Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 253: Nhiệm vụ? !

"Mọi người đi theo ta!" Tên cung tiễn thủ kia lên tiếng gọi, rồi nhảy lên nóc nhà đối diện, hướng vào giữa thôn mà đi. Vương Viễn và mấy người đuổi theo sát. Từ chỗ Tiểu Trương biết được, thôn trưởng Trương gia có ba người con trai. Con trai cả tên Trương Lôi, con thứ hai tên Trương Đạt, con út tên Trương Khoa. Tên cung tiễn thủ mập lùn kia chính là con trai cả của thôn trưởng. Phần lớn người trẻ tuổi ở Trương gia thôn đều ra ngoài làm ăn, người ở lại trong thôn đều đã có tuổi. Hiện tại đang là thời kỳ game online thịnh hành, ba người con trai của thôn trưởng dẫn theo đám thanh niên còn sót lại trong thôn lập nên phòng làm việc. Trương Lôi tuy là con trai cả, nhưng ông chủ của phòng làm việc lại là con út Trương Khoa. Tiểu Trương và Trương Khoa có quan hệ tốt nhất, trước kia Trương Khoa còn gọi điện thoại rủ Tiểu Trương cùng nhau chơi. Có điều, Tiểu Trương trông coi siêu thị một tháng thu nhập cũng được hơn một vạn, đương nhiên là không ham mấy trò chơi. Hiện tại, khi Tiểu Trương biết được lai lịch của người thức tỉnh thì hối hận đến ruột gan cồn cào. Nếu sớm biết chơi game có thể biến thành siêu nhân, thì có chết cậu cũng phải tạo một tài khoản. Trương Lôi nhìn mặt mày có vẻ dữ tợn, nhưng lại là một người rất biết quan tâm người khác. Mọi người đi theo Trương Lôi luồn lách qua các đường phố ngõ hẻm, mà không gặp một con quái vật nào. Có thể thấy hắn dẫn toàn là đường an toàn. Chốc lát sau, cả đám Vương Viễn liền đến một tòa nhà trước cổng. Nhìn thấy tòa nhà này, Vương Viễn không khỏi ngẩn người. Chỉ thấy tòa nhà này tuy không lớn, nhưng đại môn bị hàn kín bằng sắt thép, cổng còn dùng ống thép và đinh thép hàn thành một chiếc sừng hươu chắn ngang, phía trên vẫn còn lưu lại vệt máu màu xanh lục. Tường rào bên ngoài cũng được gia cố bằng thép tấm và lưới sắt. Bốn góc của viện còn dựng thêm mấy vọng gác bằng gỗ. Ngoài Trương Lôi ra, trên nóc nhà còn có mấy thanh niên đứng gác tuần tra, tay cầm cung tiễn, mặt mày nghiêm túc cẩn thận. Ghê gớm thật! Cái này mẹ nó là quá chuyên nghiệp đi! So với cái nhà của mình thì chẳng khác gì hạng nghiệp dư, nếu không phải chất lượng nhà quá cứng thì e là đã bị tông sập rồi. "Nơi này chính là nhà thôn trưởng!" Tiểu Trương nói: "Thôn trưởng của chúng ta trước kia là bộ đội, đã từng tham gia chiến đấu." "Thảo nào!" Vương Viễn đã hiểu. Người đã từng đi lính chuyên nghiệp đến mức nào, Vương Viễn đã từng thấy. Mấy lão binh xuất thân từ chiến trường thì lại càng là một dạng tồn tại yêu quái. Thật ra không cần từng đi lính, người thế kỷ trước thôi cũng đã võ đức hơn hẳn người bây giờ. Đôi khi, từ một người dân thường biến thành chiến sĩ chỉ cần có một thanh vũ khí mà thôi.... Không khí trong sân ngược lại rất hài hòa. Một đám bà lão phe phẩy quạt ngồi dưới bóng cây buôn chuyện, mấy ông già thì ngồi đó chơi cờ tướng. "Ăn con ngựa của hắn đi! Ăn con ngựa của hắn đi!" Một ông lão mập mạp mặc áo ba lỗ đứng sau lưng la hét. "Lần trước, ngươi không biết đi quân mã à! Mù quáng chỉ huy mấy nước, ăn quân Mã của lão tử xong bị người ta chiếu tướng." "Ha ha, ngươi không chết thì làm sao ta chơi được!" Lão mập cười vô cùng gian xảo. "Đại gia Trường Lâm!" Lúc này, Tiểu Trương chạy đến chào hỏi ông lão mập. "Ồ, Tiểu Vĩ à, ngươi còn sống cơ đấy." Ông lão mập thấy Tiểu Trương thì có chút bất ngờ, rồi lại kinh hỉ nói: "Xem ra ngươi cũng là cái người gì thức tỉnh gì đấy à?" "Không phải..." Tiểu Trương gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ta là bằng hữu đi theo." Nói rồi, Tiểu Trương chỉ về phía Vương Viễn. "Ồ, xem ra ngươi là người thức tỉnh rồi." Lão mập nghe vậy thì bước nhanh tới. "Đây là thôn trưởng chúng tôi! Chú Trường Lâm." Tiểu Trương giới thiệu ở một bên. "Thôn trưởng khỏe!" Vương Viễn rất lễ phép chào hỏi. "Đừng khách khí như vậy! Sao ngươi lại biết chỗ ta đang cần người thế này!?" Thôn trưởng kích động vỗ vai Vương Viễn nói: "Ngươi tới đúng lúc thật! Lần này thôn của chúng ta có người cứu rồi." "? ? ? ? ? ?" "! ! ! ! ! !" Đầu Vương Viễn đầy dấu chấm hỏi. Không phải chứ... Mấy ông thôn trưởng đều kiểu này sao? Trong game mấy ông thôn trưởng thích lôi kéo người chơi đi làm nhiệm vụ đã đành, ông thôn trưởng ngoài đời sao cũng kiểu này vậy. 【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn "Thỉnh cầu của thôn trưởng"... 】 Vương Viễn vừa muốn từ chối, đột nhiên trước mắt lóe lên một cái nhắc nhở của hệ thống. "Hả?" Vương Viễn giật mình. Hả... Cái này... Nhiệm vụ? Lại là nhiệm vụ! Chuyện gì xảy ra? Loại nhiệm vụ này không phải NPC mới có thể cho sao? Lão già này có giống NPC đâu, chẳng lẽ chỉ vì ông ta là thôn trưởng thì liền có khả năng như thôn trưởng NPC trong game sao? "Thật không ngờ..." Mấy người Đại Bạch cũng kinh ngạc nói: "Ở thời đại chúng ta NPC và người thức tỉnh là cùng tồn tại, không có thiết lập này." "Bất quá, theo ngươi nói cũng rất có khả năng!" Xuân Ca phân tích: "Sự liên hệ giữa hai thế giới rất vi diệu, có lẽ nghề nghiệp thôn trưởng giống như mối quan hệ giữa người chơi và người thức tỉnh." "Có lý!" Nghe được lời Xuân Ca nói, Vương Viễn không khỏi mừng rỡ. Đúng rồi, trong trò chơi nhân vật người chơi, có thể đối ứng với nhân loại trong hiện thực, khiến cho nhân loại trở thành người thức tỉnh. Vậy thì thôn trưởng ngoài đời rất có khả năng đối ứng chức năng NPC thôn trưởng trong trò chơi, hay có thể nói, ông ta thức tỉnh chính là nghề thôn trưởng... Cho nên, lão mập trước mắt này liền có khả năng ban nhiệm vụ giống NPC. Đặt vào sách khác thì đã thành nhân vật chính rồi ấy chứ. Có nhiệm vụ! Còn là nhiệm vụ ẩn nữa. Vương Viễn đương nhiên không thể cự tuyệt, liền hỏi: "Ta có thể tìm hiểu trước một chút không?" "Là quái triều!" Lúc này, một thanh niên tóc trắng đeo kính bước ra từ trong phòng nói: "Chào anh! Tôi tên Trương Khoa! Mục sư!" "Vương Viễn, Pháp sư tử linh!" "Kiểu chết! Nghề hiếm đó, bốn người sau lưng ngươi là vong linh của ngươi à?" Trương Khoa liếc nhìn mấy người Đại Bạch phía sau Vương Viễn, hơi nhíu mày. "Ừm!" Vương Viễn gật đầu. "Thì ra là pháp sư tử linh à..." Khi biết Vương Viễn có nghề nghiệp là pháp sư tử linh, Trương Lôi tỏ vẻ thất vọng. Anh ta còn tưởng mấy người sau lưng Vương Viễn đều là người thức tỉnh chứ. Hóa ra lại là một tên pháp sư tử linh. Mọi người ai mà không biết pháp sư tử linh phế thế nào cơ chứ. Nhất là giai đoạn đầu, pháp sư tử linh không thể nào dùng từ "phế" mà miêu tả được. Mọi người đều biết, trước cấp mười, toàn bộ bản lĩnh của pháp sư tử linh đều dựa vào lũ khô lâu binh, mà ở giai đoạn đầu của game, lũ khô lâu binh chả khác gì một đống xương vụn. Ngoài việc xông lên làm bia đỡ đạn ra thì cơ bản vô dụng. Khô lâu binh của Vương Viễn trông thì rất oai phong, nhưng mà có oai phong thì cũng vẫn chỉ là khô lâu binh thôi. Khô lâu binh thường có thể chịu được một chút, khô lâu binh của Vương Viễn cùng lắm chỉ đỡ được hai lần thôi. "Tặc tặc tặc... Tiểu Bạch à, ngươi làm mất mặt chúng ta rồi." Thấy ánh mắt của Trương Lôi, Đại Bạch không nhịn được thở dài. "Đều là khô lâu cả, liên quan đếu gì tới ta!" Tiểu Bạch tức giận. "Ngươi là chiến sĩ đấy, thứ đồ bỏ đi làm xấu mặt." Mọi người đồng thanh nói. Hoàn toàn chính xác, khô lâu binh phổ thông thường là hình thái chiến sĩ, mang theo một thanh phá kiếm, được mệnh danh là hình thái rác rưởi nhất. Còn khô lâu pháp sư, khô lâu cung thủ đều thuộc loại khô lâu biến dị, hiển nhiên hiếm hơn khô lâu chiến sĩ nhiều, về phần khô lâu mục sư... ừ, đó là chuyện thật sự hiếm có chưa từng nghe thấy. Trong game hễ ai chơi pháp sư tử linh mà có khô lâu chiến sĩ thì y như rằng sẽ bị người ta xem thường ngay. Mẹ nó, ngay cả biến dị cũng triệu hồi không được thì còn chơi pháp pháp cái con khỉ gì nữa. "Xoa!!" Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt: "Các ngươi mới là chiến sĩ, cả nhà các ngươi đều là chiến sĩ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận