Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 06: Buồn bực ngược lại con lừa

Chương 06: Buồn bực ngược lại con lừa Chỉ là lúc tỉnh lại, có nữ nhân nằm trong ngực nam nhân khác, có nam nhân cũng nằm trong ngực của nam nhân khác, phản ứng của mọi người không giống nhau... Bất quá Giang Ly cuối cùng thúc đẩy không ít mối nhân duyên tốt đẹp cùng nảy sinh thù hận... Đương nhiên, quan chỉ huy tối cao của Nhật Bất Lạc Thành là Elvia cũng bị người từ trong hố lớn tìm thấy, bị đánh rất thảm, nhưng cuối cùng là không chết.
Nhưng khi hắn nghe được Giang Ly tới thì liền trực tiếp nhảy dựng lên, cuống cuồng chạy về tổng bộ thủ hộ giả. Sau đó hắn đóng dấu một đống văn kiện, liền đi tìm Giang Ly...
"Đại nhân đi làm gì rồi?" Có người hỏi.
"Trước đó không phải chúng ta bị Giang Ly đánh nát không ít vệ tinh à? Vừa mới hắn làm thống kê, hiện tại đi tìm Giang Ly đòi tiền đó. Phải biết, toàn bộ vệ tinh của Điểu Châu đều có cổ phần của chúng ta."
"Ây... Có thể đòi được không?"
"Đoán chừng rất khó, không cẩn thận còn phải chịu ăn đòn bất ngờ."
"..."
Nhà của Leona không ở trong thành thị, mà là ở phía tây Nhật Bất Lạc Thành, nơi đó có một tòa cổ bảo mặt hướng biển rộng. Cổ bảo rất cao, trơ trọi trên vách núi, nhìn từ xa, tà dương ngả về tây, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cổ bảo mang vẻ cổ kính tang thương, cho người ta cảm giác mê hoặc của phương tây thời Trung Cổ.
Hắc Liên nhìn tòa cổ bảo này, líu lưỡi nói: "Nhìn người ta kìa, đây mới là nhà. Ngươi nhìn lại tiểu khu của ngươi đi... Giống một nhà máy xử lý rác thải."
Giang Ly liếc hắn một cái, bất quá Hắc Liên nói cũng đúng, so với cổ bảo này thì tiểu khu Nam Lư quả thực có chút chênh lệch lớn.
Hắc Liên nói: "Ngươi trừng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không ao ước à?"
Giang Ly lắc đầu, truyền âm trả lời: "Có gì đáng ngưỡng mộ, ở nơi này cũng không sống được mấy năm. Với lại, kiến trúc cổ, ta vẫn thích kiểu phương đông hơn... Cái này ta luôn cảm thấy hơi âm u."
Sau đó Giang Ly ngẩng đầu nhìn tòa cổ bảo cao lớn trước mắt, Giang Ly tặc lưỡi: "Lại có thêm mấy con dơi thì hoàn mỹ."
Leona trợn mắt nhìn Giang Ly, nói: "Tối đến sẽ có rất nhiều."
"Vậy có ma cà rồng không?" Giang Ly hiếu kỳ hỏi.
Leona hiếu kỳ hỏi lại: "Ngươi tìm thứ đó làm gì?"
Giang Ly nói: "Nghe nói ma cà rồng có thể biến thành dơi, không biết chiên giòn lên, hương vị thế nào."
Leona: "@#$..."
Bước vào cổng lớn cổ bảo, Giang Ly mới phát hiện, cổ bảo to lớn cơ hồ không có ai, chỉ có một lão quản gia tóc bạc phơ, nhưng vẫn chải chuốt rất chỉnh tề, mặc áo đuôi tôm, cung kính đứng đó, nghênh đón Giang Ly đến.
Đến bên trong cổ bảo, Leona dẫn Giang Ly ngồi ở một cái bàn dài, nhìn cái bàn dài khoảng mười mấy mét, Giang Ly không nhịn được lẩm bẩm: "Người phương tây đúng là không biết hưởng thụ."
Leona nghiêng đầu, mặt đầy khó hiểu.
Giang Ly nói: "Ở Đông Đô chúng ta có câu là sắc đẹp có thể ăn được. Cho nên bàn ăn của chúng ta thường không lớn, ngồi tại đó có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đối phương, vậy giống như một bữa yến tiệc thịnh soạn. Nhưng nhìn thái độ ăn cơm của các người xem, cái bàn dài như vậy, điểm vài ngọn nến, mắt không tốt chút là không có kính viễn vọng thì cũng chẳng nhận ra được ngươi là ai."
Leona cạn lời, không biết do ánh nến hay sao, mặt nàng hơi ửng hồng.
Bữa tối là do lão quản gia làm, nguyên liệu chính là con rồng mà Giang Ly kéo về. Lão quản gia mặc dù chưa từng chế biến loại nguyên liệu này, nhưng ông vẫn chắp tay sau lưng, mang theo dao, nghiên cứu cẩn thận một hồi, sau đó vung tay thái xuống, làm hơn mười món... hương vị cũng không tệ lắm.
Ăn cơm xong, Giang Ly và Leona tản bộ trên bờ biển, gió biển thổi rất hài lòng và thoải mái, Leona không nói nhiều, chỉ là an tĩnh đi cùng Giang Ly.
Giang Ly híp mắt, rất hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.
Đúng lúc này, một giọng lớn vang lên: "Giang Ly, Giang Ly!"
Giang Ly vừa nghiêng đầu, liền thấy Elvia quấn băng khắp người đang chạy về phía này.
"Giang Ly, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Elvia kích động nhìn Giang Ly.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn Elvia: "Sao thế?"
Elvia hít sâu một hơi nói: "Giang Ly tiên sinh, tôi cảm thấy, tôi cần nói chuyện nghiêm túc với ngài. Trước đó mấy vệ tinh của Điểu Châu chúng ta..."
"Nhìn, máy bay kìa!" Giang Ly đột nhiên chỉ lên trời.
Elvia căn bản không quay đầu lại, cười ha hả: "Giang Ly tiên sinh, thấy đấy, ngài cũng biết tôi tới là làm gì. Tôi cảm thấy..."
"Tôi thấy chúng ta cần phải ngồi xuống, uống chén trà từ từ nói chuyện." Giang Ly nói.
Elvia ngẩn người, sau đó liếm môi, cuối cùng nói: "Được thôi, vậy thì ngồi xuống, từ từ nói chuyện. Tôi hiểu người phương đông các người, thích uống rượu rồi bàn chuyện. Nhưng mà, đừng nghĩ chuốc say được tôi, dù sao, tôi là tửu Thần của Nhật Bất Lạc Thành. Đánh nhau, tôi không bằng ngài, nhưng uống rượu thì ngài tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi."
Giang Ly cười nói: "Vậy chắc chắn, đi thôi, đi uống rượu."
Sau đó Giang Ly nói với Leona: "Trong nhà có rượu gì không? Loại nào có độ cồn lớn ấy."
Leona nghĩ một chút rồi nói: "Cồn."
Giang Ly: "%..."
Lại trở về phòng ăn, mấy người lần nữa ngồi xuống, Giang Ly không khách khí, trực tiếp ngồi cạnh Elvia.
Leona thì ôm một cái rương tới, mở rương ra, từng bình quen thuộc của Giang Ly hiện ra trước mắt. Giang Ly lại gần nhìn thử, lập tức vui vẻ... Trên bình lại viết: Buồn bực ngược lại con lừa!
Lại xem xét độ cồn là 76 độ.
Giang Ly cười...
Leona nói: "Quản gia Nievella thích sưu tầm rượu từ khắp nơi trên thế giới, đây là đồ cất giữ của ông ấy, nghe nói đã hai mươi năm."
Giang Ly gật đầu, trực tiếp mở một chai, đặt trước mặt Elvia, nói: "Huynh đệ, lần đầu gặp mặt, anh em mình làm một chén?"
Elvia ngơ ngác nhìn Giang Ly, tựa hồ không hiểu ý Giang Ly.
Dù sao, văn hóa phương đông và phương tây vẫn có chút khác biệt.
Nhưng có một loại văn hóa là giống nhau, đó là... cạn chén!
Giang Ly trực tiếp mở một chai, ừng ực một hơi cạn sạch, rượu 76 độ vào cổ nóng bỏng, nhưng Giang Ly vẫn không hề hấn gì mà uống hết một bình.
Elvia thấy Giang Ly uống hết một bình mà không nhăn mặt, mặc dù hắn không uống qua rượu trắng của phương Đông, cũng không biết cái rượu vẽ con lừa nhỏ này là cái thứ gì, nhưng hắn cảm thấy mình chắc cũng không có vấn đề gì.
Sau đó Elvia hơi ngửa cổ, cũng làm theo.
Một giây sau, mặt Elvia đỏ bừng, cúi đầu liền buồn nôn.
Giang Ly nói: "Tửu Thần à..."
Elvia nghe vậy, ngạnh sinh sinh nhịn cơn buồn nôn, cổ gồng lên, khó nhọc uống một ngụm.
Uống xong, cả người Elvia liền đỏ như tôm luộc, ngồi tại đó, trừng mắt nhìn, không nhúc nhích.
Giang Ly tiến đến, lay lay tay: "Ây... Huynh đài, còn uống được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận