Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 47: Giang Ly trong lòng khổ a

Chương 47: Giang Ly trong lòng khổ a Lúc này, một tên mập ú từ bên cạnh hoàng ngưu nhóc tiến đến, chỉ vào đám người chết đứng chặn cửa sổ làm việc kia nói: "Cái này... Cái này... tình huống gì vậy?"
Hoàng ngưu nhóc giậm chân, tức giận nói: "Ta mẹ nó bị người chơi xỏ rồi!"
Nói xong, hoàng ngưu nhóc vội vàng chạy đến túm lấy Giang Ly: "Ngươi... cái tình huống này là thế nào?"
Giang Ly thản nhiên nói: "Mua nhà chứ sao? Ngươi chưa mua bao giờ à?"
Hoàng ngưu nhóc ôm đầu, nổi điên nói: "Ta hỏi ngươi, những người này là sao thế này?"
Giang Ly "ồ" một tiếng, vẫn thản nhiên đáp: "Đều là người bán nhà cho ta cả."
Nghe xong, mặt hoàng ngưu nhóc tái mét, chỉ vào hơn ba trăm người la lên: "Ngươi mua nhiều vậy?!"
Giang Ly gật đầu: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Nhà có tiền, không được tiêu à?"
Mặt hoàng ngưu nhóc biến sắc như tắc kè hoa, từ xanh chuyển sang trắng bệch, môi hơi tím tái, kéo Giang Ly nói: "Đại ca, tiểu đệ có mắt như mù không thấy Thái Sơn, nếu không, ta trả lại tiền cho ngươi, ngươi trả lại chỗ cho ta?"
Giang Ly ngẩn người, sau đó lớn tiếng nói: "Ngươi nói cái gì thế? Ta mua chỗ của ngươi bao giờ? Ta xếp hàng đàng hoàng, sao lại thành mua chỗ của ngươi được? Chẳng lẽ ngươi là cò mồi? Bảo vệ ơi! Ở đây có con bò!"
Giang Ly hét lớn một tiếng thu hút sự chú ý của bảo vệ, hai người chậm rãi bước đến.
Hoàng ngưu nhóc thấy vậy, nghiến răng với Giang Ly: "Coi như ngươi giỏi! Ngươi đợi đấy cho ta!"
Sau đó, hoàng ngưu nhóc quay người định bỏ đi.
Thì nghe Giang Ly phía sau hô lớn: "Bảo vệ ơi, thằng nhóc này là cò mồi, mấy người có quản không vậy? Ta có ghi âm đây, có thể tố cáo hắn đó. Hắn vừa mới nhận nhầm người, còn bảo đã bán chỗ cho ta!"
Hoàng ngưu nhóc nghe xong, nước mắt sắp trào ra, cuối cùng hắn đã hiểu, hôm nay không gặp được dê béo mà là gặp phải kẻ vô lại!
Ngay sau đó, hoàng ngưu nhóc bị hai bảo vệ kéo ra ngoài đuổi đi.
"Đinh! Oán khí +20!"
Giang Ly thấy vậy liền vui vẻ... nhưng ngay sau đó...
"Đinh! Oán khí +20!"
Giang Ly ngớ người, thầm nghĩ sao còn có trứng vịt muối thế này? Kết quả vừa nghiêng đầu thì thấy con số đó bay lên từ trên trán tên mập kia!
Tên mập mạp kia đang rón rén chuẩn bị chuồn, thấy Giang Ly nhìn mình thì lúng túng gượng gạo cười, thấy Giang Ly nhìn về phía bảo vệ, hắn lập tức lộ vẻ cầu xin.
Giang Ly thấy vậy, ra sức gật đầu với hắn, như đang muốn nói, yên tâm đi, ta sẽ không tố giác ngươi đâu.
Tên mập mạp lập tức thở phào, trong mắt thoáng qua một tia gian xảo, rồi cảm kích gật đầu với Giang Ly.
Sau đó, hắn liền nghe Giang Ly hô: "Bảo vệ ơi, ở kia còn một tên cò mồi nữa kìa!"
Tên mập ú ngơ ngác...
Giang Ly giơ ngón tay cái với hắn nói: "Ngươi không liếc mắt đưa tình với ta thì ta còn lâu mới xác định được thân phận của ngươi, giỏi lắm!"
Mặt tên mập mạp liền tối sầm!
Ngay sau đó, mập ú cũng bị lôi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn hung hăng trừng Giang Ly một cái rồi kêu khóc: "Ta bị oan mà..."
Đúng lúc này, mập mạp nghe thấy Giang Ly hô trong đại sảnh: "Chắc là không có ai mua lại chỗ của hắn nhỉ? Nếu như có, hôm nay có lẽ không đến lượt các ngươi đâu, nhớ tìm bọn chúng mà đòi bồi thường nha! Đền gấp đôi đó!"
"Phụt!"
Mập mạp suýt phun ra máu. Bởi vì hắn nhìn thấy đám người đang ngồi xem náo nhiệt ban nãy vì một câu nhắc nhở của Giang Ly mà chợt ý thức ra điều gì đó, rồi ào ào khí thế hừng hực xông lên!
Mập mạp dường như nhìn thấy số tiền trong túi mình sắp bay hết... còn là bay gấp đôi!
Ngay lập tức gào khóc thảm thiết...
Bảo vệ đi rồi, cuối cùng Giang Ly có thể yên tâm làm thủ tục sang tên.
Một hơi sang tên hơn ba trăm căn hộ, lúc ấy cô nhân viên làm thủ tục nhìn Giang Ly bằng ánh mắt khác thường, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình gì đó.
Khiến Giang Ly cứ thấy khó ở, bồn chồn không yên.
Theo lý thuyết, bị gái gú trêu ghẹo, mặc kệ người đàn ông kia có để ý hay không thì trong lòng cũng rất sung sướng.
Nhưng vấn đề là, nếu như người trêu ghẹo ngươi lại là một cô nàng hai trăm cân, mặt đầy sẹo mụn, môi đỏ choét, mắt nhỏ thì sao?
Giờ phút này, Giang Ly đang gặp phải loại cực phẩm này!
Giang Ly nhìn kiểu gì cũng cảm thấy, người phụ nữ này mới thật sự là ác quỷ... muốn cho nàng một quyền ghê.
Hắc liên cười ha ha nói: "Hóa ra tiểu tử ngươi cũng có lúc khổ sở thế này à? Không phải ngươi mưu mô lắm sao? Cái này ngươi giải quyết thế nào đây? Ta cảm thấy, chỉ cần ngươi không đi, nàng có thể cho ngươi lườm cả đời."
Giang Ly rất muốn mắng hắn vài câu, nhưng cục diện trước mắt, thật sự là có chút khó mà chịu đựng nổi.
Ngay lúc Giang Ly sắp không chịu nổi nữa thì hắn linh cơ khẽ động, lấy điện thoại ra nói một câu: "Ông xã... sang tên nhà xong rồi, đừng có sốt ruột nhé."
Ngay sau đó...
"Đinh đinh đinh đinh!"
Giang Ly nghe thấy một tràng tiếng vang liên hồi!
Rồi vừa quay đầu lại, phát hiện đám chủ nhà ai nấy cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, trên trán toàn bay lên những con số cùng màu!
Oán khí +5 Oán khí +2 Oán khí +3...
Nhìn lại cô mập kia, ánh mắt nàng thế mà lại phát sáng! Cái ánh mắt đó, giống như lúc Giang Ly còn bé mua một chai nước uống, mở ra thì thấy dưới nắp có dòng chữ "trúng thêm một chai" vậy, cảm giác phấn khích tột độ!
Hắc liên thấy vậy cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười lăn lộn ra đất.
Giang Ly còn có thể nói gì nữa đây?
Thế là, Giang Ly cuối cùng cũng được trải nghiệm, tự mình cầm đá ném vào chân mình, còn là kiểu ném sưng vù không đi được.
Chuyện còn chưa dừng ở đó, xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Không ngờ Giang Ly lại là người như vậy."
"Khó trách tự dưng có tiền mua nhà của chúng ta, hóa ra là bị người bao nuôi."
"Còn là đàn ông bao dưỡng nữa chứ..."
Giang Ly ngẩng mặt nhìn trần nhà, trong lòng than thở: "Mẹ nó ơi!"
Thế là, một ngày này, Giang Ly cứ phải chịu đựng cái ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cùng ánh mắt nóng bỏng của cô mập kia, độ giây như năm mà vượt qua một ngày đau khổ.
Đến tối, Giang Ly đứng trước cửa khu dân cư, nhìn cái khu nhà lớn như vậy, không một bóng người, Giang Ly giang hai tay, hít sâu một hơi rồi lại hô lớn, như muốn trút hết phiền muộn trong một ngày.
Sau đó, hắn cười ha hả: "Ha ha ha... Lão tử giờ là người nắm giữ cả khu dân cư này rồi! Ha ha..."
Hắc liên nhìn mà không chịu nổi nữa, tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi còn nợ bên ngoài bảy triệu kìa."
Nụ cười của Giang Ly tắt ngúm, rồi liếc Hắc liên: "Vốn dĩ còn định làm chút gì ngon chúc mừng, bị ngươi nói thế, ta cảm thấy chúng ta nên tiết kiệm tiền, không ăn! Để bụng đói đi!"
Hắc liên nghe vậy thì lập tức biến sắc, đuổi theo nói: "Đừng mà, chúng ta phải biến đau thương thành sức ăn mới được, ăn uống không thể ngừng được mà! Hai con gà mái nhà ta chẳng phải vẫn chưa được ăn sao? Hay hôm nay cho chúng mở tiệc ánh sáng một bữa?"
Giang Ly: "..."
Một đêm không có gì xảy ra.
Ngày thứ hai, Giang Ly dậy thật sớm, mang theo chút kích động cùng hưng phấn nhỏ ra khỏi cửa.
Không vì cái gì khác, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở đoàn làm phim... hưng phấn quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận