Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 181: Bệnh thích sạch sẽ

Chương 181: Bệnh thích sạch sẽ Tô Tô nghe câu nói này liền bật cười: "Chủ công, ngươi... Ngươi sao lúc nào cũng tự tin như vậy vậy?"
Giang Ly hơi ngẩng đầu, vênh váo nói: "Bởi vì chủ công nhà ngươi vô địch mà!"
Nói xong, Giang Ly không nhịn được cất giọng: "Vô địch, là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch..."
Đứng sau lưng Giang Ly, nghe giọng hát lạc điệu, Tô Tô có chút bất lực.
Cùng ngày, trang web Minh Triều công bố một video mới nhất.
Giang Ly dùng roi da quất Hắc Bạch Vô Thường kêu la rên rỉ không ngừng, mà hắn vẫn cứ vừa quất vừa hát: "Vô địch là cỡ nào tịch mịch..."
Điểm đáng nói là, còn có nhạc sĩ đệm đàn cho hắn!
Nhất thời mọi người đều cạn lời, tự nhủ: "Tên này lại tới gây chuyện à, đúng là quá sức tưởng tượng, hắn không khiến mấy lão tổ tông trong hũ tro cốt của ba đại Thần tộc tức giận đến phát điên thì không chịu bỏ qua sao?"
"Quá vũ nhục, nếu ta là người của ba đại Thần tộc, chắc chắn sẽ lập tức xông lên đánh chết thằng cháu này."
"Hắn đúng là yên tâm có chỗ dựa chắc chắn... Ta thật không hiểu, rốt cuộc hắn lấy đâu ra sự tự tin ấy. Cho dù mấy cuốn sách « Nhân Hoàng kỷ » kia là thật đi nữa, thì nhân tộc đã sớm không còn Nhân Hoàng rồi. Mà ba đại Thần tộc lại là những thế lực đã nghỉ ngơi dưỡng sức vô số năm, nội tình sâu dày, pháp bảo vô số, cường giả như mây. Thực lực của kẻ mạnh nhất có thể đạt tới cấp bậc nào cũng không ai rõ... Hắn mới tu luyện bao nhiêu năm? Cho dù hắn là yêu nghiệt nghịch thiên đi chăng nữa, chẳng lẽ ba đại Thần tộc bao năm qua lại không có ai là yêu nghiệt xuất thế à? Không ai có thể đánh một trận với hắn à? Tìm đường chết... cũng phải có giới hạn chứ?"
Mọi người gật đầu, nhưng điều họ tò mò hơn cả là phản ứng của ba đại Thần tộc.
Đáng tiếc, đợi mấy ngày trời vẫn không thấy ba đại Thần tộc có bất cứ phản ứng nào.
Nhưng khi thời gian tiến gần đến ngày đăng cơ đại điển, mọi người đều cảm nhận được một áp lực như bão táp sắp ập đến, đó là sự yên tĩnh trước cơn giông... Mọi người đều biết, một trận đại chiến có khả năng sắp bùng nổ!
Cùng lúc đó, Tề Quốc, trong thư phòng hoàng thành.
Vẫn ở vị trí đó, Bách Mộc hoàng tử sắc mặt u ám nhìn Tề Quốc hoàng đế Khương Cận Thần trước mặt nói: "Bệ hạ, việc người nhà họ Lỗ rời Tề Quốc đi Hàn Quốc, ngươi đã biết chưa?"
Khương Cận Thần gật đầu nói: "Biết."
Bách Mộc hoàng tử tức giận nói: "Bao nhiêu năm nay, Lỗ gia nắm giữ một người cuối cùng phi thăng thành tiên, trong tộc họ còn cất giấu bí mật kinh thiên, ngươi cứ như vậy để nàng ta đi rồi? Ngươi có biết, Tề Quốc sở dĩ phồn thịnh được là nhờ vào thành quả khoa học kỹ thuật của Lỗ gia không. Không có Lỗ gia, Tề Quốc còn có cái gì?"
Khương Cận Thần nghe câu nói này thì hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nói: "Tề Quốc còn có cái gì?"
Khương Cận Thần chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay sang hỏi ngược lại Bách Mộc hoàng tử: "Một người diệt một Thần tộc, khiêng cả một mảng lục địa trở về. Thực lực như vậy, ngươi nghĩ xem, Tề Quốc ta còn có gì để nói không thể với hắn à? Bách Mộc hoàng tử, lúc trước không cho ngươi ra tay, ngươi không ra tay, cho nên ngươi vẫn còn sống. Nếu ngươi đã ra tay, ngươi nghĩ xem mình còn đứng đây mà nói chuyện với ta được sao? Thiên hạ này, thực lực là trên hết, ta tuy là một nước chi tôn, lại chỉ có danh hiệu chứ không có thực lực, ngươi bảo ta phải làm sao?"
Nghe câu nói này, sắc mặt Bách Mộc hoàng tử có phần dễ nhìn hơn một chút, dù sao hắn vẫn nhận ân tình của Khương Cận Thần.
Bách Mộc hoàng tử cau mày: "Tề Quốc lớn mạnh như vậy, chẳng lẽ không đối phó nổi một Giang Ly hay sao?"
Khương Cận Thần cười khổ nhìn Bách Mộc hoàng tử: "Ngươi thấy thế nào?"
Bách Mộc hoàng tử im lặng.
Khương Cận Thần thở dài: "Tề Quốc sở dĩ phát triển khoa học kỹ thuật, cũng là bởi vì quốc lực không mạnh. Các nước khác đều có quân đoàn hùng mạnh riêng, Tề Quốc ta dù có quyền thuật sĩ, thì những người đó cũng chỉ là đám lính đánh thuê mà chúng ta phải tốn tiền thuê. Thực lực bọn họ cường đại, miễn cưỡng có thể tạo thành Yêu Thần đại trận, triệu hồi Yêu Thần giáng lâm. Thế nhưng, dạng quyền thuật sĩ này rốt cuộc vẫn không phải là căn cơ vững chắc. Ngoài quyền thuật ra, Tề Quốc còn gì nữa? Chẳng lẽ ngươi trông chờ ta dùng mấy cỗ đại pháo kia mà đi oanh một tôn tồn tại hư hư thực thực vượt qua cấp bậc tinh chủ hay sao?"
Bách Mộc hoàng tử càng thêm trầm mặc.
Một lúc lâu, Bách Mộc hoàng tử đứng lên: "Thôi, chuyện này ta sẽ bẩm báo lại chi tiết cho phía trên..."
Nói xong, Bách Mộc hoàng tử mặt mày u ám rời đi.
Ra khỏi hoàng thành, trên vai Bách Mộc hoàng tử nở một đóa hoa, một nữ tử xinh đẹp ngồi trên đóa hoa như một nàng tiên hoa nhỏ, hết sức đáng yêu động lòng người.
Bách Mộc hoàng tử thấy vậy liền cúi người hành lễ: "Bái kiến Mẫu Đan nương nương."
"Được rồi, Tiểu Bạch Mộc, không cần khách sáo. Lần sau gọi tỷ tỷ..." Mẫu Đan Nương nương phong tình vạn chủng liếc mắt Bách Mộc hoàng tử, khiến Bách Mộc hoàng tử rùng mình, không dám xằng bậy.
Bách Mộc hoàng tử vừa mang chút tức giận, vừa có phần bất đắc dĩ nói: "Nương... Tỷ tỷ, ngươi cũng thấy đó, Khương Cận Thần dường như thật sự lực bất tòng tâm với Giang Ly..."
Nói đến đây, Bách Mộc hoàng tử mang chút oán giận nói: "May mà yêu tộc ta cho Tề Quốc nhiều chi cầm đến vậy, kết quả lại nuôi ra một đám phế vật!"
Mẫu Đan nương nương che miệng cười: "Ngươi đó, vẫn còn non nớt lắm."
Bách Mộc hoàng tử kinh ngạc: "Ý là gì? Chẳng lẽ Khương Cận Thần lừa ta?"
Mẫu Đan nương nương lắc đầu: "Khương Cận Thần đương nhiên không dám lừa ngươi, hắn dám lừa ngươi sao? Ngươi đại diện cho yêu tộc đó... Hơn nữa, Tề Quốc bao năm nay đều lớn mạnh ngay trước mắt chúng ta, chúng ta vẫn hiểu rõ thực lực của họ. Việc Tề Quốc hiện giờ nhìn thì mạnh nhưng thật ra lại yếu, không phải do lỗi của hắn mà là do chúng ta cố ý làm thế. Khương Cận Thần người này dù có chút mưu kế và khát vọng, nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của chúng ta thì cũng vô dụng thôi.
Bách Mộc hoàng tử không hiểu nói: "Ý của tỷ tỷ là... Tề Quốc yếu lại là chuyện tốt?"
Mẫu Đan nương nương nói: "Chúng ta biết rõ thực lực của bọn họ mà, lần này ta bảo ngươi đến đây cũng không phải là thật muốn Khương Cận Thần xuất quân thảo phạt Giang Ly. Chỉ là muốn thăm dò xem Khương Cận Thần có còn át chủ bài gì không thôi. Nếu có, thì không cần hắn đi thảo phạt Giang Ly, ta sẽ diệt trước cái tên không nghe lời này. Nhưng xem ra hiện giờ thì, Khương Cận Thần hoàn toàn chính xác là vô dụng... Đó là chuyện tốt. Không biết tình hình các nước khác thế nào rồi..."
Đúng lúc này, Mẫu Đan nương nương bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó, liền chụp lên bông mẫu đơn đang ngồi, từ đóa hoa truyền đến một tin tức: "Triệu Quốc yếu, Sở Quốc yếu, Yến quốc cực yếu, Ngụy quốc yếu."
Mẫu Đan nương nương cười ha ha: "Xem ra bảy nước đúng là yếu quá... Chỉ là tại sao Tần quốc lại chậm chạp không có động tĩnh?"
Mẫu Đan nương nương chủ động gửi tin cho người liên lạc bên đó, nhưng kết quả vẫn không thấy hồi âm.
Mẫu Đan nương nương cau mày.
Bách Mộc hoàng tử nói: "Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Mẫu Đan nương nương cười lạnh nói: "Ngoài ý muốn? Có thể có cái gì ngoài ý muốn? Tần quốc vẫn luôn nằm trong tầm mắt của ta, nhất cử nhất động trong bóng tối đều do chúng ta sắp đặt. Bất quá Tần quốc lệ thuộc về Thiên Thần tộc, Thiên Thần tộc từ xưa tới nay đều cao ngạo, không để ai vào mắt cũng không có gì lạ. Đi thôi, đi thôi... Ngồi chờ xem kịch hay vào ngày mai!"
Cùng lúc đó, bên Giang Ly lại có một vị khách không mời mà đến.
Giang Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một nam tử áo trắng tóc đen ôm kiếm đứng trên mái hiên, nói: "Huynh đệ, kiếm chuyện thì đi chỗ khác, ta muốn đi ngủ."
Nam tử không nói gì, khẽ mở mắt, con ngươi bình thản lại cho người ta một loại ánh hào quang thâm sâu khó dò!
Người này cho Giang Ly cảm giác rất đáng sợ, không phải do thực lực mà là do bản thân con người hắn đáng sợ!
Cảm giác này thật kỳ quái, nhưng Giang Ly quả thực có cảm giác này.
Giang Ly cau mày nói: "Ngươi là ai?"
Nam tử nói: "Tần, Thủy Hoàng tọa hạ Bạch Khởi."
Giang Ly nghe vậy liền ngẩn người ra. Thủy Hoàng? Giang Ly rất rõ thế giới này không có Thủy Hoàng, mà chỉ có hoàng đế các đế quốc!
Thủy Hoàng chỉ tồn tại ở Lam Tinh!
Đúng lúc Giang Ly đang ngơ ngác thì Bạch Khởi động, thanh kiếm trắng như tuyết của hắn tuốt khỏi vỏ, trong chớp mắt đã lao tới!
Không có bất cứ năng lượng dư thừa nào phát ra, cũng không có hào quang chói lọi nào, chỉ có một luồng sát khí vô cùng kinh khủng, ngưng tụ ngay trên mũi kiếm! Nhanh, hung ác, chuẩn!
Keng!
Kiếm của Bạch Khởi đỡ trên mi tâm của Giang Ly, tia lửa bắn tung tóe!
Giang Ly bất động, Bạch Khởi lập tức rút lui... Con ngươi bình tĩnh của hắn lần đầu tiên có chút dao động.
Giang Ly nói: "Đều là đồng hương cả, làm vậy có quá đáng không?"
Bạch Khởi nói: "Một kiếm của ta mà cũng không phá được phòng ngự của ngươi, trách không được ngươi dám khiêu chiến Thần tộc."
Nói xong Bạch Khởi xoay người rời đi.
Giang Ly khó chịu nói: "Ê, ngươi tuy là Bạch Khởi, nhưng mà... tốt nhất nên cho ta một câu giải thích hợp lý. Nếu không ta sẽ ra tay đấy!"
Bạch Khởi nói: "Đến lúc ngươi lên ngôi, Thủy Hoàng bệ hạ sẽ tặng cho ngươi một món quà lớn."
Nói xong Bạch Khởi đột ngột ném cho Giang Ly một cái túi trữ đồ.
Giang Ly nói: "Làm gì?"
Bạch Khởi nói: "Cho ngươi."
Nói xong Bạch Khởi trực tiếp nát cả hư không, phá không mà đi.
Giang Ly nhìn rõ, Bạch Khởi trực tiếp nhục thân xé rách hư không mà đi.
Giang Ly sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Tần Thủy Hoàng quả nhiên cũng tới nơi này, thế nhưng mà... tên kia ở đâu?"
Vừa lẩm bẩm, Giang Ly vừa mở túi trữ đồ ra, kết quả Giang Ly tròn mắt.
Trong túi toàn máu me, một đám toàn những con gà tây lớn, được đóng gói rất đơn sơ!
Giang Ly dở khóc dở cười nói: "Lão nương... vất vả người, vẫn còn quan tâm đấy."
Khi còn một ngày nữa là đến đại điển đăng cơ thì Carl tìm tới Giang Ly.
Hai người ngồi trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng.
Giang Ly bỗng cười nói: "Ê, ngươi có bao giờ nghĩ, nếu ta thất bại thì sẽ như thế nào không? Dù sao ta đang đối đầu với ba đại Thần tộc đó. Tên nào tên nấy đều quá trâu bò..."
Carl lắc đầu nói: "Không có cân nhắc qua."
Giang Ly kinh ngạc: "Ngươi không tính đến chuyện đó sao? Nếu ta mà thất bại, ta chết, các ngươi cũng sẽ bị xử lý đấy. Sinh tử đại sự mà!"
Carl liếc nhìn Giang Ly, thản nhiên nói: "Ta tin ngươi."
Giang Ly vốn định nói rất nhiều, nhưng nghe câu nói đó thì nuốt hết vào trong, cười ha ha rồi ôm lấy vai Carl, cười nói: "Hảo huynh đệ!"
Carl một mặt ghét bỏ vùng vẫy một hồi.
Giang Ly nói: "Đều là đàn ông cả, ngươi làm gì ghê thế..."
"Ta mắc bệnh thích sạch sẽ." Carl thản nhiên nói.
Giang Ly: "#@... # $%..."
Nhìn bóng lưng Carl rời đi, Giang Ly bĩu môi: "Ta dơ bẩn lắm sao?"
Hắc Liên trực tiếp lùi xa hai mét sang bên cạnh.
Giang Ly giận dữ: "Ngươi có ý gì?"
Hắc Liên thản nhiên: "Ta mắc bệnh thích sạch sẽ."
Giang Ly: "MMP!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận