Đại Ma Vương Không Hợp Cách

Chương 111: Hải sản

Căn phòng này có một mặt tường làm bằng kính cường độ cao, người ở bên trong có thể nhìn thẳng xuống đáy biển, ngắm nhìn các sinh vật biển bơi lội qua lại, thưởng thức vẻ đẹp của san hô theo sóng biển uốn lượn.
Giang Ly xem giới thiệu phía trên, không kìm được mà nói: "Ta dựa vào... còn có kiểu này nữa à?"
Võ Dưỡng Thanh nói: "Đúng là đồ nhà quê! Đừng thấy căn phòng đó hai trăm ngàn một đêm, nhưng mà muốn vào ở ấy à, xếp hàng phải dài cả cây số đó."
Giang Ly nghe vậy, lập tức há hốc mồm kinh ngạc, một đêm hai trăm ngàn, quá xa xỉ!
Bất quá sau đó Giang Ly liền cười hắc hắc, nói: "Ta thì đúng là nhà quê thật, bất quá ta đoán mấy con cá quanh đây, chắc chắn phải là dân có học thức lắm đây!"
Võ Dưỡng Thanh mới đầu nghe không hiểu ý Giang Ly, sau đó nhìn vẻ mặt cười gian xảo của Giang Ly, lập tức hiểu ra, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, quát: "Đồ lưu manh!"
Đúng lúc này, Trình Thụ đi đến, cầm hai tấm thẻ phòng đưa qua nói: "Phòng dưới biển, mỗi người một bộ! Vui chưa?"
Kết quả Trình Thụ liền thấy Giang Ly cười một mặt quái dị, Võ Dưỡng Thanh thì đỏ bừng cả khuôn mặt nói: "Đổi cho ta cái trên mặt nước đi!"
Trình Thụ nhíu mày nói: "A Thanh, phòng này khó đặt lắm, ta phải nhờ mấy mối quan hệ mới được đấy, em chắc chứ..."
"Em chắc, chắc chắn luôn! Chắc mười phần, đổi!" Võ Dưỡng Thanh kêu lên.
Trình Thụ cũng không còn cách nào, đành phải đổi phòng cho Võ Dưỡng Thanh.
Kết quả lúc đi thang máy, lại đụng phải gã trai xăm trổ.
Chỉ bất quá giờ phút này, gã trai xăm trổ không đi một mình, mà bên cạnh còn có một gã đàn ông trắng trẻo mềm mại, gã kia trông có chút ẻo lả, đang khoác tay gã xăm trổ. Thấy Giang Ly và những người khác nhìn, có chút đắc ý ngẩng đầu lên, càng ôm chặt hơn nữa.
Gã xăm trổ chẳng để ý ai, trong mắt tựa hồ chỉ có gã đàn ông trắng trẻo, miệng hắc hắc nói: "Vận may không tệ, vốn dĩ là phòng tổng thống, về sau có người trả lại một phòng dưới biển, vừa khéo cho chúng ta."
Nghe được lời này, sắc mặt Võ Dưỡng Thanh có chút khó coi, nàng có cảm giác như bị chó nhà mình tha đi bông hoa vậy.
Ra khỏi thang máy, Giang Ly nói với Võ Dưỡng Thanh: "Ta nói có sai đâu? Mấy con cá ở quanh đây, tuyệt đối hiểu biết rộng đấy! Dù sao thì, ta đánh giá kiến thức của chúng nó là... Còn ngươi thì sao?"
Võ Dưỡng Thanh: "...$#%&*&..."
Trình Thụ ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì, bất quá hắn cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần Giang Ly và Võ Dưỡng Thanh không đánh nhau là hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
Bỏ hành lý xuống, Giang Ly lập tức chạy ra bờ cát, nằm lên ghế dài, ngắm nhìn mấy cô gái mặc bikini đi qua đi lại trước mắt, xem đến quên cả trời đất.
Bất quá Hắc Liên bên trên lại một mực nhíu mày, có chút không nói được lời nào.
Giang Ly hiếu kì mà hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì đấy? Nhìn gái đẹp mà vẫn một bộ mặt sầu khổ vậy?"
Hắc Liên nói: "Ta đang nghĩ một vấn đề, những người phụ nữ này mặc đồ bơi liền có thể đi lại trên đường, cho tất cả mọi người nhìn, còn một bộ dáng không có gì. Vì sao lúc mặc áo lót, người khác liếc qua liền không vui? Cảm giác đồ che chắn so với đồ bơi kia kín đáo hơn nhiều mà..."
Giang Ly nghe vậy, liền lật mắt nói: "Lời thừa, ngươi thử hét mọi người giơ tay lên trong quán bar, với hét mọi người giơ tay lên trong ngân hàng, xem có hiệu quả giống nhau không?"
Hắc Liên nghĩ nửa ngày, có chút hiểu được gật đầu nói: "Đã hiểu."
Đúng lúc này, Trình Thụ gọi điện thoại tới: "Giang Ly, đi thôi, ra biển nào!"
Giang Ly nghe xong, lập tức bật dậy, nói với Hắc Liên một tiếng rồi nhanh chân chạy ngược lại.
Không bao lâu, trên đại dương bao la, một chiếc thuyền buồm lớn trôi nổi trên mặt nước.
"Thu lưới thôi! Thu lưới thôi!" Giang Ly hưng phấn kêu, đồng thời Trình Thụ ra sức kéo một tấm lưới lớn theo một nhịp điệu, chậm rãi kéo tới, đồng thời gỡ các loại hải sản từ lưới cá xuống.
Tỉ như cua, tôm tít, cá hố...
Võ Dưỡng Thanh thì cầm một chậu lớn, đem hải sản lên thả vào thùng rồi ném cho Giang Ly.
Giang Ly nhìn những con cua lớn, căng mọng, tràn đầy sức sống trong tay, cười đến nỗi miệng cũng không khép lại được.
Hắc Liên ở bên cạnh thấy vậy, nuốt nước bọt, lao đến nói: "Cái này ta biết, cua! Nổi tiếng là ngon, nhưng mà ta còn chưa được ăn lần nào. . .Hút sụt sụt... Kia... Hút sụt sụt, ha ha..."
Giang Ly thầm nghĩ: "Có người bên cạnh đó, ngươi có thể để ý chút thể diện được không? Ngươi không phải là đại ma vương à? Sự kiêu ngạo của ngươi đâu?"
Hắc Liên lườm mắt một cái nói: "Ta hiện tại đang dưỡng lão đấy, cần cái gì thể diện?"
Giang Ly không để ý đến hắn, Trình Thụ và Võ Dưỡng Thanh đều ở đây, hắn cũng không thể làm gì quá đáng được.
Cua trực tiếp ném vào nồi lẩu, những con cua lớn màu xanh nhanh chóng biến thành màu cam, đồng thời tỏa ra một loại hương vị tươi ngon mê người, Giang Ly dùng sức hít hà, không kìm được thốt lên: "Quá tươi rồi!"
Đồng thời hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Bên kia Võ Dưỡng Thanh và Trình Thụ cũng không nhàn rỗi, từng con cua, cá biển, tôm tít bị bắt lên, rửa sạch sẽ, một bộ phận ném vào thùng nước biển nuôi, một bộ phận trực tiếp dùng chậu mang đến.
Sau đó hai người ngồi xuống, tiện tay ném từng loại hải sản vào nồi lẩu, sau khi sôi lên, mọi người cũng chẳng cần đến đồ chấm, trực tiếp vớt ra, xé lớp vỏ ngoài, miệng lớn ăn lớp thịt bên trong vừa óng ánh lại săn chắc.
Giang Ly trước tiên giật một cái chân cua xuống, xé mở lớp vỏ bên ngoài, cắn một cái vào thịt bên trong, chỉ cảm thấy hương vị tươi ngon, thịt săn chắc, trơn mềm vô cùng, cảm giác rất tuyệt!
Nuốt xuống sau, hương vị tươi của hải sản càng lan tỏa, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị kích thích!
"Ngon quá!" Giang Ly không nhịn được lên tiếng tán thưởng.
Trình Thụ cười nói: "Hải sản, đương nhiên phải là đồ tươi mới ngon, mà tươi ngon nhất là khi vừa vớt lên liền ăn ngay, ha ha..."
Võ Dưỡng Thanh nói thêm: "Độ tươi sống của hải sản thật sự rất quan trọng, bởi vì nó quyết định kết cấu thịt có ngon hay không. Bất quá cách chế biến cũng có sự cầu kỳ riêng, vị tươi của hải sản nói trắng ra thì chính là một loại vị mặn đặc biệt. Nếu như dùng nước ngọt để nấu, nước ngọt sẽ làm tan vị tươi, sau đó làm giảm nồng độ vị tươi trong canh, đương nhiên độ tươi sẽ không đủ, hương vị cũng sẽ kém đi nhiều.
Cho nên, cách chế biến ngon hơn so với nấu bằng nước chính là hấp hải sản!
Nhưng mà không phải loại hải sản nào cũng thích hợp để hấp, mà dù có hấp đi nữa thì vẫn làm mất đi một bộ phận hương vị tươi ngon, vì thế bình thường những món hải sản ta ăn dù sao vẫn kém hơn một chút.
Mà cách chế biến hải sản hoàn hảo nhất, chính là dùng nước biển để nấu, trong nước biển vị tươi và vị tươi trong hải sản có sự cân bằng, sẽ không hòa lẫn vào nhau, có thể giữ nguyên hương vị tươi ngon của hải sản.
Hôm nay, chúng ta coi như có cả hai nên đương nhiên là cảm thấy rất tuyệt. Khuyết điểm duy nhất là, dùng nước biển nấu thì sẽ hơi mặn..."
Giang Ly một bên giơ ngón tay cái lên, một bên hổ đói ăn nhanh, miệng lèm bèm nói: "Học được rồi, về sau ăn hải sản, chúng ta cứ đến đây mà ăn! Không đi đâu hết!"
Trình Thụ ha ha cười nói: "Khó đấy, hiện tại là gần biển, dù sao thì, ít nhiều cũng có tàu thuyền đi lại và một chút chất gây ô nhiễm, dẫn đến chất lượng hải sản vẫn còn kém một chút. Có cơ hội, chúng ta cùng nhau đi thuyền ra biển lớn, đi đến biển sâu hoặc là đi gần Huyền Vũ Châu, nơi đó là vùng biển sạch sẽ nhất thế giới, hải sản ở đó... chậc chậc... Đặc biệt là, nơi đó nhiệt độ nước thấp, chất dinh dưỡng cũng không nhiều lắm, hải sản lớn chậm, thịt càng thêm hoàn hảo. Hút sụt sụt..."
Trình Thụ nói tới đây, hắn cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận