Đại Ma Vương Không Hợp Cách
Chương 223: Dã man vật nhỏ
Chương 223: Vật nhỏ hoang dã Theo nguyên bản nằm rạp trên mặt đất không động đậy, hài cốt quỷ xa đột nhiên đứng lên, hai cánh rung lên, lập tức bay lên, trong nháy mắt xuất hiện ở bên dưới tiểu la lỵ, đón lấy tiểu la lỵ đang rơi xuống, rồi hai cánh lại vỗ, một cái vọt lên trời liền hướng núi lửa bay đi.
Tốc độ đó, Mạt Vấn Chi đuổi theo mà không kịp!
"Nàng đoạt song kiếm, ngươi không đuổi sao?" Mạt Vấn Chi quay đầu kích động kêu lên.
Kết quả lại thấy Giang Ly đứng ở đó, cười toe toét một cái miệng rộng, cười vô cùng vui vẻ!
"Ha ha ha ha..." Tiếng cười của Giang Ly càng lúc càng lớn.
Nhìn Giang Ly tươi cười, Mạt Vấn Chi vẻ mặt khó hiểu, không hiểu Giang Ly đang cười cái gì.
Sau đó Mạt Vấn Chi đột nhiên nhận ra điều gì đó, hoảng sợ nói: "Nàng... Chẳng lẽ chính là tàn hồn ngươi muốn tìm?"
Giang Ly vỗ tay một cái nói: "Không sai, một vật nhỏ dã tính thế này, quả thực giống hệt như Thiên Mạt lúc trước!"
Giang Ly nhớ rõ, lúc trước Thiên Mạt lần đầu xuất hiện là cưỡi tên lửa đạn đạo đến, một tay súng máy hạng nặng, xoay người liền là hỏa thần pháo, cái bộ dáng đắc ý bá khí kia, cùng cái dã tính kia thay nhau hai thanh đại kiếm, cưỡi chim xương bay lên trời của Thiên Mạt giống nhau như đúc!
Giang Ly không cần nhìn cũng đoán được, nha đầu này tám phần là người Giang Ly muốn tìm!
"Còn không nhanh đuổi?" Hắc Liên đập một cái vào Giang Ly.
Giang Ly nói: "Yên tâm, đã lộ mặt thì chạy không thoát!"
Nói xong, Giang Ly nhảy lên một cái xông lên trời, hét lớn một tiếng: "Quạ đen cản hắn lại cho ta!"
Quạ đen sớm đã chuẩn bị xong, hai chân đạp một cái, vút một cái vọt ra ngoài, hai cánh khép lại, giống như một thanh phi kiếm màu đen, trong nháy mắt xông tới miệng núi lửa, rồi lơ lửng trên không biến thành một con quạ đen to lớn ngồi bịch xuống miệng núi lửa. Nó bịt kín miệng núi lửa kín mít!
"Lão đại, cửa lớn chặn rồi, phải xem ngươi rồi! Mau tới a!" Quạ đen gầm to.
"Ấy da da nha!" Tiểu nha đầu nhìn thấy đường về nhà bị chặn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng tựa hồ không nói sõi lắm, cũng không nói gì, chỉ ê a nha nha kêu lên. Nhưng cũng không khó nhận ra, nàng rất tức giận! Tức giận vô cùng!
Thế là tiểu nha đầu thay phiên hai thanh đại kiếm đập xuống giữa không trung!
Thực lực của Quạ đen không yếu, ít nhất mạnh hơn tiểu nha đầu. Nhưng khi đối mặt với hai thanh tuyệt thế hung kiếm kia, dù không có kiếm hồn, những thanh kiếm này cũng vô cùng đáng sợ, cho nên nó có chút sợ hãi.
Nhưng Giang Ly không tới, hắn cũng không dám đi ra, chỉ có thể cố gắng gánh chịu.
Hô!
Lửa ngập trời, toàn thân Quạ đen được bao bọc bởi một lớp lá chắn lửa, cố ngăn cản song kiếm của tiểu nha đầu.
Kết quả song kiếm tựa như cắt đậu hũ, phập một tiếng liền xẻ đôi lá chắn lửa. Một kiếm chém xuống, lông vũ Quạ đen bay đầy trời, tại chỗ thấy máu!
Đây còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là tiểu nha đầu kia thấy một kiếm không bổ ra được Quạ đen thì không vui, đối với quỷ xa xương cốt kêu y y nha nha một hồi, quỷ hỏa trong đầu quỷ xa bùng lên dữ dội, trực tiếp xòe hai cánh ra, bắn hai chân, đạp thẳng vào lưng Quạ đen một trận!
Đạp lên lưng Quạ đen răng rắc giòn tan, đau đến nỗi nước mắt nó chảy ra.
Thấy cảnh này, Mạt Vấn Chi kích động kêu lên: "Nhanh hỗ trợ đi!"
Kết quả vừa quay đầu thì thấy Giang Ly đang cười ha hả khoanh tay đứng xem náo nhiệt ở kia.
Mạt Vấn Chi khó hiểu hỏi: "Bệ hạ, cái này... Ngài không quản sao?"
Giang Ly cười nói: "Quản ư? Tại sao phải quản, ngươi nhìn xem nàng chơi vui biết bao kìa."
Tiểu nha đầu hoang dã dáng dấp cũng không giống Thiên Mạt cho lắm, chỉ giống được bảy tám phần, mặt nàng hơi dại một chút, giống như con khỉ nhỏ trong rừng rậm vậy. Cũng không có động tác khác biệt nào giữa nam nhi và nữ nhi, thậm chí không hiểu nhiều về chiến kỹ. Mọi đòn tấn công của nàng đều là thuần túy vung hai thanh đại kiếm rồi dừng lại loạn đả.
Còn con quỷ xa kia tựa hồ đã đánh mất ký ức chiến đấu khi còn sống, cũng không có kỹ xảo nào đáng nói, chín cái đầu ngửa lên nhìn trời, để cái cổ dài ngoằn ngoèo lắc lư, ngao ngao kêu, hai chân thì giống như một cái thợ đấm bóp, chà đạp Quạ đen một trận, dẫm Quạ đen khóc ròng, bởi vì mấy ngón chân của nó thực sự rất dài a!
Một đạp xuống, liền để lại những mảnh lông vũ Quạ đen bay đầy trời.
Càng quá phận hơn là, tiếng kêu của quỷ xa rất khó nghe, mà động tác cũng rất ngốc nghếch, y như con nhị cáp đang học tiếng hú của sói.
Cô nha đầu hoang dã kia cũng không khác mấy, cũng ngửa cổ, ngoẹo đầu a a kêu, xem ra hai gia hỏa này chiến lực và sự quen thuộc đều cùng một thầy dạy.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, Giang Ly càng nhìn tiểu nha đầu này càng thích, không nhịn được mà vuốt ve đầu nhỏ của Thiên Mạt.
Hắc Liên nói: "Còn chưa ra tay? Chờ lát nữa cái tiểu gia hỏa kia mà thật chạy mất thì có mà khóc."
"Lão đại, ta không chịu nổi rồi, mau lên a!" Quạ đen kêu to.
Giang Ly cười ha ha, nói: "Được, vậy thì ra tay."
Nói xong, Giang Ly bước một bước đã tới sau lưng tiểu nha đầu, trên lưng quỷ xa.
Tiểu nha đầu hoàn toàn không hay, vẫn cứ lung tung vung song kiếm, lắc đầu, hai cái bím tóc sừng dê như là hai cái roi thép đi theo quẫy. Trông rất buồn cười và thú vị, càng xem càng thấy vui.
Giang Ly không nhịn được đưa tay nắm lấy hai cái roi của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu nghẹo đầu, không hề động đậy cũng không phát hiện, mà là cố sức giật giật...
Cuối cùng phát hiện thực sự kéo không ra, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn.
Thấy Giang Ly, tiểu nha đầu giật nảy mình, mắt mở lớn, hai tay thay nhau vung đại kiếm xuống.
Giang Ly tiện tay đoạt lại hai thanh đại kiếm, rồi mặc cho tiểu nha đầu này có hung dữ thế nào, trực tiếp bế nàng lên.
"Tiểu gia hỏa, đừng giãy giụa để ta xem." Giang Ly giơ tiểu nha đầu cao lên, hơn hắn nửa cái đầu, đánh giá cẩn thận cái vật nhỏ hoang dã này.
Tiểu nha đầu thì trừng to mắt hung dữ nhìn Giang Ly, trong miệng y y nha nha kêu lên.
Giang Ly cười: "Ngươi đang nói gì vậy? Biết nói chuyện không?"
"Y y nha nha, nha nha!" Tiểu nha đầu kêu to.
Giang Ly nhìn vật nhỏ, càng nhìn càng thích, nhưng ngay sau đó, sau lưng hắn có thêm một vầng bóng tối màu đen.
Giang Ly quay đầu lại, chỉ thấy chín cái đầu của quỷ xa đều quay lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Giang Ly toe miệng nói: "Ấy... Đừng kích động, ta chỉ ôm nàng thôi..."
Oanh!
Quỷ xa đâm đầu vào người Giang Ly.
Coong!
Giang Ly không hề động đậy, quỷ xa lại đâm đến thất điên bát đảo, không ngừng lắc đầu.
Mấy cái đầu khác tựa hồ không tin, tiếp nhau lao vào Giang Ly.
Ầm ầm những âm thanh không dứt bên tai.
Sau đó từng cái đều đâm đến thất điên bát đảo mà lắc đầu.
Nhìn hai tên ngốc nghếch này, Giang Ly nghiêm túc nghi ngờ Mạt Vấn Chi lúc trước. Đây thật sự là Yêu Soái quỷ xa sao? Sao nó giống bố của Đại Cáp thế nhỉ? Đại Cáp chỉ có một cái đầu mà không có não, thằng này thì chín cái đầu cũng không có não!
Tiểu nha đầu thấy quỷ xa vô dụng, tiếp tục y y nha nha kêu lên, chân ngắn cố gắng đạp về phía trước, muốn đá Giang Ly ra. Nhưng cánh tay của Giang Ly quá dài, mà chân nàng thì quá ngắn căn bản không đá tới được.
Nhưng não của con bé này phản ứng rất nhanh, phát hiện đá không tới, liền đột nhiên hai tay ôm lấy cổ tay Giang Ly, sau đó hai chân nhảy dây như lập tức vung khỏi cánh tay Giang Ly. Tứ chi đồng thời dùng sức, muốn vặn tay Giang Ly ra.
Nhưng tay của Giang Ly cứng như hai cây cột sắt, mặc cho nàng xoay vặn thế nào cũng không thoát được.
Giang Ly cười nói: "Đừng vùng vẫy, ta dẫn ngươi đi gặp người quen, sau đó chúng ta từ từ chơi đùa."
Tiểu nha đầu sững sờ, liếc mắt nhìn Giang Ly, trong mắt to hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau đó tiểu nha đầu này biểu hiện một loại ngoan ngoãn đặc biệt, còn nhếch miệng cười với Giang Ly.
Giang Ly trong lòng tự nhủ: "Ngọa tào, ta có duyên với con nít thế ư? Một vật nhỏ hoang dại thế này cũng bị vẻ soái khí của ta chinh phục sao?"
Kết quả Giang Ly vừa phân tâm, miệng nhỏ của tiểu nha đầu mở rộng ra, để lộ một hàm răng mèo sắc nhọn, cắn phập một phát vào cánh tay Giang Ly...
Rắc!
Giang Ly không có phản ứng gì.
Động tác của tiểu nha đầu lại cứng đờ.
Giang Ly cúi xuống nói: "Ai... Đau không?"
Tiểu nha đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt to toàn là nước mắt, răng nanh trên môi đều đã ra tia máu. Rõ ràng là không ngờ tay Giang Ly cứng như vậy!
Giang Ly cười nói: "Đau?"
Tiểu nha đầu gật đầu.
Giang Ly hắc hắc nói: "Biết đau thì nghe lời, thả..."
Bành!
Tiểu nha đầu thừa dịp Giang Ly lần nữa mất tập trung, ngẩng đầu một cái cúi đầu xuống, đồng thời hai tay nhanh như chớp bắt lấy tai Giang Ly, hai tay dùng sức kéo, đầu thì dùng sức va...
Bịch một tiếng, Giang Ly chỉ cảm thấy mũi có chút chua.
Tiểu nha đầu thì ngao lên một tiếng, vội vàng xoa đầu, rõ ràng lần này lại đụng đau chính mình.
Giang Ly cạn lời: "Đồ chơi này thật là hoang dã a! Mà lại không hề ngốc nghếch, biết dùng vài chiêu quỷ kế, còn biết biến báo, có điều... yếu quá thôi."
Giang Ly mặc kệ con nhỏ lại đạp lại đá vào mình, lại còn thích cắn nữa nghĩ như thế nào, tiện tay xách nàng lên, xoay người rời đi.
Quỷ xa thấy thế phát ra những tiếng gầm thét, quỷ hỏa trong mắt càng thêm tràn đầy, gầm lên giận dữ, một đoàn quỷ hỏa phun ra, cuộn về phía Giang Ly.
Quỷ hỏa này khác biệt với quỷ hỏa bình thường, không phải màu xanh biếc, mà là màu đỏ sẫm.
Giang Ly xem xét lông mày nhướn lên, kinh ngạc nói: "Hồng Liên Nghiệp Hỏa? Ngươi thằng này, cũng có vài chiêu trò đấy. Nếu người bình thường mà đụng phải ngươi, sợ là chết chắc rồi, tiếc quá..."
Giang Ly tiện tay vỗ một cái, dập tắt Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia.
Quỷ xa phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, rồi ủ rũ ngã xuống.
Rõ ràng Hồng Liên Nghiệp Hỏa đối với hắn rất quan trọng, gần như linh hồn con người. Hồng Liên Nghiệp Hỏa bị dập, nó cũng bị trọng thương.
Thấy quỷ xa thảm như vậy, tiểu nha đầu cũng phát ra một tiếng gầm giận dữ: "Ngao ngao ngao!"
Giang Ly nhìn sự phẫn nộ và đau thương trong mắt tiểu nha đầu, lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài nói: "Không biết ngươi có biết tất cả những gì hắn làm khi còn sống không, nhưng mà... Vì ngươi đau lòng hắn, ta sẽ tha cho hắn một mạng vậy."
Giang Ly tiện tay bắt một cái, tóm lấy quỷ xa, một tay xách một tên gia hỏa đi đến trước mặt Mạt Vấn Chi.
Mạt Vấn Chi thì trừng trừng nhìn Quạ đen đang giữ hai thanh thần kiếm sau lưng, vừa rồi tiểu nha đầu bị Giang Ly hàng phục xong, kiếm cũng rơi mất.
Là một Quạ đen chuyên dọn dẹp chiến trường, hắn đã thu hai thanh kiếm này lại ngay tức khắc.
Giang Ly liếc nhìn Mạt Vấn Chi nói: "Ngươi muốn?"
Mạt Vấn Chi trầm mặc một hồi, hai thanh thần binh tuyệt thế, dù không có kiếm hồn như xưa, nhưng vẫn là tuyệt thế sát khí. Nếu tin tức về chúng truyền đi, chắc chắn có thể gây ra một trận phong ba máu tanh. Thậm chí yêu tộc, thần tộc cũng sẽ bị lôi vào... Dù sao đặc tính của nó thật đáng sợ, có thể đoạn người luân hồi. Nói cách khác, người bị nó giết, tuyệt đối không có cơ hội sống lại, có thể tuyệt diệt hết thảy bí pháp trọng sinh.
Đồ vật quý giá như thế, hắn không cho rằng mình còn có cơ hội có được chúng từ tay Giang Ly.
Thế là cười khổ một tiếng nói: "Bệ hạ đã có được thì đó là có duyên với bệ hạ."
Giang Ly không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn?"
Mạt Vấn Chi hơi nóng nảy, hắn muốn có ích gì chứ? Hắn muốn mà người kia cho sao?
Đừng có đùa người quá đáng như thế chứ!
Giang Ly nói: "Hỏi ngươi đó, muốn hay không muốn?"
Mạt Vấn Chi phát hỏa: "Muốn! Ta muốn, ngươi cho ta ư?"
"Cho hắn." Giang Ly nhàn nhạt phẩy tay.
Quạ đen dù có hơi tiếc nhưng hắn biết đi theo Giang Ly, cái gì cũng có cả. Nên cũng không để ý, tiện tay ném cho Mạt Vấn Chi!
Mạt Vấn Chi lập tức trợn tròn mắt, nhìn hai thanh trường kiếm trong tay, trán đầy dấu chấm hỏi. Nhìn bóng lưng Giang Ly đi xa, không nhịn được hỏi: "Ngươi... thật cho ta?"
Giang Ly quay đầu liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói: "Trong mắt ngươi, nó là tuyệt thế thần binh, trong mắt ta chẳng có giá trị gì cả. Ngươi muốn thì cho ngươi, coi như cảm tạ ngươi đã giúp ta dẫn đường. Lại nói, coi như vật về nguyên chủ thôi nhỉ?"
Trong lòng Mạt Vấn Chi run lên, hỏi Giang Ly: "Ngươi không sợ ta có nó, sẽ gây bất lợi cho ngươi ư? Dù sao, ngươi và ta cũng đâu có quen nhau?"
Giang Ly không quan trọng nhìn hắn: "Ngươi có nó hay không, trong mắt ta cũng không khác gì nhau. Chỉ là ta hơi không rõ, ngươi nói không biết Thiên Mạt, nhưng ánh mắt ngươi nhìn nàng lại rất phức tạp, thậm chí có lúc, sẽ mang theo một loại hận ý. Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì?"
Mạt Vấn Chi không ngờ Giang Ly lại nhìn thấu cả những cử động nhỏ nhất của hắn, hắn cúi đầu, không nói gì.
Giang Ly lắc đầu nói: "Thôi vậy, ta không thích đào bới bí mật của người khác, nhưng cho dù nguyên nhân là gì, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nhìn bóng lưng Giang Ly đi xa, Mạt Vấn Chi cau mày, cuối cùng cắn răng nói: "Ta có thể sẽ giết Thiên Mạt, ngươi không sợ giết ta trước để trừ hậu họa sao?"
Giang Ly quay đầu nhìn hắn: "Ta thấy được sự giằng xé trong mắt ngươi... Ngươi không có quyết tâm giết nàng, đúng không?"
Mạt Vấn Chi nghe vậy giận dữ giậm chân một cái nói: "Ngươi có thể đừng thông minh như thế không hả? Ta muốn giết nàng, ta muốn giết nàng, ta nhất định phải giết nàng không được sao?"
Bành!
Mạt Vấn Chi bị Giang Ly ấn tay lên ngọn núi, Giang Ly nhìn hắn nói: "Nói chuyện phải có trách nhiệm, hỏi lòng mình xem, rốt cuộc có giết hay không, đừng có lôi thôi với ta!"
Mạt Vấn Chi há hốc mồm, hắn rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Giang Ly tiện tay hất Mạt Vấn Chi xuống đất: "Lớn cả rồi, làm chuyện gì thì nghĩ cho kỹ rồi hãy làm."
Mạt Vấn Chi trầm mặc...
Một hồi lâu sau, Mạt Vấn Chi thở dài nói: "Ta và Thiên Mạt, không phải là anh em ruột. Vì ta là con ruột, nàng là từ trong kiếm đi ra. Nhưng nàng không phải là kiếm linh... Không ai nói rõ được rốt cuộc nàng là cái gì.
Nhưng ta biết, cha mẹ ta không phải vì rèn kiếm Can Tương, Mạc Tà mới nhảy vào lò rèn đâu.
Bọn họ là vì nàng!
Nếu như không có nàng, cha mẹ ta sẽ không chết!
Cho dù là quỷ xa cũng sẽ không giết bọn họ, dù sao thì tuyệt thế thợ rèn trong thời đại kia vẫn còn rất hiếm có."
Tốc độ đó, Mạt Vấn Chi đuổi theo mà không kịp!
"Nàng đoạt song kiếm, ngươi không đuổi sao?" Mạt Vấn Chi quay đầu kích động kêu lên.
Kết quả lại thấy Giang Ly đứng ở đó, cười toe toét một cái miệng rộng, cười vô cùng vui vẻ!
"Ha ha ha ha..." Tiếng cười của Giang Ly càng lúc càng lớn.
Nhìn Giang Ly tươi cười, Mạt Vấn Chi vẻ mặt khó hiểu, không hiểu Giang Ly đang cười cái gì.
Sau đó Mạt Vấn Chi đột nhiên nhận ra điều gì đó, hoảng sợ nói: "Nàng... Chẳng lẽ chính là tàn hồn ngươi muốn tìm?"
Giang Ly vỗ tay một cái nói: "Không sai, một vật nhỏ dã tính thế này, quả thực giống hệt như Thiên Mạt lúc trước!"
Giang Ly nhớ rõ, lúc trước Thiên Mạt lần đầu xuất hiện là cưỡi tên lửa đạn đạo đến, một tay súng máy hạng nặng, xoay người liền là hỏa thần pháo, cái bộ dáng đắc ý bá khí kia, cùng cái dã tính kia thay nhau hai thanh đại kiếm, cưỡi chim xương bay lên trời của Thiên Mạt giống nhau như đúc!
Giang Ly không cần nhìn cũng đoán được, nha đầu này tám phần là người Giang Ly muốn tìm!
"Còn không nhanh đuổi?" Hắc Liên đập một cái vào Giang Ly.
Giang Ly nói: "Yên tâm, đã lộ mặt thì chạy không thoát!"
Nói xong, Giang Ly nhảy lên một cái xông lên trời, hét lớn một tiếng: "Quạ đen cản hắn lại cho ta!"
Quạ đen sớm đã chuẩn bị xong, hai chân đạp một cái, vút một cái vọt ra ngoài, hai cánh khép lại, giống như một thanh phi kiếm màu đen, trong nháy mắt xông tới miệng núi lửa, rồi lơ lửng trên không biến thành một con quạ đen to lớn ngồi bịch xuống miệng núi lửa. Nó bịt kín miệng núi lửa kín mít!
"Lão đại, cửa lớn chặn rồi, phải xem ngươi rồi! Mau tới a!" Quạ đen gầm to.
"Ấy da da nha!" Tiểu nha đầu nhìn thấy đường về nhà bị chặn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng tựa hồ không nói sõi lắm, cũng không nói gì, chỉ ê a nha nha kêu lên. Nhưng cũng không khó nhận ra, nàng rất tức giận! Tức giận vô cùng!
Thế là tiểu nha đầu thay phiên hai thanh đại kiếm đập xuống giữa không trung!
Thực lực của Quạ đen không yếu, ít nhất mạnh hơn tiểu nha đầu. Nhưng khi đối mặt với hai thanh tuyệt thế hung kiếm kia, dù không có kiếm hồn, những thanh kiếm này cũng vô cùng đáng sợ, cho nên nó có chút sợ hãi.
Nhưng Giang Ly không tới, hắn cũng không dám đi ra, chỉ có thể cố gắng gánh chịu.
Hô!
Lửa ngập trời, toàn thân Quạ đen được bao bọc bởi một lớp lá chắn lửa, cố ngăn cản song kiếm của tiểu nha đầu.
Kết quả song kiếm tựa như cắt đậu hũ, phập một tiếng liền xẻ đôi lá chắn lửa. Một kiếm chém xuống, lông vũ Quạ đen bay đầy trời, tại chỗ thấy máu!
Đây còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là tiểu nha đầu kia thấy một kiếm không bổ ra được Quạ đen thì không vui, đối với quỷ xa xương cốt kêu y y nha nha một hồi, quỷ hỏa trong đầu quỷ xa bùng lên dữ dội, trực tiếp xòe hai cánh ra, bắn hai chân, đạp thẳng vào lưng Quạ đen một trận!
Đạp lên lưng Quạ đen răng rắc giòn tan, đau đến nỗi nước mắt nó chảy ra.
Thấy cảnh này, Mạt Vấn Chi kích động kêu lên: "Nhanh hỗ trợ đi!"
Kết quả vừa quay đầu thì thấy Giang Ly đang cười ha hả khoanh tay đứng xem náo nhiệt ở kia.
Mạt Vấn Chi khó hiểu hỏi: "Bệ hạ, cái này... Ngài không quản sao?"
Giang Ly cười nói: "Quản ư? Tại sao phải quản, ngươi nhìn xem nàng chơi vui biết bao kìa."
Tiểu nha đầu hoang dã dáng dấp cũng không giống Thiên Mạt cho lắm, chỉ giống được bảy tám phần, mặt nàng hơi dại một chút, giống như con khỉ nhỏ trong rừng rậm vậy. Cũng không có động tác khác biệt nào giữa nam nhi và nữ nhi, thậm chí không hiểu nhiều về chiến kỹ. Mọi đòn tấn công của nàng đều là thuần túy vung hai thanh đại kiếm rồi dừng lại loạn đả.
Còn con quỷ xa kia tựa hồ đã đánh mất ký ức chiến đấu khi còn sống, cũng không có kỹ xảo nào đáng nói, chín cái đầu ngửa lên nhìn trời, để cái cổ dài ngoằn ngoèo lắc lư, ngao ngao kêu, hai chân thì giống như một cái thợ đấm bóp, chà đạp Quạ đen một trận, dẫm Quạ đen khóc ròng, bởi vì mấy ngón chân của nó thực sự rất dài a!
Một đạp xuống, liền để lại những mảnh lông vũ Quạ đen bay đầy trời.
Càng quá phận hơn là, tiếng kêu của quỷ xa rất khó nghe, mà động tác cũng rất ngốc nghếch, y như con nhị cáp đang học tiếng hú của sói.
Cô nha đầu hoang dã kia cũng không khác mấy, cũng ngửa cổ, ngoẹo đầu a a kêu, xem ra hai gia hỏa này chiến lực và sự quen thuộc đều cùng một thầy dạy.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, Giang Ly càng nhìn tiểu nha đầu này càng thích, không nhịn được mà vuốt ve đầu nhỏ của Thiên Mạt.
Hắc Liên nói: "Còn chưa ra tay? Chờ lát nữa cái tiểu gia hỏa kia mà thật chạy mất thì có mà khóc."
"Lão đại, ta không chịu nổi rồi, mau lên a!" Quạ đen kêu to.
Giang Ly cười ha ha, nói: "Được, vậy thì ra tay."
Nói xong, Giang Ly bước một bước đã tới sau lưng tiểu nha đầu, trên lưng quỷ xa.
Tiểu nha đầu hoàn toàn không hay, vẫn cứ lung tung vung song kiếm, lắc đầu, hai cái bím tóc sừng dê như là hai cái roi thép đi theo quẫy. Trông rất buồn cười và thú vị, càng xem càng thấy vui.
Giang Ly không nhịn được đưa tay nắm lấy hai cái roi của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu nghẹo đầu, không hề động đậy cũng không phát hiện, mà là cố sức giật giật...
Cuối cùng phát hiện thực sự kéo không ra, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn.
Thấy Giang Ly, tiểu nha đầu giật nảy mình, mắt mở lớn, hai tay thay nhau vung đại kiếm xuống.
Giang Ly tiện tay đoạt lại hai thanh đại kiếm, rồi mặc cho tiểu nha đầu này có hung dữ thế nào, trực tiếp bế nàng lên.
"Tiểu gia hỏa, đừng giãy giụa để ta xem." Giang Ly giơ tiểu nha đầu cao lên, hơn hắn nửa cái đầu, đánh giá cẩn thận cái vật nhỏ hoang dã này.
Tiểu nha đầu thì trừng to mắt hung dữ nhìn Giang Ly, trong miệng y y nha nha kêu lên.
Giang Ly cười: "Ngươi đang nói gì vậy? Biết nói chuyện không?"
"Y y nha nha, nha nha!" Tiểu nha đầu kêu to.
Giang Ly nhìn vật nhỏ, càng nhìn càng thích, nhưng ngay sau đó, sau lưng hắn có thêm một vầng bóng tối màu đen.
Giang Ly quay đầu lại, chỉ thấy chín cái đầu của quỷ xa đều quay lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Giang Ly toe miệng nói: "Ấy... Đừng kích động, ta chỉ ôm nàng thôi..."
Oanh!
Quỷ xa đâm đầu vào người Giang Ly.
Coong!
Giang Ly không hề động đậy, quỷ xa lại đâm đến thất điên bát đảo, không ngừng lắc đầu.
Mấy cái đầu khác tựa hồ không tin, tiếp nhau lao vào Giang Ly.
Ầm ầm những âm thanh không dứt bên tai.
Sau đó từng cái đều đâm đến thất điên bát đảo mà lắc đầu.
Nhìn hai tên ngốc nghếch này, Giang Ly nghiêm túc nghi ngờ Mạt Vấn Chi lúc trước. Đây thật sự là Yêu Soái quỷ xa sao? Sao nó giống bố của Đại Cáp thế nhỉ? Đại Cáp chỉ có một cái đầu mà không có não, thằng này thì chín cái đầu cũng không có não!
Tiểu nha đầu thấy quỷ xa vô dụng, tiếp tục y y nha nha kêu lên, chân ngắn cố gắng đạp về phía trước, muốn đá Giang Ly ra. Nhưng cánh tay của Giang Ly quá dài, mà chân nàng thì quá ngắn căn bản không đá tới được.
Nhưng não của con bé này phản ứng rất nhanh, phát hiện đá không tới, liền đột nhiên hai tay ôm lấy cổ tay Giang Ly, sau đó hai chân nhảy dây như lập tức vung khỏi cánh tay Giang Ly. Tứ chi đồng thời dùng sức, muốn vặn tay Giang Ly ra.
Nhưng tay của Giang Ly cứng như hai cây cột sắt, mặc cho nàng xoay vặn thế nào cũng không thoát được.
Giang Ly cười nói: "Đừng vùng vẫy, ta dẫn ngươi đi gặp người quen, sau đó chúng ta từ từ chơi đùa."
Tiểu nha đầu sững sờ, liếc mắt nhìn Giang Ly, trong mắt to hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau đó tiểu nha đầu này biểu hiện một loại ngoan ngoãn đặc biệt, còn nhếch miệng cười với Giang Ly.
Giang Ly trong lòng tự nhủ: "Ngọa tào, ta có duyên với con nít thế ư? Một vật nhỏ hoang dại thế này cũng bị vẻ soái khí của ta chinh phục sao?"
Kết quả Giang Ly vừa phân tâm, miệng nhỏ của tiểu nha đầu mở rộng ra, để lộ một hàm răng mèo sắc nhọn, cắn phập một phát vào cánh tay Giang Ly...
Rắc!
Giang Ly không có phản ứng gì.
Động tác của tiểu nha đầu lại cứng đờ.
Giang Ly cúi xuống nói: "Ai... Đau không?"
Tiểu nha đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt to toàn là nước mắt, răng nanh trên môi đều đã ra tia máu. Rõ ràng là không ngờ tay Giang Ly cứng như vậy!
Giang Ly cười nói: "Đau?"
Tiểu nha đầu gật đầu.
Giang Ly hắc hắc nói: "Biết đau thì nghe lời, thả..."
Bành!
Tiểu nha đầu thừa dịp Giang Ly lần nữa mất tập trung, ngẩng đầu một cái cúi đầu xuống, đồng thời hai tay nhanh như chớp bắt lấy tai Giang Ly, hai tay dùng sức kéo, đầu thì dùng sức va...
Bịch một tiếng, Giang Ly chỉ cảm thấy mũi có chút chua.
Tiểu nha đầu thì ngao lên một tiếng, vội vàng xoa đầu, rõ ràng lần này lại đụng đau chính mình.
Giang Ly cạn lời: "Đồ chơi này thật là hoang dã a! Mà lại không hề ngốc nghếch, biết dùng vài chiêu quỷ kế, còn biết biến báo, có điều... yếu quá thôi."
Giang Ly mặc kệ con nhỏ lại đạp lại đá vào mình, lại còn thích cắn nữa nghĩ như thế nào, tiện tay xách nàng lên, xoay người rời đi.
Quỷ xa thấy thế phát ra những tiếng gầm thét, quỷ hỏa trong mắt càng thêm tràn đầy, gầm lên giận dữ, một đoàn quỷ hỏa phun ra, cuộn về phía Giang Ly.
Quỷ hỏa này khác biệt với quỷ hỏa bình thường, không phải màu xanh biếc, mà là màu đỏ sẫm.
Giang Ly xem xét lông mày nhướn lên, kinh ngạc nói: "Hồng Liên Nghiệp Hỏa? Ngươi thằng này, cũng có vài chiêu trò đấy. Nếu người bình thường mà đụng phải ngươi, sợ là chết chắc rồi, tiếc quá..."
Giang Ly tiện tay vỗ một cái, dập tắt Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia.
Quỷ xa phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, rồi ủ rũ ngã xuống.
Rõ ràng Hồng Liên Nghiệp Hỏa đối với hắn rất quan trọng, gần như linh hồn con người. Hồng Liên Nghiệp Hỏa bị dập, nó cũng bị trọng thương.
Thấy quỷ xa thảm như vậy, tiểu nha đầu cũng phát ra một tiếng gầm giận dữ: "Ngao ngao ngao!"
Giang Ly nhìn sự phẫn nộ và đau thương trong mắt tiểu nha đầu, lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài nói: "Không biết ngươi có biết tất cả những gì hắn làm khi còn sống không, nhưng mà... Vì ngươi đau lòng hắn, ta sẽ tha cho hắn một mạng vậy."
Giang Ly tiện tay bắt một cái, tóm lấy quỷ xa, một tay xách một tên gia hỏa đi đến trước mặt Mạt Vấn Chi.
Mạt Vấn Chi thì trừng trừng nhìn Quạ đen đang giữ hai thanh thần kiếm sau lưng, vừa rồi tiểu nha đầu bị Giang Ly hàng phục xong, kiếm cũng rơi mất.
Là một Quạ đen chuyên dọn dẹp chiến trường, hắn đã thu hai thanh kiếm này lại ngay tức khắc.
Giang Ly liếc nhìn Mạt Vấn Chi nói: "Ngươi muốn?"
Mạt Vấn Chi trầm mặc một hồi, hai thanh thần binh tuyệt thế, dù không có kiếm hồn như xưa, nhưng vẫn là tuyệt thế sát khí. Nếu tin tức về chúng truyền đi, chắc chắn có thể gây ra một trận phong ba máu tanh. Thậm chí yêu tộc, thần tộc cũng sẽ bị lôi vào... Dù sao đặc tính của nó thật đáng sợ, có thể đoạn người luân hồi. Nói cách khác, người bị nó giết, tuyệt đối không có cơ hội sống lại, có thể tuyệt diệt hết thảy bí pháp trọng sinh.
Đồ vật quý giá như thế, hắn không cho rằng mình còn có cơ hội có được chúng từ tay Giang Ly.
Thế là cười khổ một tiếng nói: "Bệ hạ đã có được thì đó là có duyên với bệ hạ."
Giang Ly không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn?"
Mạt Vấn Chi hơi nóng nảy, hắn muốn có ích gì chứ? Hắn muốn mà người kia cho sao?
Đừng có đùa người quá đáng như thế chứ!
Giang Ly nói: "Hỏi ngươi đó, muốn hay không muốn?"
Mạt Vấn Chi phát hỏa: "Muốn! Ta muốn, ngươi cho ta ư?"
"Cho hắn." Giang Ly nhàn nhạt phẩy tay.
Quạ đen dù có hơi tiếc nhưng hắn biết đi theo Giang Ly, cái gì cũng có cả. Nên cũng không để ý, tiện tay ném cho Mạt Vấn Chi!
Mạt Vấn Chi lập tức trợn tròn mắt, nhìn hai thanh trường kiếm trong tay, trán đầy dấu chấm hỏi. Nhìn bóng lưng Giang Ly đi xa, không nhịn được hỏi: "Ngươi... thật cho ta?"
Giang Ly quay đầu liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói: "Trong mắt ngươi, nó là tuyệt thế thần binh, trong mắt ta chẳng có giá trị gì cả. Ngươi muốn thì cho ngươi, coi như cảm tạ ngươi đã giúp ta dẫn đường. Lại nói, coi như vật về nguyên chủ thôi nhỉ?"
Trong lòng Mạt Vấn Chi run lên, hỏi Giang Ly: "Ngươi không sợ ta có nó, sẽ gây bất lợi cho ngươi ư? Dù sao, ngươi và ta cũng đâu có quen nhau?"
Giang Ly không quan trọng nhìn hắn: "Ngươi có nó hay không, trong mắt ta cũng không khác gì nhau. Chỉ là ta hơi không rõ, ngươi nói không biết Thiên Mạt, nhưng ánh mắt ngươi nhìn nàng lại rất phức tạp, thậm chí có lúc, sẽ mang theo một loại hận ý. Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì?"
Mạt Vấn Chi không ngờ Giang Ly lại nhìn thấu cả những cử động nhỏ nhất của hắn, hắn cúi đầu, không nói gì.
Giang Ly lắc đầu nói: "Thôi vậy, ta không thích đào bới bí mật của người khác, nhưng cho dù nguyên nhân là gì, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nhìn bóng lưng Giang Ly đi xa, Mạt Vấn Chi cau mày, cuối cùng cắn răng nói: "Ta có thể sẽ giết Thiên Mạt, ngươi không sợ giết ta trước để trừ hậu họa sao?"
Giang Ly quay đầu nhìn hắn: "Ta thấy được sự giằng xé trong mắt ngươi... Ngươi không có quyết tâm giết nàng, đúng không?"
Mạt Vấn Chi nghe vậy giận dữ giậm chân một cái nói: "Ngươi có thể đừng thông minh như thế không hả? Ta muốn giết nàng, ta muốn giết nàng, ta nhất định phải giết nàng không được sao?"
Bành!
Mạt Vấn Chi bị Giang Ly ấn tay lên ngọn núi, Giang Ly nhìn hắn nói: "Nói chuyện phải có trách nhiệm, hỏi lòng mình xem, rốt cuộc có giết hay không, đừng có lôi thôi với ta!"
Mạt Vấn Chi há hốc mồm, hắn rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Giang Ly tiện tay hất Mạt Vấn Chi xuống đất: "Lớn cả rồi, làm chuyện gì thì nghĩ cho kỹ rồi hãy làm."
Mạt Vấn Chi trầm mặc...
Một hồi lâu sau, Mạt Vấn Chi thở dài nói: "Ta và Thiên Mạt, không phải là anh em ruột. Vì ta là con ruột, nàng là từ trong kiếm đi ra. Nhưng nàng không phải là kiếm linh... Không ai nói rõ được rốt cuộc nàng là cái gì.
Nhưng ta biết, cha mẹ ta không phải vì rèn kiếm Can Tương, Mạc Tà mới nhảy vào lò rèn đâu.
Bọn họ là vì nàng!
Nếu như không có nàng, cha mẹ ta sẽ không chết!
Cho dù là quỷ xa cũng sẽ không giết bọn họ, dù sao thì tuyệt thế thợ rèn trong thời đại kia vẫn còn rất hiếm có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận