Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 807: Muốn nắm giữ chính mình số mệnh.

Chương 807: Muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.
"Tuế Nguyệt Sử Thư?"
Trên trán Lăng Phong tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu, mà dù có hiểu rõ thì ngươi cũng chưa chắc đã tin." Vương Viễn nói: "Tuế Nguyệt Sử Thư liên quan đến bí mật lớn nhất của thế giới này, nhưng ta phải tập hợp đủ người mới có thể mở nó ra."
"Tuế Nguyệt Sử Thư, không phải đã bị tiêu hủy rồi sao?"
Nghe thấy bốn chữ Tuế Nguyệt Sử Thư, sắc mặt Hi Vọng đại biến.
Lăng Phong không biết Tuế Nguyệt Sử Thư là gì, nhưng Hi Vọng thì lại biết rõ.
Dù sao hắn và Vương Viễn đã cùng nhau tham gia nhiệm vụ tiêu hủy Tuế Nguyệt Sử Thư.
Vô cùng rõ ràng, ngọn nguồn của tận thế hiện đại chính là cuốn Tuế Nguyệt Sử Thư đã bị tiêu hủy kia.
"Không sai, là đã tiêu hủy." Vương Viễn gật đầu nói: "Nhưng cái bị tiêu hủy là Tuế Nguyệt Sử Thư của một thế giới khác, hiện tại ta đã tìm được Tuế Nguyệt Sử Thư của thế giới chúng ta... Đồng thời cũng đã thu thập đủ vật liệu để mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư."
"Đừng mở ra!!" Hi Vọng kinh hãi.
Tại thế giới khác, Tuế Nguyệt Sử Thư có thể nói là ngọn nguồn của mọi khổ đau...
Cuối cùng là vì mọi người đã tiêu hủy Tuế Nguyệt Sử Thư, nên vòng luân hồi vận mệnh của thế giới kia mới kết thúc.
Nếu Vương Viễn mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư của thế giới hiện thực, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Không! Kể từ ngày tận thế đó, vận mệnh của thế giới chúng ta đã bắt đầu rồi, Tuế Nguyệt Sử Thư chẳng qua chỉ là công cụ ghi chép văn minh và lịch sử mà thôi."
Vương Viễn thản nhiên nói: "Hiện tại lịch sử ấn ký đang ở trong đầu ta, ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
"Cho nên ngươi mới đến tìm Lăng thiếu?" Hi Vọng nói.
"Không sai! Nếu không thì lần này ta đến chắc chắn không phải để nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với hắn, ngươi biết rõ hắn từng bắt cóc Khả Khả mà!" Vương Viễn thản nhiên nói.
"Tê!!!" Hi Vọng hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt nhìn Lăng Phong giống như đang nhìn một người chết.
Khá lắm, không ngờ vị này lúc còn trẻ cũng là một kẻ vô pháp vô thiên.
Trói ai không trói?
"Cho nên... Ngươi nói thứ đó thì liên quan gì đến ta?"
"Quan hệ rất lớn!" Vương Viễn nói: "Khi Tuế Nguyệt Sử Thư mở ra, thế giới này sẽ bước vào tận thế thực sự... Hơn nữa đến lúc đó, khắp nơi trên thế giới sẽ xuất hiện rất nhiều dị thứ nguyên thông đạo, dẫn đến thế giới trò chơi... Thế giới hiện thực và thế giới trò chơi sẽ hoàn toàn mất đi lớp rào cản kia... Ma tộc cũng sẽ từ Liệt Diễm địa ngục phát động tấn công toàn diện vào cả hai thế giới, đến lúc đó các ngươi chắc chắn không ngăn được."
"Vậy Chính phủ Liên bang thì đỡ nổi sao?"
"Có thể!" Vương Viễn nói.
"Dựa vào cái gì?"
"Bởi vì Chính phủ Liên bang là ta! Long Hải Thiên cũng sẽ vô điều kiện nghe theo chỉ huy của ta!" Vương Viễn nói.
"Ngươi khoác lác cái gì thế?" Lăng Phong lộ vẻ khinh thường.
Dù sao trong mắt các giác tỉnh giả bình thường, mọi người đều biết chuyện năm đó thành Giang Bắc có thể thắng Chính phủ Liên bang rốt cuộc là như thế nào.
Chẳng qua chỉ là một màn kịch vì tiền mà thôi.
Tên trước mắt này lại thật sự cho rằng mình có năng lực khống chế Long Hải Thiên.
"Nếu ngươi không tin, ta có thể gọi hắn đến gặp ngươi bất cứ lúc nào." Vương Viễn khẽ mỉm cười.
"Cái này!"
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin này của Vương Viễn, Lăng Phong cũng tin bảy tám phần.
"Nhưng ta dựa vào đâu để tin rằng các ngươi có thực lực này?"
"Chiến Đấu học viện!" Vương Viễn nói.
"Chúng ta cũng có Chiến Đấu học viện." Lăng Phong nói.
"Ta biết chứ, cho nên ta mới tìm các ngươi hợp tác." Vương Viễn nói: "Chỉ có Chiến Đấu học viện của hai nhà chúng ta hợp tác, mới có thể chống cự lại cuộc xâm lược toàn diện của đại quân Ma tộc."
"Vậy tại sao không phải Long Hải Thiên đến đầu hàng ta?"
"Bởi vì thực lực Chiến Đấu học viện của các ngươi không đủ, chỉ thích hợp dạy học theo kiểu quân sự hóa."
"Chiến Đấu học viện của chúng ta không có thực lực? Ngươi nói nhảm gì thế?" Lăng Phong vô cùng không phục.
"Ai..." Vương Viễn thở dài nói: "Thái độ bây giờ của ngươi không giống như đang muốn bàn chuyện. Thế này đi, ngươi có thể gọi giác tỉnh giả mạnh nhất của Chiến Đấu học viện các ngươi ra đây, để bọn họ cùng xông lên, nếu có thể đánh thắng lão đầu kia do ta mang đến, vậy ta sẽ mang Chính phủ Liên bang gia nhập Chủ thành liên minh của các ngươi."
"Lão đầu?" Lăng Phong hơi nhíu mày.
"Là nữ nhân cũng được! Đừng nói ta bắt nạt ngươi..." Vương Viễn nói tiếp.
"Lão nhân... Nữ nhân, ta thấy ngươi thật sự là xem thường chúng ta quá rồi!"
Sắc mặt Lăng Phong tối sầm lại: "Ngươi chờ đó, ta gọi người ngay đây."
Nói xong, Lăng Phong liền bắt đầu gọi người.
...
"Ngưu ca, Tuế Nguyệt Sử Thư này không phải là không thể mở sao?" Hi Vọng nói.
Nếu việc mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư nguy hiểm như vậy, tại sao cứ phải mở nó ra?
"Bởi vì chỉ có mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư, dòng chảy lịch sử mới có thể được thúc đẩy về phía trước." Vương Viễn nói: "Lịch sử của chúng ta mới được ghi chép lại, hơn nữa sau khi mở Tuế Nguyệt Sử Thư, tất cả giác tỉnh giả sẽ nhận được sức mạnh phục sinh."
Vương Viễn cũng từng nghĩ về vấn đề này.
Liệu có thể không mở Tuế Nguyệt Sử Thư hay không.
Nhưng hắn cũng biết, dòng chảy lịch sử là không thể thay đổi.
Trong tương lai tận thế, Tuế Nguyệt Sử Thư đã bị mở ra, vậy thì Tuế Nguyệt Sử Thư hiện tại chắc chắn cũng sẽ bị mở ra.
Cho dù mình không làm, cũng sẽ có người khác mở nó ra.
Đây gọi là số mệnh.
Lịch sử được ghi chép bên trong lịch sử ấn ký toàn bộ đều là luân hồi và số mệnh.
Thay vì đem số mệnh giao vào tay một người không biết nào đó, chi bằng tự mình nắm giữ.
Quan trọng nhất là, mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư thì Vương Viễn có thể nhận được năng lực xây dựng điểm phục sinh.
Có điểm phục sinh.
Giác tỉnh giả sẽ không còn sợ hi sinh nữa...
Đương nhiên, còn có một điểm nữa.
Cũng là một điểm được ghi chép trong lịch sử ấn ký trong đầu Vương Viễn...
Đó chính là việc mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư, là phương thức duy nhất để thần minh chiến sĩ giáng lâm vào thế giới trò chơi.
Thế giới chi thạch của thế giới trò chơi đã được mở ra...
Vương Viễn là người mở ra thế giới chi thạch, đồng thời cũng là người kết nối vận mệnh của hai thế giới.
Muốn kết thúc trận tận thế này, thì nhất định phải mở ra Tuế Nguyệt Sử Thư.
"Người của ta sắp đến rồi! Người của ngươi đâu?" Lúc này, Lăng Phong đã gọi người xong xuôi.
Bắt đầu lớn tiếng với Vương Viễn.
Vương Viễn cười nói: "Đang ở quán rượu đấy, ta báo cho họ chạy tới ngay đây, đến lúc đó ngươi đừng có khóc nhé."
"Ai khóc còn chưa chắc đâu!" Lăng Phong vẫn mạnh miệng như cũ.
Đương nhiên, Vương Viễn vô cùng rõ ràng, Lăng Phong làm vậy cũng là đang cho mình một cái bậc thang để đi xuống.
Lăng Phong người này vẫn là có chút đầu óc.
Mặc dù lời nói của Vương Viễn có chút kỳ lạ, nhưng hắn rất rõ ràng việc Vương Viễn có thể ngồi ở đây nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với mình, thì chuyện này chắc chắn không phải là không có lửa làm sao có khói.
Hơn nữa hắn tin tưởng Hi Vọng, tự nhiên cũng biết Hi Vọng sẽ không lừa hắn.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương kia của Hi Vọng, có thể thấy chuyện Vương Viễn nói không phải là giả.
Lăng Phong biết Vương Viễn lợi hại, tự nhiên cũng không muốn tiếp tục đối địch với Vương Viễn.
Nhưng vấn đề là lúc ở Giang Bắc hắn từng bị Vương Viễn đánh chạy, hai người vốn đã có thù cũ. Vương Viễn nói không quan tâm thì rất bình thường, bởi vì người chịu thiệt không phải hắn, hắn đương nhiên không để bụng. Hiện tại lại giằng co với Chính phủ Liên bang lâu như vậy, đây lại thuộc về thù mới.
Thù mới hận cũ cộng lại, hai người có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng bây giờ Vương Viễn chỉ một câu đã muốn Lăng Phong quên đi thù hận để hợp tác với hắn.
Nhưng bất cứ ai là người bình thường cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Cho nên Vương Viễn liền lấy chuyện Chiến Đấu học viện ra để đưa cho hắn một cái bậc thang.
Lăng Phong cũng rất thức thời mà tiếp nhận.
Ai thua ai thắng tất nhiên không quan trọng, mấu chốt là đã đưa bậc thang thì phải bước xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận