Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 163: Ăn ăn ăn

Chương 163: Ăn ăn ăn ba đầu ác quỷ, Giang Ly nhìn về phía Phong Môn lão tổ, giờ phút này, Phong Môn lão tổ đã đèn cạn dầu, thân thể đang nhanh chóng tan rữa, một trận gió thổi đến cũng có thể khiến thân thể hắn sụp đổ nhanh hơn. Thấy Giang Ly nhìn sang, Phong Môn lão tổ nói: "Ta cho ngươi tin tức, đối với ngươi hữu dụng, hy vọng ngươi thực hiện lời hứa." Giang Ly gật đầu nói: "Được." Phong Môn lão tổ gật đầu, trong một trận gió mát liền muốn hóa thành hư vô. Giang Ly hỏi: "Ấy? Ngươi chẳng phải chỉ sống một vạn năm thôi sao?" Phong Môn lão tổ nói: "Ta sống tạm hơn hai vạn năm, ta biết ngươi muốn biết cái gì. Rất đơn giản, ta dùng thời gian nước mắt. Thời gian nước mắt là một loại năng lượng đặc thù sinh ra từ thời gian chi đạo, một trong những đại đạo chí cao, có thể thay đổi tốc độ thời gian trôi qua. Ta nhờ thời gian nước mắt bảo vệ, thời gian mới tạm dừng. Nên mới có thể sống tạm. Đáng tiếc, khi ta có được thời gian nước mắt, đã không còn thời gian nữa rồi. Ta tồn tại cũng chỉ để bảo vệ Phong Môn trong trận chiến cuối cùng này thôi. Phong Môn chỉ là một môn phái nhỏ, nội tình quá kém... Ai..." Trong tiếng thở dài khe khẽ, Phong Môn lão tổ hóa thành hư vô, hoàn toàn thân tử đạo tiêu. "Lão tổ!" Có người Phong Môn rên rỉ. Các tộc nhân Phong Môn khác ào ào khóc rống, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục. Giang Ly liếc nhìn những người này, sau đó quay người kéo ba tên yêu hổ giống như chó chết đi. Hắc Liên nói: "Bọn này hận ngươi thấu xương, chuyện gì cũng dám làm ra. Ngươi tuy vô địch, nhưng cũng nên vì người thân, bạn bè mà suy tính một chút chứ?" Giang Ly lắc đầu nói: "Một lũ già trẻ, ta không xuống tay được." Hắc Liên nói: "Lòng dạ đàn bà!" Oanh! Một tiếng nổ lớn, Hắc Liên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tổ địa Phong Môn lửa cháy ngút trời, tiếng kêu rên vang vọng cả ngọn Nhạn Đãng Sơn! Rõ ràng là có người đang ra tay sát hại những người còn lại của Phong Môn! Hắc Liên ngạc nhiên nhìn Giang Ly. Giang Ly nói: "Việc này không trách ta, trách Phong Môn bình thường làm việc quá bá đạo. Ác giả ác báo, kẻ thù của bọn chúng đâu chỉ có mình ta. Không có nội tình, lại chỉ còn một đám già trẻ, mấy kẻ thù kia sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mặt khác, Phong Môn chắc chắn tích lũy không ít tài sản trong những năm qua, khi một đám người già yếu tàn tật nắm giữ tài sản có thể làm người ta nổi điên thì tài sản đó không còn là tài sản nữa, mà là tai họa. Ta không ra tay thì bọn họ cũng sẽ bị diệt tộc. Ta đoán không sai, rất có thể Hỏa Tông đã ra tay." Trên thực tế đúng là như vậy, Giang Ly vừa đi, người Hỏa Tông liền tới. Thấy Thánh Nhân nhà mình bị chém, trong lòng người Hỏa Tông như rỉ máu. Nhưng khi họ thấy Phong Môn không còn cao thủ, từng người liền nổi lên sát tâm và tham niệm. Trong Phong Môn có người thông minh, ngay lập tức đứng ra muốn đem toàn bộ bảo tàng của Phong Môn giao cho Hỏa Tông, mong được che chở. Đồng thời, những người thuộc đại tộc khác cũng đến, đối diện với kho báu của Phong Môn, ai nấy đều đỏ mắt. Hỏa Tông biết mình không che chở được Phong Môn, nếu miễn cưỡng ra mặt có thể gặp chuyện không hay. Thế là họ hô hào trước sau theo thứ tự, dẫn đầu xông vào chỗ tộc nhân Phong Môn. Một lũ cường đạo xông vào nhà quả phụ, hậu quả có thể nghĩ. Trong vòng một đêm, trên dưới Phong Môn toàn diệt, chó gà không tha! Toàn bộ bảo tàng đều bị vét sạch sành sanh... Khi tin tức truyền ra, thiên hạ chấn động! "Cái gì? Phong Môn bại rồi!?" "Tin nội bộ, nghe nói lúc đó có hơn mười vị Thánh Nhân liên hợp bố trí tuyệt thế sát cục, riêng vật liệu thần đỉnh cấp đã dùng đến bốn loại! Đại trận kia có thể vây giết mấy vị Thánh Nhân... Kết quả vẫn bị Giang Ly giết đến mặc giáp, đem hơn mười vị Thánh Nhân tham dự bày trận toàn bộ đánh giết!" "Phong Môn lão tổ từ quan tài bò dậy, thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng để đại chiến với Giang Ly. Kết quả, vị đại đạo chủ này, lại bị Giang Ly mang theo đại đạo một đời ông ta tìm hiểu, tươi sống rút nổ tiểu thế giới, rớt xuống cảnh giới Thánh Nhân. Cuối cùng tan theo gió..." "Thật là đáng sợ... Đáng tiếc trận chiến này không thể trực tiếp chứng kiến, nếu không chắc chắn sẽ rất đặc sắc." ...Ngay khi mọi người bàn tán, quạ đen nhảy ra ngoài, hét lớn: "Thiện Quả lão đầu, ta, quạ đen, đến thu tiền!" Lời này vừa nói ra, cả đám người đang ồn ào bàn tán lập tức bị lạc đề. "Đúng rồi, còn có canh bạc nữa chứ! Thiện Quả lão gia hỏa kia đâu? Lần này ông ta lại bôi đen cả bộ tộc!" "Thiên hạ đệ nhất độc sữa, Thiện Quả lão nhân đó!" "Hôm nay, thiên hạ đệ nhất độc sữa sợ là phải phá sản." Mọi người trêu chọc, vẫn không quên các kiểu cà khịa Thiện Quả lão nhân. Giờ phút này, tại một động phủ nào đó, một lão già đầu tóc đã sắp bị nhổ trọc, vừa nhổ vừa kêu thảm: "Thua lỗ! Thua lỗ nặng! Mất cả chì lẫn chài a!" Nhưng cuối cùng lão nhân vẫn đáp: "Yên tâm, có chơi có chịu, đồ vật sau ba ngày sẽ đưa đến." Sau khi cúp điện thoại, trong sơn động liền có một tràng tiếng kêu rên xé tim gan: "Tiền của ta ơi! Phá sản rồi!" Trong khi mọi người đang nghị luận, Giang Ly rũ rũ máu trên tay... Phía sau hắn, ba tên yêu hổ bê bết máu me khắp người, bị đánh đến biến dạng. "Giang Ly, ngươi đừng phí sức. Chúng ta không phải loại nhát gan kia... Bản thể của chúng ta là mãnh thú, mãnh hổ trong núi, là nhất sơn chi vương. Xương cốt của chúng ta rắn chắc lắm! Đừng hòng lấy được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ miệng chúng ta." Một yêu hổ ho ra đầy máu, nhưng vẫn không hề sợ hãi. Một con yêu hổ khác cười nhạo nói: "Nhân loại đúng là đã từng rất hưng thịnh, nhưng giờ chỉ là nguyên liệu nấu ăn của chúng ta thôi. Chúng ta có kiêu ngạo riêng, ngươi... muốn khiến chúng ta thần phục một nguyên liệu nấu ăn à? Ngươi thấy có thể sao?" Giang Ly ưỡn một cái, không nói hai lời mà trực tiếp bảo quạ đen đi tìm củi, chất lên đống lửa. "Ngươi muốn làm gì?" Yêu hổ lão đại kinh hoảng hỏi. Giang Ly không để ý đến nó, mà kéo con yêu hổ nhỏ hơn lại. "Tam đệ! Tam đệ! Giang Ly, ngươi muốn làm gì tam đệ ta!" Yêu hổ gào to. Không lâu sau, Giang Ly trở lại với con hổ đã bị lột da, làm sạch sẽ. Trực tiếp đặt lên đống củi, bảo quạ đen phun lửa nướng. Giang Ly một tay cầm thìa, một tay rắc ớt bột, thì là lên, ngay lập tức mùi thơm bay xa mười dặm! Giang Ly tùy tiện dùng tay bốc một miếng nếm thử, con mắt trợn tròn! Giang Ly đã từng nếm qua huyết nhục ác ma, nhưng do môi trường sống của ác ma khiến cho thịt chúng cũng có ma lực, ma lực thì âm lãnh, lại mang theo một loại mùi vị đặc biệt. Tuy ngon hơn đồ ăn bình thường gấp ngàn lần vạn lần. Nhưng so với huyết nhục yêu quái trước mắt, vẫn còn kém rất nhiều. Yêu quái tu hành, hấp thu không phải ma lực mà là linh khí của trời đất. Nhưng chúng không thể giống con người, tu luyện tiến nhanh chóng, mấy năm thậm chí vài chục năm, trăm năm là có thể thành tựu. Yêu quái thân thể không quá thích hợp để tu luyện, chúng muốn tu luyện thì việc đầu tiên là phải hóa hình. Giai đoạn này, yêu quái phải dùng linh khí luyện thân ngày đêm... Hay chính là linh khí tẩy rửa yêu thân, cuối cùng mới hóa thành hình người. Quá trình này vô cùng gian nan, nhanh thì cũng phải trăm năm, ngàn năm. Bọn chúng lãng phí quá nhiều thời gian trong quá trình hóa hình, đó là lý do vì sao trước kia hay xuất hiện chuyện, thiếu niên tu hành mấy chục năm có thể lật đổ được lão yêu trăm năm ngàn năm. Tuy thực lực giai đoạn đầu phát triển chậm, nhưng nhục thân chúng lại từng chút từng chút được linh khí tẩm bổ, rèn luyện ra. Có lẽ không có tác dụng lớn trong tu hành, nhưng cảm giác này thì..."Ngon quá đi!" Quạ đen cất giọng the thé rống lên. Hắc Liên cũng không nhịn được, xé một miếng thịt hổ cho vào miệng, sau đó hai mắt sáng lên túm lấy cổ áo Giang Ly gào lên: "Không cần tìm ma quỷ làm gì, cho ta đi diệt yêu tộc đi! Ta muốn ăn tôm hùm lớn, ta muốn ăn con vịt tinh làm tiết vịt, gà tinh làm gà Đông An! Còn có kho tôm hùm bé con tinh!" Giang Ly nghe vậy, không còn gì để nói nữa rồi. Hắn vốn tưởng rằng mang theo Hắc Liên đi ăn món ngon nhân loại, là để mở mang kiến thức cho Hắc Liên. Kết quả xem ra, Hắc Liên hình như không chỉ mở một cánh cửa sổ, mà còn mở ra một thế giới mới luôn rồi. Hai con yêu hổ kia vốn dĩ vô cùng phẫn nộ và dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy, giữa tiếng mắng chửi của chúng, tên nhóc nhân loại kia mang theo quạ đen và một lão già không biết từ đâu chui ra đã ăn hết con tam đệ của bọn chúng một cách nhanh gọn, chỉ còn lại bộ xương, hai tên này liền có chút sợ... Chết không đáng sợ, nhưng sau khi chết lại còn bị rắc gia vị các kiểu nướng rồi ăn hết. Vậy thì quá thảm rồi. Răng rắc! Ngay lúc này, bọn chúng nhìn thấy Giang Ly bổ đôi khúc xương hổ từ giữa, sau đó trên phần tủy xương đã được nêm thêm dầu, muối, ớt, thì là, hành lá, lại bắt đầu ăn. "Lột da róc xương, thịt nướng, nạy tủy... Các ngươi có phải là người không!" Yêu hổ lão đại không kìm được gào lên. Kết quả hắn gào một tiếng, thu hút ánh mắt của ba tên ham ăn kia. Ba người nhìn yêu hổ, sau đó đồng loạt lau đi nước bọt trên khóe miệng... "Các ngươi, đừng qua đây! Ta có lời muốn nói!" Yêu hổ nhị đệ kêu lớn. Nhưng thứ trả lời nó là một gậy của quạ đen, trực tiếp đập vỡ đầu con yêu hổ bị phong ấn yêu lực, tại chỗ chết thảm. Giang Ly giận dữ nói: "Ngươi cái con chim chết, xuống tay cũng nhanh quá đấy? Không nghe nó có lời muốn nói à?" Quạ đen tội nghiệp nói: "Thật không may, ta cũng không ngờ nó lại yếu thế kia." Yêu hổ lão đại nghe xong giận đến mức mũi muốn lệch. Cái gì mà yếu? Chúng nó là Thánh Nhân đấy, một tên thái điểu như ngươi còn không biết ngại mà nói chúng yếu á? Có bản lĩnh solo xem nào! Yêu hổ lão đại đang định mở miệng gầm lên, liền thấy trong mắt quạ đen lóe lên một tia tinh quang, cái tên này vậy mà đang vụng trộm cười! Rõ ràng là không phải là ngộ sát... Ngay khi Giang Ly kéo Yêu lão nhị đi rồi, con quạ đen vẻ mặt áy náy vừa rồi đã lập tức cười. Tên lão già áo đen vỗ vỗ đầu nó: "Làm tốt lắm! Chậm một chút là tiêu đời đấy." Quạ đen gật đầu: "Chẳng phải sao, thật mà để hắn nói ra cái gì thì chắc chắn bảo toàn được mạng. Vậy thì chúng ta còn cái gì để ăn nữa chứ? Trời đất bao la, bụng quan trọng nhất!" Lão đầu áo đen cũng gật đầu, hai người cười gian xảo, cùng nhìn yêu hổ một cách đầy ý đồ bất chính, sau đó nuốt nước miếng. Yêu lão đại nhìn một màn này, trong lòng lạnh toát, bắp chân cũng đang run rẩy. Không lâu sau, Giang Ly kéo Yêu lão nhị trở về, quạ đen và Hắc Liên lập tức ra tay nhiệt tình, đem Yêu lão nhị nướng đến vàng ruộm bên ngoài mềm bên trong, hương bay xa mười dặm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận