vừa buồn cười vừa đau đầu, nhưng cũng không tiện nói gì.
Tô Cửu thì cau mày, khó hiểu nói: "Tiểu tử nhà ngươi làm trò gì vậy? Ban ngày ban mặt lẩm bẩm mấy chuyện này làm gì?"
Tô Thập cười hề hề: "Tỷ, dạo này muội thấy trí nhớ của mình có hơi kém, nên tới xem thử gia bảo nhà mình, để nhớ kỹ hơn, tránh sau này quên mất, thì phiền."
Tô Cửu không nghĩ nhiều, gật đầu, lúc này nàng thấy Thiên Mạt từ đằng xa trở về rồi, trên đầu cô bé đang nằm sấp một con nhím cắm đầy đủ loại hoa quả và đồ ăn vặt, ở cổ nằm một con tiểu hồ ly khi Microblog. Trên người cô bé còn đeo theo hai con cáo, hai cái đuôi cáo dài đặc biệt, quấn một vòng quanh người Thiên Mạt, xù lên như áo lông, y như áo choàng. Hai con sóc nhỏ bám vào chân trên lưng Thiên Mạt, ôm lấy bàn chân nhỏ của Thiên Mạt, cái đuôi vòng quanh đùi Thiên Mạt, biến thành quần và bít tất. Trên lưng Thiên Mạt còn quấn thêm một sợi dây lưng màu xanh lục, nhìn kỹ thì ra là một con Tiểu Thanh Xà đang bị cô bé buộc ở lưng.
Mấy con vật nhỏ này, con nào con nấy đều đáng thương, mắt rưng rưng nhìn về phía này, hiển nhiên là chúng không tự nguyện. Mà là do tiểu bá vương này bắt nạt nên không thể không làm vậy. . .
Thấy cảnh này, Tô Cửu không nhịn được cười: "Ha ha. . . Tiểu Thanh, tiểu Bạch. . . Mấy nhóc con nghịch ngợm các ngươi cũng có lúc bị người ta đùa nghịch à? Ha ha ha. . ."
Mấy tiểu yêu quái cùng hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, không thèm nhìn Tô Cửu.
Giang Ly có chút ngại ngùng, vội ho một tiếng: "Thiên Mạt, con đây là coi trang phục khác người à. Nhà mình không dạy con đi bắt nạt người khác. . . Nếu con sợ lạnh, thì ân. . . con biết đấy."
Mắt Thiên Mạt sáng lên. . .
Tô Cửu lập tức nhớ tới lũ bạch nhãn lang bị lột sạch lông, lập tức có điềm báo chẳng lành, vội chuyển chủ đề: "Thiên Mạt ngoan trở về tốt rồi, Giang Ly, Thiên Mạt, cầm thương đi theo ta."
Thiên Mạt tò mò hỏi: "Dát a đi a?"
Tô Cửu ngẩn ra, quay đầu nhìn Thiên Mạt nói: "Sao giọng của con lại thành giọng Đông Bắc vậy?"
Thiên Mạt cũng vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác, gãi đầu nói: "Con không biết ạ, chỉ là cùng bọn họ ra ngoài chơi ba ngày. . . ôi mẹ ơi, con bị lây giọng mất rồi! Ái dà. . . Con nói sao con cứ thấy miệng mình toàn mùi "đại tra tử" vậy?"
Giang Ly nghe vậy cũng buồn cười, hắn sớm đã nghe qua, giọng Đông Bắc vô cùng dễ lan truyền, cơ bản là bốn đứa trẻ phương nam đi chơi với một đứa trẻ Đông Bắc, thì khi về đều sẽ thành năm đứa Đông Bắc. Lời này có lẽ hơi quá, nhưng dù có giảm bớt cũng đủ dọa người rồi.
Giang Ly may là Tô Cửu giọng Đông Bắc không quá nặng, hai ngày nay hắn cũng chủ yếu chơi với Tô Cửu, nên mới không bị lây.
Giang Ly vỗ đầu Thiên Mạt nói: "Thôi được rồi, đã biết bị lệch thì tự mình chỉnh lại không phải xong rồi sao?"
"Cậu nói gì?" Thiên Mạt hỏi.
Giang Ly nói: "Tớ nói tự chỉnh lại. . . chỉnh. . . tự chỉnh? Tớ. . . Khỉ!"
Thiên Mạt ha ha cười nói: "Giang Ly, cậu cũng bị lây rồi ha ha. . ."
Hắc Liên đi theo cười lớn nói: "Đã bảo rồi, không thể ở Dát đạt lâu được, cái đất Dát đạt này ma quái rồi. . . Em gái con ạ!"
Thời gian kế tiếp, Giang Ly mấy người liền theo Tô Cửu đi loanh quanh, kết quả làm cho Tô Cửu và Giang Ly vô cùng bực mình là. Bọn họ đi đến đâu, đi tới đi lui cũng đều gặp Tô Thập!
Tô Thập tên này cũng quái gở, hoặc là như bị ma ám, từ bên cạnh bọn họ đi ngang qua, vừa đi vừa lẩm bẩm bất động sản chỗ đó lại tăng giá, công ty cổ phiếu của nhà ai lại tăng kịch trần. . . Lúc tồi tệ nhất, ngẫu nhiên sẽ còn dắt theo một cô hồ ly nhỏ đi ngang qua, vừa đi vừa cảm thán: "Nha hoàn xinh đẹp như vậy, kéo ra ngoài chính là minh tinh quốc tế rồi." . .
Giang Ly rất rõ ràng Tô Thập đang làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, nhưng trong lòng cũng thực sự có chút dao động. Nhưng Giang Ly không tài nào nhìn ra tâm tư của Tô Cửu đối với hắn là thế nào, tuy Tô Cửu đối xử với hắn rất tốt, nhưng Giang Ly luôn có cảm giác, Tô Cửu đối với hắn tốt, không phải vì tình yêu, mà có vẻ đang mang ơn nhiều hơn. Chính vì cái cảm giác này mà Giang Ly thực sự không biết nên làm thế nào.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Thập cứ như quỷ hồn, thỉnh thoảng xuất hiện, lúc có người ngoài, hắn liền thuộc lòng gia sản của nhà bọn họ. Lúc không có người, hắn lại mở miệng anh rể này nọ, khiến cho Giang Ly mấy lần đều theo bản năng coi mình là anh vợ của hắn.
Đối diện với kiểu em vợ giả này, Giang Ly cũng chẳng còn cách nào, không ít lần đã có ý nghĩ muốn đánh ngất Tô Thập, rồi đem hắn ném cho mấy công ty giải trí đen tối, đóng gói hắn thành tiểu thịt tươi rồi đưa ra cho mấy bà cô trung niên tha hồ trêu chọc cho xong, cho khỏi mỗi ngày rảnh rỗi sinh nông nổi.
Lại đợi thêm một ngày, Giang Ly cuối cùng quyết định rời khỏi đại sơn.
Lúc rời núi, hắn đến thăm Lý Thành Quân một lát.
Lý Thành Quân cũng nói thẳng nhà bọn hắn chính là thầy cúng, sau lưng hắn có một tiểu hoàng tiên. Nhưng từ sau khi Giang Ly cứu vớt ngũ đại gia về sau, ngũ đại gia giờ cũng đã thành một vị đại tiên được mời, lập tức từ tiểu cao thủ biến thành đại cao thủ, lại khiến hắn có chút không biết làm sao.
Nhưng mà từ Lý Thành Quân, Giang Ly lại nghe được một câu chuyện của một người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận