Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 337: Ba cái bạch điều

Chương 337: Ba cái bạch điều Khi thấy bóng đen cũng đi rất nhanh, Phan Nghiên nheo mắt lại, nhưng không nói gì.
Trời tối ở Đông Bắc rất sớm, khoảng 4 giờ 30 chiều đã bắt đầu tối, đến hơn 5 giờ thì đã tối đen như mực. Bây giờ tuyết rơi dày, trời đầy mây, đêm càng đến sớm hơn. Bởi vậy cơm tối cũng được ăn sớm. Lý Thành Quân đã sớm hỏi mọi người buổi tối ăn gì, chuẩn bị trước xong hết cả rồi. Mọi người lại tụ tập trong phòng khách, vây quanh cái bàn bắt đầu ăn cơm.
Lần này, Phan Nghiên chủ động ngồi cạnh Giang Ly, ân cần cười nói: "Ngươi mua con vịt và gà lúc ban ngày đâu?"
Giang Ly nói: "Chuẩn bị mang về nhà ăn, để ngoài kia cho đông đá rồi."
Lý Thành Quân ưỡn người một cái, nhướn mày nói: "Không được treo ở ngoài đâu, dễ bị chồn tha mất. Coi như để ngoài, cũng phải treo lên, tốt nhất là treo ở gian nhà phụ, như vậy mới an toàn."
Nói xong, Lý Thành Quân định đứng dậy giúp đem vịt và gà treo lên.
Giang Ly nghe xong, vội vàng đứng dậy nói: "Lão gia tử, người cứ bận, để chính ta đi là được rồi."
Nói xong, Giang Ly nhanh chân bước ra, thừa lúc không ai chú ý, vội chạy vào phòng của mình. Vừa vào nhà, đã thấy quạ đen và chim cánh cụt đang cãi nhau, thấy hắn đến, mắt hai vật nhỏ đều sáng rực, kêu lên: "Lão đại (Giang Ly), có đồ ăn không?"
Giang Ly cười khan một tiếng nói: "Không có, các ngươi còn phải chuyển sang chỗ khác giả chết một lát."
Sau đó Giang Ly kể lại tình huống, hai vật nhỏ lập tức một trận ủ rũ, kêu ca hối hận cùng Giang Ly đi ra. Bất quá cuối cùng, vẫn bị Giang Ly treo ở gian phòng phụ.
Vừa mới treo xong, Lý Thành Quân lại tới, nhìn một cái rồi nói: "Treo ở đây không được, phải dùng dây thép, treo ở giữa ấy. Mấy con cáo thành tinh thì không đến trộm đâu, nhưng mấy con chồn con chưa thành tinh thì rất có thể ngửi thấy mùi mà đến đấy. Treo thấp quá dễ bị nó nhảy lên bắt đi, treo cao quá thì lại dễ bị nó ở trên xà nhà mò xuống."
Nói xong, Lý Thành Quân tìm một bó dây thép, sau đó buộc hai con vật nhỏ chắc chắn lên xà nhà. Khi đi ra, Giang Ly nhìn thấy, mắt Đậu Đậu đã sắp bị dây thép làm cho rách ra.
Đã thế, Lý Thành Quân còn lẩm bẩm: "Con gà con vịt nhà ngươi xấu xí quá... Con gà kia trông cứ như con quạ ấy, có phải ngươi bị lừa rồi không?"
Giang Ly cười hề hề nói: "Chính là quạ đen... Chưa ăn bao giờ, mua làm gà thôi."
Lý Thành Quân gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ lẩm bẩm: "Lâu thế rồi mà còn chưa đông đá, có phải ngươi để trong phòng không? Ngươi không sợ giấu giếm hả."
Giang Ly có thể nói gì, chỉ có thể cười gượng... Vào phòng, mọi người lại ngồi xuống, tảng đá trong lòng Giang Ly cũng đã buông xuống, đến lúc uống rượu thì cứ uống rượu, ăn thịt thì cứ ăn thịt.
Toàn bộ quá trình Phan Nghiên đều rất ân cần, nói là rót rượu cho tất cả mọi người, nhưng thực chất thì trọng điểm vẫn là phục vụ Giang Ly, khiến Giang Ly rất không tiện. Sao Giang Ly mấy lần từ chối, đều không được, đành phải tùy nàng.
Ngay lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ...
Hai cặp mắt xanh biếc đang sáng lên trên tường viện.
Đó là hai con chồn có bộ lông bóng mượt... Một con kích thước không lớn chỉ dài 20 cm, một con khác thì hơn 50 cm, hiển nhiên là chồn trưởng thành. Hai con chồn dáo dác nhìn quanh sân, sau đó men theo tường hướng gian nhà phụ đi đến.
Giờ phút này, quạ đen và Đậu Đậu đang rửa tội ở dưới xà nhà, nhìn nhau.
"Ngươi nói, chúng ta còn phải bị treo bao lâu nữa?" Đậu Đậu hỏi.
Quạ đen lắc đầu nói: "Không biết, cứ chờ tin thôi. Nhưng mà bọn hắn nếu ngủ, chắc chúng ta cũng được giải thoát. Lúc nãy lão đại đi ra không phải lén nói rồi sao, ngày mai sẽ bảo là chúng ta bị chồn tha đi. Sau đó ta với ngươi cũng không cần phải diễn kịch nữa, về sau chú ý chút đừng để người ta nhìn thấy là được."
Đậu Đậu gật đầu nói: "Cũng chỉ có thể như thế thôi, ai, con đàn bà bại gia kia, không có việc gì mà lại xuống núi làm gì cơ chứ."
Nói xong, hai tên gia hỏa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức ngậm miệng, không lên tiếng, đồng thời nhắm mắt lại. Dù sao mắt của vật sống thì sáng, mắt vật chết thì xám trắng, cái này khó mà giả được. Nhắm mắt, dễ giải quyết vấn đề này hơn.
Sau đó hai tên gia hỏa nghe thấy tiếng động ồn ào, nghe không giống như là tiếng người. Nhưng hai tên gia hỏa cũng không hé răng, mà là yên lặng chờ đợi. Tiếp đó lại nghe thấy một loạt âm thanh leo trèo, trên đường đi trên xà nhà, càng lúc càng gần.
Giờ phút này, mắt của hai con chồn đang thực sự tỏa sáng! Mùa đông ở sâu trong núi ở đông bắc là lúc vật tư vô cùng thiếu thốn, nhất là những nơi lưng chừng núi không ra núi thế này. Chỗ này nói là vùng núi, hoàn toàn tách biệt thành phố, nhưng vẫn có bóng dáng hoạt động của con người. Ở nơi có người, sinh vật khác cơ bản rất khó sống... Đừng nói ăn thịt, ngay cả quả dại cũng bị hái sạch sẽ. Vì vậy, đến mùa đông, động vật sinh sống ở khu vực này đều sẽ bị đói.
Trước mắt, hai con chồn này chính là loại tình huống đó, bụng đói meo hai ngày rồi, chợt thấy trên xà nhà treo hai cái bạch điều gà, trong khoảnh khắc đó, hai tên gia hỏa hưng phấn suýt nữa nhảy cẫng lên.
Hai con chồn chạy tới trên đầu chim cánh cụt và quạ đen, sau đó cúi đầu nhìn xuống, nghĩ cách nào có thể bắt được hai tên này mang đi để ăn no bụng. Nhưng nghĩ nát nước cũng không có cách nào. Dây thép rất dài, móng vuốt của chúng không thể chạm vào quạ đen và chim cánh cụt, muốn kéo hai tên này lên thì dây thép lại rất cứng, không dễ kéo. Còn đi xuống thì dây thép trơn quá, không bám được, rất dễ bị ngã...
Hai con chồn cuống cuồng xoay loạn trên xà nhà... Lúc này, Đậu Đậu và quạ đen cũng cảm thấy bất thường, thế là hai tên gia hỏa chậm rãi mở mắt. Đồng thời hai con chồn cũng nhìn lại, ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau...
Trong khoảnh khắc đó!
"Két két!" Hai con chồn phát ra tiếng kêu như tiếng mũi quái dị, đây là tiếng kêu của chúng lúc nguy cấp, tương tự như hét lên. Mà quạ đen và chim cánh cụt thì đồng thanh kêu lên: "Ôi chồn!"
Hai tên gia hỏa mấy ngày này không ít bị hun gốm, mỗi ngày đều nghe Lý Thành Quân nói ngũ đại gia, hoàng đại tiên gì đó, trong lòng cũng tò mò. Lén lút dùng điện thoại tra cứu ngoại hình của chồn, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Hai tên gia hỏa không hề sợ hãi, mà ngược lại lộ ra vẻ hưng phấn và tò mò. Kết quả, hai con chồn lại thấy hai cỗ tử thi đột nhiên sống dậy, sợ đến dựng lông lên, két két kêu, sau đó nhanh chân chạy mất.
Quạ đen và chim cánh cụt nhìn nhau một cái, đồng thời vui vẻ: "Đều nói chồn lợi hại, cái này cũng đâu thấy lợi hại chỗ nào!"
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên: "Hai con tiểu ma thi chết bầm cũng dám dọa cháu ta (tặc bốn tiếng.)? Bọn quỷ sứ, gan cũng không nhỏ đấy!"
Quạ đen và chim cánh cụt sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chồn toàn thân như tơ lụa hoàng kim đang đi đến. Không sai, là đi tới, bằng hai chân đi đường, tay chắp sau lưng, ung dung đi bộ trong khi ánh mắt lại khinh bỉ nhìn quạ đen và chim cánh cụt.
Chim cánh cụt bập bẹ: "Ngọa tào, yêu quái!"
Quạ đen nói: "Ngươi cũng là đồng loại à? Có muốn bắt tay cái, thêm cái WeChat, kéo nhóm cái, về sau thường liên lạc?"
"Câm miệng! Dám hù cháu ta, hai đứa bay hôm nay đừng hòng đi đâu hết, nói đi, các ngươi muốn bị luộc, hay là muốn bị hấp?" Chồn hung hăng kêu lên.
Quạ đen nhìn chim cánh cụt một cái: "Hỏi ngươi đó."
Chim cánh cụt khịt mũi coi thường: "Con nít mới đưa ra lựa chọn, ngươi có bản lĩnh thì cùng đến!"
Chồn bị câu nói này làm cho nổi giận, chỉ vào hai tên gia hỏa kêu lên: "Hai con gà bạch điều thây ma các ngươi, cần gì phải ngông cuồng. Đợi ta lên trên rồi, rồi các ngươi sẽ biết mặt!"
Nói xong, chồn tung người lên xà nhà, sau đó một tay vồ lấy hai sợi dây thép dùng sức kéo mạnh một cái!
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ gian nhà dưới.
Tôn Phúc Sơn đang đi tiểu bên ngoài, sợ đến nỗi són cả tiểu ra...
Những người đang uống rượu trong phòng cũng giật mình, Lý Thành Quân lập tức muốn xông ra ngoài.
Giang Ly nói: "Lão gia tử, người nghỉ ngơi, để ta đi xem có chuyện gì."
Nói xong, Giang Ly liền chạy ra.
Tiểu Vinh và Simon, người đã từng nếm mùi thua thiệt trước ngũ đại gia thì không dám đi ra ngoài, nhưng Phan Nghiên lại lập tức theo sát xông ra.
Giang Ly thấy nàng ra, cau mày nói: "Ngươi tới làm gì? Không sợ lại bị lột sạch, rồi cưỡi lên lưng hả?"
Phan Nghiên hừ một tiếng nói: "Không sợ."
Giờ phút này, tiếng kêu thảm thiết trong gian nhà phụ càng lúc càng thê thảm hơn, nghe mà khiến người rùng mình. Tôn Phúc Sơn đang đi tiểu ở bên ngoài ngồi phịch xuống đất, thấy Phan Nghiên ra, đang cố gắng kéo quần, nhét áo vào.
Giang Ly bảo Phan Nghiên trông chừng Tôn Phúc Sơn, còn mình thì vội vàng mở cửa gian nhà phụ, dò đầu vào xem. Chỉ thấy trên xà nhà, một đống thịt mỡ nằm vật ra đó. Chim cánh cụt đang đè một con chồn lông vàng dưới mông. Một con quạ lông mày đang hung hăng nhổ lông của chồn!
Lông vàng tung bay khắp nơi, tiếng kêu của chồn vô cùng thê lương và thảm thiết... Nó giờ mới hối hận, đây không phải đến để ăn thịt, đây là tới chịu trận mà! Nó còn thắc mắc, khi nào thì thây ma thành tinh lại mạnh đến vậy? Hơn trăm năm đạo hạnh của nó, vậy mà hoàn toàn không có sức đánh trả...
Giang Ly nhìn thấy một màn hung tàn này, vội vàng ho khan một tiếng, rồi đánh mắt, nói cho Đậu Đậu và quạ đen biết, còn có người đến bên ngoài đấy, hai người tiếp tục diễn đi.
Sau đó Giang Ly lùi ra khỏi nhà phụ, đóng cửa lại. Lúc này Phan Nghiên vừa mới đến gần, hỏi: "Ly Hỏa, bên trong xảy ra chuyện gì thế?"
Giang Ly cười khan nói: "Không có gì, không có chuyện gì cả."
Phan Nghiên nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong dường như đã biến mất, nhưng lắng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe được vài âm thanh ư ử. Giống như ai đó bị bịt miệng, không kêu được vậy... Phan Nghiên nghi ngờ nhìn Giang Ly, tự nhủ chẳng lẽ bên trong đang giấu người?
Đúng lúc này, Tôn Phúc Sơn kêu "ai ui" một tiếng.
Giang Ly theo bản năng nhìn sang, Phan Nghiên lập tức nhanh chân tiến lên, đẩy cửa nhà phụ ra nhìn vào bên trong. Giang Ly giật mình, trong lòng kêu hỏng bét, sợ là sắp bị lộ!
Kết quả đã thấy Phan Nghiên ngây người đứng đó bất động...
Giang Ly hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, rồi cũng phải ngạc nhiên.
Chỉ thấy trên xà nhà, vốn đang treo một con chim cánh cụt, một con quạ, hiện tại lại thêm một con bạch điều chuột lớn...
Phan Nghiên quay đầu nhìn Giang Ly, hỏi: "Cái này cũng là ngươi mua hả?"
Giang Ly đảo mắt nói: "À..."
Phan Nghiên bĩu môi nói: "Gu mặn thật!"
Sau đó Phan Nghiên chạy tới quan tâm Tôn Phúc Sơn bị ngã xuống.
Khi mọi người đã đi, chồn lại nói tiếng người: "Hai đứa bay đừng có mà đắc ý, cháu của ta đã quay về báo rồi. Lát nữa sẽ có mà các ngươi khóc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận