Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 161: Làm lão sư
Bước vào cổng tiểu khu, Giang Ly liền thấy con cóc lớn đứng đó với vẻ mặt luống cuống tay chân, hai móng vuốt béo cứ loay hoay trước ngực, khổ sở tội nghiệp nhìn Giang Ly nói: "Đại nhân... Ta thật không cố ý."
Giang Ly phẩy tay nói: "Biết rồi, ngươi đã nương tay, là do hắn quá yếu, không trách ngươi. Đi, về lại chỗ tượng đá của ngươi đi... Đúng rồi, rác rưởi dọn dẹp xong chưa?"
Cóc nghe xong không bị truy cứu trách nhiệm, lập tức cảm động rơi nước mắt nhìn Giang Ly, sau đó ra sức gật đầu, vỗ bụng mình nói: "Ngài yên tâm, đều ở trong bụng cả rồi."
Giang Ly gật gù, hiện tại thời thế loạn lạc, công nhân vệ sinh không có khả năng bao phủ đến ngoại ô, cho nên nếu như không có một công nhân vệ sinh của riêng mình, cái tiểu khu này chắc chắn rất nhanh sẽ lại biến thành bãi rác.
Thực tế thì, một vài tiểu khu trong thành phố cũng đã có xu hướng này...
Trong phòng, Giang Ly nhìn thanh đồng trường thương trong tay, nghĩ lại đến năng lượng của lão nhân, luôn cảm thấy trong này dường như ẩn chứa một bí mật lớn nào đó!
Buổi chiều, phân bộ của Tổ chức Tiêu Tương Thủ Hộ Giả.
"Đã có kết quả kiểm tra." Một nhân viên nghiên cứu khoa học từ phòng thí nghiệm đi ra, nói với Trình Thụ đang đợi bên ngoài.
Trình Thụ kích động hỏi: "Thế nào rồi?"
"Thứ nhất, DNA và đặc tính sinh mạng của lão nhân, đúng thật là nhân loại, không có lẫn bất kỳ gene sinh mệnh nào khác. Thứ hai, trong cơ thể lão già hoàn toàn chính xác có một đoàn năng lượng, loại năng lượng này không thuộc về loại dị năng. Thứ ba, chúng tôi đoán, năng lượng đó hẳn là chân khí trong truyền thuyết!" Nhân viên nghiên cứu khoa học nói từng chữ.
"Cái gì?!" Trình Thụ kích động đứng lên: "Chân khí?!"
Nhân viên nghiên cứu khoa học nói: "Theo ghi chép trong một vài cổ tịch, chân khí vốn có tồn tại. Nhưng không hiểu vì sao, về sau lại biến mất. Những biểu hiện của lão nhân bây giờ chính là triệu chứng của việc nắm giữ chân khí."
Trình Thụ nhếch miệng, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng nói: "Nói cách khác, người bình thường cũng có thể thông qua tu luyện để có được sức mạnh ngang với ác ma? Người bình thường không còn là mặc cho ác ma làm thịt cá nữa?"
Nhân viên nghiên cứu khoa học cười nói: "Có thể hiểu như vậy."
Trình Thụ cười ha ha, dặn dò: "Doãn Tuyết, đợi ông ấy tỉnh nhớ phải gọi ta nhé, có gì thì liên hệ ngay."
Nói xong, Trình Thụ vui vẻ chạy đi.
Doãn Tuyết nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà cười cứ như đứa trẻ con, ngốc nghếch."
Những ngày tiếp theo, sau khi lão nhân tỉnh lại, Trình Thụ gần như ngày nào cũng ở trong căn cứ của Tổ chức Thủ Hộ Giả, trò chuyện với lão nhân không ngơi miệng.
Còn Giang Ly thì...
"Thiên Mạt, xem ta bộ dạng này thế nào? Có giống thầy giáo không?" Giang Ly mặc sơ mi, quần tây, đi giày da, quay một vòng rồi hỏi Thiên Mạt.
Thiên Mạt liếc nhìn Giang Ly, sờ cằm nhỏ nói: "Rất giống."
Nói xong, tiểu gia hỏa lại gần, cười hắc hắc nói: "Ngươi đi làm thầy giáo, mang ta đi với? Ta còn chưa từng đi học đâu."
Giang Ly lắc đầu nói: "Đừng nghịch, đây là lần đầu tiên ta đi làm thầy giáo, tốt nhất nên nghiêm túc một chút. Chờ khi ta quen rồi, sẽ dẫn ngươi đi dạo."
"Thật không? Một lời đã định!" Thiên Mạt vui vẻ giơ ngón tay nhỏ.
Giang Ly cùng Thiên Mạt ngoắc tay, nói: "Một lời đã định!"
Không biết Trần Kỳ cùng trường học chém gió những gì, tóm lại khi Giang Ly nhận được giấy mời làm giáo viên ngữ văn, đầu óc anh như ong ong!
Nhân lúc mọi người không để ý, Giang Ly lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Kỳ: "Trần Kỳ, anh làm cái quái gì vậy? Đã bảo làm giáo viên thể dục sao lại thành giáo viên ngữ văn? Anh nghĩ tôi dạy học sinh viết một trăm bài Tào mẹ nó trên Tiên sư bố nó ăn nắm thảo hay là dạy chúng nó đọc thuộc lòng những chữ Hán thảo mẹ nó uy vũ hùng tráng?"
Trần Kỳ cười khổ nói: "Tôi cũng không ngờ, lúc trước lúc uống rượu chém gió hơi quá, lúc đó hiệu trưởng cũng say bí tỉ, trực tiếp vung tay cho anh một lớp để trông nom. Giáo viên thể dục mà làm chủ nhiệm lớp thì hiển nhiên không đáng tin cậy, nên mới cho anh thêm chức giáo viên ngữ văn. Mà anh cũng đừng lo lắng, môn ngữ văn cứ cho mọi người học thuộc lòng mấy bài khóa là được rồi."
Giang Ly nghe xong, hai mắt đảo vòng: "Trường của anh là chuyên để lừa học sinh à?"
Đến đây, Trần Kỳ bỗng im lặng một hồi, rồi đột ngột hỏi: "Đúng rồi, anh nhận lớp nào vậy? Chắc không phải lớp ba năm cấp ba chứ?"
Giang Ly xem lại, hóa ra đúng là cấp ba!
Giang Ly ngạc nhiên nói: "Không phải đại học à? Mà là mỗi ngày đến trường trên hai lớp, học sinh đều mặc váy ngắn, trong phòng học toàn chân dài... Khụ khụ... Tóm lại khác hoàn toàn với những gì anh nói trước đó."
Trần Kỳ nói: "Tôi biết ngay mà, cái này... Cái này là lỗi của tôi. Lúc đó tôi chỉ lỡ chém gió là anh học cao tài ở đại học, rất giỏi về văn chương, hơn nữa thực lực cao cường."
"Không đúng, những điều kiện này anh nói không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại vì những điều kiện đó mà phân tôi đến lớp ba năm cấp ba?" Giang Ly chợt phát hiện mấu chốt của vấn đề, sau đó vỗ đùi nói: "Lớp này có vấn đề à?"
Trần Kỳ cười khổ nói: "Anh... Anh đúng là tinh ranh. Đúng là có vấn đề thật, thứ nhất trường này là trường liên cấp ba với đại học, có thể trực tiếp từ cấp ba lên đại học, họ cũng cân nhắc đến việc giải quyết vấn đề số lượng học sinh. Còn cái lớp kia ấy, thực ra không có nhiều người, hơn hai mươi người thôi, nhưng đều là những học sinh nổi tiếng nhức đầu trong trường. Vì đang là năm cuối cấp ba nên để tránh làm phiền các học sinh giỏi khác học tập, họ đã dồn hết vào một lớp nuôi thả. Thế nên lớp này khó mà nói lắm, học sinh không ngoan chút nào. Mà thôi, cũng không cần anh mang ra thành tích gì, chỉ cần bọn họ đi học ngồi trong lớp, tan học không đánh nhau, không mất người là được rồi."
Giang Ly chợt hiểu ra vì sao lúc gặp mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng lại cho rằng anh cực kỳ thích hợp với lớp này.
Hiệu trưởng kia không hề hiểu sai ý của Trần Kỳ, mà là vì hiệu trưởng quá tinh ranh, biết anh vốn không biết dạy học, nên mới tìm cho anh cái lớp như thế này.
Mà thôi, phải công bằng mà nói, lớp này rất hợp với anh.
Nhức đầu?
Mấy nhóc hỗn đản?
Ha ha, Giang Ly cười.
"Giang Ly, nếu không thích thì tôi sẽ nói chuyện lại với trường, đổi lớp cho anh. Hoặc chỉ làm giáo viên thể dục thôi, thế nào?" Trần Kỳ nói.
Giang Ly vừa định đồng ý thì thấy hai bóng người đi tới, một nam một nữ.
Người đàn ông lực lưỡng, cơ bắp đùi cuồn cuộn, nhìn là biết thường xuyên tập luyện.
Đi bên cạnh là một nữ giáo viên mặc áo sơ mi trắng, trông rất thanh tú, vừa đi vừa nói: "Lưu thầy, nghe nói thầy gần đây bị đau thấp khớp, tan học ca của thầy tôi sẽ dạy giúp."
Lưu thầy lực lưỡng như trâu đực sững sờ, sau đó nói: "Tôi có uống rượu đâu mà bị đau thấp khớp."
Nữ giáo viên mỉm cười, chậm rãi lấy từ trong túi ra một viên gạch, hỏi: "Vậy chắc là do đi đường không cẩn thận bị va vào đấy, phải đi bệnh viện băng bó mới được, đúng không?"
Lưu thầy vội vàng gật đầu: "Trần cô nương nói đúng lắm, tôi hết giờ học vẫn còn ngon lành mà. Dạo gần đây đúng là bị đau thấp khớp, tan học ca nhờ cả vào cô rồi."
"Đồng nghiệp cả, nhất định rồi." Trần cô nương cười ha hả cùng Lưu thầy mồ hôi đầy đầu đi qua Giang Ly.
Giang Ly chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, rùng mình.
Nghĩ lại chuyện lúc còn đi học, hình như mỗi lần đại hội thể dục thể thao, anh đều đứng nhất, xong đại hội thì thể nào cũng sinh bệnh. Dù anh không bị bệnh, người nhà cũng có người bị, tóm lại cả năm chẳng thấy anh mặt mũi đâu.
Lần đầu thì là ca thể dục đầu tiên của năm học.
Lần thứ hai thì mang tính tượng trưng là thi chạy, quấn thao trường hai vòng gì đó...
Lúc đó anh còn oán trách thầy giáo thể dục không có thực lực, giờ nghĩ lại, có thể sống sót qua được mấy ca của trường có lẽ đã không dễ dàng rồi.
"Giang Ly, anh có nghe tôi nói không đấy?" Trần Kỳ hỏi.
Giang Ly vội vàng nói: "Không cần, tôi cảm thấy làm chủ nhiệm lớp cũng rất tốt. Nếu không được thì tôi sẽ nói cho anh."
"Vậy thì được, hễ có vấn đề gì anh cứ nói với tôi, tôi giải quyết cho anh." Trần Kỳ nói.
Giang Ly ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó cười, có vấn đề ư?
Có vấn đề e rằng là mấy tiểu tử đó thì có, hắc hắc...
Mấy đứa nhóc, chuẩn bị tinh thần chưa?
Đại ma vương đáng yêu của các em đến rồi đây!
Hắc Liên đứng sau lưng Giang Ly, nhìn dáng vẻ phấn khích của Giang Ly, mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng thấy chút hy vọng..."
Cách hai lớp, Giang Ly đã thấy một người ghé vào cửa nhìn xung quanh, thấy Giang Ly đến, liền rụt đầu vào trong.
Trong phòng học vốn dĩ ồn ào, trong nháy mắt... Vẫn cái đức hạnh đấy...
Giang Ly đảo mắt, thầm nghĩ: "Đúng là... Theo mình đi học cũng cái đức hạnh này, thầy chưa vào lớp thì cứ muốn làm gì thì làm."
Một cước đạp văng cửa lớp!
Trong nháy mắt đó, trong lớp học im lặng!
Tĩnh mịch đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Giang Ly đứng ở cửa, hít một hơi sâu!
Chỉ thấy trong lớp học, các học sinh đồng loạt quay đầu nhìn Giang Ly, Giang Ly cũng nhìn bọn chúng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?"
"Ngươi nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?" Một giọng nữ vang lên.
Giang Ly vừa nghiêng đầu, vừa trừng mắt, làm ra vẻ nghiêm nghị của thầy giáo: "Ta là thầy giáo!"
Kết quả anh thấy, một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, quần dài xám đang đứng trên bục giảng, cười ha ha nói: "Ngươi là thầy giáo? Ta là chủ nhiệm lớp này! Lớp của ta rất bận đấy, ngươi muốn làm gì?"
Giang Ly ngẩn người, lùi lại một bước, ngước đầu nhìn lên bảng tên lớp học, lớp 2 ban 3!
Giang Ly vội ho một tiếng nói: "Ây... Hàng xóm à, chào cô."
Nói xong, Giang Ly quay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ngọa Tào, mất mặt quá..."
Hắc Liên cười ha hả nói: "Ta lần đầu thấy ngươi căng thẳng như vậy đấy, ha ha... Ngươi kích động như vậy cơ à?"
Giang Ly trừng hắn một cái nói: "Ngươi biết cái gì! Bị thầy giáo ngược mấy chục năm, cuối cùng có ngày làm thầy giáo để ngược lại học sinh, cảm giác đó... Ai... Kích động lắm chứ!" Lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười vang, bất quá da mặt Giang Ly dày, không để ý.
Lúc này giọng của cô giáo kia vang lên: "Anh là chủ nhiệm lớp mới của ban 1 năm ba à?"
Giang Ly quay đầu nhìn một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, sao?"
Cô giáo cười nói: "Tôi tên Hoắc Sơn, nếu cần giúp đỡ, cứ gọi tôi."
Giang Ly nhìn cô giáo với cái vẻ mặt kiểu "kiểu gì anh cũng sẽ nhờ tôi", có chút câm nín nói: "Chỉ một lũ học sinh thôi mà, đến mức vậy sao? Các người sao cứ có cảm giác coi chúng nó như ác ma vậy?"
Hoắc Sơn buông tay nói: "Đúng là không phải ác ma, nhưng mà rất đau đầu, tức chết người luôn ấy."
Giang Ly nói: "Không sao, tôi chuyên trị các kiểu không phục."
"Kiểu như anh thì một tháng tôi gặp được ba người rồi, hiện tại đang nằm viện hết đấy, toàn bị tức phát bệnh thôi. Nghe tôi này, hễ thấy có manh mối gì không đúng, thì gọi tôi, ít nhất tôi còn có thể giúp anh gọi 115." Hoắc Sơn nói xong, đi vào trong lớp, trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo của cô: "Các em học sinh, chúng ta tiếp tục nhé."
Giang Ly sờ cằm nói: "Làm cho tức giận? Còn ai làm người khác tức giận hơn ta sao?"
Nói xong, Giang Ly quay người, nhấc chân!
Sau đó Giang Ly dừng lại tại chỗ, ngước đầu nhìn lên bảng tên lớp, lớp 1 năm 3, không sai.
Đạp!
Bành!
Cánh cửa lớp mở rộng, Giang Ly một bước bước vào.
Nhưng điều làm Giang Ly bất ngờ là, trong lớp rất yên tĩnh, đúng vậy, cực kỳ yên tĩnh!
"Học trò của ta đâu?!" Giang Ly đứng trong phòng nhìn căn phòng trống trơn, hô lớn.
Lúc này, một học sinh gầy gò trong góc giơ tay nói: "Thưa thầy, em biết."
Giang Ly nhìn lại, lập tức vui vẻ: "Ngươi biết?"
Cậu bé gật đầu nói: "Bọn họ đều ra sân bóng đá rồi ạ."
Giang Ly đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, trên sân tập hai nhóm người đang đá hăng say, chỉ là đá không phải loại cầu môn lớn mà là hai cái cầu môn nhỏ đặt ở giữa sân, mỗi bên năm sáu người. Xung quanh còn có chục cô gái vây quanh, cổ vũ ầm ĩ.
Giang Ly buồn bực hỏi: "Thế sao ngươi không đi?"
Cậu bé bất đắc dĩ nói: "Mỗi đội mười hai người, em đi thì lại thiếu mất người. Mọi người toàn giơ tay nắm tay..."
Lúc này Giang Ly mới để ý, cậu bé đứng lên cũng chỉ cao có mét năm tám, da ngăm đen, gầy như que củi. Trốn ở góc, nếu không mở mắt, không cười, không lên tiếng thì rất dễ bị người ta bỏ qua.
Giang Ly hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
Cậu bé nói: "Em là Hồ Cường."
Giang Ly giơ ngón tay cái lên nói: "Bố ngươi làm thợ nề đúng không?"
"Sao thầy biết?" Hồ Cường kinh ngạc hỏi.
Giang Ly: "..."
"Đi thôi!" Giang Ly vỗ đầu Hồ Cường nói.
"Đi đâu?" Hồ Cường hỏi.
Giang Ly nói: "Xuống dưới chứ sao."
Hồ Cường đầu lập tức lắc như cái trống bỏi: "Không đi đâu, gọi người sẽ đắc tội người."
Giang Ly tặc lưỡi nói: "Ai bảo ngươi đi gọi người? Cùng nhau đá bóng đi, đi không?"
"A?" Hồ Cường chắc mẩm đời này chưa từng gặp thầy giáo nào như vậy, vừa thấy mặt, học sinh chạy hết còn không tức giận, mà còn muốn xuống dưới cùng học sinh đá bóng, cái mẹ nó... đầu óc có vấn đề à?
Xuống lầu, Giang Ly dẫn theo Hồ Cường đến bên sân.
Nhìn hai đội đá tới đá lui, rất náo nhiệt.
Trên sân tất cả có mười hai người, mỗi bên sáu người, bỏ đi một người thủ môn, bên tấn công và phòng thủ đều dựa vào năm người kia. Mà năm người cũng là đủ rồi, dù sao sân bãi nhỏ.
Hồ Cường vừa muốn nói gì đó, Giang Ly liền vỗ vỗ cậu, ra hiệu không nói chuyện.
Giang Ly nhìn kỹ một chút, bên trái một đám có một thằng mập làm đại ca, hắn là thủ môn ở phía sau kêu la oai oái;
Bên phải là một cậu trai cao lớn dẫn đội, da màu lúa mạch, trông rất đẹp trai, mỗi khi hắn nhận được bóng thì đám nữ sinh liền hò reo cổ vũ lớn hơn hẳn.
Đúng lúc này, bóng bị đá ra ngoài, lăn về phía Giang Ly.
Giang Ly phẩy tay nói: "Biết rồi, ngươi đã nương tay, là do hắn quá yếu, không trách ngươi. Đi, về lại chỗ tượng đá của ngươi đi... Đúng rồi, rác rưởi dọn dẹp xong chưa?"
Cóc nghe xong không bị truy cứu trách nhiệm, lập tức cảm động rơi nước mắt nhìn Giang Ly, sau đó ra sức gật đầu, vỗ bụng mình nói: "Ngài yên tâm, đều ở trong bụng cả rồi."
Giang Ly gật gù, hiện tại thời thế loạn lạc, công nhân vệ sinh không có khả năng bao phủ đến ngoại ô, cho nên nếu như không có một công nhân vệ sinh của riêng mình, cái tiểu khu này chắc chắn rất nhanh sẽ lại biến thành bãi rác.
Thực tế thì, một vài tiểu khu trong thành phố cũng đã có xu hướng này...
Trong phòng, Giang Ly nhìn thanh đồng trường thương trong tay, nghĩ lại đến năng lượng của lão nhân, luôn cảm thấy trong này dường như ẩn chứa một bí mật lớn nào đó!
Buổi chiều, phân bộ của Tổ chức Tiêu Tương Thủ Hộ Giả.
"Đã có kết quả kiểm tra." Một nhân viên nghiên cứu khoa học từ phòng thí nghiệm đi ra, nói với Trình Thụ đang đợi bên ngoài.
Trình Thụ kích động hỏi: "Thế nào rồi?"
"Thứ nhất, DNA và đặc tính sinh mạng của lão nhân, đúng thật là nhân loại, không có lẫn bất kỳ gene sinh mệnh nào khác. Thứ hai, trong cơ thể lão già hoàn toàn chính xác có một đoàn năng lượng, loại năng lượng này không thuộc về loại dị năng. Thứ ba, chúng tôi đoán, năng lượng đó hẳn là chân khí trong truyền thuyết!" Nhân viên nghiên cứu khoa học nói từng chữ.
"Cái gì?!" Trình Thụ kích động đứng lên: "Chân khí?!"
Nhân viên nghiên cứu khoa học nói: "Theo ghi chép trong một vài cổ tịch, chân khí vốn có tồn tại. Nhưng không hiểu vì sao, về sau lại biến mất. Những biểu hiện của lão nhân bây giờ chính là triệu chứng của việc nắm giữ chân khí."
Trình Thụ nhếch miệng, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng nói: "Nói cách khác, người bình thường cũng có thể thông qua tu luyện để có được sức mạnh ngang với ác ma? Người bình thường không còn là mặc cho ác ma làm thịt cá nữa?"
Nhân viên nghiên cứu khoa học cười nói: "Có thể hiểu như vậy."
Trình Thụ cười ha ha, dặn dò: "Doãn Tuyết, đợi ông ấy tỉnh nhớ phải gọi ta nhé, có gì thì liên hệ ngay."
Nói xong, Trình Thụ vui vẻ chạy đi.
Doãn Tuyết nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà cười cứ như đứa trẻ con, ngốc nghếch."
Những ngày tiếp theo, sau khi lão nhân tỉnh lại, Trình Thụ gần như ngày nào cũng ở trong căn cứ của Tổ chức Thủ Hộ Giả, trò chuyện với lão nhân không ngơi miệng.
Còn Giang Ly thì...
"Thiên Mạt, xem ta bộ dạng này thế nào? Có giống thầy giáo không?" Giang Ly mặc sơ mi, quần tây, đi giày da, quay một vòng rồi hỏi Thiên Mạt.
Thiên Mạt liếc nhìn Giang Ly, sờ cằm nhỏ nói: "Rất giống."
Nói xong, tiểu gia hỏa lại gần, cười hắc hắc nói: "Ngươi đi làm thầy giáo, mang ta đi với? Ta còn chưa từng đi học đâu."
Giang Ly lắc đầu nói: "Đừng nghịch, đây là lần đầu tiên ta đi làm thầy giáo, tốt nhất nên nghiêm túc một chút. Chờ khi ta quen rồi, sẽ dẫn ngươi đi dạo."
"Thật không? Một lời đã định!" Thiên Mạt vui vẻ giơ ngón tay nhỏ.
Giang Ly cùng Thiên Mạt ngoắc tay, nói: "Một lời đã định!"
Không biết Trần Kỳ cùng trường học chém gió những gì, tóm lại khi Giang Ly nhận được giấy mời làm giáo viên ngữ văn, đầu óc anh như ong ong!
Nhân lúc mọi người không để ý, Giang Ly lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Kỳ: "Trần Kỳ, anh làm cái quái gì vậy? Đã bảo làm giáo viên thể dục sao lại thành giáo viên ngữ văn? Anh nghĩ tôi dạy học sinh viết một trăm bài Tào mẹ nó trên Tiên sư bố nó ăn nắm thảo hay là dạy chúng nó đọc thuộc lòng những chữ Hán thảo mẹ nó uy vũ hùng tráng?"
Trần Kỳ cười khổ nói: "Tôi cũng không ngờ, lúc trước lúc uống rượu chém gió hơi quá, lúc đó hiệu trưởng cũng say bí tỉ, trực tiếp vung tay cho anh một lớp để trông nom. Giáo viên thể dục mà làm chủ nhiệm lớp thì hiển nhiên không đáng tin cậy, nên mới cho anh thêm chức giáo viên ngữ văn. Mà anh cũng đừng lo lắng, môn ngữ văn cứ cho mọi người học thuộc lòng mấy bài khóa là được rồi."
Giang Ly nghe xong, hai mắt đảo vòng: "Trường của anh là chuyên để lừa học sinh à?"
Đến đây, Trần Kỳ bỗng im lặng một hồi, rồi đột ngột hỏi: "Đúng rồi, anh nhận lớp nào vậy? Chắc không phải lớp ba năm cấp ba chứ?"
Giang Ly xem lại, hóa ra đúng là cấp ba!
Giang Ly ngạc nhiên nói: "Không phải đại học à? Mà là mỗi ngày đến trường trên hai lớp, học sinh đều mặc váy ngắn, trong phòng học toàn chân dài... Khụ khụ... Tóm lại khác hoàn toàn với những gì anh nói trước đó."
Trần Kỳ nói: "Tôi biết ngay mà, cái này... Cái này là lỗi của tôi. Lúc đó tôi chỉ lỡ chém gió là anh học cao tài ở đại học, rất giỏi về văn chương, hơn nữa thực lực cao cường."
"Không đúng, những điều kiện này anh nói không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại vì những điều kiện đó mà phân tôi đến lớp ba năm cấp ba?" Giang Ly chợt phát hiện mấu chốt của vấn đề, sau đó vỗ đùi nói: "Lớp này có vấn đề à?"
Trần Kỳ cười khổ nói: "Anh... Anh đúng là tinh ranh. Đúng là có vấn đề thật, thứ nhất trường này là trường liên cấp ba với đại học, có thể trực tiếp từ cấp ba lên đại học, họ cũng cân nhắc đến việc giải quyết vấn đề số lượng học sinh. Còn cái lớp kia ấy, thực ra không có nhiều người, hơn hai mươi người thôi, nhưng đều là những học sinh nổi tiếng nhức đầu trong trường. Vì đang là năm cuối cấp ba nên để tránh làm phiền các học sinh giỏi khác học tập, họ đã dồn hết vào một lớp nuôi thả. Thế nên lớp này khó mà nói lắm, học sinh không ngoan chút nào. Mà thôi, cũng không cần anh mang ra thành tích gì, chỉ cần bọn họ đi học ngồi trong lớp, tan học không đánh nhau, không mất người là được rồi."
Giang Ly chợt hiểu ra vì sao lúc gặp mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng lại cho rằng anh cực kỳ thích hợp với lớp này.
Hiệu trưởng kia không hề hiểu sai ý của Trần Kỳ, mà là vì hiệu trưởng quá tinh ranh, biết anh vốn không biết dạy học, nên mới tìm cho anh cái lớp như thế này.
Mà thôi, phải công bằng mà nói, lớp này rất hợp với anh.
Nhức đầu?
Mấy nhóc hỗn đản?
Ha ha, Giang Ly cười.
"Giang Ly, nếu không thích thì tôi sẽ nói chuyện lại với trường, đổi lớp cho anh. Hoặc chỉ làm giáo viên thể dục thôi, thế nào?" Trần Kỳ nói.
Giang Ly vừa định đồng ý thì thấy hai bóng người đi tới, một nam một nữ.
Người đàn ông lực lưỡng, cơ bắp đùi cuồn cuộn, nhìn là biết thường xuyên tập luyện.
Đi bên cạnh là một nữ giáo viên mặc áo sơ mi trắng, trông rất thanh tú, vừa đi vừa nói: "Lưu thầy, nghe nói thầy gần đây bị đau thấp khớp, tan học ca của thầy tôi sẽ dạy giúp."
Lưu thầy lực lưỡng như trâu đực sững sờ, sau đó nói: "Tôi có uống rượu đâu mà bị đau thấp khớp."
Nữ giáo viên mỉm cười, chậm rãi lấy từ trong túi ra một viên gạch, hỏi: "Vậy chắc là do đi đường không cẩn thận bị va vào đấy, phải đi bệnh viện băng bó mới được, đúng không?"
Lưu thầy vội vàng gật đầu: "Trần cô nương nói đúng lắm, tôi hết giờ học vẫn còn ngon lành mà. Dạo gần đây đúng là bị đau thấp khớp, tan học ca nhờ cả vào cô rồi."
"Đồng nghiệp cả, nhất định rồi." Trần cô nương cười ha hả cùng Lưu thầy mồ hôi đầy đầu đi qua Giang Ly.
Giang Ly chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, rùng mình.
Nghĩ lại chuyện lúc còn đi học, hình như mỗi lần đại hội thể dục thể thao, anh đều đứng nhất, xong đại hội thì thể nào cũng sinh bệnh. Dù anh không bị bệnh, người nhà cũng có người bị, tóm lại cả năm chẳng thấy anh mặt mũi đâu.
Lần đầu thì là ca thể dục đầu tiên của năm học.
Lần thứ hai thì mang tính tượng trưng là thi chạy, quấn thao trường hai vòng gì đó...
Lúc đó anh còn oán trách thầy giáo thể dục không có thực lực, giờ nghĩ lại, có thể sống sót qua được mấy ca của trường có lẽ đã không dễ dàng rồi.
"Giang Ly, anh có nghe tôi nói không đấy?" Trần Kỳ hỏi.
Giang Ly vội vàng nói: "Không cần, tôi cảm thấy làm chủ nhiệm lớp cũng rất tốt. Nếu không được thì tôi sẽ nói cho anh."
"Vậy thì được, hễ có vấn đề gì anh cứ nói với tôi, tôi giải quyết cho anh." Trần Kỳ nói.
Giang Ly ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó cười, có vấn đề ư?
Có vấn đề e rằng là mấy tiểu tử đó thì có, hắc hắc...
Mấy đứa nhóc, chuẩn bị tinh thần chưa?
Đại ma vương đáng yêu của các em đến rồi đây!
Hắc Liên đứng sau lưng Giang Ly, nhìn dáng vẻ phấn khích của Giang Ly, mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng thấy chút hy vọng..."
Cách hai lớp, Giang Ly đã thấy một người ghé vào cửa nhìn xung quanh, thấy Giang Ly đến, liền rụt đầu vào trong.
Trong phòng học vốn dĩ ồn ào, trong nháy mắt... Vẫn cái đức hạnh đấy...
Giang Ly đảo mắt, thầm nghĩ: "Đúng là... Theo mình đi học cũng cái đức hạnh này, thầy chưa vào lớp thì cứ muốn làm gì thì làm."
Một cước đạp văng cửa lớp!
Trong nháy mắt đó, trong lớp học im lặng!
Tĩnh mịch đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Giang Ly đứng ở cửa, hít một hơi sâu!
Chỉ thấy trong lớp học, các học sinh đồng loạt quay đầu nhìn Giang Ly, Giang Ly cũng nhìn bọn chúng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?"
"Ngươi nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?" Một giọng nữ vang lên.
Giang Ly vừa nghiêng đầu, vừa trừng mắt, làm ra vẻ nghiêm nghị của thầy giáo: "Ta là thầy giáo!"
Kết quả anh thấy, một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, quần dài xám đang đứng trên bục giảng, cười ha ha nói: "Ngươi là thầy giáo? Ta là chủ nhiệm lớp này! Lớp của ta rất bận đấy, ngươi muốn làm gì?"
Giang Ly ngẩn người, lùi lại một bước, ngước đầu nhìn lên bảng tên lớp học, lớp 2 ban 3!
Giang Ly vội ho một tiếng nói: "Ây... Hàng xóm à, chào cô."
Nói xong, Giang Ly quay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ngọa Tào, mất mặt quá..."
Hắc Liên cười ha hả nói: "Ta lần đầu thấy ngươi căng thẳng như vậy đấy, ha ha... Ngươi kích động như vậy cơ à?"
Giang Ly trừng hắn một cái nói: "Ngươi biết cái gì! Bị thầy giáo ngược mấy chục năm, cuối cùng có ngày làm thầy giáo để ngược lại học sinh, cảm giác đó... Ai... Kích động lắm chứ!" Lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười vang, bất quá da mặt Giang Ly dày, không để ý.
Lúc này giọng của cô giáo kia vang lên: "Anh là chủ nhiệm lớp mới của ban 1 năm ba à?"
Giang Ly quay đầu nhìn một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, sao?"
Cô giáo cười nói: "Tôi tên Hoắc Sơn, nếu cần giúp đỡ, cứ gọi tôi."
Giang Ly nhìn cô giáo với cái vẻ mặt kiểu "kiểu gì anh cũng sẽ nhờ tôi", có chút câm nín nói: "Chỉ một lũ học sinh thôi mà, đến mức vậy sao? Các người sao cứ có cảm giác coi chúng nó như ác ma vậy?"
Hoắc Sơn buông tay nói: "Đúng là không phải ác ma, nhưng mà rất đau đầu, tức chết người luôn ấy."
Giang Ly nói: "Không sao, tôi chuyên trị các kiểu không phục."
"Kiểu như anh thì một tháng tôi gặp được ba người rồi, hiện tại đang nằm viện hết đấy, toàn bị tức phát bệnh thôi. Nghe tôi này, hễ thấy có manh mối gì không đúng, thì gọi tôi, ít nhất tôi còn có thể giúp anh gọi 115." Hoắc Sơn nói xong, đi vào trong lớp, trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo của cô: "Các em học sinh, chúng ta tiếp tục nhé."
Giang Ly sờ cằm nói: "Làm cho tức giận? Còn ai làm người khác tức giận hơn ta sao?"
Nói xong, Giang Ly quay người, nhấc chân!
Sau đó Giang Ly dừng lại tại chỗ, ngước đầu nhìn lên bảng tên lớp, lớp 1 năm 3, không sai.
Đạp!
Bành!
Cánh cửa lớp mở rộng, Giang Ly một bước bước vào.
Nhưng điều làm Giang Ly bất ngờ là, trong lớp rất yên tĩnh, đúng vậy, cực kỳ yên tĩnh!
"Học trò của ta đâu?!" Giang Ly đứng trong phòng nhìn căn phòng trống trơn, hô lớn.
Lúc này, một học sinh gầy gò trong góc giơ tay nói: "Thưa thầy, em biết."
Giang Ly nhìn lại, lập tức vui vẻ: "Ngươi biết?"
Cậu bé gật đầu nói: "Bọn họ đều ra sân bóng đá rồi ạ."
Giang Ly đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, trên sân tập hai nhóm người đang đá hăng say, chỉ là đá không phải loại cầu môn lớn mà là hai cái cầu môn nhỏ đặt ở giữa sân, mỗi bên năm sáu người. Xung quanh còn có chục cô gái vây quanh, cổ vũ ầm ĩ.
Giang Ly buồn bực hỏi: "Thế sao ngươi không đi?"
Cậu bé bất đắc dĩ nói: "Mỗi đội mười hai người, em đi thì lại thiếu mất người. Mọi người toàn giơ tay nắm tay..."
Lúc này Giang Ly mới để ý, cậu bé đứng lên cũng chỉ cao có mét năm tám, da ngăm đen, gầy như que củi. Trốn ở góc, nếu không mở mắt, không cười, không lên tiếng thì rất dễ bị người ta bỏ qua.
Giang Ly hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
Cậu bé nói: "Em là Hồ Cường."
Giang Ly giơ ngón tay cái lên nói: "Bố ngươi làm thợ nề đúng không?"
"Sao thầy biết?" Hồ Cường kinh ngạc hỏi.
Giang Ly: "..."
"Đi thôi!" Giang Ly vỗ đầu Hồ Cường nói.
"Đi đâu?" Hồ Cường hỏi.
Giang Ly nói: "Xuống dưới chứ sao."
Hồ Cường đầu lập tức lắc như cái trống bỏi: "Không đi đâu, gọi người sẽ đắc tội người."
Giang Ly tặc lưỡi nói: "Ai bảo ngươi đi gọi người? Cùng nhau đá bóng đi, đi không?"
"A?" Hồ Cường chắc mẩm đời này chưa từng gặp thầy giáo nào như vậy, vừa thấy mặt, học sinh chạy hết còn không tức giận, mà còn muốn xuống dưới cùng học sinh đá bóng, cái mẹ nó... đầu óc có vấn đề à?
Xuống lầu, Giang Ly dẫn theo Hồ Cường đến bên sân.
Nhìn hai đội đá tới đá lui, rất náo nhiệt.
Trên sân tất cả có mười hai người, mỗi bên sáu người, bỏ đi một người thủ môn, bên tấn công và phòng thủ đều dựa vào năm người kia. Mà năm người cũng là đủ rồi, dù sao sân bãi nhỏ.
Hồ Cường vừa muốn nói gì đó, Giang Ly liền vỗ vỗ cậu, ra hiệu không nói chuyện.
Giang Ly nhìn kỹ một chút, bên trái một đám có một thằng mập làm đại ca, hắn là thủ môn ở phía sau kêu la oai oái;
Bên phải là một cậu trai cao lớn dẫn đội, da màu lúa mạch, trông rất đẹp trai, mỗi khi hắn nhận được bóng thì đám nữ sinh liền hò reo cổ vũ lớn hơn hẳn.
Đúng lúc này, bóng bị đá ra ngoài, lăn về phía Giang Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận