Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 24: Tôm hùm nhỏ

Chương 24: Tôm hùm nhỏ Sau đó, Giang Ly đưa tới, ngồi xuống cạnh cô bé, hỏi: "Này... Bạn nhỏ, sao thế? Sao lại khóc một mình ở đây vậy?"
Cô bé nghe vậy, ngước mắt lên. Đúng như lời Hắc Liên, dù còn nhỏ nhưng đã có khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh xắn, mắt to, miệng nhỏ, lông mi lá liễu cong vút, lại còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân tương lai!
Cô bé thấy người lạ ngồi xuống bên cạnh cũng không sợ, vừa khóc vừa nói: "Tớ, tớ... Tớ bỏ nhà đi! Mẹ không cần tớ nữa, mẹ không thương tớ! Hức hức..."
Giang Ly tò mò hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Cô bé nức nở đáp: "Ngày nghỉ khó lắm, tớ xem tivi cũng không được sao? Bài tập đã làm hết rồi, còn bắt tớ đi đọc sách... Tớ không đọc sách thì mẹ mắng tớ! Tớ không muốn đọc sách đâu! Tớ muốn xem tivi! Hức hức..."
Nghe đến đây, Giang Ly không khỏi nhớ lại tuổi thơ của mình...
Giang Ly thở dài nói: "Ta hiểu, ngươi nói ta đều hiểu. Nhưng mà hồi ta còn bé, mẹ ta cũng sẽ không mắng ta."
Cô bé nghe xong, ngưỡng mộ nói: "Mẹ của ngươi tốt thật."
Giang Ly gật đầu nói: "Ừ... Mỗi lần ta không chịu học, sau khi về nhà bà đều trốn sau cửa."
Cô bé không hiểu hỏi: "Vì sao? Để chơi trò trốn tìm với ngươi à?"
Giang Ly gật đầu nói: "Chơi trò bắt ta chứ không phải trốn tìm. Hễ ta vào cửa, bà liền tiện tay khóa chặt cửa lớn, sau đó một tay chổi lông gà, một tay dây nịt, đó là một trận quất nha! Toàn bộ quá trình đều không nói lời nào! Hơn nữa, tẩu vị thì cực kỳ điêu luyện, luôn canh giữ cửa lớn, phòng ta chạy ra."
Cô bé há hốc miệng, vẻ không dám tin nói: "Cái này... hung dữ vậy? Thế ba ngươi không quan tâm à? Ngươi có thể tìm ba ngươi mà!"
Giang Ly thở dài nói: "Ba ta? Ngươi nghĩ xem mẹ ta bắt ta bằng cách nào? Ngươi cho rằng cây chổi lông gà trong tay bà chuẩn bị cho ai? Ba ta mà không có nhà thì còn đỡ, mà ở nhà thì còn bị treo lên đánh thêm một trận kép nữa!"
Cô bé trợn tròn mắt...
Giang Ly nói đến đây, chợt cười hắc hắc: "Này, ngươi vừa mới nói ngươi bỏ nhà đi đúng không?"
Cô bé theo bản năng gật đầu.
Giang Ly cười gian, vẻ mặt dâm tà nhìn cô bé, xoa xoa tay, nuốt nước bọt nói: "Cô bé, ngươi thấy xung quanh đây vắng vẻ quá, hay là theo ca ca về nhà đi!"
Nói rồi, Giang Ly còn kéo cả quần xuống...
*Đinh*!
Oán khí +20!
Cô bé trước đó còn đang rất đồng cảm với Giang Ly, ngay lập tức đã bị dọa cho hoảng sợ nhảy dựng lên, sau đó xoay người la lớn: "Đồ lưu manh!"
Cuối cùng, cô bé nhanh như chớp chạy vào cửa!
Giang Ly liền ngửa đầu nhìn hành lang cửa sổ, đèn từng tầng từng tầng sáng lên... rồi cảm thán: "Haiz... Nhóc con này chạy nhanh thật."
*Đinh đinh*!
Oán khí +20 Oán khí +20
Giang Ly nhìn hai dòng số liệu đang hiện lên trên tầng lầu, gật gù: "Được... Chắc chắn là về đến nhà rồi."
Vừa dứt lời, Giang Ly liền thấy đèn trong hành lang sáng lên, nhanh hơn lúc nãy một bậc, chỉ có điều lần này không phải từ dưới lên mà là từ trên xuống!
Tốc độ còn nhanh gấp đôi so với tốc độ của cô bé!
Khi đèn sáng đến tầng trệt, Giang Ly thấy một người phụ nữ tay cầm dao phay lao ra, giống như sư tử cái nổi cơn giận dữ, liếc mắt một cái đã tập trung vào Giang Ly, hét lớn một tiếng: "Đồ lưu manh, dám giở trò với con gái ta à? Ta chém ngươi!"
Ngay sau đó, một người đàn ông chạy theo xuống, trong tay còn cầm theo một thanh đại đao!
Giang Ly thấy thế, nhếch miệng: "Ngọa Tào... Xã hội đen à!"
Nói xong, Giang Ly xoay người bỏ chạy!
Ngay sau đó, trên đường cái tối đen, một người chạy thục mạng, sau lưng một nam một nữ, hai thanh đao dưới ánh trăng loé lên những vệt sáng lạnh lẽo...
Chạy một hồi, Giang Ly thấy không thoát được, đành tăng tốc, một lát sau hai người kia không đuổi kịp nữa, lúc này mới thở hồng hộc về nhà.
Đi trên đường, Hắc Liên không nói lời nào, chỉ bay lơ lửng trước mặt Giang Ly, dùng ánh mắt u oán như hận không thể rèn sắt thành thép nhìn hắn.
Đi được nửa tiếng, Giang Ly cuối cùng cũng đầu hàng, giơ hai tay lên nói: "Đại ca, ngươi muốn gì đây?"
Hắc Liên cười ha hả: "Ngươi nói xem?"
Sau đó Hắc Liên chớp mắt biến hình, hung tợn bóp lấy cổ Giang Ly, gầm lên: "Đã bảo ngươi làm trò lưu manh, giở trò đồi bại đâu? Ngươi mẹ nó đúng là đồ bại hoại, dọa người ta về nhà sớm? Làm cho người ta một nhà đoàn viên? Ngươi có thể thành toàn cho bọn họ, không thể thành toàn cho ta sao? Làm một lần đại ma vương không được hả? Làm chút chuyện xấu không được sao?"
Giang Ly cả quá trình không nói gì, chỉ cắm đầu đi lên phía trước.
Hắc Liên thấy vậy, cố nhịn mà nói: "Ngươi... Ngươi đúng là đồ dở hơi, không thể làm được tích sự gì!"
Giang Ly cuối cùng ngẩng đầu lên, vẻ ngây ngốc hỏi ngược lại: "Ta sao phải lên tường?"
Hắc Liên sững sờ...
Giang Ly tiếp tục nói: "Nằm dưới đất không phải sướng hơn sao? Nằm trên tường mệt mỏi lắm."
Hắc Liên nhất thời cứng họng không thể phản bác được!
Đúng lúc này, Giang Ly ngẩng đầu nhìn quán tôm hùm trước mắt, cố ngửi ngửi, nói: "Cuối cùng cũng đến, thơm quá, ngươi cũng ngửi đi."
"Ngửi cái đầu ngươi ấy! Lão tử bây giờ đang nổi nóng đó! Trừ phi bây giờ ngươi làm chuyện gì đó xấu xa, không thì nói gì cũng vô ích thôi! Ta bực mình lắm, bực không chịu được ấy!" Hắc Liên tức giận hét.
Giang Ly ồ một tiếng, đối với phía trước hô: "Có phòng riêng không?"
Nhân viên phục vụ đang ngồi ở cửa quán tôm ba nhảy nghe vậy lập tức đứng lên, đáp: "Có, nhưng mà... Có mức tiêu thụ tối thiểu."
Giang Ly nói thẳng: "Đừng nhiều lời, cho trước một vạn đồng tôm hùm nhỏ khai vị!"
Nhân viên phục vụ ngây người, anh ta làm ở quán tôm ba nhảy cũng không phải một hai ngày, gặp khách không ít. Trước giờ toàn lên bàn gọi món hoặc gọi vài phần, mấy cân tôm hùm, chưa từng nghe ai gọi món kiểu này...
Thấy nhân viên phục vụ ngơ ngác, Giang Ly nhíu mày hỏi: "Sao? Một vạn đồng không đủ tiêu thụ tối thiểu à?"
Nhân viên phục vụ lập tức cười nịnh: "Không không không... Đủ rồi đủ rồi, mời ngài vào trong, phòng tốt nhất giữ cho ngài rồi ạ."
Vào phòng riêng, Giang Ly vừa ngồi xuống thì một chậu lớn tôm hùm đã được đưa tới.
Hắc Liên tò mò nhìn những đồ chơi đỏ au kia, hỏi: "Này, cái này là gì vậy?"
Giang Ly cười ha ha nói: "Tôm hùm nhỏ đấy, chưa từng thấy hả?"
Hắc Liên lắc đầu: "Chưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận