Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 326: Muốn đi Đông Bắc

Hồng tỷ trợn mắt nhìn Giang Ly một cái, xoa xoa nước mắt, tùy tiện nói: "Nói vớ vẩn, hạt cát bay vào mắt, đừng có mà nghĩ bậy."
Giang Ly ôm vai Hồng tỷ, ha ha cười nói: "Thôi đi... Ta là con của ngươi mà! Ngươi là người thế nào ta còn lạ gì? Nói thật đi, lão nương, nhà ngươi lâu rồi mới được dịp trút bầu tâm sự, có muốn mượn vai ta khóc một trận không?"
Giang Ly chỉ là nói đùa cho không khí vui vẻ hơn thôi.
Kết quả ngay sau đó Hồng tỷ nhào vào lòng hắn, ôm hắn mà khóc...
Nhiều năm như vậy, Giang Ly lần đầu tiên cảm nhận được mặt yếu đuối của người phụ nữ từ mẫu thân, lần đầu tiên hiểu ra mẫu thân mình mạnh mẽ như vậy mà cũng có lúc khóc ướt cả quần áo...
Ngày thứ hai Hồng tỷ sáng sớm liền đi.
Giang Ly không giữ nàng lại, chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Hồng tỷ, nói với hắc liên: "Ta muốn bảo vệ nàng."
Hắc liên đưa cho một vật kỳ quái, đen sì chẳng nhìn ra là cái gì.
Hắc liên nói: "Ta dùng oán khí luyện chế huyết mạch đan, hôm qua lúc ăn cơm ta đã cho bà ăn một viên rồi."
Giang Ly nhìn hắc liên chờ đợi câu tiếp theo, ý tứ là nếu ngươi dám gài bẫy lão nương ta, ta liều mạng với ngươi.
Hắc liên cười hì hì nói: "Đừng kích động, huyết mạch đan này là phân tử mẫu, tử đan đã cho bà ăn. Mẫu đan có tác dụng rất đơn giản, đó là nếu bà xảy ra bất trắc, mẫu đan sẽ kích hoạt huyết mạch và một tia ấn ký linh hồn bên trong người bà. Để mẹ ngươi trọng sinh bên cạnh ngươi, bảo đảm bà không thật sự c·h·ế·t đi. Đồng thời n·h·ụ·c thân của bà sẽ hóa thành huyết thủy, biến m·ấ·t, tránh cho bị người làm nhục t·h·i t·hể."
Giang Ly nghe lời này, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hẳn, đối với hắc liên cúi đầu nói: "Cám ơn."
Hắc liên lắc đầu nói: "Đừng khách sáo, bất quá... Ta hai còn lại có nửa t·h·i·ê·n m·ệ·n·h."
Giang Ly sững sờ... Bất quá lần này, Giang Ly không tức giận, mà là nhanh chóng móc điện thoại, kết quả p·h·á·t hiện điện thoại không mang! Sau đó nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy về nhà, vừa chạy vừa hô: "Thiên Mạt, ném điện thoại cho ta!"
Hắc liên nhìn theo bóng lưng Giang Ly, lẩm bẩm: "Lúc trước ta vẫn còn nhớ một chút phương pháp luyện chế đan dược bị mất, chỉ cần thử nhiều, từ từ có thể khôi phục lại thôi. Ai, lúc trước ta xem thường luyện đan nhất, bây giờ... Hình như ta chỉ có thể dựa vào cái này g·iết thời gian, buồn bực thật."
Giang Ly nhận lấy điện thoại, cực kỳ quen thuộc gọi điện cho Trình Thụ.
"Giang Ly, có chuyện gì à?" Trình Thụ đang hưởng tuần trăng m·ậ·t ở bên ngoài ngáp một cái hỏi.
Giang Ly nói: "Trình Thụ à, cậu vẫn còn đang hưởng tuần trăng m·ậ·t à?"
Trình Thụ nói: "Đúng vậy, sao?"
Giang Ly bỗng nhiên thần bí hỏi: "Bạn gái của cậu ở bên cạnh không?"
Trình Thụ còn chưa kịp nói gì, liền thấy cô gái đối diện đột nhiên nhào tới, cảnh giác nhìn anh, đồng thời dùng ánh mắt hăm dọa ý bảo anh: "Nói không có."
Trình Thụ nuốt ngụm nước bọt, nói: "Cái đó... Không có."
Giang Ly thở phào: "Không có là tốt rồi, nếu có cô ấy ở đây thì tôi khó mà nói... Đứa bé đó... Thôi thôi, không nói cái này nữa. Tôi còn có việc cúp máy trước nhé!"
Giang Ly cúp điện thoại luôn.
Hắc liên không hiểu nói: "Giang Ly, cậu vậy là xong chuyện rồi hả? Như vậy thì có ích gì chứ?"
Giang Ly nhếch miệng cười: "Đừng gấp, cứ để oán khí bay một lúc."
Sau đó hai người cùng nhau ngẩn người ra đó, chờ oán khí.
Trình Thụ ngơ ngác cúp điện thoại, sau đó một khắc, anh liền cảm thấy một cơn lạnh sống lưng ở bên cạnh nổi lên, đồng thời s·á·t khí nhàn nhạt lan tỏa ra.
Trình Thụ nhìn cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp bên cạnh, chỉ thấy nàng vốn dĩ ôn nhu như mèo con giờ đang nhe răng trợn mắt nhìn anh!
Anh nuốt nước bọt nói: "Amy, cô... Cô đang làm gì vậy?"
Amy ngón tay tách ra phát ra tiếng kêu răng rắc, tràn đầy s·á·t khí nói: "Chuyện gì còn muốn tránh tôi mà nói à? Đứa bé... Đứa bé của ai? Nói!"
Ngay sau đó Amy bóp cổ Trình Thụ, bắt đầu gào thét.
Trình Thụ khóc không ra nước mắt, anh cũng đâu biết Giang Ly đang nói cái đứa bé gì đâu!
Nhưng anh đã hiểu ra một điều, mình có vẻ như bị gài bẫy rồi!
"Giang Ly, cái tên vương bát đản nhà cậu!"
Đinh!
Oán khí +10000 Giang Ly nhìn tổ hợp số lượng bay lên, dài giọng phun ra một hơi trọc khí nói: "Hô... Quả nhiên, rau hẹ phải để lớn rồi mới ngon."
Hắc liên lẩm bẩm: "Đúng đấy."
Sau đó Giang Ly lại gọi điện cho Trình Thụ, điện thoại bên kia phảng phất như có tiếng Trình Thụ không ngừng hít vào, như thể không hít máu mũi sẽ chảy ra vậy.
Tiếp theo đó tiếng than thở và gầm gừ tức giận của Trình Thụ vang lên: "Giang Ly, cậu nói rõ cho tôi biết, cái đứa bé gì chứ?!"
Giang Ly ngoáy ngoáy tai, bình tĩnh nói: "Tôi nói Thiên Mạt đó... Nhưng mà nghĩ lại thấy cậu cũng không có con, hỏi cậu không hay lắm, nên không hỏi nữa."
Trình Thụ mang theo tiếng nức nở nhìn Amy đã giơ ghế chuẩn bị nện xuống, Amy liền cười xấu hổ, đặt ghế xuống.
Trình Thụ gào thét lên: "Cậu nói Thiên Mạt, cậu hỏi bạn gái tôi có ở đấy không làm gì chứ? Không biết sẽ c·h·ế·t người sao?"
Giang Ly xoa xoa mũi nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà... Sao? Cậu bị bạn gái đ·á·n·h hả? Không phải cậu nói bạn gái cậu đẹp như hoa, dịu dàng như nước, ngoan ngoãn nghe lời sao? Nàng lại còn đ·á·n·h cậu?"
Amy nghe xong, ánh mắt liền dịu xuống, tranh thủ thời gian xoa m·á·u mũi cho Trình Thụ, ôn nhu nói: "Tiểu thụ thụ, thực xin lỗi... Vừa nãy... Em không kiềm chế được... Đảm bảo về sau sẽ không nữa. Nào, hôn một cái..."
Nghe lời này xong, Giang Ly trực tiếp cúp máy.
Hắc liên nhìn đầu Giang Ly nói: "Oán khí trên đầu cậu hình như còn nhiều hơn cả Trình Thụ, nếu như thứ này tự cung tự cấp thì tốt rồi."
Giang Ly lườm hắn một cái...
Đúng như hắc liên nói, hắn hiện tại rất nhiều oán khí!
Vốn muốn trêu đùa đối phương, ai ngờ, đối phương lại cho một cú vả chanh khiến hắn thất bại thảm hại.
Đúng lúc này, Thiên Mạt cầm một bức thư đến: "Lúc dì Hồng đi có dặn đưa cho cậu."
Giang Ly cầm lấy xem, lập tức ngây người ra.
Trong thư không có mở đầu cũng chẳng có phần kết, trực tiếp vào chủ đề chính:
"Nó trước giờ không phải là một cá thể, nó hẳn là một loại tồn tại giống như Kiến Chúa. Trừ khi tìm được nơi ở của nó, nếu không ngươi vĩnh viễn không g·i·ế·t được nó. Nó cũng sẽ vĩnh viễn không dùng bản thể giáng lâm Lam Tinh...
Mặt khác, trước khi ngươi có thực lực tuyệt đối bảo vệ Lam Tinh, không nên g·i·ế·t nó.
Nó thật sự là tai họa, nhưng nó cũng là lá bùa hộ mệnh mà tổ tiên để lại cho hậu bối.
Có nó ở đây, Lam Tinh giống như một con cá trong dòng suối nhỏ, dù có gợn sóng nhưng vẫn có thể sống sót.
Một khi nó không còn, các sinh vật khác trên bờ cũng sẽ p·h·á·t hiện ra cá ở trong suối nhỏ... Lam Tinh sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Ta không biết ngũ đại gia tộc có biết bí m·ậ·t này không, nhưng với năng lực của bọn họ không thể nào không biết. Nhưng nhìn biểu hiện của họ, lại khiến người ta khó hiểu... Nhất là trận đại chiến lần đó, gia chủ đều xuất động, bắt đầu liều mạng, mà không ai dùng Thánh khí.
Chắc chắn có vấn đề ở đây.
Nói chung, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, về sau nên chú ý.
Còn về ác ma, bọn chúng ngày càng mạnh mẽ hơn, ta không hiểu bọn chúng, nhưng chúng luôn cho ta một cảm giác k·h·ủ·n·g b·ố... Đây mới là đ·ị·c·h lớn!
Ta nhất định phải đi, ta cần phải bước lên tinh không đi tìm phụ thân của ngươi, tìm những tiên tổ đã rời đi kia, kêu gọi những người còn sống trở về... Lam Tinh cần bọn họ."
Đọc đến đây, Giang Ly thở dài, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Hồng tỷ phải đi, tuy rằng nàng rất nhớ cha của Giang Ly. Nhưng lần này động lực rời đi, rất có thể là vì đi tìm viện binh, nói thẳng ra, vẫn là muốn bảo vệ Lam Tinh, bảo vệ Giang Ly!
Đây chính là tình yêu của người mẹ dành cho con... Chuyện gì cũng nghĩ cho con cả.
Cất thư, Giang Ly lẩm bẩm: "Biết vậy đã nói với bà, ta bây giờ trâu bò lắm rồi..."
Bất quá biết Hồng tỷ không gặp nguy hiểm đến tính m·ạ·n·g, Giang Ly cũng yên tâm.
Kình c·h·ế·t như một tia sét giữa trời quang, lần nữa r·u·n·g chuyển thế giới.
Bất quá Giang Ly làm cho thế giới r·u·n·g chuyển nhiều quá rồi, mọi người cũng dần quen rồi.
Điều duy nhất làm Giang Ly cảm thấy phiền phức chính là, hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào ra cửa.
Ngoài cổng toàn là paparazzi, dù có tránh đám paparazzi ra đường lớn, cũng dễ bị nhận ra, sau đó bị lôi kéo chụp ảnh chụp chung các kiểu.
Nói chung, rất bất tiện...
Cuối cùng, Giang Ly quyết định bế quan!
Nhưng Giang Ly chắc chắn sẽ không thật sự bế quan, hắn bế quan chẳng qua chỉ là không ra khỏi khu nhà thôi.
Hai tháng sau, Giang Ly không chịu nổi nữa, lòng như cỏ dại, đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, hắn quyết định rời khỏi Tiêu Tương, ra ngoài giải sầu một chút.
Dù sao, rời khỏi Tiêu Tương, người ngoài tuy cũng biết hắn, nhưng mà trang điểm nhẹ chút thì vẫn có thể lừa gạt được.
Nhưng mà Tiêu Tương thì khác, người ở đây quá quen hắn, giờ hắn đeo mặt nạ cũng có chút không có tác dụng.
"Đi đâu bây giờ đây..." Giang Ly ngồi xổm trên đất, nhìn bản đồ thế giới trước mặt.
Thiên Mạt ngồi xổm ở trên ghế, cùng hắn xem.
Trưởng Tôn Bảo nói: "Sắp bắt đầu vào đông rồi, tôi thấy hai người có thể đi về phía nam chơi biển."
Hắc liên nói: "Chơi rồi, không đi, tôm hùm tôi ăn phát ngán rồi."
Thiên Mạt nói: "Hay là đi Đông Bắc đi, con vẫn chưa từng được thấy tuyết rơi. Chắc sắp tới Đông Bắc có tuyết rồi nhỉ?"
Giang Ly nghe xong, mắt lập tức sáng lên.
Đông Bắc, hắn cũng chưa từng đi, cũng muốn cảm nhận khung cảnh như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ.
Quan trọng là, mấy năm nay kinh tế Đông Bắc trì trệ, dân số giảm cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều người trẻ tuổi đều đã xuống miền nam làm việc. Đông Bắc người trẻ tuổi không còn nhiều nữa...
Nông thôn hoặc trong các thôn xóm ở Đông Bắc, nhà thì có rất nhiều, nhưng người ở thật sự không còn mấy ai.
Những người còn lại, đa số là người già, mà những người già này cũng không quá rành về điện thoại di động hay mạng, chắc sẽ không biết nhiều về Giang Ly.
Giang Ly tính toán xong xuôi, quyết định, đi Đông Bắc!
Trong nhà có Trần Nhã và Đỗ Hiểu Linh, cùng Qua Ô, Xương Long trông nom, cộng thêm một người lão luyện như Trưởng Tôn Bảo, Giang Ly vẫn rất yên tâm.
Thế là Giang Ly trực tiếp mang Thiên Mạt theo, mang cả chim cánh cụt và hắc liên xuất phát, thẳng đến Đông Bắc!
"Mang ta theo làm gì? Ta ở nhà rất tốt." Đậu Đậu kêu lên một cách không tình nguyện.
Giang Ly nói: "Không phải ngươi từng sống ở phương bắc sao? Cái chỗ băng t·h·i·ê·n tuyết địa đó, ngươi phụ trách làm hướng dẫn viên du lịch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận