Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 547: Một đám gia súc

Giang Bắc thành cùng Cẩm Thành, Vương Viễn đã hạ lệnh rõ ràng cấm chỉ, không cho phép người thức tỉnh nội đấu. Nhưng ở các thành chính khác, trước mắt vẫn chưa có loại lệnh cấm này. Nhất là ở những thành thị hỗn loạn như ma đô, việc người thức tỉnh chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường ngày. Trong tình huống bình thường, người thức tỉnh đánh nhau trước tiên sẽ xem xét số lượng. Cái gọi là song quyền khó địch tứ thủ, hảo hán không chịu nổi nhiều người. Số người càng đông, càng chiếm ưu thế. Tiếp theo là xem trang bị, người có trang bị tinh lương hoàn toàn có thể một mình đánh được mấy người. Cuối cùng chính là xem phối trí nghề nghiệp. Tổ hợp chiến pháp mục chắc chắn sẽ mạnh hơn ba gã đấu sĩ, nếu như toàn là thích khách đứng ở đây, vậy thì đỡ hơn phân nửa là không đánh lại... Dù sao thích khách là thật sự muốn lấy mạng người, mà đã muốn chạy thì không ai cản được. Còn Vương Viễn mấy người trước mắt, tổng cộng lại chỉ có năm sáu người... Trang bị trên người nhìn tuy bình thường... Càng kỳ lạ hơn chính là, tổ hợp này chẳng khác gì đang đùa giỡn. Pháp sư không giống pháp sư, chiến sĩ không giống chiến sĩ (thật ra là mục sư) thậm chí còn có cả tử linh pháp sư với đấu sĩ thuộc loại nghề nghiệp cống rãnh. Có lẽ chỉ mỗi tên thích khách kia là có vẻ có chút năng lực. Với loại phối trí này... Đương nhiên sẽ không được bọn lâu la đầu đường suốt ngày chém người này để vào mắt.
"Bốp!" Ngay khi đám người cười ngả nghiêng thì đột nhiên một tiếng vang nhỏ. Tên chiến sĩ cầm đầu bỗng cảm thấy tối sầm mặt mày, một hòn đá từ trên mặt rơi xuống... Ngay sau đó, máu mũi như một sợi dây đỏ chảy xuống môi.
"???"
"! ! ! !"
Đám người thấy thế kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một cô nương dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đang cười lạnh nhìn mình, trong mắt tràn đầy... kích động... Không sai, chính là kích động! Sự kích động mà nàng đã mong chờ bấy lâu nay. Nữ nhân đó chính là Vương Ngọc Kiệt đồng học đã đói khát từ lâu.
"Đừng ai cản ta, mấy người này giao cho ta!" Vương Ngọc Kiệt vẫn không quên bàn giao với Vương Viễn: "Ai nhúng tay ta sẽ đánh người đó."
"Ngươi vui là được rồi, ngươi vui là được rồi." Vương Viễn cùng đám người mặt xám như tro. Mấy người này cũng đen đủi, đúng lúc gặp phải Vương Ngọc Kiệt đang ngứa tay...
"Đậu xanh, lão đại là cái đồ nương!" Thấy đối diện là một cô nương, mấy người thức tỉnh cũng trở nên hưng phấn.
"Đồ nương!!" Tên chiến sĩ nghe vậy thì mặt mày tái mét. Phải biết, bên mình có tới hơn ba mươi người, đối diện chỉ có năm người. Trong tình huống bình thường, mấy đoàn thể nhỏ như thế mà gặp mình thì đã quay đầu bỏ chạy từ lâu. Kết quả đám người này không những không chạy, còn mẹ nó dám ra tay trước, mà ra tay lại là một cô gái.
"Mẹ nó!" Tên chiến sĩ vuốt vệt máu, hung hăng nói: "Mấy thằng khác giết hết cho tao! Giữ lại nó, tao muốn chơi đùa với nó."
"Lão đại, anh chơi xong cho bọn em chơi với." Mấy tên khác cũng lộ vẻ mặt tà ác.
"Ta xưa nay không lãng phí đồ ăn, sau đó xếp hàng đi." Tên chiến sĩ cười xảo trá đáp.
Chiến sĩ vừa dứt lời, mắt Vương Viễn liền híp lại thành một đường nhỏ. Không chỉ vì đám người này không tôn trọng Vương Ngọc Kiệt, mà là ngữ khí khi bọn chúng nói ra câu này rất thản nhiên, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên bọn chúng làm vậy. Dù là thời đại mạt thế, con người không bằng chó. Nhưng dù sao mọi người đều từ thời văn minh mà ra, có những việc người bình thường vẫn luôn cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt. Bởi vì đó là giới hạn cuối cùng! Không có giới hạn cuối cùng thì chẳng khác gì súc sinh. Mà đám người này rõ ràng chính là một lũ súc sinh.
"Xử hết một lượt." Vương Viễn liếc mắt nhìn đám người đối diện, nhàn nhạt ra lệnh.
Tên chiến sĩ đối diện lúc này cũng rút trường kiếm, tấn công Vương Ngọc Kiệt. Những người khác thì giương cung lắp tên, ngâm xướng ma pháp, nhắm vào phía sau Vương Ngọc Kiệt và đám người Vương Viễn. Đối diện chiến sĩ xông tới, Vương Ngọc Kiệt không hề có ý định tránh né hay đỡ đòn. Một khắc sau, tên chiến sĩ đã lao tới trước mặt Vương Ngọc Kiệt.
"Tránh mau đi!!" Lưu Á Khôn thấy tên chiến sĩ đã cách Vương Ngọc Kiệt không đầy một mét, còn tưởng rằng Vương Ngọc Kiệt sợ ngây người, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Nhưng khi thấy Vương Ngọc Kiệt sắp bị đòn đánh trúng, cô nàng đột nhiên nghiêng người né tránh. Tên chiến sĩ lao đến lướt qua Vương Ngọc Kiệt. Dù sao tên chiến sĩ sống lâu trong môi trường ma đô thế này, sống được đến bây giờ hẳn cũng có chút bản lĩnh. Vừa tấn công hụt một nháy mắt, hắn đã hủy bỏ kỹ năng, xoay người chém một kiếm ngang sang Vương Ngọc Kiệt.
"Ái nha!!" Nhưng kiếm trong tay hắn còn chưa kịp chém ra, đột nhiên chân sau trùng xuống. Vương Ngọc Kiệt đã giẫm một cước vào bắp chân của chiến sĩ. Tên chiến sĩ kêu thảm một tiếng, "Phù phù!", liền quỳ xuống đất. Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Vương Ngọc Kiệt đã tiến lên một bước, tay trái ấn vào đầu của tên chiến sĩ, tay phải giữ cằm hắn, hai tay vặn sang hai bên, đột nhiên kéo một cái. Chỉ nghe "Rắc!" một tiếng. Đầu của tên chiến sĩ trực tiếp bị vặn một trăm tám mươi độ... Cằm dựng ngược lên trời, trực tiếp bị Vương Ngọc Kiệt bẻ gãy cổ.
"Mẹ kiếp!!" Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều ngây người. Không chỉ là đám người thức tỉnh đối diện, mà ngay cả Vương Viễn và mọi người cũng rùng mình. Ở cái thời mạt thế này, ai mà chưa từng thấy người chết chứ. Giết người cũng chẳng qua là ngã vật ra đất mà thôi. Nhưng cảnh trước mắt, thật sự khiến người ta kinh hãi. Một cô gái nhỏ trông vô hại, lại tiện tay vặn đầu của một gã đại hán vạm vỡ ra như thế... Lực đả kích thị giác quá mạnh, ai nhìn vào cũng có chút khó chịu. Nhất là những người thức tỉnh đối diện, chưa từng gặp một cảnh tượng không hợp lẽ thường như vậy. Người khác không biết bản lĩnh của tên chiến sĩ kia, chẳng lẽ bọn chúng lại không biết sao? Đó chính là đội trưởng của bọn chúng, không thể nói là thực lực mạnh nhất, nhưng trang bị thì chắc chắn tốt nhất, kết quả mới vừa giao chiến đã bị người ta vặn đầu ra như thế... Tâm trạng của đám người này lúc này có thể tưởng tượng được. Còn về Lưu Á Khôn, lúc này đã đơ người. Cứ nhìn chằm chằm vào Vương Ngọc Kiệt, ấp a ấp úng không nói nên lời.
"Không xong! Gặp phải kẻ mạnh! Rút lui!!" Lão đại đã bị người ta đập cho chết tươi, đám người kia tự nhiên cũng biết mình đá trúng tấm sắt, lúc này không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy. Ở địa bàn ma đô này, ai mà chẳng có lúc thất thế, đánh không lại thì bỏ chạy đâu có gì mất mặt, còn sống mới có cơ hội tìm lại danh dự.
"Đoàng! ! !" Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị quay đầu, đột nhiên một tấm khiên chắn rơi xuống ngay sau lưng đám người, chặn đường lui của bọn chúng. "A a a..." Tiếp theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai mọi người, những đồng đội bên cạnh từng người ngã xuống. Tất cả mọi người đều bị một đòn cắt yết hầu mà mất mạng. Vị trí vết thương và hình dạng đều giống nhau như đúc. Điều đáng sợ hơn là, mười mấy cái mạng người bị thu hoạch, mà đám người thức tỉnh may mắn còn sống sót sững sờ không hề thấy thích khách ra tay. Đấu sĩ bẻ gãy cổ, lão đại bị bẻ gãy cổ, thích khách không thấy tăm hơi, đột nhiên chết một cách bất đắc kỳ tử, những cảnh tượng quỷ dị và kinh dị trước mắt, khiến đám người may mắn còn sống sót cảm thấy dây thần kinh của mình như muốn đứt đoạn, cả đám ngã bịch xuống đất, lớn tiếng nói: "Chúng ta là người của Ngọa Long Cương! Các ngươi dám giết bọn ta, lão đại của bọn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận