Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 194: Giang Ly hướng tới chi địa
Chương 194: Nơi Giang Ly hướng đến Sau khi Hồng Tỷ đến đó, người dân bản địa nghe được Hồng Tỷ là thần hộ mệnh phu nhân của bọn họ, lập tức tôn sùng Hồng Tỷ như thần thánh.
Ăn ngon uống sướng, vô cùng ưu đãi là chuyện đương nhiên, còn đem con gái thứ sáu của tộc trưởng đưa tới cho Hồng Tỷ làm nha hoàn kiêm cận vệ.
Thứ sáu có tính cách như ánh sao gần mặt trời, rất đơn thuần, rất ngay thẳng, dám yêu dám hận, lại mang theo chút thô bạo.
Những mặt khác đều rất tốt, chỉ có điều thứ sáu có thần kinh quá lớn, cái tính bừa bộn còn hơn cả Hồng Tỷ. Ban đầu là thứ sáu lấy danh nghĩa chiếu cố Hồng Tỷ, về sau cơ bản là Hồng Tỷ chiếu cố thứ sáu.
Nhưng nha đầu thứ sáu này lại rất tốt, hơn nữa Hồng Tỷ cũng hoàn toàn cô đơn, có một nha đầu ngây thơ này bầu bạn, nàng cũng vui vẻ tự tại.
Chỉ là Giang Ly không hiểu nổi, nha đầu này tìm hắn làm gì?
Thứ sáu sà tới, trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Ly, nhìn chằm chằm Giang Ly, liếc bên trái một chút, lại nhìn sang bên phải...
Giang Ly trợn ngược mắt: "Làm gì? Xem động vật trong vườn bách thú à? Mà vườn bách thú còn thu phí đấy!"
Thứ sáu hừ giọng nói: "Ta chỉ tò mò thôi, ngươi rốt cuộc có gì tốt? Sao mà lắm cô nương đi theo ngươi vậy?"
Nghe xong câu này, Giang Ly ngẩn người, đột nhiên đứng hình, hai má như rơi vào trạng thái trầm tư.
Thứ sáu nhìn một hồi, tò mò hỏi: "Ngươi nghĩ gì thế?"
Giang Ly ngẩng đầu nhìn thứ sáu, hỏi: "Ngươi... Vừa nãy nói gì?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Câu trước ấy."
"Ta tò mò, ngươi có gì hay mà lắm cô gái đi theo, thế nào?"
Giang Ly ngửa mặt rên rỉ: "Ta *** mới nhớ ra, bên cạnh ta toàn là gái xinh đẹp... Thế mà ta vẫn còn độc thân!"
Hắc Liên thấy thế, xoa mi tâm, lắc đầu nói: "Cái tên này... Mãi đến giờ mới phát hiện có nữ nhân bên cạnh... Chắc chắn cái tình thương này bị Đại Cáp ăn mất rồi."
Thứ sáu cũng ngơ ngác, rõ ràng đầu óc cô không theo kịp tốc độ nhảy số của não Giang Ly.
Một lúc sau, thứ sáu hỏi: "Ý của ngươi là sao?"
Giang Ly nghiêng đầu nhìn thứ sáu, nói: "Này cô bé, ta hỏi ngươi một chuyện. Ngươi nói với điều kiện của ta như này, theo đuổi mấy cô đó, có cửa không?"
Hắc Liên xoa mi tâm, trong lòng chửi ầm lên: "Ngươi đúng là ngu ngốc, ngươi đang hỏi một cô gái xinh đẹp đó! Ngươi lại hỏi cái này, không biết phải ra tay với nó luôn à?"
Thứ sáu thì ngây thơ, không hề do dự nói: "Căn cứ vào thực lực và địa vị của ngươi thì không vấn đề gì."
Giang Ly trong lòng mừng rỡ, kêu lên: "Thật á?"
Thứ sáu vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên! Chỉ là ngươi xấu trai quá, nên cơ bản là không có cửa."
Phụt!
Hắc Liên phun cả ngụm nước bọt lên trời.
Giang Ly thì cứng đờ người ra đó, mếu miệng, không biết nên cười hay nên khóc.
Một lúc lâu sau, Giang Ly vỗ vỗ vai thứ sáu: "Lần sau nói chuyện, đừng thở mạnh như thế, đau lòng."
Nói xong, Giang Ly nằm xuống tiếp tục xem chim khách làm tổ.
Kết quả, đúng lúc này, một con chim khách mái từ trên trời bay xuống, đứng song song với con chim đang xây tổ, quá đáng hơn là con chim khách mái còn mớm côn trùng cho con đực ăn..."
"Thao! Xem đến cả chim cũng bị phơi bày cảnh ân ái, thế này thì sống sao nổi." Giang Ly không nhịn được chửi thề, đứng dậy, phủi mông một cái lên đám cỏ, bỏ đi.
Thứ sáu thấy vậy, lẽo đẽo theo sau, tò mò hỏi: "Ngươi thật sự mới để ý tới bọn họ là con gái à?"
Giang Ly cũng nghiêm túc, tùy tiện nói: "Ờm... Thực ra trước kia biết, nhưng mà... nói thế nào nhỉ... Chính là không để ý lắm thôi, ngươi hiểu không? Kiểu như, rõ ràng ở bên cạnh mình, lại vô thức xem nhẹ thân phận con gái của họ, hiểu chưa?"
Thứ sáu cũng chẳng biết là hiểu thật hay giả vờ hiểu, dù sao cũng là gật gù, sau đó có chút mơ hồ nói: "Người ở chỗ các ngươi phức tạp thật đấy, chẳng phải là tìm bạn đời thôi sao? Mà cũng phải phiền phức vậy hả?"
Giang Ly nhướng mày, kích động nói: "Ngươi nói cái gì? Chẳng phải là tìm bạn đời thôi à? Ngươi có biết tìm đối tượng giờ phiền phức thế nào không? Có biết vì sao có vụ mua nhà, mua xe, tặng lễ hỏi không? Tặng xong mới phát hiện mình là lốp xe dự phòng không? Có biết vì sao gọi là tan cửa nát nhà để sinh con không, mà cuối cùng con không phải là con mình không?"
Thứ sáu lắc đầu, sau đó thâm trầm nói: "Các ngươi rắc rối thật đấy."
Giang Ly tặc lưỡi nói: "Thứ tình cảm này, vốn đã phức tạp rồi."
Thứ sáu lắc đầu nói: "Không phức tạp mà, ở chỗ bọn ta thì đơn giản."
Giang Ly liếc nhìn thứ sáu, quan sát kỹ trang phục của cô.
Quần áo của thứ sáu rất thô ráp, vải thô bố kết hợp da thú trông có vẻ hơi hoang dã, nhưng thực ra là do năng suất lạc hậu mà thành ra đồ thủ công. Tóm lại là quê mùa...
Giang Ly cười nói: "Thứ sáu, ở chỗ các ngươi... Có phải là đàn ông mà thích phụ nữ xong, là trực tiếp lấy gậy đánh ngất mang về coi như của mình không?"
Thứ sáu trừng mắt nhìn Giang Ly: "Ngươi mới là khỉ ấy!"
Giang Ly im lặng, không ngờ nha đầu này lại hiểu cả cái trò đùa này.
Thứ sáu lại không tức giận, mà là giải thích: "Không hổ là con của Hồng tỷ, các ngươi hỏi toàn câu giống nhau..."
Giang Ly im lặng, không ngờ thứ sáu có tính cách tốt như vậy là do mẹ cô đã lường trước giúp anh.
Giang Ly tò mò hỏi: "Vậy ở chỗ các ngươi tìm đối tượng thế nào?"
Thứ sáu nói: "Người sống ở nơi gần mặt trời... tương đối đơn thuần."
Nói tới đây, thứ sáu thấy ánh mắt Giang Ly có chút kỳ quái, nhịn không được mà nhấn mạnh: "Này! Ta nói là đơn thuần, chứ không phải ngu! Ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta được không?"
Giang Ly giơ hai tay lên, tỏ vẻ đã hiểu.
Thứ sáu tiếp tục nói: "Đàn ông ở đó nhiệt tình như lửa, thích con gái sẽ hát tình ca tỏ tình, không thì cũng tặng quà ám chỉ. Gặp người mạnh bạo còn có khi nửa đêm trèo cửa sổ phòng ngủ... Mấy chuyện này ở gần mặt trời thấy quá nhiều rồi, mọi người cũng quen cả rồi.
Cơ bản thì, nếu con gái không ghét đối phương, thì sẽ không đóng cửa sổ, có dám trèo hay không, thì phải xem gan của bên nhà trai."
Giang Ly nghe đến đây thì có chút ngây người rồi.
Giang Ly lại hỏi: "À, ở chỗ các ngươi kén vợ gả chồng đều dựa theo tiêu chuẩn nào?"
Thứ sáu nói: "Đơn giản lắm, mạnh thì thắng. Thực lực mạnh, đương nhiên sẽ hấp dẫn các cô gái."
Giang Ly búng tay một cái, quạ đen liền rơi xuống, đưa bút giấy lên, Giang Ly giống như kẻ trộm hỏi: "Này, cho xin địa chỉ cái coi. Tọa độ cũng được, quay đầu ta qua đó tìm mấy cô vợ... Khụ khụ, ta đi khảo sát phong tục ở đó."
Thứ sáu liếc mắt nhìn Giang Ly, một bộ dáng "ta tin ngươi thì mới có quỷ"
Giang Ly thấy thứ sáu không mắc lừa, lập tức giơ tay lên thề: "Ngươi cứ yên tâm, ta nói câu nào thật câu nấy, ta chỉ thực sự muốn đi khảo sát phong tục thôi!"
Nói đến đây, Giang Ly hỏi thêm một câu: "Chỗ các ngươi có cho phép một chồng nhiều vợ không?"
"Cút!"
Thứ sáu lập tức xù lông, đá một cái rồi chạy biến.
Người ta vẫn thường nói, tháng hai cỏ xanh mơn mởn, chim oanh bay lượn, mà ở trên đại lục Hỏa Thần này, linh khí tràn đầy, cỏ dại mọc lên cũng như cây non.
Thứ sáu vốn dĩ đã không cao, lúc chạy trong bụi cỏ thì cơ bản chỉ thấy một cây Thanh Long Yển Nguyệt đao đang xông pha trong bụi cỏ, rẽ sóng mà đi... Cảm giác kia...
Giang Ly không nhịn được mà hô to lên: "Nhà ta có giày cao gót, cô cần không?"
"Cút!"
Thanh âm của thứ sáu từ xa vọng lại.
Giang Ly xoa xoa mũi, lầm bầm: "Cái người này, đúng là không biết nhân tâm là tốt."
Hắc Liên không chịu nổi nữa, vỗ vỗ vai Giang Ly: "Cố lên dựa vào tình thương bây giờ của ngươi, chắc chắn có thể phá vỡ kỷ lục ngâm mình làm một con ma cô đơn của ta, tồn tại hàng triệu năm. Không đúng... Mấy cô gái ở thế giới này sống tối đa cũng chỉ một vạn năm, ngươi có thể cứ từ từ, chúng ta bắt đầu từ các lão tổ tông của họ mà hạ thủ, nhiều đời nối tiếp nhau. Đuổi không kịp tổ tiên thì chúng ta theo đuổi chắt, chút, chít, chắt của... cô ta!
Chẳng phải dân Lam Tinh các ngươi hay nói loli có ba thứ tốt, giọng nói dễ thương, thân thể mềm mại, dễ dàng đẩy ngã à?
Ta thấy, sau này ngươi nên đi tán tỉnh mấy bé loli, biết đâu sẽ thành công."
Giang Ly liếc xéo Hắc Liên, hỏi: "Ngươi thấy thứ sáu lớn lắm hả?"
Hắc Liên im lặng...
Nửa ngày sau, Hắc Liên vỗ vỗ Giang Ly nói: "Ta thấy, ngươi nên bắt đầu từ lúc người ta còn trong bụng mẹ ấy, cứ để giọng nói của ngươi làm nhạc thai giáo lúc họ tìm bạn đời."
"Cút!" Giang Ly giơ chân đạp một phát.
Sau đó khoảng thời gian này trôi qua cũng dễ dàng.
Hồng Tỷ tuy nói hay lải nhải nhưng khi làm việc gì thì rất nhanh chóng, không hề dây dưa.
Giống như cách bà cắt cu gáy vậy, đi một đường càn quét lá rụng, trai gái phân biệt rạch ròi, chẳng có một con đực nào dám chạy.
Trong khoảng thời gian này, Hồng Tỷ gần như thay thế vị trí của Giang Ly, bắt đầu điên cuồng công kích tình yêu với Carl. Buổi sáng tinh mơ đã lôi kéo Giang Ly đi hái hoa dại trong bụi sương, sau đó ôm hoa dại đến cổng chỗ ở của Carmen chờ Carl rời giường, muốn cho nàng bất ngờ.
Kết quả Carl còn dậy sớm hơn hai mẹ con nhà họ nữa... Hoàn toàn bị chặn đường.
Hồng Tỷ ép Giang Ly viết thư tình cho Carl, cuối cùng thất bại, Hồng Tỷ chính thức thay thế Giang Ly bắt đầu viết hộ anh...
...
Ba ngày sau, nửa đêm, trên nóc Đại Minh Hoàng cung.
"Ta thấy, ngươi nên để mẹ già ngươi đi quản phần văn bản thì hơn." Carl uống rượu trong bình, say bí tỉ nói với Giang Ly.
Giang Ly một vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc mà nói: "Bà ấy được à?"
Carl móc ra một cái rương lớn, mở ra xem, bên trong toàn là thư! Carl thản nhiên nói: "Ba ngàn, một trăm hai mươi phong thư, mỗi một phong đều có nội dung khác nhau. Cái năng lực với tốc độ này của bà, ta sợ đống tài liệu kia không đủ cho bà ấy phản hồi."
Giang Ly hết chỗ nói...
Từ nhỏ đến lớn, Giang Ly chưa bao giờ biết mẹ mình lại còn có tài như vậy...
Đúng lúc này, điện thoại Giang Ly reo lên.
Giang Ly bắt máy, liền nghe thấy Hồng Tỷ ở đầu dây bên kia thần bí nói: "Này, tất cả các biện pháp mẹ nghĩ hết cả rồi, mà vẫn không ăn thua. . . Cô Carl kia ta xem xét kỹ rồi, ta cảm thấy, mình thực sự không được thì chơi tuyệt chiêu đi."
Giang Ly nghe "tuyệt chiêu" đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt tỉnh ngộ, hiểu ra điều gì, định mở miệng ngăn cản.
Kết quả lại bị Carl chặn miệng, Carl bắt máy, ừ một tiếng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hồng Tỷ: "Không hổ là con trai của ta, tình thương thì kém chút, nhưng gan dạ thì di truyền ưu lương của mẹ một cách hoàn hảo. Yên tâm đi, tuyệt đối không có di chứng đâu, năm xưa ta dùng đúng cách này mà có cha con đấy."
Hồng Tỷ nói đến đây thì thập phần đắc ý, hắc hắc nói: "Đây là bí phương tổ truyền của mẹ đấy, tuyệt đối công hiệu. Uống một chén là cô ta sẽ thành người của con thôi. Ai? Con trai, sao con không nói gì vậy?"
Carl đưa điện thoại di động một cách kín đáo cho Giang Ly, thản nhiên nói: "Nói đi."
Giang Ly chỉ muốn khóc, chuyện này biết nói gì đây?
Carl không ở bên cạnh anh thì còn không biết nói thế nào, bị bắt tại trận thế này lại càng không biết phải làm sao nữa.
Khóc không ra nước mắt luôn...
Bà già này sao lại cứ thích chơi đểu thế này hả?"
"Con trai, nói gì đi chứ?"
Giang Ly khổ sở liếc mắt nhìn Carl, đứng dậy đi sang một bên, nói: "Mẹ, người vừa nghe là Carl đó."
"Cái gì Carl? Con nói gì vậy? Con là ai? Ái da... Thật là bất tiện, gọi nhầm số rồi." Hồng Tỷ bên kia vô cùng bình tĩnh nói, rồi trực tiếp cúp máy.
Giang Ly nhìn sang Carl, Carl ném cho anh một ánh mắt "tự giải quyết đi."
Giang Ly biết, Carl hiển nhiên không tin anh rồi...
Nhưng mà nói lại, kiểu thủ đoạn kém thông minh này, trừ Đại Cáp ra thì chẳng ai tin.
"Cái đó..." Giang Ly định nói gì đó.
Carl ném cho anh một bình rượu, nói: "Uống đi."
Giang Ly cũng đành vậy, hiện tại tình hình thế này nói gì cũng vô ích, uống rượu vậy.
Hai người cứ như vậy, đối mặt với ánh trăng sáng vằng vặc, từ nửa đêm đến rạng sáng thì mới ai về nhà nấy.
Giang Ly vừa về đến phòng thì thấy một bóng người xông tới, một tay kéo Giang Ly vào trong phòng, vừa đóng cửa đã khóa ba lượt.
"Mẹ già, mẹ làm gì vậy? Đây là nhà con mà." Giang Ly cạn lời nhìn mẹ mình.
Hồng Tỷ liếc anh một cái, nói: "Con biết cái gì, cướp nhà thì khó phòng đấy, không hiểu à?"
Sau đó Hồng Tỷ đưa cho Giang Ly một bình rượu, Giang Ly xem qua thì hoàn toàn chịu thua: "Mẹ, kế hoạch của mẹ bị người ta phát hiện hết rồi, mẹ còn bày ra à?"
Hồng Tỷ nói: "Con đấy à... Đúng là không có đầu óc. Cha con ngày xưa thực lực ra sao? Mẹ hạ độc ông ấy lại không biết à? Mẹ nói cho con biết, giữa đàn ông và phụ nữ, thực ra chẳng có mấy khác biệt đâu. Thấy hợp ý thì mọi người chỉ cần một cái lý do để xé bỏ lớp giấy cửa sổ này thôi. Cho dù cái lý do đó là do con giở trò lưu manh, hay là do người ta hạ độc cũng không còn quan trọng nữa. Hiểu không?"
Giang Ly ngơ ngác nhìn Hồng Tỷ: "Mẹ, có phải ngoài việc cắt cu gáy, mẹ còn chuyên môn đi học tâm lý tội phạm không? Bây giờ nói chuyện yêu đương mẹ cũng một bộ một bộ đấy."
Hồng Tỷ nói: "Cái này gọi là sống lâu, kiến thức nhiều đấy con ạ. Thôi đi, không nói nhiều nữa, con ra mà nhận thuốc để ta trang trí phòng tân hôn."
Giang Ly trực tiếp nhét thuốc vào trong Túi Càn Khôn, lúc ra cửa quay đầu lại hỏi: "Mẹ, cái đồ chơi này, dược tính ổn không đấy? Carl thực lực cũng không yếu mà."
Hồng Tỷ ha hả nói: "Không yếu á? Cho dù nàng là một con khủng long bạo chúa đội lốt người, uống vào một giọt, thì cũng nên sinh con đẻ cái đi là vừa. Nhanh đi đi..."
Giang Ly bĩu môi, anh đương nhiên sẽ không đi bỏ thuốc, chỉ là trong đầu đang suy nghĩ các cách dùng thuốc khác.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ly rất thong dong. Vì lãnh thổ của Đại Minh triều bây giờ, thực ra không có mấy người ở, với đội thi công số một Tề Quốc do Tiểu Diệp Tử và Lỗ Ấu Nam dẫn đầu, cộng thêm sự trợ giúp của ma đoàn xây dựng cuồng ma, rất nhanh đã xây dựng ra những tòa cao ốc hiện đại để an trí những người trẻ tuổi tìm đến nương nhờ.
Đại Minh triều trên danh nghĩa thì tiếp quản lãnh thổ Hàn Quốc, nhưng trên thực tế những nơi có người ở, cũng chỉ là khu vực xung quanh hoàng thành trong phạm vi mười vạn dặm thôi.
Ở đây, làm gì có yêu ma quỷ quái nào được chứ?
Ăn ngon uống sướng, vô cùng ưu đãi là chuyện đương nhiên, còn đem con gái thứ sáu của tộc trưởng đưa tới cho Hồng Tỷ làm nha hoàn kiêm cận vệ.
Thứ sáu có tính cách như ánh sao gần mặt trời, rất đơn thuần, rất ngay thẳng, dám yêu dám hận, lại mang theo chút thô bạo.
Những mặt khác đều rất tốt, chỉ có điều thứ sáu có thần kinh quá lớn, cái tính bừa bộn còn hơn cả Hồng Tỷ. Ban đầu là thứ sáu lấy danh nghĩa chiếu cố Hồng Tỷ, về sau cơ bản là Hồng Tỷ chiếu cố thứ sáu.
Nhưng nha đầu thứ sáu này lại rất tốt, hơn nữa Hồng Tỷ cũng hoàn toàn cô đơn, có một nha đầu ngây thơ này bầu bạn, nàng cũng vui vẻ tự tại.
Chỉ là Giang Ly không hiểu nổi, nha đầu này tìm hắn làm gì?
Thứ sáu sà tới, trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Ly, nhìn chằm chằm Giang Ly, liếc bên trái một chút, lại nhìn sang bên phải...
Giang Ly trợn ngược mắt: "Làm gì? Xem động vật trong vườn bách thú à? Mà vườn bách thú còn thu phí đấy!"
Thứ sáu hừ giọng nói: "Ta chỉ tò mò thôi, ngươi rốt cuộc có gì tốt? Sao mà lắm cô nương đi theo ngươi vậy?"
Nghe xong câu này, Giang Ly ngẩn người, đột nhiên đứng hình, hai má như rơi vào trạng thái trầm tư.
Thứ sáu nhìn một hồi, tò mò hỏi: "Ngươi nghĩ gì thế?"
Giang Ly ngẩng đầu nhìn thứ sáu, hỏi: "Ngươi... Vừa nãy nói gì?"
"Ta hỏi ngươi, ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Câu trước ấy."
"Ta tò mò, ngươi có gì hay mà lắm cô gái đi theo, thế nào?"
Giang Ly ngửa mặt rên rỉ: "Ta *** mới nhớ ra, bên cạnh ta toàn là gái xinh đẹp... Thế mà ta vẫn còn độc thân!"
Hắc Liên thấy thế, xoa mi tâm, lắc đầu nói: "Cái tên này... Mãi đến giờ mới phát hiện có nữ nhân bên cạnh... Chắc chắn cái tình thương này bị Đại Cáp ăn mất rồi."
Thứ sáu cũng ngơ ngác, rõ ràng đầu óc cô không theo kịp tốc độ nhảy số của não Giang Ly.
Một lúc sau, thứ sáu hỏi: "Ý của ngươi là sao?"
Giang Ly nghiêng đầu nhìn thứ sáu, nói: "Này cô bé, ta hỏi ngươi một chuyện. Ngươi nói với điều kiện của ta như này, theo đuổi mấy cô đó, có cửa không?"
Hắc Liên xoa mi tâm, trong lòng chửi ầm lên: "Ngươi đúng là ngu ngốc, ngươi đang hỏi một cô gái xinh đẹp đó! Ngươi lại hỏi cái này, không biết phải ra tay với nó luôn à?"
Thứ sáu thì ngây thơ, không hề do dự nói: "Căn cứ vào thực lực và địa vị của ngươi thì không vấn đề gì."
Giang Ly trong lòng mừng rỡ, kêu lên: "Thật á?"
Thứ sáu vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên! Chỉ là ngươi xấu trai quá, nên cơ bản là không có cửa."
Phụt!
Hắc Liên phun cả ngụm nước bọt lên trời.
Giang Ly thì cứng đờ người ra đó, mếu miệng, không biết nên cười hay nên khóc.
Một lúc lâu sau, Giang Ly vỗ vỗ vai thứ sáu: "Lần sau nói chuyện, đừng thở mạnh như thế, đau lòng."
Nói xong, Giang Ly nằm xuống tiếp tục xem chim khách làm tổ.
Kết quả, đúng lúc này, một con chim khách mái từ trên trời bay xuống, đứng song song với con chim đang xây tổ, quá đáng hơn là con chim khách mái còn mớm côn trùng cho con đực ăn..."
"Thao! Xem đến cả chim cũng bị phơi bày cảnh ân ái, thế này thì sống sao nổi." Giang Ly không nhịn được chửi thề, đứng dậy, phủi mông một cái lên đám cỏ, bỏ đi.
Thứ sáu thấy vậy, lẽo đẽo theo sau, tò mò hỏi: "Ngươi thật sự mới để ý tới bọn họ là con gái à?"
Giang Ly cũng nghiêm túc, tùy tiện nói: "Ờm... Thực ra trước kia biết, nhưng mà... nói thế nào nhỉ... Chính là không để ý lắm thôi, ngươi hiểu không? Kiểu như, rõ ràng ở bên cạnh mình, lại vô thức xem nhẹ thân phận con gái của họ, hiểu chưa?"
Thứ sáu cũng chẳng biết là hiểu thật hay giả vờ hiểu, dù sao cũng là gật gù, sau đó có chút mơ hồ nói: "Người ở chỗ các ngươi phức tạp thật đấy, chẳng phải là tìm bạn đời thôi sao? Mà cũng phải phiền phức vậy hả?"
Giang Ly nhướng mày, kích động nói: "Ngươi nói cái gì? Chẳng phải là tìm bạn đời thôi à? Ngươi có biết tìm đối tượng giờ phiền phức thế nào không? Có biết vì sao có vụ mua nhà, mua xe, tặng lễ hỏi không? Tặng xong mới phát hiện mình là lốp xe dự phòng không? Có biết vì sao gọi là tan cửa nát nhà để sinh con không, mà cuối cùng con không phải là con mình không?"
Thứ sáu lắc đầu, sau đó thâm trầm nói: "Các ngươi rắc rối thật đấy."
Giang Ly tặc lưỡi nói: "Thứ tình cảm này, vốn đã phức tạp rồi."
Thứ sáu lắc đầu nói: "Không phức tạp mà, ở chỗ bọn ta thì đơn giản."
Giang Ly liếc nhìn thứ sáu, quan sát kỹ trang phục của cô.
Quần áo của thứ sáu rất thô ráp, vải thô bố kết hợp da thú trông có vẻ hơi hoang dã, nhưng thực ra là do năng suất lạc hậu mà thành ra đồ thủ công. Tóm lại là quê mùa...
Giang Ly cười nói: "Thứ sáu, ở chỗ các ngươi... Có phải là đàn ông mà thích phụ nữ xong, là trực tiếp lấy gậy đánh ngất mang về coi như của mình không?"
Thứ sáu trừng mắt nhìn Giang Ly: "Ngươi mới là khỉ ấy!"
Giang Ly im lặng, không ngờ nha đầu này lại hiểu cả cái trò đùa này.
Thứ sáu lại không tức giận, mà là giải thích: "Không hổ là con của Hồng tỷ, các ngươi hỏi toàn câu giống nhau..."
Giang Ly im lặng, không ngờ thứ sáu có tính cách tốt như vậy là do mẹ cô đã lường trước giúp anh.
Giang Ly tò mò hỏi: "Vậy ở chỗ các ngươi tìm đối tượng thế nào?"
Thứ sáu nói: "Người sống ở nơi gần mặt trời... tương đối đơn thuần."
Nói tới đây, thứ sáu thấy ánh mắt Giang Ly có chút kỳ quái, nhịn không được mà nhấn mạnh: "Này! Ta nói là đơn thuần, chứ không phải ngu! Ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta được không?"
Giang Ly giơ hai tay lên, tỏ vẻ đã hiểu.
Thứ sáu tiếp tục nói: "Đàn ông ở đó nhiệt tình như lửa, thích con gái sẽ hát tình ca tỏ tình, không thì cũng tặng quà ám chỉ. Gặp người mạnh bạo còn có khi nửa đêm trèo cửa sổ phòng ngủ... Mấy chuyện này ở gần mặt trời thấy quá nhiều rồi, mọi người cũng quen cả rồi.
Cơ bản thì, nếu con gái không ghét đối phương, thì sẽ không đóng cửa sổ, có dám trèo hay không, thì phải xem gan của bên nhà trai."
Giang Ly nghe đến đây thì có chút ngây người rồi.
Giang Ly lại hỏi: "À, ở chỗ các ngươi kén vợ gả chồng đều dựa theo tiêu chuẩn nào?"
Thứ sáu nói: "Đơn giản lắm, mạnh thì thắng. Thực lực mạnh, đương nhiên sẽ hấp dẫn các cô gái."
Giang Ly búng tay một cái, quạ đen liền rơi xuống, đưa bút giấy lên, Giang Ly giống như kẻ trộm hỏi: "Này, cho xin địa chỉ cái coi. Tọa độ cũng được, quay đầu ta qua đó tìm mấy cô vợ... Khụ khụ, ta đi khảo sát phong tục ở đó."
Thứ sáu liếc mắt nhìn Giang Ly, một bộ dáng "ta tin ngươi thì mới có quỷ"
Giang Ly thấy thứ sáu không mắc lừa, lập tức giơ tay lên thề: "Ngươi cứ yên tâm, ta nói câu nào thật câu nấy, ta chỉ thực sự muốn đi khảo sát phong tục thôi!"
Nói đến đây, Giang Ly hỏi thêm một câu: "Chỗ các ngươi có cho phép một chồng nhiều vợ không?"
"Cút!"
Thứ sáu lập tức xù lông, đá một cái rồi chạy biến.
Người ta vẫn thường nói, tháng hai cỏ xanh mơn mởn, chim oanh bay lượn, mà ở trên đại lục Hỏa Thần này, linh khí tràn đầy, cỏ dại mọc lên cũng như cây non.
Thứ sáu vốn dĩ đã không cao, lúc chạy trong bụi cỏ thì cơ bản chỉ thấy một cây Thanh Long Yển Nguyệt đao đang xông pha trong bụi cỏ, rẽ sóng mà đi... Cảm giác kia...
Giang Ly không nhịn được mà hô to lên: "Nhà ta có giày cao gót, cô cần không?"
"Cút!"
Thanh âm của thứ sáu từ xa vọng lại.
Giang Ly xoa xoa mũi, lầm bầm: "Cái người này, đúng là không biết nhân tâm là tốt."
Hắc Liên không chịu nổi nữa, vỗ vỗ vai Giang Ly: "Cố lên dựa vào tình thương bây giờ của ngươi, chắc chắn có thể phá vỡ kỷ lục ngâm mình làm một con ma cô đơn của ta, tồn tại hàng triệu năm. Không đúng... Mấy cô gái ở thế giới này sống tối đa cũng chỉ một vạn năm, ngươi có thể cứ từ từ, chúng ta bắt đầu từ các lão tổ tông của họ mà hạ thủ, nhiều đời nối tiếp nhau. Đuổi không kịp tổ tiên thì chúng ta theo đuổi chắt, chút, chít, chắt của... cô ta!
Chẳng phải dân Lam Tinh các ngươi hay nói loli có ba thứ tốt, giọng nói dễ thương, thân thể mềm mại, dễ dàng đẩy ngã à?
Ta thấy, sau này ngươi nên đi tán tỉnh mấy bé loli, biết đâu sẽ thành công."
Giang Ly liếc xéo Hắc Liên, hỏi: "Ngươi thấy thứ sáu lớn lắm hả?"
Hắc Liên im lặng...
Nửa ngày sau, Hắc Liên vỗ vỗ Giang Ly nói: "Ta thấy, ngươi nên bắt đầu từ lúc người ta còn trong bụng mẹ ấy, cứ để giọng nói của ngươi làm nhạc thai giáo lúc họ tìm bạn đời."
"Cút!" Giang Ly giơ chân đạp một phát.
Sau đó khoảng thời gian này trôi qua cũng dễ dàng.
Hồng Tỷ tuy nói hay lải nhải nhưng khi làm việc gì thì rất nhanh chóng, không hề dây dưa.
Giống như cách bà cắt cu gáy vậy, đi một đường càn quét lá rụng, trai gái phân biệt rạch ròi, chẳng có một con đực nào dám chạy.
Trong khoảng thời gian này, Hồng Tỷ gần như thay thế vị trí của Giang Ly, bắt đầu điên cuồng công kích tình yêu với Carl. Buổi sáng tinh mơ đã lôi kéo Giang Ly đi hái hoa dại trong bụi sương, sau đó ôm hoa dại đến cổng chỗ ở của Carmen chờ Carl rời giường, muốn cho nàng bất ngờ.
Kết quả Carl còn dậy sớm hơn hai mẹ con nhà họ nữa... Hoàn toàn bị chặn đường.
Hồng Tỷ ép Giang Ly viết thư tình cho Carl, cuối cùng thất bại, Hồng Tỷ chính thức thay thế Giang Ly bắt đầu viết hộ anh...
...
Ba ngày sau, nửa đêm, trên nóc Đại Minh Hoàng cung.
"Ta thấy, ngươi nên để mẹ già ngươi đi quản phần văn bản thì hơn." Carl uống rượu trong bình, say bí tỉ nói với Giang Ly.
Giang Ly một vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc mà nói: "Bà ấy được à?"
Carl móc ra một cái rương lớn, mở ra xem, bên trong toàn là thư! Carl thản nhiên nói: "Ba ngàn, một trăm hai mươi phong thư, mỗi một phong đều có nội dung khác nhau. Cái năng lực với tốc độ này của bà, ta sợ đống tài liệu kia không đủ cho bà ấy phản hồi."
Giang Ly hết chỗ nói...
Từ nhỏ đến lớn, Giang Ly chưa bao giờ biết mẹ mình lại còn có tài như vậy...
Đúng lúc này, điện thoại Giang Ly reo lên.
Giang Ly bắt máy, liền nghe thấy Hồng Tỷ ở đầu dây bên kia thần bí nói: "Này, tất cả các biện pháp mẹ nghĩ hết cả rồi, mà vẫn không ăn thua. . . Cô Carl kia ta xem xét kỹ rồi, ta cảm thấy, mình thực sự không được thì chơi tuyệt chiêu đi."
Giang Ly nghe "tuyệt chiêu" đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt tỉnh ngộ, hiểu ra điều gì, định mở miệng ngăn cản.
Kết quả lại bị Carl chặn miệng, Carl bắt máy, ừ một tiếng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hồng Tỷ: "Không hổ là con trai của ta, tình thương thì kém chút, nhưng gan dạ thì di truyền ưu lương của mẹ một cách hoàn hảo. Yên tâm đi, tuyệt đối không có di chứng đâu, năm xưa ta dùng đúng cách này mà có cha con đấy."
Hồng Tỷ nói đến đây thì thập phần đắc ý, hắc hắc nói: "Đây là bí phương tổ truyền của mẹ đấy, tuyệt đối công hiệu. Uống một chén là cô ta sẽ thành người của con thôi. Ai? Con trai, sao con không nói gì vậy?"
Carl đưa điện thoại di động một cách kín đáo cho Giang Ly, thản nhiên nói: "Nói đi."
Giang Ly chỉ muốn khóc, chuyện này biết nói gì đây?
Carl không ở bên cạnh anh thì còn không biết nói thế nào, bị bắt tại trận thế này lại càng không biết phải làm sao nữa.
Khóc không ra nước mắt luôn...
Bà già này sao lại cứ thích chơi đểu thế này hả?"
"Con trai, nói gì đi chứ?"
Giang Ly khổ sở liếc mắt nhìn Carl, đứng dậy đi sang một bên, nói: "Mẹ, người vừa nghe là Carl đó."
"Cái gì Carl? Con nói gì vậy? Con là ai? Ái da... Thật là bất tiện, gọi nhầm số rồi." Hồng Tỷ bên kia vô cùng bình tĩnh nói, rồi trực tiếp cúp máy.
Giang Ly nhìn sang Carl, Carl ném cho anh một ánh mắt "tự giải quyết đi."
Giang Ly biết, Carl hiển nhiên không tin anh rồi...
Nhưng mà nói lại, kiểu thủ đoạn kém thông minh này, trừ Đại Cáp ra thì chẳng ai tin.
"Cái đó..." Giang Ly định nói gì đó.
Carl ném cho anh một bình rượu, nói: "Uống đi."
Giang Ly cũng đành vậy, hiện tại tình hình thế này nói gì cũng vô ích, uống rượu vậy.
Hai người cứ như vậy, đối mặt với ánh trăng sáng vằng vặc, từ nửa đêm đến rạng sáng thì mới ai về nhà nấy.
Giang Ly vừa về đến phòng thì thấy một bóng người xông tới, một tay kéo Giang Ly vào trong phòng, vừa đóng cửa đã khóa ba lượt.
"Mẹ già, mẹ làm gì vậy? Đây là nhà con mà." Giang Ly cạn lời nhìn mẹ mình.
Hồng Tỷ liếc anh một cái, nói: "Con biết cái gì, cướp nhà thì khó phòng đấy, không hiểu à?"
Sau đó Hồng Tỷ đưa cho Giang Ly một bình rượu, Giang Ly xem qua thì hoàn toàn chịu thua: "Mẹ, kế hoạch của mẹ bị người ta phát hiện hết rồi, mẹ còn bày ra à?"
Hồng Tỷ nói: "Con đấy à... Đúng là không có đầu óc. Cha con ngày xưa thực lực ra sao? Mẹ hạ độc ông ấy lại không biết à? Mẹ nói cho con biết, giữa đàn ông và phụ nữ, thực ra chẳng có mấy khác biệt đâu. Thấy hợp ý thì mọi người chỉ cần một cái lý do để xé bỏ lớp giấy cửa sổ này thôi. Cho dù cái lý do đó là do con giở trò lưu manh, hay là do người ta hạ độc cũng không còn quan trọng nữa. Hiểu không?"
Giang Ly ngơ ngác nhìn Hồng Tỷ: "Mẹ, có phải ngoài việc cắt cu gáy, mẹ còn chuyên môn đi học tâm lý tội phạm không? Bây giờ nói chuyện yêu đương mẹ cũng một bộ một bộ đấy."
Hồng Tỷ nói: "Cái này gọi là sống lâu, kiến thức nhiều đấy con ạ. Thôi đi, không nói nhiều nữa, con ra mà nhận thuốc để ta trang trí phòng tân hôn."
Giang Ly trực tiếp nhét thuốc vào trong Túi Càn Khôn, lúc ra cửa quay đầu lại hỏi: "Mẹ, cái đồ chơi này, dược tính ổn không đấy? Carl thực lực cũng không yếu mà."
Hồng Tỷ ha hả nói: "Không yếu á? Cho dù nàng là một con khủng long bạo chúa đội lốt người, uống vào một giọt, thì cũng nên sinh con đẻ cái đi là vừa. Nhanh đi đi..."
Giang Ly bĩu môi, anh đương nhiên sẽ không đi bỏ thuốc, chỉ là trong đầu đang suy nghĩ các cách dùng thuốc khác.
Sáng sớm hôm sau, Giang Ly rất thong dong. Vì lãnh thổ của Đại Minh triều bây giờ, thực ra không có mấy người ở, với đội thi công số một Tề Quốc do Tiểu Diệp Tử và Lỗ Ấu Nam dẫn đầu, cộng thêm sự trợ giúp của ma đoàn xây dựng cuồng ma, rất nhanh đã xây dựng ra những tòa cao ốc hiện đại để an trí những người trẻ tuổi tìm đến nương nhờ.
Đại Minh triều trên danh nghĩa thì tiếp quản lãnh thổ Hàn Quốc, nhưng trên thực tế những nơi có người ở, cũng chỉ là khu vực xung quanh hoàng thành trong phạm vi mười vạn dặm thôi.
Ở đây, làm gì có yêu ma quỷ quái nào được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận