Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 121: Xương Long

Chương 121: Xương Long
Sở dĩ, tất cả mọi người đều đang thúc giục đội trị an, người của công ty bảo an, thành viên tổ chức Thủ Hộ Giả rút lui co vào vòng phòng ngự. Việc co lại vòng phòng ngự này chẳng khác nào đem toàn bộ khu vực ngoại thành thành phố bỏ mặc, khiến một lượng lớn ác ma tràn vào ngoại ô, kết quả không gặp được một người bình thường nào thì tức giận đến mức thấy cái gì phá cái đó, những nơi chúng đi qua, nhà cửa đổ nát, cột đèn gãy gục, cây cối bật gốc...
Vài phút trước đó, trong khu dân cư Nam Lư, mấy ông bà lão ngồi trong nhà Giang Ly bưng chén trà, nhưng chén trà trong tay họ không ngừng run rẩy. Rõ ràng, tiếng gầm rú của ác ma bên ngoài đã làm họ khiếp sợ... Những người này không ai khác, chính là cha mẹ của Võ Dưỡng Thanh cùng một vài người thân sống ở đây, còn có một ít bạn bè và người thân của Trình Thụ.
"Chỗ này thật sự an toàn chứ?" Một thanh niên run rẩy hỏi cha của Võ Dưỡng Thanh.
Cha của Võ Dưỡng Thanh là một người trung niên đầu tóc muối tiêu, ông là người biểu hiện trầm ổn nhất trong số mọi người.
Nghe được câu hỏi, cha của Võ Dưỡng Thanh thở dài nói: "Dưỡng Thanh nói chỗ này an toàn, vậy chắc chắn sẽ an toàn hơn những chỗ khác. Các ngươi nếu không tin thì có thể đi, ta không cản. Nếu tin thì đừng có ồn ào..."
"Cái này... Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, mà là ông nghe thử xem tiếng động bên ngoài đi. Tiếng súng càng lúc càng xa, đội trị an rõ ràng là đang rút lui, bọn họ vừa đi, ác ma sẽ lại đến. Ta sợ... Đi chậm sẽ không đi được." Người trẻ tuổi nói.
Cha của Võ Dưỡng Thanh là Võ Hạo đặt chén trà xuống, nói: "Hoặc là uống trà, hoặc là đi ngủ, thật sự không yên lòng thì ngươi cứ đi đi."
Người trẻ tuổi tuy miệng nói muốn đi, nhưng đến lúc này, thật sự bắt hắn đi một mình thì hắn lại không dám đi.
Thế là hắn đi ra ban công, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhà của Giang Ly nằm giữa khu chung cư, trước sau đều có tòa nhà cao tầng che chắn, chỉ có thể nhìn thấy cổng lớn khu chung cư ở phía chếch trước mặt. Tại đây, dù tiếng chém giết bên ngoài có rung trời, hắn cũng không thấy được gì.
Thấy người trẻ tuổi ra ban công, không ít người cũng đứng ngồi không yên, vội vã đi ra cửa sổ nhìn ngó, trong mắt đều lộ vẻ lo lắng.
Ngay lúc này, người trẻ tuổi bỗng hoảng sợ kêu lên: "Có ác ma!"
Mọi người nghe vậy, lập tức chạy đến ban công, nhìn ra cửa lớn, chỉ thấy từ xa xuất hiện rất nhiều bóng dáng ác ma, và chúng ngày càng đến gần!
Đúng lúc này, một con chim mặt người từ không trung vụt qua, lượn một vòng rồi bay trở lại.
"Oa!" Một tiếng chim kêu, con chim mặt người đột nhiên chuyển hướng, nhắm vào người trên ban công lao xuống!
Mọi người sợ hãi la lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy...
Chỉ có Võ Hạo vẫn thờ ơ, bình thản thưởng trà, thản nhiên nói: "Nếu đã ở đây bị tấn công, thì có chạy cũng chạy không thoát. Chi bằng cứ an tĩnh mà xem, xem nơi này có gì, mà lại có thể khiến khuê nữ của ta cho rằng nó an toàn hơn so với chỗ đội trị an kia."
"Điên rồi, ông điên rồi!" Người trẻ tuổi kêu to, chạy ra ngoài.
Con chim mặt người thò đôi vuốt ra, trực tiếp chộp vào mặt Võ Hạo, móng vuốt to lớn ánh lên hàn quang như kim loại khiến dù người ngu cũng biết, nếu bị vuốt này bắt trúng thì đừng nói là người, ngay cả con trâu cũng bị bắt nát đầu!
"Chết chắc rồi..." Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này, trong lòng đều nảy lên cùng một ý niệm.
Chỉ có vợ con Võ Hạo co rúm vào bên cạnh ông, không hề rời đi, nhưng vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Ngay lúc này, một cây băng mâu xé gió lao đến, "phụt" một tiếng, xuyên qua thân thể con chim mặt người, lực quán tính lớn trực tiếp hất văng con chim lên không trung, cả thân trong nháy mắt đóng băng, rơi xuống đất liền hóa thành từng mảnh vỡ.
Tiếp theo đó, họ thấy một thanh niên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên ngoài lan can, đang ngửa mặt lên cười với họ.
"Người, có người!" Những con ác ma ở xa thấy người trẻ tuổi thì tỏ ra vô cùng phấn khích, gầm rú lao tới.
Người trẻ tuổi quay đầu liếc mắt nhìn, mất kiên nhẫn nói một câu: "A Di Đà Phật."
Sau đó mọi người thấy hai tay hắn mở ra, trên bầu trời xuất hiện vô số băng trùy, lại vung tay lên, băng trùy như mưa lớn bắn xuống! Đám ác ma đang xông đến trong chớp mắt bị đóng đinh xuống đất...
Thấy cảnh này, mấy người Võ Hạo đều tròn mắt kinh ngạc.
Người trẻ tuổi lắp bắp nói: "Trời ơi, bây giờ hòa thượng đều lợi hại như vậy sao?"
"Nếu hắn là hòa thượng, sao lại có tóc?"
"Tục gia đệ tử à?".
Tiếng động bên này thu hút càng nhiều ác ma, rất nhiều ác ma loài chim từ xa bay đến, từ xa phát ra những tiếng kêu kỳ quái "oa oa", đồng thời bốn phía khu dân cư truyền đến tiếng gầm rú của vô số ác ma, nghe mà mấy người Võ Hạo khiếp vía kinh hoàng.
Đúng lúc này, người thanh niên kia nhảy lên nóc nhà, giang hai cánh tay, một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người hắn khuếch tán ra, đồng thời một cột sáng màu lam và màu đỏ quấn lấy nhau phóng lên tận trời!
Người trẻ tuổi ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng: "Cút!"
Tiếp đó, Võ Hạo và mọi người nhìn thấy những đám ác ma loài chim đang bay tới kia khi nhìn thấy tất cả điều này liền dừng lại tập thể, rồi cung kính hành lễ với người thanh niên kia sau đó quay người rút lui!
Tiếng gầm rú của ác ma truyền đến từ bốn phía khu dân cư cũng bắt đầu dần dần xa, rõ ràng những ác ma đó cũng đã bị dọa lui.
Thấy cảnh này, mấy người Võ Hạo đều ngơ ngác... Họ biết, người trẻ tuổi này rất mạnh. Nhưng điều họ không hiểu là, vì sao những con ác ma kia lại hành lễ với hắn?
Sau khi Xương Long phóng thích khí tức đại ác ma cấp độ tai họa màu đỏ của mình, những ác ma phổ thông kia đều sợ hãi né tránh khu dân cư, chạy tứ tán. Đây chính là thế giới ác ma, kẻ yếu vĩnh viễn phải thần phục kẻ mạnh.
Trên những đám mây, một con hung cầm đen to lớn dài ba mươi mét lướt ngang bầu trời, đồng thời tựa như đang lẩm bẩm, lại tựa như đang báo cáo với ai đó: "Đúng vậy, ở đây có một con đại ác ma, dùng cách phân chia cấp bậc sức mạnh của con người thì hẳn là cấp độ tai họa màu đỏ. Tương đương với ta... Đây quả thật là một sự ngoài ý muốn, theo thông tin mà thổ hoàng đưa cho chúng ta thì một góc Tiêu Tương hẳn là không có ác ma cường đại trấn giữ, nhưng giờ xem ra thông tin của thổ hoàng có sai sót rồi. Mặt khác ở phía đông bắc cũng gặp phải một cường giả không rõ lai lịch ngăn chặn, hình như cũng là một con ác ma. Thú vương, chúng ta nên xử lý những kẻ này thế nào đây?"
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cao xa xa, thú vương bình tĩnh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trận chiến dưới chân, trên mặt mang theo vài phần cuồng ý nói: "Xử lý thế nào ư? Không phải người của chúng ta thì mặc kệ nó là ác ma hay người... Kẻ nào cản bước đại quân của ta thì Chết!"
"Hiểu rồi... Ta sẽ thông báo cho bọn họ." Hung cầm đáp một câu rồi lại bắt đầu truyền âm.
"Hô... An toàn rồi." Võ Hạo thở ra một hơi dài, tuy rằng vẻ mặt ông bình tĩnh, nhưng ông cũng chỉ là một người bình thường, khi đối mặt với sự sống còn thì sao có thể thật sự không hề nao núng. Trở về từ cõi chết, đồng thời lại có hy vọng sống sót thì ông cũng tự nhiên sẽ trầm tĩnh lại.
Ngay khi ông vừa thở phào nhẹ nhõm thì... Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận