Chương 257: Tu hành Đợi Giang Ly về đến nhà, liền thấy trước cổng lớn lại tụ tập vô số người đến tặng quà, cùng rất nhiều phóng viên giơ cao súng dài ống ngắn, hướng về phía hắn không ngừng tách tách chụp ảnh. Giang Ly liếc mắt, trực tiếp vác mấy cái xác ác ma, leo tường vào trong khu nhà. Sau đó, Giang Ly ra lệnh, phong tỏa khu nhà, không cho ai vào. Cây ác ma lập tức rũ cành xuống, xòe lá ra, bao phủ toàn bộ khu nhà, che kín mọi ngóc ngách. “Thiên Mạt, mau ra đây, ăn cơm nè!” Giang Ly đứng dưới lầu hét lớn một tiếng, liền thấy Thiên Mạt từ cửa sổ thò đầu nhỏ ra. Thiên Mạt thấy bên cạnh Giang Ly xác ác ma chất đống như núi, đôi mắt lập tức sáng lên: “Giang Ly, đây đều là ác ma cấp bán thần?” Giang Ly lắc đầu nói: “Không phải, đều là nguyên liệu nấu ăn cấp bán thần, lát nữa chúng ta nướng ăn.” Nói xong, Giang Ly để con cóc chuẩn bị củi đốt, kết quả con cóc trực tiếp lột một đống cành cây từ trên thân cây ác ma ném xuống đất. Giang Ly nhìn cây ác ma, tên này một mặt không sao cả, hiển nhiên loại tổn thương này với hắn mà nói chẳng khác nào không có gì… Giang Ly cũng yên tâm thoải mái đốt lửa lên… Không lâu sau, lửa lớn bùng cháy, từng khối thịt ác ma cấp bán thần lớn nướng vàng rụm, hương thơm nức mũi! Hắc Liên liền đẩy xe nướng đặc biệt của hắn tới, nào là sa tế, bột ớt, dầu muối, nước tương tất cả bày lên. Có gia vị ướp thịt nướng, phảng phất trong nháy mắt kích hoạt toàn bộ hương vị, mùi hương trở nên càng đậm đặc, nghe Giang Ly hận không thể cắn ngay một miếng… Đúng lúc này, một thân ảnh nhào tới, Giang Ly nhanh tay chụp được. Rõ ràng người ra tay chính là Thiên Mạt! Nha đầu này thực sự không cưỡng nổi mùi thịt dụ dỗ, cắn một cái vào miếng thịt, Giang Ly giật mấy lần mới lôi nàng xuống được, kết quả vẫn bị nhóc con này cắn mất một miếng thịt. Nha đầu ngồi bệt dưới đất, miệng đầy dầu mỡ, trong mắt toàn là sao, không ngừng khen ngon, còn muốn ăn nữa. Giang Ly nhìn thử, thịt bên ngoài đã chín, hoàn toàn có thể ăn được. Thế là Giang Ly kéo phần thịt bên ngoài xuống, mặc kệ Hắc Liên, Husky, Trưởng Tôn Bảo mấy người bên cạnh mắt đỏ hoe, vừa thổi vừa chờ nguội rồi nhét vào miệng nhỏ của Thiên Mạt. Vừa cho Thiên Mạt ăn, vừa tỉ mỉ giúp Thiên Mạt lau dầu dính trên miệng, bộ dáng ôn nhu đó, nếu để người ngoài thấy được, chỉ sợ cằm cũng sẽ rớt xuống đất. Dù sao, ấn tượng của người ngoài về Giang Ly chính là một đại mãnh nhân tuyệt thế, hung hăng căn bản không thèm nói lý, trực tiếp oanh sát! Nhưng ai có thể ngờ, một tên hung ác như vậy, khi chăm sóc Thiên Mạt, lại giống như một người anh trai ruột, ôn nhu phảng phất như có thể hòa tan cả băng giá. Thấy Thiên Mạt đã bắt đầu ăn, Đại Giáp cũng mặc kệ chín hay chưa, trực tiếp một miệng gặm cả phần thịt trên xiên sắt xuống, lập tức bị bỏng há hốc mồm, nhưng vẫn ngoan cường nhai thịt. Dù rất bỏng, nhưng thịt này thật sự rất ngon, dù chưa chín vẫn cứ ngon đến lạ thường. Hắc Liên thấy Đại Giáp cũng ăn, hắn cũng nếm thử, sau đó nhướng mày nói: “Giang Ly, thịt tám phần chín ăn ngon hơn!” Giang Ly nghe vậy cũng nếm thử một miếng, sau đó mắt sáng lên... Đúng như Hắc Liên nói, thịt tám phần chín vô cùng tươi mềm, cảm giác cực tốt, có thể nói là hoàn mỹ! Giang Ly xem xét, mỡ trong những miếng thịt cấp bán thần này khác với mỡ động vật bình thường, không cần nhiệt độ quá cao đã bắt đầu tan ra, nếu chờ nướng chín hẳn, thịt sẽ bị khô, mỡ cũng chảy đi hơn một nửa. Nhưng bảy tám phần chín lại vừa vặn, mỡ vừa tan ra, vị béo ngậy, cảm giác đậm đà, khiến cho thịt có một loại tầng lớp vị giác. Đầu lưỡi vừa chạm, phảng phất như có thể cảm nhận được thịt mềm tan ra thành từng miếng từng miếng, mỡ chảy tràn ra, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng, khiến cho mọi vị giác đều điên cuồng. “Sảng khoái!” Trưởng Tôn Bảo không nhịn được hét lớn lên. Con cóc, con kiến, Trần Nhã, Đỗ Hiểu Linh, Quạ Ô mấy người cũng dồn dập ra sức, ai nấy đều mở hết công suất, ăn như gió cuốn. Đúng lúc này, cây ác ma nói với Giang Ly Liên Văn Hiên bọn họ đã tới. Giang Ly lập tức để hắn cho qua, không bao lâu Liên Văn Hiên, Mã Phong, Cổ Khê mấy người chạy đến, mấy tên này vừa vào sân đã ngửi thấy hương thơm nức mũi. Thấy Giang Ly bọn người đang ăn thịt ác ma cấp bán thần, thì từng tên đều mắt đỏ ngầu cả lên. Nhưng sau khi cây ác ma mở ra một kẽ hở ở tán lá, hương thơm bay ra, người bên ngoài liền bị mùi thơm hấp dẫn tới, hướng bên trong nhìn, lập tức trợn tròn mắt… Đừng nói bọn họ, Liên Văn Hiên mấy người cũng không nhịn được hét lớn lên: “Giang Ly, các cậu quá xa xỉ rồi đó! Đây là thịt ác ma cấp bán thần đấy, cậu có biết chỗ thịt này quý giá cỡ nào không hả? Tùy tiện một miếng thịt cũng có thể làm cho một tiểu quốc phát điên, thậm chí khai chiến. Kết quả cậu ở đây trực tiếp nướng ăn? Còn một lần ăn nhiều như vậy? Cậu...” Giang Ly ném cho một miếng thịt nói: “Đừng lảm nhảm, muốn ăn thì tự nướng đi.” Liên Văn Hiên rất muốn hỏi, thịt bò như vậy mà trực tiếp nướng ăn, không lãng phí sao? Có nướng chín được không vậy? Nhưng khi hắn thấy Cổ Khê, Cảnh Bắc cùng Võ Dưỡng Thanh đã như ong vỡ tổ bắt đầu nướng, cùng những người khác điên cuồng ăn, không do dự nữa, lập tức gia nhập vào đội quân nướng thịt ngay. Ăn hai ngụm xong, Cổ Khê mấy người hoàn toàn bị miếng thịt chinh phục, giữa chừng Võ Dưỡng Thanh còn chạy tới nhà Liên Văn Hiên, nhà Cổ Khê bê mấy chai rượu ngon họ cất trữ ra, một đám người ngồi ở khu nhà, dưới cây cổ thụ, đốt lửa, uống rượu nướng thịt, hưởng thụ vô cùng xa xỉ. Thậm chí còn quá đáng hơn, Giang Ly để cây ác ma hé ra một khe hở, để người bên ngoài không thấy được nhưng vẫn ngửi được mùi thịt, lập tức hắn nghe được âm thanh tích tích mỹ diệu, thấy số người đang chửi rủa, không khỏi buột miệng chửi một tiếng… Ba lượt rượu xong, Giang Ly lúc này mới phát hiện, Trình Thụ lại không có ở đây! Giang Ly tò mò hỏi: “Trình Thụ đâu?” Liên Văn Hiên nói: “Một nhiệm vụ nhỏ khẩn cấp, cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi.” Giang Ly gật gật đầu, để lại cho Trình Thụ một rương thịt, chờ cậu ấy về thì ăn. Mười ba con ác ma lớn, thịt của chúng rất nhiều, khoảng chừng mấy trăm tấn. Nhưng Giang Ly là một đại vương dạ dày, con cóc, kiến lớn, rắn hai đầu, quạ đen, Đại Giáp chờ cũng không phải phàm loại, nhất là Xương Long tên này, trực tiếp hóa thành bản thể, cuộn mình trong khu nhà, miệng lớn há ngoác nuốt thịt, khiến Liên Văn Hiên cùng những người khác đau lòng không thôi. Ngược lại Giang Ly lại tỏ ra mười phần hào phóng, mặc cho chúng tùy ý ăn. Bởi vì Giang Ly rất rõ, những thứ thịt này đối với những người làm ác ma như Xương Long, sẽ có công hiệu thần kỳ trực tiếp hơn! Quả nhiên, sau nửa đêm, Xương Long không ăn nữa, mà là toàn thân tản ra một loại quang huy thần bí, sau đó cuộn trên thân cây ác ma, thò đầu ra, há to miệng hướng về bầu trời, lại nuốt tinh khí Mặt Trăng! Ngay sau đó thân thể hắn lại phát sinh biến hóa, vảy càng óng ánh rực rỡ hơn, thân thể cũng thêm phần tráng kiện hữu lực, trên người nổi lên hai cục u lớn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể phá ra hai cái móng vuốt vậy... Liên Văn Hiên không nhịn được cảm thán nói: “Xương Long huynh, càng lúc càng giống một con rồng rồi.” Giang Ly thì bĩu môi nói: “Sao ta thấy nó càng lúc càng giống thằn lằn vậy?” Hắc Liên thì nuốt nước bọt nói: “Không biết chặt đứt đuôi có thể mọc lại không, nếu mọc lại được thì…hắc hắc…khà khà…” Mấy người khác cũng sáng mắt lên, ánh mắt nhìn Xương Long từ kinh diễm chuyển thành nụ cười bất hảo, khiến cho Xương Long đang tiến hóa phải rùng mình… Các ác ma khác cũng nhanh chóng bắt đầu tiến hóa, con cóc nhảy lên nóc nhà, cũng hấp thu tinh khí Mặt Trăng. Con kiến thì đi vào lòng đất, hô hấp khí tức đại địa... Rắn hai đầu cũng không khác Xương Long, cũng bò lên tán cây ác ma... Cây ác ma thì mở ra toàn bộ cành cây, phiến lá, giống như một tấm năng lượng mặt trời cực lớn, hấp thu hết thảy những lực lượng có thể hấp thu. Quạ đen mắt vàng thì cuộn tròn thành một cục, giống như một quả bóng thép co lại trên mặt đất, phình lên rồi lại co lại theo từng nhịp thở… Ngay cả Trần Nhã cùng Đỗ Hiểu Linh cũng lại hợp thành một hóa thành Âm Dương Dạ Ma, sau đó ngồi xếp bằng xuống, hô hấp trở nên có quy luật, toàn thân rung lên keng keng, hào quang thần bí lưu chuyển trên người, khí tức đang nhanh chóng tăng lên… Võ Dưỡng Thanh, Cảnh Bắc chờ thủ hộ giả cấp siêu phàm cũng bắt đầu có biến hóa, trên thực tế, sự biến hóa của họ sớm hơn, chỉ là họ chưa có kinh nghiệm như vậy, cứ nghĩ là mình ăn quá bổ. Bọn họ nghĩ rằng toàn thân khô nóng đổ mồ hôi chỉ là quá bổ dưỡng, đợi đến khi thấy Xương Long và ác ma khác làm vậy thì mới biết, năng lượng trong cơ thể đã quá dư thừa, có thể đột phá! Vì thế bọn họ dồn dập ngồi xếp bằng, sau đó bắt đầu hô hấp thổ nạp. Giang Ly có thể cảm nhận được, trong cơ thể họ có một loại năng lượng đang thong thả lưu chuyển, Giang Ly nhướng mày... Bên cạnh Liên Văn Hiên nói: “Tôi giúp họ tìm được công pháp tu hành phù hợp, tuy không phải là pháp môn cao thâm gì, nhưng có vẫn hơn không. Trước đây những công pháp này đều là đồ vô dụng, bởi vì nguyên khí giữa thiên địa quá mỏng manh. Nhưng từ khi cậu giết Thiên Thần, cùng ác ma xâm nhập Lam Tinh, nguyên khí càng ngày càng nồng đậm. Nhất là những nơi ác ma chết, thân thể bọn chúng lại phát ra nguyên khí thiên địa dồi dào, rất phù hợp để tu hành. Ở đây có mười ba con xác ác ma cấp bán thần, nguyên khí nồng đậm, phù hợp nhất cho họ tu luyện. Cộng thêm việc bọn họ ăn thịt bán thần, đúng là như hổ thêm cánh. Chỉ là không biết bọn họ sẽ được bao nhiêu chỗ tốt...” Lúc này Giang Ly mới hiểu ra chuyện gì xảy ra, sau đó hỏi Liên Văn Hiên: “Anh không tu luyện à?” Liên Văn Hiên ngáp một cái nói: “Đương nhiên là tu luyện rồi, chẳng qua là không phải tôi đang giải thích cho cậu đó thôi. Với lại phải chụp ảnh đăng vòng bạn bè chứ, ha ha ha… Thịt bán thần đấy, cho đám cặn bã kia thèm chết đi!” Nói xong, Liên Văn Hiên thật sự chụp ảnh đăng vòng bạn bè, sau đó mới ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị tu hành. Giang Ly vội vàng nói: “Có công pháp tu luyện phù hợp cho Thiên Mạt không?” Liên Văn Hiên nói: “Cậu cũng đánh giá thấp tôi quá rồi đấy, lúc cậu chưa về thì tôi đã đưa cho nó rồi.” Nói xong, Liên Văn Hiên liền bắt đầu tu hành. Giang Ly nhìn về phía Thiên Mạt, chỉ thấy nhóc con này ngáp một cái, lung la lung lay đi tới, đưa cho Giang Ly một quyển sách nói: “Giang Ly, con có thể tu luyện cái này không ạ?” Lúc này Giang Ly mới hiểu ra, thì ra Thiên Mạt đang chờ hắn cho phép. Giang Ly liếc mắt nhìn tên bí tịch: « Huyền Nữ tâm kinh ». Giang Ly không hiểu cái này, nhưng hắn tin Liên Văn Hiên chắc không đến mức lừa hắn, với lại tuy Thiên Mạt đang hỏi Giang Ly, nhưng đôi mắt to lại hết sức sáng ngời, cái vẻ chờ đợi kia quả thực quá rõ ràng, thế là Giang Ly gật đầu. Thiên Mạt lập tức reo lên một tiếng, nhảy dựng lên ôm cổ Giang Ly, hôn vào mặt Giang Ly một cái, sau đó đắc ý ôm « Huyền Nữ tâm kinh » chạy đi, bắt đầu tu luyện. Giang Ly nhếch miệng, cười… Hắc Liên lại gần nói: “Súc sinh, ngay cả con nhóc cũng không tha.” Giang Ly liếc hắn một cái, căn bản không thèm để ý. Tình cảm Giang Ly dành cho Thiên Mạt rất đơn giản, rất thuần túy, chính là cảm giác anh trai chăm sóc em gái. Giang Ly cũng không biết vì sao, tuy mới đầu nhìn thấy Thiên Mạt, có chút phiền vì nha đầu này quấy rầy, toàn đuổi nàng đi. Lúc đó Thiên Mạt chẳng khác nào một tiểu nha đầu hoang dã, hung bạo, thô lỗ. Nhưng hai người ở chung một thời gian, Giang Ly phát hiện, sự hoang dã cùng thô lỗ của nhóc con này chỉ là ngụy trang, mục đích của tất cả đều chỉ là muốn hấp dẫn được nhiều người chú ý hơn mà thôi. Bởi vì nàng…rất cô đơn. Còn Giang Ly, kỳ thật cũng rất cô đơn, từ nhỏ đã là con một, ba lại sớm bỏ nhà đi. Đến khi đi học, hắn vẫn là học sinh nội trú, một tháng mới được về nhà hai lần. Tuy ở trường có bạn bè, nhưng Giang Ly vẫn thấy cô độc… Đến khi gặp Thiên Mạt, Giang Ly mới có cảm giác như có nhà, hắn thích cảm giác này… Cho nên, khi Thiên Mạt hôn hắn, hắn cũng không hề có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, chỉ là đơn thuần vui vẻ thôi. Khu dân cư Nam Lư yên tĩnh, nhưng thế giới bên ngoài lại dậy sóng! Vốn dĩ phương Đông và phương Tây đang vì mười ba con ác ma mà cãi cọ ỏm tỏi. Khi họ đang giống như mấy bà bán cá ở chợ, từng giây từng phút mặc cả, cố ý nâng giá lên, thì có người tung ra một loạt ảnh chụp. Trong ảnh, lửa đang cháy bừng bừng, từng khối thịt lớn được kê trên lửa nướng, một đám người vừa nướng thịt vừa uống rượu ngon. Vốn dĩ cái này cũng chẳng có gì, nhưng lại có một tấm hình chụp đống xác ác ma, da của ác ma bị lột ra, cùng xương cốt ác ma ăn thừa, tùy tiện ném trên đất như rác rưởi vậy! Những xác và da lông này bọn họ càng xem càng thấy quen mắt, rồi đến kinh ngạc, sau đó là chấn động, cuối cùng là đau lòng đến tê tâm liệt phế! Có người lớn tiếng kêu gào, lên án mạnh mẽ nói: “Đây là thịt ác ma cấp bán thần đấy! Các ngươi lại đem ra ăn, các ngươi còn là người sao?” “Mẹ kiếp, chúng ta vì sự tiến bộ của nhân loại, một khắc một khắc tranh cãi, nửa bước cũng tính toán chi li, nước bọt nói ra có thể nuôi cá, kết quả các người lại ăn thịt bán thần, còn nướng thêm rượu ngon, các người quá đáng!” Có người trong ảnh phát hiện ra Giang Ly, đồng thời căn cứ vào cảnh vật trong ảnh, tìm ra được địa điểm là khu Nam Lư, nơi Giang Ly ở. Lập tức vô số tiếng “MMP” vang vọng bầu trời đêm. Tiếng chuông điện thoại tích tích không ngừng vang bên tai, oán khí ngút trời! Khi oán khí hội tụ lại, đám ác ma lại nhận được rất nhiều lợi ích... Mà trong một góc, Trưởng Tôn Bảo oán khí toàn thân hội tụ, ma khí vờn quanh, hiển nhiên cũng đã nhận được lợi ích không nhỏ. Cách đó không xa, Hắc Liên cùng Giang Ly nheo mắt quan sát tất cả, Giang Ly thầm nói: “Chẳng lẽ đây chính là tu ma mà tiểu thuyết vẫn thường hay nhắc đến?” Hắc Liên thì vô cùng hứng thú mà nói: “Thú vị đấy, một con người lại có thể dựa vào việc hấp thu năng lượng phụ để tiến hóa... Chậc chậc... Đúng là có ý tứ.” Nhưng hai người hiển nhiên đều không quan tâm Trưởng Tôn Bảo tu luyện thứ gì, dù sao có tu ma đi nữa thì sao, tên nào dám nhúng nháo, một chưởng là xong thôi. Với lại Giang Ly tin tưởng, dao phay càng hung dữ thì lại càng phải xem nó rơi vào tay ai, người tốt dùng là hảo đao, kẻ xấu dùng lại thành ma đao… Ngáp một cái, Giang Ly lên lầu đi ngủ thôi. Hôm thứ hai, trời vừa hửng sáng, Giang Ly đã bị những tiếng thú gào, tiếng thét dài của con người đánh thức. Không chỉ Giang Ly, đám người đang canh giữ ở trước khu nhà cũng giật mình, từng người dáo dác ngó xung quanh khu nhà.