Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 296: Pho tượng

Hai tiếng trầm đục, hai bóng người như đạn pháo bị đạp bay ra ngoài.
Loảng xoảng hai tiếng, hai người trực tiếp đâm nát cửa kính một quán cà phê bên kia đường, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Thấy cảnh này, mọi người đều ngây người, một lời không hợp đã trực tiếp động thủ, đây cũng quá mãnh liệt!
Chưa kịp để mọi người phản ứng, Leona liếc nhìn Giang Ly nói: "Ta bỗng nhiên không muốn tham gia cái này nữa."
Giang Ly nhếch miệng cười nói: "Thật trùng hợp, ta cũng không muốn tham gia."
Thiên Mạt nhìn Leona, lại nhìn Giang Ly, cuối cùng chu miệng nhỏ, tức giận đá một cú vào thùng rác...
Giang Ly và Leona nói xong, nhìn nhau cười một tiếng, sau đó trực tiếp kéo tay quay người rời đi.
Chỉ có điều, phía sau lưng Leona có thêm một chiếc giày cao gót gãy gót nằm trên mặt đất... Leona đi đường cũng không bị cà nhắc...
Mọi người bừng tỉnh ngộ, thì ra là vậy!
Sau đó từng người càng thêm hâm mộ nhìn Giang Ly...
Giang Ly nhịn không được hỏi: "Ngươi là vì gót giày bị gãy, nên mới ngại đi ra, rồi gọi ta đến sao?"
Leona lắc đầu nói: "Không phải, đời ta lần đầu tiên vụng về như thế, ta... không được tự nhiên lắm."
Giang Ly nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng và đôi mắt ngấn lệ của Leona, nhếch miệng cười.
Leona hung hăng liếc hắn một cái nói: "Ngươi cười cái gì? Ngươi cũng cảm thấy ta vụng về như thế rất xấu hổ à?"
Giang Ly ngạc nhiên: "Xấu hổ? Ngươi cảm thấy ngươi như thế là xấu hổ à?"
Leona hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải à? Không chỉ xấu hổ, mà còn đánh nhau rất vướng víu nữa..."
Giang Ly nhìn chằm chằm Leona, Leona không chút nao núng nhìn lại Giang Ly...
Hắc Liên thở dài một tiếng: "Vật họp theo loài, hai tên có EQ thấp đáng sợ... thật xứng đôi!"
Thấy Giang Ly và Leona soái khí dứt khoát rời đi, mọi người lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại.
Bên kia đường, đám huynh đệ Cầu Vồng Bảy Màu lập tức hô: "Huynh đệ, chờ bọn ta một chút!"
"Ta đã nói rồi mà, mấy loại tụ hội này không đi cũng được!"
"Uống rượu ấy à, ta biết chỗ nào có rượu ngon, phong cảnh lại còn đẹp nữa!"
"Ta bao hết cả khu biệt thự bờ biển rồi, cái gì cũng có, đi chỗ ta uống đi?"
Leona quay đầu nhìn một cái, hỏi: "Bạn của ngươi?"
Giang Ly nói: "Xem như vậy đi."
Leona hỏi: "Đi không?"
Giang Ly không nói hai lời, quay đầu hô: "Đi!"
Một khắc sau, bảy chiếc siêu xe trên đường cái gầm thét lao đi...
Chỉ có điều không khí trong siêu xe của Giang Ly có chút cổ quái, Leona ngồi ở ghế phụ lái, Thiên Mạt sống chết đòi ngồi vào lòng Giang Ly, sau đó tức giận đối mặt với Leona...
Còn Giang Ly thì một mặt lúng túng vuốt mũi, vừa ôm đùi đang lái xe...
Đợi bọn họ đi xa, Kim Diệu nghe nói dưới lầu có người đánh nhau, lúc này mới đi xuống xem sự tình.
"Kim đại thiếu gia, chuyện này Kim gia các ngươi không thể không quản chứ. Dù sao Sở gia chúng ta cũng là một gia tộc có máu mặt..." Nam tử bị Leona một cước đạp bay lúc nãy chạy trở về, kêu lên.
Kim Diệu không trả lời, mà là nhìn đoạn video đang được phát lại trong tay, chuyện này hắn bảo phục vụ mang đến. Sau khi xem xong, ánh mắt hắn gắt gao dán vào người Leona... Bất quá, khi hắn nhìn thấy bé gái nhỏ đang giận dữ phồng má bên cạnh Leona thì sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Kim Diệu đặt điện thoại xuống, Sở Quyền vẫn còn đang phàn nàn, hi vọng Kim gia ra mặt, trừng trị bọn ác ôn.
Kim Diệu đặt điện thoại xuống, sau đó vung chân lên một cước.
Bốp bốp!
Sở Quyền và bạn gái của hắn trực tiếp bị đá bay ra ngoài, lần nữa đụng vào quán cà phê đối diện.
Kim Diệu lúc này mới chỉnh lại quần áo một chút rồi nói: "Đừng để ta thấy lại ngươi, nếu không ta sẽ chơi c·h·ế·t ngươi. Nếu như ngươi muốn báo thù, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, nữ nhân kia là Leona kỵ sĩ cô độc ở Điểu Châu, Mặt Trời Không Lặn."
Sở Quyền bị đạp một cú, vốn là trong lòng lửa giận bốc lên, nhưng khi nghe được câu nói này thì trong lòng lập tức lạnh đi một nửa.
Đây chính là cường giả cấp Thần, cả đời này hắn cũng không thể tới gần được những tồn tại này!
Cường giả cấp Thần không thể nhục mạ, nghĩ đến biểu hiện của mình khi nãy, không bị đánh chết đã là vạn hạnh rồi.
Bất quá hắn vẫn không cam tâm bị đánh trắng một trận, thế là kêu lên: "Điểu Châu quá xa, nàng quá mạnh, ta thừa nhận không thể chọc vào. Nhưng mà tên tiểu tử kia là ai? Xin cho biết để ta triệt để hết hy vọng."
Kim Diệu thản nhiên nói: "Gần thôi, ngay ở một góc Tiêu Tương, tiểu khu Nam Lư."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, những người lúc trước từng khinh thường hoặc mỉa mai Giang Ly thì mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm cả áo.
Giang Ly, mặc dù bị rất nhiều người xem như anh hùng, nhưng bọn họ lại không nghĩ như vậy.
Trong mắt bọn họ, Giang Ly chính là một đại ma vương có thực lực mạnh đến mức vô địch khủng bố! Người này làm việc hoàn toàn không theo đạo lý, ai muốn trêu chọc hắn, thì tuyệt đối là đến số tám đời huyết môi.
Cũng may khi đó bọn họ tự cao thân phận, không có hành động quá phận gì, nếu không...
Mọi người nhìn Sở Quyền, lập tức trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Còn Sở Quyền thì mặt mày lập tức trắng bệch, không dám hỏi nhiều nữa, chật vật đứng dậy, vội vàng bỏ chạy...
Giờ phút này, Kim Diệu cũng đau đầu muốn c·h·ế·t, hôm nay là đại lễ của Kim gia, gia chủ Kim gia tân sinh, nếu hôm nay xử lý tốt, Kim gia có thể kéo mối quan hệ với mấy vị cường giả cấp Thần, tốt nhất là có thể kết thành đồng minh, như vậy Kim gia liền có thể đứng lên, lực lượng hùng mạnh để tự lập môn hộ, rốt cuộc không cần phải bị người ta khinh phụ, làm con cháu.
Kết quả, cũng chỉ vì một tấm thiệp mời mà làm cho hai vị cường giả cấp Thần mạnh nhất đương thời bị ngăn cản ở ngoài, tổn thất này không thể nói là nhỏ.
Kim Diệu mười phần khó chịu lên lầu, hắn phải ngay lập tức thông báo chuyện này cho phụ thân.
Đồng thời, Kim Diệu cũng đang suy nghĩ phương pháp giải quyết.
Khi gia chủ Kim gia Kim Ba nghe được tin tức này xong thì suýt chút nữa nổi giận đùng đùng ngay tại chỗ, bất quá cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, đồng thời bảo Kim Diệu lập tức đi mời người, vô luận như thế nào cũng phải mời về. Nếu như không phải thời gian không đủ, thì Kim Ba đã muốn tự mình đi rồi...
Kim Diệu bất đắc dĩ, đành phải đi tìm người.
Giờ phút này, ở ngoại ô Hải Thành, một tòa biệt thự có vẻ ngoài hết sức xinh đẹp, một đám người trẻ tuổi đang đốt lửa trại, ăn thịt nướng, hát ca.
Ở nơi xa, hai bóng người đang ngồi trên một tảng đá lớn, nói chuyện phiếm.
Leona không giỏi trò chuyện, bất quá Giang Ly thì ngược lại, rất giỏi, dù sao mở miệng ra toàn nói lung tung, từ khi còn bé đái dầm đã bắt đầu kể, kể một mạch cho đến bây giờ.
Thiên Mạt không có đi qua đó, mà là đang tức giận ngồi trong đám người, uống từng ngụm nước trái cây lớn, ăn thịt nướng, trút hết nỗi bực dọc trong lòng.
Hắc Liên ngồi bên cạnh cô bé, gã này là nửa đường giả vờ trùng hợp gặp được rồi đi theo tới.
Sở dĩ, bây giờ cũng không cần phải trốn nữa, mà cứ ngang nhiên ngồi trong đám người, vừa uống bia ăn đồ nướng, vừa miệng đầy nước bọt bay tứ tung nói cái gì đó với Thiên Mạt.
Thiên Mạt tức giận nói: "Đợi ta lớn lên, khẳng định sẽ đẹp hơn nàng!"
Hắc Liên cười hắc hắc nói: "Nhất định, ngươi lớn lên, tuyệt đối sẽ nghiêng nước nghiêng thành!"
Thiên Mạt không chỉ một lần nghe Hắc Liên nói như vậy, bất quá lúc này đây, lại chẳng hề thấy vui, mà lại một mặt buồn bực.
Hắc Liên đột nhiên hạ giọng lại gần, nhỏ giọng nói: "Tuổi thật của ngươi, không chỉ bốn tuổi đâu, đúng không?"
Thiên Mạt sững sờ...
Hắc Liên lộ ra một hàm răng vàng khè, cười hắc hắc.
Thiên Mạt chu cái miệng nhỏ nói: "Ta không biết phải nói như thế nào nữa, có thể nói là bốn tuổi, cũng có thể nói không phải bốn tuổi. Ta không diễn tả rõ được..."
Nói xong, Thiên Mạt túm lấy một cái đùi dê, trực tiếp ôm lấy gặm, tựa như cái đùi dê kia chính là Giang Ly vậy.
Đúng lúc này, đối diện có giọng nói lúng búng: "Ai, quyết định như vậy đi ha. Một hồi bọn hắn trở về rồi thì nói là phòng không đủ, chỉ thừa có một phòng, chuyện tốt thì phải làm cho trót, đưa Phật đưa lên tận trời Tây."
"Đã như vậy thì ta đi xả hết hơi lốp xe bọn hắn, miễn để bọn họ lái xe đi ra ngoài tìm chỗ ở."
"Muốn!" Một giọng địa phương hô lên.
Thế là mấy tên say xỉn, vội vàng đi xả hơi mấy chiếc xe yêu của mình...
Hắc Liên không nhịn được cảm thán: "Tuổi trẻ, thật là tốt đẹp."
Thiên Mạt thì tức giận đứng lên, mắt lờ đờ mơ màng, lắc lắc lư đi ra ngoài.
Hắc Liên cũng không lo lắng, thứ nhất Thiên Mạt có thực lực rất mạnh, thứ hai mọi người đều ở đây cả, cũng không sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.
Thiên Mạt đi một hồi, đi đến bờ biển, sau khi hô một tiếng lớn với biển cả thì lấy từ trong ngực ra một bức tượng.
Chính là cái tượng mà Giang Ly đã từng điêu cho nàng...
Thiên Mạt chu miệng nhỏ nói: "Đồ hư hỏng, tên xấu xa, đi c·h·ế·t đi!"
Nói xong, Thiên Mạt ném bức tượng trong tay về phía xa, nơi có những tảng đá lởm chởm xô vào mặt biển, dưới ánh trăng có vẻ vô cùng hùng vĩ, nhưng cũng bởi vì đá lởm chởm nên tầm nhìn của mọi người không được xa cho lắm...
Thiên Mạt ném xong rồi thì quay người vừa đá vào đám đất, vừa tức tối đi về.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Đây là ngươi điêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận