Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 128: Giang Ly cơn giận

Chương 128: Cơn giận của Giang Ly
Tần Hoàng Tuyền gật đầu, không hỏi nhiều, đi theo nhảy máy bay. Chờ mọi người đều nhảy ra ngoài mới phát hiện, bốn phía căn bản không có vật gì tập kích máy bay...
Trình Thụ theo bản năng hỏi: "Không có nguy hiểm, tại sao phải nhảy máy bay?"
Võ Dưỡng Thanh vừa định trả lời thì nghe trên đầu truyền đến tiếng động cơ máy bay rên rỉ. Mấy người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Ly nhảy ra trong nháy mắt, túm lấy cánh máy bay, sau đó vung mạnh máy bay!
"Giang Ly, ngươi làm gì vậy?!" Trình Thụ kích động kêu lên.
Giang Ly cười lớn nói: "Kiếm tiền thôi!"
Trong lúc nói chuyện, Giang Ly vung mạnh về phía xa, chiếc máy bay xoay tròn một vòng như một con thoi siêu lớn bay ra ngoài! Không trúng, Võ Dưỡng Thanh kéo Trình Thụ và Tần Hoàng Tuyền, ba người vô thức nhìn theo quỹ đạo máy bay, chỉ lờ mờ thấy ở xa có một vùng đen kịt, chứ không thể thấy rõ bên kia rốt cuộc có chuyện gì.
Võ Dưỡng Thanh trừng mắt, đồng tử mắt hóa thành trùng đồng, cảnh tượng phía xa bắt đầu phóng to, cuối cùng nàng thấy rõ! Mười con đại ác ma bay lên không trung, nhào về phía một tòa thành thép!
Ở một bên khác, tảng đá đại ác ma bay lên, nhưng lại không như mọi người nghĩ từ nhiều hướng tiến công Hàn Thiết Long Thành, mà là trực tiếp nhảy lên cao rồi đột ngột chuyển hướng, mười ác ma tập trung hỏa lực đánh về phía bắp đùi bị thương của Cổ Khê!
"Cổ Khê, cẩn thận!" Mã Phong, Hồng Chiêu, Nghiêm Dư Giáng, Cảnh Bắc đồng loạt kinh hô, chiến thuật của lũ ác ma này vượt ngoài dự tính của họ, tốc độ ác ma lại còn nhanh hơn họ quá nhiều, bọn họ muốn cứu viện cũng không kịp!
Cổ Khê ngẩng đầu nhìn mười ác ma đang lao xuống, lần đầu tiên, không chút hình tượng thục nữ mắng: "Mẹ nó đúng là ép người quá đáng!"
Mười ác ma dữ tợn nhìn Cổ Khê, như thể đã thấy cảnh người phụ nữ trước mắt bị nghiền thành thịt nát!
Đúng lúc này!
Cổ Khê bỗng mở lớn miệng, vẻ mặt không thể tin được, chỉ vào sau lưng mười ác ma hô: "Nhìn kìa! Máy bay!"
Mười ác ma cười thầm trong bụng: "Coi chúng ta là đồ ngốc à? Thủ đoạn thấp kém như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin ngươi thôi."
Oanh! Một tiếng nổ lớn!
Tất cả mọi người nhìn thấy một chiếc máy bay xoay tròn tốc độ cao, như một con thoi bay tới, đâm sầm vào người mười con ác ma!
Sau đó mười con ác ma như bị đánh trên bàn bi-a, một tiếng bịch, tất cả đều nổ tung, lăn lộn bay ra ngoài, chờ khi rơi xuống đất mọi người mới phát hiện những ác ma này đều bị thương!
Đám người theo bản năng nhìn về phía Cổ Khê, chỉ thấy Cổ Khê ngồi dưới đất, xung quanh đều là mảnh vỡ máy bay bắn ra khi nổ, rất nhiều mảnh vỡ gần như sát người Cổ Khê cắm vào mặt đất, nếu chỉ cần lệch một chút thôi, e rằng Cổ Khê đã gặp xui xẻo.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Cẩn thận máy bay!"
Đám người nghe vậy, mặt đồng loạt đen lại, trong lòng mắng to: "Mẹ kiếp, giờ mới báo, dưa chuột ăn đã nguội ngắt rồi còn đâu!"
Mắng xong, mọi người chợt ý thức được điều gì...
Mã Phong cười khổ nói: "Nếu tôi đoán không sai, câu nói đó là nói trước khi ném."
Lời vừa dứt, tất cả đều kinh ngạc, sau đó có người kinh hãi nói: "Tốc độ của máy bay vượt âm rồi?"
"Ném một chiếc máy bay lớn như vậy đạt tốc độ siêu âm, gia hỏa này mạnh cỡ nào vậy?"
Mã Phong lắc đầu nói: "Theo tôi tính toán, vận tốc quay và tốc độ bay của máy bay vừa rồi không phải tốc độ siêu âm bình thường đạt được, tối thiểu cũng phải gấp mấy lần vận tốc âm thanh. Cho nên mới có thể gây thương tích cho đám ác ma này..."
Mọi người nghe vậy vội nhìn về phía đám ác ma kia.
Chỉ thấy Cương Thiết Ngô Công toàn thân đầy lỗ, cắm rất nhiều mảnh vụn máy bay.
Lưu Ly Tri Chu mất một cái chân; Chiến Tranh Thiên Ngưu một mắt bị nổ; Lôi Tốc Đường Lang toàn thân đen thui; Thanh Quỷ Thỏ thì lúc tụ lúc tán nhưng rõ ràng đã yếu đi nhiều; Xích Lân Ly trên người mất đi không ít vảy, nhưng giờ phút này đang mọc ra vảy mới; Băng Đoán Dứu, Huyền Viêm Trùng, Ma Âm Thứu dù không bị thương nặng lắm nhưng cũng đầy bụi đất.
Nhìn thấy chiến tích này, mọi người lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm kêu lên: "Rốt cuộc là lực lượng cỡ nào mà có thể từ xa không biết bao nhiêu mà ném, lại còn gây thương tích cho mười con ác ma tai họa màu đỏ cấp bậc như vậy? Đây vẫn là người sao?"
Ô Vân biểu tình cũng có chút âm trầm, không còn vẻ sắc bén và tự tin lúc trước, nhìn chằm chằm phía xa nói: "Ai làm?"
"Ta làm!" Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó Ô Vân nghe một tiếng nổ lớn như pháo lên không, rồi thấy một bóng người bay tới vẽ thành một đường vòng cung trên không trung!
Ô Vân nhíu mày: "Giết hắn!"
Oanh!
Cương Thiết Ngô Công lao lên không trung, một đầu đâm vào bóng người trên không, há to miệng, hai chiếc miệng như hai lưỡi dao dưới ánh trời lóe lên hàn quang, hai chiếc miệng khép lại, chém giết!
"Mau tránh ra!" Mã Phong lớn tiếng hét.
Nhưng người kia dường như không hề có ý định tránh né, mà là xoay người trên không, eo vặn mình chuyển động, bả vai vặn hết cỡ, tay phải theo khuỷu tay kéo về phía sau, sau đó đấm ra một quyền!
Oanh!
Mọi người thấy người kia một quyền vào giữa mi tâm Cương Thiết Ngô Công! Cương Thiết Ngô Công như giác hút bị hút lại, mềm nhũn ngừng lại... Nói cho đúng, trong khoảnh khắc đó, cả người và Cương Thiết Ngô Công đều dừng lại một chút trên không trung.
Vì góc độ, Mã Phong, Cổ Khê mấy người chỉ có thể thấy bóng lưng khổng lồ của Cương Thiết Ngô Công, căn bản không nhìn thấy người đối diện. Ngược lại Ô Vân trên trời nhìn rõ, Ô Vân cười nhạo nói: "Thật sự là muốn chết! Phần cứng rắn nhất của Cương Thiết Ngô Công là xương đầu, phần cứng rắn nhất của xương đầu chính là chỗ mi tâm kia. Cho dù là ta, cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn. Gia hỏa này vậy mà trực tiếp tấn công phần cứng rắn nhất của Cương Thiết Ngô Công... Đúng là không biết sống chết!"
Quả nhiên, giây tiếp theo, Cương Thiết Ngô Công động, con ngươi nhìn người trước mặt cười lạnh một tiếng, giác hút trong nháy mắt khép lại!
Tách!
Hai cái giác hút giống dao găm kẹp lấy eo đối phương!
Kết quả...
"Ấy... Sao có thể?" Cương Thiết Ngô Công nói tiếng người, kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt.
Người vừa đến không ai khác, chính là Giang Ly, Giang Ly xấu hổ gãi đầu nói với Cương Thiết Ngô Công: "Xem ra không chỉ mình ta xấu hổ, ngươi cũng không ra gì."
Cương Thiết Ngô Công hừ hừ nói: "Vòng thứ nhất tính huề nhau?"
Giang Ly còn chưa kịp lên tiếng thì Hắc Liên bay ra ngoài chế nhạo Giang Ly: "Ngươi vậy mà lại không giải quyết được một người như vậy sao? Ha ha..."
Giang Ly liếc hắn một cái nói: "Chẳng phải ta sợ dùng sức quá mạnh lại đánh thành tro bụi sao? Ta làm thế là vì ai chứ? Chẳng phải là vì nhà ta vượt qua ngày tốt đẹp của kẻ có tiền sao? Ngươi đừng quên, chiếc máy bay vừa nãy là một trăm triệu đấy, bây giờ cũng là nợ của ta."
Hắc Liên cười khanh khách tự nhiên biết, rồi tranh thủ nhắc nhở Giang Ly nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận một chút."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Ly vang lên: "Ê a ha ha ha..."
Giang Ly vừa muốn nhận điện thoại thì ánh mắt chợt quét tới một tòa nhà cao tầng, hắn thấy một nữ tử nằm sấp dưới bức tường đổ, người nữ tử cong lại che chở một đứa trẻ khoảng một tuổi...
Trong khoảnh khắc đó, nụ cười của Giang Ly biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận