Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 270: Một quyền oanh sát 【 năm ngàn chữ 】

Chương 270: Một quyền oanh sát [năm ngàn chữ]
Mọi người tuyệt vọng, đối mặt với cường địch tuyệt thế, đối mặt cục diện bị nghiền ép, thật sự tuyệt vọng, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng.
Ngay lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: "Vạn mộc bộc phát!"
Sau một khắc, một đạo lục quang càn quét tất cả cây cối xung quanh, sau đó đại thụ căng phồng lên, vô số cành cây, cỏ dại vọt lên không trung, dây leo như roi, đôm đốp rung động, những con chim đang bay trên trời lập tức bị đánh rơi xuống! Đồng thời, những con ác ma trong rừng cây trực tiếp bị cuốn thành bánh chưng, xé tan nát!
Mọi người ngạc nhiên...
"Nhân loại còn có cường giả Thần cấp sao?" Có người kinh hô.
Tiếp theo mọi người thấy, đại thụ lắc lư, như từng đợt sóng lớn, đưa một người từ đằng xa tới.
Thấy cảnh này, Liên Văn Hiên đang chiến đấu hoảng sợ nói: "Móa, mắt ta không mù chứ? Trình Thụ?"
Cổ Khê một đao chém đôi một con ác ma, quay đầu nhìn lại, dụi mắt nói: "Chắc không phải Giang Ly giả trang đấy chứ?"
Hô! Một mảng lửa đốt đám ác ma nhỏ thành tro bụi, Mã Phong đẩy mắt kính nói: "Không thể nào, hiện tại Giang Ly đâu cần ngụy trang. Hơn nữa... hắn cũng không có bản lĩnh này."
Đám người gật đầu, cho rằng đây đúng là Trình Thụ.
Hồng Chiêu thở dài nói: "Khỏi nói, tiểu tử này mất tích nửa năm, xem bộ dáng là có kỳ ngộ khác."
"Cũng không biết kỳ ngộ của hắn là gì." Cảnh Bắc nói.
Nghiêm Dư Giáng nói: "Mặc kệ là cái gì, chúng ta lại có thêm một cường giả Thần cấp!"
"Không phải Thần cấp, hắn vẫn là thiên tai cấp chín. Tình huống của hắn giống Tôn Triều, đều là công pháp cường hãn, miễn cưỡng chèo chống để vượt cấp tác chiến." Mã Phong dù sao cũng là người có đầu óc trong nhóm, đã thấy được chỗ mấu chốt.
Cảnh Bắc tùy tiện nói: "Kệ nó, chỉ cần hắn mạnh là được rồi."
Đám người gật đầu, chỉ có Mã Phong trong mắt lóe lên một tia lo lắng.
Ưng Vương thấy vậy, con ngươi co lại, trực tiếp mang theo cuồng phong, cuồng phong như đao, cắt nát thực vật xanh, đồng thời đáp xuống, giận dữ hét: "Nhãi nhép, ngươi cũng dám cản đường ta?"
Trình Thụ nói: "Cản ngươi thì sao? Vạn vật sinh linh giáp, thông linh người khổng lồ!"
Toàn thân Trình Thụ lục quang quanh quẩn, thực vật bốn phía như nhận được dẫn dắt, tụ lại, trong chớp mắt, Trình Thụ hóa thành người khổng lồ thực vật cao năm trăm mét!
Ưng Vương vừa rơi xuống, người khổng lồ đã nhào lên, hai bên lăn lộn xuống đất, lật nhào về dãy núi ở phía xa. Ưng Vương dùng móng vuốt xé nát vô số cây cối, nhưng người khổng lồ cây xanh trong nháy mắt lại mọc ra càng nhiều cành lá, dây leo để bù vào miệng vết thương. Đồng thời, từng cú đấm như búa tạ nện xuống mặt Ưng Vương, nhất thời chiếm thế thượng phong!
Mọi người thấy vậy, không ai không hoan hỉ nhảy cẫng.
Trình Thụ đến, khiến bọn họ lần nữa thấy được hy vọng!
Thấy tình hình ổn định lại, Hạc Cửu Linh kêu lên: "Mãng Long, còn chưa động thủ? Chờ cái gì vậy?"
Mãng Long nhìn Trần Mãng Huyền nói: "Lão cha, đừng đùa, tốc chiến tốc thắng đi!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ra!
Tình huống gì? Mãng Long gọi Trần Mãng Huyền là cha? Trần Mãng Huyền không phải dòng dõi của Mãng Long? Chuyện này là thế nào?
Nhưng những người có đầu óc lại đột nhiên rùng mình, phảng phất nghĩ đến một chuyện kinh khủng nào đó.
Tôn Triều kinh hô: "Diệp An, chạy mau, hắn mới là Mãng Long Thần cấp!"
Diệp An cũng giật mình...
Trần Mãng Huyền cười nói: "Diệp An nếu ngươi chạy, ta lập tức đi dỡ đám xe kia."
Diệp An bái Tôn Triều làm sư phụ, Tôn Triều kế thừa «Ngũ Hành Kiếm Quyết» uy lực cực lớn. Kiếm quyết này trực tiếp tu luyện năm thanh phi kiếm, mỗi thanh phi kiếm ứng với Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi thanh đều có thể nghiêng trời lệch đất, năm thanh hợp nhất có thể diễn hóa vô vàn khí tượng.
Đáng tiếc, bản thân Tôn Triều không thể tu hành «Ngũ Hành Kiếm Quyết» nên chỉ có thể truyền lại cho Diệp An.
Diệp An không phụ kỳ vọng, trong nửa năm đã luyện ra hình thức ban đầu của năm thanh phi kiếm, thực lực tăng vọt, có thể so với Bán Thần.
Giờ khắc này, Diệp An biết mình không thể đi, đã không đi được, vậy liền liều mạng.
Diệp An mở hai tay, năm thanh phi kiếm bay về, vây quanh Diệp An xoay tròn nhanh chóng.
Giờ phút này Trần Mãng Huyền tuy chỉ đứng đó cười, nhưng lại khiến Diệp An cảm thấy vô cùng nguy hiểm...
Trần Mãng Huyền nói: "Chỉ cho ngươi một cơ hội, sau đó ta sẽ vặn đầu của ngươi làm bồn cầu."
"Ngũ hành hợp nhất, giết!" Diệp An không nhiều lời, trực tiếp phát động toàn lực, năm thanh phi kiếm thuộc tính trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh thần kiếm quấn quanh hào quang ngũ sắc, lực lượng tương sinh tương khắc của ngũ hành khiến sức mạnh của thần kiếm đột phá đỉnh phong Bán Thần, trực tiếp bước vào lĩnh vực Thần cấp!
"Một kích Thần cấp?" Có người kinh hô.
"Trần Mãng Huyền khinh thường, Diệp An có hi vọng giết hắn!"
Mọi người reo hò, nhưng Trần Mãng Huyền lại cười, không hề ngăn cản, cũng không tránh né để mặc kiếm quang đánh tới.
"Khinh thường như thế, hắn chết chắc." Có người kêu to.
"Cố lên, nhất định phải giết hắn!"
Mọi người siết chặt nắm đấm, la hét...
Ngay lúc đó, Trần Mãng Huyền giơ hai ngón tay, kẹp lấy kiếm quang một cách nhẹ nhàng!
Cạch!
"Cái gì? !" Mọi người rung động nhìn thấy, Trần Mãng Huyền chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp được thanh thần kiếm ngũ sắc!
Sau đó, trước mặt mọi người, Trần Mãng Huyền mở rộng miệng, càng lúc càng lớn, cuối cùng đã nuốt cả thanh thần kiếm ngũ sắc vào bụng!
Phốc!
Ở xa Diệp An cảm thấy phi kiếm bản mệnh của mình bị cưỡng ép cắt đứt liên hệ huyết mạch, dưới khí cơ cảm ứng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
"Tốt, kỹ xảo trẻ con." Trần Mãng Huyền vừa nói xong liền hư không chỉ vào Diệp An.
Oanh!
Diệp An giống như pháo bị bắn bay ra ngoài, xuyên qua mười mấy tòa nhà lớn, nện xuống mặt đất, không còn động tĩnh.
Một chỉ đã giết được Diệp An vừa bộc phát sức mạnh Thần cấp, cảnh tượng này quá kinh khủng.
Thiên hạ rung động, tất cả đều kinh hãi trước thực lực của Trần Mãng Huyền...
Chuyện này phảng phất như mở hộp Pandora, sự việc bắt đầu chuyển biến xấu nhanh chóng.
Đầu tiên là Tôn Triều, hắn cuối cùng cũng chỉ là thiên tai cấp chín, dù thủ đoạn huyền bí, vẫn không phải đối thủ của Mãng Long, bị đánh hộc máu lui lại.
Sau đó là Trình Thụ, vốn đang chiếm thế thượng phong, sao ngờ ác ma Ưng Vương mở đôi mắt ưng đã nhìn thấu cơ thể thực vật của hắn, tìm ra bản thể, một móng vuốt cào Trình Thụ trọng thương, cơ thể thực vật sụp đổ...
Ưng Vương cười lớn, dữ tợn bước về phía Trình Thụ.
Trình Thụ ôm bụng, nơi vết thương ho ra máu, cười thảm nói: "Quả nhiên vẫn còn gấp gáp..."
"Nhãi con, ngươi nên chết rồi." Ưng Vương giơ móng vuốt lên!
Trình Thụ ngước nhìn móng vuốt, vừa định nói gì đó, bỗng con ngươi co lại, xuyên qua khe hở của móng ưng thấy một vật đang bay tới trên bầu trời! Sau đó hắn cười...
"Ha ha ha ha..." Trình Thụ cuồng tiếu.
Ưng Vương cau mày nói: "Ngươi cười cái gì?"
Trình Thụ cười nói: "Giang Ly không có lừa ta, quả nhiên, khi nguy hiểm cười to ba tiếng, âm thanh có thể sống thêm vài giây."
Ưng Vương lúc này mới hiểu, mình bị trêu đùa, móng vuốt trực tiếp rơi xuống!
Đúng lúc đó, lòng hắn run lên, sau lưng có chút lạnh, phảng phất có hung vật tuyệt thế đang để mắt tới hắn.
Ưng Vương theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một cây trường thương thiêu đốt thiên hỏa, từ trên trời giáng xuống!
"Tử vong Long Thương! Là Tử vong Long Thương, tiện Bán Thần đã đến rồi!"
"Hắn đến thì sao? Hắn chỉ là Bán Thần, làm sao đánh thắng được nhiều Thần minh như vậy?"
"Không nhất định, tiện Bán Thần đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, cũng có thể lật bàn."
Lúc này, Trần Mãng Huyền cười: "Xem ra Giang Ly đến rồi. Ta đã nói, nếu hắn lộ mặt, ta tất giết hắn!"
Trần Mãng Huyền nói lời này, vô cùng tự phụ và ngạo mạn, phảng phất Giang Ly chỉ là một con kiến tùy thời có thể bóp chết.
Mọi người thấy Trần Mãng Huyền nói vậy, ai nấy đều âm thầm lo lắng cho Giang Ly. Mặc dù bọn họ không quá thích Giang Ly, nhưng trong cuộc chiến vượt chủng tộc, Giang Ly cuối cùng vẫn là người một nhà.
Những người còn đang ác đấu cũng tách ra, theo bản năng nhìn về phía Tử vong Long Thương đang bay tới.
Ưng Vương quay lại, vỗ cánh gầm lên một tiếng: "Cút ngay!"
Nhưng...
Phốc!
"Cái gì?" Mọi người kinh hô.
Chỉ thấy Long Thương cắm xuyên qua cánh Ưng Vương một cách dễ dàng như đâm vào đậu phụ!
Gần như cùng lúc đó, Trình Thụ dang rộng hai chân!
Phốc!
Long Thương cắm xuống giữa hai chân hắn, chỉ kém một centimet, đã hoàn thành cuộc hội ngộ của hai cây thương. Trình Thụ sợ đến mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh đầm đìa, đồng thời cảm thấy dưới háng lạnh buốt, trong lòng chửi thầm: "Giang Ly ta xxx ngươi đại gia, nếu nửa đời sau ta bất lực, ta sẽ liều mạng với ngươi."
Đồng thời Trình Thụ nghe thấy giọng Giang Ly: "Giữ chặt Long Thương!"
Trình Thụ không nói hai lời trực tiếp chụm hai chân, tay chân bám lên, ôm lấy Long Thương.
Gần như cùng lúc, trên đầu một mảnh đen kịt, lại là Ưng Vương thẹn quá hóa giận quay đầu nhào về phía Trình Thụ.
Sưu!
Long Thương đột ngột mọc lên từ mặt đất, trực tiếp bay đi mất!
Ưng Vương một kích hụt!
"Muốn chạy? Đi đâu? !" Ưng Vương gầm thét, xòe cánh đuổi theo, chỉ là cánh đang chảy máu, tốc độ bị ảnh hưởng, nhất thời không đuổi kịp Long Thương.
Leona thấy thế, âm thầm thở phào: "Tên nhóc này, rốt cuộc đã tới."
"Mất tập trung? Vậy ngươi phải trả giá đắt đấy!" Một giọng nói âm trầm vang lên, đồng thời hai đạo kình phong đánh tới.
Leona không thèm nhìn, kiếm trong tay đâm ra như điện, hai tiếng khi khi đỡ được hai thanh chủy thủ.
Nhưng vì mất tập trung, Hạc Cửu Linh đã chiếm trước một bước, một cước đá trúng bụng Leona, Leona bị đá bay ra ngoài, rơi xuống đất, tạo thành những cái hố lớn, lộn nhào hơn một ngàn mét mới miễn cưỡng dừng lại.
Hạc Cửu Linh không cho Leona cơ hội thở dốc, rõ ràng là thừa lúc bệnh muốn lấy mạng, đuổi theo sau đánh tới, hai thanh chủy thủ rời tay, lôi thành hai đường vòng cung trên không, phong tỏa mọi không gian né tránh của Leona, tạo thành một cái sát cục!
Leona vừa trúng một đòn, khí tức chưa tan, lực mới chưa sinh, không kịp phản kích, chỉ có thể vội vàng đỡ hai thanh chủy thủ, tay còn lại che trước ngực.
Hạc Cửu Linh dốc toàn lực đánh tới, Leona làm sao có thể cản nổi?
Chỉ nghe oanh một tiếng, Leona lại bị đá bay ra, bộ giáp màu bạc trên người vỡ nát, lộ ra áo lót màu trắng bên trong. Không có giáp kim loại, dáng người hoàn mỹ của Leona càng thêm rõ ràng quyến rũ...
Nhưng giờ phút này, không ai để ý tới điều này, mọi người chỉ mong nàng có thể vùng lên, phản công, giết chết đối phương.
Vì nhân loại không thể mất đi bất cứ một cường giả Thần cấp nào!
Sang!
Hạc Cửu Linh nắm hai thanh chủy thủ đuổi tới, trực tiếp đâm vào ngực Leona!
Giờ phút này, Leona vừa bị trọng thương liên tiếp, không còn chút sức lực nào, không thể chống đỡ một kích này, thấy chủy thủ đánh tới, trong mắt Leona lóe lên một tia quyết tử, thì thầm trong miệng: "Kỵ sĩ chi kiếm, chết không ngừng."
Giờ khắc này, Leona đã đứng lên, trường kiếm chỉ về phía trước, không hề phòng bị, nàng bỏ qua phòng ngự, nàng muốn đánh cược một ván cuối, lấy mạng đổi mạng!
Gió thổi qua, thân thể nàng trong gió lạnh trông thật cô đơn và yếu ớt, nhưng chính là một nữ tử như vậy, lại giống như thanh kỵ sĩ chi kiếm không thể bẻ gãy, đứng ở đó, cao ngạo ngẩng cằm, nhìn Hạc Cửu Linh, phảng phất đang nói: "Không sợ chết, ngươi cứ tới đi!"
Hạc Cửu Linh bị ánh mắt này hoàn toàn chọc giận, kêu lên: "Ta không tin ngươi không sợ chết!" Chủy thủ trực tiếp đâm ra!
Trên mặt Leona hiện lên một tia kiên quyết, không chút do dự, một kiếm đâm ra, lấy mạng đổi mạng!
Phốc phốc! Phốc!
Song chủy thủ của Hạc Cửu Linh đâm vào ngực Leona, trường kiếm của Leona xuyên qua tim Hạc Cửu Linh, hai người cứ như vậy mặt đối mặt nhìn nhau.
Đều là cường giả Thần cấp, dù bị thương nặng như vậy, vẫn chưa chết.
Hạc Cửu Linh không dám tin nhìn Leona, hỏi: "Rốt cuộc tại sao ngươi lại liều mạng như vậy?"
Leona quay đầu nhìn đội xe đang rút lui ở đằng xa, nói: "Vì tín ngưỡng trong lòng ta."
"Đồ điên, ngươi TM rốt cuộc tin vào cái gì?" Hạc Cửu Linh gào thét.
Leona ho ra máu: "Bảo vệ."
"Ngươi chết đi!" Hạc Cửu Linh dùng sức đẩy ra, hai người ầm một tiếng văng ra.
Hạc Cửu Linh lộn một vòng trên không rơi xuống đất, cười nói: "Thiếu chút nữa ngươi đã lấy mạng ta, đáng tiếc..."
Leona nhìn Hạc Cửu Linh, cũng nói: "Thật đáng tiếc, nếu ta có thể cố thêm một hơi, kiếm kia nhất định trúng tim ngươi."
"Nhưng mà lệch là lệch, trời cao đang chiếu cố chúng ta. Loài người các ngươi đáng lẽ đã phải diệt vong, đem hành tinh này nhường cho tộc Ác Ma chúng ta." Nói xong Hạc Cửu Linh đứng lên, vung hai thanh chủy thủ: "Ngươi nên cảm ơn ta."
Hai thanh chủy thủ vẽ thành một vòng cung bay về phía Leona.
Leona lúc này đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, nhưng vẫn đứng ở đó, như một thanh kiếm, dù chỉ là một thanh tế kiếm, lại như một đạo thiên quan, chặn đường tiến công của ác ma, thà chết không dừng, thà chết không lùi.
Đúng lúc này, một bóng trắng rơi xuống, cũng hai thanh chủy thủ chém vào chủy thủ của Hạc Cửu Linh.
Nhưng...
Coong!
Phốc!
Thân ảnh màu trắng bị khí kình trên chủy thủ chấn bay ngược ra!
Đồng thời, chủy thủ của Hạc Cửu Linh cũng bị chấn lệch hướng... không trúng Leona.
Mọi người lúc này mới thấy, người ra tay là đồ đệ của Hạc Cửu Linh, Mặc Thanh Ngữ!
"Phản đồ!" Hạc Cửu Linh nổi giận, không thể ngờ rằng mình đối xử tốt với Mặc Thanh Ngữ như vậy, kết quả Mặc Thanh Ngữ lại ăn cây táo rào cây sung!
Mặc Thanh Ngữ ôm ngực, lắc đầu nói: "Ta nếu không ra tay, mới là phản đồ. Ta là người, không phải ác ma..."
"Tốt... tốt lắm! Ngươi cho rằng tại sao ta không giết ngươi? Nếu không phải Trần Mãng Huyền coi trọng ngươi, muốn thu ngươi làm sủng vật, ngươi cho rằng ta sẽ giữ ngươi lại? Đã ngươi muốn tìm cái chết, ta giải quyết xong con đàn bà này rồi sẽ khiến ngươi đẹp mặt!" Hạc Cửu Linh tức giận lại vung tay lên, hai thanh chủy thủ đang nằm trên mặt đất bay lên, lần nữa lao về phía Leona.
"Ai tới cứu cô ấy!" Mọi người la hét, mặc dù Leona không phải người Đông Đô, nhưng những gì nàng đã làm đã chinh phục trái tim mọi người.
Không ai muốn thấy nàng chết, chỉ mong nàng sống sót!
Ở đằng xa, siêu phàm giả, tu sĩ, đội viên đội trị an, đội phòng ngự phối hợp, thậm chí người bình thường đều đang chạy về phía này, muốn dốc toàn lực bảo vệ nàng, nhưng khoảng cách quá xa... Không còn kịp rồi!
Ngay khi Hạc Cửu Linh cho rằng mọi chuyện cuối cùng đã hạ màn kết thúc thì dãy núi ở đằng xa rung chuyển, mặt đất vỡ tan!
"Chuyện gì xảy ra?" Có người kinh hô.
Ngay cả Trần Mãng Huyền, Hạc Cửu Linh cũng theo bản năng nhìn qua, không còn cách nào, bên đó động tĩnh quá kinh khủng!
Phảng phất như động đất, mặt đất điên cuồng nổ tung, phảng phất có vật gì đó đang ép buộc di chuyển trong lòng đất, bùn đất văng tung tóe, thậm chí có cả lửa phun lên! Đó là do ma sát kịch liệt, thiêu đốt đá thành nham thạch!
"Ông trời ơi, thứ gì đang di chuyển trong lòng đất vậy?" Có người hỏi.
Nhưng không ai có thể trả lời họ.
Mãng Long đột nhiên kêu lên: "Nhìn Long Thương kìa!"
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Long Thương đã chuyển hướng, đuổi theo vật gì đó trong đất.
Sao vật kia còn nhanh hơn Long Thương, Long Thương không đuổi kịp!
"Nó... Nó đang đến chỗ Leona!" Có người kêu lên.
Gần như đồng thời, Leona phảng phất cảm nhận được điều gì đó, chỉ thấy một bóng đen trên trời bay qua, một thanh kiếm rơi trước mặt nàng.
Leona quyết đoán giơ tay, dùng sức lực cuối cùng, một kiếm đâm ra.
Khi coong!
Hai thanh chủy thủ bị chấn lệch hướng, phốc phốc hai tiếng xuyên qua hai xương bả vai của Leona.
Nhưng Leona cũng rất kiên cường, gắng không ngã xuống, ngoan cường đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn Hạc Cửu Linh.
Hạc Cửu Linh bị nhìn đến đỏ mặt, đối phó với một kẻ nỏ mạnh hết đà, mấy lần xuất thủ đều thất bại, đây là một sự nhục nhã vô cùng đối với nàng! Hạc Cửu Linh trực tiếp xông tới, giận dữ nói: "Ta xem lần này ngươi làm sao mà đỡ!"
Hạc Cửu Linh một chưởng bổ về phía thiên linh cái của Leona.
Lúc này, Mãng Long kinh hô: "Cẩn thận! Nó đang đến chỗ ngươi!"
Hạc Cửu Linh sững người, sau đó ánh mắt nhìn qua vai Leona thấy mặt đất phía xa đang vỡ nát, đang lao đến với tốc độ nhanh gấp đôi so với nàng.
"Rốt cuộc đây là cái gì?" Hạc Cửu Linh nghi vấn trong lòng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định giết Leona.
Bàn tay Hạc Cửu Linh rơi xuống!
Oanh!
Mặt đất dưới chân bỗng nhiên nổ tung, một lực lượng khủng khiếp tuyệt luân phóng lên trời!
Hạc Cửu Linh chỉ cảm thấy mình giống như chiếc lá trong cuồng phong, không có chút sức chống cự nào, trực tiếp bị lực lượng kinh khủng này hất tung ra.
Đồng thời, nàng nhìn thấy một đôi mắt đỏ xuất hiện phía trên nàng.
"Hủy Yến Đô, giết tộc nhân ta, thật xem lão tử không tồn tại sao? ! Đi chết đi!" Một tiếng gầm giận dữ, mọi người thấy người từ trong vụ nổ lao ra tung một cú đấm!
Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên, trời đất chấn động, mọi người xung quanh đều kinh hãi!
Sau đó họ thấy lông hạc trắng bay đầy trời... còn Hạc Cửu Linh thì đã biến mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận