Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 376: Không phải hợp tác, là các ngươi mời chúng ta hỗ trợ!

"Chương 376: Không phải hợp tác, là các ngươi mời chúng ta hỗ trợ!"
"Loại bí cảnh lớn như vậy, phần thưởng cũng hẳn là rất phong phú nhỉ?"
Dương Thần Quang kích động hỏi.
Theo lẽ thường, thì bí cảnh độ khó càng cao, phần thưởng liền càng phong phú.
Một bí cảnh mà hơn vạn người mới có thể công phá, độ khó chắc chắn rất cao, phần thưởng hẳn phải phong phú đến cực hạn.
Nếu không thì Trần Lượng bọn họ cũng sẽ không cố ý chạy đến Giang Bắc thành tìm người giúp đỡ.
"Đương nhiên rồi."
Trần Lượng nói: "Theo ta biết, phần thưởng cuối cùng của bí cảnh này là "Quân đoàn kèn lệnh!""
"Cái gì?"
"Quân đoàn kèn lệnh?!"
Lời Trần Lượng vừa nói ra, ba người Trịnh Long lập tức ngồi không yên.
Mấy người nhìn nhau một chút, cuối cùng ánh mắt không tự chủ được dồn về phía Vương Viễn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Quân đoàn kèn lệnh!
Lại là quân đoàn kèn lệnh!
Quân đoàn kèn lệnh là một đạo cụ cực kỳ hiếm có, chủ nhân dùng nó có thể trực tiếp thành lập quân đoàn.
Đều là một đoàn thể.
Quân đoàn là phiên bản nâng cấp của mạo hiểm đoàn.
Nếu ở trong game, mạo hiểm đoàn chẳng khác nào một đội đánh thuê... Mặc dù cũng được gọi là đoàn thể, nhưng tối đa cũng chỉ là một nhóm người chơi tụ lại với nhau.
Còn quân đoàn thì không, ở trong game tương đương với công hội.
Trong hiện thực lại càng không thể so sánh với mạo hiểm đoàn.
Tác dụng của mạo hiểm đoàn chỉ là tập trung các giác tỉnh giả vào một chỗ... Ngoài ra, không có bất kỳ tác dụng gì.
Mà quân đoàn ngoài việc là một đoàn thể nâng cấp của mạo hiểm đoàn, còn có thể trực tiếp khóa địa điểm ẩn nấp, biến nơi đó thành nơi đóng quân.
Quân đoàn trú đóng có thể hưởng các lợi ích từ kiến trúc và cấp bậc của địa điểm đã khóa, qua đó tăng thuộc tính của bản thân.
Hơn nữa quân đoàn còn có thể thành lập tháp sức chiến đấu, dựa vào cống hiến và chức vụ để chia sẻ một phần thuộc tính của người mạnh nhất trong quân đoàn.
Điều quan trọng nhất là quân đoàn còn có thể mở khóa chiến trận để tăng các thuộc tính phòng thủ, tấn công và tốc độ.
So với mạo hiểm đoàn thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Thêm nữa là quy mô của mạo hiểm đoàn bị giới hạn về số người, quá một vạn người thì sẽ đạt đến giới hạn tối đa, còn quân đoàn thì không có giới hạn này.
Chỉ riêng việc không giới hạn số người cũng đủ để mọi thủ lĩnh mạo hiểm đoàn thèm thuồng.
Dù sao thì hiện tại, các mạo hiểm đoàn lớn đều tồn tại vấn đề giới hạn số lượng người.
Ví dụ như ở Ngưu gia thôn, số lượng giác tỉnh giả gia nhập hai mạo hiểm đoàn Thanh Long Thần Quang đã hơn một vạn người, mà con số này mỗi ngày đều tăng, đó là lý do vì sao hai mạo hiểm đoàn này không thể hợp nhất.
Tình hình cứ thế này, một ngày nào đó, hai mạo hiểm đoàn cũng không thể chứa hết.
Đến lúc đó sẽ có ba, bốn, năm đoàn.
Hai mạo hiểm đoàn thì còn tốt, chứ càng nhiều thì sẽ càng loạn.
Ai chơi game mà có công hội rồi cũng sẽ hiểu, đoàn càng nhiều, càng khó quản... Mọi người lại tự bám lấy nhau, không chỉ làm phân tán tổ chức, mà còn ảnh hưởng đến đoàn kết.
Đến lúc đó nếu thật sự mỗi người đánh một kiểu, phân liệt ra như thời mười tám lộ chư hầu tranh giành địa bàn, thì chẳng phải là hỗn loạn hoàn toàn sao?
Mà việc thành lập quân đoàn sẽ trực tiếp giải quyết vấn đề này.
Không còn kiểu một đoàn hay hai đoàn tinh anh nữa.
Tất cả mọi người đều có đãi ngộ như nhau, đều được hưởng phúc lợi của quân đoàn, điều đó sẽ giảm đi rất nhiều phiền phức.
Với lợi ích như vậy, thì quân đoàn kèn lệnh có sức hút đến mức nào với các thủ lĩnh mạo hiểm đoàn là có thể hiểu được.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Long mấy người, trong mắt Trần Lượng thoáng hiện vẻ tươi cười.
Quả nhiên, mấy người ở chỗ nhỏ chưa thấy chuyện đời, dễ dàng chỉ vài câu đã nắm chắc được một nửa.
Chỉ cần khơi gợi được hứng thú của họ, là có thể khiến bọn họ vô điều kiện đến giúp.
"Ừm! Không tệ! Phần thưởng đúng là rất phong phú, nhưng bọn ta có lợi ích gì chứ."
Đúng lúc Trần Lượng cho rằng có thể nhẹ nhàng dùng "Dự án" này để nắm chắc đám người này thì bất ngờ nghe được một giọng nói bình tĩnh bên tai.
Trần Lượng ngẩng phắt đầu lên.
Chỉ thấy Vương Viễn đang mỉm cười nhìn mình.
"Lợi ích..."
Trần Lượng ngẩn người nói: "Chúng tôi chỉ cần quân đoàn kèn lệnh! Ngoài ra, tất cả những thứ khác đều thuộc về các anh."
"À... Các người muốn quân đoàn kèn lệnh."
Nghe lời Trần Lượng nói, ba người Trịnh Long có chút thất vọng, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo sự chờ mong.
Bí cảnh hơn vạn người ai mà không muốn, quái vật trong đó cấp bậc khẳng định không thấp, tỉ lệ rơi đồ tự nhiên cũng sẽ cao theo.
Cho dù không lấy được quân đoàn kèn lệnh, nếu có thể lấy được những thứ khác, thì đó cũng là một món hời không nhỏ.
"Ừm..."
Vương Viễn nhẹ gật đầu: "Còn gì nữa không?"
"Hả? Thế vẫn chưa đủ?"
Nghe Vương Viễn nói, Trần Lượng có chút không tin nổi: "Mấy anh, thế này có chút không đúng luật rồi đấy."
Lúc này Trần Lượng cũng có chút mộng.
Khá lắm, mình đã bỏ hết lợi ích trong bí cảnh ra rồi, chỉ cần mỗi cái quân đoàn kèn lệnh, sao người trước mặt còn không biết dừng?
"Sai! Ta là người rất đúng luật." Vương Viễn cười khẽ nói: "Chẳng phải vừa nãy anh nói thế là chia lợi ích của bí cảnh à?"
"Không sai! Là chia lợi ích, có vấn đề gì sao?"
Trần Lượng gật đầu.
"Không có vấn đề gì, nhưng chúng tôi còn cần một phần thù lao nữa." Vương Viễn dang tay: "Có ai đi giúp không công không?"
"? ? ? ?"
"! ! ! !"
Lần này không chỉ Trần Lượng, mà đến cả Trịnh Long mấy người cũng đầy dấu chấm hỏi dấu chấm than.
"Khó hiểu lắm sao?"
Vương Viễn nói: "Chúng ta có phải cùng nhau vào bí cảnh không?"
"Đúng!" Trần Lượng gật đầu.
"Chia lợi ích trong bí cảnh là điều hiển nhiên, có đúng không?"
"Đúng!" Mấy người Trịnh Long cũng gật đầu.
"Vậy bọn họ có phải đang tìm chúng ta giúp không?" Vương Viễn lại hỏi.
"Đúng!"
"Vậy chúng ta muốn một phần thù lao, cũng hợp tình hợp lý chứ." Vương Viễn cười nhìn Trần Lượng.
"À... Cái này..."
Trần Lượng trực tiếp bị Vương Viễn làm cho cứng họng.
Đạo lý thì là cái đạo lý đấy, nghe qua cũng đúng, nhưng mà sao luôn thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ?
"Vương lão đại! Chúng tôi là tìm ngài hợp tác, không phải tìm ngài giúp đỡ." Lúc này pháp sư Lưu Bân vẫn im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Có phải ngài hiểu lầm gì không?"
"À, đúng! Chúng tôi là tìm ngài hợp tác..." Trần Lượng cũng vội vàng nói.
Đồng thời âm thầm lau một vệt mồ hôi, đậu má, suýt thì dính bẫy... Cái thằng họ Vương này đúng là thâm thật, thế mà lại đi đánh tráo khái niệm.
"Không hiểu lầm!" Vương Viễn lại xua tay nói: "Thành Tế Châu các anh lớn như vậy, cớ gì các anh lại lặn lội đến Giang Bắc thành tìm người... Chẳng lẽ ở Tế Châu không có ai để hợp tác hay sao? Hay là mạo hiểm đoàn anh hùng các anh sợ các mạo hiểm đoàn khác ở Tế Châu đoạt cái bí cảnh này mất?"
"Ngươi..."
Nghe Vương Viễn nói, sắc mặt mấy người Trần Lượng lập tức thay đổi.
Ánh mắt nhìn Vương Viễn từ sự kiêu ngạo ban đầu, chuyển sang kinh hãi, cũng thêm vài phần coi trọng.
"Vậy nên trong mắt tôi, các anh đến tìm chúng tôi, chính là đang tìm người hỗ trợ!!" Vương Viễn nói.
"Vương lão đại, Giang Bắc thành đâu phải chỉ có một mạo hiểm đoàn của ngài." Trần Lượng có chút không phục.
"Đương nhiên không phải..." Vương Viễn nói: "Nhưng chỉ cần tôi không nhận dự án này của anh, thì ở Giang Bắc thành này không có mạo hiểm đoàn nào dám nhận! Anh tin không?"
"Còn nữa."
Vương Viễn nói tiếp: "Tuy diễn đàn Giang Bắc thành và diễn đàn Tế Châu thành không liên thông, nhưng mạo hiểm đoàn Tế Châu muốn lấy tin tức về bí cảnh này... Đâu có khó khăn gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận