Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 402: Giết người không phải thủ đoạn!

"Ồ? Xem ra ngươi cũng khá thức thời đấy." Thấy chiếc hồ lô trong tay Vương Viễn ánh sáng lập lòe, nhìn thôi cũng biết là bảo bối. Lưu Đại Vệ còn tưởng Vương Viễn sợ, muốn giao bảo bối trên người ra. Nhưng Vương Viễn lại đem hồ lô hướng mặt đất, nhẹ nhàng vỗ xuống đáy. "Bạch!" Theo một đạo ánh sáng hiện lên, toàn bộ quảng trường tế đàn chật kín người. Nhìn thoáng qua, không thấy điểm cuối, ít nhất cũng phải trên vạn người. Chính là những người trong Ngưu gia thôn bị phong ấn kia, những người đã thức tỉnh. Chắc chắn có người muốn hỏi, ngọa tào! Tác giả có bị tẩu hỏa nhập ma không, rõ ràng nhiều người như vậy ở đây, vừa nãy sao không cho bọn họ ra giúp đỡ? Bởi vì Liệt Diễm giáo chủ vốn không phải loại BOSS mà cứ đông người là có thể thắng được. Đừng nói những người thức tỉnh bình thường này, ngay cả Vương Cửu Thần mấy người, ở cấp độ chiến đấu này cũng không xen vào được. Hơn vạn người đối ở đây, chỉ có thể vô ích tăng thương vong. Hơn nữa đối với Vương Ngọc Kiệt cùng Tiểu Bạch, những cao thủ này mà nói, người đông cũng chưa chắc là chuyện tốt, càng nhiều người càng rối, tiết tấu mà loạn… ngược lại sẽ không chế nổi Liệt Diễm giáo chủ. Vương Viễn không thả bọn họ ra, đầu tiên là để bảo đảm tính ổn định khi đánh BOSS, tiếp theo chính là để bảo vệ họ. Kết quả ai ngờ, những người trước mắt này lại ỷ đông người uy hiếp mình, Vương Viễn đương nhiên không cần che giấu nữa. " ? ? ?" Nhìn đám người mênh mông bát ngát trước mắt, đám người thức tỉnh của Anh hùng đoàn Tế Châu đều ngây ngẩn cả người. Nhất là Lưu Đại Vệ mấy người, lúc này đã trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm: "Chuyện gì xảy ra? Tình huống thế nào? Bọn họ làm sao sống lại?" "Không thể nào! Tại sao có thể có chuyện này?" "Rõ ràng hiến tế thành công thì theo lý thuyết bọn họ đều không còn mới đúng." Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt viết đầy vẻ khó tin. Dù sao dựa theo tình huống bình thường, Liệt Diễm giáo chủ có thể sống lại, chứng tỏ hiến tế đã thành công, mà hiến tế thành công đã nói lên linh hồn của hơn vạn người này đã bị Liệt Diễm giáo chủ hấp thu. Cho nên chuyện những người thức tỉnh của Ngưu gia thôn chết đi, đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng hôm nay, hơn vạn người thức tỉnh này lại đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người của Anh hùng đoàn Tế Châu. Khá lắm! Sức công phá vào thị giác thật đơn giản. Với loại sự kiện linh dị thế này, người nhát gan có khi đã sợ hãi đến mức sinh ra ảo giác. "Họ Vương là Tử Linh Pháp Sư! Hắn đã làm tất cả mọi người sống lại! ! Không sai! Chính là như vậy! !" Lưu Đại Vệ kích động kêu lên. Không thể không nói, Lưu Đại Vệ vẫn rất giàu sức tưởng tượng, vậy mà có thể đoán là Vương Viễn làm. Đương nhiên, hắn chỉ đoán đúng kết quả mà không đoán đúng quá trình. Với năng lực hiện tại của Vương Viễn tự nhiên không cách nào phục sinh hơn vạn người, cho dù có thể phục sinh, lúc này phục sinh cũng chỉ là xác chết mà thôi... Chắc Lưu Đại Vệ có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được, Vương Viễn dùng Hồn Châu để tráo đổi mà thôi... Nếu chỉ có mỗi bảy người Vương Viễn, Lưu Đại Vệ có hơn sáu ngàn người làm hậu thuẫn, tự nhiên dám khiêu chiến với Vương Viễn một chút. Nhưng giờ số người thức tỉnh Ngưu gia thôn đối diện nhiều gần gấp đôi bên mình, Lưu Đại Vệ mấy người lập tức nhũn cả người ngồi xuống đất... "Tiểu Lưu à, vừa rồi ngươi nói cái gì?" Vương Viễn cười híp mắt hỏi. "Không có... Không có gì..." Lưu Đại Vệ hoảng hốt vội nói: "Vương ca, ngươi biết ta rất tôn kính ngươi, cho chúng ta gia nhập với các ngươi đi." "Cút ngay!" Vương Viễn dở khóc dở cười. Tên này trở mặt cũng nhanh thật đấy. "Có lỗi với Vương ca... là ta có mắt không tròng, là ta ỷ thế hiếp người... Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, bụng Tể tướng có thể chèo thuyền mà..." Lưu Đại Vệ vội vàng quỳ xuống nói xin lỗi, mồ hôi hột to như hạt đậu, theo gò má chảy xuống. Co được duỗi được bốn chữ này, bị hắn phát huy đến mức tinh tế vô cùng. "Mấy ca? Xử lý thằng nhóc này thế nào đây?" Vương Viễn bất đắc dĩ nhìn mấy người phía sau. "Cái này..." Mọi người suy tư. Trịnh Long nghĩ ngợi nói: "Tháo gỡ chút linh kiện trên người hắn! Tay chân gì đó, để cho hắn căng căng da ra nhớ lâu." "Đừng mà!" Lưu Đại Vệ nghe vậy sắc mặt tái nhợt. "Quá máu me! Ta không chịu được thấy máu." Vương Viễn khoát tay. "Vậy đánh cho hắn một trận?" Lương Phương ở bên cạnh cũng đưa ra ý kiến của mình. "Nhẹ quá, sợ về sau hắn không nhớ lâu!" "Hắc hắc!" Lý Thức Châu cười hèn mọn nói: "Treo hắn lên, móc vào chim nhỏ!" "Tê! !" Lý Thức Châu vừa dứt lời, tất cả mọi người hít sâu một hơi. Độc ác! Quá độc ác! Không hổ là kẻ chuyên chơi độc. "Cỏ! Tam nhi à, ngươi có người nối nghiệp rồi!" Đám khô lâu nghe vậy, cũng không nhịn được bật cười. Dù Lý Thức Châu không phải cung tiễn thủ, nhưng độ hèn mọn cũng không thua Mã Tam Nhi. Lưu Đại Vệ lại càng sợ tới mặt không còn chút máu, điên cuồng cầu xin tha thứ: "Không muốn... không muốn móc ta!" "Mấy người các ngươi đúng là đồ súc sinh!" Vương Ngọc Kiệt thật sự không chịu nổi, ở bên nói: "Trực tiếp giết đi! Làm gì mà tra tấn hắn!" "Móc tôi đi, móc tôi đi còn hơn..." Lưu Đại Vệ đã sắp khóc. Mấy người này sao ai cũng hung hãn thế không biết. "Thôi được rồi thôi được rồi! Tất cả cút đi, cút hết đi!" Thấy Lưu Đại Vệ sợ hãi như vậy, Vương Viễn dứt khoát bất đắc dĩ khoát tay áo nói: "Nếu còn có lần sau, ta cũng không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu." "Hả? Ngài... ngài cho chúng ta đi?" Nghe lời của Vương Viễn, Lưu Đại Vệ mấy người không khỏi giật mình, tựa hồ cho là mình nghe nhầm. Thực ra, đề nghị của Trịnh Long, người làm lão đại mạo hiểm đoàn là hợp lý nhất. Với hành vi vừa rồi của Lưu Đại Vệ, nếu rơi vào tay bất kỳ ai, chắc chắn sẽ bị tháo gỡ chút linh kiện trên người, dù không đến mức bị treo lên móc chim bi thảm thế, thì ít nhất ăn trận đánh no đòn cũng không thể thiếu. Nhưng Vương Viễn cứ thế vung tay lên, cho mình đi. Lưu Đại Vệ mấy người có chút khó tin. "Sao thế, ngươi muốn bị móc chim nhỏ à?" Vương Viễn một mặt kinh ngạc, lại có người có sở thích này à. "Nhưng... ta..." Lưu Đại Vệ nhìn Vương Viễn, tâm tình cực kỳ phức tạp, sửng sốt hồi lâu cuối cùng mới nói: "Vương ca! Ngài đại nhân đại lượng! Huynh đệ ta phục! Sau này đến địa bàn Anh hùng đoàn Tế Châu chúng ta, cứ mở miệng! Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này." Nói xong, Lưu Đại Vệ hô một tiếng, mang người của mình rời khỏi quảng trường tế đàn. "Cứ như vậy mà để bọn họ đi sao?" Thấy người của Anh hùng đoàn Tế Châu đã đi, Dương Thần Quang ở bên không hiểu hỏi. "Không thì sao? Bọn họ có làm gì xấu đâu, còn từng giúp chúng ta đấy chứ." Vương Viễn nói: "Hù dọa một chút thôi được rồi, thật sự làm thịt bọn họ làm gì." Hoàn toàn chính xác, những người thức tỉnh của Anh hùng đoàn Tế Châu này cũng không có làm chuyện xấu gì cả. Giai đoạn trước giúp mọi người dọn quái, sau lại giúp Vương Viễn chuyển BOSS, về cơ bản vẫn luôn là giúp đỡ. Còn việc muốn cướp thi thể, cũng hợp tình hợp lý thôi. Dù sao ai bận bịu đã hơn nửa ngày mà rắm kinh nghiệm cũng không kiếm được, thấy người khác sờ thi thể, trong lòng mình cũng không công bằng, muốn chút lợi ích là chuyện bình thường, Lưu Đại Vệ có hơn sáu ngàn người ở sau lưng, cũng chỉ là cùng Vương Viễn ra điều kiện, chứ không trực tiếp giết chết mấy người Vương Viễn. Đổi lại là Vương Viễn cũng sẽ làm như vậy. Thật sự nếu chỉ vì chút chuyện này liền giết hết người ta, vậy mình chẳng phải trở thành tên ác ôn sao. Quyển sách này của chúng ta, kể một câu chuyện về người có đạo đức chuẩn mực, là một vị Thánh nhân vĩ đại cơ mà. Giết người không phải thủ đoạn, khiến hắn sợ hãi mới là mục đích. Đến khi hắn sợ hãi, lại cho ăn một quả táo ngọt, chẳng phải sẽ lung lạc được hắn hay sao. Loại chuyện kiểu này, biết đâu một ngày nào đó lại dùng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận